Kết thúc kì nghỉ hè chính là một ác mộng. Ác mộng phải đi học!!
Như đã thành một thói quen, lúc nào cũng là Thanh và Thành ngồi trong xe “hịn” đến tận nhà đón Đơn, sau đó Minh mặt dày nhảy lên ngồi cùng.
Quả nhiên đi thế này sướng hơn nhiều với đi bộ như năm ngoái, Đơn vui vẻ hưởng thụ điều hoà mát lạnh trong xe, thích thú nhìn từng tốp học sinh
đang dung dăng đi đến trường.
-Đơn với Thanh lại lên confession trường, nổi tiếng vờ lờ. Cứ dăm ba
cái lại bị tế tên một lần, lâu lâu cái page trường mình thành nơi giao
lưu xin làm quen hết rồi!
Thành khó chịu lướt lướt điện thoại, chân rung rung theo tiếng nhạc
nhỏ được phát trên xe. Thanh với Đơn khá quen với việc này rồi nên mặc
kệ không quan tâm, vô tư đùa nghịch với nhau. Minh yên lặng chơi game,
không thèm để ý.
Lúc đến cổng trường tự nhiên gặp Thuỷ, Đơn bỗng thấy khó chịu trong
lòng. Cô thấy Thuỷ cứ nhìn chằm chằm Minh thì phồng má nên đầy hờn dỗi.
Đơn giật giật tay Minh, đợi Minh quay lại thì ra sức chỉ chỉ về phía
thật xa:
-Kìa Minh kìa, cái gì kìa?
-Đâu?
-Kia kìa kia kìa, đằng kia kìa!
-Tao không thấy gì hết!
-Hết rồi.
Đợi đến khi cả 4 đứa đi lướt qua Thuỷ rồi Đơn mới chịu ngừng lại để
nghiêm túc mà đi, tuy nhiên hai tay cứ bấu lấy tay Minh không chịu rời.
Đơn cũng không hiểu tại sao bản thân lại có cảm giác này, chỉ là thấy
rất ghét ánh mắt của Thuỷ, không muốn cho Minh nhìn thấy nó. Chắc là sau vụ bị chơi xấu khiến Đơn trở nên nhạy cảm.
Minh nhìn con nhóc ghì chặt tay mình cứ bám lấy mình đầy dỗi hờn thì
lén liếc về phía đằng sau. Nhìn thấy Thuỷ cậu liền à lên, cười khẽ. Con
nhóc này, từ khi nào trở nên đáng yêu như thế? Yêu quá đi mất!
Trời mùa hè vừa oi vừa nóng, mấy bé dù không muốn nhưng vẫn phải lết
xác đi học để điểm danh. Ngày đầu đi học không có gì mấy, chỉ là đến
nhận lớp rồi về. Công việc tưởng như đơn giản mà mất đến tận mấy tiếng
đồng hồ, làm bao nhiêu bạn học sinh nóng đến nằm bò ra bàn. Bốn đứa nhóm Đơn lại trốn xuống bàn cuối trong góc mà ngồi, lén lút làm việc riêng.
Ba đứa kia vốn lười nên lúc thấy Đơn ngồi nắn nót ghi chép lời cô dặn
thì cứ bĩu môi liên tục. Chúng nó cực kì ỷ lại vào Đơn, chỉ chầu chực
đợi cô chép xong thì chụp lại cho tiện. Nói chung bạn Đơn của chúng ta
đã chiều hư mấy em nhỏ này rồi.
Đơn đang ngồi thì thấy cảm giác gì đó ở là lạ ở bụng, tiếp đó thấy có cái gì đó sôi lên. Đơn không hiểu lắm cảm giác này nên vẫn hồn nhiên
chép tiếp. Rồi như chợt nhớ ra cái gì đó, Đơn ngừng viết, mặt cô đỏ bừng lên như cà chua cuối vụ. Tay Đơn run lên, toàn thân bất động không dám
nhúc nhích. Cô cứ ngồi như vậy cho đến khi tan.
-Dặn vớ vẩn mà mất những 2 tiết liền. Mệt muốn chết!
Thanh vươn vai đứng dậy đi trước, ngoắc ngoắc Thành theo sau. Thành đeo headphone lên tai đề nghị:
-Tao có tiền, đi ăn thôi! Trời nóng thế này mấy quý cô thích ăn gì nào?
-Hoan hô, you are the best!! Thành ơi Thanh muốn ăn kem tầng!
