Bị lôi xềnh xệch tống vào vách tường. Tôi có hơi phẫn nộ.Vùng vắng ra tôi liên tiếng, giọng hách méo chịu được.
- không phải cậu đang giận tôi chuyện làm “người đẹp” bẽ mặt chứ. ( người đẹp chắc ai mấy bạn thừa biết nhỉ?:))))
- không phải!
Tôi khó chịu.
- chứ chuyện gì. Tôi bực rồi đó.
Hắn nhìn tôi nhíu mày nói:
- Đầu tiên sao cô cứ đi với anh ta mãi vậy?
- ơ...
Chưa kịp để tôi nói gì, hắn tiếp. Vẻ mặt càng nghiêm trọng lắm, mà mồ hôi cũng túa ra ướt đẫm.
Tôi cũng hồi hộp nghe.
- Nhưng chuyện đó từ tính, bây giờ ông...
- ông sao? _ tôi hơi lo
- ông... đặt vé đi Hàn cho chúng ta rồi. Chiều nay bay, giờ phải về chủng bị gấp. Đi về thôi. Không đi thì toi.
Im lặng
Không gian vô cùng im lặng.
Con lạy 8 phương trời con lạy 10 phương đất, con lạy từ thằng đần nhất cho đến thằng thông minh, lạy từ khoa thần kinh lạy xuyên sang nhà xác, con lạy cả bãi rác đến Bản Lác Mai Châu, con lạy chim bồ câu lạy thêm ông chim chích, con vừa lạy cái phích lại vừa lạy nồi cơm, con lạy cả máy bơm đến đống rơm vàng óng, lạy mấy anh đá bóng, bình nước nóng nhà con, lạy trẻ con lon ton đến cụ già tập tễnh, lạy đủ loại ông kễnh lạy tất cả các kênh, lạy từ Phnôm Pênh con lạy sang Băng-cốc, vừa lạy vừa thở dốc con lạy cái xà ngang, lạy từ thằng lang thang con lạy anh giám đốc, lại lạy anh soái cốc cho đến anh soái ca, lạy hẳn từ nhà ga lạy sang Tân Sân Nhất, lạy từ sữa nguyên chất cho đến giò hàn the, lạy nguyên cả bụi tre con lạy sang bụi chuối, lạy không đầu không cuối con mới lạy đến đây, lạy đủ mọi loại cây con lạy dây trang sức, lạy đến lúc hết sức con xin phép nghỉ ngơi, lại lạy đến hụt hơi con lạy luôn dấu chấm. Lạy nhiều sợ bị cấm con lạy nốt phát thôi, từ từ con lấy hơi con lạy sang các cụ, lạy nguyên cả vũ trụ lạy tất cả mọi nơi, con lạy đất lạy giời..... Thánh ăn gì để con cúng ạ.
Trời ạ. Có cái chuyện đó thôi. Làm tôi cứ tưởng hắn lôi tôi đi vì khi sáng làm “người đẹp bẽ mặt” hay ông bị gì chứ. Điên thật.
Vâng. Có thể các bạn nói Vũ Thiên Tường tôi hôm nay lạ. nhưng lạ là có lí do cả đấy. Chả là... năm tôi lên 10, bị mắc cái chứng mà mấy tỉ người mới bị một người, chứng đó là không nhìn thấy được một tuần. Lúc đó tôi học chung mẫu giáo cùng Trang Ly, con nhỏ thấy tôi không nhìn thấy được cứ ngồi lầm lì một chổ thì lấy làm vui lắm. Khi đó nó cứ mang một con bé trạc tuổi nào tới nhà tôi, con bé đó cứ đã vào mông tôi một cái rõ đau rồi cứ thế cười sảng khoái bỏ đi về. Mấy ngày liên tiếp như vậy. Tôi ức méo chiệu được. Phải gào thét lên rằng “Ông mày mà thấy được là mềm xương con ạ“. Rồi cái ngày tôi nhìn thấy cũng đến, lúc tôi mở mắt ra trước mặt tôi là một con bé váy trắng, tóc tết hai bên, đôi má phúng phính, trông đáng yêu vô cùng. Tôi không chỉ không đánh mềm xương mà còn cười rất tươi là bởi vì những ngày qua, những cú đá thần thánh của nó đã cướp mất trái tim tôi. Tôi mông mau thấy lại là chỉ đế thấy gương mặt của con bé lí lắc, lì lợm, nghịch ngơm này thôi. Đến vài ngày sau này tôi biết con bé là chị em song sinh khác trứng của Trang Ly tên Mỹ Ly sống ở nước ngoài nay về Việt. Tôi cố tiếp cận rồi thân với con bé, nhưng càng lúc tôi thấy con bé này hiền lắm chả giống như cái cách bá đạo trên từng hạt gạo của nó lúc tôi không nhìn thấy. Tự đặc cho mình cái lí do “nó đang trở thành đứa con ngoan ngoãn” mà xua tan đi suy nghĩ, càng thích nó nhiều hơn.....
Cho đến sáng nay lúc Trang Ly giải thích cho tôi về mối quan hệ với Hạ Vy thì có kể qua chuyện lúc nhỏ, thật sự mà nói từ trước giờ tôi đã lầm to. Cái con nhỏ hỗn láo đá tôi không ai khác là Hạ Vy cô vợ nhỏ của tôi. càng nghĩ tôi càng thấy đúng, cái tính cách của Hạ Vy Tôi ngu ngốc thật! người con gái luôn trong tim tôi cứ quanh quẩn suốt ngày trong nhà tôi với cương vị là vợ tôi mà tôi lại không hay không biết, đã thế còn giở chiêu trò ăn hiếp, làm tổn thương nhiều lần. Phải cảm ơn ông trời, cảm ơn ông tôi vì đã một lần nữa cho tôi gặp em và biết được sự thật này. Tôi tự hứa với mình rằng: “Tôi sẽ yêu em bằng tất cả những gì tôi có và quyết tâm chiếm giữ trái tim em mãi mãi...”
Để ăn mừng chuyện này tôi đặc vé đi Hàn ngay và luôn, nhưng ngại quá thôi nói với cô ấy là ý ông vậy. =)))