Nhìn Hà Nguyên đại sư cầm Thanh Phong Kiếm trên tay, không ngừng đánh giá, Hiểu My nhướng mắt tò mò:
- Đại sư, thanh kiếm này của nhị sư huynh có thể thêm thuộc tính gì cho nó là tốt nhất?
Hà Nguyên cau mày ngẫm nghĩ, lát sau chậm rì rì lên tiếng.
- Thanh kiếm này được đúc từ loại Phi tinh huyền thiết vạn năm, sắc bén vô song, nhẹ tựa lông hồng hạc. Nếu muốn cải tạo thì tốt nhất là thêm vào phong thuộc tính cho nó. Đảm bảo có thể thừa sức cạnh tranh cùng các danh kiếm khác.
Tiểu tử này có thể sở hữu được thanh kiếm này, xem như cơ duyên không tệ.
- Không dám giấu đại sư, đây là quà tặng của gia gia khi còn tại thế.
Lữ Tuấn cung kính trả lời. Tiểu Bạch trên tay Hiểu My nhìn mấy người này đảo lộn bối phận, có chút mỉa mai thời thế. Nhưng biết chuyện nên cũng chẳng chen vào.
Hiểu My ngẫm lời của Hà Nguyên, sau mới lấy ra tinh hạch và cánh của Phong Ưng vương, kiến quyết tiến lên:
- Đại sư, ở đây có hai món đồ, mời ngài xem thử.
Vị lãnh đạo Phi Tinh tông môn nhìn thứ vừa xuất hiện trên tay Hiểu My, trầm trồ khen ngợi.
- Đây là tinh hạch và cánh của yêu thú cấp 9: Phong ưng vương. Không tệ, không tệ.
- Có thể sử dụng cho Thanh phong kiếm được không đại sư?
- Được, được quá còn gì. Tuy nhiên, muốn hoàn thiện hơn nữa thì cần phải có gân giao long thần thú. Nó sẽ tăng độ đàn hồi, tính dẻo dai cho thanh kiếm này.
Trong lúc Hiểu My cùng Hà Nguyên hưng phấn đàm luận cách thức cải thiện Thanh Phong kiếm, thì chủ nhân đích thực của món vũ khí này lại bị xem như kẻ vô hình. Cho đến khi, giọng nói không kiên nhẫn của Lữ Tuấn vang lên:
- Đại sư, không thể a. Đây là bảo bối của Hiểu My, ta không thể lấy đi như vậy.
Hai người trước mặt chẳng để tâm đến lời nói của hắn, thậm chí, họ còn nhìn hắn giống như nhìn kẻ lắm chuyện, chõ mũi vào chuyện không phải của mình.
- Đại sư à, chỗ ngài có gân giao long chứ?
Hiểu My đưa ánh mắt ngập tràn hi vọng nhìn vị đại sư như phật di lặc ở đối diện. Khiến cho chính bản thân đại sư cũng thấy bối rối, ngập ngừng.
Không như Hiểu My, bốn đồ đệ của Hoan Hỉ thần luân hồi đến kiếp này, theo trình độ võ công càng tăng lên thì trí nhớ kiếp trước họ càng được khôi phục. Vô Cực Tử võ công cao nhất nên nhớ lại nhiều nhất. Bản thân Hà Nguyên, Vô Tâm và Đông Phương Nhược so ra không bằng. Tuy nhiên, qua những kí ức mơ hồ và lời của Vô cực tử, họ đều biết vị cô nương trước mặt là sư phụ vạn năng của mình chuyển thế.
Tuy quyết định giữ kín bí mật, không công khai. Nhưng cứ để sư phụ đứng trước mặt, vẫy đuôi như con chó nhỏ, người làm đệ tử như lão, chỉ e sét đánh bất ngờ. Haiz… thật rối mà.
Hà Nguyên có chút khó xử trong mối quan hệ hiện tại. Tuy nhiên, cũng nhiệt tình mà trả lời Hiểu My. Chỉ là kết quả không như cô mong đợi.
- Phi Tinh tông môn bây giờ tìm không ra gân giao long thần thú. Nhưng nghe nói, trong đấu giá hội tối mai nó cũng sẽ xuất hiện.
- Đấu giá hội do Hắc Nguyệt Phái tổ chức?
- Phải. Đây là hoạt động hấp dẫn nhất của giao lưu hội. Lần nào cũng tập trung được rất nhiều thiên tài, địa bảo. Mọi người có thể đến đó thử vận may.
Hà Nguyên tự hào quảng cáo cho buổi đấu giá hội sắp tới. Bản thân lão cũng có vài thứ thú vị, mang ra đảm bảo có thể làm dậy sóng đấu trường.
Đối với một đại sư luyện khí, nhân sinh quan trọng nhất hai điều. Một là sáng tạo được bảo khí lợi hại, hai là bảo khí sáng tạo được mọi người khát khao truy cầu.
Hiểu My để Tinh hạch và cánh Phong Ưng Vương ở lại.
Trước khi hai người cáo từ. Hiểu My nhờ đại sư chỉ cho biện pháp giải trừ với không gian giới chỉ.
Hà Nguyên nhiệt tình hướng dẫn, sau đó còn tặng cô một chiếc nhẫn màu tím, không gian bên trong rộng gấp 5 lần so với giới chỉ cũ trước đây.
Hiểu My sung sướng không thôi. Thật ra, dù không nói rõ, nhưng mọi người đều biết, đây là quà mà Hà Nguyên muốn hiếu kính cho sư phụ của mình.
Hiểu My nhỏ máu lên giới chỉ mới nhận được rồi chuyển những món đồ quan trọng nhất từ chiếc nhẫn củ sang. Sau đó cô cùng Lữ Tuấn đến đại viện dừng chân của Minh Tâm Đan Phái để đón Trường An.
Mới đi được giữa đường đã gặp đệ đệ ngược hướng, đối diện.
- Trường An, tình hình của Thái sư đệ thế nào rồi?
- Vô Tâm đại sư vẫn đang quan sát. Nhưng muốn điều chế thuốc giải, vẫn cần nhiều thời gian hơn.
Hiểu My nghe vậy, trên mặt hiện vẻ đăm chiêu phức tạp. Suy cho cùng, là bản thân cô liên luỵ Thái sư huynh. Dù gian khó thế nào, cô cũng phải tìm cách để Thái Thiếu Nam khoẻ lại. Cô muốn nhìn thấy huynh ấy tự tin nói cười, tay cầm Tam tiên thương múa may như Triệu Tử Long thần tướng.
Yêu thần. Yêu thần. Nếu cô vẫn không ngừng tổn hại những người chung quanh ta. Thù mới, nợ cũ, sẽ có một ngày ta đòi lại gấp đôi, gấp ba.
Hiểu My tự mình lẩm bẩm.
Sau đó, ba người cùng đồng hành đến căn tiểu viện của Thần Võ Binh Đoàn.
………………………………………………………………
Đại sảnh của một tiểu viện khang trang trong Ma Lâm Thành, lúc này, tập trung không ít người. Đa phần đều là nam nhân, có già, có trẻ, có khoẻ mạnh lẫn người tàn tật.
Hiểu My ngự trên ghế thái sư chính giữa đại sảnh. Phần tường sau lưng có treo bức hoành phi rực rỡ nhưng không kém phần khí thế. Trông cô như một nữ vương với hai phụ tá là Trường An và Lữ Tuấn ngồi trái phải hai bên.
Lần lượt giơ tay về hai người, Hiểu My hãnh diện giới thiệu.
- Giới thiệu với các huynh đệ. Đây là đệ đệ của ta, Trần Trường An. Mọi người đã gặp qua một lần. Tuy nhiên, hôm nay, một thân bản lĩnh về y dược của đệ ấy rất ít người sánh được.
Còn đây là nhị sư huynh của ta. Lữ Tuấn. Huynh ấy sẽ hướng dẫn mọi người tu luyện khinh công và kiếm đạo.
Cả đám nam nhân trên mặt tràn đầy hoan hỉ. Lão đại của họ không những bình an trở về từ Ma Lâm sơn mạch mà còn mang đến hai phụ tá đắc lực cho Thần Võ binh đoàn. Họ hưng phấn kêu to.
- Ra mắt Lữ công tử, Trần công tử.
Trường An và Lữ Tuấn gật đầu với hai người. Sau đó, lại nghe Hiểu My đưa ra lời khen ngợi.
- Chỉ không đầy ba tháng mà mọi người nhìn đều phấn chấn, có tinh thần hơn rất nhiều. Rất tốt.
- Ha ha ha. Nếu không có khoản kinh phí mà lão đại để lại lúc trước, tất cả huynh đệ cũng không thể có được những giấc ngủ tốt, những bữa cơm no như hôm nay. Lão đại. Tất cả là nhờ có người.