Thanh nhảy cẫng lên, hai tay đánh vào nhau hoan hô. Minh cũng dọn đồ
đứng dậy đi theo bọn kia. Ba đứa đi được một đoạn bỗng dừng lại, bọn nó
nhận ra vẫn thiếu một người.
-Đơn, làm sao đấy?
Thanh lon ton chạy lại chỗ Đơn thì vẫn thấy Đơn ngồi im một chỗ không nhúc nhích. Vai cô run lên, mặt cúi gằm xuống. Đơn hơi hé đầu lên, thản nhiên:
-Bọn mày… về trước đi..
-Sao? Làm sao? Boss lớn của mình bị làm sao?
Thành hấp tấp chạy lại, sà vào sờ trán sờ má Đơn xem có sốt không.
Đơn không thể tránh khỏi tay Thành mà cũng không dám giải thích gì cả,
hiện tại cô đang ở trong một tình thế vô cùng khó xử. Đơn quay mặt sang
phía bên kia, im lặng không nói gì. Ba đứa còn lại nhìn nhau, Thanh là
tâm lí nhất, kéo hai thằng con trai ra ngoài. Đơn nó như thế tất nhiên
là có điều khó nói, tốt nhất cứ tránh trước. Thế là ba đứa kia nghe lời
Đơn kéo nhau ra về.
Đơn nhìn bóng ngoài cửa khuất dần mà thở phào. Lòng cô bỗng nhiên
căng thẳng. Vừa nãy đuổi là đuổi thế chứ cô cũng chưa nghĩ ra biện pháp
gì để mà lết về nhà. Đơn hơi định đứng dậy, lập tức thứ gì đó lại trào
ra khiến cô lại phải ngồi phịch xuống. Chết tiệt, không biết làm sao
giờ. Đơn siết chặt tay, ngó nghiêng xung quanh xem có thứ gì có thể lau
không. Tâm trạng cô tuyệt vọng cực độ.
Sải bước trên vỉa hè, tiến thẳng đến quán kem gần cổng trường, Thành đăm chiêu:
-Đơn nó bị sao thế nhỉ?
Minh trầm lặng dùng chân đá bay vỏ lon dưới chân, nhắm chuẩn thùng
rác gần đó mà hạ cánh, Thanh ở phía trước huých tay Thành cười ha ha:
-Lo gì chứ? Đâu phải ai cũng như mày, bị úp sọt hội đồng đến nỗi quần bị rách một mảng lớn để mà ngồi chết dí ở ghế không dám đứng dậy?
-Gì cooooơ…???
Thanh cười phá lên làm Thành tức chết, hai đứa đánh nhau túi bụi trên đường. Minh chắp tay lên đầu, nhíu mày suy nghĩ mông lung. Ừm, cũng
phải. Đơn nó đâu có làm gì để mà bị trêu xấu đến rách quần chứ. Lại liên tưởng đến hoàn cảnh hồi nãy, con hàng xóm mặt đỏ lừ, ngồi im không dám
dịch chuyển làm cậu nghĩ đến hình ảnh nào đó tương tự. Minh thấy có gì
đó là lạ, xâu chuỗi sự việc. Chợt nhớ ra sự kiện xảy ra cách đây gần 1
tháng, khi mà con hàng xóm lúc ấy mặt đỏ không khác gì bây giờ, Minh
giật mình mở lớn mắt. Nhanh chóng, cậu xoay ngược người lại chạy thẳng
đến tiệm tạp hoá làm hai đứa đang chí choé phía trước kia phải hớt hải
đuổi theo. Ngồi im như thế chỉ có thể là quần bị làm sao đó thôi!
Đơn đã ngồi im được 15 phút đồng hồ rồi mà không có thêm tiến triển
gì. Cô bất lức gục xuống mặt bàn, thầm tự trách bản thân. “Cái đó” của
cô mới đến lần này là lần thứ 2, một đứa trẻ như cô tất nhiên chưa thích ứng kịp để mà có sự chuẩn bị. Hơn nữa lần đầu của cô mới xảy ra cách
đây chưa đầy 1 tháng. Thời kì đầu dĩ nhiên thất thường, nhưng ai mà ngờ
được nó lại tới nhanh như thế. Ngẩng đầu, Đơn nhanh chóng có thể thấy
bóng dáng bác bảo vệ đang đi khoá lần lượt các cửa phía dãy hành lang
bên kia. Đơn quýnh lên, nếu không nhanh cô sẽ bị nhốt trong này đấy!
