Chợ trời của Hà Lâm Thành nằm gần cổng thành phía Đông. Cả một con phố rất dài, hơn hai ki lô mét.
Nơi này, bày đủ thứ đồ. Có thứ đặt trên sạp cao, có thứ tùy tiện bày ra trên mặt đất. Thứ gì cũng có thể tìm thấy. Từ thú rừng còn sống cho tới nhân sâm, linh chi, da hổ, lộc nhung…. Tóm lại, chỉ cần là sản phẩm của rừng già thì đều có thể dễ dàng tìm được ở đây.
Mấy người Hiểu My, mỗi quầy hàng đều ghé vào nhìn một chút. Nơi này, mọi người hầu như đều rất ưa chuộng những thứ như Da hổ, da hổ trắng, da của hưu sao….
Bách Lý Tà nhìn Thiên Vũ, tà ác cười cười. Thần thú Bạch Hổ của chúng ta thì mặt đen hơn đít nồi. Cảm giác như có một bầy kiến bò qua người mỗi khi nhìn thấy mớ da Bạch Hổ được căng thẳng ra, đặt trên giá gỗ.
Mãi đến khi hắn thấy được thi thể một đám sói được bày ra trên mặt đất thì cảm xúc mới khá hơn.
Đổi lại là sự khó chịu của Lang Vương Bách Lý Tà.
Tiểu Huyễn hưng phấn, chạy qua chạy lại. Vô cùng thích thú, vô cùng vui vẻ. Hiểu My cũng thế.
Đáng tiếc. Những thứ bày bán ở chợ trời này, số lượng nhiều thì có nhiều, mặt hàng cũng phong phú, đa dạng. Nhưng mà, những thứ thật sự cần thiết cho đám người của Hiểu My thì chẳng có mấy.
Đang lúc cả đám bắt đầu thấy chán nản, muốn bỏ về thì phát hiện được một quầy hàng nho nhỏ bán thú hoang. Dăm ba con gà rừng và thỏ rừng. Trong đó, có một con thỏ rất đặc biệt. Toàn thân được bao phủ bởi một màu xanh lam rất xinh đẹp.
Con thỏ giương cặp mắt màu hồng tròn như hai viên bi, sợ hãi nhìn nhân loại lượn lờ bên cạnh.
Nhìn thấy mấy người Hiểu My đi tới. Nó hoảng hốt, rúc mình vào một góc trong giỏ tre.
Hiểu My trong lòng có chút kinh hỉ. Nhưng ngoài mặt thì vờ như lơ đãng, hỏi thăm người bán hàng.
- Ông chủ. Con thỏ nhỏ xíu trong góc này là giống gì? Ta nhìn thấy có vẻ đặc biệt.
Chưởng quầy nhìn thấy người tới là một cô nương, một đứa trẻ cùng ba nam tử. Trang phục, khí thế đều đặc biệt hơn người. Trong lòng có chút suy đoán. Hắn dĩ nhiên hi vọng, đây sẽ là một mối làm ăn lớn. Vì thế, rất nhiệt tình giới thiệu.
- Chúng ta gọi nó là Linh Thố. Loài này không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp mà còn rất có linh tính. Không phải dễ dàng mà bắt gặp được đâu.
- À. Ra là Linh Thố. Nhưng mà, con này còn non quá. Nhỏ bằng bàn tay như thế, không biết có tác dụng gì?
La Hạo Nhiên lân la hỏi thăm. Bộ dáng của hắn hiền lành, thật thà khiến cho người người thiện cảm. (Hehe… các nhân vật chính của chúng ta đều đã dịch dung rồi đấy nhé. Nếu cứ để nguyên bộ dáng đó ra đường thì một bước cũng khó đi.)
Lão bản xách giỏ tre đựng Linh Thố, giơ ra trước mặt La Hạo Nhiên. Giọng nói thập phần đáng tin, dụ hoặc:
- Huynh đệ. Linh Thố này rất trân quý. Các cô nương đều rất yêu thích. Mua nó làm quà tặng, làm thú sủng đều được a.
Xem ra, ngay cả người bán hàng cũng không thể biết đích xác thông tin và giá trị cụ thể của Lam Ngọc Thố.
Con thỏ nhỏ này chắc chào đời chưa bao lâu. Từ màu sắc bộ lông trên người có thể nhìn ra. Nhưng mà, nó nhỏ, không có nghĩa là giá trị của nó không cao. Phải biết, chiếc túi nhỏ của La Hạo Nhiên cũng chỉ cần hai bộ lông của Lam Ngọc Thố có kích thước như thế.
