Tên bắt cóc dập máy, ra hiệu cho một tên cao to dắt Đơn lên xe ô tô.
Đây không phải là hang ổ của bọn chúng, bọn chúng chỉ ra đây nghe điện
thoại nhằm đề phòng bị tra ra vị trí mà thôi. Đầu Đơn bị trùm kín bằng
một tấm vải đen, tay bị trói ra đằng sau, quần áo lấm lem, chân tay có
rất nhiều vết xước xát.
Đây chính là hậu quả của việc chống đối!
-Con nhóc này lì nhẩy? Tao đã biểu mày đừng có bường mờ?
Giọng bản xứ đặc sệt vang lên, là của tên cao to lực lưỡng. Đơn không biết hắn là người Nha Trang hay người vùng núi nào đó mà giọng lại lạ
như vậy. Tên lùn béo tung tẩy con dao gọt hoa quả, cất điện thoại vào
túi, trầm giọng:
-Kệ cho nó ương, nó sẽ bị bán đi đầu tiên!
Quả nhiên! Đơn nhíu mày, cô biết là bọn chúng không có ý định thả
người, bởi do trong xe hiện tại còn có 5, 6 đứa trẻ khác cũng trong tình trạng như Đơn. Bắt nhiều như vậy, đây còn là bắt cóc thông thường sao?
Trên quãng đường bị bắt về đây cô đã chống đối rất nhiều, liên tục dãy
đạp la hét, kết quả là bị chúng dúi dùi điện vào người nên bất tỉnh nhân sự. Là đứa trẻ nom có vẻ xinh xắn nhất trong cả bọn bị bắt, Đơn bị trêu ghẹo rất nhiều, áo cô có vài vết rách, đùi cũng bị lằn đỏ vết đánh 5
ngón tay. Mà vết tích đó không ai khác ngoài tên thanh niên gầy còm đang ngồi lái xe trên kia.
-Anh Béo, em đã bảo anh để cho em con bé đó rồi hẵng bán mà!
Tên thanh niên gầy còm trông có vẻ như mới là học sinh cấp 3, nhưng
khuôn mặt của hắn lại hốc hác như ông già. Mắt hắn quầng thâm, gò má nhô cao, môi thâm sì. Hắn đang nói với tên béo lùn cầm điện thoại.
-Mẹ kiếp thằng Trẩu, mày thích thì đi ra ngõ Điếm mà tìm, bố cấm mày động vào hàng!
Tên Béo gầm gừ khó chịu, cáu bẳn với tên Trẩu. Hắn đã nói hàng này
phải còn trinh, để thuận tiện bán cho mấy lão goá vợ có sở thích biến
thái bên kia biên giới Lào Cai, vậy mà thằng cờ hó này nó vẫn cố tình
trêu ghẹo con bé. Nhìn xem, không thương hoa tiếc ngọc gì cả! Vần thì
vần thôi, bị nó kháng cự còn hăng máu đánh đét phát vào đùi con bé làm
thâm tím năm ngón tay thế kia, lại còn nổi thú tính suýt xé rách tan áo
nó, véo con bé đến hai bên má tím bầm. Mẹ nó, thằng trẩu tre động dục
súc vật!!
-Em không thích đâu, ngõ đấy toàn mấy con già khắm khú, hai quả mướp
lắc lư mà cứ tưởng mình xinh lắm. Em thích mấy bé chưa trưởng thành cơ!
-Thích thích cái *beep*! Mày mà động vào nó nữa bố mày thiến!! Ông nội nhà mày thằng bệnh!
Bị trùm kín không rõ nét mặt của tên Trẩu nhưng Đơn có thể chắc rằng
lời này làm hắn bực bội lắm. Đơn cử động khớp cổ, hai tay bị trói quá
chặt tê rân rân, khắp người đều đau nhức do bị véo, mắt cứ hoa lên.
Dường như đã trải qua những nỗi sợ quá kinh khủng, hai tròng mắt ngấn lệ của Đơn cạn kiệt không còn một giọt nước nào nữa. Đơn khó chịu giật
giật tay, gắt nói:
-Trói quá chặt, tay quá tê, để lâu thêm một chút nữa có thể sẽ bị phế. Hàng không còn nguyên không được giá cao.
-Đấy thấy chưa! Con mẹ nó cá tính đíu chịu được!! Em chết mất!
