Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 172: Mơ ước nhỏ nhoi của tử quân



Sau khi xác định được ba nam tử trước mặt chính là những người cần tìm, Hiểu My cho những người khác giải tán, chỉ để lại ba huynh đệ họ Cù cùng thảo luận chuyện nhân sinh.

- Trần cô nương, xin cho hỏi, gia phụ hiện giờ có khỏe không? Không biết cô nương quen với với gia phụ như thế nào? Cô có thể cho chúng tôi ít thông tin, chúng tôi xin dập đầu cảm tạ.

Lão đại trong ba huynh đệ là Cù Hiếu Nhân khẩn thiết nhìn về hướng của Hiểu My, giọng nói nghèn nghẹn, vô cùng xúc động. Huynh đệ bọn hắn đã rất lâu rồi bị cắt đứt liên lạc với người nhà. Những tưởng cả đời này phải cách biệt phương trời, không bao giờ gặp lại. 

Ngờ đâu, vị Trần cô nương này đột ngột xuất hiện. Đây đúng là cơ duyên mà bọn họ chỉ có thể ngộ chứ chẳng thể cầu.

- Các ngươi bây giờ nhìn vẫn như lứa tuổi thanh niên, một đầu tóc xanh, vô cùng khỏe mạnh. Thế nhưng Cù lão hiện tại già yếu, vẫn phải ra ngoài, nhóm lửa cho khách điếm đổi lấy bạc phụ giúp gia đình. Các ngươi nghĩ cuộc sống hiện tại của họ có tốt không?

Trần Hiểu My không khách khí, nói rõ ràng tình trạng hiện tại của Cù Gia.

Cù Hiếu Nhân không chỉ nghe nói cha già phải lầm lũi mưu sinh, lại nghe nói nương tử kết tóc bệnh tật triền miên, nữ nhi của hắn phải cải nam trang, làm thuê làm mướn cho người ta để đổi lấy thuốc than cho mẫu thân… Cả người Cù Hiếu Nhân như chết lặng. Chỉ ít phút sau, hắn bật khóc, hướng về phía bầu trời vàng nhạt trên cao, gào lên thảm thiết, đau xé cả tâm can. 

Hai người đệ đệ của hắn cũng không nén nổi cảm xúc. Thoắt cái mà cả nơi đây ngập tràn tiếng nức nở, đau lòng.

Đợi đến khi họ bình tĩnh lại. Hiểu My mới tiếp tục mở lời. Ánh mắt nhìn về họ như nghiền ngẫm, lại suy đoán nhiều điều. 

- Ta thấy ba người các ngươi ở lại chỗ này cũng rất tốt!

- Trần cô nương, cô nói vậy là có ý gì? 

Cù Hiếu Lễ vỗ vai đại ca nhà mình, nghe được lời nói đầy thâm ý của Hiểu My thì ngước mắt lên nhìn cô.

- Vẫn là ý ở trên lời thôi. Ba người các ngươi có lẽ tuổi không ít, nhưng ngoại hình vẫn độ hai mươi mấy ba mươi. Trong khi nương tử của các ngươi đã là lão phụ nhân, tóc trắng da mồi, mắt mờ tay mỏi. Nếu các ngươi đứng bên cạnh họ, người ngoài không biết còn tưởng là hai mẫu tử. Ở lại đây, không phải tốt hơn sao?

- Trần cô nương. Cô nói vậy là không đúng.

Cù Hiếu Nhân vẫn đang đắm chìm trong đau thương dằn vặt. Nhưng mà lời nói của vị cô nương này thật quá khó nghe. Hắn dằn xuống xúc động cuộn trào, nhìn Hiểu My, ánh mắt không còn e dè, sợ hãi như lúc đầu mà còn mang theo vẻ kiên nghị, khí thế lẫm liệt, chính khí bừng bừng.

- Hử, ta nói không đúng chỗ nào?

- Nương tử của chúng ta vì gia đình nên mới chịu cảnh nhan sắc tàn phai, đương xuân đã lão. Chúng tôi nếu dám chê bai các nàng, khác nào việc làm của bọn cầm thú, trời đất không dung. Cho dù ba huynh đệ chúng tôi phải đối mặt với gian khó ra sao, uy hiếp cỡ nào cũng quyết không làm việc bất nghĩa bất nhân như vậy.

- Ha ha. Nói hay lắm. Nhưng mà nhưng mà những lời đại loại như vậy, có ai không nói được. Chỉ có thời gian mới có thể chứng minh cho chân tình. Ba người đi làm việc của mình đi. 

