Mùa hè nóng nực qua đi để lại tiết trời những tia nắng vàng nhẹ, từng chiếc lá mầu đỏ thẫm bắt đầu thả mình trong không gian, ấy là mùa thu đã tới rồi. Mùa thu, mùa của ngày tựu trường, mùa để tạm biệt những ngày rong chơi, thả diều cùng đám bạn, để quay lại mái trường tiếp tục con đường học vấn. Cứ như một cái chớp mắt nhẹ từ một đứa trẻ không hiểu chuyện trở thành một cô gái cấp ba trưởng thành, xinh đẹp. Đúng vậy, Nguyệt Anh giờ đã lên lớp 10 và đương nhiên bên cạnh cô không thể thiếu hai người bạn à không phải nói họ là người tri kỉ, người thân mới đúng. Cùng nhau bước vào ngôi trường mới, cùng nhau bước qua cánh cổng của tương lai ba năm sẽ phải gắn bó, cùng nhau bước qua mọi thứ để giữ mãi tình bạn đẹp đẽ này.
-Này Nguyệt Anh, Quân, chúng ta học cùng lớp tiếp đấy vui không hihi-Ngọc vỗ vai Nguyệt Anh và Quân sau khi bon chen để coi cái bảng thông tin.
-Oa vui thật. Thế mà cứ sợ tui không được học chung với hai người nữa chứ.-Nguyệt Anh mặt mày hớn hở. Học chung lớp với nhau cũng dễ tám chuyện hơn mà.
-Haiz tui vẫn phải học với hai mụ phù thủy này sao. Ông trời bao giờ mới giải thoát con a? -Quân vẻ mặt u uất than thở, mà không nhìn qua bên kia có 4 con mắt đang tóe lửa đang muốn ăn tươi nuốt sống cậu.
-QUÂN. CẬU NÓI AI LÀ MỤ PHÙ THỦY HẢAAAAAAA?
-36 kế chuồn là thượng sách. Cứu mạng!!!!!!!!!!! -Quân nói rồi chạy luôn chứ còn đứng đấy thì cậu sợ khi về nhà ba má nhận không ra.
-Loa loa... Học sinh toàn trường nghe thông báo. Ngày 25 tháng 8 tức là 1 tuần sau các em sẽ vào học chính thức. Lớp học đã được phân chia và có giáo viên chủ nhiệm trên bảng thông báo. Lễ khai giảng sẽ là ngày 1 tháng 9 các lớp được phân công sẽ chuẩn bị đồ dùng cho ngày này... bla...bla...Bây giờ các em vào lớp nhận thời khóa biểu rồi ra về. -Tiếng thầy phụ trách vang lên thông báo những việc cần làm đã cứu vớt cuộc đời Quân.
Sau khi thông báo kết thúc, tất cả học sinh trong trường bắt đầu đi về lớp của mình. Dù không phải là trường mới mẻ gì nhưng vẫn làm mọi người có cảm giác khác lạ. Có lẽ là do năm nay nhiều học sinh từ những nơi khác tới khá đông, giáo viên cũng có nhiều người mới, sân vườn trường giờ cũng khác nhiều. Lớp của Nguyệt Anh là lớp 10a1 là lớp chọn được đánh giá theo học lực của học sinh. Nguyệt Anh cũng cố gắng nên cũng có thành tích thứ 19 của lớp, Ngọc thì xếp sau cô, còn Quân thì khỏi nói rồi, cậu ấy học giỏi xuyên suốt các năm nên xếp đầu lớp không có gì là lạ. Cô giáo chủ nhiệm là một giáo viên mới ra trường tính tình hiền lành nên mọi người trong lớp cũng có cảm tình với cô.
Trong lớp làm quen, phân ban cán sự cũng mất hết một tiếng đồng hồ mới xong. Bây giờ bộ ba đang trên đường về nhà, ra tới cổng gặp anh Nguyên cũng đang ra về. Vậy là bốn người bọn họ cùng về vừa đi vừa hỏi chuyện trường lớp. Thoáng cái đã về đến nhà, mẹ Nguyệt Anh đang bận làm việc tại cơ quan nên nhà chẳng có ai, ba con người kia cũng không muốn về nhà vì chán nên quyết định tất cả di dân tới nhà Nguyệt Anh...phá.
Tại phòng khách nhà Nguyệt Anh
-Mọi người bây giờ nên làm gì? -Nguyệt Anh mang nước ra rồi ngồi cùng bàn chuyện đại sự với ba người kia.
-Hay là đánh bài đi. -Ngọc đề xuất ý kiến
-Thôi chán lắm, ngày nào chả đánh mà bà toàn thắng không à hại tui quỳ gối đau chân muốn chết. -Nguyệt Anh lắc đầu. -À hay chơi game này đi,có 4 người vừa đủ hai nhóm nè.
Nói rồi Nguyệt Anh lục lọi lôi ra được bốn máy chơi game.
-Ừ được đó. Bây giờ chia cặp để đấu đi. Bốc thăm nha.-Ngọc hào hứng nói
Kết quả bốc thăm: Nguyệt Anh và Quân; Ngọc và Nguyên.
-Được rồi bắt đầu thôi. Mà ra luật nha bên nào thua phải đãi bên thắng một chầu ở quán Snow nhá hiha -Ngọc
-Chuyện nhỏ. Bắt đầu thôi.
1 tiếng sau...
-Yeah thắng rồi aaaaaaaaa.-Ngọc phấn khích quá quay qua ôm luôn anh Nguyên mà không để ý hai con người kia đang được xem phim tình cảm miễn phí.
-Ê hèm -Nguyệt Anh giả vờ ho vài tiếng. Lúc này Ngọc mới biết mình đang ôm con trai, vội thu tay quay mặt qua chỗ khác. Còn Nguyên thì sớm đã đỏ mặt.
-Haha dù sao thì tụi này thắng rồi giờ hai người tính sao? -Ngọc lập tức đổi chủ đề dù khuôn mặt cô nàng vẫn còn rất đỏ nha.
-Chậc biết sao được thua thì phải chịu thôi. Ôi túi tiền của tui, thật là khóc không ra nước mắt mà. -Nguyệt Anh làm khuôn mặt méo xẹo nhìn Ngọc.
-Có sao đâu mà. Hihi mốt chơi tiếp ha. -Ngọc nháy mắt
-Lần tới tui sẽ phục thù bà chờ đó.
-Okay okay hiha.
Còn hai người kia chỉ im lặng cười mà không nói gì cả. Niềm vui giữa họ chỉ đơn giản là vậy thôi, không cầu kì, không quá quan trọng hình thức. Họ cười những nụ cười thoải mái nhất và có lẽ sẽ đến lúc nào đó họ không còn cười vui vẻ như thế nữa.