Tên Trẩu vừa lái xe vừa gào loạn lên, tên Béo nhức hết cả đầu. Hắn
ngó thấy hai tay Đơn đã tím tái lại, lại nhìn sang tay lũ trẻ khác cũng
thấy điều tương tự, hắn đành phải lệnh cho tên to cao phía bên kia chiếc xe 7 chỗ:
-Ê Đô, mày nới dây ra cho chúng nó đi!
Tên Đô nghe lệnh, đến nới dây cho từng đứa một. Bọn trẻ được nới dây
nên dễ chịu hẳn ra, tuy nhiên bọn nó vẫn tò mò không biết ai nói câu nói đó. Giọng nữ trong trẻo mà kiên cường như thế, không biết là bao nhiêu
tuổi rồi?
Khi thấy cánh tay đã đỡ tê Đơn mới thảnh thơi dựa vào ghế. Vừa nãy đã phải dùng quá nhiều sức lực để phản kháng lại tên Trẩu biến thái kia,
bây giờ người Đơn yếu ớt lạ thường. Cô cảm thấy người lạnh buốt, hơi thở lại nóng bỏng. Đơn hiểu, cô bị sốt. Sốt lúc nào không sốt lại sốt ngay
lúc này. Đơn cười khẩy, đã vô dụng, số lại còn đen.
Chiếc xe bị trở về nơi tập trung “hàng”. Đó là một trang trại gia súc lớn, tất cả “hàng hoá” đều được chất vào kho. Khi vào đến trong kho rồi Đơn mới được bỏ khăn trùm đen dày trên đầu ra. Ánh trăng mờ loà rọi vào mắt, nhìn ra cửa sổ, tít tận phía xa xa có một rặng đá dài sát biển.
Rặng đá đó được dân bản xứ gọi là “Hòn vợ-hòn chồng”.
Nghe người ta kể, thuở xưa có người khổng lồ xuống đó lén nhìn tiên
nữ tắm, chẳng may ngã xuống vực nên phải bám vào tảng đá, vết bám của
ông ta lưu lại hình bàn tay trên hòn đá kia, người ta đặt là “Hòn
chồng”. Đi sâu vào trong một chút lại thấy có tảng đá hình người phụ nữ
đứng nhìn ra bờ biển. Do hai hòn đá khá gần nhau nên người ta đặt nốt
cho hòn còn lại là “Hòn vợ”. Cái tên thân mật là thế nhưng hai hòn đá ấy lại không có liên quan gì đến nhau.
Ngoài mặt mang dang “vợ-chồng”, nhưng bên trong lại không có bất kì liên hệ nào cả!
Tất cả lời của Đơn vừa nãy đều là để ám chỉ điều này đây!
Từ trung tâm thành phố, đi thêm 3 cây số đường xe chạy, nơi này sẽ
hiện ra. Trong hai nhà Minh là người thông minh nhất, cô nói thế liệu
Minh có hiểu?
Đơn mệt mỏi ngồi bệt xuống một góc, liếc qua những đứa trẻ khác đang
co rúm lại đầy sợ hãi. Cô mặc kệ, dựa đại vào một chỗ nào đó thiếp đi.
Lúc cô tỉnh dậy đã là 3 tiếng sau. Bây giờ là 3 giờ sáng, khoảng thời
gian khiến cho con người mệt mỏi và mất cảnh giác nhất. Đơn quay đầu
nhìn xung quanh, tất cả đều đang ngủ, phía bên ngoài cánh cửa khỗ kia
chắc chắn có 2 tên đang canh gác. 3 tên Béo, Đô và Trẩu chỉ là một phần
nhỏ trong đường dây buôn bán người xuyên quốc gia này. Đây là một tổ
chức lớn, vì Đơn thấy bên ngoài có rất nhiều xe to, hiển nhiên là có rất nhiều tên bắt cóc, đồng thời cũng có rất nhiều nạn nhân.
-Mai hãy phân hàng ra thành 2 loại. Hàng tốt thì bán làm vợ, làm
chồng, làm đồ chơi cho khách. Hàng kém thì moi nội tạng bán cho bệnh
viện!
-Ừ, để mai tính, em mệt quá rồi!
-Này, mày định ngủ luôn đấy à?
-Sao đâu, bên ngoài bao nhiêu người, em chợp mắt chút thôi, bắt em thức cả ngày chắc?
Tiếng thì thào vang lên ngoài cửa khiến Đơn rùng mình, sống lưng cô
lạnh toát, cả người run lên. “Hàng tốt ” là sao, “hàng kém” là thế nào?
Cái gì mà bán làm vợ, cái gì mà moi nội tạng, cô không muốn nghe.
-Hừm… Xem ra nếu các chú cảnh sát không đến kịp thì chúng ta sẽ nguy mất!
Tiếng nói bất ngờ từ phía sau lưng làm Đơn giật mình bổ nhào ra phía
trước. Cô xoay đầu lại, một cậu bé với mái tóc phớt nâu và ánh mắt linh
hoạt đang cười với cô. Cậu ta thì thào:
-Chào em, anh là Chu Quang Nguyên, năm nay anh sắp lên lớp 9. Aizz,
cách đây vài ngày anh còn đang bừng bừng quyết tâm học cho tốt năm nay
để còn thi cấp 3 cơ, nhưng thế này thì xem ra không thể rồi!
Giọng điệu thản nhiên, tỏ ra tiếc nuối mà lại không có chút thành tâm nào. Đơn giật giật lông mày, không hiểu tên này bỗng nhiên khai ra làm
gì, ai quan tâm đâu chứ? Tuy nhiên Đơn vẫn mỉm cười đáp lại cho có lệ.
Nhận ra Đơn có vẻ không hứng thú lắm, cậu bé Nguyên gượng cười ha ha. Cậu rung rung đùi, vui vẻ khuyên nhủ Đơn:
-Thôi, mệt thì nằm lên đùi anh này, cứ dựa vào vai anh mà ngủ như vừa nãy làm anh mệt lắm, không cử động nổi gì cả!
-Dựa…?
Trước nụ cười xán lạn của cậu bé tóc nâu này Đơn mới vỡ lẽ. À, nãy
giờ Đơn cứ tưởng cô dựa vào tường ngủ, hoá ra là dựa vào vai người ta.
Trông Nguyên có vẻ mỏi lắm rồi, Đơn cũng không nỡ hành hạ người ta thêm
một lần nữa. Đơn lắc đầu, nằm bệt luôn xuống sàn, Nguyên cũng không cản
cô, chỉ là khi Đơn chuẩn bị nằm xuống thì lại cố chấp chìa chân ra đỡ
lấy đầu cô bé. Đơn nhăn nhó, quay qua nhìn Nguyên đầy trách móc. Cậu ta
thản nhiên nhún vai:
-Gối đi, chân anh khoanh nãy giờ đang tê lắm. Em gối lên coi như mát-xa cho máu lưu thông vậy!
Đơn muốn khóc. Tên đần này, muốn lưu thông máu ai lại để người ta gối lên bao giờ! Tuy nhiên ngại nói cộng mệt mỏi, Đơn cũng không từ chối
lòng tốt của tên dở hơi tóc phớt nâu này nữa. Cô trực tiếp chọn chỗ
nhiều thịt nhất trên chân Nguyên là đùi mà nằm xuống, người co quắp lại
như con mèo nhỏ.
Kể ra thì bọn bắt cóc này cũng khá là chủ quan. Trói tay mà không
trói chân, chỉ việc ngồi xuống là có thể vòng tay bị trói từ sau ra đằng trước. Thiết nghĩ, bọn chúng chủ quan cũng là có lí do cả. Nhiều tên
như vậy, lực lượng hùng hậu như thế, sợ là dù ai trong số bọn trẻ có cắn nát được dây trói thì cũng không thoát ra được.
Đơn mệt, lại ngủ thiếp đi.
***
Quay lại 3 tiếng trước.
-Đã xác định được vị trí rồi, mau đi thôi!
Viên cảnh sát thu dọn máy lại, chuẩn bị hành động. Ai nấy nghe được
lời này cũng đều cuống lên. Xác định được rồi, đơn giản vậy thôi sao?
Bố Dạ nhấc chìa lên chuẩn bị ra xe, bỗng cảm thấy từ phía sau có lực
kéo khá mạnh kìm lại. Quay ra, hoá ra là cậu quý tử nhà bố đang cau cau
có có.
-Bố cho con đi với!
-Không được!
Bố Dạ dứt khoát. Để đảm bảo an toàn, kể cả Minh hay bất kì ai cũng
không được đi, mình bố đi là đủ. Biết trước là bố sẽ từ chối nhưng Minh
vẫn thất vọng tràn trề. Ai có thể hiểu được cảm giác của cậu lúc này cơ
chứ? Cậu rất muốn đi gặp con nhóc đó ngay lập tức.
