Cù Hiếu Bình mang tất cả mọi chuyện lần nữa kể lại, sinh động, tỉ mĩ, từng chi tiết cũng không bỏ qua. Kể cả việc Hiểu My có ý muốn nhận cô làm đồ đệ, đưa ra khỏi đại lục Phong Linh cũng không giấu diếm.
Phu thê Cù Hiếu Nhân nghe xong, lặng lẽ thở dài.
Trầm ngâm mãi một lúc lâu sau, Cù Hiếu Nhân mới mở lời. Giọng nói mang đầy tâm sự.
- “Bình nhi. Trần cô nương là một người lợi hại thế nào, vĩ đại ra sao? Con sẽ không thể nào tưởng tượng được. Nếu con nguyện ý, có thể thành đệ tử của cô ấy, đây là một may mắn lớn, một cơ duyên lớn. Ta làm phụ thân cũng mừng vui, tự hào vì con.
Tuổi của con bây giờ cũng không nhỏ nữa, ta chỉ e con đã qua thời gian thích hợp nhất để tu luyện. Sợ bản thân con sẽ không kiên trì, không chịu khổ được tới cuối cùng.
Người đời chỉ nhìn thấy người khác thành tựu thế nào, vinh quang ra sao. Mấy ai hiểu hết những gian truân, chông gai dàn trải trên con đường đạt được những thành tựu, vinh quang ấy.
Con hãy cân nhắc cho cẩn thận. Tương lai của con là do con tự nắm giữ. Còn cái nhà này, đã có phụ thân cùng các thúc của con chống đỡ. Về mẫu thân con, con cứ yên tâm. Cả đời này ta sẽ mãi yêu thương, chăm sóc cho nàng, không để nàng ủy khuất. Nếu ngay cả chuyện nhỏ này mà ta không làm được, ta còn có mặt mũi nào mà sống ở trên đời”.
Cù Hiếu Nhân nói xong, nâng lấy bàn tay gầy guộc của Lâm thị, áp lên mặt mình, khóe môi cong lên một nụ cười hạnh phúc, mãn nguyện.
Cù Hiểu Bình nhìn thấy cảnh này, trong lòng nhẹ thở ra. Phụ thân quả nhiên không khiến cô thất vọng. Chuyện của nhị thúc và Mị cơ hôm nay quả thật làm cho cô vô cùng lo lắng. Huống chi, so với nhị thẩm, mẫu thân của cô bệnh tật trầm kha, sức khỏe suy sụp. Ngược lại, phụ thân càng thêm cường tráng, bộ dáng anh tuấn không thua gì nam nhân trai tráng tuổi đôi mươi.
Cả tháng này, số bà mai tới nhà cầu thân, đối tượng chính là Cù Hiếu Nhân chiếm không dưới nửa. Trong mắt nhiều người. Làm thiếp nhà giàu hơn làm thê nhà nông. Họ muốn có cuộc sống giàu sang, kẻ hầu người hạ. Huống chi, chính thê điều kiện lại kém như vậy, tương lai độc sủng, không phải là chuyện quá dễ dàng?
Cũng may, Cù Hiếu Nhân đúng thật là chính nhân quân tử thế gian khó tìm.
……………………………………………………………………………….
Chính sảnh.
Cù Hiếu Lễ thẳng tắp bóng lưng, hai đầu gối tê rần vẫn tiếp tục quỳ trên mặt đất. Hắn đang suy nghĩ về tất cả những chuyện đã xảy ra. Trong đầu không ngừng vang lên những câu nói của phụ thân cùng ca ca và các đệ đệ. Hắn biết. Họ nói không sai.
Có điều… Hắn khẽ đặt tay lên lồng ngực. Trái tim này vẫn bình bịch phát ra những âm thanh đều đặn. Đúng là chỉ ở trước mặt Mị Cơ, nó mới có thể đập nhanh hơn. Tất cả thời gian còn lại, đều chậm rãi, bình yên. Đây chính là thực tế mà hắn không thể không công nhận.
Nhưng mà…..
Haiz………………………..
Cửa đại sảnh bị đẩy ra, phát ra âm thanh khe khẽ.
Một thân ảnh đơn lẻ, hiu quạnh đi tới cạnh bên Cù Hiếu Lễ, quỳ xuống, đối diện với hắn. Gương mặt của Ngọc Thị không điểm tô son phấn. Từng nếp gấp trên trán, vết hằn đuôi mắt hiện lên rõ ràng.
Ngọc Thị khẽ kéo lấy đôi tay trượng phu, giọng nói rất đỗi dịu dàng.
- Chàng đứng lên đi. Sớm mai, thiếp sẽ tìm phụ thân nói chuyện.
- Nàng không trách ta sao?
- Trách chuyện gì? – Ngọc thị ngước mắt lên. Đôi mắt của bà bình lặng như mặt nước hồ mùa thu, nhìn không ra một tia dao động.
