Bạn, Thầy Hay Chồng?

Chương 13



Lâm Phong hơi ngã người ra phía sau, đưa mắt nhìn Bảo Phong.

Bảo Phong lườm Lâm Phong. Tay cho nhãn vào miệng, tự nhiên nói.

- Anh nhìn gì mà nhìn.

- Thế tôi nhìn chú không được à? Này! Lớp chú có nói gì về tôi không?

- Nói gì chứ? Ai mà chẳng biết anh là CEO kim con trai đầu của Deflop.

- Mà nè! Sao lớp chú lại có con gái. Nghe bảo từ trước là không có con gái rồi mà. Vả lại con bé đó như không phải người trong giới.

- Anh nói đúng, con bé đấy chắc chẳng phải người trong giới đâu. Ngốc thế cơ mà. Chắc là Pet của tập đoàn nào đó.

- Có lẽ thế.


____________


Trưa nay tôi bị bắt ở lại trường với cái lí do tìm hiểu tham quan trường mới của cái gã chết bằm mang danh hiệu chồng tôi.


Tôi với hắn đi loanh quanh đủ ngó ngách của trường, trong khi đó tôi cuốc bộ còn hắn thì trược giày batanh. Rõ ràng là giết người không cần vũ khí đây mà.. >"<


Hắn lên tiếng.

- Tôi khát nước. Mau đi mua nước cho tôi đi. Căntin tôi chỉ rồi. Đi lẹ lên. Còn không lát đi bộ về.


Hậm hự. Bà nhà nó. Chỉ có lí do đi nhờ xe thôi mà hắn hành hạ tôi như vậy sao? Được sau trận này ngày mai tôi sẽ nói với ông. Dù gì cũng làm dâu nhà giàu rồi! Mua tôi chiếc xe đạp điện đâu đáng.


- Được. Đợi tôi đi. Tôi đi mua.

- Mua nước nào biết không đấy? Trà chanh đấy.

- Hự hự. Biết rồi!..


Tôi bỏ đi. Dự định của tôi là sẽ đi thật lâu. Để hắn chờ cho bỏ ghét. Hêhê. Hêhê và hêhê.

Tôi lếch tha lếch thế. Cuối cùng cũng đến căntin. Mua hai hộp trà chanh. Đến khi quay ra thì tông phải một người. Ly trà chanh có đổ vào ngực áo của người đó. Tôi ngước đôi mắt hối lỗi lên nhìn. Aaaaa... Là thầy giáo dạy kĩ năng. @@~

Tôi luống cuống

- Thầy...thầy.. Thầy có sao không ạ? Em...em xin lỗi thầy. Em không cố ý.

- Thầy không sao. - Nói rồi thầy rút khăn giấy ra lau.

Tôi cuối mặt xuống. Chẳng còn mặt mũi nào nhìn thầy nữa.

- Em sao vậy? Đâu phãi lỗi của em.

- Em...

- Thầy không sao. - Thầy khẽ liếc nhìn qua ly trà chanh - Thầy cũng định mua trà chanh mà chị ấy vừa bảo hết.

Nghe thầy bão thế sẵn tôi đưa thầy ly trà chanh nguyên trong tay mình. Mà quên rằng ly trà đó của của gã chồng tôi.

- Thầy uống này đi. Coi như em xin lỗi chuyện cái áo vừa nảy. Thật sự em không cố ý.


- Ơ... Nhưng... Cái này em có mua cho ai không?.

- Thầy uống đi ạ. Không có mua cho ai đâu. Thầy dùng đi.

- Thế thầy xin phép nhé!

- Vâng ạ.


Tôi đứng im. Thầy có rủ tôi qua cạnh gốc cây ngồi. Tôi đi theo thầy. Cảm giác hồi hộp đến khó tả. Mọe... Vãi cả hồi hộp.

Thầy ngồi xuống. Tôi cũng ngồi theo.

Vừa đặt mông xuống thì tôi chợt thấy bóng dáng hắn lù lù xuất hiện. Gương mặt lạnh tanh. Chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái, đùng đùng bỏ đi ra xe.

Tôi vội nói với thầy.

- Thầy ơi. Em phải về gấp rồi! Thôi chào thầy nhé! Chuyện hôm nay em xin lỗi thầy nhiều ạ. Tạm biểt thầy.

Chưa để thầy nói gì. Tôi đã chạy theo hắn lên xe.


Lúc trên xe hắn chẳng nói chẳng rằng câu nào. Nghĩ hắn giận tôi vụ trà chanh nên tôi vội giải thích. Mà cũng chẳng hiểu vì sao mình lại cố giải thích nữa.

- Quả thật là tôi mua trà chanh cho cậu. Nhưng không may đổ vào áo thầy. Mà lúc ấy thầy đi mua trà chanh hết nên sẳn tiện đưa luôn. Xem như chuộc lỗi..

Hắn lúc này mới quay sang nhìn tôi.

- Tôi có nói gì cô đâu. Cô muốn mua cho ai thì tùy cô. Đó là quyền của cô.

Tôi gật gù chí lí.

- Đúng! Ừ là thì quyền của tôi. Có liên quan gì đến cậu đâu. Đúng! Đúng!

Lời vừa thốt tôi mới nhận ra mình thật sự ngu. Rồi. Chết.. lại lở lời rồi! Xem mặt hắn kìa chẳng khác nào đít nồi. Toi rồi.


...





Kíttt...

Cạch

Hắn mở cửa mạnh

- Lên phòng đợi tôi. Lẹ lên. - Hắn nhìn tôi hất mặt.

Tôi líu quíu, chưa kịp làm gì thì đã bị tên tài xế làm theo lời hắn mà xách cổ tôi quăng vào trong phòng. Hờn. Tôi hờn cả thế giới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.