-Mọi người cũng mệt rồi, tôi nghĩ cả nhà nên đi nghỉ ngơi đi, việc còn lại cứ để chúng tôi lo.
Một viên cảnh sát nói, mẹ Dạ cũng quay qua vỗ về bố mẹ Nguyễn:
-Tôi thấy anh cảnh sát nói đúng đấy anh chị ạ. Chúng ta hiện giờ
không thể làm được gì hơn là chờ đợi. Tôi biết là anh chị lo cho con,
nhưng nếu không ngủ được thì ít ra cũng nên về phòng để đảm bảo giấc ngủ cho bọn trẻ.
-Vâng, chị nói đúng…
-Vậy giải tán đi nào, anh chị Nguyễn có thể sang phòng tôi. Chúng ta ngồi bàn bạc, ngóng tin Đơn về.
-Ấy, nào dám làm phiền chị thế? Mình chúng tôi lo được rồi, chị nên đi nghỉ ngơi đi, anh chị đã giúp chúng tôi quá nhiều!
Nghe được lời của bố mẹ Nguyễn mà thâm tâm bố mẹ Dạ càng thêm áy náy. Sự việc thành đến mức này không phải do họ đã ngủ quên sao? Áy náy còn
không để đâu cho hết nói gì đến đi nghỉ ngơi? Đứa bé ấy, nó đáng yêu là
thế, hai người sớm định chỉ nhận mình nó làm con dâu. Giờ nó là làm sao
thì hai người trằn trọc đến cuối đời mất! Mẹ Dạ nghĩ đến đó liền lắc
đầu:
-Anh chị không phải ngại, Đơn nó cũng là con gái chúng tôi. Nào, chúng ta đi nhanh một chút, cho bọn trẻ còn đi ngủ.
Mọi người gật gù tán thành, kéo nhau ra ngoài. Trong phòng chỉ còn
lại Minh, Thanh và Thành. Thành trầm mặc nằm trên giường, Minh suy tư
dựa vào ghế, còn Thanh vẫn ngủ say xưa.
Trong đầu Minh bây giờ là ngàn vạn mối tơ vò, tay cậu run lên, lòng
rối bời. Con nhóc hàng xóm, đến lúc nguy hiểm thế này nó vẫn thốt ra
được những lời ấy. Phải chăng là cậu đã làm gì nên nó quá ghét cậu? Hay
đó là những lời trăn trối cuối cùng của nó? Không, Dạ Từ Minh, mày điên
quá sinh lẩm cẩm rồi. Giờ khắc này không được hoảng loạn, phải thật bình tĩnh. Con ranh ngu ngốc đó, còn mơ nó mới hiểu được ý cậu! Vậy chỉ còn
khả năng nó muốn nói gì đó qua câu nói đấy thôi.
Minh tự phì cười. Bị từ chối rồi còn nguỵ biện lí do, khôi hài quá thể!
Nhưng phương án kia không phải là quá phi lí. Đơn tuy không thông
minh bằng cậu nhưng cũng gọi là tinh ranh. Nó hiểu biết rất rộng nhờ vào cái khả năng ghi nhớ khủng bố của nó. Trên giá sách ngoài của nó ngoài
ngôn tình thì sách thiên văn, địa lí, lịch sử, hiến pháp hay các sách
nghiên cứu văn học khoa học tự nhiên khác đều đủ cả. Minh nhíu mày, tập
trung đến cao độ. Bộ não của cậu liên tục xử lí lời Đơn nói.
Minh lên mạng, tìm những điểm tham quan nổi tiếng ở Nha Trang, lúc nhìn thấy mục “Hòn vợ-hòn chồng” cả người cậu sững lại.
C… Chính là nó!
Từ trung tâm thành phố đi thêm 3km đường xe chạy. Là “vợ-chồng” mà lại chẳng can hệ đến nhau. Đâu chính là lời Đơn muốn nói!
Vậy thì chắc chắn Đơn đang ở gần đó!
***
-Báo cáo sếp, không thấy ai cả!
-Có thể bọn chúng đã di chuyển.
Rất nhiều cảnh sát đang lục lọi xung quanh, ở nơi tiêu điều này nhưng lại không thấy bất kì một manh mối nào. Bố Dạ cực kì thất vọng, giữa
lúc đó thì điện thoại bố rung lên.
