Chập tối, 18 giờ 25 phút ngày 21 tháng 10. Trong nhà khách của đội cảnh sát hình sự Sở công an tỉnh thành. Sau mùa thu, ngày càng trở nên ngắn hơn. Khi La Phi yên vị ở trong nhà khách, sắc trời đã sắp tối đen. Hàn Hạo và mọi người vẫn đang làm việc căng thẳng, còn La Phi lại bị đẩy ra ngoài. Nhưng anh cũng chẳng mấy bận tâm, vì bản thân anh cũng có rất nhiều việc cần phải làm. Lúc này đây, được ở trong môi trường độc lập và yên tĩnh còn tốt hơn. Rửa mặt qua loa xong, La Phi ngồi xuống trước bàn làm việc, bắt đầu lật giở tập tài liệu phô-tô liên quan đến vụ án 4.18. Mười tám năm trước, La Phi cũng coi như là một đương sự trong vụ huyết án đó, sau khi vụ án tiến vào giai đoạn điều tra, anh đã từng bị tổ tuyên án điều tra đi điều tra lại nhiều lần, nhưng chính anh lại biết rất ít về tình hình cụ thể của vụ án. Trong một thời khắc nào đó, thậm chí La Phi còn bị đối xử giống như một nghi phạm, về điều này, chính anh cũng cảm nhận được. Cho dù những điều tra sau này đã điều tra ra rõ ràng rửa sạch hiềm nghi, nhưng La Phi vẫn gánh chịu sự liên lụy rất lớn vì vụ án này. Là một sinh viên của trường Cảnh sát, trong sự việc này, anh đã phạm phải hai sai lầm nghiêm trọng: thứ nhất, sau khi phát hiện ra tình hình khác thường, anh lại không kịp thời báo cảnh sát; thứ hai, trong tình huống không hiểu rõ về hiện trường, anh lại tùy tiện đưa ra lời khuyên sai lầm, tạo nên sự thất bại trong việc tháo gỡ bom, gây ra hậu quả nghiêm trọng khiến cho hai sinh viên trường Cảnh sát đã chết ngay tại chỗ. Chính vì nguyên nhân này, mà La Phi vốn có tiền đồ sáng lạn rộng mở bị điều trở lại nguyên quán Long Châu, và ở luôn tận mười năm trong đồn cảnh sát Nam Minh. Nhưng so sánh với cái chết của Mạnh Vân và Viên Chí Bang, thì sự trắc trở của La Phi trong sự nghiệp đâu có đáng kể gì. Nỗi đau đớn mà anh đang gánh chịu khiến người ta nghẹt thở. Anh mãi mãi không thể nào quên được âm thanh tiếng nổ đó, càng không thể nào quên được giọng nói lẩm nhẩm của Mạnh Vân trước lúc bom nổ. Anh có thể cảm nhận thấy cô gái đó tin tưởng mình trong hoàn cảnh tuyệt vọng, nhưng chính vì sự tin tưởng đó mà trong khoảnh khắc đã tước đoạt mất mạng sống của hai con người, một người là người mà anh yêu thương, một người là người bạn thân thiết nhất của anh. La Phi sẽ phải sống mãi trong nỗi giày vò tự trách móc bản thân, bất luận con đường sự nghiệp ngành cảnh sát của anh có trải qua bao nhiêu huy hoàng, anh biết rốt cuộc mình vẫn là một kẻ thất bại, là một kẻ thất bại đã từng đúc nên sai lầm ngất trời. Điều đáng buồn hơn là, kẻ thù đã công kích anh đến độ thê thảm như vậy mà anh lại không có được cơ hội để giao đấu với hắn. La Phi không thể nào ngờ tới, mười tám năm sau, câu chuyện lại được vén một bức màn mới. Đây là một cơ hội cứu chuộc bản thân mà ông trời đã ban cho anh sao? Hay là tên Eumenides lại mở ra cho anh một cánh cửa địa ngục khác? Nhưng bất luận thế nào, những ẩn tình của vụ án mười tám năm trước cuối cùng cũng được bày ra trước mắt La Phi, giờ đây anh đang lật giở cuốn sổ nhật ký ghi chép tình hình vụ án của cảnh sát Trịnh Hách Minh, trở lại khoảnh khắc xảy ra vụ huyết án năm xưa: “Ngày 18 tháng 4 năm 1984, trời nắng. ... Đây là vụ án liên hoàn hiếm có kể từ khi nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa được thành lập. Buổi sáng, Phó giám đốc Sở công an thành phố Thiết Đại Lâm bị giết hại trong nhà, buổi chiều, trong một xưởng hóa học bỏ hoang ở phía đông ngoại thành đã xảy ra vụ nổ, hai sinh viên trường Cảnh sát đã chết ngay tại chỗ. Do tính chất của vụ án quá ác liệt, tình hình cụ thể của vụ án đều bị phong tỏa không để tiết lộ ra bên ngoài, lập nên một tổ chuyên án bí mật tập họp những tinh binh kiện tướng, tôi may mắn được là một thành viên trong số đó. Rõ ràng, hung thủ đã có khả năng phản trinh sát rất cao. Trong bức thư nặc danh hắn gửi tới không tìm thấy bất cứ dấu vân tay, loại chữ Phỏng Tống chuẩn mực đó cũng khiến cho việc giám định chữ viết mất đi công hiệu. Tại hiện trường Thiết Đại Lâm bị hại, tổ chuyên án cũng chẳng thu được bất cứ dấu vân tay hay dấu chân nào. Do đó suy đoán, hung thủ sau khi gây án đã tỉ mỉ thu dọn hiện trường, như vậy hắn chắc chắn có đặc tính tâm lý lạnh lùng, bình tĩnh và cẩn mật. Trong hiện trường vụ nổ buổi chiều, trận hỏa hoạn đã thiêu hủy toàn bộ mọi chứng cứ có giá trị. Nhân viên kỹ thật đã mất thời gian hai tiếng đồng hồ mới có thể thu thập toàn bộ di thể của hai nạn nhân. Do thi thể bị hủy hoại quá nghiêm trọng, đối với những mảnh xác, chúng tôi thậm chí còn không thể nào phân biệt được nó thuộc về nạn nhân nào. Phát hiện duy nhất khiến người ta cảm thấy hưng phấn chính là: tại hiện trường vụ án phát hiện ra một người may mắn sống sót, chỉ có điều toàn thân anh ta bị gãy xương rất nhiều chỗ, toàn bộ làn da gần như bị bỏng, mặc dù đã đưa đến bệnh viện cấp cứu, nhưng nếu có thể sống sót được hay không thì vẫn là điều không thể nào nói trước được. ...”
“Ngày 19 tháng 4 năm 1984, nhiều mây. Buổi sáng, tôi lại một lần nữa tiến hành lấy lời khai của cậu sinh viên trường Cảnh sát họ La đó. Tâm trạng của cậu ta rất tệ, không thể phủ nhận, cậu ta cần phải chịu trách nhiệm nhất định về việc quả bom nổ trước giờ hẹn, nhưng tôi không hề cho rằng cậu ấy lại là hung thủ sắp đặt nên kế hoạch này. Buổi chiều tôi đến bệnh viện Nhân dân tỉnh, người đàn ông đó vẫn đang mê man, tình trạng của anh ta xem ra vẫn vô cùng nguy hiểm. Vì sự tiến triển của vụ án, tôi đương nhiên hy vọng anh ta sớm tỉnh lại. Nhưng đứng từ góc độ nhân đạo mà nói, người này mà sống sót được thì thà rằng chết đi còn hơn. Bộ dạng của anh ta bây giờ... Tôi thực sự không thể nào hình dung nổi. Quá thê thảm! ...”
“Ngày 20 tháng 4 năm 1984, nhiều mây. ... Tổ chuyên án đang triển khai công tác phá án trên nhiều chiến tuyến. Và nhiệm vụ của tôi là tiến hành điều tra đối với người nam giới may mắn sống sót trong hiện trường vụ nổ đó. Người đó vẫn chưa tỉnh lại, có lẽ tôi cần phải xác định thân phận của anh ta trước, nhưng khuôn mặt anh ta... cho dù là mẹ đẻ của anh ta cũng không tài nào nhận ra anh ta được nữa. Bác sĩ cung cấp cho tôi một số manh mối. Trong lúc họ làm phẫu thuật cho người đàn ông này, tìm thấy trong quần áo còn sót lại trên người anh ta một cục dây đồng cuộn tròn, có lẽ điều này cũng có thể giúp cho việc xác định thân phận của người đàn ông này. Sợi dây đồng cuộn lại với nhau lộn xộn, khi duỗi thẳng ra thì dài khoảng hai mét, trông có vẻ giống như sợi dây điện bị lột vỏ. ...”
“Ngày 21 tháng 4 năm 1984, trời âm u. Hôm nay có được một vài phát hiện quan trọng. Ở cách nơi hiện trường vụ nổ khoảng hai trăm mét về phía nam, có một đoạn ống nước xi măng bỏ không. Đường kính của đoạn ống nước đó khoảng hơn hai mét, bên trong đó chất một số tạp phẩm sinh hoạt và đồ đồng nát thu nhặt về, trông có vẻ như đã từng có người sống ở đây. Trong đống đồng nát đó, tôi tìm thấy một vỏ dây điện bị lột lõi. Qua độ dài, thì vừa vặn phù hợp với sợi dây đồng ở trong túi áo người đàn ông đó. Lẽ nào người đàn ông này là một kẻ lang thang nhặt đồ phế liệu? Câu hỏi này chỉ có thể đợi đến khi anh ta tỉnh lại thì mới có thể chứng thực được. Còn có một tin tức tốt lành khác: bác sĩ nói người đàn ông đó đã qua được giai đoạn nguy hiểm. ...”
