"Bạn Thân Là Con Trai"

Chương 7: Thành



-Đm, chặn nó, chặn nó lại!!!

Gần trường cấp II Thanh Lịch có tiếng đuổi đánh, nhìn vào người ta sẽ thấy một cảnh tượng vừa kì lạ mà lại rất bình thường. Một toán con trai mặc đồng phục không ra đồng phục đang đuổi theo một tên con trai mặc bộ đồ thể thao, tất cả thoạt nhìn vẫn còn đang tuổi đi học. Tên con trai bị đuổi chân lướt ván trượt, tai đeo headphone, ung dung lướt đi cứ như là mình không bị đuổi vậy. Tên đó lướt ván siêu nhanh, thoáng chốc đã bỏ xa đám đằng sau.

Hôm nay Đơn bị đau bụng, phải đến trường muộn một hai tiết. Minh sáng nay không hiểu sao lại nằng nặc đòi ở nhà, bố mẹ Dạ phải khuyên can mãi mới chịu đi đến trường trước, thành ra bây giờ Đơn phải đi một mình. Cơn đau bụng tự nhiên lại kéo đến, Đơn nhăn mặt, ôm bụng khuỵ xuống giữa vỉa hè rợp bóng cây.

Tên con trai đang lướt ván đột nhiên thấy có con bé mặt mày tái mét ngã xuống đường liền luống ca luống cuống. Đơn bỗng có cảm giác bàn tay ai đó đặt lên một bên vai mình, ngẩng mặt lên thì thấy có một cậu trai ân cần hỏi han:

-Ê cậu gì ơi, cậu có sao không đấy?

Đơn đau đến muốn ngất, nói không thành câu:

-Tớ… đau bụng quá……..

-Cậu đang đi đâu đấy?

-Tớ đến trường…..

-Trường nào?

-Cấp II Thanh Lịch…

-Cậu…

Tên con trai chưa kịp nói hết thì bọn phía sau đuổi đã gần kịp. Đứa nào đứa nấy mặt mày háo thắng, một tên hô:

-Kìa rồi, bắt lấy nó!!!!!

Cậu ta nghiến răng, nhanh chóng đưa ván trượt cho Đơn cầm. Sau đó trước sự ngỡ ngàng của Đơn, cậu bế xốc cô lên, chạy. Đơn nhắm chặt mắt, bàn tay nhỏ xinh bám chặt vào áo cậu. Cô nhăn nhó, lí nhí nói:

-Cám ơn…

Cậu con trai nhếch mép cười một cái, chân chạy nhanh hơn, lướt băng băng trên đường, chỉ một thoáng chốc đã bỏ lại bọn phía sau, một phát hướng đến trường.

Đang là giờ ra chơi, học sinh tụ ở sân trường rất đông. Tuy còn là hè nhưng cũng đã sang chớm thu, học sinh cứ thế rủ rê nhau xuống dưới tán bàng xanh mát đã phai bớt màu để buôn truyện, người không thích thì rủ nhau đi đánh cầu lông hoặc nhảy dây tập thể. Sân trường đông vui nhộn nhịp là thế mà thoáng chống đã tản dần, chạy ra bu quanh cổng trường.

-Ê chúng mày, con Đơn 6A được thằng nào bế vào tận trong trường kìa!!

Một tên con trai lớp 6C hò hét trong lớp, cả lũ nghe thế đều ùn ùn đổ xô ra ngoài xem. Thuỷ ngồi cạnh Minh hơi ngước lên nhìn rồi lại cúi xuống viết tiếp. Haizzz, đúng là ngồi cạnh Minh thật tốt, cậu chẳng bao giờ lo chuyện thị phi bao đồng, cũng chẳng quan tâm đến mấy hotgirl trong khối như Đơn, hay Thư, thậm chí Thanh cả! Thuỷ yên tâm viết lách, chợt bàn rung rung, cô ngẩng đầu lên, Minh đã chạy ra ngoài từ lúc nào.

