Bán Thế Anh Hùng

Chương 3: Thương thân vạn khổ thượng chinh đồ



Nhạc Hạc ngạc nhiên :

- Làm gì vậy?

Người phụ nữ tóc dài kéo hắn chạy một mạch đến phòng khách phía trước mới lên tiếng :

- Đối phương có thể vào phòng khách ở phía sau để giết người, cũng có thể nhốt chúng ta ở trong đó, chúng ta không thể vào trong đó nữa.

Nhạc Hạc mới hiểu ra :

- Không sai, nhưng hắn là ai? Tại sao biết cách mở cánh cửa bí mật trong phòng đó?

Suy nghĩ một lát hắn lại nói tiếp :

- Chắc hắn đi vào cánh cửa đó?

Người phụ nữ tóc dài gật đầu :

- Đương nhiên, trong phòng chỉ có hai cửa ra vào, một là cửa chính, hai là cánh cửa bí mật, nếu đối phương vào bằng cửa chính, ngũ lão ắt sẽ xông ra, chỉ có thể vào bằng cánh cửa bí mật, ngũ lão mới không phát giác...

Đôi mắt nàng trở nên sắc bén, cười lạnh lùng :

- Đây cũng là chuyện lạ, ngoài ngươi và ta ra, lại có người biết rõ các cơ quan của tòa Quỷ bảo này, không lẽ là hắn?

Nhạc Hạc :

- Ai?

Người phụ nữ tóc dài :

- Người mà ta chờ đợi đã lâu!

Nhạc Hạc :

- Thần Quyền Đặng Thịnh Long?

Người phụ nữ tóc dài cười ha hả :

- Không sai!

Nhạc Hạc :

- Nếu là hắn, hắn đâu có lý do gì để sát hại ngũ lão.

Người phụ nữ tóc dài :

- Nhất định phải có lý do mà mình không biết mà thôi.

Nhạc Hạc :

- Hắn cũng biết sử dụng thất bộ đoạn hồn châm?

Người phụ nữ tóc dài cười lạnh lùng :

- Loại người như hắn, loại ám khí nào mà không biết sử dụng.

Nhạc Hạc :

- Dù hắn có phải là Thần Quyền Đặng Thịnh Long hay không, ta nghĩ chắc chắn hắn đã đến đây trước ta, mai phục trong bảo

Người phụ nữ tóc dài :

- Không sai, sau khi sáu người bọn ngươi đi qua cây cầu treo ta lập tức phá hủy cây cầu, do đó hắn chỉ có thể đến đây trước các ngươi.

Nhạc Hạc :

- Như vậy, hắn nhất định còn ở đây, vì cây cầu treo đã đứt đoạn, hắn không thể nào rời khỏi Quỷ bảo.

Người phụ nữ tóc dài lắc đầu :

- Chưa chắc đâu!

Nhạc Hạc :

- Tại sao?

Người phụ nữ tóc dài :

- Hắn dám trở về Quỷ bảo này, chắc chắn có sự chuẩn bị kỹ càng, biết đâu hắn cũng mang theo một sợi dây dài.

Nhạc Hạc :

- Hắn làm sao biết được mình sẽ phá hoại cây cầu treo, thì tại sao lại chuẩn bị sẵn một sợi dây dài?

Người phụ nữ tóc dài chợt nhớ ra điều gì, bỗng nhiên la lên :

- Chết rồi, chúng ta mau đi xem xem!

Nói xong, liền phóng người bay đi. Nhạc Hạc cũng liền phóng theo hỏi :

- Việc gì vậy?

Người phụ nữ tóc dài chạy về hướng bắc của ngọn núi, vừa chạy vừa nói :

- Sợi dây dài mà chúng ta dấu trên ngọn cây có thể đã bị hắn phỗng tay trên!

Nhạc Hạc giật mình :

- Thôi chết rồi.

Hai người chạy nhanh như sao xẹt, chớp nhoáng đã đến mặt Bắc của ngọn núi.

Người phụ nữ tóc dài phóng lên ngọn cây thông cao chọc trời, quả nhiên sợi dây dài mà họ dấu ở đó đã biến mất, liền mở miệng mắng :

- Ác tặc, đúng là hắn đã lấy rồi!

Nhạc Hạc giậm chân :

- Thật đáng chết!

Người phụ nữ tóc dài nhảy từ trên ngọn cây xuống, lạnh lùng :

- Bình tĩnh, nếu hắn dùng sợi dây dài để rời khỏi đỉnh núi này, tất nhiên phải còn vết tích của sợi dây, chúng ta mau tìm xem!

Tức thì, hai người men theo sườn núi tìm kiếm, đến một cây thông già khác, Nhạc Hạc nhìn thấy thân cây có một sợi dây, liền vui mừng la lên :

- Ở đây nè! Ở đây nè!

Hắn bước tới cầm sợi dây kéo lên, phát giác sợi dây rất nhẹ, liền kéo lên coi thấy sợi dây chỉ còn hơn một trượng, liền biến sắc thất thanh :

- Trời đất, sợi dây đứt rồi!

Người phụ nữ tóc dài cũng cầm sợi dây lên xem, thấy chỗ đứt bằng phẳng, nhíu mày nói :

- Đây là vết tích do dao cắt, hắn đã xuống tới chân núi, làm thế nào để cắt được sợi dây ở trên đây?

Nàng vứt bỏ sợi dây, đến gần mé núi thò đầu ra quan sát, liền nổi giận đùng đùng cắn răng :

- Lão tặc tử, cả gan dám dùng thủ đoạn như vậy!

Nhạc Hạc cũng đến gần để quan sát, chỉ thấy vách núi cách chân họ khoảng một trượng, có ghim một thanh đao, cạnh đó còn có mấy dòng chữ được viết bằng Kim Cang chỉ :

“Cảnh Huệ Khanh Cám ơn người đã chuẩn bị cho ta sợi dây dài, chúc cô được sống lâu trăm tuổi trên đỉnh núi này!”.

Nhìn thấy thanh đao ghim vào vách núi, y liền nghĩ ra điều gì, bất giác lửa giận nổi lên, la mắng :

- Đồ đáng chết, như vậy là hắn cố tình nhốt chúng ta trên đỉnh núi này!

Thanh đao kia được ghim vào vách núi lưỡi đao quay về hướng sợi dây, chính lưỡi đao đó đã cắt đứt sợi dây...

Vị khách không mời mà đến đó, đã dùng sợi dây tuột xuống chân núi, sau đó kéo sợi dây sát vào lưỡi dao và cắt đứt sợi dây!

Cảnh Huệ Khanh giận đến cắn răng quát :

- Đặng Thịnh Long, nếu ta rời khỏi được đỉnh núi này, ta sẽ lột da, ăn thịt ngươi!

Nhạc Hạc :

- Có đúng là Thần Quyền Đặng Thịnh Long hay không?

Cảnh Huệ Khanh nghiến răng :

- Ngoài hắn ra, rất ít người biết ta tên Cảnh Huệ Khanh!

Nhạc Hạc thở dài :

- Cây cầu treo đã gãy, sợi dây cũng mất, bây giờ làm thế nào để rời khỏi đây?

Cảnh Huệ Khanh nói :

- Từ từ ta nghĩ cách thôi!

Nhạc Hạc :

- Đỉnh núi này bốn phía đều là vách đứng, cách mặt đất hơn ba trăm trượng, dù ai có khinh công tuyệt đỉnh, cũng không thể tay không mà trượt xuống, ngoài cách dùng một sợi dây, đâu còn cách nào khác mà suy với nghĩ?

Cảnh Huệ Khanh im lặng không lên tiếng. Nhạc Hạc lại hỏi :

- Trong bảo còn sợi dây nào khác không?

Cảnh Huệ Khanh lắc đầu :

- Lúc trước có một sợi, nhưng bây giờ đã mục rồi.

Nhạc Hạc nhìn những sợi dây leo mọc theo vách núi :

- Những sợi dây leo này có giúp được chúng ta không?

Cảnh Huệ Khanh lại lắc đầu :

- Làm sao chúng ta có thể dùng nó mà kết thành sợi dây dài ba trăm trượng, như vậy thật là nguy hiểm.

Nhạc Hạc :

- Dù chỉ còn một tia hy vọng, chúng ta cũng phải mạo hiểm thử xem!

Cảnh Huệ Khanh bước về phía Quỷ bảo :

- Nhưng ta không muốn bị té chết, ta còn phải tìm Đặng Thịnh Long để trả thù!

Nhạc Hạc bước theo :

- Nếu không rời khỏi đỉnh núi này, thì làm sao tìm hắn để trả thù?

Cảnh Huệ Khanh :

- Ngươi đừng nóng, việc gì cũng có cách giải quyết mà...

Hai người về đến phòng khách của Quỷ bảo, Cảnh Huệ Khanh ngồi xuống suy nghĩ giây lát, đột nhiên ngước đầu lên :

- Ngươi đoán xem, Đặng Thịnh Long cớ gì chỉ giết ngũ lão mà không giết chúng ta?

Nhạc Hạc :

- Thì như tỷ tỷ đã nói, nhất định có nguyên nhân, chỉ tại chúng ta không biết mà thôi.

Cảnh Huệ Khanh :

- Ta đang suy nghĩ, nếu quả thật năm xưa có kẻ khác mạo nhận ngũ lão sát hại lệnh tôn, thì bây giờ Đặng Thịnh Long sát hại ngũ lão, thì có một vài cách để giải thích.

Nhạc Hạc :

- Tỷ tỷ muốn nói rằng, Thần Quyền Đặng Thịnh Long có quan hệ với ngũ lão năm xưa đã giết hại gia phụ?

Cảnh Huệ Khanh gật đầu :

- Hắn rất có thể là một trong ngũ lão!

Nhạc Hạc :

- Nhưng tỷ tỷ nói năm xưa sau khi Ngũ lão đã sát hại gia phụ, tỷ tỷ đã theo dõi họ xuống núi, sau đó họ chia tay ở Hàng Châu, tỷ tỷ lại tiếp tục theo dõi Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn đến Bạch Hạc sơn trang và thấy hắn bước vào sơn trang.

Cảnh Huệ Khanh :

- Đúng, cho nên ta đoán rằng bọn Ngũ lão đã giết hại lệnh tôn cách đây mười năm, chỉ có một người là thật, hắn chính là Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn, và bốn tên giả mạo còn lại, phải có một người là Thần Quyền Đặng Thịnh Long, nói cách khác là Đặng Thịnh Long và Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn hợp mưu để sát hại lệnh tôn.

Nhạc Hạc :

- Như vậy tại sao Đặng Thịnh Long lại giết cả Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn?

Cảnh Huệ Khanh :

- Hôm nay hắn giết Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn và bốn lão kia, quả là có hai mục đích, một là giết Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn để diệt khẩu, hai là giết Ngũ lão để giá họa cho chúng ta.

Nhạc Hạc ngạc nhiên :

- Sao gọi là giá họa?

Cảnh Huệ Khanh :

- Thiếu Lâm, Võ Đang, Bạch Hạc, Thanh Liên đều biết rằng Chưởng môn của họ được mời đến đây, môn nhân của họ lâu quá không thấy Chưởng môn trở về núi, ắt sẽ đến đây tìm kiếm, nếu họ phát dác cây cầu treo đã bị gẫy, họ sẽ tìm mọi cách để lên đây, đến lúc đó, chúng ta sẽ bị tình nghi là hung thủ đã giết Ngũ lão.

Nhạc Hạc hoảng sợ :

- Thế thì nguy rồi!

Cảnh Huệ Khanh :

- Đúng vậy, muốn tránh khỏi sự hiểu lầm này, chỉ còn tìm cách rời khỏi đây, tìm bắt được Thần Quyền Đặng Thịnh Long đem hắn giao cho ngũ đại môn phái xử trí.

Nhạc Hạc :

- Nhưng chúng ta làm thế nào để rời khỏi đây?

Cảnh Huệ Khanh lắc đầu. Nhạc Hạc thở dài :

- Nếu bây giờ lưng chúng ta mọc ra hai chiếc cánh thì tốt quá.

Cảnh Huệ Khanh im lặng giây lát, bỗng nhiên mỉm cười :

- Thật không ngờ...

Nhạc Hạc :

- Việc gì?

Cảnh Huệ Khanh :

- Thật không ngờ chúng ta có chung một kẻ thù.

Nhạc Hạc :

- Tỷ tỷ chắc chắn hắn là Thần Quyền Đặng Thịnh Long?

Cảnh Huệ Khanh gật đầu :

- Không sai.

Nhạc Hạc :

- Nguyên do nào hắn lại sát hại gia phụ?

Cảnh Huệ Khanh :

- Thần Quyền Đặng Thịnh Long là một người lòng lang dạ sói, chắc hắn có điều bí mật gì bị thân phụ của ngươi biết được nên mới âm mưu đặt bẫy sát hại thân phụ của ngươi.

Nhạc Hạc :

- Không đúng, tình hình mười năm trước khi gia phụ rời khỏi nhà, tiểu đệ còn nhớ, lúc đó nghe giọng nói của gia phụ hình như không quen biết Thần Quyền Đặng Thịnh Long, nếu gia phụ có ân oán gì với hắn, nhất định sẽ nói với mẹ ta.

Cảnh Huệ Khanh :

- Ồ!

Nhạc Hạc :

- Tỷ tỷ!

Cảnh Huệ Khanh :

- Việc gì?

Nhạc Hạc :

- Tiểu đệ muốn trở vào phòng khách lấy lại “Ngũ Lão lệnh tiễn” được không?

Cảnh Huệ Khanh liền đứng dậy :

- Được, ta cùng đi với ngươi.

Hai người quay về phòng khách, Nhạc Hạc lấy lại “Ngũ Lão lệnh tiễn” từ trong mình Vô Ưu Tử.

Vuông “Ngũ Lão lệnh tiễn” là vật chứng quan trọng để truy tìm hung thủ, phải giữ gìn thật kỹ.

Cảnh Huệ Khanh :

- Ngươi sử dụng nó như thế nào để truy tìm hung thủ?

Nhạc Hạc :

- Ngũ lão đã thừa nhận vuông “Ngũ Lão lệnh tiễn” này là thật, chỉ không thừa nhận chữ ký trên đó, họ còn cho biết Mai lão phu nhân chỉ làm cho Ngũ Lão hội có năm mươi vuông “Ngũ Lão lệnh tiễn” giống hệt như vậy, đến giờ chỉ sử dụng có hai mươi bảy vuông, Ngũ Lão hội còn giữ lại hai mươi ba vuông, nên sau này chỉ cần điều tra cho rõ xuất xứ của vuông “Ngũ Lão lệnh tiễn” này, có thể sẽ biết được hung thủ là ai.

Cảnh Huệ Khanh gật đầu, đôi mắt chăm chú nhìn hai tấm rèm vải được treo ở phòng khách.

Nhạc Hạc cất giữ vuông “Ngũ Lão lệnh tiễn”, dùng tay chỉ vào thi thể của ngũ lão :

- Chúng ta xử trí thi thể của họ như thế nào?

Cảnh Huệ Khanh :

- Không cần chôn cất họ, cứ để họ nằm đây, biết đâu sau này có thể cần đến họ.

Miệng nàng đang nói chuyện nhưng đôi mắt vẫn chăm chú nhìn hai tấm rèm vải.

Nhạc Hạc :

- Còn di cốt của gia phụ?

Cảnh Huệ Khanh :

- Cũng không nên động đậy.

Nhạc Hạc :

- Vậy thì chúng ta ra ngoài đi.

Cảnh Huệ Khanh không cử động, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn hai tấm rèm vải, hình như đang suy nghĩ một việc gì.

Nhạc Hạc cũng phát hiện ra thần sắc kỳ lạ của nàng, ngạc nhiên hỏi :

- Tỷ tỷ đang suy nghĩ việc gì?

Khuôn mặt Cảnh Huệ Khanh nở một nụ cười từ tốn :

- Nhạc Hạc, lúc nãy ngươi nói nếu chúng ta mọc được đôi cánh thì có thể rời khỏi đây có phải không?

Nhạc Hạc cười :

- Đúng vậy, nhưng rất tiếc chúng ta không phải là loài chim, làm thế nào có thể mọc cánh được?

Cảnh Huệ Khanh :

- Tuy chúng ta không thể mọc cánh được, nhưng chúng ta có thể chế tạo nó.

Nhạc Hạc chưng hửng :

- Vậy là thế nào?

Cảnh Huệ Khanh :

- Ngươi có thấy qua loài dơi chưa?

Nhạc Hạc gật đầu :

- Thấy rồi.

Cảnh Huệ Khanh :

- Khi nó từ trên cao hạ xuống, hai cánh dang ra từ từ hạ xuống, tư thế đó thật mỹ miều.

Nhạc Hạc :

- Tỷ tỷ muốn nói chúng ta có thể chế tạo đôi cánh cột vào mình rồi bay xuống núi như loài dơi?

Cảnh Huệ Khanh :

- Không, không phải là đôi cánh mà là chiếc dù lớn, chúng ta có thể chế tạo hai chiếc dù lớn rồi cột vào mình, sau đó nhảy từ đỉnh núi xuống, lúc đó gió sẽ thổi căng chiếc dù lớn, tốc độ rơi của nó sẽ chậm lại.

Nhạc Hạc :

- Như vậy nguy hiểm quá, không khéo sẽ bị tan xương nát thịt!

Cảnh Huệ Khanh :

- Chúng ta có thể thí nghiệm trước, cho đến khi xác định chắc chắn là an toàn chúng ta mới nhảy xuống.

Nhạc Hạc :

- Thí nghiệm như thế nào?

Cảnh Huệ Khanh :

- Phía sau của bảo có một cây cổ thụ cao hơn hai chục trượng, chúng ta cột dù vào mình rồi trèo lên đó, nhảy xuống liền biết ngay.

Nhạc Hạc mừng quá :

- Nhưng dùng vật liệu gì để chế tạo hai chiếc dù lớn?

Cảnh Huệ Khanh chỉ hai tấm rèm vải :

- Dùng hai tấm rèm vải này, mỗi tấm rộng hơn hai trượng vuông, cũng đủ rồi.

Nhạc Hạc :

- Được, chúng ta bắt tay vào việc đi!

Dứt lời, liền bước tới kéo hai tấm rèm vải xuống.

Cảnh Huệ Khanh ngăn hắn lại :

- Đừng vội, bây giờ trời đã tối, sáng mai chúng ta hãy bắt tay vào việc.

oo Ngày mười một tháng chín...

Tức là hai hôm sau ngày trùng cửu, sau giờ ngọ một chút, ở chân núi Quỷ bảo xuất hiện hai cha con tiều phu. Người cha khoảng năm mươi tuổi, đứa trẻ hơn hai mươi. Hai cha con đầu đội nón lá, vai mang đòn gánh, lưng lận rìu, đang hoảng sợ nhìn lên vách núi trên cao, rõ ràng họ mới đến nơi này, mới vừa phát hiện cây cầu treo bị gẫy, lão tiều phu nói với vẻ mặt kinh ngạc :

- Vinh nhi!

Thiếu niên trả lời :

- Dạ!

Lão tiều phu :

- Cha nhớ ra rồi!

Thiếu niên :

- Việc gì?

Lão tiều phu :

- Hôm Trùng cửu, chúng ta nghe được một tiếng nổ lớn có đúng không?

Thiếu niên :

- Đúng vậy!

Lão tiều phu :

- Lúc đó cha tưởng là âm thanh của một tảng đá lớn rơi từ trên núi xuống, nhưng ta đã lầm, có thể đó là âm thanh phát ra do chiếc cầu treo bị gẫy đập vào vách núi!

Thiếu niên :

- Chiếc cầu treo chắc chắn như vậy, khi không sao lại gẫy?

Lão tiều phu bằng giọng nói cảm thán :

- Không chắc chắn đâu, đã hơn hai mươi năm không có dấu chân người, cha đã đoán trước sẽ có một ngày nó phải bị gẫy!

Thiếu niên :

- Nếu như thế, sẽ không còn ai có thể bước vào tòa Quỷ bảo nữa.

Lão tiều phu ngước mặt nhìn lên đỉnh núi, chậm chạp :

- Đúng vậy, chuyện ma quỷ ở trong bảo cũng sẽ từ từ đi vào quên lãng...

Thiếu niên lại hỏi :

- Thưa cha, trong Quỷ bảo thật sự có quỷ không?

Lão tiều phu gật đầu :

- Có đấy, nếu không năm xưa cả gia đình Thần Quyền Đặng Thịnh Long sao lại dọn đi.

Thiếu niên :

- Trong bảo tại sao có quỷ?

Lão tiều phu trầm ngâm giây lát :

- Việc này... cha kể cho con nghe, ngươi không được lan truyền ra ngoài.

Thiếu niên :

- Được!

Lão tiều phu ho nhẹ :

- Năm xưa, cha có quen một người đầy tớ của Thần Quyền Đặng Thịnh Long, hắn thường lén lút đến tìm cha để uống rượu, cho nên cha rất hiểu rõ gia đình của Thần Quyền Đặng Thịnh Long...

Thiếu niên :

- Thế nào?

Lão tiều phu :

- Lúc đó Thần Quyền Đặng Thịnh Long chỉ khoảng bốn mươi tuổi, nhưng nghe nói đã vang danh trên giang hồ, mọi người tôn hắn là Thiên hạ đệ nhất quyền.

Thiếu niên :

- Chắc võ công của hắn rất lợi hại?

Lão tiều phu :

- Đúng vậy! Người đầy tớ đó nói với cha Thần Quyền Đặng Thịnh Long tung ra một quyền có thể làm gẫy cây cách hắn vài bước!

Thiếu niên le lưỡi :

- Lợi hại quá!

Lão tiều phu :

- Hắn chẳng những võ công cao cường mà còn rất giàu có, hắn có một vợ và hai thiếp, đẻ được chín đứa con, nhưng các người vợ của hắn ăn ở với nhau không được hòa thuận, thường hay gây gổ.

Thiếu niên :

- Tại sao?

Lão tiều phu :

- Vì tranh đoạt gia tài, Đặng phu nhân chỉ có một đứa con gái, nhưng hai người thiếp mỗi người có bốn đứa con trai, nên Đặng phu nhân sợ sau này không được hưởng gia sản nên xem hai người thiếp và tám đứa con trai như gai trong mắt, luôn tìm cách đuổi họ ra khỏi nhà, nên lúc nào cũng gây gổ với nhau.

Thiếu niên :

- Thần Quyền Đặng Thịnh Long không dàn xếp được sao?

Lão tiều phu lắc đầu :

- Dàn xếp không nổi, mỗi khi họ gây gổ hắn đành phải lánh mặt, sau đó có một lần thấy họ lại gây gổ với nhau, hắn buồn rầu tự nhốt mình trong phòng ngồi uống rượu, sau khi uống say, hắn bước vào phòng của một a hoàn và cưỡng hiếp a hoàn đó.

Thiếu niên :

- Các bà vợ của hắn có biết không?

Lão tiều phu :

- Lúc đầu không biết, sau đó bụng của a hoàn ngày càng lớn, họ mới hay sự việc, lại gây gổ với nhau.

Thiếu niên :

- Rồi thế nào?

Lão tiều phu :

- Có một hôm, người ta phát hiện a hoàn đó đã thắt cổ mà chết!

Thiếu niên :

- Tự vận à?

Lão tiều phu lắc đầu :

- Không phải!

Thiếu niên ngạc nhiên :

- Không phải?

Lão tiều phu :

- Thông thường người treo cổ mà chết đều lè lưỡi ra ngoài, nhưng a hoàn đó lại không, người đầy tớ đó lén lút nói với cha, a hoàn bị người ta sát hại, hung thủ muốn che mắt mọi người, liền mang thi thể của nàng treo lên, làm ra vẻ nàng tự thắt cổ mà chết.

Thiếu niên :

- Đặng phu nhân là hung thủ?

Lão tiều phu lắc đầu :

- Không chắc như vậy, nghe nói bà ta đã thề độc rằng không hề giết ai.

Thiếu niên :

- Vậy là ai?

Lão tiều phu :

- Không biết được, mà a hoàn đó là do Thần Quyền Đặng Thịnh Long mua về, những gia đình giàu có chết đi một a hoàn thì có gì là quan trọng, vài hôm sau, coi như không có việc gì xảy ra.

Thiếu niên :

- Như vậy là một xác, hai mạng?

Lão tiều phu :

- Đúng vậy, a hoàn đó đã sắp đến ngày sanh nở, hung thủ thật quá tàn ác.

Thiếu niên :

- Con hiểu rồi! Sau khi a hoàn chết, âm hồn bất tán, nên biến thành ma quỷ quấy phá trong bảo!

Lão tiều phu gật đầu :

- Đúng vậy, chỉ lạ một điều, sau khi a hoàn chết ba năm trong bảo mới có quỷ xuất hiện, không biết tại sao?

Thiếu niên :

- Con biết!

Lão tiều phu cười :

- Ngươi biết gì?

Thiếu niên :

- Sau khi a hoàn chết và biến thành quỷ cũng phải sanh con, quỷ hay người cũng vậy, đã sanh con thì phải chăm sóc, đó chính là nguyên nhân phải ba năm sau mới bắt đầu quấy phá, vì lúc đó đứa trẻ đã ba tuổi, có thể đi chơi một mình rồi.

Lão tiều phu nghe xong lời giải thích trẻ con của thiếu niên, không nhịn được ngửa mặt cười ha hả. Nhưng đột nhiên tiếng cười của hắn ngưng bặt, nụ cười trên mặt cũng chuyển sang kinh ngạc, hai mắt nhìn thẳng lên trời, miệng ú ớ :

- Vinh... Vinh... nhi...! Ngươi... xem... xem... kìa!

Thiếu niên liền ngước đầu nhìn lên cũng kinh ngạc không kém.

Thì ra, trên bầu trời ngay trên đầu họ khoảng trên trăm trượng xuất hiện hai đốm đen.

Ngoài loài chim ra, đâu còn vật gì khác có thể lơ lửng trên không, mà vật họ đang nhìn thấy chắc chắn không phải là chim, vì hai đốm đen đó mang hình tròn giống như hai cây nấm lớn! Mà lạ nữa, họ còn nhìn thấy dưới hai cây nấm hình như còn treo tòn ten hai con người!

Thiếu niên mở to mắt ngạc nhiên :

- Đó là vật gì vậy?

Lão tiều phu quá hoảng sợ, lẩm bẩm :

- Không biết, cha sống... sống đến từng tuổi... tuổi này, chưa... chưa bao giờ nhìn thấy vật như vậy!

Bây giờ, hai cây nấm đã thấp hơn, chỉ cách mặt đất khoảng bảy tám chục trượng!

Thiếu niên la lên :

- Cha, hình như có người thật đấy!

Lão tiều phu thất thanh :

- Ừ... hình như là một nam một nữ, có đúng không?

Thiếu niên :

- Đúng vậy. Một người phụ nữ tóc dài và một thiếu niên.

Lão tiều phu vội vã :

- Ngươi xem cho kỹ, người phụ nữ tóc dài đó có phải ăn mặc như một nữ tỳ không?

Thiếu niên :

- Không sai!

Lão tiều phu rợn tóc gáy la lên :

- Chạy mau, nó chính là con nữ quỷ dắt theo đứa con!

Nói xong, nắm tay thiếu niên chạy lẹ. Hai cha con không dám quay đầu nhìn lại, vội vàng chạy thật mau.

Không bao lâu, hai cây nấm quái dị đã chạm mặt đất dưới chân núi.

Nếu hai cha con lão tiều phu còn có mặt ở đó họ có thể nhìn thấy rõ ràng đó là hai cái dù được chế tạo bằng cành cây và vải đen!

Hai người treo tòn ten dưới hai cái dù chính là Nhạc Hạc và Cảnh Huệ Khanh.

Lúc họ chạm đất, hai khuôn mặt đều ửng đỏ, đó là vì quá hưng phấn, họ đứng nhìn nhau giây lát, bỗng nhiên bước tới ôm chặt lấy nhau.

Hồi lâu, hai người mới bình tĩnh trở lại, cùng ngồi xuống tảng đá dưới chân. Cảnh Huệ Khanh vuốt lại mái tóc dài mỉm cười :

- Hai tiều phu lúc nãy đã hoảng sợ bỏ chạy khi thấy chúng ta.

Nhạc Hạc cười theo :

- Chắc chắn họ cho rằng chúng ta là quỷ!

Cảnh Huệ Khanh :

- Đúng vậy, họ sẽ đi tung tin khắp nơi, rằng thấy hai con quỷ từ trên trời xuống.

Nhạc Hạc nhìn hai cái dù mỉm cười :

- Không có ai tin rằng bằng hai cái dù này, nhảy từ đỉnh núi cao hơn ba trăm trượng xuống đây mà vẫn bình an vô sự...

Cảnh Huệ Khanh :

- Ta cũng không dám tin tưởng, ta nghĩ rằng chúng ta tám phần là chết.

Nhạc Hạc :

- Thật vậy, tiểu đệ cũng có cảm giác chết đi sống lại.

Cảnh Huệ Khanh :

- Bây giờ ta hy vọng lập tức tìm được Thần Quyền Đặng Thịnh Long để xử tội hắn.

Nhạc Hạc :

- Tỷ tỷ nghĩ rằng ta sẽ tìm hắn ở đâu?

Cảnh Huệ Khanh lắc đầu :

- Không biết, nhưng ta biết rằng thế nào cũng có một người ta sẽ tìm được hắn.

Nhạc Hạc :

- Hắn sát hại Ngũ lão, nếu là cố tình vu oan giá họa cho chúng ta, thì hắn sẽ đến thông báo cho người của Ngũ đại phái biết.

Cảnh Huệ Khanh :

- Ý ngươi nói chúng ta sẽ tìm được hắn ở Ngũ Lão hội?

Nhạc Hạc :

- Rất có thể!

Cảnh Huệ Khanh đứng dậy.

- Như vậy chúng ta lập tức đến Ngũ Lão hội.

Nhạc Hạc kéo tay nàng lại :

- Đừng vội, Ngũ Lão hội ở tận Ngũ Lão phong, chúng ta hãy nghiên cứu vấn đề này trước đã...

Cảnh Huệ Khanh ngồi xuống :

- Vấn đề gì?

Nhạc Hạc :

- Đến bây giờ tiểu đệ vẫn chưa dám khẳng định ngũ lão có phải là hung thủ sát hại gia phụ hay không, nếu không phải là họ thì tiểu đệ sẽ gặp rắc rối đấy, vì tiểu đệ đã mạo danh gia sư mời Ngũ lão đến đây, tuy rằng một kẻ nào khác đã giết họ nhưng việc mạo danh sẽ liên lụy đến gia sư.

Cảnh Huệ Khanh hỏi :

- Ngươi dự định về gặp lệnh sư trước?

Nhạc Hạc :

- Đúng vậy, sau đó sẽ tìm Mai lão phu nhân nhờ bà ta giám định giùm vuông “Ngũ Lão lệnh tiễn” này, sau đó mới đến Ngũ Lão hội. Ý tỷ tỷ ra sao?

Cảnh Huệ Khanh gật đầu :

- Cũng được!

Nhạc Hạc :

- Nếu tỷ tỷ sợ đuổi không kịp tên Thần Quyền Đặng Thịnh Long, vậy tỷ tỷ có thể đi trước, tiểu đệ một mình đến gặp gia sư.

Cảnh Huệ Khanh :

- Không, ta cùng đi với ngươi.

Nhạc Hạc :

- Được, tỷ tỷ cùng với tiểu đệ đi gặp gia sư, sau đó dù Thần Quyền Đặng Thịnh Long có phải là một trong những hung thủ năm xưa đã sát hại gia phụ hay không, tiểu đệ cũng giúp tỷ đi tìm hắn.

Cảnh Huệ Khanh :

- Lệnh sư cư ngụ ở đâu?

Nhạc Hạc :

- Tứ Minh Sơn.

Cảnh Huệ Khanh :

- Cách đây không xa lắm?

Nhạc Hạc :

- Đúng vậy, chỉ cách đây hơn ba trăm dặm.

Cảnh Huệ Khanh :

- Còn Mai lão phu nhân thì ở đâu?

Nhạc Hạc :

- Nghe nói ở trong thành Trường An, bà ta là Thích tú danh gia số một của cả nước, danh tiếng rất lớn, ta cứ đến thành Trường An hỏi thăm sẽ biết.

Cảnh Huệ Khanh đứng dậy :

- Được, đến Tứ Minh Sơn trước, sau đến Trường An rồi sau mới đến Ngũ Lão phong.

Thôi chúng ta lên đường.

Hai người cùng khởi hành.

Đến hoàng hôn hôm đó, hai người đã rời khỏi Bắc Nhạn Đãng sơn hơn mười mấy dặm, trời đã tối, họ tá túc nhờ một hộ nông gia, hôm sau lại tiếp tục lên đường.

Cảnh Huệ Khanh năm nay đã hai mươi tám tuổi, Nhạc Hạc chỉ mới hơn hai mươi, trên đường đi hai người xưng hô nhau là tỷ đệ, nên không gây sự chú ý của những người khác.

Hơn hai ngày rưỡi đường đi thì đến Tứ Minh Sơn tú lệ.

Tứ Minh Sơn là một dãy núi gồm hai trăm tám chục ngọn, phân chia rõ ràng, địa thế hùng vĩ, phong cảnh tuyệt đẹp, được liệt vào một trong vô số thắng cảnh của Trung Nguyên...

Cảnh Huệ Khanh tuy là một phụ nữ mang nhiều u uất, nhưng nhìn thấy thắng cảnh ngoạn mục này, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái, khen ngợi :

- Nơi đây thật đẹp.

Nhạc Hạc :

- Đúng vậy, tiểu đệ đã ở trong dãy núi này hơn bảy tám năm, nhưng đối với cảnh sắc trong núi vẫn xem qua không chán, nơi này so với chỗ ở của đệ ở Tiên Hoa Thiên Khiếm đẹp hơn trăm lần.

Cảnh Huệ Khanh :

- Tại sao từ trước đến giờ ngươi không chịu tiết lộ cho ta biết lệnh sư ẩn cư ở dãy núi này?

Nhạc Hạc có ý xin lỗi :

- Không phải tiểu đệ không muốn nói, là vì gia sư thích cảnh yên tịnh, dặn tiểu đệ không được tiết lộ chỗ ẩn cư này với người ngoài.

Cảnh Huệ Khanh :

- Ngươi bái được ông ta là sư phu, thật là (sách mất hai trang lúc người còn đi lại trên giang hồ, cũng thường cỡi bò thay ngựa.

Cảnh Huệ Khanh lại cười :

- Lệnh sư có một môn võ công độc bá võ lâm là Thiên Ngưu Thần Công, chẳng lẽ cũng liên quan đến bò hay sao?

Nhạc Hạc - Có thể nói như vậy...

Hai người đã đến trước căn nhà lá.

Nhạc Hạc thấy cửa căn nhà lá đóng kín, quay đầu nhìn sang gian chuồng bò ở phía trái căn nhà :

- Thật không may...

Cảnh Huệ Khanh :

- Việc gì?

Nhạc Hạc :

- Gia sư đã ra ngoài.

Cảnh Huệ Khanh :

- Đi đâu rồi?

Nhạc Hạc :

- Chắc đi chăn bò rồi, tỷ tỷ xem trong chuồng bò đã trống rỗng, gia sư hàng ngày đều dắt bò đi ăn cỏ.

Vừa nói, vừa đưa tay đẩy cánh cửa bước vào trong nhà.

Trong nhà, mang màu sắc của một người đàn ông độc thân... lộn xộn, dơ bẩn!

Đối với cảnh bừa bãi lộn xộn này, Nhạc Hạc đã thường gặp, nhưng hôm nay Nhạc Hạc vừa bước vào nhà liền cảm thấy lạ, lẩm bẩm trong miệng :

- Quái lạ!

Cảnh Huệ Khanh :

- Thế nào rồi?

Nhạc Hạc :

- Hình như gia sư đã hạ sơn rồi.

Cảnh Huệ Khanh :

- Sao ngươi biết?

Nhạc Hạc chỉ một chiếc bàn ở trong nhà :

- Tỷ tỷ xem trên mặt bàn đầy bụi bặm, gia sư tuy không quen chăm sóc nhà cửa, nhưng chiếc bàn này mỗi ngày người đều ăn cơm trên đó, không bao giờ để bám đầy bụi bặm như vậy.

Cảnh Huệ Khanh :

- Nói như vậy, chúng ta thật không may.

Nhạc Hạc :

- Gia sư đã nhiều năm không xuống núi, lần này rời khỏi Tứ Minh Sơn, không biết có việc gì hay không?

Cảnh Huệ Khanh :

- Có thể đi tìm ngươi?

Nhạc Hạc lắc đầu :

- Không thể nào, trước khi người nhận đệ làm đệ tử, người đã nói rõ ràng rằng người và Ngũ lão cũng có giao tình, nên về việc tiểu đệ trả thù cho cha, người không thể giúp đỡ, cho nên không bao giờ đến Quỷ bảo để tìm tiểu đệ.

Cảnh Huệ Khanh :

- Ngươi có nói rằng sau khi trả thù cha sẽ về đây thăm lệnh sư hay không?

Nhạc Hạc :

- Không có, gia sư bảo tiểu đệ đừng đến tìm người nữa.

Cảnh Huệ Khanh :

- Như vậy, rất có thể lệnh sư không muốn gặp ngươi nên dọn đi chỗ khác rồi.

Nhạc Hạc :

- Không, gia sư không có lý do gì để tránh mặt tiểu đệ.

Cảnh Huệ Khanh hỏi :

- Nhà bếp ở đâu?

Nhạc Hạc chỉ một cánh cửa bên phải :

- Ở trong đó.

Cảnh Huệ Khanh :

- Ta vào xem xem.

Nhạc Hạc liền dẫn nàng đi vào nhà bếp, nhà bếp bày trí cũng rất đơn giản, chỉ có một cái bếp và một chiếc bàn và một số vật dụng nhà bếp. Cảnh Huệ Khanh giở một cái nắp chảo lên xem, chỉ thấy trong chảo đã hen rỉ.

- Không sai, lệnh sư đã rời khỏi nơi đây.

Nhạc Hạc thở dài :

- Chẳng lẽ gia sư đã quyết định không gặp mặt tiểu đệ nữa hay sao?

Cảnh Huệ Khanh :

- Rất có thể như vậy, lệnh sư là một võ lâm cao nhân, vì có giao tình thâm hậu với lệnh tôn, nên không tiện từ chối lệnh đường mà nhận ngươi làm đồ đệ, nhưng người và Ngũ lão cũng có giao tình, nên tình cảm của người thật là khó xử, cho nên sau khi truyền thụ võ công cho ngươi, liền dọn đi nơi khác để không màng thị phi nữa.

Nhạc Hạc cảm thấy có lý, gật đầu thở dài :

- Bây giờ tiểu đệ cảm thấy rất hối hận, không nên mạo dụng danh tánh của gia sư để hẹn gặp ngũ lão ở Quỷ bảo.

Cảnh Huệ Khanh :

- Nhưng chỉ có cách mạo danh của lệnh sư, ngũ lão mới chịu đúng hẹn đến Quỷ bảo, ta nghĩ rằng lệnh sư cũng thông cảm và tha thứ cho ngươi.

Nhạc Hạc :

- Khi đến Ngũ Lão hội, tiểu đệ dự định sẽ nói hết mọi việc với người của ngũ đại phái để khỏi liên lụy gia sư.

Cảnh Huệ Khanh :

- Nếu như vậy họ sẽ không tha cho ngươi đâu, vì dù họ có tin lời của ngươi nói cũng nghĩ rằng ngũ lão cũng do ngươi mà bị sát hại.

Nhạc Hạc :

- Chỉ cần không liên lụy đến gia sư, những việc khác tiểu đệ không cần đắn đo nữa.

Cảnh Huệ Khanh :

- Vuông “Ngũ Lão lệnh tiễn” ngươi phải giữ gìn cẩn thận, đó là vật chính để xác định lệnh tôn là bị ngũ lão sát hại, khi đến Ngũ Lão hội ngươi có thể đem nó ra, giao cho người của ngũ đại phái kiểm nghiệm, công lý tự tại lòng người, ngươi có “Ngũ Lão lệnh tiễn” làm chứng, ta tin rằng họ cũng không dám vội vàng giết hại ngươi.

Nhạc Hạc gật đầu.

Cảnh Huệ Khanh nhìn thấy một cái lu ở cạnh bếp, bèn chỉ vào đó mà hỏi :

- Cái đó có phải dùng để đựng nước hay không?

Nhạc Hạc :

- Đúng vậy, lúc tiểu đệ học võ ở đây, mỗi ngày đều phải hứng đầy...

Vừa nói, vừa đến gần cái lu mở nắp cái lu lên.

Đột nhiên một tiếng động vang lên, từ trong lu nhảy ra một người áo đen.

Hai người nằm mơ cũng không ngờ trong lu lại có người, nhứt thời hoảng sợ đồng thanh la lên và lùi bước.

Người áo đen vừa nhảy ra khỏi lu, liền phi thân ra ngoài cửa, nhìn thân pháp của hắn rõ ràng là một cao thủ!

Nhạc Hạc sau một hồi hoảng sợ, liền quát lên một tiếng, phi thân ra ngoài. Cảnh Huệ Khanh cũng bay theo, la lớn :

- Chặn hắn lại, đừng để hắn trốn thoát.

Lúc Nhạc Hạc đuổi theo ra ngoài, người áo đen đã cách xa năm trượng, đang phóng xuống ngọn núi, hắn cười lạnh lùng tung mình lên thi triển khinh công thượng thừa... Nhạc Hạc linh không hư độ, cố gắng đuổi theo.

Tốc độ của người áo đen rất nhanh nhưng Nhạc Hạc còn nhanh hơn nữa, chỉ rượt theo hơn hai mươi trượng đã vượt qua hắn, nhảy xuống trước mặt hắn, chặn hắn lại :

- Muốn chết!

Người áo đen quát lên một tiếng, tay phải vươn lên,ba cây Hồ Điệp tiêu bay ra nhắm vào ba chỗ yếu của Nhạc Hạc phóng tới, Nhạc Hạc nghiêng mình né tránh, lấy đà phóng tới tung ra một chưởng.

Người áo đen cũng khá lanh lẹ, lập tức lùi vài bước, tay phải rút từ sau lưng ra một thanh trường kiếm, đánh liền ba chiêu.

Lúc này, Cảnh Huệ Khanh đã đến hiện trường, nhưng nàng không ra tay, đứng ngoài quan sát, hình như nàng nghĩ rằng phần thắng chắc chắn nghiêng về phía Nhạc Hạc.

Quả đúng như thế, vừa đấu được vài chiêu, Nhạc Hạc đã chiếm thế thượng phong, trên lưng hắn cũng đeo một thanh trường kiếm nhưng hắn không hề rút kiếm chỉ dùng đôi tay để nghinh định, không tới mười chiêu, người áo đen đã cảm thấy lúng túng.

Nhạc Hạc tuy tuổi chỉ vừa hơn hai mươi nhưng võ công đã không dưới bất cứ một vị Chưởng môn nào. Vì lúc thiếu thời hắn đã được sự chân truyền của phụ thân, sau đó lại bái Thiên Ngoại Quái Tẩu Lỗ Ba Công làm sư phụ khổ luyện bảy tám năm. Rồi lại giả vờ bái chưởng môn Bạch Hạc phái Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn làm sư phụ cũng học được không ít võ nghệ, thân mang sở trường của ba phái, không phải có nhiều cao thủ được may mắn như vậy. Nếu không phải vì muốn bắt sống, trong vòng năm chiêu hắn có thể giết chết đối phương.

Đánh vài chiêu nữa, người áo đen coi như đã nằm trong tay hắn, đương nhiên hắn không có thời gian và tâm tình đùa giỡn với đối phương, liền tung ra một chiêu sát thủ, một tiếng “bùng” thanh kiếm của đối phương đã rớt xuống đất, hắn quát lớn :

- Ngừng tay!

Người áo đen đâu chịu để bắt sống dễ dàng liền tung mình nhảy lên, ý muốn tìm đường trốn chạy. Nhạc Hạc lại tung một chưởng quát :

- Xuống đây!

Thân hình của người áo đen đang bay cao, bỗng nhiên la lên một tiếng rơi thẳng xuống đất không dậy nổi nữa.

Nhạc Hạc nhấc thanh trường kiếm của đối phương lên, chỉ vào lưng của đối phương, lạnh lùng hỏi :

- Ngươi là ai, tại sao lại ẩn núp trong lu nước?

Người áo đen không lên tiếng trả lời.

Tuổi tác của hắn trên dưới ba mươi, tướng mạo cũng khá đoan chính, nhưng trên mày có một vết sẹo, nên trông hắn không được đàng hoàng cho lắm.

Nhạc Hạc thấy hắn không lên tiếng trả lời, liền nhíu mày tỏ vẻ giận dữ :

- Ngươi điếc hay là câm?

Người áo đen vẫn không lên tiếng. Nhạc Hạc cười lạnh lùng :

- Hừ! Chẳng lẽ các hạ muốn chịu một chút đau khổ?

Cảnh Huệ Khanh lên tiếng :

- Đừng vội, giải hắn vào nhà trước đã rồi từ từ tra hỏi.

Nhạc Hạc vẫn dùng kiếm dí vào lưng của đối phương, quát :

- Đứng dậy!

Người áo đen từ từ đứng dậy, lúc đứng thẳng người, hai mày nhíu lại hình như bị thương không nhẹ.

- Đi!

Người áo đen lặng lẽ bước đi.

Nhạc Hạc giải hắn vào trong nhà, ra lịnh hắn ngồi xuống, sau đó vuốt kiếm mỉm cười :

- Tốt nhất, ngươi đừng nên nghĩ đến chuyện trốn khỏi đây, nếu ta không cho ngươi đi, thì ngươi có cánh cũng không bay khỏi.

Nói đến đây bỗng “rắc” một tiếng, thanh trường kiếm trên tay đã bị hắn dùng nội lực làm gẫy. Nội lực của hắn, đã có tác dụng trấn áp, người áo đen biến sắc, cúi đầu xuống.

Nhạc Hạc vứt thanh kiếm gẫy rồi hỏi :

- Xin cho biết quý danh?

Người áo đen liền lên tiếng trả lời :

- Ta họ Đông Phương, tên Lượng...

Nhạc Hạc :

- Môn hạ của ai?

Đông Phương Lượng :

- Thổ Địa Công.

Nhạc Hạc hỏi :

- Cái gì?

Đông Phương Lượng :

- Thổ Địa Công Phòng Vũ, bằng hữu đi lại trên giang hồ phải biết đến tên tuổi này chứ.

Nhạc Hạc đương nhiên biết Thổ Địa Công Phòng Vũ là một võ lâm quái kiệt, tuy không nổi tiếng bằng sư phụ Thiên Ngoại Quái Tẩu nhưng cũng là một người rất được kính nể, liền hỏi tiếp :

- Các hạ đến đây để làm gì?

Đông Phương Lượng :

- Tại hạ nhận lời ủy thác của Thiên Ngoại Quái Tẩu Lỗ tiền bối, đến đây chờ đợi một người.

Nhạc Hạc :

- Ai?

Đông Phương Lượng :

- Nhạc Hạc!

Nhạc Hạc hỏi :

- Ngươi gặp Thiên Ngoại Quái Tẩu ở đâu?

Đông Phương Lượng :

- Lỗ lão tiền bối đến Chung Nam Sơn tìm gia sư hàn huyên, dự định ở lại đó vài tháng, cho nên nhờ tại hạ đến đây để đợi đồ đệ của Lỗ lão tiền bối, thông báo cho đồ đệ của tiền bối một tiếng, tiền bối dự định đồ đệ này sẽ về đây thăm tiền bối.

Nhạc Hạc lại hỏi :

- Ngươi đã từng gặp qua Nhạc Hạc chưa?

Đông Phương Lượng lắc đầu :

- Chưa hề.

Nhạc Hạc :

- Ta chính là Nhạc Hạc!

Đông Phương Lượng ngạc nhiên :

- Ồ! Ngươi chính là Nhạc Hạc, sao không chịu nói sớm?

Nhạc Hạc mỉm cười :

- Trước khi ta động thủ với nhau, quả thật chưa hề thông báo danh tánh, nhưng tại sao Đông Phương huynh lại phải ẩn nấp trong lu nước?

Đông Phương Lượng :

- Tại hạ không biết ngươi chính là Nhạc Hạc, lúc nãy nhìn thấy ngươi và vị cô nương này đi vào trong nhà, nghĩ rằng các ngươi đến đây với mục đích khác, nên mới tìm chỗ ẩn nấp để xem động tĩnh, lúc đó tại hạ đang ở trong nhà bếp thấy cái lu nước có thể ẩn nấp được nên mới trốn vào trong đó.

Nhạc Hạc cười :

- Sau đó ta giở nắp lu ra sao Đông Phương huynh lại chạy trốn?

Đông Phương Lượng :

- Tại hạ sợ ngươi hạ độc thủ, nên muốn chạy ra ngoài rồi tính sau, sau đó thấy các ngươi đuổi theo nên... Nói chung là nếu tại hạ biết được ngươi là Nhạc Hạc thì không cần bỏ chạy.

Cảnh Huệ Khanh tiếp lời :

- Ngươi đến đây để chờ Nhạc Hạc, thấy chúng ta đến đây cũng phải đoán được hắn là Nhạc Hạc chứ, đâu cần trốn tránh làm gì?

Đông Phương Lượng quay đầu sang nhìn nàng, rồi quay trở lại hỏi Nhạc Hạc :

- Vị cô nương này là...

Nhạc Hạc :

- Nàng họ Cảnh, là chị họ của ta.

Đông Phương Lượng gật đầu chào nàng :

- Cảnh cô nương trách cũng phải, tại hạ thật quá hồ đồ.

Cảnh Huệ Khanh :

- Sau đó chúng ta vào nhà bếp, ngươi có nghe được cuộc nói chuyện của chúng ta không?

Đông Phương Lượng :

- Tại hạ có nghe nhưng không rõ lắm.

Cảnh Huệ Khanh :

- Ngươi đến đây bao lâu rồi?

Đông Phương Lượng :

- Sớm hơn hai vị khoảng một giờ.

Cảnh Huệ Khanh :

- Thiên Ngoại Quái Tẩu nhờ ngươi đến đây đợi Nhạc Hạc, có nhắn gởi gì không?

Đông Phương Lượng :

- Lỗ lão tiền bối nhờ tại hạ nhắn với Nhạc lão đệ rằng lão tiền bối ở núi Chung Nam, mong Nhạc lão đệ theo tại hạ đến đó hội ngộ, chỉ có thế thôi.

Cảnh Huệ Khanh trầm ngâm giây lát, rồi nháy mắt với Nhạc Hạc :

- Nhạc đệ lại đây, tỷ tỷ muốn hỏi đệ một việc.

Nói xong quay lưng đi ra ngoài. Nhạc Hạc liền theo sau, đến chỗ cách căn nhà vài trượng mới hỏi nhỏ :

- Tỷ tỷ hoài nghi hắn nói láo?

Cảnh Huệ Khanh :

- Đúng vậy, ta thấy người này rất khả nghi, thứ nhất, lệnh sư nếu muốn gặp đệ, trước khi đến Chung Nam Sơn, ắt phải để lại thơ để nhắn đệ, cớ gì sau khi đến Chung Nam Sơn mới nhờ người từ xa xôi đến đây để chờ đệ? Thứ hai, nếu người này thật sự đến đây để chờ đệ, không bao giờ hành động lén lút như vậy, mà lúc hắn ẩn nấp trong lu nước, không thể nào không nghe rõ lời đối thoại của chúng ta!

Nhạc Hạc gật đầu :

- Tiểu đệ cũng cảm thấy hắn rất khả nghi, nhưng hắn đã tự xưng là môn hạ của Thổ Địa Công Phòng Vũ, chúng ta không tiện tra xét thêm, vì lỡ hắn thật sự là môn hạ của Thổ Địa Công Phòng Vũ thì...

Cảnh Huệ Khanh :

- Ta hiểu, ta gọi đệ ra đây, chỉ muốn nhắc nhở đệ phải cẩn thận, đừng quá tin lời hắn.

Nhạc Hạc :

- Muốn biết hắn có phải là môn hạ của Thổ Địa Công Phòng Vũ hay không cũng rất dễ dàng.

Cảnh Huệ Khanh :

- Theo hắn đến Chung Nam Sơn?

Nhạc Hạc :

- Đúng vậy, đến Chung Nam Sơn sẽ biết thực hư!

Cảnh Huệ Khanh :

- Ta chỉ sợ đó là một cái bẫy.

Nhạc Hạc :

- Dù sao chúng ta cũng phải đến Trường An, mà Trường An ở gần Chung Nam Sơn, bây giờ hãy tạm tin lời hắn, theo hắn đến Chung Nam Sơn, trên đường đi nhớ cẩn thận.

Cảnh Huệ Khanh hỏi :

- Ngay bây giờ khởi hành?

Nhạc Hạc :

- Nếu tỷ tỷ đã mệt, thì chúng ta ở lại đây một đêm, ngày mai khởi hành cũng được.

Cảnh Huệ Khanh :

- Không, ta không mệt, muốn đi thì đi thôi.

Hai người trở vào căn nhà lá, Nhạc Hạc thấy Đông Phương Lượng vẫn ngoan ngoãn ngồi ở chỗ cũ, trong lòng cũng bớt chút hoài nghi, miệng cười hỏi :

- Lưng của Đông Phương huynh không sao chứ?

Đông Phương Lượng cười :

- Đỡ nhiều rồi, cũng may là Nhạc lão đệ nới tay, nếu không cái mạng tại hạ đã tiêu rồi!

Nhạc Hạc :

- Tánh tình tiểu đệ lỗ mãng, ngộ thương Đông Phương huynh, cầu mong Đông Phương huynh tha lỗi.

Đông Phương Lượng :

- Không sao, không sao!

Nhạc Hạc :

- Tiểu đệ quyết định theo Đông Phương huynh đến Chung Nam Sơn để gặp gia sư, nếu Đông Phương huynh còn khỏe, chúng ta khởi hành ngay được không?

Đông Phương Lượng :

- Được, còn Cảnh cô nương?

Nhạc Hạc :

- Chị họ ta cũng cùng đi!

Đông Phương Lượng :

- Vậy tốt quá, nhưng tại hạ chỉ có một con ngựa để ở thị trấn dưới núi, không biết hai vị có mang theo ngựa hay không?

Nhạc Hạc :

- Không có, nhưng chúng ta có thể mua ở thị trấn dưới núi.

Đông Phương Lượng đứng dậy :

- Vậy chúng ta lên đường!

oo Buổi trưa hôm sau, ba người đã đến thị trấn, Nhạc Hạc mua được hai con tuấn mã, ba người ba ngựa đi về hướng Tây.

Ngày đi đêm nghỉ, đi khoảng nửa tháng đã đến Đồng Quan, thành Trường An không còn xa lắm, trên đường đi Đông Phương Lượng biểu hiện rất thành thật không hề có hành động mờ ám. Đối với các vấn đề do Nhạc Hạc đề ra, đều trả lời tường tận, không hề gian trá, điều này làm vơi đi lòng hoài nghi của Nhạc Hạc và Cảnh Huệ Khanh đối với hắn.

Lúc đến Đông Quan, trời đã sụp tối, ba người bàn tính ở một đêm trong thành, Đông Phương Lượng tỏ ra rất quen thuộc vùng đất này, liền dẫn họ đến một tửu lầu để ăn cơm.

Đang ăn cơm, Đông Phương Lượng cười :

- Trong thành này có vài nơi rất đáng cho chúng ta đến du ngoạn, chút nữa chúng ta đến khách sạn đặt ba gian phòng, rồi thoải mái tắm rửa, sau đó tại hạ sẽ dẫn đường.

Nhạc Hạc :

- Tốt thôi!

Cảnh Huệ Khanh hỏi :

- Nơi đây cách Chung Nam Sơn bao xa?

Đông Phương Lượng :

- Hơn hai trăm dặm, nếu đi nhanh một chút, hoàng hôn ngày mai thì đến, nhưng hai vị không phải muốn đến thành Trường An để gặp Mai lão phu nhân hay sao?

Nhạc Hạc tiếp lời :

- Bây giờ tiểu đệ đã thay đổi ý kiến, quyết định đến gặp gia sư trước, có thể gia sư sẽ có lời chỉ bảo.

Đông Phương Lượng :

- Như vậy cũng tốt, có lẽ lệnh sư sẽ cùng người đến gặp Mai lão phu nhân.

Nhạc Hạc :

- Đúng vậy!

(Sách mất hai trang - Rất tiếc, vì ít khi có phụ nữ đến trọ, nên tệ điếm chưa xây phòng tắm nữ.

Đông Phương Lượng :

- Như vậy, phiền ngươi chuẩn bị hai thùng nước nóng mang vào gian phòng giữa.

Tiểu nhị :

- Có ngay, lập tức có ngay!

Đông Phương Lượng :

- Nhanh lên, chúng ta tắm rửa xong còn phải đi du ngoạn khắp thành.

Tiểu nhị vâng vâng dạ dạ vội vã bước đi.

Đông Phương Lượng quay sang Cảnh Huệ Khanh cười nói :

- Cảnh cô nương vào nghỉ ở gian giữa được không?

Cảnh Huệ Khanh gật đầu :

- Được!

Đông Phương Lượng lại quay qua Nhạc Hạc :

- Chúng ta đi tắm chứ?

Nói xong, hai người bước vào phòng bỏ khăn gói xuống, cầm theo quần áo cần thay cùng nhau bước vào phòng tắm.

Phòng tắm rất rộng lớn, có thể chứa mấy chục người, chính giữa có hai hồ nước lớn, một hồ nước nóng, một hồ nước lạnh, ở bìa hồ có nhiều thùng gỗ nhỏ, tắm rửa rất tiện lợi.

Nhạc Hạc cùng Đông Phương Lượng bước vào phòng tắm, thấy có năm sáu người khách đang tắm, hai người cùng cởi hết quần áo, treo lên trên kệ rồi múc nước tắm.

Đông Phương Lượng tắm rất lẹ, giây lát đã tắm xong, hắn lau khô mình rồi nói với Nhạc Hạc :

- Lão đệ từ từ tắm tại hạ ra ngoài trước.

Nhạc Hạc :

- Được, Đông Phương huynh cứ ra trước.

Đông Phương Lượng đến chỗ để quần áo, lấy quần áo thay vào rồi cầm quần áo vừa mới thay ra, bước ra khỏi nhà tắm.

Nhạc Hạc nghĩ rằng Cảnh Huệ Khanh phải tắm lâu lắm nên hắn cũng chậm rãi mà tắm, hắn gội đầu trước rồi mới tắm rửa, một hồi lâu mới tắm xong, cũng lau khô mình rồi thay quần áo, thay xong định lấy các món đồ linh tình trong quần áo vừa thay ra, vừa đút tay vào...

Đột nhiên sắc mặt hắn thay đổi. Vì hắn phát hiện ra mất một món đồ...

“Ngũ Lão lệnh tiễn”.

“Ngũ Lão lệnh tiễn” được hắn xếp ngay ngắn, bỏ vào một cái túi, bây giờ túi đó còn, nhưng “Ngũ Lão lệnh tiễn” đã mất.

“Ngũ Lão lệnh tiễn” không những là vật chứng để truy tìm hung thủ đã sát hại cha hắn mà còn liên can đến sự thanh bạch của hắn, vạn lần không thể mất được.

Lòng hắn lập tứa rối ren, vội vàng lục lọi các quần áo vừa thay, rồi trên kệ, nhưng không có kết quả, “Ngũ Lão lệnh tiễn” đã thật sự biến mất.

- Không thể nào, lúc nãy ta cởi quần áo ra, rõ ràng còn rờ thấy nó mà...

Vừa lẩm bẩm hắn vừa gom lại quần áo, nhanh chân ra khỏi phòng tắm, trở vào căn phòng của hắn, lục soát lại hành lý của hắn.

Cũng không kết quả!

- Có thể đánh rơi nó trong phòng tắm?

Nghĩ đến đây, hắn lại trở vào phòng tắm để tìm kiếm, nhưng tìm khắp phòng vẫn không thấy tung tích của “Ngũ Lão lệnh tiễn”.. Tim hắn đập bình bịch, lại ra khỏi phòng tắm, đi thẳng vào phòng của Đông Phương Lượng la lên :

- Đông Phương huynh, Đông Phương huynh!

Nhưng Đông Phương Lượng lại không ở trong phòng. Hắn ngơ ngẩn đứng sát vào tường, gõ lên tường vài tiếng :

- Tỷ tỷ, tỷ tỷ tắm xong chưa?

Từ bên kia phòng, Cảnh Huệ Khanh trả lời :

- Chờ một chút, sắp xong rồi.

Nhạc Hạc lại ra khỏi phòng, la lớn :

- Đông Phương huynh, Đông Phương huynh!

Cảnh Huệ Khanh đang tắm trong phòng, nghe tiếng la hét đầy vẻ bàng hoàng lo sợ của hắn, liền vội mặc quần áo vào, mở cửa chạy ra hỏi :

- Hắn không phải cùng ngươi đi tắm sao?

Nhạc Hạc :

- Hắn tắm rất vội, đã xong trước tiểu đệ hơn một tiếng đồng hồ.

Cảnh Huệ Khanh “ồ” một tiếng, đưa mắt nhìn chung quanh :

- Như vậy hắn đi đâu rồi?

Nhạc Hạc thần sắc bàng hoàng :

- Tỷ tỷ vuông “Ngũ Lão lệnh tiễn” của tiểu đệ đã không cánh mà bay.

Cảnh Huệ Khanh cũng hoảng sợ :

- Cái gì, ngươi đánh rơi vuông “Ngũ Lão lệnh tiễn” à?

Nhạc Hạc :

- Đúng vậy, sau khi tiểu đệ tắm xong lúc đang mặc áo thì phát giác nó đã biến mất.

Cảnh Huệ Khanh vội vàng hỏi :

- Có rớt trong phòng tắm không?

Nhạc Hạc :

- Tiểu đệ đã tìm khắp phòng tắm nhưng không thấy!

Cảnh Huệ Khanh :

- Gói hành lý?

Nhạc Hạc lắc đầu :

- Cũng không có!

Cảnh Huệ Khanh :

- Có thể nào rơi trên đường đi không?

Nhạc Hạc lắc đầu :

- Không thể nào, tiểu đệ bỏ nó vào trong một cái túi nhỏ, không thể nào rơi được, mà trước khi tắm tiểu đệ rờ thấy nó vẫn còn.

Đột nhiên Cảnh Huệ Khanh nhíu mày :

- Đông Phương Lượng đâu rồi?

Nhạc Hạc :

- Không biết! Hành lý của hắn còn ở trong phòng.

Cảnh Huệ Khanh hỏi :

- Lúc các ngươi tắm, quần áo cởi ra có để chung không?

Nhạc Hạc :

- Có!

Bỗng nhiên hắn giật mình :

- Hừ, chẳng lẽ hắn?

Cảnh Huệ Khanh cười lạnh lùng :

- Chắc chắn là hắn, ngươi đã bị hắn gạt rồi.

Nhạc Hạc liền co chân chạy ra ngoài, đến quầy của khách sạn, nắm áo tên tiểu nhị hỏi :

- Tiểu nhị, ngươi có thấy người thanh niên đi cùng ta không?

Tiểu nhị gật đầu :

- Có, hắn đã đi ra phố, nói mua một ít đồ sẽ trở lại ngay.

Nhạc Hạc :

- Còn ngựa của hắn?

Tiểu nhị :

- Còn ở trong chuồng ngựa.

Nhạc Hạc quay lại nói với Cảnh Huệ Khanh :

- Tỷ tỷ chờ đây giây lát, tiểu đệ ra ngoài tìm xem!

Nói xong, phi thân ra ngoài.

Cảnh Huệ Khanh quay lại sân sau, đi vào phòng của Đông Phương Lượng xem xét, thấy gói hành lý của hắn còn để ở trên đầu giường, liền mở ra lục soát. Trong gói hành lý chỉ có vài bộ đồ, ngoài ra chẳng còn gì khác!

Nàng lại lục soát khắp phòng, không phát hiện gì cả, nàng suy nghĩ :

- “Thật là đồ gian xảo, chỉ vì vuông “Ngũ Lão lệnh tiễn” mà đành phải chịu cực đi cùng chúng ta mấy ngàn dặm đường!”

Nàng lại quay vào phòng của Nhạc Hạc xem xét, không thấy Đông Phương Lượng để lại vật gì, đành quay về phòng của nàng chờ đợi.

Hơn nửa tiếng sau, Nhạc Hạc trở về, vẻ mặt đầy thất vọng!

Nàng nhìn thấy liền biết hắn không tìm được Đông Phương Lượng, nhưng vẫn hỏi :

- Tìm được không?

Nhạc Hạc lắc đầu :

- Không thấy, tiểu đệ tìm khắp toàn thành, cả cái bóng cũng không thấy!

Cảnh Huệ Khanh :

- Hắn đánh cắp được vuông “Ngũ Lão lệnh tiễn” chắc chắn sẽ cao bay xa chạy.

Nhạc Hạc cắn răng :

- Không ngờ hắn lại là một tên cướp, biết làm sao bây giờ? Mất đi “Ngũ Lão lệnh tiễn” thì không thể nào tìm được hung thủ sát hại tiên phụ và ngũ lão.

Cảnh Huệ Khanh gật đầu thở dài :

- Đúng vậy, không cũng không tìm được hung thủ, mà ngươi sẽ trở thành đối tượng truy bắt của ngũ đại phái.

Nhạc Hạc lòng như lửa đốt, mặt lộ vẻ tuyệt vọng :

- Biết làm sao bây giờ? Biết làm sao bây giờ?

Cảnh Huệ Khanh suy nghĩ giây lát :

- Trước khi bắt được hung thủ, ngươi không được lộ diện trước mặt môn hạ của ngũ đại phái!

Nhạc Hạc đau khổ :

- Tỷ tỷ muốn tiểu đệ trốn tránh?

Cảnh Huệ Khanh gật đầu :

- Đúng vậy!

Nhạc Hạc :

- Nhưng nếu như vậy, người của ngũ đại phái càng tin rằng tiểu đệ là hung thủ đã sát hại ngũ lão.

Cảnh Huệ Khanh :

- Đó là chuyện không thể tránh được, nếu ngươi bị người của ngũ đại phái bắt được thì ngươi sẽ chết chắc, ngươi không muốn bị hung thủ hãm hại lúc thù cha chưa trả chứ?

Nhạc Hạc thở dài một tiếng im lặng cúi đầu. Cảnh Huệ Khanh nói tiếp :

- Đành phải tạm thời hàm oan, chỉ cần chúng ta bắt được hung thủ, thì mới có thể giải oan cho ngươi.

Nhạc Hạc gật đầu :

- Nhưng tỷ tỷ còn phải đến “Ngũ Lão hội” để tìm kiếm tông tích của Thần Quyền Đặng Thịnh Long?

Cảnh Huệ Khanh - Ta sẽ đi một mình.

Nhạc Hạc lại im lặng.

Cảnh Huệ Khanh cúi đầu suy nghĩ một lát, bỗng ra vẻ nghiêm nghị :

- Chúng ta mau rời khỏi nơi này, không thôi lại không kịp!

Nhạc Hạc :

- Tại sao?

Cảnh Huệ Khanh :

- Ở vùng Đông Quan này, rất có thể cũng có người của ngũ đại phái, nếu Đông Phương Lượng đến thông báo với họ rằng ngươi ở đây, thì tình thế của ngươi rất nguy hiểm.

Nhạc Hạc hoảng hốt :

- Ồ!

Cảnh Huệ Khanh vội vàng :

- Mau thu dọn hành lý, lập tức rời khỏi đây!

Nhạc Hạc cảm thấy những suy đoán của nàng rất có khả năng, liền trở về phòng thu dọn hành lý. Một lát sau, hai người cùng bước ra ngoài nói với tiểu nhị :

- Tính tiền, chúng ta phải đi ngay!

Tiểu nhị ngạc nhiên hỏi :

- Sao đi nhanh vậy?

Nhạc Hạc :

- Ta có chuyện gấp phải đi ngay.

Tiểu nhị :

- Còn vị khách quan kia có đi không?

Nhạc Hạc :

- Tiền phòng của hắn tính luôn, nhưng con ngựa của hắn tạm thời sẽ gởi lại đây.

Tiểu nhị liền dẫn họ đến quầy để tính tiền. Nhạc Hạc trả tiền xong, một tiểu nhị khác đã dắt ngựa của họ đến trước cửa, hai người liền phi thân lên ngựa, hướng về thành ngoại.

Hai người thừa lúc trời tối rời khỏi Đồng Quan, Nhạc Hạc quay đầu nhìn thành lầu đã mờ dần, mới lên tiếng :

- Chúng ta đi đâu đây?

Cảnh Huệ Khanh :

- Đã đến đây rồi, bây giờ chúng ta sẽ đến Trường An và Chung Nam Sơn.

Nhạc Hạc :

- Còn đến Chung Nam Sơn để làm gì?

Cảnh Huệ Khanh :

- Tên Đông Phương Lượng không phải là môn hạ của Thổ Địa Công Phòng Vũ là đương nhiên, nhưng hắn mạo nhận là môn hạ của Thổ Địa Công lại là một đầu mối để điều tra, không chừng Thổ Địa Công nhận được hắn!

Nhạc Hạc :

- Thổ Địa Công chưa chắc đã ở Chung Nam Sơn, nhưng dù tìm được Thổ Địa Công ở Chung Nam Sơn, cái tên Đông Phương Lượng của hắn cũng chưa chắc là tên thật, Thổ Địa Công làm thế nào để nhận được hắn?

Cảnh Huệ Khanh :

- Trên mày hắn có một vết sẹo, đó chính là tên của hắn.

Nhạc Hạc :

- Tiểu đệ không tin rằng Thổ Địa Công ở Chung Nam Sơn, hắn chỉ bịa đặt mà thôi.

Cảnh Huệ Khanh :

- Đường đến đó cũng không xa lắm, chúng ta đến đó một chuyến cũng không tốn bao nhiêu thời gian.

Nhạc Hạc :

- Cũng được.

Hai người phóng nhanh đến Chung Nam Sơn ngay trong đêm.

Trưa ngày hôm sau, họ đã đến Chung Nam Sơn.

Hai người xuống ngựa đi bộ, tìm được một đạo quan, thấy một đạo sĩ đang ngồi trước cửa, Nhạc Hạc liền đến thi lễ :

- Xin làm phiền đạo trưởng.

Lão đạo sĩ đứng lên trả lễ :

- Tiểu thí chủ có điều chi dạy bảo?

Nhạc Hạc :

- Ta muốn tìm một người, đạo trưởng có biết trong núi này có một lão tiền bối có danh hiệu là Thổ Địa Công Phòng Vũ không?

Lão đạo sĩ :

- Biết, biết, hắn ở trong miếu thổ địa trên lưng núi.

Nhạc Hạc không ngờ rằng Thổ Địa Công quả thật ở Chung Nam Sơn, trong lòng vui mừng lại hỏi :

- Xin hỏi bằng cách nào để đến miếu thổ địa đó?

Lão đạo sĩ đưa tay chỉ một con đường mòn :

- Tiểu thí chủ đi theo con đường mòn này, đến lưng núi sẽ thấy một tòa Chung Nam thiền viện, miếu thổ địa cách thiền viện khoảng nửa dặm về phía phải, rất dễ tìm.

Nhạc Hạc :

- Đa tạ, ta có thể tạm thời gởi hai con ngựa ở quý quan không?

Lão đạo sĩ :

- Tệ quan không có chuồng ngựa, cứ cột trước cửa không mất đâu.

Nhạc Hạc lại đa tạ một tiếng, rồi đem hai con ngựa cột vào một cây thông già ở trước cửa đạo quan rồi tạm biệt lão đạo sĩ, hướng về con đường mòn.

Trên đường mòn, Cảnh Huệ Khanh cười :

- Thế nào, không uổng công chứ?

Nhạc Hạc :

- Thật không ngờ, tiểu đệ cứ nghĩ rằng hắn bịa đặt.

Cảnh Huệ Khanh :

- Thổ Địa Công Phòng Vũ là một quái kiệt võ lâm, người biết được chỗ ở của lão tiền bối không nhiều đâu, hắn đã biết Thổ Địa Công ở đây, thì Thổ Địa Công cũng đã biết hắn.

Nhạc Hạc :

- Cũng mong như thế.

Cảnh Huệ Khanh :

- Nếu lệnh sư cũng ở trên núi mới là lạ.

Nhạc Hạc :

- Đúng vậy.

Hai người vừa đi vừa nói, khoảng nửa tiếng sau đã đến lưng núi, quả nhiên có một phật tự, đến gần xem đúng là Chung Nam thiền viện, rồi theo sự chỉ điểm của lão đạo sĩ đi về phía bên phải. Đi thêm một đoạn đường mòn quanh co một ngôi miếu thổ địa cũ kỹ xuất hiện trước mặt.

Ngôi miếu thổ địa này lớn hơn nhiều so với những miếu thổ địa thông thường, phía ngoài miếu có một cây thông lớn, bóng râm phủ cả ngôi miếu, dưới bóng cây có một bộ bàn đá ghế đá, một người là ông lão tóc bạc, còn người kia là một tiểu đồng!

Ông lão tóc bạc hiển nhiên là Thổ Địa Công Phòng Vũ, lão ăn mặc rất giống Thổ Địa Công, tay trái cầm một trượng gỗ, lúc này đang chăm chú nhìn vào bàn cờ trên bàn đá, nhíu mày suy nghĩ, hình như tên tiểu đồng này đã đi một nước gây khó khăn cho lão, Nhạc Hạc không thấy sư phụ có mặt ở đó, trong lòng hơi thất vọng, liền cùng Cảnh Huệ Khanh lại gần chắp tay hỏi :

- Vị lão tiền bối này...

Ông lão tóc bạc đưa tay ra dấu cho hắn đừng lên tiếng làm ồn, sau đó lại chăm chú nhìn vào bàn cờ suy nghĩ.

Còn tiểu đồng kia khoảng hơn mười tuổi, trên đầu còn cột tóc nhưng ngồi rất nghiêm túc ra vẻ một người lớn, bây giờ trên gương mặt nó đang lộ vẻ vui mừng không thể che giấu được, xem ra thì trên bàn cờ nó đang chiếm ưu thế.

Nhạc Hạc không dám lên tiếng làm ồn nữa, ngồi sang một bên để xem trận đấu, lúc hắn còn nhỏ cũng đã từng theo phụ thân học đánh cờ, sau khi phụ thân gặp nạn, hắn chưa hề đánh một ván cờ nào, nhưng hắn đánh cờ rất giỏi, hắn nhìn một lúc đã phát hiện phía bên ông lão bị thất thế, đôi mắt lộ vẻ tư lự, đối với người biết đánh cờ lúc này là lúc gây cấn nhất, hắn chăm chú xem lại một lượt, đã nhìn ra nếu ông lão lui ngược về một bước thì có thể xoay chuyển thế cờ, liền lẩm bẩm :

- Ồ lúc nãy mình quên mang con ngựa về.

Ông lão tóc bạc nghe được, liền lộ vẻ vui mừng, cười nói :

- Về ngựa!

Tiểu đồng cũng cười :

- Sư phụ bí rồi!

Ông lão tóc bạc :

- Ai nói, xem nè, chiếu tướng!

Tiểu đồng xem lại nước cờ của mình thì đã bị chiếu bí, nhớ lại câu lẩm bẩm của Nhạc Hạc lúc nãy, liền quay qua Nhạc Hạc :

- Nhiều chuyện!

Nhạc Hạc :

- Ta đâu có nói gì đâu mà ngươi hờn trách ta?

Tiểu đồng nổi giận :

- Chính ngươi đã nhắc tuồng, ngươi còn dám chối?

Dứt lời hắn liền đưa tay ra định nhấc bổng người của của Nhạc Hạc lên, đâu ngờ vừa định nhấc lên, mới phát hiện thân hình của Nhạc Hạc nặng như quả núi không hề nhúc nhích, nó giận đến đỏ mặt. Trẻ con thì rất háo thắng, thấy nhấc không nổi Nhạc Hạc, cảm thấy tức tối, liền tung một quả đấm vào mặt của Nhạc Hạc.

Nhạc Hạc né sang một bên, tay trái tung ra một chiêu “Thuận Thủy Thôi Châu”.

nhắm vào vai của nó, tiểu đồng tức thời không thể làm chủ thân mình được mà ngả sang một bên. Ngã về phía Cảnh Huệ Khanh. Cảnh Huệ Khanh né sang một bên, ra tay chớp nhoáng nắm tay nó lại để nó đừng ngã, rồi cười :

- Tiểu đệ đệ, thế nào rồi?

Ông lão tóc bạc vỗ tay cười lớn :

- Tiểu mao đầu, thường ngày ngươi chẳng nể mặt ai, hôm nay gặp được cao thủ rồi!

Cảnh Huệ Khanh sợ tiểu đồng giận lẫy liền nói :

- Vị tiểu đệ này thân thủ cũng khá, không bao lâu nữa sẽ thành một ngôi sao sáng trong võ lâm.

Tiểu đồng nghe nói nói vậy, trong lòng cảm thấy thoải mái, liền trừng mắt nói với Nhạc Hạc :

- Ngươi nhớ lấy, đợi ta luyện thành tài sẽ so tài với ngươi.

Nhạc Hạc chỉ cười. Ông lão tóc bạc nói :

- Tiểu mao đầu, không được vô lễ với khách, mau đi rót trà mời khách!

Tiểu đồng vội vàng đi vào trong miếu thổ địa.

Nhạc Hạc đứng dậy thi lễ lại :

- Xin hỏi có phải Thổ Địa Công Phòng tiền bối không?

Ông lão tóc bạc gật đầu :

- Không sai, xin hỏi danh tánh tiểu ca?

Nhạc Hạc :

- Vãn bối Nhạc Hạc, Thiên Ngoại Quái Tẩu chính là gia sư.

Thổ Địa Công Phòng Vũ cười :

- Ồ! Thì ra là truyền nhân của Lỗ lão nhi, danh sư xuất cao đồ, đúng vậy.

Nhạc Hạc chỉ vào Cảnh Huệ Khanh :

- Cô này là chị họ của vãn bối, tên Cảnh Huệ Khanh, là nữ đồ của Tuyết Sơn Thần Bà.

Thổ Địa Công Phòng Vũ lại “ồ” một tiếng, cười :

- Tuyết Sơn Thần Ba vang danh võ lâm đã mấy chục năm, năm xưa ta từng có duyên được gặp bà ta, tiếc rằng bà ta đã quá cố, mời Cảnh cô nương ngồi.

Cảnh Huệ Khanh tạ lễ, ngồi xuống một cái ghế đá.

Thổ Địa Công Phòng Vũ quay sang nói với Nhạc Hạc :

- Ngươi còn trẻ, không những võ công cao cường, mà đánh cờ cũng giỏi, thật là hậu sinh khả úy.

Nhạc Hạc :

- Lão tiền bối quá khen.

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

- Ngươi họ Nhạc, vậy có quan hệ gì với Kiếm Quân Tử Nhạc Nhất Thực?

Nhạc Hạc :

- Chính là phụ thân của vãn bối.

Thổ Địa Công Phòng Vũ “ồ” một tiếng :

- Thì ra ngươi là con trai của Nhạc Nhất Thực, đã nhiều năm không thấy lệnh tôn xuất hiện trên giang hồ, lúc này lệnh tôn có khỏe không?

Nhạc Hạc buồn bã :

- Gia phụ đã bị hại cách đây mười năm!

Thổ Địa Công ngạc nhiên :

- Sao? Lệnh tôn đã chết à? Bị ai hại vậy?

Nhạc Hạc thở dài một tiếng :

- Việc này kể ra dài dòng lắm, vãn bối xin hỏi lão tiền bối một việc trước, gia sư có đến đây gặp lão tiền bối không?

Thổ Địa Công lắc đầu :

- Không có, ta không gặp lệnh sư đã hơn mười năm, lệnh sư bảo rằng muốn đến thăm ta sao?

Nhạc Hạc :

- Không, vãn bối bị một thanh niên lừa gạt, hắn tên là Đông Phương Lượng, hắn bảo là môn đệ của tiền bối, bảo rằng gia sư đến đây đánh cờ với lão tiền bối và dự định sẽ ở lại vài tháng, nên phái hắn đến thông báo với vãn bối, vãn bối đến để gặp gia sư...

Thổ Địa Công ngạc nhiên :

- Gã thanh niên tên Đông Phương Lượng là ai, tại sao lại đặt điều lường gạt ngươi?

Nhạc Hạc :

- Mục đích của hắn hình như là muốn đi chung với vãn bối, sau đó thừa cơ lấp cắp một đồ vật của vãn bối, bây giờ mục đích của hắn đã đạt được. Hôm đến Đồng Quan, hắn đã thừa lúc vãn bối tắm mà lấy cắp đồ vật đó, rồi bỏ trốn, lúc đó vãn bối mới biết rằng mình bị gạt. Cho nên vãn bối mới đến đây để xem xem.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.