Hiểu My cảm thấy tới đây là đủ rồi. Cô cho ba huynh đệ họ Cù giải tán, sau đó mang theo biểu cảm như vừa xem trò hề, lạnh lùng trở lại phòng mình trong lâu đài sang trọng.

- Sao lại kích thích bọn họ như vậy?

Tử Quân đuổi tới bên cạnh Hiểu My, không nén được tò mò mà lên tiếng.

- Chẳng có gì. Chỉ là ta không tin vào tình cảm của họ. Vợ chồng như chim liền cành, khi có nạn thì mạnh ai nấy bay. Ngươi nghĩ rằng họ sẽ mãi chung thủy với một phụ nhân già cõi, hoàn toàn không xứng với mình hay sao?

Hiểu My khinh thường hừ lạnh.

Tử Quân không nói gì, chỉ im lặng nhìn theo bóng lưng thẳng tắp nhưng có chút cô quạnh của cô. Một hồi sau mới chầm chậm cất giọng:

- Nếu người đó là nàng, ta sẽ không bao giờ hối hận.

Lời ước hẹn của hắn theo gió, thổi đến bên tai của Hiểu My. Cô chẳng mấy quan tâm, chỉ tiếp tục bước đi. Ánh nhìn vẫn dõi về phía xa. Trong mắt thoáng lên một tầng sương mờ không rõ.

………………………………………………………………………….

Lại nói đến nhóm người còn lại trong đội tuyển của Dược Phong Cư, sau khi nhìn thấy vị lãnh tụ tinh thần của họ anh dũng quyên sinh, à không, anh dũng nhảy xuống Nguyệt Sa, tất cả đưa mắt nhìn nhau. Cuối cùng, vẫn là Hồ Hoài An trẻ người non dạ, đầu tiên cất tiếng.

- Đại tỷ, tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?

Hồ Phượng Nhi không trả lời mà nhìn về phía Đại Kim. 

- Đi tiếp. Chủ nhân đã căn dặn như vậy. Chắc chắn không thành vấn đề. Các người cũng nên tranh thủ thu thập thảo dược rồi rời khỏi Nguyệt Sơn. Chủ Nhân khi nào ra khỏi Nguyệt Sa sẽ đi tìm chúng ta tụ hội.

Bọ họ có tinh thạch truyền tin. Hơn nữa, với khả năng của Hiểu My, ai cũng tin tưởng tuyệt đối là cô có thể an toàn đoạt bảo vật rồi thoát ra. Đâu ai ngờ được, mỗ nữ nhân “Không gì không làm được” trong suy nghĩ của họ lúc này vẫn đang bị vây tại Ốc Đảo.

……………………………………………………………………..

Hiểu My từ thôn trang trở lại thì đóng cửa, không bước ra khỏi phòng.

Tử Quân đi qua đi lại rất nhiều lần, hắn chẳng biết nữ thần của hắn làm gì và nghĩ gì, cho nên trong lòng có một chút ít sốt ruột. Từ cuộc nói chuyện với ba huynh đệ Cù gia, hắn nhận thấy trong lòng của Hiểu My luôn kháng cự với tình cảm gái trai, cô không tin vào tình yêu, càng không tin vào hôn nhân. Nếu không, cô đã chẳng kết luận: “Vợ chồng như chim liền cành, khi gặp nạn thì mặc ai nấy bay”.

Cho nên, sau khi phân tích sau trước thật nhiều. Tử Quân đã làm một quyết định tự cho là sáng suốt nhất cuộc đời mình.

Người ta không phải luôn nói, phụ nữ sẽ nảy sinh tình cảm với người đàn ông của họ hay sao. Cho nên, ngay bây giờ, ngay lúc này. Đại Ma Vương đã quyết định sẽ dâng hiến bản thân, trở thành người đàn ông của Hiểu My. 

Nửa đêm hôm đó, Tử Quân hiên ngang, hùng dũng, một bộ mặt không sợ chết bước tới trước của phòng của mỗ nữ nào đó. Nhẹ phất tay một cái, cửa phòng chậm rãi mở ra. Nhưng mà trước mắt hắn lúc này là một đầu trụ hình tròn, phóng đại kèm theo đửa đỏ xung quanh. Hiểu My cầm đầu còn lại của Như Ý côn, ánh mắt nhìn Tử Quân như nhìn một tên thiểu năng, vô cùng khinh bỉ.

- Tử Quân. Tử đại gia. Đêm khuya trăng thanh gió mát, sao không tự ngủ nghỉ, mò đến phòng ta để làm gì?

Tử Quân nhẹ nhàng gạt Như Ý côn sang một bên, trên môi kéo lên một nụ cười vô lại.

- Ta đến làm ấm giường cho nàng.

