Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 147: Chiến thắng áp đảo



Trong lúc Bàn Ngâm và Hồ Phượng Nhi nhỏ giọng bàn luận về công dụng và cách thức bảo tồn các loại dược liệu mà Thảo Minh Đường mang ra. Thì sự chú ý của Hiểu My lại hướng về Tam Kiếm Thánh trên sân khấu. Cô quay sang nhìn Ngọc Tam Lang, hỏi nhỏ:

- Tam Kiếm Thánh này cũng có chút thú vị? Ngọc công tử từng nghe nói về họ trước đây hay chưa?

Ngọc Tam Lang ngước mắt nhìn ba nam tử đeo đại kiếm đứng trên kia, suy ngẫm một chút, sau đó, ánh mắt trở nên sâu xa, trầm trầm lên tiếng: 

- Tam Kiếm Thánh, giang hồ đồn rằng võ công cao cường, làm người cũng tương đối chính trực, tri ân tất báo. Thế nhưng từ trước giờ, họ vốn không muốn xen vào những chuyện khác. Lần này lại đại diện cho Thảo Minh Đường, tất có ẩn tình ở phía sau.

- Tại đại lục Phong Linh này, võ công của bọn họ đúng có thể tự xưng cao thủ. Nhưng mà Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.

Bàn Ngâm lúc này đã ngưng trao đổi với Hồ Chưởng quầy, nghe được ý kiến của Ngọc Tam Lang thì chen vào nói.

Lúc này, phần thi đấu của đội tuyển đến từ Thảo Minh Đường đã kết thúc. Khúc Văn lại tiến lên sân khấu, giới thiệu đội tiếp theo.

- Khúc công tử trên giang hồ cũng được xem là kỳ nhân. Nhưng mà đừng nhìn bề ngoài hắn nho nhã, tuấn mỹ. Thật ra, đó là một độc sư vô cùng lợi hại a.

Hồ Hoài An nhìn nam tử tiêu sái, anh tuấn phía trên, giọng nói thanh thanh, mắt lấp lánh thứ hào quang được gọi là ánh sáng xanh ngưỡng mộ.

Trần Hiểu My nghe vậy, lập tức liên tưởng đến Khúc Văn – Hoa Anh Túc cổ đại. Cô câu khóe môi, lặng cười.

- Khúc Văn trước giờ độc lai độc vãng, nửa chính nửa tà. Nhưng mà lời nói của hắn cũng rất có trọng lượng. Vì vậy mới được mời đến làm điều khiển chương trình cho đại hội giao lưu.

- Bàn thúc. Ông từng tiếp xúc với hắn chưa?

Đại Kim rất tò mò chuyện này. 

Bàn Ngâm không trực tiếp trả lời câu hỏi của Đại Kim mà lại bí hiểm cười cười. Lão nào đâu chỉ tiếp xúc với hắn. Hai người còn trực tiếp kết nghĩa kim lan, xưng huynh gọi đệ, qua lại khá thân. Nếu không phải nhờ có vị nghĩa đệ là Khúc Văn, mấy mươi năm của lão trôi qua không biết buồn chán đến mức độ nào.

Vòng thi đấu đầu tiên tiếp tục. Các đội tuyển khác lần lượt bước lên sân khấu. Tuy nhiên, chẳng có thứ gì đáng giá. Hiểu My chán nản, giơ tay che miệng ngáp, một giọt nước mắt bên khóe mắt chảy ra. (Ôi, hình tượng…)

- Tiếp theo, mời đội dự thi đại diện cho Thần Dược Cư bước lên sân khấu. Đây là đội tuyển đã giành được chiến thắng tại Vòng 1 của giải thi đấu mùa trước. Không biết lần này, họ sẽ mang đến cho chúng ta những ngạc nhiên thú vị nào. Thảo dược của họ liệu có áp đảo hoàn toàn các đối thủ khác được hay không? 

Ặc ặc. Cách giới thiệu này có phải quá khác biệt rồi không? Khúc Văn dường như đang cố tình công kích ẩn ý với Thần Dược Cư. Nếu như lần này họ tiếp tục chiến thắng thì không sao? Còn nếu thất bại, chẳng phải trở thành đối tượng bị vạn chúng chú mục. Ha ha. Đúng là có gian tình. Sức hút của Trương Cao Nghĩa thật đúng lớn vô cùng.

Sau lời giới thiệu đầy trịnh trọng của Khúc Văn. Đoàn đội bảy người của Trương Cao Nghĩa bước lên sân khấu.

Thần Dược Cư có thâm niên trong ngành gần hai trăm năm. Xem như là gốc đại thụ của ngành dược liệu tại Đan thành nói riêng và cả Việt Quốc nói chung. Tiếc là thói đời vốn cực thịnh tất suy. Đến đời này, Trương gia chỉ có mỗi Trương Cao Nghĩa là nhi tử. Vì thế, hắn xem như ngậm chìa khóa vàng mà sinh ra. Từ nhỏ đã quen thói kiêu căng, muốn gì là phải đoạt đến tay cho bằng được.

Trương Cao Nghĩa nhìn trúng tiềm năng của Dược Phong Cư. Tuy là đẻ muộn, sinh sau, nhưng mà người Hồ Gia đã phát triển sinh ý rất tốt. Khách hàng mỗi lúc mỗi đông. Không ít người từng buôn bán, qua lại với Thần Dược Cư trước đây cũng hủy hợp đồng mà chạy sang Hồ Gia. Điều này làm cho Trương đại thiếu gia vô cùng khó chịu.

Hắn nghĩ kế nhất tiễn song điêu, liên hôn với Hồ Phượng Nhi. Đoạt được cả người và của. Thế nhưng, Hồ Phượng Nhi lại kiên quyết chối từ. Tiếp theo đó, hắn lại âm thầm đồn thổi, phá hoại sinh ý của Dược Phong Cư. Thủ đoạn đê hèn làm người Hồ Gia giận tím ruột tím gan, nhưng mà không có chứng cứ rõ ràng, lại thêm thế lực, tài lực không bằng người, cho nên nhiều lần ăn thiệt.

Tại Đại Hội Giao lưu lần này, Trương Cao Nghĩa mang đến mười loại thảo dược vô cùng trân quý. Hắn đứng trên sân khấu, mở ra từng hộp bạch ngọc đựng thảo dược, giọng nói đầy tự tin vang vọng.

- Trước tiên, tôi muốn giới thiệu với mọi người hai loại thảo dược quý tìm được tại Ngải Lâm. Đây là Nhung Y Thảo và Tuyết Lan Thảo, niên đại hai trăm năm. Mọi người đều biết rằng. Hai loại này khi chế thành dược liệu có tác dụng vô cùng to lớn. 

Trong đó, loại dược có thành phần chính là Nhung Y Thảo có khả năng cải tạo làn da, để làn da càng trở nên mềm mịn tựa nhung, còn đẹp hơn cả làn da của trẻ nhỏ. Riêng loại dược điều chế từ Tuyết Lan Thảo có thể làm hơi thở chúng ta thơm mát tựa hoa lan trên núi tuyết, vừa thanh lãnh lại lưu luyến khó quên…

Trần Hiểu My vừa nghe hắn nói, không nén nổi, gập bụng cười.

- Tiểu thư, có cần biểu hiện khoa trương vậy không?

Đại Kim khó hiểu nhìn chủ nhân của mình. Hiểu My thấy ai cũng tặng cho cô một ánh mắt tò mò thì giả vờ nghiêm trang, không tiếp tục cười đùa như điên dại. Dù sao cũng phải chú ý hình tượng nha. 

Trong lòng mỗ nữ thầm nhắc nhở mình như vậy. Nhưng mà chuyện này thật khó giải thích với bọn A Thủy, Đại Kim. Bởi vì Trương Đại Nghĩa mang cho cô cảm giác như đối diện với một đại soái ca đầy nam tính, lẫm liệt. Tuy nhiên, khi giao tiếp với người khác thì câu nói đầu tiên lại õng ả ỏng ẹo, tay tạo thế Lan Hoa Chỉ, làm hốt hoảng người nhìn. A a a a….

Trương Cao Nghĩa mà biết được suy nghĩ trong lòng của Hiểu My lúc này, có thể sẽ phun ra ba nghìn lít máu rồi chết tươi. May mắn cho hắn là không có môn võ công nào được gọi là Thấu tâm thuật, hoặc cũng có thể nói, may mắn là hắn đang miệt mài làm công tác tiếp thị mỹ phẩm ở bên trên, hứng thú bừng bừng, nước bọt tung bay xối xả.

Mười loại dược liệu mà hắn giới thiệu, hết phân nữa trùng hợp với những loại mà Hồ Phượng Nhi đã chuẩn bị trước đây. Nửa còn lại cũng là thảo dược sưu tầm được trên khắp đại lục Phong Linh. Đúng là tài đại khí thô, làm gì cũng tiện.

Tỷ đệ Hồ Gia đưa mắt nhìn nhau, một phen hoảng hốt không yên. Cũng may là có bảo vật gia truyền của đám người Hiểu My. Nếu không, họ hoàn toàn không có khả năng thắng lợi.

Phần dự thi của Thần Dược Cư chiếm thời gian gần hai khắc, xem như là dài nhất trong tất cả các phần thi đấu của các đội tuyển từ lúc đầu tới giờ. Sau đó, thêm vài lượt thi đấu, cuối cùng cũng đến phiên đám người Hiểu My ra sân.

Khúc Văn sau khi giới thiệu, tiêu sái xuống đài. Lúc đi ngang qua người của Bàn Ngâm, hắn khẽ gật đầu. Lúc này không tiện chuyện trò, chỉ có thể hẹn nhau chè chén sau khi vòng thi đấu đầu tiên kết thúc. 

Tuy nhiên, khi Khúc Văn đi ngang qua người của Hiểu My thì trong lòng hắn, trong tâm trí hắn, một cảm giác vô cùng kỳ lạ nổi lên, hắn sâu sắc nhìn thật kỹ thân ảnh màu xanh nhẹ nhàng trước mặt. Tự hỏi trong lòng, người này mới chỉ lần đầu gặp mặt, nhưng cảm giác rung động mạnh mẽ trong lòng là đến từ đâu?

Hiểu My đang chầm chậm bước lên sân khấu thì cảm giác được có ánh mắt chuyên chú dán chặt vào phía sau. Cô ngoái đầu nhìn lại. Bất ngờ nhìn thấy đại mỹ nam Khúc Văn đôi mắt sâu thẩm tựa hồ nước mùa thu, bỗng dưng có cảm giác vi diệu không nói rõ thành lời. Cô khẽ gật đầu, cười với vị MC của đại hội, sau đó lại tiếp tục bước tới. Hồ Phượng Nhi cùng mọi người còn đang chờ đợi trên kia.

Hồ Phượng Nhi bày mười hộp bạch ngọc trên bàn, kích thước to nhỏ, độ bóng của mỗi hộp hoàn toàn khác nhau. Bày tay ngọc nhẹ nhàng mở ra, từng ngọn dược liệu tươi xanh hoặc ngào ngược hương thơm bay lượn lờ khắp hội trường chật đông người tham dự.

Hồ Phượng Nhi là đội trưởng, nên chuẩn bị rất kỹ về mặt tinh thần. Cô bình tĩnh nhìn khắp một vòng, từ từ lên tiếng. Giọng nói tuy nhỏ nhẹ, dịu dàng. Nhưng mà nội dung thật đủ khiến bọn người Trương Đại Nghĩa tức giận ngợp trời lại không thể nào phát tiết, đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt.

- Dược Phong Cư của chúng tôi lần này chuẩn bị mười loại dược liệu. Trong đó có hai loại trùng với phần đã chuẩn bị của Thần Dược Cư, vì thế, rất cảm ơn Trương công tử đã giải thích cặn kẽ giúp chúng tôi.

Hồ Phượng Nhi nói xong thì nâng hai loại thảo dược đó trên tay. Đúng là Nhung Y Thảo và Tuyết Lan Thảo – sinh trưởng trong khu vực có chướng khí dày đặc của Ngải Lâm. Nhưng mà chỉ cần nhìn sơ qua, cũng đủ thấy dược thảo trên tay Hồ Chưởng quầy của Dược Phong Cư tốt hơn rất nhiều so với Thần Dược Cư mới vừa giới thiệu. 

Cả hội trường lập tức xôn xao, tiếng bàn luận rầm rì vang lên khắp bốn phía.

- Không phải chứ. Nhìn bộ rễ kia, tán lá kia, màu sắc thế kia. Ta đoán ít nhất phải là thảo dược bốn trăm năm.

- Đúng đúng. Không thể ngờ, lần này Dược Phong Cư có thể đưa ra loại thảo dược tốt gấp đôi so với Thần Dược Cư. Ta thật trông đợi những thảo dược tiếp theo của bọn họ à nha.

….

Trương Cao Nghĩa càng nghe, mặt lại càng đen. Nhưng mà hắn chưa kịp nghĩ ra chiêu thức đối phó thì Hồ Phượng Nhi cùng Hiểu My bên trên lại liên tiếp tung ra những loại thảo dược trân quý khác.

Hội trường lúc này toàn bộ sôi trào. Thậm chí đến những thành viên trong ban giám khảo cũng phải kích động thốt lên:

- Thật không nghĩ ra, ở nơi này có thể nhìn thấy Hóa Hương Thảo và Lam Thiên Thảo. Đây chỉ là những loại thảo dược chỉ xuất hiện trong truyền thuyết a.

- Đâu chỉ là truyền thuyết, thậm chí Phù Dung Nhan và cả cái quả Ái Tâm Lang kia nữa. Mặc dù công dụng của nó có còn phụ thuộc vào mục đích của người sử dụng. Nhưng bốn loại này thậm chí đã tiếp cận tới mức linh dược. Ta rất tò mò, không biết họ tìm đâu ra.

….

Kèm theo sự kích động và hung phấn của ban giám khảo. Thắng lợi của vòng thi đấu đầu tiên xem như đã xác định. Dược Phong Cư áp đảo hoàn toàn tất cả các đối thủ còn lại. Đúng là đẹp mắt vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.