“Ngày 25 tháng 4 năm 1984, mưa nhỏ. Cuộc điều tra của mấy hôm trước chẳng thu được gì, nhưng hôm nay cuối cùng cũng đã có cơ hội cứu vãn. Buổi chiều, người nam giới tại hiện trường vụ nổ cuối cùng cũng tỉnh lại. Nhưng khi tôi tiến hành lấy lời khai của anh ta, anh ta lại chẳng nhớ ra được gì cả, anh ta thậm chí còn không nói được ra tên của mình. Bác sĩ nói, đây là hiện tượng mất trí nhớ rất thường thấy của những người bị thương nặng, tôi đành phải cố gắng bằng phương pháp tích cực nhất để khơi gợi lại ký ức cho anh ta một cách nhanh nhất. Tôi đi đến ống nước xi măng chụp một số bức ảnh, nhanh nhất cũng phải đợi đến ngày mai mới có thể rửa ra được. Hy vọng những bức ảnh này có thể giúp đỡ được cho anh ta. ...”
“Ngày 26 tháng 4 năm 1984, nhiều mây. ... Tôi đưa cho người đàn ông đó xem những bức ảnh chụp đường ống xi măng, ban đầu anh ta vẫn tỏ ra mơ màng. Sau đó, tôi lại giơ ra cho anh ta xem sợi dây đồng, nói với anh ta đây là thứ tìm được trong túi áo anh ta. Tôi khích lệ anh ta cố gắng nhớ lại, nhớ lại những sự việc xảy ra trước khi anh ta bị hôn mê. Anh ta ngẩn người giây lát, chính lúc tôi chuẩn bị tuyệt vọng, thì nét mặt anh ta lại có chút thay đổi. Anh ta trông có vẻ như đã nhớ ra điều gì, cố gắng mở miệng nói gì đó. Tôi ghé sát tai vào bên miệng anh ta, câu nói đầu tiên của anh ta là: “Ống nước... tôi... tôi sống ở trong đó.”
Lúc đó tôi thực sự đã vô cùng vui mừng. Sau đó anh ta lại lần lượt nói với tôi: anh ta tên Hoàng Thiếu Bình, đến từ vùng nông thôn tỉnh An Huy. Bố mẹ đều đã qua đời, một mình anh đến tỉnh thành để mưu sinh. Vì không tìm được việc làm, chỉ có thể tạm thời sống trong ống nước, dựa vào việc nhặt phế liệu để sống qua ngày. Tôi lại hỏi anh ta hôm xảy ra vụ án đã xảy ra chuyện gì. Nhưng trí nhớ của anh ta hình như lại xảy ra vấn đề, chỉ lắc đầu không nói. Có lẽ ngày mai tôi cần phải đưa những bức ảnh chụp hiện trường vụ nổ đến. ...”
“Ngày 27 tháng 4 năm 1984, trời nắng. ... Tôi đưa cho Hoàng Thiếu Bình xem những bức ảnh chụp hiện trường vụ nổ, trông anh ta vô cùng kinh hãi. Tôi nói với anh ta: có hai người, một người nam và một người nữ, đã bị nổ chết trong công xưởng này. Lúc đó anh ta cũng ở hiện trường, bị bỏng nặng. Dưới sự gợi ý của tôi, Hoàng Thiếu Bình cuối cùng cũng dần dần nhớ lại tình hình ngày hôm đó: Buổi chiều hôm xảy ra vụ án, Hoàng Thiếu Bình nhìn thấy ba người (hai nam một nữ) lần lượt đi vào trong công xưởng bỏ hoang đó. Anh ta cảm thấy hơi lạ. Cuối cùng, sau khi người nữ tiến vào công xưởng, anh cũng không kìm được lòng hiếu kỳ, thế là cũng lén theo vào để nhìn trộm. Anh nhìn thấy một nam một nữ vào sau đó, cũng nghe thấy cuộc đối thoại (quá trình cuộc đối thoại về cơ bản cũng khớp với nội dung mà La Phi tường thuật lại), nhưng anh ta chưa kịp hiểu ra chuyện gì, tiếng nổ đã vang lên. Theo như Hoàng Thiếu Bình mô tả, người nam giới tiến vào công xưởng đầu tiên đó đã rời khỏi công xưởng khoảng nửa tiếng đồng hồ trước khi người nữ đến. Theo như suy đoán, người này rất có khả năng chính là hung thủ vụ án. Hoàng Thiếu Bình ở trong ống nước, từ xa nhìn thấy khuôn mặt và dáng vẻ của người nam giới này. Anh ta tự nói, nếu như có thể nhìn thấy người đàn ông này lần nữa (hoặc là xem ảnh), anh ta rất có thể nhận ra được đối phương. ...”
Đọc đến đây, La Phi ngừng lại suy nghĩ một lát - Nếu người đàn ông tên Hoàng Thiếu Bình này đã nhìn thấy nghi phạm, tại sao lại không làm thao tác phác họa chân dung nhỉ? Nhưng câu hỏi này cũng không khó giải thích: Hồi đó vẫn chưa phát minh ra kỹ thuật phác họa vi tính, mà vẽ thủ công thì lại yêu cầu người tận mắt chứng kiến có ấn tượng sâu sắc đối với người hoặc vật để mô tả tỉ mỉ lại mới được. Hoàng Thiếu Bình chỉ là nhìn thấy người đàn ông đó từ xa, rất khó có thể miêu tả tỉ mỉ chuẩn xác được. Đọc tiếp nhật ký những ngày sau đó, trong cả một khoảng thời gian dài, công việc của tổ chuyên án không có chút tiến triển mang tính thực tiễn nào cả. Thời gian ghi chép vào sổ nhật ký của Trịnh Hách Minh cũng ngày càng thưa dần, trong câu chữ cũng thể hiện ra tâm trạng thất vọng và thất bại. Hai năm sau, bởi vì không có phát hiện gì mới về vụ án, tổ chuyên án tạm thời giải tán, công tác phá án cũng tạm thời gác lại. Nhưng nhật ký của Trịnh Hách Minh trước đây không lâu lại viết một bài mới, phần nhật ký dưới đây chính là do nhân viên trinh sát hình sự tìm thấy trong bàn làm việc của ông sau khi Trịnh Hách Minh gặp nạn. “Ngày 13 tháng 10 năm 2002, trời âm u. Tôi cứ tưởng sự việc đó đã kết thúc từ lâu, tất cả mọi ký ức đều vĩnh viễn bị khóa chặt. Có lẽ tôi đã nhầm. Sáng nay tôi nhận được một lá thư nặc danh, nội dung của lá thư chỉ có một dòng địa chỉ trang web ngắn ngủi. Nhưng khi tôi nhìn thấy lá thư đó, trái tim bất giác đập rộn lên! Tôi đã quá quen thuộc với loại chữ Phỏng Tống này! Chữ Phỏng Tống chuẩn mực, thư pháp nét bút cứng tương tự như trong bức thư nặc danh này, mười tám năm trước tôi đã nghiên cứu hàng trăm lần! Tôi mở địa chỉ trang mạng đó ra, nội dung trong đó khiến tôi chấn động. Là “hắn”
đã quay trở lại sao? Tôi thực sự không dám tin! Hay, đây chỉ là trò đùa tai quái của một người biết được tình hình năm đó. Tổ chuyên án đã giải tán từ lâu, những thành viên của tổ có lẽ cũng chỉ còn có tôi vẫn đang làm việc ở trọng điểm nhỉ? Tôi cần phải làm gì đây? Báo cáo với Sở công an tỉnh để khởi động lại trình tự điều tra? Hình như có vẻ hơi lỗ mãng... Vụ án này đến giờ vẫn chưa được giải mật, không thể để cho bọn Hàn Hạo nhúng tay vào, mình hãy cứ nghĩ cách trước đã. ...”
Thì ra là như vậy! La Phi cuối cùng cũng biết tại sao Trịnh Hách Minh sau mười tám năm lại quan tâm đến vụ án này: thì ra là Eumenides cũng gửi thư nặc danh cho Trịnh Hách Minh, hướng dẫn ông xem trang web đăng tải bài “Chiêu mộ tử hình”
! Nghĩ đến việc mình nhận được bức thư nặc danh đó, La Phi không kìm nổi cảm giác bị sỉ nhục và phẫn uất: rõ ràng, trong con mắt của Eumenides, mình cũng giống như Trịnh Hách Minh, đều chỉ là con rối bị bỡn cợt suốt mười tám năm, nhưng khi hắn đang chuẩn bị khởi động lại “trò chơi”
này, việc cần làm trước tiên là triệu tập lại những con rối năm xưa. Tao sẽ cho mày nếm đòn phản kích của bọn “rối”
chúng tao! La Phi nghiến răng, đọc tiếp nội dung bên dưới. “Ngày 14 tháng 10 năm 2002, trời nắng. Hôm nay tôi nhờ mối quan hệ cá nhân đã tìm gặp được Tăng Nhật Hoa ở Sở công an tỉnh. Anh chàng này hứa giúp tôi tiến hành giám sát mạng. Dưới sự giúp đỡ của cậu ta, tôi đã chụp được một số bức ảnh. Tôi đã mượn máy ảnh kỹ thuật số của đồng nghiệp. Thứ này dùng phiền phức quá, tôi phải học rất lâu. Bởi vì cơ mật trọng đại, tôi không thể nhờ người khác giúp tôi. Ôi, chỉ hy vọng không phải là mất công vô ích thôi. ...”
“Ngày 19 tháng 10 năm 2002, trời mưa. Hôm nay lại chụp được không ít ảnh. Buổi tối, tôi đi tìm Hoàng Thiếu Bình, nhưng anh ta chẳng nhận ra được gì cả... Bài viết ở trên mạng đó, người xem bài trả lời không hề ít. Nhưng lại không thấy chút động tĩnh nào từ phía người đăng bài, có lẽ nào đây thực sự chỉ là một trò đùa tai quái? Những người lên mạng đó, phần lớn đều chỉ là những đứa trẻ ranh, rất khó có thể liên hệ chúng lại với vụ án cách đây mười tám năm. Có lẽ, tôi cũng cứ nên điều tra về những đứa trẻ này, nghe nói dạo trước kho hồ sơ dữ liệu vi tính của Sở công an tỉnh bị hacker đột nhập, không khéo tài liệu về vụ án 4.18 do đó mà cũng bị lộ ra ngoài thì sao?”
Nhật ký của Trịnh Hách Minh đến đây là kết thúc. Vào đêm ngày hôm sau - ngày 20 tháng 10, ông bị giết tại nhà mình. “Nếu như ông báo cáo cho Sở công an tỉnh từ sớm thì tốt biết mấy.”