Vừa mở ra, tiếng hét siêu lớn của cậu quý tử đã đâm thũng màng nhĩ bố, nhóc con gần như là hét vào trong loa:
“Bố, mau di chuyển đến khu điểm tham quan Hòn vợ-hòn chồng. Lời vừa
nãy của Đơn ám chỉ nơi đó. Bố và các cô các chú mau mau đến lục soát
xung quanh, Đơn chắc chắn chỉ ở loanh quanh khu vực ấy thôi! Làm ơn mau
lên!!!”
-Hòn vợ, hòn chồng…?
Bố Dạ bật thốt, dung nhập với lời Đơn nói. Đúng là cô bé có nhắc đến “vợ chồng” gì đó.
-Ồ là nơi đó à? Nơi đó đẹp lắm đấy!
Mấy viên cảnh sát nghe được lời bố liền cười nói. Họ là dân nơi này,
từng địa điểm nổi tiếng đều được nọ nắm rõ trong lòng bàn tay.
Bố Dạ căng thẳng, trình bày mọi việc với viên cảnh sát. Mặt viên cảnh sát sau khi nghe xong liền ngưng đọng, sau đó võ oà ra như đã hiểu. Anh ta hào hứng hô to:
-Quả đúng là như vậy thật! Đặt tên là “vợ chồng” nhưng hai hòn đá đó
lại không có liên quan gì đến nhau. Ôi, sao tôi không nhận ra nhỉ? Ha
ha, hai bé nhà anh thông minh quá! Một đứa ra ám hiệu, một đứa mò ám
hiệu. Thiên tài, quá là thiên tài mà!
Các viên cảnh sát xung quanh cũng gật gù khen nức nở. Ngay sau đó họ
nhanh chóng hành động, lập kế hoạch tiến đến rà soát quanh “Hòn vợ-hòn
chồng”.
Đội ngũ đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc thì điện thoại của Minh vang
lên. Bố Dạ trước lúc đi có cầm theo điện thoại của cậu bé, bố mò vào
trong túi, lôi ra. Sau khi nhìn thấy dãy số quen thuộc thì sắc mặt mọi
người đều ngưng đọng lại, các viên cảnh sát nhanh chóng lôi dụng cụ ra
để vào vị trí. Vừa bắt máy, tông giọng ồm ồm vang lên:
-Khỏi tìm vị trí làm gì cho vô ích. Tao đang đứng ở một chỗ rất xa
“hàng”. Bây giờ nghe đây: Lúc 2h30 sáng hãy mang tiền ra chỗ hẹn, đặt
tiền ở đó rồi tự động ra về. Nếu cố gắng sai hẹn hoặc giở mánh khoé thì
con mày không được toàn mạng đâu.
Bố Dạ nghe xong liền hút một ngụm khí lạnh. Sao chúng có thể biết ông liên lạc với cảnh sát?
Mà bọn bắt cóc lại có dự tính của riêng chúng. Nhận được tiền xong sẽ không trả con tin, trực tiếp quỵt nợ.
-Nhớ đấy, giở trò là con mày đi! Hahahaha…
Sau câu nói đó đáy mắt bố Dạ đều là một mảng lạnh lẽo. Bố bình thản, cất giọng trầm trầm:
-Vậy tao cũng nói trước, con tao mà bị làm sao thì mày đừng có trách
tại sao không sống được đến ngày mai. Tao nói được làm được!
-Mày…
Nói rồi bố dập máy, để lại cho đầu dây bên kia một nỗi sợ lạnh sống lưng.
***
-Minh, mày đi đâu?
Nghe thấy tiếng xột xoạt mặc quần áo cùng với tiếng va chạm mạnh của
đồ vật mà Minh làm rơi, Thành tỉnh cả ngủ. Cậu chồm dậy, xông tới chỗ
Minh, ngăn không cho nó đi ra ngoài. Cái thằng này, các bác đã dặn là nó phải ở yên đây chờ nếu không tình hình sẽ rối thêm, thế mà nó cứ sồn
sồn lên như sắp ị ra quần đến nơi rồi ý!
-Cút ra!
-Không cút, mày đi đâu?
Minh không để ý đến Thành, cầm chìa khoá định xông ra ngoài. Thành
phía sau không cản được lập tức theo phản xạ giơ chân lên đạp cho Minh
một nhát ngã nhào ra đằng trước. Tiếng “cốp” vang lên rất to. Thành cảm
thấy quanh người Minh toàn là sát khí, Minh từ từ quay đầu lại: