-Ừ. Bye bà -Nó với Quân đồng thanh. Hai đứa nhìn nhau cười.Hợp ý ghê.
-Về nhà nhớ rửa vết thương đấy. -Quân nói rồi quay xe đi về. Nó cười rồi cũng rẽ qua ngõ bên cạnh.
Tại nhà nó
-Mẹ con mới về. -nó dắt xe vào nhà
-Mới về à con, ơ chân tay con sao thế này? -Mẹ nó hốt hoảng khi thấy tay chân con gái mình toàn vết xước.
-Ơ con không sao, vô tình bị ngã thôi ạ. Không sao đâu mẹ, ơ ai đây ạ? -Nó chỉ vào người con trai đang ngồi nhìn nó chằm chằm.
-À đây là cậu Nguyên, người hôm trước đưa con về nhà đó.
-À dạ chào anh, cảm ơn đã cứu Nguyệt Anh! -Nó cười gượng, thấy khó khăn khi mở lời với người lạ quá.
-Không nhớ anh sao nhóc? -Nguyên nhìn nó cười mà lòng hơi buồn "không lẽ quên rồi".
-Ý anh là? -Nó ngơ ngác "nhớ gì ta mình có quen ông này sao?"
-Haiz mới mấy năm không gặp mà quên anh Bin rồi sao? -Nguyên thở dài.
-anh Bin anh Bin... Không lẽ anh là Bin hàng xóm trước gần nhà em sao? -Nó
-Vâng chính Bin đó em. Thật là đi mà không thèm nói ông anh này một tiếng. -Nguyên cốc đầu nó.
-Ui da, thì em chưa kịp nói mà. -Nó xụ mặt đáng yêu chết được.
-Hai đứa thân quá nhỉ! Chắc mai mốt cô phải nhờ cháu chăm sóc cho Nguyệt Anh nhà cô rồi haha. -Mẹ nó cầm dĩa trái cây từ trong bếp ra đặt lên bàn.
-Mẹ này. -Nó ngượng
-Vâng cháu rất sẵn lòng, chỉ là không biết Nguyệt Anh có muốn cháu chăm sóc hay không? -Nguyên cười càng làm nó ngượng hơn.
-Không nói với hai người nữa, con lên phòng đây. -Nó chạy mất hút.
-Lâu rồi cô không thấy con bé như thế! -Mẹ nó nhìn theo bóng dáng con gái bước về phòng.
-Không lẽ Nguyệt Anh vẫn chưa quên được chuyện ngày hôm đó sao ạ? -Nguyên thắc mắc
-Cô cũng không biết làm sao nữa. Bây giờ con bé khá hơn nhiều rồi. Lúc trước nó không chịu ăn uống gì, suốt ngày ở trong phòng khoá kín cửa. -Mẹ nó rưng rưng nhớ lại khoảng thời gian đó. Thật quá khó khăn!
-Mà thôi, Nguyên cháu mới về đây đã nhập học chưa?
-Dạ rồi thưa cô,cháu học chung trường với Nguyệt Anh ạ!
-Vậy thì tốt quá, có gì cô nhờ cháu trông nom nó hộ cô, cô cũng đỡ lo lắng hơn.
-Dạ cháu sẽ bảo vệ em ấy, cô yên tâm.
Mẹ nó và Nguyên im lặng, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng.
Sáng hôm sau
-Chào mẹ con đi. -Nó leo lên chiếc xe đạp chạy thật nhanh tới trường, nó lại dậy trễ rồi.
-Phù may quá vừa kịp.
-Nguyệt Anh bà lại dậy trễ nữa à. -Ngọc thấy nó vào lớp liền nhào ra.
-Ơ ừ tui ngủ quên hihi.
-Vết thương sao rồi? -Quân hỏi
-Khỏi rồi này. -Nó cười
-Xạo! Làm gì khỏi nhanh vậy. -Ngọc nhìn nó một lượt
-À thì hơi đau một chút, cô vào kìa về chỗ đi -Nó đánh trống lảng.
-Còn năm phút nữa cô mới vào -Ngọc
-Chiều nay được nghỉ rồi đi ăn kem không? -Quân
-Kem kem, đi đi, ngu sao không. Mấy giờ? Ở đâu? -Nó nghe nhắc tới kem là mắt sáng lên.
-Chỗ cũ, hai giờ chiều.
-Ừ ừ vậy đi, có gì chiều tui mang cho hai người bánh tui mới làm. -Ngọc
-Phũ phàng thế! -Quân đưa bộ mặt như mèo mới tạt nước nhìn nó và Ngọc.
-Chuyện thường thôi hiha, cô vào thật rồi kìa hai người về chỗ đi. -Nó
-Ok, ra chơi xuống căn tin nha. -Nói rồi Ngọc về chỗ.
Giờ ra chơi
Tại căn tin của trường
Ba đứa chúng nó ngồi uống trà sữa tám phét với nhau.
-Ê hai người nghe tin gì chưa? -Ngọc
-Tin gì?
-Trường có học sinh mới, khối 11 đẹp trai cực.
-Bà lại mê trai rồi. -Nó lắc đầu
-Đẹp bằng tui không? -Quân
-Xì, ông xấu thấy mồ mà đi so sánh với người ta. -Ngọc
-Ờ tui xấu nhất trong đám đẹp nhất, dù sao tui cũng là hotboy đấy, hai bà có phước lắm mới làm bạn với tui đó. -Quân tự kỉ
-Ặc bớt đi ông ơi. -Nó xém phun trà sữa và mặt Quân khi nghe xong câu đó. Tuy nói thì nói vậy nhưng đúng là Quân cũng đẹp không thua kém gì ai.
-Hey nhóc, anh ngồi chung nhá -Nguyên bước tới chỗ nó ngồi.
-Ồ, ê Nguyệt Anh bà quen học sinh mới à? Thế mà giấu, chơi xấu thế. -Ngọc khều tay nó.
-Gì mà giấu, giờ tui mới biết ỗng là học sinh mới mà. -Nó nói nhỏ với Ngọc
-À anh cứ tự nhiên hihi. -Nó quay qua nhìn Nguyên.
-Ê Nguyệt Anh bạn trai bà hả? Cũng đẹp trai phết mà không bằng tui. -Quân
-Ông ngậm mồm vào tui oánh cho bây giờ. Đây là anh Nguyên, hồi nhỏ ở gần nhà tui, mới chuyển về đây sống nè, còn đây là Quân với Ngọc bạn thân nhất của em. -Nó giới thiệu
-Chào hai em.Anh là Nguyên học lớp 11a1 rất vui được biết hai em. -Nguyên cười làm ai đó nhìn không chớp mắt.
-Chào anh, em là Ngọc bạn thân của Nguyệt Anh, rất vui được biết anh. -Ngọc
-Ui trời không ngờ đây là Ngọc nhà ta. -Quân
-Ông im đi tui xé xác ông ra bây giờ -Ngọc nghiến răng nhìn Quân.
-Thôi chào anh, tụi em về lớp đây. -Nó đứng dậy lôi Ngọc và Quân về lớp.
-Nguyệt Anh này -Ngọc
-Sao?
-Bà là gì của anh Nguyên vậy?
-Bạn bè bình thường, sao vậy?
-Cho tui số điện thoại ỗng được không?
-Hả? Đừng nói bà thích anh Nguyên nhá?
-Ơ làm gì có chứ. Á, cô vào lớp rồi tui về chỗ đây.-Ngọc né câu hỏi của nó.
Quân ngồi trên nghe hai người nói chuyện, nghe nó nói chỉ là "bạn bình thường thôi" thấy vui vui. Còn nó nghĩ "Ngọc không lẽ trúng tiếng sét ái tình của anh Bin rồi sao ta? Hay là ta ghép họ lại nhỉ ? hiha được đấy khà khà".
Ra về nó đưa cho Ngọc một tờ giấy nhỏ. Ngọc đọc xong cười tít cả mắt.
Ngày qua tháng lại tụi nó vẫn chí choé nhau,Ngọc thì suốt ngày anh Nguyên anh Nguyên tuy không biết người ta có thích mình không mà suốt ngày ngồi cười. Nó và Quân lại có chủ đề trêu chọc Ngọc. Thế là khoảng thời gian học cấp 2 cũng đã sắp kết thúc. Sắp tới tụi nó sẽ phải lao đầu vào ôn rồi thi tốt nghiệp. Cánh cửa cấp 3 sắp mở ra với nhiều điều mới mẻ chờ đón ba đứa nó. Liệu chăng ba đứa nó còn được như vậy không?