Trước lời nói khó nghe của Quách Khải Du, Trường An không chỉ không cảm thấy xấu hổ, mà ngược lại, hoàn toàn là bộ dáng con chó nhỏ xù lông bênh vực chủ nhân. Sau đó, quay sang nhìn Lữ Tuấn kế bên, vừa khiêu khích, vừa dò xét:
- Nhị sư huynh, bây giờ đổi ý vẫn còn kịp.
- Không sao. Nếu muội ấy đồng ý. Ta không ngại chăm sóc muội ấy cả đời.
- Bốp, bốp, bốp…
Ba tiếng vỗ tay vang lên, trên mặt Quách Khải Du hiện ra nụ cười quỷ dị. Hướng tới Lữ Tuấn và Trường An, mở miệng nói:
- Nếu hai người đã không nỡ xa cô ấy. Vậy mời đến tổng đàn Hắc Nha Lang cùng nhau bầu bạn.
Xong, hắn quay ra sau, lớn tiếng ra lệnh: Lên!
Bốn phía xung quanh lập tức xuất hiện hơn ba mươi thân ảnh áo đen mang khăn che mặt, bao vây ba người Hiểu My bên trong.
- A, Hắc Nha Lang bọn ngươi tính đánh hội đồng sao? Hiểu My hài hước mở lời. – Trường An, tỷ đã dạy đệ trong tình huống thế này, mình phải làm sao chưa?
- Dạ chưa. Trường An thành thật trả lời.
- À há. Vậy bây giờ tỷ dạy đệ. Kết hợp lý thuyết lẫn minh hoạ trực tiếp luôn. Tiểu Bạch. Lên!
Hiểu My vừa dứt lời, chiếc vòng bạch ngọc trên tay cô vù bay ra ngoài, hoá thành một bạch xà với thân hình to lớn, dài hơn hai trượng. Trên đỉnh đầu của nó, một vầng trăng non lấp lánh ánh sáng khiến cho ánh trăng thật sự cũng phải xấu hổ trốn xuống chân mây.
- Ngân Nguyệt Xà? Quách Khải Du vô cùng sợ hãi. – Đây là thần thú hộ vệ của Hoan Hỉ thần. Một kẻ tay chân nhỏ bé như hắn không thể nào đối phó được.
- Sợ rồi sao? Giọng nói Xà vương khàn khàn vang lên, từ trên cao nhìn xuống đám người Hắc Nha Lang đang run rẩy như nhìn lũ kiến chật vật trên đường. Cái đuôi của nó rung lên, phát ra âm thanh vù vù vô cùng đặc biệt.
Tiếp đó, mặt đất bắt đầu lắc lư ngày càng mạnh. Bọn người Hắc Nha Lang kinh hãi phát hiện, mỗi vị trí của chúng đều xuất hiện một bóng trắng độn thổ vọt lên, tốc độ nhanh đến khó lường.
- Bắt sống Quách Khải Du, đám còn lại, thịt hết. - Xà vương hạ xuống mệnh lệnh đầy bá đạo.
Chỉ trong chớp mắt, một trận chiến hoàn toàn không cân sức đã diễn ra. Quách Khải Du xuất tất cả bản lĩnh để đối phó với Ngân Nguyệt Xà, trong khi đồng bọn của hắn võ công không bằng, chỉ có thể liên tục vừa chống đỡ, vừa ngửa đầu cầu cứu Yêu Thần ở nơi xa xôi vô định.
Đáng tiếc, ngoài âm thanh khò khè từ những cái miệng rộng hơn cả miệng giếng phát ra, không có bất cứ kì tích nào xuất hiện để mang lại hi vọng cho họ.
Chưa đầy một khắc, trên vách đá, ngoại trừ ba người Hiểu My đang đứng ngược gió cùng Quách Khải Du nằm mọp trên mặt đất, một thân loang lỗ huyết y, thì tất cả Ngân Nguyệt Xà sau khi “ăn khuya” đã tự động giải tán, trở về lãnh địa của mình.
Xà vương lại hoá thành vòng bạch ngọc, đeo lên tay Hiểu My. Cô đắc ý dạt dào, nhìn sư đệ đang há hốc mồm bên cạnh, hà hà cười nói:
- Bây giờ đệ hiểu chưa? Khi người khác muốn ỷ đông hiếp yếu, đánh hội động mình, mình chỉ cần dùng lực lượng tuyệt đối đáp trả là được.
Trường An theo bản năng, gật đầu như gà mổ thóc, tuy nhiên, ánh mắt của hắn không rời khỏi chiếc vòng trắng trên tay tỷ tỷ.
- Tỷ, đây là….
- Là Ngân Nguyệt Xà, hộ vệ của Hoan Hỉ thần. Sao nào, Hiểu My sư muội, còn chối nữa không? Dù hôm nay ta bại trong tay cô, nhưng ta không phục. Bản thân cô thì có bản lĩnh gì? Cô lấy tư cách gì để so bì với Yêu Thần của chúng ta?
Quách Khải Du phun ra một ngụm máu tím bầm, dù suy yếu nhưng vẫn gào lên bất nhẫn. Sau đó, hắn nghiến răng, định cắn thuốc độc tự tử. Đây là quy định chung của tổ chức, thà chết chứ không thể trở thành công cụ cho người khác khai thác tuyệt mật thông tin.
Lữ Tuấn luôn chú ý đến hắn từ trước, cũng biết rõ quy định này, vì vậy, vội vã cúi xuống, điểm huyệt đạo rồi đặt tay lên quai hàm của hắn, bóp mạnh.
Quách Khải Du đau đớn nhíu chặt mày, mồ hôi tuông ra như tắm. Hắn dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn Trường An moi viên thuốc độc được nhét vào kẻ răng trong miệng, rồi lại nhìn Hiểu My tháo đi không gian giới chỉ trên tay. Bản thân hắn lại như một con cá chết nằm trên thớt, vô lực phản kháng.
Bỗng nhiên, từ phía xa vọng đến một câu nói, âm thanh đanh thép nhưng vô cùng quen thuộc.
- Thả đại ca ta ra.
Quách Khải Kỳ xuất hiện, tay hắn xách theo một thân ảnh nữ nhân mềm oặt, hôn mê. Bộ váy màu xanh nhạt biến thành huyết y đỏ rực. Búi tóc trên đầu rơi xuống, che lấp khuôn mặt vốn thanh tú, xinh đẹp của Cao Y Y.
- Thả Y Y sư muội ra. Dù gì cũng từng là đồng môn, ngươi lại nỡ nào xuống tay với muội ấy như vậy?
Lữ Tuấn vô cùng tức giận. Uổng cho hắn đem Khải Kỳ coi như huynh đệ mà đối đãi suốt cả một hành trình trong sơn mạch Ma Lâm. Ngờ đâu, người này lại là nội gián. Cuộc đời đúng là trớ trêu mà.
- Ha ha ha. Tiếng cười độc ác vang lên, Khải Kỳ trợn mắt, chỉ tay vào đại ca của mình bất động trên mặt đất, giọng hắn đầy chua chát, mỉa mai.
- Các người cũng đối xử với sư huynh, sư đệ mình như thế, còn trách chi ai. Ta lặp lại lần nữa. Mau chóng thả đại ca ta ra. Nếu không, cứ đợi mà nhặt xác Cao sư muội yêu quý của các ngươi.
Tràng diện bắt đầu xuất hiện giằng co, căng thẳng. Nếu thả huynh đệ hắn đi thì bí mật thân thế của Hiểu My sẽ bại lộ. Còn nếu không thả thì Cao Y Y có thể bị huỷ diệt hoàn toàn. Đường nào cũng thiệt cả.
- Tiểu Bạch, đồng tộc của ngươi đâu? Mau kêu ra. Hiểu My đặt hi vọng vào con rắn nhỏ trên tay mình.
Xà Vương nhướng cặp mắt xanh biển lên, nhìn gương mặt nữ nhân phóng đại gần sát, bực bội lên tiếng:
- Cô làm như khoảng cách từ đây đến chỗ ở của chúng ta gần lắm không bằng. Tự giải quyết đi.
Mặt Hiểu My ngốc trệ rồi. ….
Đang lúc bối rối, xung quanh mọi người bỗng thấy không gian một hồi dao động. Tiếng gió lướt qua tựa có người dùng khinh công thượng thừa xuất hiện cạnh bên.
- Quách Khải Kỳ, dừng tay lại đi.
- Chưởng môn?
Người vừa đến là chưởng môn Vô cực Tử cùng Vô Tâm đại sư. Hai vị lãnh đạo bất ngờ giá lâm khiến cho đám đệ tử Vô Cực kiếm phái đều có cảm giác không chân thật.
Vô Tâm đại sư vươn tay về phía trước, nội công thâm hậu phát ra, hút lấy Cao Y Y vốn vẫn hôn mê trong tay của Khải Kỳ. Đồng thời, Vô Cực Tử cũng lắc mình, chớp mắt xuất hiện bên cạnh tên phản đồ bất nghĩa. Hắn lập tức bị điểm huyệt, ngất đi.
- Chưởng môn, sao ngài và Vô Tâm đại sư lại kịp thời xuất hiện lúc này? Cứ như trong mơ vậy?
Hiểu My mừng rỡ chạy đến bên Vô Cực Tử, giọng nói ngọt ngào bay bổng hẳn lên.
Vô Cực Tử im lặng nhìn cô, tựa hồ có vô vàn điều cần nói nhưng lại không muốn nói. Cuối cùng, vẫn là Vô Tâm đại sư lên tiếng giải thích:
- Chuyện này là phải nhờ tới Trường An. Lần trước cậu ấy mang thư của Vô Ưu đến gặp ta, được ta bí mật giao cho một Truyền tin thạch. Huynh đệ Quách Gia đâu thể ngờ được lại có chuyện này.
Lữ Tuấn cung kính, khom người trước Vô Cực Tử, dù đầy rẫy nghi vấn trong lòng, nhưng ngoài miệng lại che giấu, không để lộ ra:
- Chưởng môn. Nhiệm vụ đến Ma Lâm sơn mạch lần này, tới đây kết thúc được không? Hiện tại, đại sư huynh và những người khác đều trọng thương, con nghĩ không có gì quan trọng hơn an toàn của họ.
- Kết thúc đi. Người cần tìm đã tìm được, đồ vật cần lấy cũng đã lấy được. Vô Cực Tử gật gù, nhìn xuống Quách Khải Du, Quách Khải Kỳ: Ta sẽ mang bọn họ đi trước. Chúng ta sẽ gặp lại tại Ma Lâm Thành.
- À, còn chuyện này nữa, - Vô Tâm đại sư nhìn Lữ Tuấn và Hiểu My, cẩn trọng dặn dò: - Có một số chuyện càng ít người biết thì càng ít nguy hiểm. Hiểu chứ?
Nói rồi, hai vị lãnh đạo xách theo huynh đệ Quách gia lướt gió bay đi. Hiểu My nhìn theo, bộ dáng thất lạc.
……………………………………………………………………
Một canh giờ sau.
Tại nơi hạ trại ban đầu.
Tất cả mọi người tham gia tìm kiếm đám người Hiểu My đều đã trở lại. Bọn họ tập trung đầy đủ trong lều trại của Đỗ Minh.
Dưới sự chăm sóc, điều trị chu đáo của tỷ đệ Trường An. Cao Y Y thoát khỏi hôn mê, suy yếu kể lại mọi việc.
Lúc Hiểu My chuẩn bị đi nghỉ sau khi nói chuyện với Tiểu Phong Tử, khi ngang qua lều của Quách Khải Du thì thấy hắn lén lút bay ra. Cô vội vã đuổi theo, bao nghi ngờ ở trong lòng như thuỷ triều, ào ào kéo tới.
Cao Y Y ra ngoài giải quyết chút riêng tư trở về, phát hiện được hành động khác lạ của hai người nên cũng vận khinh công, lướt gió bay nhanh. Ngờ đâu, giữa đường bị Quách Khải Kỳ ngăn cản, nói thế nào cũng không cho cô tiếp tục tiến lên. Vậy là ẩu đã xảy ra. Chỉ là cô không ngờ dù sao cũng là đồng môn mà hắn lại xuống tay mạnh như thế. Chiêu chiêu đều hiểm hóc như muốn tiệt đường sống của đối phương.
- Haiz, vậy là muội lại làm liên luỵ tới tỷ rồi. Giọng nói của Hiểu My tràn ngập áy náy.
- Không trách muội. Là do ta sơ suất. Chúng ta đâu ngờ huynh đệ họ lại là người của Hắc Nha Lang.
Cao Y Y hé miệng, nở nụ cười.
Đỗ Minh im lặng lắng nghe mọi người trao đổi, sắc mặt phức tạp. Sau một hồi, mới khoác tay, đề nghị mọi người giải tán. Trời sáng rõ sẽ bắt đầu hành trình rời khỏi Ma Lâm sơn mạch.