Cù Hiếu Nhân nhìn sâu vào đôi mắt đó, cảm thấy chột dạ, hắn biết, hắn nợ người phụ nữ trước mắt rất nhiều. Cả đời này cũng khó mà đền trả hết được.
Ngọc Thị thời gian này cũng đã làm chưởng quầy, có cơ hội lộ diện bên ngoài, gặp gỡ nhiều người khác nhau. Chuyện của trượng phu và vị cô nương được tụng xưng Việt Quốc đệ nhất mỹ nhân, sao lại có thể không biết. Thậm chí, bản thân người ta còn tìm đến tận cửa. Dù chỉ giao tiếp với nhau trong vai trò khách – chủ. Nhưng bản thân mỗi người đều rõ mục đích chân chính của đối phương.
Mới đầu, bà còn đặt hi vọng ở trượng phu. Không ngờ, lần này Cù Hiếu Lễ lại quyết tâm đưa người vào cửa. Ngọc Thị dĩ nhiên trong lòng rất buồn khổ. Nhưng ngoài mặt lại không thể hiện. Đàn ông, tam thê tứ thiếp là chuyện thường. Huống gì, bà đã là hoa tàn ít bướm, thật sự ủy khuất cho tướng công nhà mình. Chàng ấy tìm một cô nhân trẻ đẹp là chuyện hiển nhiên.
Vì nhìn thấu chuyện này, cho nên, Ngọc thị mới có thể tới đây đêm nay, để an ủi, động viên nam nhân vì muốn cưới thêm thị thiếp mà bị phụ thân trách phạt.
Phụ nữ a…. ngu ngốc vô cùng.
…………………………………………………………………………
Sáng hôm sau.
Tất cả những người đi đường cùng thực khách trong tửu lâu, quán xá trong Nguyệt Thành đều rầm rộ truyền nhau tin tức: Ngụy Phủ bị tập kích vào lúc nửa đêm. Không có bất kỳ dấu hiệu nào báo trước, cũng thấy kẻ ra tay hình dáng ra sao. Cả tòa nhà rộng lớn, nguy nga, phút chốc đổ ầm.
Cũng may, trước đó, toàn thể mọi người trong nhà đều bị một tiếng động thật lớn gọi ra ngoài, cho nên mới bảo toàn được tính mạng. Thế nhưng, sau khi đám người Ngụy Phủ tỉnh táo lại. Mang theo tâm trạng sợ hãi, kích động chạy vào trong. Chưa được mấy bước chân đã thấy không gian phía trước bụi khói bốc lên. Đống đổ nát mênh mông cứ thế tan thành tro bụi. Bao gồm tất cả tài sản và những thứ quý giá khác.
Đây mới là ác mộng thật sự của mỗi người.
Tất cả các điền sản, quầy hàng dưới danh nghĩa đám người Ngụy Gia cũng đồng chung cảnh ngộ.
Ngụy Gia hơn trăm người, trong một đêm đều bị thu thập, trở thành hoàn khố thế gia. Chuyện lạ đúng là rất hiếm khi xảy ra. Nhưng quả thật, làm cho lòng người vô cùng hả hê, vui vẻ.
Người qua đường rối rít suy đoán, không biết gia tộc này đắc tội ai mà bị chỉnh đốn đến mức độ này. Bởi thế mới nói. Bình thường họ quen thói hung hăng, làm bao nhiêu chuyện khi nam bá nữ. Đến lúc chịu quả báo thì khóc lóc van xin, tất cả đều đã muộn màng.
Chưa kể, Ngụy Trung, thiếu gia duy nhất của nhà họ Ngụy bây giờ đã thành phế nhân. Miệng rụng hết, không còn một cái răng. Nghe nói còn bị gãy mấy cái xương sườn cho từ trên cao rơi xuống. Trọng thương không nhỏ. Ha Ha….
Đám người gây ra tất cả những chuyện này giờ đang nhàn nhã uống trà, ăn điểm tâm trong phòng lớn tại An Lạc Cư.
Hiểu My chớp chớp mắt nhìn mấy nam tử xung quanh, miệng nở một nụ cười tối tăm, gian xảo.
- Xem ra, sau khi làm chuyện xấu, mọi người ngủ ngon nhỉ?
Lữ Tuấn giơ tay, lấy một cái bánh hoa hồng đặt vào cái đĩa nhỏ trước mặt cô, ôn hòa lên tiếng:
- Ăn đi. Một lát ta đưa nàng ra Trúc Lai Cư ngắm cảnh.
- Đúng vậy, đúng vậy. Nghe Phi Long huynh nói, trà Trúc Diệp nơi đó không tệ, ta cũng muốn nếm thử, nếu không bị lỗ thật rồi.
