Bản Thông Báo Tử Vong

Quyển 4 - Chương 4: A hoa phản đòn



Trong Sở Công an tỉnh thành. La Phi đội trưởng đội Cảnh sát hình sự sáng sớm đã đến văn phòng của giám đốc Sở ngồi đối diện với một người nam giới ngoài 50 tuổi, người nam giới đó dáng người không cao, vẻ bề ngoài đã hằn rõ dấu vết của thời gian: cơ thể phát phì, đầu hói. Nhưng trong đôi mắt của ông vẫn ẩn chứa nguồn tinh thần dồi dào không thể nào dập tắt được, uy nghiêm nhưng lại tràn đầy tinh thần chiến đấu. Người đàn ông có khí chất phi phàm này chính là Tống Chấn Đông - Giám đốc Sở Công an tỉnh thành, cũng chính là cấp trên trực tiếp của La Phi. Ông đang cùng La Phi bàn luận điều gì đó, qua chồng tài liệu vụ án và nét mặt nghiêm túc của hai người, đề tài của họ rõ ràng là liên quan đến một vụ án rất lớn. Khoảng mười ngày trước, đội Cảnh sát hình sự của La Phi nhận được một tin báo nặc danh, nói là có một kẻ buôn bán ma túy có tên “Cẩu hot”

thao túng việc buôn bán các loại chất độc có hình dạng mới giống như thuốc lắc và bột Ketamine (đá) ở khu vực Bắc Thành. La Phi bèn bố trí các nhân viên kỹ thuật tiến hành theo dõi giám sát 24/24 đối với “Cẩu hot”

, và sau khi theo dõi giám sát không lâu thì đã có được kết quả khiến ai nấy đều phấn khích: một người nam giới khẩu âm miền Nam đã liên hệ với “Cẩu hot”

, nói là có một lô hàng tốt vừa mới vào địa phận tỉnh thành, hy vọng có thể có được kênh buôn bán trong tỉnh thành từ chỗ “Cẩu hot”

. Người này mặc dù lần đầu tiên liên hệ với “Cẩu hot”

, nhưng khẩu khí rất hoành tráng, xem ra bối cảnh trong nghề này đã rất vững mạnh. La Phi ý thức ra được tầm quan trọng của vụ án, tổ chức lực lượng tinh nhuệ nhất để tham gia vào trận chiến. Người miền Nam sau khi liên hệ vài lần với “Cẩu hot”

, hai bên hẹn sẽ tiến hành giao dịch ở khách sạn Khải Huyền Môn vào sáng ngày 26 tháng 3, sẽ kiểm tra hàng ngay tại hiện trường, tiền trao cháo múc. La Phi cũng đã sắp xếp bố trí rất chu đáo cẩn mật từ trước, tự mình mai phục trong phòng khách sạn ở ngay cạnh địa điểm giao dịch. Đến ngày giao dịch, “Cẩu hot”

và người đàn ông miền Nam đó lần lượt đến khách sạn Khải Huyền Môn. Người miền Nam dẫn theo ba tên tùy tùng dáng người cao lớn, trong tay mỗi tên tùy tùng đều xách một chiếc hộp cao cấp gài mật mã. Theo như tình báo đã nghe trộm được, lượng ma túy lớn được giấu ở trong một chiếc hộp gài mật mã nào đó. 130 Kẻ buôn bán ma túy cũng thể hiện ra ý thức phản trinh sát rất tốt. Sau khi tiến vào khách sạn, chỉ có một mình người miền Nam đó tiến vào trong căn phòng giao dịch đúng như đã hẹn. Ba tên tùy tùng của ông ta thì mỗi người xách một hộp gài mật mã phân tán ra, cứ đi lại nhàn tản trong khách sạn. Thực ra giữa ba người này đang hình thành nên tư thế yểm trợ, cảnh sát mặc thường phục không có cách nào để bám quá sát, đành phải lui ra ngoài để khống chế tất cả các lối ra vào trong khách sạn, hình thành thế trận bắt cua trong rọ. Người miền Nam nhìn thấy “Cẩu hot”

ở trong căn phòng giao dịch, ông ta lập tức lôi ra hàng mẫu đưa cho đối phương kiểm tra hàng. “Cẩu hot”

vô cùng hài lòng đối với chất lượng của nguồn hàng, tiếp đến hai người liền chuẩn bị rời khỏi khách sạn, để cho tay sai của mỗi bên ở lại chính thức hoàn thành việc giao dịch nhận hàng nhận tiền. Ngay khi biết đây chính là điểm giảo hoạt của bọn buôn bán ma túy: Bọn chúng rời khỏi hiện trường trước, như vậy thì cuộc giao dịch cho dù có bị cảnh sát bắt được, bọn chúng vẫn có cơ hội để trốn thoát. Nhưng La Phi đương nhiên cũng không cho phép xảy ra tình huống này, bên ngoài đã bố trí thiên la địa võng, La Phi quyết đoán ra lệnh tấn công. Quá trình bắt giữ vô cùng thuận lợi. La Phi dẫn người lao vào phòng giao dịch, người miền Nam và “Cẩu hot”

đều giơ tay chịu trói. Lực lượng vòng ngoài dưới sự chỉ huy của trợ lý Doãn Kiếm cũng bắt gọn tất cả các “đàn em”

đang đi lại ở các góc trong khách sạn. Nhưng mọi người cũng gặp phải sự trở ngại nho nhỏ: Trong cả ba chiếc hộp gài mật mã đều không tìm được thuốc phiện cho cuộc giao dịch. Rõ ràng ba tên đàn em của người miền Nam này đã nhân cơ hội lượn lờ trong khách sạn, cất giấu thuốc phiện đi rồi. Sản phẩm mẫu trong phòng giao dịch thì đã bị “Cẩu hot”

