Bán Thời Gian Cho Hệ Thống Tình Yêu

Chương 6



Edit : Hà Rockin

(Dòng này tránh mấy cđl reup nè nào up full t mới xóa.)

Để nói về đỉnh lưu của giới đạo diễn, ngoại trừ một Vương Tông Diêu viết phim hài nhưng không đáng tin cậy, còn có một ông trùm phim truyền hình hồi hộp(*) đã giành được hai lần giải thưởng Vạn Hoa cho đạo diễn xuất sắc nhất - Trần Thạc. Vào thời điểm mà một người đàn ông trung niên hấp dẫn nhất, thuộc loại tuyển thủ thiên phú mà ông trời đuổi theo cho ăn cơm.

(*)Suspense movies - 悬疑: phim ly kỳ, hồi hộp, giật gân.

Yêu cầu quay chụp của ông rất là nghiêm ngặt, kỹ thuật tiên tiến, xuất sắc. Phân đoạn ngắn dài một phút có thể được nghiên cứu cẩn thận trong một tuần, miễn là ông không hài lòng thì không ai có thể nói là "qua". Ngoài ra, ông cũng nổi tiếng là "Tường đồng vách sắt", mặc kệ ngươi là nhà đầu tư đề nghị, hay là kim chủ đập tiền tới đây, hoặc là đỉnh lưu nhân khí, chỉ cần diễn không tốt trực tiếp rời đi, phí bồi thường vi phạm hợp đồng cũng không quan trọng.

Đó là một đạo diễn có tâm, khắc nghiệt và hay đòi hỏi như vậy làm cho nhiều diễn viên yêu vừa ghét, lại tránh không kịp.

Đối với những diễn viên lão làng đã ra mắt từ lâu thì dễ dàng hơn một chút. Nhưng đối với người mới, chính là trồng dưa phải đậu, tự tìm bị mắng. Bất quá đối với danh vọng của Trần Thạc hoàn toàn không có giảm uy tín, ngược còn tăng lên đều đặn, khiến cho một đám thanh niên nhiệt huyết đầu nhập vào núi đao biển lửa như vậy. Chủ yếu là vì một lý do.

Có thể diễn phim của ông, có nghĩa là có hy vọng bạo hồng, bất quá là phải trả giá đại giới.

Trong giới giải trí lấy tiền vốn ưu tiên, không có mấy đạo diễn nào có thể làm được trình độ này, mà Lâm Trạch hiện tại nhận được kịch bản của ông, điều này không phải có nghĩa là đã có quyền xuất phát trước sao!

Ảnh Đế cầm chắc trong tay!

Giang Lộ đưa cho anh một kịch bản, cô nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của Lâm Trạch, thấy anh cũng không có tính toán lật xem, một hơi đã định: "Vậy chúng ta hợp tác vui vẻ. Nếu không có vấn đề gì, chúng ta hãy ký hợp đồng. ”

Lâm Trạch cúi đầu, giương mắt nhẹ giọng nói: "Hợp tác vui vẻ. ”

Tất cả đều rất thuận lợi, Thẩm Kỳ ngồi nghiêng sang một bên, ghi lại tên bộ phim vào sổ tay, sau đó lại nhìn chữ ký của anh mà xuất thần, luôn có cảm giác đã gặp qua ở đâu...

Sau khi Giang Lộ hài lòng cầm hợp đồng đi, Lý Nghiên cũng bày ra một hợp đồng: "Giúp các cậu chọn một show truyền hình, xem đi. ”

Chờ đã, bọn họ?

Thẩm Kỳ tiến tới, cậu thật không muốn nhìn lần thứ hai.

Lâm Trạch nói: "Một ngày của trợ lý?"

"..." Anh không cần đọc nó ra!

Lâm Trạch hỏi: "Cậu ấy?" ”

Lý Nghiên cười: "Đương nhiên là hai người các cậu rồi!"

"Bây giờ xào CP lưu lượng đặc biệt tốt, vì vậy hãy cố gắng làm nổi bật lợi thế của các cậu. Đây là điều người thông minh nên làm. Nếu có thể, chị còn muốn đưa hai người lên chương trình nhiều hơn. ”

Vì vậy, để trở thành CP định mệnh của đời nhau, cùng nhau tay trong tay hướng tới một cuộc sống tốt đẹp?

Lâm Trạch hỏi: "Khi nào?" ”

"Không lâu nữa đâu, có thể trong mấy ngày này," Lý Nghiên nói.

Thẩm Kỳ còn có chút tò mò: "Ghi hình trong bao lâu? ”

"Gần hai tuần, đánh giá tốt sẽ được kéo dài."

"Nhận đi." Lâm Trạch không chút do dự.

Thẩm Kỳ quay đầu nhìn anh, phải không, người này thật sự là vì lưu lượng một chút cũng không kiêng dè, cái này cũng dám nhận?!

Cậu cố gắng cứu vãn: "Thật ra. . . . . . Tôi cảm thấy. . . . . ."

"Không thương lượng." Lý Nghiên đưa cho cậu một cây bút, không được từ chối nói: "Ký! ”

Thẩm Kỳ chậm rãi ký xong. Viết xong bút cuối cùng, cậu cảm thấy hụt hẫng, ảo tưởng như đang bán mình.

"Đúng rồi, " Lý Nghiên bổ sung, "Hôm nay Tiểu Thẩm cậu đi thu dọn đồ đạc đến nhà A Trạch ở nha, ghi hình chương trình liên tục mấy ngày, trước tiên quen thuộc một chút, đừng đến lúc phát sóng thì bị người ta nói không chuyên nghiệp. ”

Ai mà lo chuyện bao đồng như vậy hả?

Thẩm Kỳ ngẩn người: "Chương trình có cần em ở chung không? ”

Trả lời cậu là nhạc chuông điện thoại di động, cậu nhìn màn hình, là chủ nhà.

Chuyện gì đang xảy ra? Lúc này gọi điện thoại cho cậu, chẳng lẽ tháng này cậu lại quên trả tiền thuê nhà?

Cậu mỉm cười xin lỗi Lý Nghiên và Lâm Trạch, cúi người che đi điện thoại di động, nhỏ giọng nói: "Chuyện này, anh đừng nóng vội, tiền thuê nhà tôi mấy ngày nữa chắc chắn sẽ trả cho anh. ”

Người kia nói, "Không cần đâu. Không cần trả tiền.”

Thẩm Kỳ chớp chớp mắt: "A? ”

Người kia nói: "Ngày mốt bán nhà rồi. Tối nay cậu nên dọn đi. Tôi sẽ hoàn lại tiền đặt cọc, được không. ”

Bi thương đến quá đột ngột. Nhìn đây này. Đây không phải tương đương với lưu lạc đầu đường cuối chợ sao! Cậu vội vàng nói: "Anh vội vàng như vậy, lại không thông báo một tiếng, tối nay tôi sống ở đâu!" ”

"Không phải là có khách sạn sao! Dù sao ngày mai tôi sẽ dọn dẹp nhà cửa, cậu tự mình xử lý đi! ”

Chỉ còn âm thanh bận trong tai nghe.

Trong lòng Thẩm Kỳ có một trăm triệu con alpaca lao vút qua, "làm sao bây giờ"  cậu đang lo lắng, hệ thống đột nhiên hiện ra.

Hệ thống: "Ngài có cần giúp không?" ”

Thẩm Kỳ đột nhiên nghĩ đến mình còn có phần thưởng chưa nhận, cậu đi thẳng vào vấn đề: "Có thể giúp tao tạo ra một căn nhà hay không. ”

Hẳn là không khó khăn lắm.

Hệ thống: "... Loại vật thể không gian quy mô lớn này hiện tại không có thẩm quyền thực hiện. ”

Ni mã, từng nói không nên trông cậy vào nó, cậu đang ôm hy vọng gì nữa!

Lý Nghiên chắc chắn nghe thấy giọng nói lớn của chủ nhà, đắc ý cười cười: "Nhìn kìa, ông trời cũng đang giúp đỡ. ”

"A Trạch có vấn đề gì không?"

"Không có vấn đề." Lâm Trạch thái độ khiêm tốn.

Thẩm Kỳ cũng sắp bị cái "niềm vui" này dọa đến tự bế, các ngươi xác định đây không phải là các ngươi thông đồng trước?

"Tiểu Thẩm cậu cũng không có vấn đề?"

Cậu nhìn Lý Nghiên bộ mặt ôn nhu tàng đao "Nếu cậu dám có vấn đề chị sẽ để cậu nói không ra vấn đề nữa", vội vàng nói: "Không thành vấn đề, đi theo Lâm ca chính là vinh hạnh của em. ”

Lời này thế nào nghe không được tự nhiên như vậy?

Cậu nhanh chóng thay đổi câu nói của mình: "Ý em là, em rất hạnh phúc khi sống với Lâm ca. ”

Nghe này, nghe còn sai hơn. Giống như cậu chờ đợi câu này đã lâu.

Biểu tình của Lý Nghiên càng ngày càng có thâm ý, cậu lại nói: "Không phải không phải, ý em là Lâm ca thật sự rất tốt, ở với anh ấy một chút cũng không thiệt thòi. ”

Phùn tào! Cậu ăn gan hùm mật gấu rồi đúng không?

Bên cạnh truyền đến một tiếng cười khẽ, Lâm Trạch nói: "Cậu rất kích động?"

Không phải sao, nghĩ đến mỗi ngày cùng khuôn mặt này cùng một mái hiên, ai không kích động a!

Đặc biệt - cậu là loại nhân cách rối rắm, điển hình là thích trai đẹp nhưng lại sợ tiếp xúc thân mật với anh đẹp trai. Bởi vì từ nhỏ đến lớn đã cậu thường bị người ta nói "Thằng bé trông rất đáng yêu", "Sao ngoan như vậy", "Thoạt nhìn hơi nhỏ con"... Những lời như vậy khiến cậu thiếu tự tin, nhìn thấy anh chàng đẹp trai nào sẽ lo lắng tránh khỏi tầm mắt.

Từ khi làm trợ lý, có thể nói là một mực khiêu chiến giới hạn bản thân, lại không nghĩ tới, ngoài cực hạn còn có cực hạn hơn.

Càng giải thích càng đen, cậu dứt khoát cười cho qua, hết thảy đều không cần nói nên lời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.