Tử Quân híp mắt cười. Hắn và Thiên Vũ sau khi từ Nguyệt Sơn trở lại. Nghe hai người Lữ Tuấn và Khúc Văn kể lại chuyện tại bờ hồ, cảm giác trong lòng thật ngứa ngáy. Không cần suy nghĩ cũng biết, ý tưởng thu thập Ngụy Gia là do cái tên Hỏa Kỳ Lân này bày trò náo nhiệt. Những người khác xung phong làm đồng bọn, đùa đến bất diệt nhạc hồ rồi.
Ha ha.
Hiểu My nghe nhị sư huynh nói vậy, bọn Thiên Vũ còn gật đầu tỏ vẻ tán thành thì chỉ biết xấu hổ cười. Sự kiện hành hung người hôm qua, đúng thật là đã trở thành đề tài nóng hổi trong mắt dân chúng và giang hồ đồng đạo. Trúc Lai Cư lúc này chắc chắn đầy ấp người đang tò mò, đàm luận về nữ nhân xinh đẹp đã tát bay Ngụy Thiếu hôm qua. Thế mà mấy tên này còn rủ cô tới đó thưởng trà. Quả thật mưu đồ đen tối, không thể không phòng bị.
Hiểu My đang định mở miệng chối từ, thì ngoài cửa vang lên thanh âm cộc cộc…. Không biết vị khách nào mới bảnh mắt ra đã tìm đến An Lạc Cư.
Khúc Văn đứng dậy mở cửa. Trong đám này, ngoại trừ Hiểu My là nữ nhi, hắn và Lữ Tuấn có vẻ bình thường thì ba con hàng còn lại đều không phải cùng chung chủng loại. Để bọn hắn mở cửa, e là khác tới vừa gặp đã lên cơn đau tim. Cho nên, Khúc đại soái ca tình nguyện làm công việc nặng nhọc này.
Chưa đến một khắc, hắn đã quay lại, nhìn Hiểu My cười nói.
- Đồ đệ tương lai của muội đến tìm. Còn có cả người thân của cô nương ấy nữa. Ta đưa họ tới khách phòng đợi rồi.
Hiểu My nghe vậy, cười cười, nhàn nhã đứng lên. Nháy mắt với Tử Quân, hề hề lên tiếng.
- Cố nhân kìa. Đi thôi.
………………………………………………………………………..
Khách phòng, An Lạc Cư.
Cù Hiếu Bình có chút nôn nóng, nhìn ra cửa.
Đêm qua, ba người bọn họ trao đổi rất lâu. Sáng sớm còn thỉnh giáo ý kiến của Cù lão cùng hai vị tam thúc, tứ thúc… tất cả mọi người đều cảm thấy được Hiểu My nhận làm đồ đệ là kỳ ngộ, may mắn của tiểu cô nương nhà họ.
Vì vậy, lúc này đây, cả đoàn người Cù gia quyết tâm đến gõ cửa An Lạc Cư, nói lời cảm tạ.
Khách phòng này không lớn, ngoại trừ chiếc ghế tại chủ vị thì hai hàng ghế nhỏ hai bên đều đầy ấp người.
Phía trên cùng bên trái là Cù Lão, phu thê Cù Hiếu Nhân. Phía bên phải là Cù Hiếu Lễ, Cù Hiếu Tín cùng Cù Hiểu Bình. Sáu người, sáu cái ghế vừa đủ.
Bọn họ cứ nghĩ rằng mình đột ngột đến, phải chờ đợi rất lâu. Ngờ đâu, chưa đến mấy phút đã thấy nhóm người Hiểu My xuất hiện. Cả đám ngơ ngác nhìn về phía cửa khách phòng.
Nữ nhân đi đầu một thân váy áo màu hồng đào, mái tóc vấn cao kiểu Phi thiên kế, trang điểm bằng những chiếc trăm cài bằng linh ngọc màu trắng, ẩn ẩn sắc hồng cùng hai dây lụa dài rủ xuống sau lưng. Mỗi bước chân nàng như đạp trên thất thải tường vân, uyển chuyển, nhẹ nhàng, vô cùng xinh đẹp.
Phía sau tuyệt sắc giai nhân là năm nam tử. Người nào người nấy bộ dáng tựa trích tiên. Mỗi người một phong thái hoàn toàn khác nhau. Ai ai cũng là tuyệt đại soái ca. Sắc đẹp của họ khi đặt cạnh nhau, không những đối lập mà càng thêm hài hòa, nổi bật.
Cù Lão sống tới từng tuổi này, thế gian có mấy chuyện gì khiến lão mở to mồm kinh ngạc. Thế nhưng, khi nhìn sáu người vừa xuất hiện, bộ não già nua của lão như ngừng hoạt động. Trong đầu chỉ còn lại đúng hai chữ: “Thần tiên”.