Dưới từng tán lá bàng gió rì rào thổi, có đứa con gái ngã dập thị mẹt xuống đất, mặc cho sân trường nhộn nhịp, mặc cho có mấy chục ánh mắt
đang đổ dồn vào mình, mông cô bé vẫn vui tươi vẫy chào nắng sớm.
Thanh bị ngã một quả quá đau, mũi cô đỏ ửng lên, mắt rơm rớm. Cô căm
phẫn nhìn con dở hơi đang đứng như phỗng ở kia. Tại nó mà cô bị ngã, thế mà nó vẫn còn thư thái đứng đó ngắm cảnh được kia kìa.
-ĐƠNNNN!!!!!….. Mày bị điên àaaa…..???
Đơn đang thơ thẩn liền bị Thanh cốc vào đầu cho một cái. Thanh đùng
đùng tức giận, dãy đành đạch lên mắng Đơn. Thanh chửi nó bao nhiêu câu
mà nó vẫn cứ đần ra, không hiểu hôm nay con này nó bị gì không biết?
Trong đầu Đơn bây giờ vẫn đang là một mớ bòng bong, trí óc cô xoay
mòng mòng quanh câu nói của Minh tối hôm qua. Ý nó có nghĩa là gì? Nghĩa là sao? Cô không hiểu, cô thật sự không hiểu! Đơn nhíu mày xoa xoa đầu, thu dọn sách vở vào cặp. Chắc chắn chỉ là câu nói bông đùa nhất thời,
không có cái chuyện vớ vẩn đấy đâu. Thằng Minh, nó luôn luôn muốn được
coi là nhất, giờ cô tôn thờ soái ca hơn nó, chắc là nó ghen bóng gió vớ
vẩn tí thôi.
Giờ sắp là tiết thể dục, lớp trưởng hô hào các bạn xuống dưới sân
trường, quên chưa nói, lớp trưởng lớp Đơn là Thư. Nghe bảo hôm nay cô
Vân thể dục về ăn đám cưới nên hai lớp 6A và 6C sẽ học gộp vào để thầy
Thịnh dạy luôn.
Đơn miệng ngậm dây chun, tay vuốt tóc để buộc lên. Thanh thấy vậy
liền giật lấy dây buộc từ miệng Đơn, ấn Đơn ngồi ngoan rồi khéo léo buộc tóc hộ cô. Phải nói trong lớp Đơn rất có sức nặng. Học giỏi, ưa nhìn
lại khá tốt tính, thành ra mọi người trong lớp 6A đều quý mến Đơn. Thanh là tổ trưởng tổ 4-đồng thời cũng là tổ trưởng tổ Đơn. Thanh cao hơn Đơn tận nửa cái đầu nên trong vô thức đã sinh ra cảm giác coi Đơn như một
đứa em gái, luôn muốn bao bọc và bảo vệ Đơn.
Cả hai dắt díu nhau ra sân trường, vừa đi vừa truyện đủ thứ chuyện
linh tinh. Con gái tuổi này sẽ có rất nhiều chuyện để nói. Từ việc cao
xa như trên trời dưới biển hay việc đơn giản xung quanh mình, tất cả đều có thể lôi ra tâm sự.
***
-Minh ơi, cậu không ra à?
Thuỷ khẽ hỏi, chớp đôi mắt đeo kính cận, nhẹ nhàng tiến lại gần Minh. Minh vẫn đang chăm chú làm bài tập, hoàn toàn không để ý đến sự hiện
diện của Thuỷ, cũng không có ý định ra khỏi lớp. Cậu làm rất miệt mài
chuyên tâm, cứ như xung quanh cậu chỉ có những con số thôi vậy.
-Ê mày ơi nghe nói hôm nay lớp mình học chung với 6A đấy!
-Úi chà chà, lớp đấy toàn gái xinh thôi, Thư Thanh Đơn đủ cả!
-Hí hí, hôm trước vô tình va phải Đơn, giờ chúng tiếng sét ái tình luôn! Ra ngắm bạn ý tí hí hí…
Thuỷ nhăn mày trước lời nói của mấy bạn nam trong lớp. Chúng nó là
thế đấy, chuyên gia đi soi gái xinh trong khối. Mới có tí tuổi đầu mà
thằng nào thằng nấy đã chat chít vớ vẩn, em này em kia. Nói thật, Thuỷ
thấy hơi ghê ghê.
Thuỷ giật mình khi nghe tiếng sắp sách vở, hoá ra là Minh đang đứng
dậy, chuẩn bị đi ra ngoài sân. Cậu quay đầu lại nói với Thuỷ:
-Đi thôi còn gì?
Thuỷ lập tức cười rạng rỡ, ton tót chạy theo.
Sân trường rợp bóng, ánh nắng len lỏi qua những chiếc lá bàng tạo nên những ngôi sao nhỏ in xuống nền xi-măng. Hoa phượng dần chuyển sang màu đỏ thẫm, rơi lả tả xuống như những bông tuyết màu xôi gấc bay bay trong gió hè.
Minh bước ra sân, Thuỷ lẽo đẽo theo sau. Cô ngước nhìn Thư. Cùng là
phận lớp trưởng với nhau mà một người nói gì lớp nghe răm rắp, một người chỉ biết thui thủi đứng đó chờ thầy ra ổn định lớp hộ. Bỗng chốc, Thuỷ
cảm thấy thật xấu hổ.
-Xếp hàng vào đi nhanh lên!!
Thư đằng đằng sát khí bắt lớp xếp hàng. Bọn con trai đang túm năm tụm ba thấy lớp trưởng có vấn đề liền nhanh chóng ổn định hàng ngũ. Cả lớp
6A im phăng phắc xếp hàng, không ai dám ho he một câu nào cả.
Thư khó chịu liếc xéo Thuỷ. Hứ, cái loại người gì mà… Thân làm lớp
trưởng, lớp thì không cho xếp hàng đi, cứ đứng đó mà mơi giai. Xem kìa
xem kìa, mặt đỏ, mắt láo liên đưa tình, lại còn giả vờ rụt rè đứng nép
sau lưng Minh nữa chứ! Trời ơi con kia, mày muốn diễn tuồng cho bà xem
phải không? Mày muốn đấu với bà phải không? Được, được lắm…!!
Minh đảo mắt tìm kiếm, thoáng chốc đã nhìn thấy bóng dáng bé nhỏ của
Đơn. Bóng dáng ấy lọt thỏm giữa đám người, lặng lẽ xếp hàng nhay ngắn.
Đôi mắt ấy vô tình mà hữu ý liếc qua Thuỷ rồi lại nhìn sang Minh, hơi
hơi nhíu mày tỏ vẻ nghi hoặc. Minh nhún vai cười, biểu hiện không có gì
hết.
Thuỷ đăm chiêu nhìn Đơn. Bạn ý là ai? Sao Minh lại cười với bạn ý?
Thuỷ băn khoăn, bỗng nhiên có tiếng hét lớn làm Thuỷ giật nảy mình:
-Lớp trưởng lớp kia không cho xếp hàng à? Ồn ào quá làm ảnh hưởng đến các lớp khác đang học bây giờ!!!
Thuỷ nghe Thư quát sợ quá, vâng vâng dạ dạ cho các bạn xếp hàng. Khổ
nỗi cô có hét khản cả cổ thì bọn lớp 6C vẫn dửng dưng như không. Đứa
nghe nhạc vẫn nghe nhạc, đứa buôn dưa lê vẫn cứ buôn, mà đứa đang đuổi
nhau vẫn cứ chạy vòng vòng quanh sân trường. Bất lực, Thuỷ đành quay qua nhờ Thư ổn định lớp hộ. Thư đồng ý nhưng lại lầm bầm:
-Làm lớp trưởng kiểu gì không biết!
Thuỷ nghe thấy thì xấu hổ lắm, cứ cúi gằm mặt xuống thôi.
-NÀO!! Cái lớp này có cần học thể dục nữa hay không??? Xếp hàng vào ngay cho tôi!!!
Thư khoanh tay hét lớn, cả người toát ra dáng vẻ lãnh đạo. Lớp 6C
nhanh chóng đã nghe được tiếng gào siêu lớn ấy, hơi sợ hãi mà xếp hàng
vào. Đứa nào đứa nấy cũng răm rắp, phần vì Thư hơi giống cô giáo, phần
vì tò mò lớp trưởng 6A tại sao lại qua đây. Có mấy đứa con trai thì má
hơi hồng hồng, chúng nó thấy Thư khá xinh xắn nên đỏ mặt.
-Được rồi đấy, cho tập trước đi!
Thư hất mặt với Thuỷ, Thuỷ rụt rè nhanh chóng làm theo. Làm được một
lúc Thuỷ thấy hơi lạ vì thầy cô bắt buộc sau khi ổn định hàng xong lớp
trưởng phải tự cho lớp tập, ấy thế mà lớp Thuỷ thì tập, còn Thư lại cho
các bạn ngồi xuống nói chuyện. Phía 6C cũng đã có vài tiếng léo nhéo
than bất công rồi.
-Lớp trưởng 6A ơi sao không cho các bạn tập?
-Không thích! Có vấn đề gì không?
Thư hất hàm trả lời, Thuỷ cũng không dám nói gì. Đến khi thầy vui vẻ
hỏi hai lớp trưởng cho các bạn tập chưa, Thư lại trắng trợn nói rồi mới
chết chứ. Mà thầy hỏi các bạn lớp 6A là có thật không, các bạn ý cũng
hùa theo Thư nói thật. Thuỷ ấm ức lắm mà chả dám mách. Mối hận này, Thuỷ sẽ ghi trong lòng!