Xoay trái rồi lại xoay phải, quả nhiên là không có vật gì lau được
cả. Miệng mím lại, mặt đỏ lên, cả người run run, xấu hổ cực độ. Chết
rồi, cô thực sự không biết phải xử lí thế nào bây giờ. À phải rồi, điện
thoại, gọi cho mẹ. Nhưng mẹ đang có tiết ở trường liệu có đến kịp không? Bác bảo vệ sắp đến nơi rồi!
Tay cầm điện thoại không vững, đến bấm số cũng không xong. Đơn hoảng
loạn làm rơi cả điện thoại xuống sàn rồi lại luống cuống nhặt lên. Bấm
vào danh bạ, lướt qua vào cái tên, chần chờ giữa “Mẹ” và “Minh”, cuối
cùng lại nhấn vào “Minh”. Thật ra lúc đó Đơn không nghĩ nhiều, chỉ làm
theo thói quen mà không hề nhận ra cô hoàn toàn có thể gọi cho Thanh xin trợ giúp. Nguyên nhân của hành động này căn bản cũng vì quá quen với
việc dựa dẫm Minh.
Tútttt…
“Alo?”
-M.. Mày…
Cổ họng nghẹn ứ, không nói thêm được.
“Alo? Đơn?”
Nước mắt bỗng nhiên cứ trào ra không ngừng. Tiếng khoá cửa lạch xạch
ngày một gần. Đơn không dám nói chuyện vì cô sợ nếu nói thêm một từ nào
nữa cô sẽ khóc mất!
“Alo? Alo? Làm sao?”
-Không…
Chưa kịp nói hết câu thì phía cửa lớp đã bị đập cái rầm. Đơn ngẩng
đầu lên, Minh cầm theo túi giấy ăn và một túi nilon đen bóng chạy tới.
Trán cậu lấm tấm mồ hôi, mặt đỏ hồng, thở hổn hển.
Minh nhìn con hàng xóm khắp mặt đã là một tầng nước mắt thì khẽ thở
dài. Cậu quăng lên đầu Đơn một cái khăn lau đầu cỡ lớn đủ để quấn hết eo màu nâu sậm, tiếp đó khẽ khàng bóc gói giấy ăn đặt lên trên bàn, cuối
cùng dúi vào tay Đơn cái túi đen nhỏ nhỏ rồi bước ra ngoài xin bác bảo
vệ đừng khoá cửa lớp vội. Thanh với Thành vừa chạy đến đã bị Minh chặn ở ngoài cửa lớp không cho vào làm chúng nó ở ngoài cứ nhí nhéo suốt.
Đơn nhìn ra ngoài cửa đã được Minh kéo hết rèm xuống để che, bặm môi
nhanh chóng đứng dậy xử lí. Mặt cô đỏ như máu, lúc dở cái bọc đen ra thì lập tức muốn đào hố chui xuống đất. Trời đất ạ Dạ Từ Minh, làm sao mà
nó… nó… có thể đoán trước được cơ chứ? Cái gì đây? Ngay cạch gói vuông
vuông màu hồng còn có cả một túi giấy ướt nhỏ nhỏ. Còn mẩu giấy nhớ màu
vàng kẹp ở trong túi nữa. Đơn giở ra đọc xong ngay lập tức liền vo viên
ném piu ra ngoài cửa sổ.
“Giấy khô để thấm, giấy ướt để vệ sinh. Lấy khăn quấn quanh eo, rác vứt vào túi nilon đen rồi buộc chặt lại, vứt vào thùng rác!”
Quay qua nhìn trối chết ra cửa. Khốn thật, cái cảm giác vừa biết ơn
vừa hận này tuyệt thật đấy. Tâm lí đến mức chuẩn bị chi li như thế, còn
viết cả giấy chú thích như thế này không biết là có muốn bức cô xấu hổ
đến chết không đây!
Đơn không biết nên gọi Minh là tâm lí hay trêu ngươi cô. Từ sau vụ đó cứ gần sát đến ngày tương tự là Minh lại nhắc khéo cô, trong cặp nó lúc nào cũng thoáng mùi thơm. Đơn mới đầu thấy quen nhưng không để ý, về
sau lục ra mới biết bạn Minh thân yêu của chúng ta lúc nào cũng thủ sẵn
một gói “bánh mì siêu thấm” bên trong, mùi kia là của cái đó. Đơn hay
chuyện vừa giận lại vừa thấy buồn cười, mãi về sau mới dám mở mồm ra yêu cầu nó bỏ cái gói đấy đi.
-Ê, hôm nay là đầu tháng.
-Biết rồi.
…………………………………………………..
-Ê, lại sắp đến đầu tháng kìa.
-Biết rồi.
…………………………………………………..
-Này, mai lại đầu tháng…
-Biết rồi!
…………………………………………………..
Cứ qua vài cái đầu tháng như thế, cuối cùng Đơn cũng phải mở miệng ra van xin Minh đừng nhắc đến nó nữa. Minh mới đầu nhíu mày không hiểu, về sau nhìn thấy biểu cảm khổ sở cùng cái mặt đỏ gay của con hàng xóm thì
cũng ậm ừ đồng ý. Tất nhiên thói quen hình thành hơi khó bỏ nên mỗi lần
đến đầu tháng mà cậu có nhỡ mồm nhắc là y như rằng nó sẽ gào mồm lên:
-Biết rồi, khổ lắm đừng nói nữa!!!
-…
-…
-Tao nghe người ta bảo thời kì đầu thường đến bất ngờ không ổn định……
-Tao van mày, im đi…
Thời gian qua lại qua, cuối cùng cũng đã thi xong học kì I. Ngay sau
khi nhận được kết quả thông báo điểm là thông báo về hoạt động ngoại
khoá. Đơn và Minh vẫn thế, lúc nào cũng là vị trí nhất và nhì khối.
Thanh luôn quanh quẩn trong top 10, còn Thành thì lên voi xuống chó, lúc hứng lên thì đứng trên cả Thanh, lúc mải chơi lại chui xuống gần bét
bảng. Nói chung Thành không phải là không thông minh, chỉ có cái là cậu
ta quá mải chơi, phải đợi Đơn hứa hẹn gì đó mới chịu cố gắng ngoi lên
top đầu bảng.
-Đơn ơi tao đứng thứ 7 kìa, thứ 7 đó! Thanh còn đứng thứ 8 nhé! Mau thưởng đi nào!!
Đơn cười, gật đầu một cái làm Thành rú lên như tên điên, Thanh ở bên cạnh nhìn cậu ta với ánh mắt khinh bỉ. Đơn nói:
-Vậy như đã hứa, mai tao làm cheesecake cho mày ăn nhé!
-Ồ dé!!! Bánh Đơn làm là nhất, Đơn làm bánh cho Thành, dê dê dê!
Thật ra bánh Đơn làm cũng chỉ như bao cái bánh bình thường khác thôi, có điều nó ngậy và mềm hơn một chút. Mà điều bạn Thành thích nhất ở
bánh của Đơn đó chính là trang trí, mỗi lần làm Đơn luôn tỉ mỉ dùng thứ
gì đó để khắc thành hình người. Gần đây nhất khi làm bánh gato dâu tây
thưởng cho Thành Đơn đã dùng kem bóp thành hình cậu. Ôi cái hình đó mới
đẹp làm sao, ngầu làm sao, vừa ngon mà ăn vừa đã mắt, Thành chính thức
cuồng đồ Đơn làm từ đợt đó.
Thật ra cái này cũng dễ hiểu. Thành chính là một tên siêu cấp tự
luyến, còn cái cảm giác nhìn thấy hình của mình được in trên mặt bánh
đúng là khiến người như cậu ta muốn điên cuồng.
-Cái này thật không công bằng nhé, tại sao chỉ thưởng cho mỗi Thành chứ?
Thanh cũng bị nghiện đồ Đơn làm nha. Nước hoa quả và sinh tố Đơn làm
mãi mãi là ngon nhất! Không hiểu Đơn cho cái gì vào đồ ăn mà Thanh ăn
bao nhiêu cũng không thấy béo lên tí nào. Về sau Thanh phát hiện khi làm đồ cho cô ăn Đơn luôn phải tỉ mỉ chọn những thứ ngọt hoặc mặn mà ít
calo, hơn thế toàn chọn những loại thức ăn tốt cho sắc đẹp như táo, hoặc sữa chua. Thanh biết được chuyện này thì cảm động không thôi, từ đó về
sau cứ dăm bữa nửa tháng lại sang nhà Đơn ăn vạ đòi Đơn làm đồ ngọt cho
ăn.
-Vậy Thanh cô nương ăn gì nào?
