Đơn nghe mẹ Dạ tâm sự, bác bảo mấy tuần rồi Minh nó cứ cắm đầu trong
phòng, ngoài đi học ra thì thời gian còn lại ở nhà cứ chúi đầu vào bàn
học.
Đơn đăm đăm khó hiểu. Thanh niên này từ xưa đến giờ vốn cũng khá
lười, không phải cái dạng chăm học kia. Hơn thế cậu ta tư duy khá tốt
nên không cần ôn mấy môn tự nhiên, văn sử địa các thứ đợt trước toàn nhờ Đơn nhắc hộ, thành ra ngoài bài tập về nhà cần phải hoàn thành ra thì
cậu ta ít đụng vào sách vở. Từ đợt lên cấp II chắc không có ai nhắc cho
nên ôn nhiều hơn chút, thế nhưng cũng không đến mức ôn ngày ôn đêm thế
này chứ??
-Cháu nghĩ sắp đến thi học kì I rồi, bạn học cũng phải thôi bác ạ.
Đơn an ủi mẹ Dạ, lại tự ngẫm thấy cái lí do đó cũng đúng nên không nghĩ ngợi gì nhiều.
Đơn và Minh giận nhau được hơn tháng rồi. Ngoại trừ lúc gặp nhau ở
nhà thì nói với nhau vài câu để che mắt bố mẹ ra thì những lúc vô tình
gặp nhau ở trường hai đứa toàn lơ nhau đi, lướt qua nhau như không quen
biết. Đơn chào tạm biệt mẹ Dạ quay về nhà mình. Trời sang thu, gió thổi
lành lạnh, man mát da thịt, gió làm tóc Đơn bay bay, gió cuốn theo những chiếc lá vàng lìa cành rơi xuống đất.
Minh đứng trên tầng hai nhìn xuống. Cậu thấy rõ bóng dáng cô đơn bé
nhỏ kia, bóng cô in dài trên mặt đường. Minh dù thấy nhưng vẫn không
đành lòng kéo rèm xuống, xua tan đi hình ảnh cô trong đầu. Mục tiêu hiện tại của cậu không phải là làm hoà, mục tiêu của câu bây giờ là một thứ
cao cả hơn, quan trọng hơn rất nhiều. Minh cúi xuống tiếp tục lẩm nhẩm
văn trong đầu.
***
Thành dạo này hay quấn lấy Đơn và Thanh, quấn nhiều đến nỗi khiến Thanh phải khó chịu hét lên:
-Thằng dở hơi này, có tránh xa ra không hả??
Thành sau khi nghe mấy lời mắng của Thanh chỉ lờ đi, không có phản
ứng gì nhiều. Tuy nhiên bạn Thành của chúng ta cũng không phải là dạng
hiền lành quân tử gì cho cam, bạn ý luôn âm thầm trả đũa bạn Thanh trong im lặng, mà sự trả đũa đó lắm lúc khiến Thanh tức điên lên. Ví dụ như
hôm trước Thành vẽ bậy linh tinh vào quyển tập vẽ của Thanh, ví dụ như
hôm trước cậu lén đục một lỗ trên áo của Thanh, ví dụ như ngáng chân
Thanh khi cô đang đi khiến cô ngã dập mặt xuống đất.
Gần đây nhất, điển hình là hiện tại, Thanh đang say sưa ngủ gục trên
bàn thì bị Thành chét đầy phấn xanh phấn đỏ vào tay, sau đó cậu ta làm
bộ tốt bụng gọi Thanh dậy:
-Thanh ơi, dậy đi, trên mặt mày có cái gì kìa?!
Thành cũng khá thân thiết với Đơn và Thanh nên giờ cũng đã xưng
“mày-tao” rồi. Thanh ngu ngơ bị Thành gọi dậy. Thành chỉ vào mặt Thanh,
ra hiệu rằng nó bẩn quá. Thanh xấu hổ lấy tay xoa lên mặt, luôn miệng
hỏi: “Hết chưa?” Thành cố nín cười, lắc đầu thành khẩn:
-Chưa hết đâu, lau tiếp đi, lau mạnh vào!
Mặt Thanh thoáng chốc đầy phấn xanh đỏ, cả lớp ai cũng nín cười, chỉ
đến lúc cô Hằng vào hỏi: “Ơ Thanh, mặt em bị gì thế kia?” thì lúc đấy cả lớp mới cười ầm lên khiến Thanh xấu hổ chạy vào nhà vệ sinh. Đơn nhìn
cô bạn ôm mặt đỏ bừng chạy đi, cảm thấy trò đùa này chả vui gì cả, cô
lấy bút chì vẽ nghuệch ngoạc vài nét trên giấy trắng. Đơn lẩm bẩm, ánh
mắt mang mác hờn dỗi:
-Đồ ngốc!
Dưới sân trường, gió thu thổi hiu hiu, lá bàng ngả sang màu đỏ, hoa
phượng đã rụng gần hết chỉ chừa lại mấy bông thẫm màu vẫn cố bám trụ
trên cành cây trơ trọi. Học sinh lớp 6C yên lặng tập thể dục dưới sân
trường, dáng người cao hơn một chút của Minh đứng ở hàng gần cuối. Thuỷ
đứng trên tập làm mẫu thấy Minh tập uể oải, thần sắc mệt mỏi thì đau
lòng vô cùng. Nghe bảo dạo này Minh học ngày học đêm, đã giỏi như thế,
thông minh như thế, chịu khổ cực như vậy rốt cuộc là vì cái gì? Thuỷ khó chịu nhăn mày khi nghĩ đến Đơn, lẽ nào là vì…?
Nhoáng một cái, Minh ngã xuống, ngất lịm. Mấy học sinh đứng đó hoảng
hốt kêu lên thu hút sự chú ý của mọi người. Cô Vân thể dục chạy lại, khó nhọc nhấc Minh lên vai, Thuỷ lo lắng vội vàng chạy ra đỡ cùng, dìu Minh vào phòng y tế.
Theo cô Nhân y tế chuẩn đoán thì cậu nhóc này chỉ kiệt sức vì thiếu
ngủ thôi, không có gì đáng lo cả. Cô Vân thở phào nhưng Thuỷ thì không,
Thuỷ xin phép cô Vân cho mình ở lại xem Minh một lúc. Ngồi trong phòng,
Thuỷ nắm chặt lấy tay Minh như muốn truyền vào đó hơi ấm, nỗi xót xa,
còn có cả sự rung động đầu đời của một cô nhóc mới lớn.
-Chờ đã…
Minh cựa quậy, mặt nhăn lại rất khổ sở. Thuỷ hoảng hốt nắm chặt lấy
tay Minh, dìm thân thể to lớn đang muốn lật úp xuống giường của cậu
xuống. Rốt cuộc là vì ai? Tại sao Minh lại phải như thế này? Vì ai?
-Đơn…
Minh khẽ rít lên qua cổ họng. Thuỷ tối sầm mặt. Vì cô ta!
***
Lát sau Minh tỉnh dậy. Cậu định ngồi lên thì thấy cơ thể bị gò bó. Nhìn
xuống, thân ảnh của Thuỷ đập vào mắt Minh, một tay cô nắm lấy tay cậu,
tay còn lại trải dài vắt ngang qua bụng cậu, Thuỷ ngủ gục đi mất. Minh
hơi khó chịu khi bị chạm vào người, cậu gọi:
-Lớp trưởng!
-Lớp trưởng!!
Thuỷ giật mình tỉnh giấc, đôi mắt mơ màng ngắm nghía xung quanh. Khi
chặm mắt với đôi đồng tử đen mê hoặc của Minh, Thủy bất giác đỏ bừng
mặt, chân tay luống cuống. Cô lắp bắp:
-Cậu… Cậu tỉnh rồi à?
Minh nhìn lên đồng hồ, đã gần giờ tan học, cậu ngủ một mạch 3 tiết
sao? Chết tiệt, thời điểm thi cử gấp rút thế này mà vẫn có thể ngủ được, mày chết đi Dạ Từ Minh!
Minh tốc chăn ra, xỏ dép rồi phi ra ngoài, bỏ mặc Thủy vẫn đang đứng
tần ngần đó. Nhận ra tình hình, Thuỷ “Aaa…” rồi chạy theo Minh, cố gắng
hết sức để đuổi theo sức chạy vốn đã rất tốt của cậu:
-Hộc…. Hộc… Đ… Đợi tớ với!!!
Thuỷ gọi với, Minh vẫn một mạch chạy về lớp. Thuỷ khó chịu, không cam lòng gào to lên:
-Cậu như thế này rốt cuộc là để làm gì cơ chứ???
Đến trước cửa lớp, Minh đứng chững lại làm Thuỷ đâm sầm vào lưng. Cậu nhẹ quay đầu lại, nói rất dịu dàng, vẻ mặt mang mác buồn, một chút là
mê luyến:
-Vì cô ấy…
Thuỷ nghiến răng. Tất cả là vì cô ta, NGUYỄN GIẢN ĐƠN!!!
***
2 tuần thấm thoát trôi qua, ngày mai là ngày thi môn đầu tiên. Đơn nằm
vật lên chiếc giường đơn trải ga màu kem, tay cầm quyển sách GDCD đọc
lướt qua. Không phải chỉ là học thuộc thôi sao? Mấy ngày qua cô chỉ toàn chơi trong khi các bạn bù đầu vào ôn. Ngẫm lại, cô cảm thấy được ban
cho một bộ óc thiên tài đúng là có lỗi với các bạn~
Ôn GDCD rất dễ, đề cương cho 4 mục ghi nhớ cần học thuộc và một số
bài tập áp dụng. Chỉ cần 20 phút là Đơn đã gấp sách, lôi tiểu thuyết ra
đọc. Haha, Minh mà biết cô chỉ cần 20 phút để ôn thi chắc sẽ ghen tị lắm đây! Đơn cụp mắt xuống, buồn rầu lật từng trang truyện. Sao cô có thể
quên mất nhỉ? Cô và Minh, không nói chuyện với nhau được hơn một tháng
rồi…
Có những thứ tưởng chừng không quan trọng, nhưng nó lại từ từ lấn sâu vào cuộc sống của chúng ta, đến lúc nó rời đi, trong ta vẫn mãi vương
vấn hoài niệm về nó. Cũng như Minh, cậu không biết đã lấn vào cuộc đời
Đơn từ lúc nào, chỉ biết thiếu mất cậu, Đơn cảm thấy mọi thứ thật buồn
chán.
-Đơn ơi!!! Đơn!!!
Tiếng hét của mẹ Nguyễn vang vọng từ hành lang tầng một, xuyên lên
hành lang tầng hai và vào phòng ngủ của Đơn. Cô bật dậy chạy xuống dưới
nhà, đập vào mắt là cảnh hai bà mẹ đang cùng nhau uống trà, rất nhàn
nhã.
-A, Đơn à, thằng Minh nó nhốt mình trong phòng từ lúc mới về rồi,
chưa ăn uống gì cả. Giờ 8 rưỡi tối rồi, cháu sang xem nó hộ bác với.
Mẹ Dạ mang ý nhờ vả Đơn, ấy thế mà cả giọng điệu lẫn phong thái đều
không tương đồng với ý tứ. Cao cao tại thượng như thế, ai dám nói đây là nhờ vả? Đây là ra lệnh thì đúng hơn! Nghĩ thế nào thì nghĩ, cuối cùng
Đơn vẫn phải răm rắp làm theo. Không phải là vì cô sợ, mà là vì cô kính
trọng mẹ Dạ. Bác ấy từ lúc cô còn bé tí đã rấy yêu thương nuông chiều
cô, xem cô như con gái ruột mà nuôi dạy. Đối với Đơn, mẹ Dạ như người mẹ thứ hai vậy, thế nên cô không nói hai lời, trực tiếp hướng phòng Minh
mà đi.
***
Cốc cốc!
Gõ cửa phòng Minh, không như lần trước, lần này vừa gõ cửa đã tự động mở ra. Cửa vừa mở, vòng tay rộng lớn của Minh đã dang ra, ôm trọn thân
ảnh bé nhỏ của Đơn vào người. Hơi ấm lan dần ra khắp người khiến cơ thể
Đơn run run, cô vùi đầu vào sâu trong lòng Minh, hai bàn tay nhỏ bé siết chặt lấy áo sau lưng cậu. Minh tựa cằm vào vai Đơn, giọng lí nhí:
-Tao xin lỗi…
Minh thật sự chịu hết nổi. Mấy tuần không được ngửi mùi sữa tắm nhàn
nhạt trên người con bé này làm cậu nhớ đến phát điên! Nhất là hôm qua
lúc ở phòng y tế, nằm mơ con nhóc này bỏ mình lại mà chạy là cậu đã chịu hết nổi. Vừa nghe thấy tiếng bước chân, tiếng gõ cửa yếu ớt đầy quen
thuộc là cậu đã vội xông ra, ôm miết thân ảnh nhỏ bé này vào lòng.
Đơn bất ngờ, sau đó bĩu môi, vặn vẹo lời nói của Minh:
-Cái gì cơ? Tao nghe không rõ?
-Tao xin lỗi, tao sẽ không bao giờ xem face mày nữa!
Đơn nhướng mày bắt bẻ:
-Chưa đủ!
-Và sẽ không quản mày chơi với bạn bè, không to tiếng với mày, tuyệt
đối dùng thái độ rấtttttttt…… dịu hiền để nói chuyện! Được chưa?
Giọng Minh rành mạch, to và rõ ràng. Đơn cười khúc khích, đoạn cô đẩy Minh ra, kéo tay cậu ấn vào bàn học:
-Chưa học GDCD được đúng không?
Minh có cảm giác thất bại, bị một con nhóc nắm thóp thế này thật là
nhục nhã. Cậu chống tay lên mắt, bỏ cuộc gật gật đầu. Đơn cười cười dí
tay ấn đầu Minh một cái. Cô lật sách ra, bắt đầu thao thao thuyết giảng, giọng điệu nhẹ nhàng như làn nước trôi, cứ như Đơn đang là một cô giáo
đích thực:
-Thể loại như mày tốt nhất là nên học theo sơ đồ tư duy. Có dạng cây thông, xương cá,…
Minh chăm chú lắng nghe. Ngoài cửa sổ gió hiu hiu thổi, gió làm tung
bay tấm rèm màu lam, nơi có hai con người đang chuyên tâm trên bàn học.
***
Tùng, tùng, tùng!
Tiếng trống điểm báo hiệu một kì thi đầy mệt nhoài và căng thẳng.
Khắp các lớp cặp được chất đầy lên bục để chờ giám thị tới, học sinh đứa nào cũng hồi hộp, đứa nào cũng lo lắng. Đơn cũng giống như bao bạn,
lặng lẽ vứt cặp lên trên bục. Còn 5 phút nữa, cô rủ Thanh đi vệ sinh
trước khi vào thi.
Trời dạo này se lạnh, cơ thể Đơn vốn yếu nên cô mặc thêm một lớp áo
khoác đồng phục bên ngoài. Đơn có thói quen đút tay vào túi áo, khi vào
nhà vệ sinh nữ Đơn liền rút tay ra.
-Ê Đơn, túi mày bị bục đũng kìa! Không lẽ… giấu phao?
Thanh cười cười túm lấy ruột túi moi lên. Dạo này học sinh trường cô
bày ra cách phao mới là đục thủng túi để nhét phao vào, nếu chẳng may
trong giờ mà bị bắt được thì chỉ việc nhét phao vào lỗ thủng sau đó giấu giấu lỗ hổng đi một chút, chắc chắc các thầy cô sẽ không phát hiện ra.
Thanh thừa biết Đơn học thuộc siêu đỉnh, không cần dùng đến mấy cái thứ
này nhưng cô vẫn muốn trêu nó chút. Lần mò một lúc, mặt Thanh cứng lại.
Thanh lôi từ trong túi Đơn ra một xấp tài liệu bé tí ti, tay cô run run:
-Đ… Đơn?!
-Cái……?!
Đơn đứng chôn chân, cổ họng nghẹn cứng. Mắt cô cứ chăm chăm nhìn vào
tập tài liệu như không thể tin nổi. Đơn nghiến răng, chạy một mạch vào
lớp, cô cầm cặp mình mở bung ra, dốc ngược lên. Trước con mắt sững sờ
của cả lớp, trong cặp Đơn rơi ra lả tả vài tập phao bé. Thanh chạy theo
Đơn, nhìn thấy bạn mình cứng đờ người trên bục giảng liền nhíu mày.
Thanh nhanh chóng chạy đến vớ lấy hộp bút Đơn trên bàn, lục lọi, không
thấy gì cả. Thanh đăm chiêu, săm soi cái hộp bút vải, cô tìm thấy một
ngăn rất bé mà Đơn hầu như không sử dụng, mở ra, tài liệu màu trắng liền lòi ra khỏi ngăn đó.
Đơn và Thanh đồng thời quay mặt nhìn nhau, Thanh nghiến răng trèo
trẹo, ném một phát xấp tài liệu dầy cộp ra chỗ Đơn. Đơn chộp lấy, vơ tất cả chạy ra ngoài để ném vào thùng rác của trường, nếu để vào thùng rác
trong lớp chắc chắn sẽ chết.
Đơn vừa chạy ra ngoài Thanh đã hùng hổ xông lên bục, mặt cô hầm hừ,
vẻ rất tức giận. Thanh lấy thước đập “RẦM” một cái thật mạnh lên bàn
giáo viên, hét lớn:
-ĐỨA NÀO CHƠI TRÒ BẨN TƯỞI NÀY?!?
Cả lớp im phăng phắc, cả bọn quay qua nhìn nhau dò xét. Thanh lia mắt đảo quanh lớp một lượt, nheo nheo trước một bạn. Cô cười xấu xa, hắc
hắc nói:
-Đừng để tao trình bày việc này lên giáo viên! Không cần cả chứng cứ, sẽ chẳng có ai tin Đơn phao đâu!
Cả lớp vẫn im lặng, đúng lúc đó Đơn bước vào, lặng lẽ ngồi vào chỗ
của mình coi như không có việc gì xảy ra. Thanh hừ nhẹ, hất tóc, chanh
chua nói:
-Thời hạn là cuối buổi học hôm nay, tao sẽ chờ ở quán ăn nhanh gần trường. Nếu không tự giác thì…
Ánh mắt Thanh lộ rõ vẻ nguy hiểm, cô trưng ra cái bản mặt đáng sợ mà
chưa ai từng thấy ở một bạn Thanh nắng ấm. Thanh cười nói rất ngọt,
nhưng giọng điệu ngọt ngào đó khiến cả lớp rét run: