Sau khi an bài chỗ dừng chân cho các huynh đệ Thần Võ binh đoàn, Tộc trưởng mời Hiểu My, Hùng A Đại cùng hai người Lạc Vô Trần, Lữ Tuấn cùng tiến đến đại điện để thương thảo chuyện diệt yêu thú, cứu Hùng sư bộ tộc.
Đoàn người vừa bước vào trong thì từ bên ngoài, một tên tộc nhân của Hùng tộc hối hả chạy vô. Hắn khom người trước mặt Tộc trưởng và các vị khách nhân, miệng oang oang thông báo:
- Thưa tộc trưởng, bên ngoài có hai người, một nữ một nam, tự xưng là Kim Phượng cùng Trần Trường An cầu kiến.
Tộc trưởng nhìn sang Nguyệt tướng quân đã khôi phục hình dáng ban đầu. Thấy Lãnh gia khẽ gật, lão lập tức ra lệnh cho tên tộc nhân báo tin dẫn đường, theo hắn ra ngoài đón tiếp hai vị khách trọng yếu vừa đến sau.
Hiểu My và các vị nam tử đồng hành với cô vừa an vị trên ghế, chưa kịp uống hết chung trà, đã thấy lão tộc trưởng lăng xăng trở lại. Phía sau là hai bóng dáng quen thuộc. Cô nhanh chóng đứng dậy, giọng ôn nhu khấp khởi vui mừng.
- Đệ đệ, Kim Phượng tỷ, Tiểu Bạch. Ba người đã trở lại rồi, mọi chuyện tốt đẹp không?
Kim hộ vệ cười mỉm gật đầu. Trường An thì rạng rỡ tiến tới cạnh Hiểu My. Đôi mắt tím lấp lánh như bảo thạch. Hắn chưa kịp nói thì Ngân Nguyệt Xà từ trên mái tóc bạch kim đã phóng ra, hoá thành một bạch xà to lớn, uy vũ, đong đưa cái đầu tam giác, khàn tiếng tự hào:
- Ha ha. Có ta hỗ trợ thì mọi chuyện sao lại không tốt đẹp được. Tiểu Bạch ta là vô địch nha.
Nhìn một phòng rộn rã tiếng cười, người người đều tự nhiên, thân thiết. Lão tộc trưởng Hùng tộc chỉ an tĩnh đứng đó đợi chờ. Vừa thấy thời cơ tới thì lão lập tức vọt lên. Cung kính khom người chào hỏi:
- Tộc trưởng Hùng Tộc đời thứ hai mươi, xin bái kiến Hoan Hỉ thần, Lữ tướng quân, Lạc tướng quân, Kim hộ vệ, Ngân Hộ vệ cùng Trần công tử.
Hiểu My hắc hắc mỉm cười, nâng lão thẳng dậy. Kim Phượng cùng Trường An thì trăm năm phong thái vẫn hờ hững, lạnh lùng.
Hội nghị cao tầng tại Hùng tộc như vậy diễn ra. Yêu thần tại Thiên Huyền Vũ không thể nào ngờ được, đoàn quân Hạc Tử mà bà ta vất vả lắm mới phục sinh lại sắp sửa biến mất khỏi thế gian. Tuy chúng chỉ là đám yêu thú thấp hèn, tuy nhiên, nếu biết lợi dụng tốt sẽ là một đòn trí mạng giáng mạnh vào toàn bộ Huyền Thiên đại lục. Bà ta còn đang ảo tưởng, giá như Hoan Hỉ thần không kịp chuyển kiếp đầu thai hoặc đầu thai nhưng không kịp phục hồi trí nhớ thì đã nhanh chóng bị hấp khô. Ha ha. Bộ dáng khi chết đó, không biết đến độ nào hoảng sợ.
Chỉ nghĩ thôi, ả ta cũng thấy vui sướng tột cùng.
Dưới kế hoạch chi tiết, cụ thể của Lãnh Nguyệt cùng Lạc Vô Trần. Toàn bộ Hùng Thành mỗi phút mỗi giây đều như đang chạy đua với thời gian. Họ phải diệt sát được Hạt vương và quân đội của nó trước khi thiêu đốt toàn bộ thi thể nạn nhân để tránh đánh rắn động cỏ.
Lữ Tuấn tập trung tinh hạch và tinh thạch để chế tạo trận pháp ở khắp nơi. Trận pháp phong toả, trận pháp phòng ngự, trận pháp giam cầm…Chỉ cần nhìn lượng tài nguyên đầu tư vào, người không hiểu biết như Hiểu My cũng thấy nó thập phần hiểm nguy, lợi hại.
Sau nhiều ngày tất bật, cuối cùng, mọi thứ cũng chuẩn bị sẵn sàng.
Thời gian chậm rãi qua đi.
Đến lúc tưởng chừng bọn Hạc Tử hoàn toàn biến mất khỏi thế gian thì cách ngày trăng tròn ba hôm, trận pháp mà nhị sư huynh bố trí tại khu vực phía Đông Hùng Thành do Hồ Phi Tiếu canh giữ xuất hiện dị động. Hắn vội vã móc tinh thạch truyền tin cho mọi người.
Lúc này, Lãnh Nguyệt cùng Lạc Vô Trần, Hùng A Đại cũng đang hướng tới khu vực phía tây. Trận pháp phía đó cũng rung lên, vây bọn Hạc Tử bên trong, vẫy vùng thế nào cũng không thể thoát ra. Bọn chúng ẩn hình nên thứ mà bọn người Lãnh gia nhìn thấy chỉ là một hồi không gian méo mó, bạo động.
Hiểu My cùng Lữ Tuấn, Trường An nghe được tiếng gọi của Hồ ca, nhanh chóng đuổi đến nơi. Nhìn không gian biến ảo phía trước. Nhị sư huynh nhếch mép mỉm cười.
- Lũ yêu thú ghớm ghiết các ngươi, đừng tưởng tàng hình là ta không thể làm gì được.
Nhị sư huynh điều chỉnh một chút các mắt trận bố trí trước đây. Không gian bên trong trận pháp xuất hiện một dòng nước lớn màu đen, càng lúc càng dâng cao, dâng cao, dâng cao mãi. Đây chính là thuốc nhuộm chuyên dụng để đối phó với đám yêu thú biến dị này.
Một khắc sau, dòng nước rút đi. Tất cả mọi người mở to mắt, kinh ngạc nhìn hình ảnh xuất hiện tại trận pháp bên trong. Một đàn sinh vật hơn ngàn con, thân hình tròn lẳn to như hòn bi cái với chiếc vòi dài ẩn hiện, không phân biệt đâu là thân, đâu là đầu.
- Oh my god. - Hiểu My không nhịn được, câu nói quen thuộc kiếp trước từ miệng thốt ra. – đám ve chó này cũng kinh khủng quá đi a!
Trường An nhìn sang cô, khoé miệng run run. Ặc. Ve chó. So sánh này hơi khập khiễng thì phải.
Nhìn đám Hạc tử bị vây nhốt tại quả cầu lớn bên trong. Lữ Tuấn lặng thầm truyền âm cho Hiểu My, nói ra kế hoạch đã lên chu đáo.
- Hiểu My, tiếp theo huynh sẽ mở một lối vào. Muội từ bên ngoài, dùng Như Ý côn đưa thần hoả Phượng Hoàng vào bên trong, chúng ta lần này là diệt ba ba trong rọ.
- Muội hiểu. Hiểu My tự tin gật đầu. Trước đó, Như Ý côn chỉ mang theo hoả thuộc tính của Hoả Kỳ lân. Nhưng kể từ lúc Kim Phượng xuất hiện, cô đã không ngừng luyện tập để kết hợp Thiên Long thập nhất thức với thần hoả Phượng Hoàng. Mặc dù lúc đầu còn nhiều khó khăn. Nhưng càng về sau thì càng dễ dàng, thuận lợi.
Có điều, thần hoả vốn không phải của cô. Mỗi lần xin được một ít từ Kim hộ vệ, mỗ nữ nhân chỉ có thể sử dụng vài lần. Sau đó lại tiếp tục đi xin. Nhiều lúc cô có cảm giác tương tự như điện thoại di động, phải sạc pin mới sử dụng được. Ha ha. Đúng là thứ không thuộc về mình thì không thể cưỡng cầu mà.
Mọi chuyện tiếp theo diễn ra như đúng kế hoạch của Nhị sư huynh. Đám Hạc tử bị nhốt trong trận pháp, vùng vẫy, gào thét muốn thoát ra. Nhưng cuối cùng, một chiêu Thiên long cửu khúc của Trần Hiểu My mang theo thần hoả quét qua từng góc, từng điểm nhỏ của toàn bộ đại trận.
Đám Hạc tử nhanh chóng bị thiêu thành tro tàn.
Phía bên kia, Lạc Vô Trần cùng Lãnh nguyệt chiếu theo kế hoạch đã đề ra, cũng một hồi điều chỉnh mắt trận, nhuộm đen bọn Hạt tử rồi chơi trò thiêu sống ba ba trong rọ.
Lãnh Nguyệt có ký ức kiếp trước, dễ dàng vay mượn được thần hoả từ vị mỹ nữ áo vàng luôn hờ hững như mọi thứ chẳng đáng quan tâm.
Toàn bộ trận trận chiến bên đây không tốn tới hai khắc thời gian. Nhìn đàn Hạt tử nghìn con tan thành tro bụi. Lạc Vô Trần ánh mắt đăm chiêu, cau mày suy nghĩ.
Cả phía hắn và Hiểu My đều không thấy bóng dáng của Hạt vương. Xem ra, đây là kế hoạch dương đông kích tay của con ma đầu yêu thú này rồi.
………………………………………………………………………
Đúng như suy nghĩ của Lạc sư huynh. Hạt Vương sau nhiều ngày đói khát bởi tộc nhân toà thành này ai ai cũng nồng nặc mùi thảo dược đuổi xua mà chủng loài của chúng xem là tử địch. Bỗng dưng hắn thấy một nhóm nhân loại xuất hiện tại cung điện tộc trưởng tộc Hùng Sư, lập tức cảnh giác, ra lệnh cho binh đoàn Hạc tử đứng yên bất động.
Nhưng mắt thấy thời gian trăng tròn càng lúc càng đến gần, toàn bộ Hùng Thành lại lơ là cảnh giác, không khí hoà hoãn chứ không còn tiếp tục căng như dây đàn thì Hạt Vương liền cho đám Hạt tử con quấy nhiễu một số địa phương. Bản thân nó sẽ trực tiếp tấn công vào khu vực chứa xác của nạn nhân cả tháng qua bị giết hại. Mấy trăm triệu trứng Hạt Tử. Không thể cứ thế bị mất đi dễ dàng.
Hạt vương tự cho là mình thông minh. Nhưng nó lại quên mất một điều, trí tuệ của linh thú sao có thể so bì cùng nhân loại. Huống chi đối mặt với nó lần này không phải phàm phu tục tử bình thường mà là đoàn người của Hoan Hỉ thần chuyển thế đầu thai với sức mạnh tổng hợp vô cùng to lớn và kế sách chu toàn, hoàn mỹ.
Tự cho là thông minh. Chính vì vậy mà Hạt Vương lúc này mới đối mặt với hai thần thú đáng sợ nhất của đại lục Huyền Thiên: Kim Phượng cùng Ngân Nguyệt Xà hộ vệ.
Từ lúc phát hiện bản thân rơi vào trận pháp, bị mực siêu phẩm nhuộm cả thân hình lo lớn của bản thân, Hạt Vương đã có thể đoán ra kết cục của nó chẳng thể nào tốt đẹp.
Nhìn thân ảnh to lớn, đen thui lông lá to bằng một ngôi nhà đang vùng vẫy, loay hoay phá vỡ Trận pháp để lao ra, Kim Phượng nhếch mép lên tiếng.
- Đây là siêu trận pháp dùng để đối phó với ngươi. Muốn ra ngoài sao? Nào dễ đến như vậy.
Nói rồi, cả Kim Phượng và Ngân Nguyệt Xà hoá thân về bản thể. Một lỗ thủng trên võ trận được mở ra, vừa kịp lúc với thần hoả phượng hoàng ùn ùn rót trở vào.
Hạt Vương hoảng hốt nhưng chẳng thể nào tránh được. Nó thét gào đau đớn, lăn lộn trước mặt hai thần thú, cách một lớp vách không gian.
Một khắc sau, toàn bộ điểm đen lớn nhỏ trong trận pháp đều bị thần hoả thiêu. Hạt Vương ngoan cố chống cự, đến cuối cùng cũng không trách khỏi tinh hạch cùng thân thể hoá tro. Hình thần câu diệt.
Nhìn theo quả cầu lửa sáng rực, Tiểu Bạch đại nhân tiếc nuối thở dài:
- Đáng tiếc a. Nếu có được thuộc tính của Hạt Vương thì hay biết mấy. Thật là phí phạm của trời mà.