Mấy người Hiểu My không chỉ muốn mua con thỏ nhỏ này, còn muốn biết tung tích của Lam Ngọc Thố để tự mình đi bắt.
Vì thế, họ sảng khoái mua con thỏ nhỏ. Tiểu Huyễn dùng bộ dáng khả ái, thiên chân vô tà, nhìn lão bản, sốt sắng lên tiếng:
- Ông chủ. Ta rất thích loài thỏ xinh đẹp này. Ông chủ có biết nơi nào có thể tìm được chúng hay không?
Không biết có phải vì Tiểu Huyễn dùng huyễn thuật với người bán hàng hay không? Cũng có thể vì người bán hàng này tốt bụng, biết cách lấy lòng khách hàng. Vì thế mà toàn bộ thông tin mà hắn biết đều mang ra nói, rành mạch, rõ ràng từng từ một.
- “Loại thỏ này nghe nói chỉ xuất hiện trong Mộng Lâm. Cũng phải là cơ duyên mới tìm được. Ta bán hàng nơi này đã nhiều năm, nhưng mà tính cả con Linh Thố này cũng chỉ mới thấy ba lần thôi. Toàn bộ đều do các thợ săn trong Mộng Lâm mang ra bán lại.
Các vị muốn tìm. Cứ đến đó thử cơ may. Nhưng mà, Mộng Lâm so với Hà Lâm thì nguy hiểm nhiều hơn. Các loài dã thú cũng hung dữ hơn. Mọi người nếu muốn đi phải cân nhắc thật kỹ mới được”.
Thì ra là vậy.
Mấy người Hiểu My thu được thông tin cần thiết. Không cần tiếp tục ở nơi này. Vì thế, họ nhanh chóng rời đi.
Mục đích bây giờ là Lam Ngọc Thố tại Mộng Lâm.
Đoàn người nhanh chóng di chuyển về hướng Bắc. Ra khỏi cổng thành chưa bao lâu, đã thấy trước mắt là một màu xanh ngát của rừng già. Bìa rừng thỉnh thoảng cũng có kẻ đến người đi. Đa phần đều là tiều phu hoặc thợ săn. Nhưng họ đều là từng nhóm vào ra. Mộng Lâm quả thật không an toàn cho những người chỉ có một thân một mình muốn vào rừng tìm cơ hội.
Bốn người đi bộ vào rừng, nhàn nhãn như thưởng ngoạn. Có lúc, vẫn nhìn thấy những bẫy rập cho thợ săn thiết kế. Dù là có con mồi mắc câu hay không thì họ cũng không hề đụng tới.
Bàn chân cứ nhắm thẳng phía trước bước tới. Hiểu My cũng muốn xem thử, nơi này, có loại linh dược trân quý nào để thu thập hay không. La Hạo Nhiên cũng muốn tìm thêm những nguyên liệu trân quý để chế biến gia vị nấu ăn. Nhưng mà vận may còn hơn kém. Ngoại trừ các loại thảo dược thông thường và vài loài rắn rít, dã thú thường gặp. Linh thảo, gia vị quý còn chưa thấy đâu.
Vừa đi vừa nghĩ như thế. Hơn một ngày sau, năm người Hiểu My đã đến được trung tâm của Mộng Lâm.
Ngay từ lúc bước vào đây, họ đã gặp một con mãng xà ba đầu. Con vật này ẩn nấp, ngụy trang rất khá. Chỉ là, dù nó lợi hại thế nào cũng không tránh thoát hai người Thiên Vũ, Bách Lý Tà.
Con mãng xà chọn nhầm đối tượng tấn công. Nhanh chóng bị tiêu diệt. Mật rắn được dành cho Tiểu Huyễn. Lần đầu tiên, La Hạo Nhiên thử chế biến món thịt mãng xà ba đầu. Món thịt này rất đặc biệt, qua tay của Thực Thần, càng trở thành món ngon mỹ vị, dinh dưỡng đầy ấp, hương thơm ngạt ngào.
Đụng độ với Mãng xà ba đầu xong, chẳng bao lâu sau, họ đã bị một đàn linh cẩu bao vây. Hơ hơ. Loài Linh cẩu Châu Phi lại có thể xuất hiện tại Mộng Lâm của đại lục Thương Lan này. Nhưng mà, kích thước của chúng đúng là dễ nể. To bằng con báo hoa chứ chẳng chơi.
Đàn Linh cẩu hơn ba mươi con, bao vây lấy nhóm năm người Hiểu My rồi lập tức phát động tấn công.
Hiểu My, Bách Lý Tà, Thiên Vũ đều rút vũ khí ra. Hiểu My dùng Như Ý côn, Bách Lý Tà và Tử Quân thì dùng hai thanh kiếm làm vũ khí. Tiểu Huyễn thì điều khiển rễ cây, bất ngờ đáp trả.
Đáng ngạc nhiên nhất là La Hạo Nhiên. Hắn sử dụng chính là một số lưỡi dao nhỏ, cực kỳ sắc bén. Thủ đoạn không thua gì so với “Tiểu Lý Phi Đao” Hạ Lan Nhật.
Nhưng Hạ Lan Nhật thì dùng tiểu đao. Còn hắn là dao bếp a. Những lưỡi dao này đã theo hắn rất nhiều năm. Có những lúc rảnh rỗi, Hiểu My vẫn thấy hắn mang ra nâng niu, lau chùi. Tưởng đâu chỉ là vì chức nghiệp đầu bếp, công cụ kiếm cơm. Ai dè đâu. Mấy con dao này chính là vũ khí sát thương vô cùng kinh khủng.
Năm người phối hợp. Chưa đầy một khắc, bầy Linh Cẩu hoàn toàn bị tiêu diệt. Hiểu My thu lại Như Ý Côn, nhìn một vòng xung quanh. Trong lòng bi ai thật sự. Chỉ có những con linh cẩu mà cô giết là thi thể nát bấy, không toàn vẹn. Ngay cả Tiểu Huyễn ra tay, xác Linh Cẩu cũng không đáng sợ bằng.
Haiz…. Tự dưng, nhìn lại bản thân rồi nhìn ba nam tử. Bản thân mình đúng là bạo lực, bạo tàn đến khó lòng chấp nhận.
Hiểu My mất hứng nhìn quanh. Bỗng nhiên, trong tầm mắt của cô, xuất hiện một đôi mắt màu hồng với bộ da màu xanh lam, béo nục nịch, to bằng quả bóng da. Mỗ nữ kinh hỉ thốt lên.
- A, Lam Ngọc Thố. Ha ha. Đi mòn gót không thấy, vô tâm tìm lại phát hiện được. Con này của muội a.
Nói rồi. Mỗ nữ nhanh chóng tiếp cận với Lam Ngọc Thố. Nhưng không ngờ, con thỏ xanh này lại tinh ranh, nhanh đến không tưởng.
Hiểu My vừa động, nó đã lập tức nhảy qua một bên, lủi trốn vào đám bụi cây rậm rạp, hoàn toàn không thấy dáng. Hiểu My vồ hút. Cả người bất ngờ rơi xuống hố sâu. Thì ra, vị trí của con thỏ xanh là ngay trên miệng hang động a.
Sự tình xảy ra quá bất ngờ.
Đám người Thiên Vũ không còn cách nào khác, chỉ có thể nhảy theo cô.
Hang động này rơi thẳng đứng. Chiều rộng lớn hơn miệng giếng. Bình thường, bị cỏ cây, lá khô che lấp, rất khó phát hiện.
Gió rít vù vù bên tai. Hiểu My vận khinh công, dùng linh lực bảo vệ bản thân, cảm nhận trọng lực mà quả đất tác dụng lên cô phải gấp mấy mươi lần trọng lượng thực tế của bản thân. Giống như lần rơi vào Nguyệt Sa khi gặp gỡ Tử Quân lúc trước.
Mãi một lúc sau. Chắc có lẽ gần một khắc thời gian. Cô cũng có thể tiếp đất an toàn. Tiếp theo, đám người Bách Lý Tà cũng rơi xuống.
Thiên Vũ dùng quang thuộc tính, thấp sáng không gian nơi đây. Ngay cái nhìn đầu tiên, cả bọn đều vô cùng kinh ngạc.
- Lại là mộ địa nha. Không ngờ, trung tâm của Mộng Lâm lại chứa đựng bí mật lớn lao này.
Đúng vậy. Hang động mà bọn họ vừa rơi xuống chính là một mộ địa. Căn phòng họ đang đứng có thể thấy được vài cánh cửa sát tường. Không biết dẫn đến đâu.
Có điều, muốn tiếp cận thông đạo. Trước hết, phải giải quyết được đám rắn ngổn ngang, bò đầy mặt đất lẫn trên trần và trên tường của căn phòng này mới được.
Haiz…. Bị rơi vào Xà Huyệt. Vận may của Hiểu My xem ra đã bị tiêu hao sạch sẽ rồi