Minh chen qua hàng người đang xúm xít trên hành lang, Đơn đang được một ai đó từ từ bế đến phòng y tế. Thật là lãn mạn làm sao, Minh nhăn mày, nhanh chóng hướng chỗ Đơn mà chạy, muốn nhanh chóng hỏi cho rõ mọi chuyện.

Đơn có thể nghe rõ tiếng xì xào của đám người quang sân, tiếng nguýt đểu của mấy chị khoá trên, nhưng mà Đơn không nghĩ được nhiều vì cô đau đến nỗi không làm gì được. Đầu óc trống rỗng, nằm trong lòng cậu con trai xa lạ, Đơn có thể ngửi thấy rõ mùi nước xả vải đan xen mùi bụi đường. Cô rất muốn thoát ra khỏi hai cánh tay rộng lớn của cậu trai để tự đi đến phòng y tế, khổ nỗi cô thật sự rất đau, đau đến chết đi sống lại. Vốn nghĩ sáng nay chỉ là đau bụng bình thường uống thuốc là khỏi, không ngờ đi được một đoạn đường nó lại đau đến thế! Đơn không còn cách nào khác là cứ để cho người ta bế công chúa đi.

-Cậu… tên là gì thế?

Nằm trong lòng, Đơn nhè nhẹ hỏi tên ân nhân, ngầm nhớ để một ngày nào đó sẽ cảm ơn hằn hoi. Cậu trai hứm một nhát, sau đó cười cười, cước bộ càng nhanh hơn một chút:

-Là Thành.

Đơn ừm nhẹ, đúng lúc đó có tiếng bước chân chạy lại, rồi cái mùi hương quen thuộc phảng phất nơi chóp mũi, cái mùi đặc trưng không lẫn vào đâu được. Đơn bất ngờ bị giằng ra khỏi người Thành, đáp xuống vòng tay của ai đó.

-Minh?

Minh có vẻ không quan tâm lắm đến sự bất ngờ của Đơn, cậu chỉ chăm chăm nhìn vào người trước mắt. Cao ngang ngang cậu, dáng vẻ ngỗ nghịch, khuôn mặt bất cần đời, thoạt trông cũng được coi là đẹp trai. Còn quần áo thì rộng thùng thình, áo phông rộng, quần ngố, tai đeo headphone. Minh lại nhìn xuống khuôn mặt nhăn nhó đến tái đi của Đơn, cậu hoảng quá, bế xốc Đơn lên mang vào phòng y tế.

Đám người rộ lên nhật khẽ, thấy chưa, tam giác tình yêu cẩu huyết kìa! Thành khó chịu nhăn mặt, làm phước phải tội, giờ cậu cứ như đứa đi cướp crush của người khác ý.

Thành đứng ở đó lặng lẽ dựng ván trượt lên, đứng nhìn theo Minh một hồi lâu rồi đủng đỉnh đi tìm phòng hiệu trưởng.

***

-Đau lắm à?

Minh đặt Đơn xuống, ra kệ tìm lọ dầu gió. Cậu làm mặt lạnh, coi như chuyện bế bồng kia không liên quan gì đến cậu. Làm vẻ thế nhưng tay cậu cứ run lên, lúc cầm lọ thuốc suýt thì bóp mạnh đến mức làm nó phọt hết thuốc ra.

-Đau lắm.

-Đau đến nỗi phải nhờ thằng khác bế?

Đơn giật mình, đôi mắt hoài nghi nhìn Minh. Cô khó hiểu:

-Vô tình gặp trên đường thôi, cậu ý tốt nên giúp!

-Ohh..?

Minh ồ lên. Cậu xoay người lại, ánh mắt xoáy sâu vào Đơn. Cậu nhẹ tiến lại, bàn tay luồn vào bụng cô:

-Cho người lạ bế đi? Cậu dễ dãi đến thế à Đơn?

Đơn lúng túng chặn lại đôi tay đang lần mò trong bụng. Má cô hâu hây đỏ, cơn đau dưới hơi ấm đã giảm đi chút.

-Tình huống bắt buộc thôi. Thử hỏi nếu lúc đó cậu ngất ra đấy không cựa quậy nổi thì cậu làm kiểu gì?

Mặt Đơn chun mỏ, ý tứ giễu cợt vương trên mặt. Minh hừm một cái, thích thú trước cái vẻ thách thức của Đơn. Cậu xoa chút dầu vào tay, hất tay Đơn ra mà xoa nắn bụng cô. Đơn hơi xấu hổ, muốn gạt tay Minh ra mà yếu quá. Chỉ có Minh, khi thấy mang tai Đơn hồng hồng thì lại buồn cười. Cô cứ như con mèo nhỏ đáng yêu làm cậu cứ muốn trêu, muốn trọc. Minh bất giác hỏi:

-Tao sờ mày thế này, nếu mai sau thằng chồng mày mai sau biết rằng mày đã bị tao sờ qua thì mày tính sao?

Đơn mở to mắt, ngước mặt lên nhìn nụ cười đểu cáng trên khuân mặt đối diện. Mặt cô nhanh chóng đỏ lên tưng bừng, dùng hết sức mạnh mẽ hất tay Minh ra, hét:

-CÚTTTTT!!!!!

Tiếng hét đấy lan rộng toàn hành lang tầng 1.

***

Thanh nhìn thấy bóng dáng ở phòng hiệu trưởng liền vô thức chạy theo, nhìn mãi bóng dáng ấy.

Sao lại quen thế này? Thanh siết chặt tay, he hé cửa phòng. Hơi mát của điều hoà sộc ra, Thanh cố gắng quan sát những gì xảy ra bên trong.

-Em là Thành?

-Vâng, em đến nhập học.

Thanh sững sờ đứng chôn chân ở cửa. Cô nhẹ nhàng khép cánh cửa lại, lặng lẽ rời khỏi, lặng lẽ biến mất.

***

Tiết 3 là tiết chủ nhiệm. Cả lớp 6A đang xôn xao vì cậu học sinh mới chuyển đến.

-Xin chào, tớ là Thành.

Thành đứng trên bục giảng, dưới sự chỉ dẫn của cô Hằng, nhẹ nhàng giới thiệu. Đẹp trai thì cũng không hẳn là đẹp một cách xuất sắc, chỉ là cái khí chất toát ra từ người cậu ta… thật là “cun ngầu”!!

Bọn con gái lớp 6A xưa đến nay toàn là con ngoan trò giỏi, nào có biết đến hai cái từ “mê trai” nó viết thế nào? Thế mà không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà nhìn Thành họ lại thấy ngượng ngượng. Thành nhìn quanh lớp một lượt, bọn con gái thấy cậu nhìn đến mình liền cụp mắt xuống, né tránh ánh mắt nâu hổ phách kia. Thành chỉ vào Đơn, hỏi cô Hằng:

-Cô ơi, em có thể ngồi cạnh bạn nữ kia không ạ?

-HẢ??????

Bọn trong lớp hét ầm lên, cô Hằng khó xử cười “haha” nhạt thuếch. Trong lớp vốn đã có (nhiều) đứa đã xin ra ngồi cạnh Đơn rồi, kể cả trai lẫn gái. Đơn giản, ngồi cạnh Đơn chả phải học hành gì cả, Đơn luôn luôn làm và để bài đó cho nhìn thoải mái. Phải biết bọn học sinh lớp 6A đa phần đều hay ganh nhau trong học tập, nào có chuyện bọn nó sẽ cho nhau chép bài để tự dìm điểm mình xuống cơ chứ? Thế nên cần nhấn mạnh, NGỒI CẠNH ĐƠN CHÍNH LÀ ĐIỀU KHÔNG CÒN GÌ ĐÁNG AO ƯỚC HƠN!!! Đơn học giỏi nhất lớp, chép được bài Đơn thì đúng là… chẹp! Cuối cùng cô Hằng đành đưa ra biện pháp cho Đơn ngồi một mình một bàn, thành ra Đơn và Thanh vốn đang ngồi cạnh nhau lại phải tách nhau ra, mỗi đứa một bàn.

-Cái này… không được em ơi… Em ra ngồi cạnh Thanh đi!

Cô Hằng xua xua tay. Đùa cô cũng khó xử lắm chứ! Nghe cấp trên phân phó, cậu này là con cháu ông nào đấy bên cổ đông. Trước khi đi thầy hiệu trưởng đã dặn, “Đây là họ hàng xa nhà tôi, nhờ cô trông quan tâm cháu một chút”. Đánh chó phải nể mặt chủ, cô Hằng theo bản năng có hơi chiều Thành.

Thành liếc phía tay cô Hằng chỉ, nhún vai rồi tiến về phía Thanh. Thanh ngồi ngay trên Đơn, lúc xuống đến dưới Thành còn quay xuống cười với Đơn một cái làm Đơn chẳng hiểu mô-tê gì cả, đành nhẹ cười mỉm lại. Thanh ngồi cạnh Thành lặng lẽ bổ sung tên cậu ta vào sổ tổ.

Suốt tiết sinh hoạt Thành cứ ngủ suốt, không mảy may nghe bất cứ điều gì cô Hằng dặn. Đến tận lúc ra chơi Thành mới tỉnh dậy, xin Đơn nick facebook để kết bạn làm quen.

-Mạng xã hội cũng khiến con người ta trở nên gắn kết hơn mà!

Thành cười cười nói khi Đơn hí hoáy ghi nick cho mình, cậu nhìn Đơn đang chăm chú ghi. Mái tóc ngang vai loà xoa được cô nhẹ vén ra sau vành tai, chữ viết tinh tế, ánh mắt nâu như hai viên ngọc thạch lấp lánh.

Lúc viết cho Thành trong đầu Đơn chợt nhớ ra một điều kì lạ. Rõ ràng từ hồi lên cấp II cũng đã có kha khá đứa xin face cô rồi, thế mà lúc vào xem lại chỉ hiện lên mấy đứa con gái. Đơn khó hiểu chống tay lên cằm. Cái này…..

***

Bính bong!

Đơn bấm chuông nhà họ Dạ, tháo giày ra đặt ngay ngắn ở trên giá. Có vẻ là bố mẹ Dạ đều đã đi làm hết rồi, cả phòng khách lẫn hành lang rộng lớn đều tối um um. Cô bước dần lên tầng hai, nơi có 3 phòng ngủ, mà phòng cuối về phía bên trái lại là nơi cô ra vào nhiều nhất.

Cốc cốc!

Cốc cốc!

Cốc cốc cốc cốc!

Đơn gõ mãi mà chẳng có ai ra mở cửa. Cô thử xoay xoay núm, thấy cửa không khoá liền mở ra. Phòng Minh tắt đèn tối om, chỉ thấy sáng le lói trên điện thoại. Minh ngồi trên giường, thấy Đơn vào cậu lập tức out trang web, mặt cậu nhăn lại, đỏ rực.

-Mày đang xem cái gì đấy?

-Xem cái siết, đang lướt face.

Mặt Minh hầm hầm, miệng lầm bầm gì đó. Cậu cứ nhìn Đơn chằm chằm, như là muốn sai Đơn bật điện lên. Đơn lập tức hiểu ý, răm rắp chạy ra bật điện rồi chạy tới nhảy chồm lên người Minh, vồ lấy điện thoại của cậu. Đơn gối đầu lên bụng Minh, khi thấy trên màn hình quả nhiên là facebook thì mượn:

-Tao mượn tao vào face.

Minh gật đầu đồng ý, đứng dậy lấy quần áo rồi bước vào phòng tắm. Đơn ngồi trên giường nhẹ nhàng bấm nick bấm mật khẩu, cô truy cập vào rồi vào mục bạn bè. Quái, có thấy gì đâu nhỉ? Rồi trên thanh công cụ hiện ra tin nhắn, từ “MartinTH”, cô bấm vào, chuyển lên nhắn riêng.

“Êi… Sao cậu xoá lời mời của tớ?”

Sau khi chấp nhận tin nhắn chờ, tin của cậu ta liền hiện ra.

“Cậu là ai đấy?”

“Thành, Thành đây còn gì?”

“Cậu add lại đi tớ có nhận được đâu?”

“Vậy á? Chắc máy tớ có vấn đề, để tớ add lại!”

Sau đó lời mời được gửi đến, Đơn bấm vào đồng ý. Cô nhắn cho Thành:

“Thôi nhé, tớ có việc!”

“Ok!”

Đơn out nick, nằm vật ra giường. Chuyện này có vấn đề, hay máy Thành thực sự có vấn đề? Hay có đứa nào hack nick cô? Vừa lúc đó Minh bước vào, mặt vẫn chưa hết khó chịu. Cậu lầm lì ngồi xuống ghế xoay, bắt đầu khỏi động máy tính. Đơn do dự, cô khẽ hỏi:

-Ê Minh, đố mày biết mật khẩu face tao đấy.

Minh không tập trung, mắt dán vào màn hình, lầm bầm trả lời theo vô thức:

-Xời, dễ như ăn cháo, tao chả vào mấy lần rồi….

À… hoá ra cái thằng cờ hó vào face cô đang ngồi lù lù ngay đây!

-DẠ TỪ MINH!!!

Đơn hét lên, Minh giật bắn mình. Cậu hỏi han Đơn sao thế, đáp lại là sự tức giận đùng đùng của Đơn:

-Ai cho mày vào face tao? Hả???

Minh bị bắt quả tang liền ấp úng, Đơn thấy thế bắt đầu đe:

-Mày không cho tao chút quyền riêng tư được sao?

Minh bị chạm vào chỗ ngức lập tức mặt đỏ gay. Cậu tiến đến gần Đơn, lớn tiếng quát lại:

-Mày tưởng tao muốn thế sao??? Mày qua lớp mới liền quên tao, tí tớn với đứa khác, lại còn bế nhau nữa chứ!!!

Đơn bất ngờ, bị Minh mắng mà chẳng hiểu sao lại bị mắng. Cô ngây thơ đáp lại:

-Kể cả thế thì liên quan gì đến mày??

Vô tình câu nói ấy lại chọc Minh điên lên:

-À, không liên quan, không liên quan…

Minh cứ lặp đi lặp lại từ đó làm Đơn phát sợ.

-Giỏi, chả liên quan gì đến tao cả!! Thế cho nên Nguyễn Giản Đơn, đi ra khỏi phòng tao!!!!

Minh chỉ ra ngoài, âm lượng to đến mức vang vọng cả phòng. Trước giờ Minh chưa bao giờ to tiếng với Đơn như thế. Mặt Đơn tối sầm, cô nhẹ giọng “Được”, rồi lặng lẽ ra khỏi phòng.

Minh ngồi thụp xuống ghế xoáy, mày nhíu chặt lại. Cậu liếc qua điện thoại, trên màn hình vẫn còn hiện lên logo Facebook. Minh tức giận cầm điện thoại phi vào tường làm nó vỡ tan.

Ôi trời, giận quá lỡ tay. Lát nữa không biết ăn nói với bố mẹ thế nào đây không biết?

Đơn chạy một mạch về phòng mình, chùm chăn kín mít. Cô tự dưng cảm thấy buồn.

Sao tự nhiên lại chửi cô?

Minh là đồ ngu, đồ ngốc, đồ con lợn!!!

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.