Bàn Tay Vàng Dẫm Mặt Mạnh Nhất

Chương 2



Tích tích tích. Nhìn trước cửa trống trơn, Mạc Tạp quét mắt, nhận điện thoại.

“Mạc Thiệu Hòa, tôi còn chút việc nữa không đón được cậu. Cậu tự đón xe về nhà đi.” Giọng người đại diện khá là gấp, “Cứ như vậy đi. Ngày mai tôi sẽ hỏi cậu chuyện chụp diễn.”

Híp mắt, nhìn điện thoại đã ngắt máy, Mạc Tạp xuy một tiếng. Thuận tay ném điện thoại vào túi, hắn ra ngoài đón xe.

Cho dù là ban đêm nhưng đường phố vẫn phồn hoa như trước. Đèn neon lấp lánh, quán bar san sát, dòng người lại càng đông đúc hơn ban ngày.

DJ đang chơi một bản nhạc sôi động, Mạc Tạp ngồi trước quầy bar ôm má, ánh mắt đảo qua bantender. Cũng không biết là đầu óc tiểu thụ có lỗ hay là do tác giả viết lỗi nhưng rõ ràng là một kẻ nhát gan lại cố tình xin việc ở quán bar. Nếu gặp chuyện không may thì không phải rất bình thường sao?

“Tiên sinh, ngài có cần gì không ạ?” Tuy là vì áo gió nên không nhìn rõ dung mạo người đối diện nhưng đôi mắt lộ ra kia thật xinh đẹp. Những màu sắc rực rỡ của ánh đèn phản chiếu qua đôi mắt đen láy của hắn khiến người ta như bị hút vào.

“Không cần.” Mạc Tạp xua tay, ý cười doanh doanh. hắn không nghĩ tới là nhân vật chính thụ lại nhạy cảm như vậy.

“Vậy là tốt rồi.” Thở ra một hơi, Phó Văn Gia nhịn không được lại liếc mắt nhìn hắn.

Mạc Tạp vẫn bình tĩnh bưng rượu, chờ đợi cốt truyện.

Tiểu Miêu báo cáo, “Chủ nhân, nam thần xuất hiện, nhân vật chính thụ tan ca.”

Đè mũ xuống, Mạc Tạp nhanh chóng theo đuôi nhân vật chính thụ ra ngoài.

Bóng lưng hắn nhanh chóng biến mất trong đám người. Trên nhã gian tầng hai, Thẩm Tiêu nheo mắt. Con ngươi u ám lại càng lộ vẻ âm trầm.

“Nhìn cái gì vậy? Không phải là Thẩm tổng gặp mối tình đầu chứ? Ngài tìm được chị dâu rồi?” Một thanh niên ngồi đối diện Thẩm Tiêu cười không có ý tốt.

Thẩm Tiêu lạnh lẽo nhìn gã, không nói lời nào mà đi thẳng. Cho đến khi tiếng đóng cửa vang lên, thanh niên kia mới hoàn hồn, “Ngọa tào, không phải trúng tim đen rồi đi!”

Đi qua con đường chính xa hoa, đường đêm cũng ngày càng hẻo lánh, dù là ánh trăng cũng bị mây cản lại.

“Chủ nhân, nam thần theo kịp rồi.” Tiểu Miêu làm rất tốt vai trò giám sát.

Hồ nghi quay đầu thấy người đàn ông cao gần hai thước kia đến gần, lại liếc nhìn phía trước đã bị chặn lại, mơ hồ thấy nhân vật chính chịu bị túm lấy, bước chân Mạc Tạp dừng lại, lóe lên một cái đã biến mất.

Nhẹ nhàng trốn vào một ngõ sâu, quét mắt nhìn nhân vật chính thụ đã sợ run rẩy như con thỏ trắng, Mạc Tạp mới phát hiện không đúng.

Một cái ngõ cụt lại có thể có nhiều người như vậy. Sát khí từ trên người họ không nhẹ, lai giả bất thiện. Ánh mắt Mạc Tạp trầm xuống. Trong tài liệu chỉ nói là năm sáu tên côn đồ cầm gậy, nam thần cũng chỉ bị trầy da nhưng những người này không phải là côn đồ. Mùi máu tanh trên người bọn họ không phải là giả.

“Các người, các người muốn làm gì?” Phó Văn Gia đã sợ đến mức trắng mặt.

Hán tử túm tay cậu cười lạnh, “Làm cái gì sao tiểu tử. Lấy tiền ra….”

Phó Văn Gia khóc nức nở, “Không cần, tôi, tôi…..”

“Khóc cái gì! Lấy nhanh, nếu không mày phải chết.” Hán tử tỏ ra không kiên nhân.

Cộp…cộp….cộp

Ngoại trừ tiếng khóc yếu ớt của Phó Văn Gia là tiếng bước chân trầm ổn. Trong bóng tối, một người đang tiến đến gần.

Mạc Tạp cảm thấy sát ý càng ngày càng đậm. Nghi hoặc hơi lóe lên trong mắt hắn. Những người này tới giết Thẩm Tiêu sao?

Quay đầu nhìn người đàn ông đang đi tới, đôi mắt sâu thẳm kia không hề sợ hãi mà mang theo khí thế hủy thiên diệt địa. Không thể không nói, nam thần của thế giới này rất cool a.

“Mày…Mày là ai? Tao nói cho mày biết, mày mau giao tiền ra đây. Nếu không tao sẽ giết luôn cả mày.” Hán tử bị khí thế của Thẩm Tiêu đè ép tới kinh hách. Hiển nhiên, gã cảm thấy Thẩm Tiêu không dễ chọc.

Phó Văn Gia kinh hỉ, “A, cứu tôi. Mau cứu tôi.”

Không có ai trả lời. Thẩm Tiêu dừng bước lại, ánh mắt quét quanh một vòng, hơi dừng lại chỗ Mạc Tạp ẩn thân.

Trong đêm tối, ánh mắt của Mạc Tạp chạm vào ánh mắt của người đàn ông kia khiến hắn có cảm giác như bị nhìn thấu. Không phải là bị phát hiện rồi chứ.

“Sẽ không chủ nhân. Ngài là bug của toàn thế giới này, giờ ngài đang ở trạng thái ẩn thân, không ai có thể phát hiện.” Tiểu Miêu rât tự hào.

Keng —-

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, sát thủ ngay lập tức dốc toàn bộ khả năng vây quanh Thẩm Tiêu chém giết.

Đoàng đoàng đoàng. Tiếng súng vang lên liên tiếp trong đêm tối. Một mình Thẩm Tiêu giải quyết hơn phẩn nửa hỏa lực nhưng thần sắc của hắn vẫn không mặn không nhạt, tựa như những người hắn vừa bắn chết không phải là người mà tựa như con kiến hôi.

“A! Người chết!” Phó Văn Gia thấy người chết, nghẹn ngào gào lên, nhào về phía Thẩm Tiêu.

Vì vậy, Mạc Tạp trơ mắt thấy khả năng làm heo đội hữu của nhân vật chính thụ, thành công kiến Thẩm Tiêu bị đâm sau lưng, máu phun trào như suối. Chỉ số IQ của nhân vật chính thụ thật đáng sợ, cậu ta hẳn nên sợ kẻ giết người chứ không phải là xác chết a.

“Chủ nhân, nhanh lên. Nam thần trúng đạn, đang mất máu.” Tiểu Miêu kinh hộ.

Mạc Tạp hí mắt, thân hình tựa như quỷ mị lướt đi, trong nháy mắt giải quyết đạn bắn trong không trung. Sau khi đâm chết sát thủ cuối cùng, thân hình lại thoắt một cái tránh vào trong ngõ. Làm bug của thế giới, tốt độ của hắn không ai có thể theo kịp. Vì vậy, chỉ trong chớp mắt giải quyết vấn đề không chút khó khăn.

Nhìn xung quanh một vòng, Thẩm Tiêu cười ý vị thân trường, miệng hộc máu, ngã xuống đất, đau đến hôn mê.

“Chủ nhân. Tình huống này không ổn a.” Tiểu Miêu hơi chần chừ.

Mạc Tạp hé mắt, “Mấy chuyện băng bó này là vai diễn của tiểu thụ. Nhân vật chính thụ diễn sai cảnh giờ phải tự đền bù.”

Còn nam thần sao? Chưa chết được, thủ đoạn của hắn tạm thời chưa dùng.

Tiểu Miêu hơi thương cảm nhìn nam thần, “….Cũng đúng.”

“Đều là lỗi của mình. Nên làm gì bây giờ a?” Cả người Phó Văn Gia run lên, cuối cùng sau khi suýt ngất xỉu vì sợ máu, cậu ta vội cởi quần áo nâng người dậy rồi gọi điện thoại đi bệnh viện.

Mạc Tạp ẩn thân theo hai người tới bệnh viện, nhìn nam thần nằm trên giường. Hắn câm lặng không nói. Một lần nữa, hắn thật sự bị cảm động bởi chỉ số IQ của nhân vật chính thụ.

Đến cùng phải là người ngu xuẩn thế nào mới có thể đem một người đàn ông bị đạn bắn tới một bệnh viện xa lạ?

May là nhân phẩm của nam thần không nói chơi. Bệnh viện này là bệnh viện nhà hắn nên không có chuyện gì cả. Bằng không, ngày mai tin tức đại sứ hòa bình bị bắn trọng thương nhất định sẽ sôi sùng sục trên các tờ báo.

Nhìn chằm chằm Phó Văn Gia càng giúp càng loạn, Mạc Tạp cảm thấy khả năng làm heo đồng đội của nhân vật chính thụ quả nhiên không ai địch nổi. Hắn quét mắt nhìn người đàn ông đau sắp rút gân, thương hại móc thuốc lá ra ngậm.

Tiểu Miêu đúng lúc nhắc nhở, “Chủ nhân, bệnh viện không được hút thuốc. Nam thần cũng quá thê thảm rồi.”

“Ta chỉ ngậm.” Mạc Tạp gõ gõ cái sập mềm, nhìn chỉ số sinh mệnh của nam thần. Sau khi Phó Văn Gia chiếu cố, sinh mệnh lực từ 50% giờ còn có 10%

Sau khi nhận một cú điện thoại, Phó Văn Gia khổ sở nhìn người đàn ông hôn mê trên giường, “Xin lỗi, ngày mai tôi sẽ trở lại thăm anh.”

Trước khi đi, Phó Văn Gia lau lau mồ hôi trán cho người đàn ông rồi xoay người đi.

Tiểu Miêu, “….Chủ nhân, cậu ta vừa lau xong, sinh mệnh của nam thần chỉ còn 6%. Không thể chần chờ nữa nếu không nhiệm vụ của chúng ta sẽ thất bại.”

Mạc Tạp nhảy lên từ sập mềm, ánh sáng số hiệu lóe ra từ đầu ngón tay. Sinh mệnh lực của nam thần chậm rãi tăng lên, hô hấp cũng bình ổn.

Sau khi khôi phục 80%, Mạc Tạp thu tay về, xoa xoa mồ hôi trán, ôm ngực, “Ngày mai mà cậu ta mới trở lại thì anh có lẽ đã ngoẻo luôn rồi. Thật đúng là ngu ngốc, nếu chăm sóc người khác như thế, nhân loại sẽ có ngày tuyệt diệt a!”

Thẩm Tiêu nhắm mắt khiến cho cảm giác áp bách trên người hắn giảm bớt. Mạc Tạp nhìn khuôn mặt sắc bén của nam thần, nhịn không được chọc chọc mặt đối phương, chẹp miệng, “Hóa ra là mềm, ta còn cho rằng mặt cũng cứng chứ.”

Tiểu Miêu, “…..” Nó có nên nói cho chủ nhân là nam thần đã khôi phục 80% sinh mệnh lực nên dù chưa tỉnh nhưng vẫn có ý thức không? Liếc nhìn chủ nhân đang nghịch tóc nam thần, Tiểu Miêu quyết định trầm mặc.

Mạc Tạp sờ mó nghiên cứu một hồi nam thần biến dị của thế giới này xong, vỗ tay một cái, vừa đúng lúc di động vang lên.

“Cậu?” Mạc Tạp nhíu mày.

“Tiểu Tạp, nếu không dấn thân được vào vòng giải trí, cậu giúp cháu. Được rồi, tuần này cháu có thời gian không? Nên về nhà thôi a, cậu giới thiệu cho cháu mợ tương lai. Bạch Giai cũng hay nhắc đến cháu đấy.”

Mợ? Bạch Giai? Đôi mắt Mạc Tạp lóe lên. Hắn nhận lời. Quét mắt nhìn Thẩm Tiêu lần cuối, Mạc Tạp đem theo Tiểu Miêu rời đi.

Phòng bệnh an tĩnh lại. Người đàn ông nằm trên giường vẫn chưa tỉnh nhưng trong lòng bàn tay không hiểu nắm chặt một điếu thuốc lá có một dấu răng nhợt nhạt bên trên.

Ngày hôm sau, mới tám giờ, Mạc Tạp đã rời giường, sau khi rửa mặt xong, di động lại vang lên.

Vừa mới nhận cuộc gọi, giọng nói đầy ác ý của người đại diện vang lên, “Chuyện ngày hôm qua cậu đánh ảnh đế đang nháo lớn rồi. Tới công ti một lúc đi để bàn giao vai diễn. Cậu bị đóng băng lịch trình rồi.”

Mạc Tạp hí mắt, “Phân diễn của tôi thế nào.”

“Nhân vật đã có người thay thế. Không cần cậu đi nữa, kế hoạch khác cũng hủy đi, công ty quyết định đóng băng lịch trình của cậu. Lần này scandal quá lớn, cậu dám đánh ảnh đế khiến công chúng phẫn nộ. Dù là tôi có muốn giúp nhưng cũng bất lực.”

“Gièm pha bay đầy trời sao?” Mạc Tạp vuốt cằm, đôi mắt sâu như biển.

“Ha hả, đương nhiên.” Người đại diện trào phúng, “Mạc Thiệu Hòa, tôi đã nói là cậu nên an phận đi. Cậu gây chuyện rất lợi hại a, giờ thì cút ra khỏi vòng giải trí được rồi.”

Điện thoại bị cúp máy, Mạc Tạp vẫn không lo nghĩ chút nào, ngược lại hắn cười cười ác ý, “Tiểu Miêu, tra được chưa?”

“Chủ nhân, tìm được rồi.” Tiểu Miêu gật đầu, trong mắt tràn ra sùng bái, “Đúng là nữ phụ độc ác Bạch Giai. Nhưng chủ nhân, sao ngài biết lần này ả sẽ ra tay?”

“Đã có người nhắm ta làm mục tiêu, đương nhiên là ta phải nghi ngờ tất cả, bao gồm cả cậu.” Mạc Tạp nhếch môi, “Cậu và nữ phụ vốn không có chút quan hệ nào cả nhưng giờ lại thành mợ. Công ty Thịnh Thế tuy là do cậu quản lý nhưng chủ tịch lại là ta, nữ phụ muốn giết chết ta không phải là điều khó đoán.”

“Kẻ làm hỏng cốt truyện của thế giới này nhất định là nữ phụ. Dã tâm của ả không nhỏ đâu, bàn tay vươn quá dài. Kẻ giết Thẩm Tiêu cũng không thoát quan hệ với ả. Do số liệu của ả biến dị hay do virus thì vẫn chưa biết được.”

“Nhưng chủ nhân cũng không cần phải chịu cảnh đóng băng lịch trình a.” Tiểu Miêu oán giận, hiển nhiên nó rất bất mãn với quyết định của công ty.”

Mạc Tạp bật cười, chọc chọc Tiểu Miêu, “Đây chỉ là kế sách khiến kẻ khác lơ là cảnh giác. Chúng ta từ sáng chuyển vào tối. Ả tính kế ta, ta đương nhiên phải khiến ả thua hai bàn tay trắng.” Dứt lời, hắn cười rất phóng khoáng, “Hơn nữa, ai nói cho ngươi quyết định của công ty hữu dụng?”

Ánh mắt Tiểu Miêu sùng bái, chủ nhân nhà nó thật lợi hại.

Sau khi xử lý sạch sẽ mọi chuyện, Mạc Tạp mặc một bộ quần áo hưu nhàn tới công ty. Mới xuất hiện từ xa đã thấy mọi người nhỏ giọng chỉ trỏ.

“Ha hả, người mới hiện giờ a, lớn lên được khuôn mặt yêu nghiệt lại cho rằng mình rất lợi hại.”

“Lại chẳng thế. Tôi nghe nói “Cự thế kinh biến” giờ người diễn nhà khoa học là Văn Minh. Kĩ xảo biểu diễn của y mới đáng xem. Nếu như là tiện nhân này diễn, chắc chắn tôi không xem.”

“Hừ.” Một tiếng hừ lạnh cắt ngang tiếng xì xào bàn tán.

Thân thể cao gần hai thước, khí thế sắc bén, tất cả những người bị ánh mắt của Thẩm Tiêu đảo qua đều câm như hến.

Mạc Tạp ngẩng đầu đối mắt với hắn, khóe môi nhếch lên nụ cười, ánh mắt mịt mờ đảo qua vai hắn. Vết thương đã lành rồi?

Có Thẩm Tiêu ở, không ai dám nói gì cả, những kẻ lắm mồm giờ càng nói càng vui nhưng về sau thế nào rồi mặt cũng đau. Cửa thang máy mở, mọi người đi hết ra ngoài chỉ còn Mạc Tạp và Thẩm Tiêu. Cũng không biết là trùng hợp hay cố ý mà cả hai đều có đích đến giống nhau. Đi tới cửa phòng quản lý, Thẩm Tiêu hơi dừng lại, “Em hút thuốc?”

Giọng nói trầm thấp tự tính, câu hỏi cũng là ngữ khí khẳng định.

Mạc Tạp nhướn mi, “Đúng vậy.”

“Hút thuốc không tốt.” Nhìn chằm chằm thanh niên thấp hơn hắn nửa cái đầu, Thẩm Tiêu mở cửa phòng, Mạc Tạp theo sát phía sau.

“A, đây không phải là Thẩm tổng sao? Ngài mau ngồi. Văn kiện ngài muốn đã chuẩn bị xong rồi, ngài có muốn hiện giờ….” tổng tài nhiệt tình đối xử với Thẩm Tiêu, hoàn toàn không nhìn thấy Mạc Tạp, chỉ là ánh mắt quét qua người hắn lộ ra vẻ không kiên nhẫn.

“Không cần. Em ấy tới trước.” Thẩm Tiêu nhìn chằm chằm Mạc Tạp.

“A, chuyện này không quan trọng. Thẩm tổng, mời ngồi.” Tổng tài cười, vẻ mặt ôn hòa, “Mạc Thiệu Hòa mai lại tới, cậu về trước đi.”

“Tổng tài, tôi chỉ hỏi một câu. Vai diễn của tôi trong “Cự thế kinh biến” là do ông đổi sao?” Mạc Tạp cười khẽ.

Tổng tài sầm mặt, rất muốn ném hắn ra nhưng vẫn cố nhịn, “Tôi rất xin lỗi Mạc Thiệu Hòa, vai diễn của cậu phải tạm ngừng. Dù sao danh tiếng của cậu đang không tốt.”

“Thật sao? Vậy cũng thật xin lôi. Hôm nay tôi tới thông báo với các người, vai diễn này không phải do người đại diện chuẩn bị cho tôi mà là do tổng tài tập đoàn Thịnh Thế chuẩn bị, công ty không có tư cách đụng vào nhân vật này, dù cho tôi có diễn ác liệt thế nào đi chăng nữa.”

Quét mắt nhìn tổng tài sắc mặt âm trầm, Mạc Tạp cười híp mắt, “Đúng rồi, lúc kí hợp đồng tôi quên nói cho ông biết, tôi chính là cháu ngoại trai của vị tổng tài thần bí điều hành tập đoàn Thịnh Thế. Về chuyện hợp tác của công ty với Thinh Thế, tôi không thấy chút thành ý nào cả, chấm dứt ở đây thôi.”

Dứt lời, Mạc Tạp trừng mắt nhìn Thẩm Tiêu, đứng dậy rời đi.

Tổng tài khiếp sợ, mịt mờ, không dám nói gì cả. Cuối cùng, quét mắt nhìn Thẩm Tiêu, lúc này mới tĩnh tâm lại. Tuy không thể hợp tác với Thịnh Thế nhưng nếu có tập đoàn Thẩm Thị thì Thịnh Thế tính cái gì.

Tổng tài lại bồi lễ, “Thẩm tổng, xin lỗi. Văn kiện tôi đưa ngài ngay đây, hiện giờ….”

“Không cần.” Thẩm Tiêu đứng dậy rời đi, tay siết chặt một bao thuốc lá chưa xé.

Mạc Tạp sờ soạng khắp người, mặc đen.

Thuốc lá của hắn đâu?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.