- Đa tạ ý tốt của ngài. Nhưng mà ta chỉ thích cảm giác lạnh lẽo khi ngủ trên giường, phiền ngài tự mình quay lại phòng, nếu không, đừng trách ta. Ta mà nổi giận lên, chính bản thân ta còn phải sợ a.

Hiểu My nói rồi, dùng chân đạp thẳng vào bụng của mỹ nam. Tống hắn ngã ra ngoài. Sau đó, cửa phòng của cô, rầm một phát đóng lại.

Tử Quân lòm cồm từ dưới đất đứng dậy, phủi phủi phần mông vốn có chút đau đớn. Trên mặt lại chậm rãi xuất hiện nụ cười âm hiểm và đê tiện.

Tiếp theo, hắn lại từ cửa sổ leo vào. Tiếc khi hắn vẫn còn chân trước chân sau, đu người trên khung cửa đã thấy Như Ý Côn mạnh mẽ lao đến. Hiểu My ra tay rất độc ác. Trong phòng còn vang lên một giọng nói lạnh lùng, không hề có xúc cảm: “Muốn chơi à. Vậy thì bà đây chơi với ngươi”.

Kết quả, dĩ nhiên là mỹ nam lại bại trận. Té xuống từ trên cao. Đè bẹp một khóm mẫu đơn màu tím đương độ nở hoa. Thật là đáng tiếc a.

Tuy nhiên, Tử Quân mang đeo cao độ quyết tâm muốn trở thành đàn ông của Hiểu My. Cho nên, hắn không từ bỏ mà tiếp tục đánh chủ ý đến nóc nhà. 

Tử đại gia nhún chân một cái, đã đứng trên nóc phòng của Hiểu My, dùng tay nhẹ nhàng cạy mở tấm ngói lưu ly bảy màu. Vừa cúi người, ghé mắt nhìn xuống bên dưới đã lập tức biến sắc, nhanh chóng lăn sang một bên. 

Từ khoảng trống do mái ngói lưu ly bị cạy lên, một con hỏa long hừng hực xông ra. Thanh âm của mỗ nữ nhân vang lên to rõ:

- Ta khuyên ngươi nên tiết kiệm sức lực. Nhất quá tam. Một lần nữa thì đừng trách ta phá hủy toàn bộ pháp bảo không gian của ngươi. Nhớ đấy!

Tử Quân ão não lết trở lại phòng. Không lẽ chỉ một mơ ước nhỏ nhoi là dâng hiến bản thân mà hắn cũng không thể nào thực hiện được? Hắn chán nản, bức tóc, vò đầu. Mãi một hồi lâu sau, đột nhiên đứng phắt dậy, đôi mắt sáng hẳn lên.

- Đúng vậy, đúng vậy. Ta sao lại quên mất. Đây là pháp bảo của ta mà. Ha ha ha.

Nửa đêm đến gần sáng hôm đó, không thấy Tử Quân quay lại quấy rối. Hiểu My thở dài một hơi. Nhìn về thân ảnh màu trắng to lớn đang chễm chệ chiếm lấy giường lớn của mình, bất đắc dĩ nở nụ cười. Dù là hoàn cảnh nào, Bạch Hổ vẫn cứ thích bắt nạt cô như vậy, y như hồi còn ở thạch động trong sơn cốc khi mới vừa đặt chân đến đại lục Huyền Thiên.

Tờ mờ sáng, Hiểu My mệt mỏi, leo lên giường, buông xuống chiếc rèm màu hồng nhạt, mặc kệ con hổ trắng nào đó vẫn đang nhắm mắt nhập định. Cô chọn một góc nhỏ rồi cuộn người lại, khò khò ngủ ngon.

Ngờ đâu, không lâu sau, vách tường trong căn phòng khẽ động đậy, rồi không tiếng động, một cánh cửa trong suốt hiện ra.

Tử Quân rón rén xuất hiện cạnh bên giường của Hiểu My. Hắn lặng lẽ vén lên chiếc rèm che giấu dung nhan của nữ thần. Ngờ đâu lại chạm phải một bày tay trắng ngần với những ngón dài hữu lực.

Tử Quân kích động cầm lấy bàn tay ấy, nâng niu như trân bảo. Miệng thì ngoác ra, vui sướng mở lời:

- Ta biết nàng cuối cùng rồi cũng sẽ cảm động trước thành ý và sự nỗ lực của ta mà. Đêm nay cũng dần tàn, chúng ta nên….

Lời nói của hắn bị nghẹn lại giữa chừng. Nhìn chằm chằm vào gương mặt vô cùng quen thuộc sau khi tấm màn được vén hẳn lên một bên. Đôi con ngươi trừng to, sững sờ chết lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.