La Phi than thầm một tiếng, ánh mắt mơ màng, như thể đang giao lưu với cảnh sát Trịnh đang ở thế giới bên kia, “Trong khi vật lộn với hung thủ, chắc ông đã biết đây không phải là trò đùa tai quái của đứa trẻ nào đó, chỉ là tất cả đều đã quá muộn.”
“Cộc... cộc... cộc”
, tiếng gõ cửa đột ngột vang lên cắt ngang dòng suy tư của La Phi. Anh nhanh chóng sắp xếp lại hồ sơ vụ án, sau đó đứng dậy ra mở cửa. Người xuất hiện trước mặt anh chính là Mộ Kiếm Vân. “Cảnh sát La, chào anh!”
Đối phương lên tiếng chào trước. “Chào cô!”
La Phi nhìn đối phương, ánh mắt mang theo ý dò hỏi. Thấy đối phương có vẻ như không phải là vô tình tiện đường đi qua, anh bèn hỏi dò: “Cô đến để nói về vụ án à?”
Mộ Kiếm Vân lập tức gật đầu. “Vậy thì cô vào đi!”
La Phi để Mộ Kiếm Vân vào phòng, hai người ngồi đối diện nhau trên sofa. Mộ Kiếm Vân liếc nhìn về phía bàn làm việc - ở đó đang để tập hồ sơ vụ án. “Tôi cũng vừa mới đọc hồ sơ vụ án, có một số câu hỏi, tôi cần phải thỉnh giáo cảnh sát La.”
Nữ giảng sư nói thẳng vào vấn đề chính luôn. La Phi cười cười: “Cô Mộ khách sáo quá rồi. Không dám nói đến hai chữ thỉnh giáo, chúng ta cùng bàn luận thôi.”
“Ừm, anh cũng biết, tôi học tâm lý học, cho nên từ góc độ của mình để phân tích vụ án có thể không giống các anh. Tôi tiến hành phân tích trạng thái tâm lý và động cơ gây án của hung thủ, từ đó suy đoán ra hoàn cảnh xã hội, những sự việc trải qua trong cuộc đời và đặc trưng tính cách của hắn. Nói cụ thể về vụ án này nhé, bất luận là thư nặc danh trước đây hay là bài viết đăng tải trên mạng gần đây, ký danh của nghi phạm đều là tên này.”
Mộ Kiếm Vân vừa nói vừa cầm bút viết chữ Latin Eumenides xuống giấy nhớ, sau đó nói, “Anh có biết ý nghĩa của từ này không?”
La Phi ngẩn người giây lát, dường như hơi ngượng ngùng, sau đó lắc đầu, nói: “Trình độ tiếng Anh của tôi không được tốt lắm.”
Mộ Kiếm Vân hình như đã chuẩn bị sẵn sàng nên mới đến đây, giải thích cặn kẽ: “Đây là tên của nữ thần phục thù trong thần thoại Hy Lạp. Theo truyền thuyết, Eumenides sẽ truy bắt những kẻ phạm phải tội lớn, bất luận tội phạm đang ở đâu, cô ta cũng đều theo sát đối phương, khiến cho lương tâm những kẻ tội đồ phải chịu đựng sự giày vò của nỗi ân hận, đồng thời cuối cùng phải trả giá cho hành động tội lỗi của mình.”
“Nữ thần phục thù?”
La Phi đang suy ngẫm về nhân vật thần thoại này, kết hợp với nội dung trong các bức thư nặc danh đó, đây rõ ràng tạo cho chúng ta một sự liên tưởng thú vị. Mộ Kiếm Vân chính là muốn nói sâu thêm về đề tài này: “Trong vụ án 4.18, hai nạn nhân đều nhận được thư nặc danh, nội dung trong thư chính là lấy tên Eumenides để gửi . Bề ngoài có thể suy đoán, hung thủ hình như muốn mượn danh nghĩa của nữ thần phục thù để trừng phạt những tội nhân đó.”
La Phi “ừm”
một tiếng, đợi đối phương nói tiếp. Mộ Kiếm Vân nói tiếp: “Cho nên, điều tôi quan tâm nhất bây giờ chính là: Hai nạn nhân - Thiết Đại Lâm và Viên Chí Bang, họ có thực sự phạm phải những tội danh mà trong thư đã nêu ra hay không? Điều này quan hệ tới sự đánh giá của tôi về động cơ hành vi của hung thủ.”
“Thiết Đại Lâm là Phó giám đốc Sở công an, ông ta liệu có lạm dụng chức vụ, nhận hối lộ, liên kết với xã hội đen hay không? Điều này thì tôi không biết, lúc đó tôi chỉ là một sinh viên của trường Cảnh sát mà thôi. Còn về Viên Chí Bang...”
La Phi do dự giây lát, “Nội dung mà bức thư nặc danh nói, cô có thể cho là thật.”
Mộ Kiếm Vân không hài lòng về câu trả lời của La Phi, cô bĩu môi: “Thế nào gọi là có thể cho là? Cảnh sát La, tôi biết Viên Chí Bang từng là người bạn thân nhất của anh, nhưng khi đề cập đến tình hình vụ án, tôi hy vọng anh đưa ra câu trả lời chính xác chắc chắn.”
“Được rồi.”
La Phi cười đau khổ một cách bất lực: “Viên Chí Bang là một sinh viên xuất sắc của trường Cảnh sát, tôi khâm phục cậu ấy trên nhiều phương diện. Nhưng cậu ấy có một nhược điểm chí mạng - phụ nữ. Cậu ấy thích trêu hoa ghẹo nguyệt.”
Mộ Kiếm Vân nhớ lại bức ảnh của Viên Chí Bang, đó đúng là một cậu thanh niên điển trai, có nhiều con gái thích cũng là điều dễ hiểu. “Viên Chí Bang đã từng yêu mấy người. Trước khi xảy ra vụ án nửa năm, cậu ấy vừa thay đổi một cô bạn gái, là cô gái học ngành Quản lý hành chính cùng trường. Cô gái này rất xinh, Viên Chí Bang thực sự rất thích cô ấy, cô gái ấy thậm chí đã từng phải phá thai vì cậu ấy. Khi đó tôi còn nghĩ: có lẽ điều này sẽ khiến cậu chàng này có thể tĩnh tâm lại. Nhưng...”
La Phi ngượng ngùng lắc đầu, “Mấy tháng sau, Viên Chí Bang vẫn cứ chia tay với cô ấy.”
“Vì sao?”
“Có lẽ đây chính là thiên tính của cậu ấy? Chỉ biết rằng cậu ấy đã “đá”
cô gái đó. Cô gái ấy khóc sưng cả mắt đi tìm cậu ấy, cậu ấy còn nhờ tôi giúp đỡ. Không ngờ cô gái ấy nhất thời nghĩ quẩn, sau đó nhảy xuống sông tự vẫn.”
Khi nói đến những sự việc này, trước mắt La Phi lại hiện lên hình ảnh bi thương yếu ớt của cô ái, giọng nói của anh cũng có chút gì đó áy náy và bất an. “Hừ, đàn ông đúng là không có ai tốt cả!”
Mộ Kiếm Vân trừng mắt nhìn La Phi, “Vậy còn Viên Chí Bang thì sao? Hắn không hề xúc động chút nào sao?”
La Phi lắc đầu: “Lúc đó cậu ấy cũng đã có người mới. Nghe nói là một người bạn quen qua trò chuyện điện đài. Hai người sau một khoảng thời gian viết thư qua lại, quyết định chính thức hẹn hò. Thời gian lần đầu hẹn hò của họ, chính là ngày xảy ra vụ án.”
Mộ Kiếm Vân “hừ”
một tiếng, thể hiện tâm trạng giận dữ bất bình của cô đối với Viên Chí Bang. Đồng thời cô cũng thầm gật đầu: đúng rồi, trong buổi họp, La Phi cũng nói, hôm đó Viên Chí Bang ra ngoài để hẹn gặp một người bạn viết thư. Thế là cô hỏi luôn: “Vậy thì người bạn này chắc là người cuối cùng nhìn thấy Viên Chí Bang sau khi xảy ra vụ án?”
La Phi khẽ so so vai: “Tôi biết cô đang nghĩ gì, nhưng kết quả lại khiến cô thất vọng đấy. Tổ chuyên án hôm đó đến ký túc xá của tôi, lấy đi những bức thư giữa Viên Chí Bang và cô bạn đó, đồng thời tìm đến địa chỉ viết thư và tìm được người gửi thư: một cô gái nào đó của trường đại học khác trong cùng thành phố. Nhưng cô gái đó vốn không hẹn gặp mặt Viên Chí Bang. Điều này thì bạn học của cô ấy có thể làm chứng: Cả ngày hôm đó, cô ấy không rời khỏi trường.”
“Vậy thì là có chuyện gì?”
“Bức thư cuối cùng hẹn gặp mặt Viên Chí Bang, mặc dù cũng dùng tên và địa chỉ của cô gái đó, nhưng bức thư đó không phải do cô gái đó viết.”
“Có người đã mạo danh cô gái để gửi thư cho Viên Chí Bang?”
“Đúng vậy!”
Giọng nói của La Phi trầm xuống, “Cảnh sát Trịnh Hách Minh về sau nói cho tôi biết, nét chữ trên bức thư đó cũng là chữ Phỏng Tống chuẩn mực.”
“Là Eumenides”
, Mộ Kiếm Vân chợt hiểu ra: “Hung thủ thông qua cách thức này để lừa Viên Chí Bang ra ngoài.”
“Viên Chí Bang ở trong trường học, ở một nơi tập thể như vậy, muốn tiến hành ám sát gần như là điều không thể. Cho nên, hung thủ đã lừa Viên Chí Bang ra vùng ngoại ô vắng vẻ, và một quả bom lại có thể thiêu hủy sạch sẽ tất cả mọi chứng cứ ở hiện trường.”
La Phi đứng từ góc độ trinh sát hình sự giải thích rõ thêm. “Đúng là một kẻ tâm kế cẩn mật.”
Mộ Kiếm Vân trầm ngâm giây lát, đột nhiên ngẩng đầu nhìn La Phi, ánh mắt lấp láy, “Nhưng nói về vụ án này, hắn cũng thực là đã làm một việc khiến người ta cảm thấy thích thú đấy.”
La Phi hiểu ý của đối phương, anh mím môi cúi đầu - người bạn thân thiết nhất của mình xuất hiện trong vụ án với kiểu nhân vật này, đây đúng là một việc khiến người ta ngượng ngùng. Mộ Kiếm Vân lại không chịu bỏ cuộc: “Bỡn cợt nữ giới, khiến người ta mang thai rồi lại vứt bỏ, cuối cùng đã ép người ta phải chết. Cảnh sát La, lẽ nào anh không cảm thấy đây chính là phạm tội sao?”
Sau khi trầm mặc giây lát, La Phi đón lấy ánh mắt của nữ giảng sư. “Tội không đến chết.”
Anh trịnh trọng nói, “Viên Chí Bang là bạn của tôi, nếu như cô hiểu được cậu ấy giống như tôi, cô sẽ biết, cậu ấy mặc dù có đôi khi hành động hơi hoang đường, nhưng bản chất của cậu ấy không phải là một người xấu.”
“Được rồi.”
Mộ Kiếm Vân hình như cũng cảm thấy truy cứu quá khứ của người đã mất có vẻ hơi quá, cô mỉm cười làm dịu bầu không khí, “Cảnh sát La, cảm ơn anh đã giúp tôi giải quyết một số câu hỏi. Bây giờ tôi đã có sự nhận biết rõ ràng hơn về tâm lý của hung thủ. Ừm, không biết bước tiếp theo anh định làm những gì?”
“Tôi dự định đi gặp Hoàng Thiếu Bình.”
La Phi rút từ trong đống tài liệu một tờ giấy ghi địa chỉ, “Cảnh sát Trịnh đã để lại cho chúng ta địa chỉ liên hệ của người này.”
“Tốt quá, tôi cũng muốn gặp anh ta. Ngày mai chúng ta cùng đi nhé, thế nào? Dù sao công việc bên phía Hàn Hạo cũng không cần chúng ta nhúng tay vào.”
Mộ Kiếm Vân đề nghị. Trong khi đến gặp gỡ hỏi chuyện người có liên quan đến tình hình vụ án, có chuyên gia tâm lý đi cùng, rõ ràng là có thêm một người trợ thủ đắc lực. La Phi không có lý do để từ chối đối phương, anh gật đầu luôn. ... 7 giờ 12 phút sáng ngày 22 tháng 10. Trong căn phòng nghèo nàn nơi ngõ nhỏ. Vốn đã là lúc trời sáng tỏ, nhưng vì trời mùa thu mưa phùn bay lất phất, bầu không khí âm u tạo cho người ta có cảm giác như trời vẫn còn tờ mờ. Hoàng Thiếu Bình tỉnh dậy trong cơn đau đớn. Bề ngoài thì những vết thương trên khắp cơ thể anh ta đã hoàn toàn bình phục, nhưng cứ đến khi trời mưa âm u thì từng cơn đau như dao cứa lửa thiêu vậy. Anh ta cắn chặt răng hít vào một hơi lạnh, để cơn đau đưa tư duy của mình trở về quãng thời gian mười tám năm trước. Anh ta nhớ rất rõ khoảnh khắc đó: cô gái kéo đứt sợi dây dẫn nổ, sau đó một đám lửa bốc lên từ cơ thể người nam người nữ đó, anh ta gần như không kịp suy nghĩ gì cả, đám lửa cháy rực đã lao tới. “Tiêu rồi!”
Trước khi tư duy bị biến mất, anh cảm nhận thấy nỗi sợ hãi và tuyệt vọng vào sâu tận xương tủy. Nhưng anh ta vẫn sống sót, độ bỏng 75% khắp cơ thể, ngoài ra còn có bảy chỗ xương bị gãy, đây tuyệt đối có thể coi là một kỳ tích. Cho dù như vậy, cái khoảnh khắc đó đã đủ để thay đổi cả số phận của anh, Khi anh từ địa ngục vùng thoát trở về, người xuất hiện trước mặt mọi người đã là một quái vật đáng sợ rồi. Đồng thời, cũng là một phế nhân vô cùng đáng thương. Cuộc đời của anh ta dường như trong chính khoảnh khắc đó đã bị nát vụn. Từ đó, anh ta chỉ có thể ẩn nấp ở những góc tối tăm, mọi người sợ hãi nhìn thấy anh ta, anh ta cũng sợ hãi gặp mọi người. Anh cô độc như một cái bóng, không ai có thể thực sự hiểu được anh ta đã trải qua mười tám năm như thế nào. Mười tám năm, lại dài đằng đẵng hơn cả cuộc đời của nhiều người khác. Mỗi lần bắt đầu một ngày mới, anh đều muốn biết xem điểm cuối cùng của mình đi đến là thế nào. Đáp án có đôi khi rất rõ ràng, có đôi khi lại vô cùng mơ hồ. Hôm nay hình như cũng chẳng có gì khác biệt. Hoàng Thiếu Bình đang giãy giụa giữa buổi sáng âm u lạnh lẽo, anh ta cuộn tròn người vào góc giường, cố gắng hết sức để chịu đựng sự giày vò của cơn đau. Đột nhiên, tai anh ta khẽ cử động, sau đó anh ta nín thở, hình như đang chờ đợi điều gì đó. Anh ta nghe thấy có tiếng người bước đến gần căn phòng nhỏ của mình - cuộc sống cô độc bao năm qua khiến cho thính lực của anh ta mẫn cảm hơn người thường rất nhiều. Quả nhiên, mấy giây sau, có tiếng gõ cửa. “Ai vậy?”
Giọng nói của Hoàng Thiếu Bình khản đặc, như thể cố ép từ trong kẽ răng ra. Phía bên ngoài có người trả lời: “Tôi là cảnh sát.”
Cảnh sát, lại là cảnh sát. Căn nhà nhỏ này, ngoài cảnh sát, liệu còn người khác đến sao? Hoàng Thiếu Bình vất vả đứng dậy, cầm lấy gậy chống, lê từng bước ra mở cửa. Một đôi nam nữ ăn mặc kiểu dân thường đứng ở cửa, khi họ nhìn thấy chủ nhân của căn nhà, trên mặt họ lập tức lộ ra sự kinh ngạc hãi hùng. Hoàng Thiếu Bình sớm đã quen với kiểu phản ứng như vậy, bất cứ ai nhìn thấy anh ta, nếu không bị sợ hãi quay đầu bỏ chạy đã là tốt lắm rồi. “Các vị là cảnh sát? Cảnh sát Trịnh đâu?”
Quái vật liếc xéo nhìn người khách đến viếng thăm ở trước cửa, hình như hơi ái ngại về thân phận của họ. “Tôi là La Phi, cảnh sát thành phố Châu Long. Vị này là giảng sư trường Cảnh sát tỉnh, Mộ Kiếm Vân.”
Người đàn ông phía bên ngoài cửa vừa tự giới thiệu vừa giơ ra thẻ cảnh sát. Cô gái xinh đẹp thì miễn cưỡng nở ra nụ cười, rõ ràng là không thể thoát khỏi bóng đen tâm lý mà vẻ ngoài của Hoàng Thiếu Bình gây cho cô. “La Phi, La Phi...”
Hoàng Thiếu Bình cầm thẻ cảnh sát và lẩm nhẩm cái tên trên đó mấy lần, sau đó anh ta ngước mắt lên, dùng ánh mắt mờ đục nhìn thẳng vào người khách không mời mà tới này. Bởi vì mí mắt cũng bị bỏng, cho nên lòng trắng mắt của Hoàng Thiếu Bình trông to một cách khác thường, trông vô cùng âm u lạnh lẽo. La Phi bị đôi mắt này nhìn chằm chằm, toàn thân lạnh toát cũng cảm thấy rất mất tự nhiên. May mà đối phương nhanh chóng quay trở vào trong phòng, đồng thời cũng hạ giọng nói: “Các vị vào đi!”
Hai người La Phi và Mộ Kiếm Vân cùng bước theo vào trong phòng, một mùi ẩm mốc xộc tới. Mộ Kiếm Vân không kìm được khẽ ho húng hắng mấy tiếng. “Hãy đóng cửa lại, bên ngoài gió lạnh lắm.”
Hoàng Thiếu Bình không mặc áo khoác, anh ta lê đến bên giường, vén tấm chăn bẩn thỉu choàng lên người. Mộ Kiếm Vân khẽ khép hờ cánh cửa gỗ, ánh sáng trong phòng chợt tối hẳn, bầu không khí nặng nề như thể khiến người ta nghẹt thở. “Chúng tôi đến tìm anh, là vì muốn hỏi chuyện liên quan đến vụ án xảy ra mười tám năm trước, vụ nổ bom.”
La Phi cũng không muốn lưu lại lâu ở nơi này, anh nói thẳng luôn mục đích của mình. “Hi, cái thằng người còn sống sót tôi đây, hình như cũng chỉ có chút tác dụng này thôi.”
Hoàng Thiếu Bình cười đau khổ lộ ra hàm răng nham nhở, sau đó anh ta lại hỏi lần nữa: “Cảnh sát Trịnh đâu? Sao ông ấy không đến?”
“Ông ấy chết rồi.”
La Phi trầm giọng trả lời, “Cảnh sát Trịnh đã bị giết hại vào tối hôm kia. Cảnh sát cho rằng, cái chết của ông ấy có liên quan đến vụ nổ mười tám năm trước, cho nên chúng tôi đến đây để điều tra việc này.”
Hoàng Thiếu Bình ngẩn người kinh ngạc, mắt càng trắng dã hơn: “Việc này... việc này sao lại có thể được chứ? Mấy hôm trước ông ấy còn đến chỗ tôi đây mà!”
“Ông ấy bảo anh nhận diện một số bức ảnh, đúng không?”
La Phi hít thở một hơi thật sâu, “Chính vì mấy bức ảnh đó mà khiến cho cảnh sát Trịnh bị ra tay tàn độc.”
Hoàng Thiếu Bình ngẩn người ngồi im, giây lát sau cuối cùng anh ta cũng xác nhận tin tức về cái chết của Trịnh Hách Minh, trên khuôn mặt tàn khuyết hiện lên thần sắc bi thương. La Phi và Mộ Kiếm Vân cũng dùng khoảng thời gian trầm mặc ngắn ngủi để bày tỏ nỗi tiếc thương đối với sự hy sinh của người cảnh sát già. Bầu không khí này kéo dài cho đến khi La Phi một lần nữa lên tiếng. “Khi anh nhận diện những bức ảnh đó, chẳng lẽ không có được bất cứ phát hiện gì sao?”
Anh nói luôn câu hỏi mà mình quan tâm nhất. Hoàng Thiếu Bình lắc đầu: “Người đó không ở trong số những bức ảnh đó.”
“Anh có thể chắc chắn được không?”
La Phi chăm chăm nhìn đối phương, bổ sung thêm, “Hung thủ chính là vì muốn che giấu một số bức ảnh, nên mới giết hại cảnh sát Trịnh.”
“Tôi chắc chắn. Trên bức ảnh toàn là những đứa trẻ ranh, qua độ tuổi có thể nhận thấy hoàn toàn không phù hợp.”
“Ừm...”
La Phi sau khi suy nghĩ thêm, quyết định hỏi theo cách khác, “Chúng ta chưa nói về những bức ảnh đó vội, anh hãy nói rõ cho tôi biết, hôm xảy ra vụ nổ đó, rốt cuộc anh đã nhìn thấy những gì?”
Đôi lông mày của Hoàng Thiếu Bình chau lại dính sát vào nhau, anh ta lắc đầu trầm ngâm, nói: “Tôi không muốn nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm đó.”
La Phi và Mộ Kiếm Vân nhìn nhau giây lát, trao cho nhau ánh mắt thương cảm và đồng tình. Vụ nổ đó, đối với Hoàng Thiếu Bình thực sự là một tai nạn quá to lớn, cho dù đã trải qua mười tám năm, cũng đủ để người ta cảm thấy đau khổ đến độ khó mà chịu đựng nổi. “Chúng tôi cần sự giúp đỡ của anh.”
Mộ Kiếm Vân lúc này dịu dàng nói, “Cả hai người đã bị mất mạng trong vụ nổ đó, họ cũng cần sự giúp đỡ của anh.”
“Những việc đó...”
Hoàng Thiếu Bình khản đặc giọng vùng vẫy, “Tôi đã nói rất nhiều lần rồi.”
“Đúng vậy, tôi đã đọc phần lời khai của anh. Nhưng bây giờ tôi muốn nghe tận tai anh nói, nói tất cả mọi việc diễn ra từ đầu tới cuối. Những chi tiết mà anh có thể nhớ được thì hãy nói cho tôi biết. Điều này vô cùng quan trọng!”
La Phi nhìn chằm chằm vào đôi mắt Hoàng Thiếu Bình, giọng nói khiến người ta không thể nào từ chối. Hoàng Thiếu Bình đờ đẫn nhìn thẳng vào La Phi. Đã lâu lắm rồi không có ai dám nhìn thẳng vào một “quái vật”
như mình, điều này khiến anh ta nảy sinh thứ cảm giác kỳ lạ. Cuối cùng, anh ta liếm liếm môi, coi như thỏa hiệp. “Được rồi.”
Hoàng Thiếu Bình bắt cầu kể. “Mười tám năm trước, tôi vừa mới từ nông thôn ra tỉnh thành, chỉ có thể sinh sống bằng nghề nhặt phế liệu. Thường ngày tôi sống ở trong ống xi măng phía bên ngoài công xưởng hóa học. Buổi chiều ngày 18 tháng 4, tôi chẳng muốn ra ngoài, cứ nằm ngủ ở trong ống xi măng. Về sau, tôi lần lượt nhìn thấy có người tiến vào công xưởng đó, ban đầu tôi cũng không để ý, cho đến khi tôi nhìn thấy một cô gái cũng bước vào trong xưởng đó, lúc này mới định đi theo xem sự tình thế nào.”
Mắt La Phi chợt đảo một cái: “Tại sao lại muốn đi theo?”
Hoàng Thiếu Bình tự trào cười khan một tiếng: “Đó là một ngôi xưởng bỏ quang, một nam một nữ ở trong đó thế thì tôi phải nghĩ thế nào đây? Hi hi, vì suy nghĩ tà niệm đó, suýt chút nữa mất luôn cái mạng này của tôi rồi.”
Ánh mắt La Phi chợt trở nên sắc nhọn, đâm thẳng vào khiến cho Hoàng Thiếu Bình bỗng im bặt. “Anh ăn nói cẩn thận một chút.”
Mộ Kiếm Vân ở bên nhắc nhở, “Hai người đó, một người là người yêu, một người là bạn thân nhất của cảnh sát La.”
Trên mặt Hoàng Thiếu Bình hiện lên sự kinh ngạc và sợ hãi, anh ta ngẩng đầu lo lắng nhìn La Phi. La Phi huơ huơ tay, anh đã tự kiểm soát được tâm trạng của mình: “Được rồi, đừng nói những điều vô nghĩa này nữa. Trong bản ghi lời khai, anh nhắc đến là nhìn thấy tất cả ba người tiến vào cái xưởng đó, phải không?”
“Đúng vậy.”
Hoàng Thiếu Bình lại lần nữa tập trung suy nghĩ, “Là ba người, hai người nam và một người nữ. Nhưng người nam đầu tiên đã rời khỏi đó nửa tiếng đồng hồ trước khi người nữ tới.”
“Anh có thể nói cho tôi biết thời gian cụ thể được không? Thời gian của ba người đến và rời khỏi đó.”
“Thời gian cụ thể thì tôi không nói rõ được, chỗ tôi không có đồng hồ. Tôi chỉ có thể nói được với anh, sau khi người đàn ông đầu tiên tiến vào, khoảng hơn nửa tiếng sau thì người đàn ông thứ hai xuất hiện...”
Hoàng Thiếu Bình nói chậm lại, hình như đang tỉ mỉ hồi tưởng lại tình hình xảy ra năm đó. “... Sau đó một lúc, người đàn ông đầu tiên rời khỏi đó; cuối cùng thì người nữ đó mới tới.”
La Phi và Mộ Kiếm Vân nhìn nhau, trong lòng ai cũng tự hiểu: người đàn ông thứ hai mà Hoàng Thiếu Bình nói tới chính là Viên Chí Bang, còn người nữ đó đương nhiên chính là Mạnh Vân. Do đó có thể suy đoán, người đàn ông đầu tiên rất có khả năng chính là hung thủ. Hắn ta mạo danh người bạn quen qua thư từ của Viên Chí Bang để viết thư, lừa đối phương đến vùng heo hút này. Sau đó mai phục để cưỡng chế Viên Chí Bang, đồng thời gài bom lên người cậu. Sau khi hung thủ rời đi, Mạnh Vân đã đến tìm Viên Chí Bang. “Trong bản lời khai nói, anh nhìn thấy dung mạo của người đàn ông đầu tiên.”
La Phi tiếp tục hỏi. “Chỉ là nhìn thấy từ xa, từng nét cụ thể trên gương mặt, thì không được rõ lắm.”
“Nhưng anh đã nói, nếu như anh gặp lại, có thể nhận ra đối phương?”
Mộ Kiếm Vân lúc này nói chen một câu. “Tôi chỉ nói là có khả năng...”
Hoàng Thiếu Bình toét miệng, lộ ra một mồm răng, “Cũng có thể là không nhận ra. Khoảng cách xa như vậy, tôi vốn không thể nào chắc chắn được.”
Mộ Kiếm Vân lắc đầu, xem ra cô rất thất vọng. La Phi vốn còn muốn hỏi xem người đó cao khoảng bao nhiêu, nhưng nghĩ lại, khoảng cách xa như vậy, cho dù là người chuyên ngành có phán đoán thì cũng có sự sai sót rất lớn, câu trả lời của đối phương liệu có thể có giá trị tham khảo bao nhiêu đây? Cho nên anh bỏ cuộc, trực tiếp chuyển hướng câu hỏi: “Vậy sau khi bước vào công xưởng, anh nhìn thấy những gì?”
“Tôi lén theo vào công xưởng, không dám vào quá sâu, chỉ đứng ở gần cửa nhìn vào trong. Tôi nhìn thấy người nam vào sau đang ngồi dưới đất, còn người nữ thì quỳ xổm ngay bên cạnh. Họ hình như vô cùng căng thẳng, người nam luôn miệng thúc giục người nữ đi khỏi đó, hình như chính mình thì không đi được...”
Hoàng Thiếu Bình đã nói đi nói lại những câu này từ mười tám năm trước rồi, đến bây giờ lại bị nhắc tới, chính anh ta cũng không thể hiểu nổi mình đã tường thuật lại điều này theo trí nhớ hay là như một cái máy, “... Tôi nhất thời không hiểu được họ đang làm gì, chỉ hiếu kỳ tiếp tục nhìn lén. Cô gái đó nói vào trong một vật hình vuông - tôi nghe cảnh sát Trịnh nói, vật đó gọi là điện đài phải không? Cô ấy đang nói cái gì mà sợi màu đỏ hay sợi màu lam, trong điện đài phát ra âm thanh của một người nam giới.”
“Được rồi!”
La Phi chợt cắt ngang lời của đối phương, mắt anh đỏ hoe, tư duy hoàn toàn bị Hoàng Thiếu Bình kéo về khoảnh khắc nghẹt thở xảy ra mười tám năm trước. Hoàng Thiếu Bình bị hoảng sợ bởi bộ dạng của La Phi, anh ta thấp thỏm hỏi: “Vậy thì... tôi không cần nói nữa phải không?”
Mộ Kiếm Vân đập mấy cái khá mạnh vào vai La Phi, anh quay lại, nhìn thấy một đôi mắt trong suốt đầy quan tâm. La Phi đang cố giãy giụa vùng thoát ra khỏi ký ức đau thương, anh thở dài nói: “Những việc này, tôi đều biết cả rồi, anh hãy nói cho tôi biết... cảnh tượng cuối cùng.”
“Cảnh tượng cuối cùng chính là người đàn ông ở trong điện đài nói là cắt sợi dây màu đỏ, cô gái đó chắc là đã làm theo lời anh ta.”
Cơ mặt của Hoàng Thiếu Bình khẽ cử động, “Sau đó thì là tiếng nổ, tiếng nổ vang rền đáng sợ!”
“Anh vẫn còn nhớ dáng vẻ của cô ấy chứ? Nét mặt cô ấy, động tác của cô ấy, anh vẫn luôn dõi theo cô ấy phải không?”
Giọng nói của La Phi cũng khàn đặc như giọng nói của Hoàng Thiếu Bình. “Anh nói người phụ nữ ấy à? Đúng vậy, tôi vẫn luôn nhìn cô ấy. Nói ra thì cũng thật kỳ lạ, lúc trước cô ấy rất căng thẳng, nhưng đến cuối cùng, cô ấy hình như lại chẳng sợ hãi gì nữa cả. Tôi thậm chí cảm thấy cô ấy đang cười, khi cô ấy bình tĩnh lại, cô ấy rất xinh đẹp...”
Hoàng Thiếu Bình miêu tả lại, ngay cả trong trí não của Mộ Kiếm Vân cũng dường như hiện lên hình ảnh vẻ mặt ung dung xinh đẹp của Mạnh Vân. Cô ấy hoàn toàn tin tưởng La Phi. Mộ Kiếm Vân nhủ thầm, sự tin tưởng này đủ để chiến thắng tất cả mọi nỗi nguy hiểm và sợ hãi. Nhưng cuối cùng sự tin tưởng này lại dẫn đến sai lầm không thể nào cứu vãn được. Tại sao? Chỉ đơn giản là vì sự phán đoán sai của La Phi, hay còn vì ẩn tình nào khác nữa? Mộ Kiếm Vân vừa suy ngẫm vừa liếc nhìn sang La Phi. La Phi đang nắm chặt hai bàn tay, móng tay ngón cái thậm chí cắm phập vào ngón tay trỏ. Lồng ngực anh đang thở dồn dập, hồi lâu sau, anh mới dần dần điều chỉnh được hơi thở, miễn cưỡng nói: “Tôi muốn ra ngoài hít thở... bầu không khí trong phòng ngộp thở quá.”
Mộ Kiếm Vân hình như rất hiểu tâm trạng của La Phi, cô ra mở cửa phòng, một luồng gió lạnh tươi mới thổi vào trong phòng, La Phi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Lúc anh đang định bước ra ngoài, đột nhiên nghe thấy Hoàng Thiếu Bình nói: “Cảnh sát La, xin hãy đợi một chút!”
La Phi quay đầu lại: “Chuyện gì vậy?”
Hoàng Thiếu Bình cười toét cái miệng tàn khuyết: “Trời lạnh quá, tôi muốn mặc thêm chiếc quần len. Anh có thể giúp tôi được không? Tay chân tôi, thực sự đã tàn phế rồi... quần ở trong chiếc rương ở ngay đầu giường.”
La Phi không thể nào từ chối lời thỉnh cầu của một người tàn tật, anh làm theo lời hướng dẫn của đối phương, lôi ra chiếc quần len ở trong rương. Còn Hoàng Thiếu Bình cởi chiếc quần ngoài của mình ra. Mộ Kiếm Vân nhíu mày, quay người bước ra khỏi phòng. “Cảnh sát La, hai vị đều đến điều tra tôi phải không?”
Nhân lúc La Phi đến gần mình, Hoàng Thiếu Bình đột nhiên hỏi một câu không đầu không cuối. La Phi hơi mơ hồ nhìn anh ta: “Đương nhiên, chúng tôi là đồng nghiệp trong tổ chuyên án.”
Hoàng Thiếu Bình thò hai chân vào trong ống quần, hạ giọng nói: “Trong khi anh hỏi tôi, người phụ nữ đó không nhìn tôi, mà lại chỉ quan sát anh, cô ta chú ý từng nét mặt và cử chỉ của anh. Từ sau khi vụ án đó xảy ra, tôi đã gặp quá nhiều cảnh sát, tôi hiểu được phương thức làm việc của các anh. Người phụ nữ đó, cô ấy không đến để điều tra về tôi, người cô ta muốn điều tra chính là anh.”
La Phi khẽ giật mình, nhưng trên mặt vẫn không tỏ thái độ gì. Sau khi giúp Hoàng Thiếu Bình mặc xong chiếc quần len, anh mới chậm rãi hỏi: “Sao anh lại nói cho tôi biết điều này?”
Hoàng Thiếu Bình cười khan “hi”
một tiếng: “Bởi vì anh bằng lòng giúp tôi. Tôi biết bộ dạng của mình như thế nào, trên thế giới này, người có thể không né tránh tôi thực sự quá ít ỏi.”
La Phi nhìn vào khuôn mặt đáng sợ của đối phương, đột nhiên trào dâng nỗi bi thương. Anh không nói thêm gì nữa, quay lưng bước ra khỏi phòng, đồng thời tiện tay khép cửa lại. Bên ngoài có mưa nhỏ, sợi mưa mỏng tanh, nhưng phả vào mặt vẫn tạo nên cảm giác lạnh giá. “Anh liệu có nghe theo ý kiến của người khác không?”
Mộ Kiếm Vân đã đứng ở bên ngoài hồi lâu, thấy La Phi bước ra, bèn hỏi ngay, “Nếu như anh là Mạnh Vân, trong khoảnh khắc đó, anh tin vào phán đoán của mình, hay là nghe theo lời của người khác?”
La Phi trầm mặc giây lát, sau đó trả lời: “Tôi tin tưởng vào sự phán đoán của mình.”
“Nhưng tại sao Mạnh Vân lại nghe theo lời anh? Chính anh cũng nói là không có chút căn cứ nào cơ mà, tại sao sau khi nghe được ý kiến của anh, cô ấy lại yên tâm đến như vậy? Là điều gì khiến cô ấy nảy sinh sự tin tưởng mù quáng đến thế?”
Mộ Kiếm Vân nêu ra một chuỗi câu hỏi, thấy La Phi không trả lời, cô lại nói vẻ bông đùa: “Nếu như đổi sang tôi, trừ phi quả bom đó do anh cài, nếu không còn lâu tôi mới nghe theo lời anh.”
La Phi miễn cưỡng cố ép ra nụ cười, hình như muốn chuyển đề tài, anh khẽ thở dài, nói: “Ôi, Hoàng Thiếu Bình... giờ thì tôi đã hiểu, tại sao cảnh sát Trịnh lại nói: Người này mà sống sót được thì thà rằng chết đi còn hơn.”
Mộ Kiếm Vân cười, “Tôi không tán thành cách nghĩ của anh - anh không nhìn thấy cuốn lịch hàng ngày treo trên tường sao?”
“Cuốn lịch hàng ngày?”
La Phi đúng là có ấn tượng, ở trên tường khi vừa bước vào cửa, đúng là có treo một cuốn lịch hàng ngày. “Ngày nào anh ta cũng xé lịch. Cho nên anh ta không phải là đang chịu đựng hàng ngày, anh ta cũng đang sống từng ngày như chúng ta. Trong cuộc sống của anh ta, vẫn đang theo đuổi và khao khát mong chờ thứ gì đó.”
Mộ Kiếm Vân sau khi phân tích một hồi, đưa ra kết luận, “Cho nên, trạng thái cuộc sống của anh ta, không hề tuyệt vọng giống như anh vừa nhìn thấy.”
La Phi đắn đo hồi lâu, cuối cùng không thể không gật đầu tán đồng, sau đó anh đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, lẩm nhẩm: “Không biết chỗ Hàn Hạo bây giờ tình hình ra sao rồi?”
... 7 giờ 15 phút sáng ngày 22 tháng 10. Trong văn phòng đội cảnh sát hình sự. Tăng Nhật Hoa đưa một tờ giấy ra trước mặt Hàn Hạo. Có lẽ cậu đã quá quen sử dụng vi tính, lâu lắm rồi chưa cầm bút viết, nên hàng chữ đó xiêu xiêu vẹo vẹo, rất khó nhìn. “Tôn Xuân Phong, phòng 404 tòa lầu số 12 Đông Minh Gia viên.”
Hàn Hạo khẽ đọc nội dung trên tờ giấy, sau đó ngước đầu hỏi: “Đây là ý gì?”
“Các anh hãy đến địa điểm này để bắt người thôi.”
Tăng Nhật Hoa toét miệng cười, ngồi xuống đối diện Hàn Hạo, lia mấy bức ảnh xuống bàn. Nhân vật chính trong bức ảnh là một cậu nhóc nhuộm tóc vàng, phía sau lưng rõ ràng là quán Nét. Hàn Hạo đột nhiên nhớ ra điều gì, vui mừng hỏi: “Đây chính là mấy bức ảnh bị xóa phải không?”
Tăng Nhật Hoa lấy tay gãi gãi tai, uể oải gật đầu: “Tôi nói rồi, chỉ cần thông tin chưa bị chèn lên, cho dù là những bức ảnh bị xóa đi, tôi vẫn có cách để khôi phục lại.”
“Thông tin trên tờ giấy, sao mà cậu có được chứ?”
Hàn Hạo cầm từng bức ảnh lên xem xét thật kỹ lưỡng, nhưng lại không hề phát hiện ra tên và nơi ở của tên nhóc tóc vàng đâu cả. “Thời gian chụp những bức ảnh này là 10 giờ 25 - 30 phút sáng ngày 18 tháng 10, cảnh sát Trịnh đã căn cứ theo thông tin tôi cung cấp để tìm đến những quán Nét này. Cho nên tôi chỉ cần tra cứu giám sát mạng của ngày hôm đó, rất dễ dàng biết được địa điểm chụp những bức ảnh này chính là quán Nét Cường Huy ở gần học viện Sư phạm. Tôi đến quán Nét tra cứu bản ghi chép, tên nhóc này hôm đó đã lên mạng từ lúc 9 giờ 10 phút sáng đến 12 giờ 9 phút thì thoát ra. Tôi đã lấy được ổ cứng của máy đó, sau đó khôi phục lại những số liệu thao tác của chiếc máy vi tính trong quãng thời gian đó. Thế là tôi biết được số QQ, hai địa chỉ email và tư liệu đăng nhập bốn trang mạng của hắn. Hi hi, trong đó có một mạng mua hàng.”
Nói đến đây, Tăng Nhật Hoa cố tình ngừng lại, cậu há to miệng ngáp dài một cái, mặc dù hơi mệt mỏi, nhưng tinh thần vô cùng đắc ý. Hàn Hạo chẳng hiểu gì về vi tính và mạng, nghe đến đây vẫn không hiểu ra 72 chuyện gì. Đối phương cố tình tỏ vẻ khiến anh rất không vui, nhưng anh cũng chỉ có thể cố gắng nhẫn nại, tiếp tục truy hỏi: “Sau đó thì sao?”
Tăng Nhật Hoa toét miệng cười: “Việc tiếp theo quá đơn giản... Tôi đã điều tra danh sách mua sắm của hắn trong hai tháng trở lại đây, hắn đã mua hàng trên mạng năm lần, địa điểm giao hàng đều là phòng 404 tòa lầu số 12 Đông Minh Gia viên. Tôi đã liên hệ ngay với đồn công an khu vực đó, tên đăng ký của chủ nhà là một người đàn ông trung niên tên Trương Chí Cương, nhưng ông ta không ở đó, mà cho thuê. Tôi cũng đã liên hệ với người tên Trương Chí Cương này, căn phòng hiện nay cho một cậu thanh niên tên Tôn Xuân Phong thuê cách đây nửa năm, đặc điểm nổi bật nhất của anh chàng này là nhuộm tóc vàng hoe.”
“Ừm, khá lắm!”
Hàn Hạo khen ngợi một câu vẻ khách sáo, sau đó lại cười nói, “Nhưng khi cậu biết được địa chỉ này, cứ nói thẳng với tôi là xong. Việc liên hệ với đồn cảnh sát, liên hệ với chủ nhà, những công việc vụn vặt này không cần phiền cậu làm đâu.”
Tăng Nhật Hoa đương nhiên hiểu ra được ý tứ trong câu nói của đối phương, cậu cười “hi hi”
, lúc lắc đầu vẻ không mấy quan tâm: “Được rồi, vậy sau này tôi không làm thêm những việc này nữa - việc tiếp theo đây tôi cũng không quản nữa. Ôi ôi, tôi đã thức trắng cả đêm qua đấy, cũng cần phải ngủ bù một giấc thôi.”
Nói xong, cậu vươn vai đứng dậy, cũng không muốn trò chuyện phiếm, bèn đi ra luôn khỏi phòng. Hàn Hạo nhìn bóng lưng cậu, thầm lắc đầu - bộ dạng tùy tiện thoải mái này thật không giống một người cảnh sát. Nhưng bản lĩnh truy lùng dấu vết trên mạng của cậu ta thực sự không hề hàm hồ, bây giờ đã có gậy tiếp sức giao vào tay mình, trận đấu này phải đánh thật đẹp, chiến thắng thật giòn giã mới được! Đem theo quyết tâm này, Hàn Hạo nhanh chóng gọi điện thoại máy bàn trong phòng: “Alo, Doãn Kiếm à? Cậu mau gọi đội trưởng Hùng đến văn phòng tôi ngay lập tức.”
... 8 giờ 31 phút sáng ngày 22 tháng 10. Đông Minh Gia viên. Đây là một khu dân cư mang lối kết cấu cũ, người sống trong tiểu khu này ngoài những ông bà già cả dưỡng lão thì là những người thuê nhà hạn hẹp về tài chính. Lúc này đây, ở dưới tòa lầu số 12 xuất hiện thêm một số khuôn mặt lạ. Họ mặc quần áo dân thường, đang dạo bước ở những góc khác nhau, có vẻ như tùy 73 hứng dạo bước, thế nhưng thực tế là đang canh giữ tất cả những lối ra vào của cả khu vực này. Những người thanh niên và trung niên khỏe mạnh này đều là những nhân vật xuất sắc của đội cảnh sát hình sự và cảnh sát đặc nhiệm. Họ đang gấp rút tập hợp, tiến hành một cuộc vây bắt bí mật. Còn một số người khác thì tiến vào đơn nguyên 2 của tòa lầu số 12. Suốt chặng đường bố trí dày đặc cảnh vệ, đội ngũ trung tâm thì đã đến trước cửa phòng 404. Mấy người Hàn Hạo và Hùng Nguyên đã nấp ở bức tường bên cạnh cửa, để một người đàn ông trung niên béo mập đứng trước cửa, ông ta chính là chủ nhà Trương Chí Cương. Theo sự sắp xếp ban đầu là, ông vừa ấn chuông cửa vừa lấy lý do đến thu tiền phòng để gọi người trong phòng, nhưng hồi lâu sau, vẫn không thấy chút động tĩnh nào. Hàn Hạo ra hiệu bằng tay, bảo Doãn Kiếm đưa chủ nhà rời khỏi hiện trường. Tiếp đến, một người cảnh sát đặc nhiệm đứng phía sau Hùng Nguyên bước ra, cậu ta nhón chân thật khẽ, ngồi xổm xuống dưới trước cửa, nhét một sợi dây thép mảnh vào trong ống khóa. Trong đội cảnh sát đặc nhiệm có đủ các loại nhân tài, và cậu thanh niên có tên gọi Liễu Tùng này chính là cao thủ mở khóa. Giây lát sau, cùng với một tiếng “tách”
khe khẽ, anh chàng giơ tay trái lên, ra hiệu “OK”
. Hàn Hạo và mọi người nắm chặt khẩu súng trong tay, chờ đợi để hành động. Liễu Tùng sau khi nhận được ngôn ngữ bằng tay của Hùng Nguyên, hai tay khẽ đẩy, cánh cửa lặng lẽ mở ra. Những người khác lập tức nhanh chóng tiến thẳng vào trong phòng. Đây là một căn phòng cũ có một phòng ngủ. Căn phòng khách nhỏ hẹp và âm u, không thấy bóng người nào cả. Trong phòng ngủ thấp thoáng phát ra âm thanh loạt soạt. Hàn Hạo cầm chắc súng bước nhanh lại, lao thẳng vào phòng ngủ. Một bóng người ở dưới cửa sổ đang cựa quậy, anh giơ súng lên hét lớn: “Cấm cử động!”
Hùng Nguyên và mọi người cũng vào theo, nhưng sau khi nhìn rõ tình hình diễn ra trước mắt, nét mặt vốn dĩ căng thẳng của bọn họ liền lập tức chuyển thành ánh mắt kinh ngạc không thể tin nổi. Cậu thanh niên trẻ tóc vàng hoe đang nghiêng người ngồi dựa vào bên dưới cửa sổ, không còn nghi ngờ gì nữa, cậu ta chính là mục tiêu mà mọi người đang vây bắt: Tôn Xuân Phong. Nhưng anh chàng khiến cho lực lượng cảnh sát tỉnh 74 thành ngỡ là một kẻ địch đáng gườm lại đang bị chói chặt hai chân, hai tay thì bị khóa vào máy sưởi. Đôi mắt cậu ta bị bịt khăn đen, miệng bị băng dính bịt chặt, chỉ có thể phát ra tiếng “u u”
lúc ẩn lúc hiện. Hàn Hạo chợt giật mình, biết rằng tình hình có biến động. Anh cất súng trong tay mình, đi tới, trước tiên là tháo mảnh vải đen che mắt cậu ta lại. Cậu thanh niên mở to mắt, người uốn éo, nét mặt vô cùng sợ hãi. “Không được cử động! Chúng tôi là cảnh sát!”
Hàn Hạo hạ giọng rít lên. Ánh mắt của Tôn Xuân Phong chuyển từ sợ hãi sang chờ đợi, cậu ta nhìn vào hai tay mình, hình như đang tha thiết muốn nói gì đó. Hàn Hạo giơ tay ra giật miếng băng dính dán chặt vào miệng đối phương, Hùng Nguyên ở bên cạnh, dưới sự ra hiệu của anh, đội viên Liễu Tùng của đội cảnh sát đặc nhiệm vừa mới mở cửa khi nãy lại bước lên, cầm một sợi dây thép chuẩn bị làm theo lối cũ mở chiếc khóa còng hai tay cậu thanh niên đó. “Không được cử động! Không được động vào khóa còng tay đó!”
Miệng Tôn Xuân Phong vừa được tự do, bèn lập tức hét lên, “Có bom! Có bom!”
Thần kinh mọi người vừa được thả lỏng lập tức lại căng thẳng đến đỉnh điểm. Hùng Nguyên ra lệnh cho thuộc hạ đứng yên, còn mình thì lê đến quan sát tỉ mỉ. Quả nhiên, từ trong lỗ khóa của còng tay xuất hiện hai sợi dây điện mỏng manh, kéo dài vào đến tận lòng Tôn Xuân Phong. Hùng Nguyên ra hiệu cho Hàn Hạo và mọi người lui về phía sau, sau đó anh thận trọng cởi cúc áo của Tôn Xuân Phong ra, ở điểm cuối của dây điện, thấy một chiếc hộp nhựa vuông vắn đang quấn chặt ở phần eo của cậu thanh niên. “Đây là bom!”
Bởi vì quá đỗi kinh hãi, giọng nói của Tôn Xuân Phong run rẩy như sắp khóc, “Chỉ cần có người bước vào phòng, là quả bom sẽ được khởi động, mười phút sau sẽ nổ tung.”
Quả nhiên, trên chiếc hộp đó có một màn hình điện tử, con số màu đỏ đang nhảy số hiện rõ: thời gian còn lại chưa đầy tám phút nữa! Tình hình vô cùng nguy cấp! Nhưng Hùng Nguyên vẫn giữ được khí thế trầm tĩnh, anh quay sang nhìn Hàn Hạo, đồng thời dùng giọng nói vô cùng bình tĩnh, nói: “Tổ chức sơ tán.”
Trong khoảnh khắc này, ánh mắt đã trao đổi tất cả, Hàn Hạo không nói thêm câu nào, đưa tất cả mọi người nhanh chóng rời khỏi căn phòng. Tiếp đến là nghe thấy mệnh lệnh “Có bom, mau sơ tán các hộ dân!”
vang lên khắp đường đi trong tòa lầu. 75 “Cậu cũng đi đi, giúp đỡ việc sơ tán, ở đây không cần cậu!”
Hùng Nguyên dặn dò Liễu Tùng vẫn luôn theo sát anh. Lúc này đây, anh đã tập trung toàn bộ tinh thần để nghiên cứu quả bom này, giọng nói của anh không lớn, nhưng ngữ khí lại không thể nào bác bỏ được. Trong ánh mắt của anh chàng đội cảnh sát đặc nhiệm này như có thứ gì sáng lấp lánh, anh biết đội trưởng đang bảo vệ mình. Mặc dù cậu không muốn rời khỏi vào lúc này, nhưng làm một người cảnh sát đặc nhiệm, mệnh lệnh của cấp trên là không thể nào chống đối lại được. Cậu cắn môi, cuối cùng Liễu Tùng vẫn tuân lệnh lao ra khỏi phòng. Còn phía bên ngoài thì đầy những tiếng bước chân, tiếng gọi, tiếng đập cửa, vô cùng hỗn loạn. Những cư dân ở trong tòa lầu này đang vội vàng ra khỏi khu nhà dưới sự chỉ huy của rất nhiều cảnh sát. Còn ở trong phòng, cơ thể Tôn Xuân Phong đã co rúm run rẩy, ánh mắt hoảng loạn liên tục đảo qua đảo lại giữa màn hình hiển thị trên quả bom và gương mặt Hùng Nguyên. “Đừng cử động!”
Lúc này, không ngờ Hùng Nguyên vẫn có thể mỉm cười một cái, vỗ vai cậu thanh niên, nói giọng bình tĩnh: “Tôi bắt đầu gỡ bom đây.”
Bàn tay anh to rộng và mạnh mẽ, có một thứ sức mạnh kỳ diệu qua cái vỗ vai đã xâm nhập vào cơ thể đối phương, khiến Tôn Xuân Phong ngừng run rẩy, cảm thấy rõ ánh mắt hy vọng của cậu đã chiếm ưu thế. Hùng Nguyên rút ra một con dao mang theo bên mình. Đây là con dao thiết kế riêng cho đội cảnh sát đặc nhiệm, không chỉ vô cùng sắc bén mà còn có rất nhiêu công năng kèm theo. Lúc này đây, Hùng Nguyên chuẩn bi dùng nó để mở vỏ ngoài của quả bom. Đây là bước đầu tiên không thể nào bỏ qua trong việc gỡ bom. Từng chiếc ốc vít cố định nhanh chóng lần lượt bị tháo ra, vỏ ngoài đã lỏng lẻo. Hùng Nguyên căng thẳng nín thở, khẽ lấy lớp vỏ nhựa bên ngoài đó ra. Ngay chính khoảnh khắc lớp vỏ ngoài chuẩn bị tách rời chủ thể của nó, tay Hùng Nguyên chợt cảm thấy có gì đó hơi vướng, hình như gặp phải trở lực nào đó. Anh giật mình, thầm kêu lên: không hay rồi! Giữa vỏ ngoài và lõi bom còn được kết nối bằng một sợi dây ngầm! Hùng Nguyên vội ngừng tay lại, thế nhưng phản ứng của anh đã bị chậm mất rồi, sau khi vang lên một tiếng “tạch”
, số giờ đếm ngược hiển thị trên màn hình đột nhiên tăng tốc, thời gian nhảy con số tăng vọt, chỉ trong vòng có mấy giây ngắn ngủi đã gần tiếp cận đến khoảng thời gian cuối cùng! Tôn Xuân Phong kêu “a...”
một tiếng thê thảm, cơ thể vặn vẹo một cách vô ích. Ngay cả Hùng Nguyên trong khoảnh khắc này mồ hôi cũng rịn ra đầm đìa, 76 trong lúc tình thế biến đổi khôn lường, anh quyết một phen sống mái, dùng sức kéo luôn chiếc vỏ bom ra. Gần như đồng thời, con số thời gian đếm ngược trên màn hình đã chạy về 0. Lõi bom cũng cùng lúc phình to bung ra! Hùng Nguyên tuyệt vọng nhắm mắt lại - Thế nhưng tiếng nổ mà anh dự liệu lại không xảy ra, bên tai anh lại vang lên âm thanh khúc nhạc vui tươi rộn ràng. Trong bầu không khí căng thẳng thế này, bản nhạc vốn vui tai bỗng trở nên vô cùng quái dị. Hùng Nguyên kinh ngạc mở to mắt, chỉ nhìn thấy giữa quả “bom”
nở bung ra, có một tờ giấy đang dần dâng lên theo tiếng nhạc. Đây vốn không phải là “bom mìn”
gì cả, chỉ là một hộp nhạc có công tắc mà thôi. Lẽ nào đây chỉ là một trò đùa tai quái sao? Hùng Nguyên không tránh khỏi có chút hồ đồ, đồng thời anh cũng hít thở một hơi thật sâu như trút được gánh nặng, nhưng lại ngửi thấy một thứ mùi vị kỳ lạ. Định thần nhìn, chỉ nhìn thấy đũng quần của Tôn Xuân Phong ướt nhẹp, thật không ngờ cậu chàng đã sợ hãi quá đến độ tè dầm cả ra quần. Hùng Nguyên bất lực cười đau khổ, giơ tay ra cầm lấy tờ giấy nhả ra từ quả “bom”
. Sau khi đọc kĩ nội dung trên tờ giấy, sắc mặt anh lại quay trở lại sự nghiêm trọng ban đầu. Rồi anh chạy ra khỏi phòng, gọi tất cả mọi người đang bận rộn ở trong hành lang tòa nhà tập hợp lại. Liễu Tùng mở khóa tay cho Tôn Xuân Phong. Một lúc lâu sau, cậu thanh niên mới thoát ra được trạng thái gần như suy sụp, bắt đầu lắp ba lắp bắp kể lại những chuyện mình đã gặp phải trong ngày hôm nay. Sự việc cũng chẳng mấy phức tạp: Tối ngày hôm kia (cũng chính là ngày Trịnh Hách Minh gặp nạn), Tôn Xuân Phong chơi thông đêm ở quán Nét, sáng sớm tinh mơ mới quay trở lại căn nhà thuê. Bởi vì quá mệt, nên cậu ta nhanh chóng ngủ say như chết, đến khi cậu ta tỉnh lại, thì phát hiện ra toàn thân không nhúc nhích được: không chỉ tay chân bị khóa trói, mắt và miệng cũng bị bịt kín. Một giọng nói xa lạ nói với cậu ta: cậu ta bị khóa vào lò sưởi, đồng thời trên người cũng bị gài một quả bom. Đường dây dẫn của quả bom kết nối với ống khóa của còng tay, nếu như có người muốn mở còng tay, thì sẽ gây ra nổ bom. Ngoài ra có một thiết bị điều khiển từ xa được gắn trên cửa, khi cửa bị mở ra, bộ hẹn giờ gắn trên bom sẽ được khởi động, mười phút sau bom sẽ nổ. Nói xong những câu này, người nam giới đó nhanh chóng rời đi, còn Tôn Xuân Phong thì lại khốn khổ chờ đợi trong sự sợ hãi tột cùng, cho đến khi Hàn Hạo và mọi người bước vào phòng. 77 “Chúng ta đã bị bỡn cợt rồi.”
Hàn Hạo sắc mặt sa sầm, “Sau khi hắn giết hại thầy Trịnh, lập tức đến đây, thiết kế nên cái bẫy này cho chúng ta.”
Hùng Nguyên chau mày: “Ý của anh là, những bức ảnh bị xóa đó cũng là manh mối do hắn cố tình để lại?”
“Còn chưa đủ rõ ràng hay sao? Hắn đã làm hết những việc này để đợi chúng ta, hắn biết chúng ta chắc chắn sẽ đến đây.”
“Nhưng tại sao hắn lại phải làm như vậy?”
Hùng Nguyên lắc đầu không thể nào hiểu nổi, “Lẽ nào chỉ là vì để đưa cho chúng ta tờ giấy đó sao?”
Tờ giấy đang bị Hàn Hạo miết chặt trong tay, anh đã đọc đi đọc lại nội dung trên tờ giấy đó mấy lần, bây giờ đã có thể đọc thuộc. Nét chữ Phỏng Tống chuẩn mực, câu nói đã quá quen thuộc. “ Người thụ hình: Hàn Thiếu Hồng Tội danh: cố ý giết người Ngày thực thi: ngày 23 tháng 10 Người thực thi: Eumenides”
Tay Hàn Hạo khẽ run lên, anh hiểu ngụ ý của tờ giấy này. Đương nhiên, nguyên nhân khiến anh run rẩy không phải là nỗi sợ hãi. Là sự phẫn nộ khiến anh run rẩy, sự phẫn nộ không tài nào khống chế được! Một tên hung thủ trước khi gây án, thật không ngờ dám ghi rõ tên nạn nhân và thời gian gây án, dùng phương thức này để thông báo cho cảnh sát. Đây là một sự sỉ nhục và bỡn cợt điên cuồng nhường nào? Lúc này đây, Hàn Hạo giống như một ngọn núi lửa nguy hiểm, áp lực trong người anh đã khiến anh có thể bùng nổ bất cứ lúc nào! Và chính trong khoảnh khắc này ở một nơi nào đó, có một người lại có thứ cảm giác hoàn toàn trái ngược. Người này đang nghịch trong tay một thiết bị cảm ứng, con số trên đó hình như ghi lại khoảng thời gian nào đó. “Hai mươi mốt giờ năm mươi phút đến hiện trường, bốn phút mười một giây hoàn thành việc gỡ bom.”
Anh ta nhìn thời gian trên thiết bị cảm ứng lẩm bẩm, sau đó khóe miệng anh ta khẽ nhếch lên, nói lạnh tanh: “Thành tích cũng khá được... cuối cùng cũng có chút thú vị đây.”