-Nào, tất cả xếp hàng dọc cho thầy. 6A một bên, 6C một bên. Hai lớp thi chạy với nhau nhé!
Thầy Thịnh vui vẻ tuýp còi. Không hiểu sao khi nghe đến “hai lớp thi
chạy” là mắt Thư và Thuỷ lại đột ngột toé lửa. Cả hai cùng “vô tình”
phát ra ý chí chiến đấu cực cao, bốn mắt nhìn nhau (lại) “vô tình” toé
tia lửa điện.
Các bạn học sinh cũng lần lượt xếp ngay ngắn vào hàng. Đơn rất ghét
chạy, không chỉ riêng Đơn mà là cả hầu hết 6A đều ghét. Đơn từ khi sinh
ra thể lực đã yếu, cô vốn đang đứng đầu liền bị các bạn đẩy xuống đứng
cuối. Chúng nó tính toán cả rồi, chúng nó bảo đằng nào cũng thua, lớp
mình chưa chạy hết có lẽ đã “end game” rồi, Đơn cứ đứng cuối cho đỡ phải chạy, hơn nữa cái này là chạy cho vui không lấy điểm nên cứ thong thả
cho đỡ tốn sức. Đơn quay qua nhìn thấy Minh cũng bị đẩy xuống cuối, chỉ
có cái mục đích của lớp 6C là khác. Chúng nó nhiệt huyết tràn đầy, kháo
nhau đứa nào chạy giỏi để cuối còn bứt phá. Đơn thở dài, Minh quay qua
cười trừ một cái với cô. Thuỷ nghe các bạn 6A bàn thế liền cười thầm,
chỉ có Thư là nhếch môi lên. Cứ thử xem, chúng nó chơi vớ chơi vẩn vẫn
thắng được như thường.
-Chuẩn bị, 1…2… TUÝP!!!
Tiếng hiệu bắt đầu. Không ngoài dự đoán, mấy đứa 6C chạy rất hăng
trong khi 6A chạy cứ lẹt đà lẹt đẹt. Thuỷ cười trong lòng, chắc mẩm quả
này thắng chắc. Nào ngờ cô mở to mắt, không tin nổi vào những gì mình
đang thấy. Cái bọn 6A… chúng nó là quái vật hay sao? Đứa nào chân cũng
dài, chạy vớ vẩn mà cũng suýt soát lớp Thuỷ, nếu mà chúng nó chạy hết
sức thì còn thế nào? Chẳng mấy chốc 6A đã vượt 6C. Sắp đến Đơn, Thanh
đứng ngay trên cô, quay xuống cười hì hì.
-Nhìn mặt con lớp trưởng 6C thốn quá. Quả này không muốn chạy cũng phải cố hết sức cho nó khóc rồi!
Nói rồi Thanh chạy biến.
Đơn mới đầu không định nghe lời Thanh, dẫu sao thua cũng chẳng ai
trách cô cả. Hơn nữa lớp mình trước 6C những hai người, cô có đi lừ dừ
cũng vẫn thắng. Đơn nghĩ thế mà chả hiểu sao trong đầu bỗng nhiên hiện
lên hình ảnh Thuỷ núp sau lưng Minh. Chộp được tay Thanh, cô liền chạy
hết sức.
Thuỷ tức lắm. Cô và Thư có trách nghiệm đứng ở vạch đích để xác định
không ai được ăn bớt vòng. Lúc thấy Đơn-người cuối cùng của 6A chạy qua, Thuỷ giơ chân đá vào hòn sỏi gần đó. Vốn chỉ định đá chơi bời xả giận
chút, Thuỷ không ngờ là hòn sỏi lại bay chúng vào trán Đơn, “cốc” một
cái làm Đơn nhắm tịt mắt lại, mất đà trẹo chân ngã bịch xuống đất. Thấy
cảnh đó Thuỷ vừa lo lại vừa mừng.
Con người mà, ích kỉ ghê gớm, lại hiếu thắng nữa. Một bạn nữ lớp 6C
thấy Đơn ngã định chạy ra đỡ, nhưng bên dưới cứ gào ầm lên: “Chạy tiếp
đi, kệ nó!”, thế là bạn ấy lại đành chạy tiếp. Thầy thể dục đứng từ xa
cũng đành lườm lớp 6C vài phát rồi chạy qua chỗ Đơn.
-Ê ê thằng kia mày đứng chốt cuối cơ mà, đổi lên trên này làm gì?
Có người mặc kệ lời của mấy đứa cùng lớp, đổi vị trí lên gần vạch.
Vừa nắm được tay của bạn nữ vừa chạy là lập tức phi lên, chạy bán sống
bán chết.
-À à, nó muốn gỡ gạc cho lớp mình ấy mà!
Đơn mắt vẫn nhắm tịt vì cô thấy có thứ gì đó ươn ướt chảy vào mắt,
mùi tanh nồng xộc lên. Cô nghe thấy tiếng chân ai đó chạy lại. Người đó, bế cô lên, thủ thỉ vào tai cô:
-Có đau không?
Ấm áp bất ngờ bao quanh Đơn, vòng ôm này rộng lớn quá, mùi hương quen quen, Đơn dùng hai tay siết chặt áo người nọ, nhắm mắt mà lại cười rõ
tươi:
-Ngửi mùi biết ngay là mày mà!
Minh nhíu mày liếc qua Thuỷ rồi ôm Đơn chạy về. Đơn nằm trong lòng
Minh nghe thấy bọn học sinh nó cứ réo ầm hết lên: “Galant quá” hay “men
lì quá” nọ kia. Luật không cấm nên Minh cứ thế ôm Đơn về trước mấy chục
con mặt ghen tị cùng phấn khích, khi bàn tay bé nhỏ của Đơn vừa chạm vào người đứng đầu hàng lớp 6A thì thầy Thịnh liền tuýp còi:
-Dừng lại! 6A thắng!
Mặt 6C đứa nào đứa nấy cũng ỉu xìu, nhìn Minh đầy trách móc. Minh mặc kệ, xin phép thầy rồi bế Đơn vào y tế.
Thuỷ run lẩy bẩy, cái ánh mắt vừa rồi của Minh có nghĩa là gì? Quan
hệ giữa bạn nữ kia với Minh là sao? Bỗng có bàn tay đập mạnh vào vai từ
phía sau khiến Thuỷ giật bắn. Thư cười lạnh, giọng nói rất nhẹ mà đầy
sát khí:
-Việc làm vừa rồi của cậu có hai người thấy…
Thuỷ nuốt nước bọt.
-Một, là tôi…
Thuỷ run run, yết hầu chuyển động, mắt đỏ lên, hơi anh ánh nước vì run sợ.
-Hai, là Dạ Từ Minh!
Thế giới của Thuỷ như sụp đổ.
-Cậu nên biết tiết chế một chút. Lần này có lẽ Minh tha, còn lần sau kể cả Minh không nói tôi vẫn báo cáo với giáo viên đấy!
Thư nói xong rồi chạy về lớp. Thuỷ vẫn đứng im như trời trồng. Vốn là học sinh giỏi và ngoan nhiều năm, cô chưa bao giờ gặp phải tình huống
này. Thuỷ sợ hãi cúi gằm mặt, băn khoăn tự hỏi vì sao Thư lại biết Minh.
-Ai, nhẹ thôi cô ơi, em đau…
Đơn ngồi trên giường trắng, ngoan ngoãn để cho cô y tế rửa vết
thương, lau máu trên khoé mắt. Đơn nắm chặt lấy tay Minh, Minh đau lòng, khẽ hỏi cô y tế:
-Có để lại sẹo không cô?
Cô y tế chăm chú sơ cứu, đồng thời trả lời:
-Tuỳ vào cơ địa con ạ. Vết thương tuy nhỏ nhưng về vẫn kiêng rau
muống, trứng và thịt bò cho cô. À, đừng bôi nghệ vào nhé. Đừng lo quá,
nhỏ thế này ít để lại sẹo lắm!
Tuy đã được an ủi nhưng tâm lí con gái ai mà chả sợ xấu? Minh dò hỏi Đơn:
-Có thể có sẹo đấy, có sao không?
Đơn từ từ mở mắt ra, đôi mắt cô trống rỗng. Sau khi cô y tế sơ cứu
xong Đơn vẫn ngồi thừ ra, không nói năng gì cả. Ngoài cửa gió khẽ thổi,
từng tán lá bàng đung đua theo làn gió. Ánh mặt trời hắt qua khung cửa
sổ, áp vào khuôn mặt Đơn tạo thành những vệt trắng sáng. Đôi mắt nâu
dưới ánh nắng lại càng trở nên đẹp hơn, tựa như hai viên ngọc thạch
trong veo màu cafe, long lanh óng ánh. Đôi mắt đó phảng phất hư ảo,
không mang một chút nghĩ suy.
Con gái ai mà chả sợ xấu… Nhưng mà…..
-Nếu tao xấu, mày vẫn chơi với tao chứ?
-Tất nhiên!
Minh không chần chừ mà trả lời.
-Thế thì không sao hết!
Đơn cười, mắt lim dim nhắm hờ, lòng bàn tay nhỏ nhắn càng siết chặt tay Minh hơn. Cô dựa vào vai Minh, ngủ mất.
Nguyễn Giản Đơn, cái câu “không sao hết” đó còn khiến người ta đau lòng gấp vạn lần là câu “tao có sao”!