Trần Đại Uy, cựu thủ lĩnh của thần võ binh đoàn lên tiếng. Hắn là người thật thà, thô kệch. Nghĩ sao nói vậy nên chọc cười không ít cho bọn Hiểu My.
Sợ lão đại hiểu lầm, Bào thúc vội vàng giải thích:
- Lão đại. Lần trước người để lại hơn một nghìn lượng vàng, chúng tôi tu sửa tiểu viện, cải thiện về sinh hoạt cho các huynh đệ. Tất cả không quá hai trăm lượng.
Sau đó, quân sư Hồ Phi Tiếu ra ý kiến, chúng tôi bắt đầu chiêu mộ thêm một số tu sĩ và thu nhận những đứa trẻ lang thang, chuẩn bị bồi dưỡng để phát triển thần võ Binh Đoàn.
Ngoài ra, Đại Uy cùng Phi Tiếu cũng mua về một số lượng lớn vũ khí, chiến mã, phân phát cho anh em.
Hiện tại, tuy binh đoàn của chúng ta không phải nổi bật ở Ma Lâm Thành, nhưng so về trang bị thì không thua xa họ như trước đây nữa.
Bào Thúc nói xong, đưa ánh mắt mong đợi nhìn Hiểu My. Quả thật, họ tự tiện chủ trương như thế, rất sợ làm Hiểu My phật lòng.
Hiểu My im lặng lắng nghe. Sau một hồi trầm ngâm mới lên tiếng, phá tan bầu không khí căng thẳng, đầy áp lực đang đè nén trên vai các huynh đệ phía dưới.
- Mọi người làm rất tốt. Muốn phát triển một binh đoàn. Không gì ngoài hai vấn đề, nhân lực và chiến lực.
Nhân lực nòng cốt của Thần Võ Binh đoàn quá ít. Mọi người nghĩ tới việc mở rộng là không tệ. Tuy nhiên, dù là chiêu mộ võ sĩ hay thu nhận đám trẻ thì đều phải bồi dưỡng được lòng trung thành cho họ. Ta không rành về vấn đề này. Vì vậy, mọi người hãy hướng nhị sư huynh ta trao đổi, thảo luận.
Ta chỉ cần kết quả chứ không muốn để ý quá trình. Đừng làm việc bất nhân bất nghĩa là được.
Về chiến lực thì tất nhiên là vũ khí, chiến mã. Mọi người làm không sai. Nhưng nếu chỉ hai yếu tố đó thì không đủ. Bản lĩnh của mỗi một thành viên trong Thần Võ binh đoàn mới là then chốt nhất.
Cho nên, những ngày tháng rãnh rỗi của mọi người sẽ kết thúc từ hôm nay.
Đại Uy ca, Phi Tiếu ca hãy cùng Bào Thúc trao đổi, ta muốn mọi người lập ra 3 danh sách.
Danh sách thứ nhất là những người muốn luyện kiếm pháp.
Danh sách thứ hai là những người muốn luyện côn pháp.
Danh sách thứ ba là những người sử dụng các loại vũ khí khác.
Chúng ta sẽ có kế hoạch huấn luyện riêng biệt cho từng nhóm người.
Ngoài ra, tất cả những ý kiến khác của mọi người, miễn là có ích cho binh đoàn đều có thể viết lại, trình lên. Chúng ta sẽ cùng thảo luận.
Hiểu My nói xong, đưa mắt nhìn toàn thể mọi người, chờ đợi những ý kiến đóng góp của binh đoàn thần võ.
Không ngờ, người đầu tiên phát biểu lại là Trần Đại Uy.
- Lão đại, trong các huynh đệ ở đây, rất nhiều người mù chữ a.
- À, giao cho Phi Tiếu quân sư. Trong vòng ba tháng tới, nếu vẫn còn người không biết viết, biết đọc thì bản thân hắn phải đi gác cổng cho binh đoàn.
Ặc. Hồ Phi Tiếu bị vấn đề Hiểu My ném lên đầu hắn doạ không nhỏ.
Một cánh tay khác lại giơ lên:
- Lão đại. Binh đoàn chúng ta không có một ai giỏi may vá, thêu thùa, trang phục lúc nào cũng xốc xếch, khó coi, ta sợ ra đường sẽ làm mất mặt lão đại ngài a.
Ý kiến vừa được đưa ra, cả đại sảnh lập tức vang lên những tiếng cười khúc khích.
Hiểu My cũng phải xoa đầu. Không biết nên nói sao. Cuối cùng mới quăng ra một lời thoại cũ rích: