Bán Thân Cho Tên Ác Ma

Chương 57: 57: Đi Học




Cô chạy khỏi khách sạn.

Hơi thở gấp gáp đầu vẫn còn ngoảnh lại xem lão già có đuổi theo.

Bên đường chiếc xe đậu gần đấy quen thuộc.

Cô liền nhận ra đó là của hắn.

Bạch Lan Hương chạy sang đường tức giận mở mạnh cửa xe.

Hắn ngồi điềm tĩnh làm việc, Bạch Lan Hương giang cao tay cho hắn một bạt tai đau điếng.

Lúc hạ cánh tay xuống cô còn run run.

Hai hàng mắt như òa ra cô lại không kiềm chế được bản thân mà ra tay đánh hắn.

Nhưng hắn cũng có phần quá đáng.

Cô chịu đủ rồi.

" Lục Tấn Ngạo anh sỉ nhục tôi một lần chưa đủ tại sao lại làm vậy?" Cô cố nghẹn nước mắt vào trong.

Biết mình sắp tiêu đời cô chuẩn bị lùi xa hắn.

Khuôn mặt hắn bị đánh quay sang một bên.

Cả khuôn mặt đen sầm, hắn cười nhếch mép mỉa mai.

Hành động làm việc cũng dừng lại.

" Loại phụ nữ rẻ mạt như cô công dụng chỉ để làm ấm giường, còn dám đánh tôi?" Hắn trừng đôi mắt, hung hăng kéo cô lại gần.

Trợ lý Cao thấy tình hình không ổn giả vờ như không biết, nhẹ nhàng ra ngoài xe chờ.

Vết năm ngón tay in hằn trên khuôn mặt đẹp như tạc tượng của hắn.

Đỏ chót.


Hắn cưỡng hôn cô, bàn tay ôm lấy vòng eo tay còn lại siết chặt cổ.

" Ưm...!ư..." Bàn tay cô đặt lên ngực hắn đấm nhẹ.

Hắn không cho phép cô nói nốt.

Tiếp tục hôn bằng môi hắn.

Tham lam mút hết chất ngọt trong khoang miệng.

Bạch Lan Hương trợn hai mắt nhìn hắn.

Không tin được lại bị hắn cưỡng hôn.

Cô cố gắng cựa quậy thoát khỏi vòng tay của hắn.

Không thể, cô không cam tâm tình nguyện.

Hai tay bị trói bằng cà vạt.

Nhìn thấy hắn cởi đồ trên người.

Hắn điên rồi một nốt nhạc xé toạc chiếc váy trên người cô.

Hai người nhìn nhau cả hai thân thể trần truồng như nhộng.

Hắn không nhẹ nhàng châm chọt vào nơi tư mật của cô đã chảy một dòng nước.

" A...!đau tên cầm thú...a"
Chuyện gì đến cũng phải đến.

Cả đêm ân ái hắn không chút lưu tình hại thân cô đau đớn.

Giọng nói thủ thỉ bên tai hắn mà rên.

Bạch Lan Hương có gào khóc hắn lại làm mạnh, còn rất đau cô không dám lớn tiếng.

Hai mắt cụp xuống nước mắt hòa theo hơi thở ấm nóng phả vào khuôn mặt cô.

...!
Chiếc xe chạy trên đường, đúng lúc cô lại tỉnh dậy.

Chỉ thấy cửa sổ xe đã sáng.

Trời đã sáng rồi mọi chuyện hắn làm đêm qua đã dừng.

Giọt lệ bên má bị khô lại, môi nhỏ sưng tấy nên.

Bạch Lan Hương đưa ánh nhìn về người lái xe, là hắn.

Cô khẽ lườm trong lòng hận hắn.

Hắn nhìn qua kính chiếu hậu thấy cô đã tỉnh dậy giọng nói vang lên phá tan không khí yên lặng.

" Sắp đến giờ tới trường rồi mọi thủ tục đã làm xong chỉ chờ mỗi cô" Hắn vừa nói hai tay di chuyển vòng chiếc vô lăng.

Bây giờ cô rất mệt sau chuyện hôm qua chứ đừng nói đến việc đến trường.

Hắn đây là muốn hại cô mà.

Đầu óc đau nhức, mặt mũi phờ phác tóc tai rối bời.

Nhìn mình trong gương lại thay đổi nhiều.

Cô nhìn xuống quần áo bị rách tơi tả, trên người chỉ đắp tạm áo vest ngoài của hắn.

Cô nắm chặt chiếc áo cho cân đối cả cơ thể.


Gió nhẹ luồn vào khe nhỏ làm cơ thể nhỏ run nhẹ.

Hắn nhìn qua gương chiếu hậu biết tình hình rồi.

Tấp xe vô nề đường dừng chân tại một tiệm quần áo.

Rảo bước đi vào tiệm để cô một mình ngồi trong xe.

Nhìn vào bóng lưng hắn thầm chửi thề hắn vì đối với cô.

Còn thắc mắc hắn đàn ông lại đi vào quán quần áo của phụ nữ.

Tên này lắm lúc cư xử, hành động thật lạ.

Hắn bước ra cửa tiệm đồ trên tay cầm một chiếc túi.

Vào bên trong xe, ngồi vào vị trí lái.

Vất ra sau chiếc túi cân nhắc.

" Mặc vào" Hắn thản nhiên nói, khởi động xe di chuyển.

Cô trợn tròn hai mắt.

Còn nhìn hắn với con mắt khác.

Hắn đi mua đồ cho cô thật.

Cô không tin đây là con người của hắn.

Sau gáy lạnh toát mồ hôi.

" Đừng tưởng bở tôi muốn cơ thể cô chỉ mình tôi được thấy" Hắn bá đạo, lời nói mang hàm ý như muốn chiếm đoạt cả cơ thể.

Đúng hơn là biến thái, ngày hôm qua xảy ra chuyện này trước mặt anh trợ lý.

Cô không muốn nghĩ về cảnh tượng đêm qua nghĩ thôi đã xấu hổ.

Bạch Lan Hương cầm chiếc túi.

Bên trong đầy đủ đồ cần thiết.

Gồm một áo sơ mi trắng và chiếc quần bò jeans kèm theo cả nội y.

Phần quần áo cô mang ra đến khi nhìn thấy bộ đồ nội y ren màu trắng hai má lại đỏ lên.

Có thể chọn kiểu dáng nội y bình thường không? Tại sao cứ phải ren?
Rất nhanh cô mặc xong quần áo.


Mọi thứ trên cũng thu vào tầm mắt của hắn.

Ngắm cô mặc đồ nội y, hắn đã phải kiềm chế mình.

Nuốt ngụm nước bọt xuống cổ họng.

Nếu bây giờ không đến giờ đến trường hắn sẽ đè cô ra mà ăn hết.

" Đói không?" Hắn thờ ơ,
Cô còn tưởng hắn hôn nay bị sốt cao nên mới quan tâm mình.

Đầu cô gật gật sau một đêm dài vận động với nhiều tư thế khác nhau nếu không nạp năng lượng.

Cơ thể cô sẽ không chịu nổi mất.

Hắn tiện tay vất cho cô chiếc bánh đóng gói trong hộc tủ trên xe.

Hắn không phải thích ăn vặt đây là mấy cái bánh ở trong tủ lâu nên mới đem cho cô.

Còn không biết nó còn sử dụng được không?
Chiếc xe hơi dừng tại trước cổng lớn của trường đại học X.

Cô xuống xe, im lặng nhìn hắn lái xe rời đi.

Ngọn gió thổi ngang qua.

Một chiếc xe thôi đã thu hút bao ánh nhìn từ xa gần.

Cô cầm chiếc điện thoại gọi cho Yên Yên giúp đỡ.

Hắn nói đã sắp xếp mọi việc rồi nhưng chưa nói cô sẽ học ở đâu.

Chỉ còn cách gọi cho Yên Yên giúp.

Cô đi chậm rãi bởi ngày hôm nay chỗ đó lại đau đớn.

Việc bước chân nhanh tìm được Yên Yên đã rất khó..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.