-Sinh tố bơ! Sinh tố bơ Đơn làm vừa ngậy lại có vị hơi chua chua, ăn mãi không ngán thích ơi là thích.
Đơn cười khúc khích trước bộ mặt thèm thuồng của Thanh và Thành. Sinh tố bơ muốn chua thì có gì khó đâu, thay vì cho sữa đặc thì cho sữa chua vào là được mà. Tuy nhiên có thể làm được gì đó cho hai đứa bạn mà cô
yêu quý thì cũng là việc tốt, làm vài thứ đồ chẳng đáng bao nhiêu thời
gian.
-Vậy thứ 7 ra nhà tao nhé!
-Okkk!
***
Tối ngày hôm đó, sau khi cơm nước tắm giặt xong xuôi Đơn mò sang nhà
Minh chơi. Xác định bây giờ là thời điểm thích hợp nhất Minh mới dám
hỏi:
-Này…
-Gì?
-Sao mày làm cho chúng nó mà không làm cho tao?
Đơn suýt té ngửa vì câu hỏi, nằm vật ra giường cười phá lên không
ngừng. Minh khó chịu lấy máy chơi game nằm lên ghế sofa, không buồn nói
chuyện với cô nữa. Cười mãi mới dứt được, Đơn lần mò tới nơi Minh đang
chơi, nằm đổ kềnh lên người cậu. Cô đè thấp người xuống, rúc mái đầu nhỏ vào trong cánh tay Minh, hí hoáy chọn chỗ sao cho tầm nhìn có thể thấy
hết những gì xảy ra trong chiếc máy điện thoại mà Minh đang cầm mới chịu nằm yên.
-Bàn bao nhiêu rồi?
-35.
-Có dùng trang bị đặc biệt không?
-Có.
Hai đứa nằm chăm chú chơi một lúc Minh lại hỏi:
-Thế không làm cho tao ăn thật à?
Mắt Đơn trợn lên sau đó lại khoa trương mà cười. Ôi trời cái thằng bé này, tất nhiên là có làm cho nó rồi, chưa chi đã sợ mất phần là sao?
Đơn cười đến cả người run lên bần bật nhưng vẫn muốn trêu Minh tiếp. Cô
bé nói:
-Làm cho mày cũng được thôi, nhưng tối nay mày phải nằm im làm gối ôm cho tao, không được cựa quậy. Mày chỉ cần dịch một cái là mất bánh kem.
Vốn nghĩ nó sẽ đồng ý vì từ trước đến nay hai đứa vẫn ngủ chung với
nhau, nó lúc nào cũng chủ động ôm cô vào lòng vỗ vỗ mà có làm sao đâu.
Lâu dần cứ ôm cô mãi làm cô bị nghiện cái mùi trên người nó, ngửi phát
là biết ngay nó đang đến gần. Ai ngờ Minh lại phản ứng loạn lên:
-Không được! Mày… tránh xa tao ra!!
Đơn ngẩn ra, bỏ qua khuôn mặt đang đỏ lên của Minh mà ngây thơ hỏi:
-Tại sao?
Minh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngây thơ non nớt kia. Mắt đã to mở
ra lại càng long lanh hơn, mi đen dày cong vút như cánh bướm, môi hồng
hơi hé, da trắng ngần, cổ thon, nhìn xuống một chút nữa là thấy một bên
vai bị lộ ra dây áo trong do nằm nên tuột. Minh nuốt nước bọt, bình tĩnh chỉnh lại vai áo cho con hàng xóm rồi quay phắt mặt đi. Yết hầu cậu
chuyển động, Minh nhớ đến cảm giác khan khan khi nhìn thấy Đơn mặc áo
tắm, mấp máy môi:
-Mày lớn rồi, tao cũng lớn rồi. Mày mà không tránh xa ra thì……
-Thì sao?
Đơn vẫn không hiểu.
-Thì tao sẽ làm thịt mày!
-…
Đơn ngẩn tò te, mãi sau nhận ra vành tai của cậu bạn thân đang đỏ dần thì mới vỡ lẽ, ngượng ngùng tránh xa ra một chút.
Con trai dậy thì còn phức tạp hơn cả con gái!
***
Sau khi Đơn đã về Minh liền nằm vật ra giường. Lấy tay che mặt, Minh cố
xua đi hình ảnh vừa nãy. Bây giờ trong đầu cậu chỉ còn quanh quẩn vài
chữ: