Bạn Thân, Câu Lại Định Bỏ Tớ Lần Nữa Sao?

Chương 1



Đầu tháng 9 trời mưa....tách tách ....những giọt mưa thi nhau rơi xuống đất.Tiếng học sinh đọc bài trong ngôi trường Trung học Hòa Bình vang đều đều. Tùng tùng tùng...

-yeah hết giờ rồi....-học sinh nháo nhào

-Hôm nay các em học đến đây thôi cả lớp nghỉ!-Cô Nghi dạy toán lắc đầu nói.

-Chúng em chào cô ạ!

Cả lớp 6a2 nháo nhào chạy ra ngoài ,đứa thì ngó ba mẹ tới chưa,đứa thì mở dù che,còn có vài cậu nhóc phá phách thì đội đầu trần về nhà.

Một trong số đó có Quân,cậu cũng thuộc dạng phá phách nhưng biết lễ phép học cũng thuộc dạng khá trong lớp. Quân đứng ở hiên mái tôn chỗ nhà để xe của trường chờ tạnh mưa,cậu nhìn bạn bè của mình nhốn nháo bỗng thấy buồn cười. Cậu bạn Vĩnh cùng lớp đắt xe ra vỗ vai Quân:

-ê mày không về sao mà đứng đó cười một mình như thằng mới trốn trại vậy!

-Thằng kia mày bảo ai mới trốn trại, tao cho vào Biên Hòa bây giờ!-Quân nói tiện tay đập bốp vào người thằng bạn thân đang nhe răng cười.

-Đau, mày ác vậy! - Vĩnh nhăn mặt- À mai có trận đá bóng với lớp bên tham gia không mày?

-Còn phải hỏi sao tao đương nhiên là tham gia rồi vừa là đam mê vừa là chấp nhận thách đấu không bọn nó nghĩ mình nhát gan.

-Ừ vậy mai tiết thể dục,thầy Đức bận nên chúng ta chơi thoải mái.-Vĩnh nói hồ hởi

-Ừ thôi trời cũng tạnh rồi về không má tao cho nhịn cơm thì chết.

Nói xong hai đứa mỗi đứa rẽ một bên. Quân đang đi thì thấy một cô bé chắc cũng trạc tuổi đang lom khom nhặt đồ bị rơi. Nhìn cô bé khổ sở nhặt những thứ có lẽ là mới mua mà lòng tốt trong Quân trỗi dậy kèm theo câu mẹ Quân hay nói "người ta gặp khó khăn chúng ta nên giúp đỡ họ".

-Này bạn đồ của bạn.-Quân chìa đống đồ vừa nhặt đưa cho cô bé.

-Cảm ơn - cô bé nói lí nhí rồi nhận đồ chạy mất.

Quân ngẩn ngơ vài giây rồi lắc đầu đạp xe về nhà.

Sau đó tại nhà Quân

-Con chào mẹ!

-Quân về rồi hả con , trời mưa có bị ướt không?-Mẹ Quân nhìn con trai của mình,từ đầu đến chân.

-Không ạ! Ba đâu rồi mẹ?

-Ba con chưa về, vào cất cặp phụ mẹ nấu cơm,lát ba về không nấu xong lại la bây giờ.

-Dạ-Quân bước về phòng.

Tuy Quân là con trai nhưng không hề thua kém các bạn nữ trong khoản ngăn nắp với nấu ăn đâu nhé.

Cái này cũng nhờ ba Quân nghiêm khắc dạy.Dúng là cha giỏi con cũng giỏi. Ba Quân là người đàn ông mẫu mực,tài đức song toàn,luôn là tấm gương cho đứa con trai của mình.Mẹ Quân khá đảm đang tính tình cũng gần giống ba Quân khá nghiêm khắc nhưng vẫn có lúc dịu dàng.Một gia đình hạnh phúc êm ấm ấy, không ai không mơ ước.

Mẹ Quân làm gỏi , Quân đang nhặt rau thì ...

Reng...reng...reng

Tiếng chuông điện thoại kêu.

-Alo cho hỏi ai đầu dây ?

-ô Quyên lâu quá không liên lạc dạo này làm ăn được chứ?

-cả nhà tớ vẫn khỏe ông ấy vẫn vậy. Nghe bảo lấy chồng giàu mà không thèm nói bạn bè một tiếng

-Có con lớn vậy cơ à bằng tuổi con trai tớ rồi

-Vậy bao giờ có dịp vào nhà tớ chơi dẫn con bé theo. rồi vậy nhé.ừ ừ thôi.

cạch

-Ai gọi vậy mẹ?

-À bạn cũ của mẹ thôi dọn cơm đi ba con về kìa

-Vâng

5p sau

-Ông về rồi à!

-ừ thằng Quân nó đâu rồi

-Đang dọn cơm,ông rửa tay rồi vào ăn

-ừ

-Con chào ba

-Ừ vào ăn cơm đi

Một buổi tối vui vẻ.

Ăn xong Quân phụ mẹ dọn dẹp,ba Quân thì đi làm việc.Xong xuôi đâu vào đấy Quân lên phòng soạn sách vở hôm sau.Một ngày không dài cũng không ngắn với cậu.

Ở một căn nhà khác tại một thành phố cách đó không xa

-Ngày mai đi học con cố gắng tiếp xúc với các bạn nhé không phải ai cũng xấu đâu-Bà mẹ nhìn đứa con gái của mình mà đau lòng.Con bé vẫn không quên ngày đó bà cũng vậy nhưng không dám nói ra chỉ càng làm mình yếu đuối hơn.

-Mẹ, con sẽ cố ạ! Xin phép mẹ con lên phòng.-Cô bé nhỏ giọng, cúi chào mẹ rồi bước về phòng

-Ừ

Cô con gái đi khuất bà mẹ khẽ lau nước mắt nhìn lên bàn thờ nơi một người đàn ông có cái trán cao cao.

-MÌnh à,4 năm rồi,tôi đã sống tốt và nuôi con của chúng ta trưởng thành.Nhưng...tôi không thể làm nó quên đi nỗi đau năm ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.