đổ vào trong bệ xí và xả nước đi hết rồi, cho nên bắt buộc phải tìm thấy những thuốc phiện khác thì mới có thể chứng minh hành vi mua bán thuốc phiện của hai bên. La Phi không quá lo lắng về vấn đề này, bởi vì theo như thông tin nghe trộm được, thuốc phiện chắc chắn đã được đưa vào trong khách sạn, trong quá trình vây bắt không có nhân vật khả nghi nào rời khỏi khách sạn, vậy thì việc tìm thấy thuốc phiện chẳng qua cũng chỉ là vấn đề thời gian. Thế là La Phi bèn tổ chức lực lượng cảnh sát bao vây chặt kín khách sạn Khải Huyền Môn, vừa giải quyết cho những người không liên quan rời khỏi hiện trường, một mặt triển khai công tác lục soát tỉ mỉ. Trong quá trình này, anh và A Hoa vô tình gặp nhau, đến lúc này anh mới biết khách sạn Khải Huyền Môn thì ra là thuộc về sản nghiệp của gia tộc Đặng thị. Lúc đó La Phi không có tâm tư nào để đôi co với A Hoa, anh chỉ muốn nhanh chóng tìm được thuốc phiện, để chấm một dấu chấm hoàn mỹ cho vụ án 131 buôn bán thuốc phiện này. Thế nhưng sự việc lại không được như mong muốn, công việc lục soát suốt cả một ngày đều không hề có kết quả, số lượng thuốc phiện trong dự kiến đã mất tích không có chút dấu vết nào cả. Bởi vì khách sạn Khải Huyền Môn quá rộng, muốn lục tìm tỉ mỉ từng ngóc nghách trong cả khách sạn sẽ là một lượng công việc vô cùng to lớn. La Phi bèn suy ngẫm và chuyển dời điểm đột phá: Thông qua phương thức thẩm vấn để có được tin tức có giá trị từ miệng nghi phạm. Thế nhưng lại xuất hiện thêm điều phiền toái, tất cả các nghi phạm đều như thể đã thông đồng trước với nhau, bất luận cảnh sát có hỏi như thế nào, chúng đều không nói một lời nào. Thái độ này khiến cho nhân viên thẩm vấn đau đầu nhất, bởi vì việc này trên thực tế đã hình thành nên một cục diện rất sống sượng, muốn phá vỡ cục diện này, phía cảnh sát bắt buộc phải đưa ra được những chứng cứ đủ sức thuyết phục. Sau khi nghe xong hội báo của La Phi, Giám đốc Tống chau mày suy ngẫm giây lát, lên tiếng hỏi: “Hiện giờ công tác lục soát vẫn còn đang tiếp tục à?”

La Phi gật đầu: “Chúng tôi không thể nào dừng lại... Trừ khi tìm được số thuốc phiện đó.”

“Vẫn còn khoảng thời gian một tháng...”

Giám đốc Tống nheo mắt, “Việc tìm thấy chắc là không thành vấn đề chứ?”

La Phi hiểu được ý tứ của lãnh đạo. Đối với vụ án lớn liên quan đến buôn bán ma túy thế này, cơ quan công an có thể bắt giữ nghi phạm thời gian lâu nhất là một tháng. Trong khoảng thời gian một tháng này bắt buộc phải hoàn thành sơ bộ của việc điều tra, sau đó trình báo tài liệu với Viện Kiểm sát nhân dân, đề nghị phê chuẩn bắt giữ. Nếu như đến lúc đó vẫn không tìm thấy thuốc phiện, vậy thì việc xin lệnh bắt giữ của cơ quan công an đã mất đi điều kiện cơ bản nhất, chắc chắn không thể nào có được sự phê chuẩn của Viện Kiểm sát. Nếu đã không thể bắt giữ được, vậy thì sau khi kết thúc khoảng thời gian một tháng chỉ có thể thả người mà thôi. Theo lý mà nói, khách sạn Khải Huyền Môn có rộng hơn nữa, thời gian một tháng để dành cho việc lục soát đối với cảnh sát thì vẫn rất dư thừa, việc tìm thấy thuốc phiện là kết quả có thể hy vọng. Thần sắc của La Phi lúc này lại không được lạc quan giống như Giám đốc Tống, tay phải anh khẽ nắm hờ, dùng bụng ngón tay cái và đốt tay thứ hai của ngón trỏ khẽ xoa cằm, đồng thời trả lời mang theo ý tứ khác: “Thời gian thì đúng là đủ... tôi chỉ là lo lắng sự việc này còn có ẩn tình khác.”

“Ồ?”

Ánh mắt Giám đốc Tống chợt lóe sáng, “Cậu đã có phát hiện gì mới rồi à?”

132 Đã nói đến nước này, La Phi cũng không tiện vòng vèo nói thẳng luôn: “Tối hôm qua chúng tôi tiến hành đột kích thẩm vấn mấy tên đó, có một số tình hình hơi khác thường.”

Giám đốc Tống khẽ rướn người về phía trước, thể hiện ra thái độ quan tâm, còn La Phi thì lại nói tiếp: “Từng tên nghi phạm đều bị tách ra để thẩm vấn, trong quá trình đó chúng tôi đã vận dụng một số bước tấn công tâm lý ví dụ như nói với nghi phạm: Đã tìm thấy thuốc phiện rồi, chứng cứ đã rõ ràng bây giờ người mở miệng ra đầu tiên có thể được coi là biểu hiện lập công ghi chép lại trong hồ sơ vụ án. Nhưng những tên đó thật không ngờ hoàn toàn không mảy may động lòng, như thể sự việc đó vốn không liên quan gì đến bọn chúng.”

“Thế thì đúng là có vấn đề đấy.”

Giám đốc Tống trầm ngâm nói. Cảnh sát trong khi thẩm vấn thường lợi dụng lý luận Thế tiến thoái lưỡng nan của người tù1 trong Lý thuyết trò chơi2 để tiến hành các kiểu công kích đối với những tên tù nhân không chịu mở miệng khai báo, mà thủ pháp này thì dùng mãi vẫn chuẩn xác. Theo lý mà nói, nếu thuốc phiện đã ở trong khách sạn, thì nhóm người khả nghi này cần biết rằng: Việc tìm ra được thuốc phiện chỉ là sớm muộn mà thôi, chắc chắn không thể che giấu được. Vào thời điểm này, chỉ cần cảnh sát dụ dỗ thêm một chút, bọn chúng lẽ ra sẽ phải tranh nhau để có biểu hiện lập công mới phải, tình trạng cả tập thể dùng sự im lặng để đối kháng lại việc thẩm vấn thực sự là không thể giải thích nổi. “Cậu nghĩ như thế nào?”

Giám đốc Tống lại hỏi La Phi luôn. Ông biết đối phương đã chủ động đến tìm mình, vậy thì chắc là trong lòng ít nhiều cũng đã có đáp án rồi. La Phi gõ nhè nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt chăm chú, nói: “E rằng trong khách sạn vốn không có thuốc phiện, cho nên bọn này mới có thể tỉnh bơ không chút lo sợ như vậy.”

Ý của cậu là: “Thuốc phiện đã bị giấu ở một nơi khác, không đem vào trong khách sạn?”

“Cũng không phải... Chúng ta vẫn luôn giám sát toàn bộ cả quá trình giao dịch của hai bên, họ nói rất rõ ràng, tiến hành giao dịch trong khách sạn, tiền trao cháo múc.”

“Vậy ý của cậu là gì?”

Giám đốc Tống cảm thấy hơi mơ hồ. “Nếu như thuốc phiện không ở trong khách sạn, vậy thì chứng tỏ những chi tiết thương lượng giữa bọn họ lúc trước đều là giả, từ đầu đến cuối đều là một vụ lừa đảo ngoạn mục.”

133 Giám đốc Tống chợt ngẩn người, lộ ra nụ cười khổ não vẻ khó hiểu: “Bọn chúng đang giở trò gì vậy?”

“Đúng là rất khó giải thích...”

La Phi ngước nhìn người lãnh đạo của mình, đột nhiên chuyển đề tài: “Nhưng về sau tôi nhớ ra đã nhìn thấy một người ở hiện trường, thế là tôi đã có được một số sự suy đoán mới.”

“Người nào?”

“A Hoa.”

Sau khi La Phi báo ra cái tên đó, tiến hành giải thích thêm, “Khách sạn Khải Huyền Môn chính là sản nhiệp dưới danh nghĩa của vợ Đặng Hoa, còn người quản lý thực tế của khách sạn chính là A Hoa.”

Giám đốc Tống “ồ”

một tiếng, bắt đầu nghiệm ra điểm mờ ám ẩn giấu phía sau cái tên này. Còn La Phi chỉ thoáng ngừng lại, rồi lại nêu ra một loạt những sự việc khá thú vị: “Theo như tôi tìm hiểu, trong mấy ngày xảy ra vụ án, Tập đoàn Long Vũ đang phải tiếp nhận sự thẩm tra của Ban Điều tra kinh tế, và một khách sạn cao cấp mà A Hoa quản lý cũng gặp phải sự quấy nhiễu của những kẻ lạ mặt, cộng thêm việc khách sạn Khải Huyền Môn dính líu đến vụ án buôn bán ma túy nên bị phong tỏa điều tra, sản nghiệp mà Đặng Hoa để lại hình như đang gặp phải một loạt sự công kích, những sự công kích này khiến cho A Hoa trở tay không kịp.”

“Tập đoàn Long Vũ...”

Giám đốc Tống nhìn La Phi, định nói nhưng lại ngừng lại, rồi cuối cùng ông vẫn quyết định nói cho đối phương biết một số sự việc, “Hành động của Ban Điều tra kinh tế là do tôi bố trí, thực tế là phía cảnh sát đã bắt đầu theo dõi Đặng Hoa từ mấy năm trước. Mấy năm nay, chúng tôi đã tập hợp được các loại chứng cứ phạm tội kinh tế mà Tập đoàn Long Vũ dính líu đến...”

La Phi “ừm”

một tiếng, mặc dù không nói gì, nhưng ánh mắt lại toát ra sự băn khoăn: Đã theo dõi mấy năm liền, có đầy đủ chứng cứ, vậy thì tại sao lại chờ đến tận bây giờ mới ra tay? Giám đốc Tống biết La Phi đang nghĩ gì: “Vụ án của Đặng Hoa rất phức tạp, dính líu đến quá nhiều thứ. Cho nên nếu như Đặng Hoa chưa chết, e rằng phía cảnh sát cũng khó có thể ra tay được với Tập đoàn Long Vũ... Về điều này cậu chắc là cũng có thể hiểu được.”

La Phi khẽ than thầm trong lòng, trong xã hội hiện thực này, đúng là vẫn còn rất nhiều sự việc không thể nào vận hành đúng quy luật mà anh tán đồng... Đứng từ trên phương diện này, phía cảnh sát có phải là cần phải cảm ơn Eumenides không? Nếu như không phải là hắn dàn dựng giết chết Đặng Hoa, hành động của cảnh sát đối với Tập đoàn Long Vũ không biết còn phải kéo dài bao lâu nữa đây? 134 La Phi khống chế được hướng suy nghĩ của mình không nghĩ sâu thêm nữa, dù sao thì bây giờ anh đang phải đối diện với một vụ án hoàn toàn khác, còn Eumenides thì đã bị anh tận tay áp giải vào khu trại giam dành cho những phạm nhân chịu hình phạt nặng. “Nhưng cậu nói đến sản nghiệp của Đặng Hoa đều gặp phải sự tấn công của những thế lực khác, tình hình này thì tôi không biết rõ lắm.”

Lúc này đây Giám đốc Tống lại nhìn La Phi, hỏi: “Cậu cảm thấy trong đây có mối liên hệ gì à?”

La Phi gật đầu nói: “Rất có khả năng có kẻ nào đó nhân cơ hội cảnh sát ra tay hành động đối với Tập đoàn Long Vũ, mượn cơ hội này để lật đổ thế lực tàn dư của Đặng Hoa ở trong tỉnh thành.”

Giám đốc Tống thoáng trầm ngâm, tiếp tục suy nghĩ theo hướng tư duy của La Phi: “Theo lời cậu nói, vụ án buôn bán ma túy này vốn không hề tồn tại, chỉ là có người cố ý muốn gây phiền toái cho A Hoa?”

“Theo như kinh nghiệm trong hơn mười năm làm nghề cảnh sát của tôi, chỉ có giải thích như vậy mới là hợp lý nhất.”

La Phi nói rất nghiêm túc, “Bởi vì mục đích của nhóm người này hình như là muốn cho cảnh sát cứ tiếp tục điều tra mãi ở khách sạn Khải Huyền Môn, cho dù không tìm thấy bất cứ thứ gì cũng không được dễ dàng từ bỏ. Mà đối với một cơ nghiệp quy mô lớn như khách sạn Khải Huyền Môn này, phong tỏa dừng kinh doanh trong một tháng đủ để đem đến cho bọn họ sự công kích mang tính chấn động.”

Giám đốc Tống ngước nhìn trần nhà một lúc, sau đó thu ánh mắt lại: “Nếu thực sự như vậy, chắc chắn là có người đang thao túng phía sau rồi... Kẻ này là ai?”

“Tôi vẫn chưa có thời gian để điều tra tỉ mỉ... Nhưng nếu muốn điều tra có lẽ cũng không khó...”

La Phi nói vẻ chắc chắn, “Đó chắc chắn là kẻ muốn thay thế địa vị của Đặng Hoa trong tỉnh thành.”

“Ừm.”

Giám đốc Tống đan mười ngón tay béo tròn vào nhau, lại hỏi La Phi: “Tiếp sau đây cậu chuẩn bị làm gì?”

“Tôi muốn cùng theo dõi mấy sự việc này, tìm ra được kẻ đứng đằng sau vụ việc... Bởi vì những sự việc này nếu như để tiếp tục phát triển, rất có khả năng sẽ xảy ra chuyện lớn.”

Mắt Giám đốc Tống chớp một cái vẻ mẫn cảm. “Tôi hiểu về A Hoa...”

La Phi giải thích, “... Có kẻ khác đến tận nơi gây chuyện, anh ta quyết không để yên. Nếu như cảnh sát không kịp thời tham gia vào, e rằng sẽ xảy ra vụ án hình sự khốc liệt.”

135 Giám đốc Tống chỉ tay vào La Phi: “Cậu đã có kế hoạch rồi phải không? Hãy nói ra suy nghĩ cụ thể của cậu.”

“Tôi muốn tạm dừng lại công tác lục soát Khải Huyền Môn, bởi vì hành động ở đó thực sự đã chiếm quá nhiều nguồn lực cảnh sát. Sau đó tôi muốn thả mấy người đó ra, nhưng vẫn phái người ngầm theo dõi bọn họ, nếu như thuận lợi, tôi sẽ nhanh chóng biết được kẻ dàn dựng kế hoạch đằng sau những sự kiện này là ai.”

“Còn mục đích của cậu thì sao? Cuối cùng cậu muốn đạt được hiệu quả như thế nào?”

“Ít nhất có thể khống chế được vụ sát phạt có thể xảy ra giữa hai nhóm... Tiến thêm một bước, biết đâu có thể tìm được manh mối để trừng trị A Hoa trong đợt hành động này.”

Đôi mắt La Phi trở nên chăm chú, toát ra ngọn lửa mong muốn được chiến đấu. Anh biết A Hoa ít nhất cũng đã gánh hai mạng người Lâm Hằng Cán và Mông Phương Lượng, nhưng bởi vì Hàn Hạo đã chủ động tìm đến cái chết vào thời điểm then chốt cuối cùng, cảnh sát đã mất đi nhân chứng quan trọng nhất để có thể buộc tội A Hoa, và cuộn băng ghi âm bằng chứng Hàn Hạo để lại thì lại bị Eumenides nẫng tay trên, điều này khiến cho La Phi chỉ có thể trơ mắt nhìn A Hoa nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, việc này đối với anh thực sự là một nỗi giày vò đau khổ khó có thể chịu đựng nổi. Giám đốc Tống có thể hiểu được tâm trạng của La Phi, nhưng ông lại không thể không tạt gáo nước lạnh vào đối phương: “Việc lục soát ở khách sạn Khải Huyền Môn tạm thời không thể dừng lại... Bởi vì chúng ta không hề có chứng cứ thiết thực chứng minh đây chỉ là một vụ lừa đảo. Bất luận thế nào, các cậu cũng đều phải triệt để lục soát cả khách sạn một lượt, không được để sót bất cứ ngóc ngách nào. Dù sao đây cũng là một vụ buôn bán ma túy, không thể để xảy ra bất cứ sai sót nào được.”

La Phi thoáng hiện ra thần sắc bất lực, nhưng anh cũng chỉ có thể tuân lệnh: “Đã rõ.”

“Đương nhiên, tôi cũng sẽ không coi nhẹ suy nghĩ của cậu.”

Giám đốc Tống lại dùng giọng nói an ủi để nói với La Phi, “Về việc rất có khả năng xảy ra một cuộc tranh đấu để tranh giành quyền lực, tôi sẽ bố trí các đồng chí ở đội Trị an tiến hành xử lý, cậu cứ yên tâm.”

La Phi gật đầu thể hiện sự tán thành. Ngăn chặn việc gây gổ đánh nhau, duy trì bảo vệ trật tự của xã hội vốn là chức trách công việc của đội Trị an, hơn nữa khi vụ án hình sự chưa xảy ra, mình cũng thực sự không tiện nhúng tay vào. Nhưng vẫn còn một vấn đề vô cùng then chốt, anh cảm thấy bắt buộc phải nói rõ với Giám đốc Tống. 136 “Trong khi điều tra kẻ thao túng phía sau đó, có lẽ cần phải thận trọng hơn một chút, đặc biệt là công tác bảo mật trong nội bộ Sở Công an.”

Giám đốc Tống lập tức rướn mày vẻ cảnh giác: “Cậu cảm thấy trong nội bộ của chúng ta có vấn đề à?”

La Phi thoáng mang theo thần sắc lo lắng, nói: “Hành động của bên đó đã được lên kế hoạch hết sức tỉ mỉ kỹ lưỡng, không phải là kết quả của vài phút bốc đồng. Thế nhưng thời gian hành động của hắn vừa vặn lại trùng khớp với thời gian mà Ban Điều tra kinh tế ra tay với Tập đoàn Long Vũ, tôi lo lắng đây không phải là sự trừng hợp ngẫu nhiên...”

“Tôi hiểu ý của cậu.”

Sắc mặc Giám đốc Tống càng trở nên đăm chiêu, hồi lâu sau mới nói, “Tôi sẽ chú ý đến việc này. Cậu hãy về trước đi, làm tốt công tác của mình.”

“Vâng!”

La Phi trịnh trọng hành lễ, quay người bước đi. Khi A Hoa mở choàng mắt bừng tỉnh giữa cơn mơ thì sắc trời đã sáng tỏ. Anh ta nghe thấy những tiếng nổ lép bép nho nhỏ, đồng thời có mùi hương thức ăn bay tới, khiến bụng sôi lục đục. Anh ta bèn đứng dậy đi về phía nhà bếp. Đi đến cửa phòng bếp, liền nhìn thấy Minh Minh đang bận rộn trong bếp: tay cô cầm một chiếc xẻng gỗ lật hai quả trứng rán ở trong chảo. “Anh dậy rồi à?”

Cảm nhận được A Hoa đang bước tới, Minh Minh vội quay đầu lại lên tiếng chào. “Cô đang làm gì thế?”

A Hoa rõ ràng hơi mơ màng, trong cả cuộc đời anh ta chưa bao giờ cảm nhận được khung cảnh này. “Nấu bữa sáng.”

Minh Minh chỉ tay về phía sau lưng, “Trong tủ có sữa tươi, anh lấy uống đi nhé.”

A Hoa chau mày vẻ khó hiểu, lại hỏi: “Sữa tươi và trứng ở đâu ra?”

“Đương nhiên là em mua rồi.”

Minh Minh quay đầu liếc A Hoa một cái, lấy làm lạ tại sao đối phương lại có thể hỏi một câu ngu ngốc đến thế. A Hoa lắc đầu, rời khỏi nhà bếp. Anh ta kéo rèm cửa sổ phòng khách, đứng ở trong cửa sổ nhìn ra phía bên ngoài căn phòng. Đây là tầng cao nhất trong cả tòa lầu này, cho nên ánh mắt của A Hoa có thể nhìn được rất xa, anh ta thích thứ cảm giác này. Rất nhiều sự việc bắt buộc cần phải giải quyết, và khi nhìn từ trên cao dõi xuống cả thành phố này, anh ta liền có một thứ cảm giác ưu việt có thể khống 137 chế được toàn cục diện, điều này khiến anh ta dù cho phải chịu áp lực và trong hoàn cảnh khó khăn thế nào cũng đều có thể bùng phát ra được sức chiến đấu ngoan cường nhất... Cùng với những tiếng bước chân loẹt quẹt, Minh Minh cũng bước ra khỏi nhà bếp, cô cầm sữa tươi và trứng gọi A Hoa: “Đến ăn sáng thôi, nếm thử tay nghề của em...”

Tư duy của A Hoa cũng bị ngắt quãng, anh ta cũng cảm thấy mình cần chút thức ăn để nhét vào cái bụng trống rỗng, thế là bèn đi đến bàn ăn và ngồi xuống. “Mau ăn đi.”

Minh Minh đẩy trứng ốp la đến trước mặt A Hoa, đồng thời trên mặt hiện ra nỗi thấp thỏm, “Ôi, lâu lắm rồi chưa làm, cũng không biết là có ngon hay không.”

A Hoa gắp cả quả trứng cho vào miệng, nhai nhồm nhoàm vài cái liền nuốt xuống bụng - mùi vị cũng khá ngon. Minh Minh nhìn thấy bộ dạng ăn hùng hục của A Hoa, khóe môi khẽ mỉm cười. “Tại sao cô lại biết làm những việc này?”

A Hoa chợt lên tiếng hỏi. Minh Minh nghiêng đầu hỏi ngược lại: “Những việc nào?”

“Nấu ăn, giặt quần áo, dọn dẹp nhà cửa.”

“Những việc này đều là những việc con gái biết làm cả mà.”

“Tôi cứ tưởng những cô gái làm các công việc như các cô sẽ không giống như vậy, các cô chắc là không thích làm việc nhà, là kiểu...”

A Hoa nói được một nửa chợt ngừng lại, hình như không biết nên dùng từ nào mới thỏa đáng. “Siêng ăn nhác làm phải không?”

Minh Minh giúp đối phương nói nốt câu. A Hoa không tán đồng cũng không phủ nhận, cầm lấy hộp sữa tươi, mở ra uống. “Anh có thứ suy nghĩ này cũng không hề lạ...”

Minh Minh thở dài nói, “Nhưng em không phải là loại con gái mà anh nghĩ, em làm nghề này là bất đắc dĩ, em có một người em trai...”

“Đừng nói nữa.”

A Hoa xua tay ngắt lời đối phương, “Tôi biết mỗi người các cô đều có thể kể ra được mấy câu chuyện khiến người ta xót xa thương cảm.”

Minh Minh buồn rầu cắn môi: “Những cô gái khác đều là bịa ra, nhưng câu chuyện của em là thực.”

138 A Hoa lắc đầu vẻ không quan tâm: “Thật hay giả đối với tôi cũng chẳng có ý nghĩa gì, bởi vì tôi vốn không để tâm đến những điều này.”

Trong lúc nói, ánh mắt anh ta chợt ngẩn người nhìn vào trước ngực Minh Minh. Minh Minh giật mình: “Anh làm gì thế?”

Khi cúi đầu xuống nhìn thì mới biết mình đã nghĩ sai lệch rồi. Cô vẫn đang mặc áo sơ mi của A Hoa, bây giờ trước ngực có thêm một vết dầu mỡ rất lớn. “Xin lỗi...”

Cô gái gãi đầu vẻ áy náy, “Không tìm thấy tạp dề trong nhà...”

A Hoa cười đau khổ vẻ bất lực: “Chiếc áo sơ mi này hơn một nghìn tệ, bây giờ bị cô lấy ra để làm tạp dề.”

“Quần áo của em đều ở trong khách sạn rồi.”

Minh Minh chu môi biện giải cho mình. A Hoa nhìn chằm chằm Minh Minh một lúc, mắt anh ta từ từ nheo lại, trong đầu không biết đang nghĩ những gì. “Sao vậy?”

Minh Minh bị nhìn chằm chằm cảm thấy rất không tự nhiên, hơn nữa trong ánh mắt của đối phương hình như còn lấp lánh những tia sáng lạnh, càng khiến cho cô gái sợ hãi. “Không có gì.”

A Hoa đã thu lại luồng suy nghĩ của mình, khẽ nói, “Lát nữa tôi đưa cô đi mua mấy bộ quần áo.”

Minh Minh lộ ra nét mặt vui mừng hân hoan: “Thật à?”

A Hoa gật đầu, lại nói: “Nhưng cô phải giúp tôi làm mấy việc.”

Minh Minh lập tức vui vẻ đồng ý: “Không vấn đề.”

A Hoa rướn lông mày: “Cô không hỏi là chuyện gì sao?”

“Có gì đáng để hỏi chứ.”

Minh Minh mỉm cười, “Anh bảo em làm gì thì em sẽ làm nấy.”

A Hoa nói đùa: “Nếu như tôi bảo cô giết người phóng hỏa thì sao?”

Minh Minh chỉ thoáng ngẩn người, nhưng lại nói luôn: “Vậy thì em cũng làm.”

Lần này đến lượt A Hoa ngẩn người: “Vì sao?”

“Tất cả mọi người đều nói, anh Hoa là nhân vật ân oán phân minh nhất. Cho nên nếu có thể giúp được A Hoa, bất luận là chuyện gì, em cũng đều bằng lòng làm.”

Minh Minh mỉm cười nói, “Em muốn trở thành bạn của anh, bởi vì anh Hoa chưa bao giờ đối xử tệ với bạn bè.”

139 A Hoa cũng lộ ra nụ cười - đó là nụ cười chân thành và thiện ý rất ít khi xuất hiện trên gương mặt anh ta. Cùng lúc này, trong một góc khác ở thành phố này, một người thanh niên nào đó cũng vừa mới tỉnh giấc, hắn đang ngái ngủ, thần sắc uể oải lười nhác, hình như vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi trạng thái là ngà. Đem so sánh với căn hộ chung cư cao cấp của A Hoa, nơi ở của người đàn ông này đơn sơ hơn rất nhiều. Đây là một ngôi nhà mái bằng thấp bé ở trong ngõ nhỏ, vừa ẩm ướt vừa đơn sơ, trong bầu không khí tràn ngập ẩm mốc không thể nào xua đi được. Nhưng người đàn ông này lại không để tâm nhiều đến hoàn cảnh khốn khó này. Gã không phải là một kẻ tham lam muốn hưởng thụ trước mắt, gã muốn dựa vào máu và nước mắt của mình để gây dựng lên được vùng trời của riêng mình. Gã rất tự tin vào bản thân mình, hơn nữa gã cảm thấy trước mắt mình đã mở ra được một con đường rộng rãi sáng lạn tràn đầy sức hấp dẫn. Ba năm trước, khi gã và một nhóm đồng hương đến thành phố này, không có ai biết gã, càng chẳng có ai coi gã ra gì. Gã thậm chí không có được một cái tên để cho mọi người ghi nhớ, chỉ bởi vì độ tuổi xếp thứ năm ở trong nhóm đồng hương, cho nên về sau mọi người đều gọi gã là “Lão Ngũ”

. Lúc đó gã cảm thấy rất hổ thẹn, hắn đã thề cần phải gây dựng được tên tuổi của mình. Ba năm sau gã đã làm được, khi rất nhiều người lại một lần nữa nhắc đến hai chữ “Lão Ngũ”

này, thái độ kính sợ đã thay thế thái độ coi khinh lúc trước. Mọi người đều biết: Lão Ngũ là một kẻ rất hung dữ. Gã không sợ chết, gã dám liều mạng với bất cứ kẻ nào. Thế là có người bắt đầu tìm đến “Lão Ngũ”

để nhờ xử lý một số việc, ban đầu chỉ là những công việc lặt vặt như đánh hội đồng, sau đó là giúp người đi đòi nợ, bảo kê cho các cửa hàng quán xá, danh tiếng Lão Ngũ càng lúc càng nổi. Cuối cùng vào tuần trước, một nhân vật lớn thực sự đã tìm đến gã. Cao Đức Sâm, ông chủ Cao - các anh em trong chốn giang hồ đều đã nghe danh cái tên này từ lâu rồi. Nhân vật lớn này đặc biệt bày bàn tiệc rượu thịnh soạn mời Lão Ngũ và những người anh em của gã. Trên bàn tiệc, ông chủ Cao không những bày ra rượu ngon đồ ăn ngon, điều quan trọng hơn là, ông ta còn đưa ra một cơ hội tốt. Đây là một cơ hội khiến cho Lão Ngũ trào dâng nhiệt huyết, nếu như nắm được cơ hội này, cuộc đời gã có lẽ sẽ được lật sang một trang mới. 140 “Cậu có biết không? Hơn mười năm trước tôi cũng không có tên, mọi người đều gọi tôi “Cao Lão Nhị”

. Nhưng bây giờ mọi người đều thay đổi gọi tôi là ông chủ Cao. Người anh em Lão Ngũ, nếu như cậu đi theo tôi, chưa đầy năm năm, cả tỉnh thành này chính là thiên hạ của chúng ta. Đến lúc đó cậu không còn là Lão Ngũ nữa, tất cả mọi người khi nhìn thấy cậu đều phải gọi một tiếng “Anh Ngũ”

.”

Khi tiệc rượu tiến hành một nửa, Cao Đức Sâm vỗ vai Lão Ngũ lên tiếng. Lão Ngũ bèn nâng ly rượu trắng trước mặt lên uống một hơi cạn sạch, sau đó gã chỉ nói một chữ: “Được!”

Trong nhiều trường hợp, càng nói ít từ thì càng thể hiện ra được quyết tâm kiên định. Lão Ngũ đã hoàn toàn ngây ngất chìm đắm trong cảnh tượng tươi đẹp mà Cao Đức Sâm vẽ ra cho gã, đồng thời gã cũng tin rằng mình quyết không khiến cho đối phương phải thất vọng. Đương nhiên gã cũng biết rất rõ, xuất hiện trước mặt gã sẽ là một đối thủ đáng sợ như thế nào. Từ khi Lão Ngũ đến tỉnh thành, gã chưa từng nghe nói có ai dám đối chọi với anh Hoa. Nhưng càng là việc trước đây chưa có ai dám làm, lúc thực sự làm chẳng phải là càng hưng phấn hơn sao? Hơn nữa trong thế giới này làm gì có ai tuyệt đối không thể động đến chứ? Cho dù là ông chủ Đặng Hoa của A Hoa, cuối cùng chẳng phải cũng bị mất mạng giữa lúc đang hưng thịnh nhất đó sao? Thế lực cũ bị sụp xuống, cũng có nghĩa là thế lực mới đứng lên. Nếu như bỏ lỡ mất cơ hội này, chính Lão Ngũ cũng không thể nào tha thứ cho bản thân mình. Huống hồ A Hoa có lợi hại hơn nữa, anh ta cũng chỉ có một mạng mà thôi. Đứng từ góc độ này mà nói, Lão Ngũ cảm thấy mình càng có ưu thế hơn. Bởi vì cho đến nay gã vẫn sống ở trong khu dân cư nghèo, cũng chỉ có một thân một mình. Cho nên gã chẳng vướng lo lắng gì cả. Lão Ngũ không sợ chết, bất cứ lúc nào gã cũng đều có thể liều cái mạng này. Gã tin rằng A Hoa không thể nào làm được như vậy. Cho nên gã bèn cầm chắc lấy quân bài khiến đối phương không thể nào chống đỡ nổi trong trận đấu này. Khi Lão Ngũ tiến vào Mộng Hương Lầu, gã đã giấu sẵn quân bài của mình, đã có sự chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Cho nên gã chẳng hề sợ hãi chút nào. Cho dù khi nhân vật A Hoa danh tiếng lừng lẫy xuất hiện trước mặt gã, gã cũng vẫn tỉnh bơ uống bia của mình, mà lại coi như không nhìn thấy rượu trắng A Hoa đưa tới. 141 Lão Ngũ biết: Có một số nguyên tắc ở chốn giang hồ không được phép vi phạm. Gã đã uống rượu của Cao Đức Sâm, nếu như gã lại uống cả rượu của A Hoa, vậy thì hai loại rượu ngon đó sẽ va vào nhau trở thành thuốc độc lấy mạng. Loại thuốc độc này cho dù không đốt cháy hết cơ thể của gã, cũng sẽ giống như thứ dòi bọ gặm nhấm danh tiếng của gã trong chốn giang hồ. Một khi đã mất đi danh tiếng, gã chỉ có thể lại một lần nữa quay trở lại vai trò là kẻ bị người khác coi thường. Cho nên Lão Ngũ bèn dùng ánh mắt lạnh lùng để đón lấy ánh mắt của A Hoa, rõ ràng truyền đạt ra tâm ý thù địch không thể nào lay chuyển được. A Hoa tự phạt một chén rượu, sau đó lặng lẽ rút lui. Sự việc này tất cả các anh em có mặt ở đó đều chứng kiến, đồng thời trong vòng thời gian ngắn ngủi nửa ngày đã lan truyền khắp tỉnh thành. Mọi người đều bàn tán xôn xao: Một người thanh niên trẻ tên “Lão Ngũ”

đã từ chối rượu mời của anh Hoa, lẽ nào giang hồ tỉnh thành thực sự đã đến thời khắc thay vua đổi chúa rồi sao. Buổi tối khi Lão Ngũ rời khỏi Mộng Hương Lầu, đã có bạn bè đợi gã từ lâu. Bọn họ vây quanh Lão Ngũ, nhất định đòi mời gã uống một trận thật đã. Gã cũng không từ chối, gã cảm thấy lúc này mình xứng đáng nhận được sự đãi ngộ như vậy. Lão Ngũ uống say khướt, gã thậm chí không nhớ được là mình đã về căn phòng nhỏ này bằng cách nào. Có lẽ là được đám bạn bè gã đưa về? Môi trường ở đây thực sự là hơi bẽ mặt, nhưng cũng có sao chứ? Thời đại huy hoàng thuộc về mình đã bắt đầu được mở màn rồi. Sáng nay sau khi tỉnh lại, Lão Ngũ không xuống giường ngay. Gã lười biếng nằm trên giường, nhìn ngắm ánh mặt trời rực rỡ ở bên ngoài qua ô cửa sổ. Đồng thời gã bắt đầu dự tính xem cần phải đi đâu để nhét chút gì vào bụng, bởi vì lát nữa lại phải mất cả ngày để đối phó với đĩa khoai tây. Đúng lúc đang suy ngẫm, bên ngoài phòng chợt vang lên tiếng gõ cửa. “Ai đấy?”

Lão Ngũ lên tiếng hỏi, đồng thời chau mày cảnh giác. Chỗ này của gã thường thì chẳng có khách nào đến thăm cả. “Người giao đồ ăn.”

Người gõ cửa bên ngoài phòng trả lời, “Có một người bạn đặt bữa sáng cho anh, bảo chúng tôi đưa tới.”

Lão Ngũ dãn đôi lông mày ra, khóe miệng lộ ra nụ cười, nghĩ thầm: Chắc chắn là mấy người bạn tối qua mời mình ăn nhỉ? Tâm tư của bọn họ đúng là chu đáo thật đấy. Thế là gã đáp lời: “Đợi một chút.”

Sau đó đứng dậy mặc quần, ở trần bước ra phía cửa. 142 Vừa mới đầu xuân, cho nên vẫn còn chút hơi lạnh. Nhưng Lão Ngũ quen để trần. Gã thích thể hiện ra cơ bắp cường tráng của mình và hình xăm trổ cây tùng cổ thụ trên cánh tay. Sau khi cánh cửa mở ra, Lão Ngũ nhìn thấy một cậu chàng ăn mặc như nhân viên phục vụ đang đứng ở trước cửa. Cậu chàng đó nhìn thấy Lão Ngũ, lập tức đưa một túi đựng đồ ăn nhanh bằng giấy ra. Lão Ngũ giơ tay ra nhận lấy, đồng thời hỏi vẻ lơ đễnh: “Là gì vậy?”

“Là thứ mà anh thích ăn nhất.”

Cậu ta cười hi hi, trong lời nói cũng mang theo ít nhiều sự thần bí. Lão Ngũ nhìn bề ngoài cứ tưởng là bánh hamburger, nhưng sau khi cầm ở tay thì cảm giác cứng rắn có vẻ không giống. Gã cũng chả buồn đoán, lấy luôn đồ từ trong túi ra. Thứ đó tròn tròn to bằng nắm đấm, là một củ khoai tây màu xám xịt, lớp vỏ ngoài còn dính cả bùn đất, như thể vừa mới được đào từ dưới đất lên. Sắc mặt Lão Ngũ chợt sa sầm lại: “Ai bảo anh đưa đến vậy?”

Gã trừng mắt lên tiếng hỏi. “Chẳng phải anh thích ăn khoai tây nhất sao? Bây giờ đưa đến tận nhà cho anh, anh sao lại vẫn còn không vui?”

Cùng với câu nói châm biếm này, lại có một người thanh niên bước ra từ góc tường phía bên ngoài cửa, người này làn da trắng trẻo, trông rất nho nhã, chỉ có điều đôi mắt đen láy, trông rất ranh mãnh. Lão Ngũ thấy người này trông quen quen, chợt ngẫm lại nhận ra đối phương chính là Mã Lượng - Giám đốc nhà hàng Mộng Hương Lầu. Chợt tim gã giật mình, nhưng tiếp đó lại trấn tĩnh được, tỉnh bơ nói: “Tôi thích ăn khoai tây, nhưng phải đến Mộng Hương Lầu để ngồi, còn thưởng thức cùng với bia nữa.”

“Mẹ kiếp, đừng phí lời!”

Mã Lượng đột nhiên thay đổi sắc mặt, hét lên một tiếng: “Tiểu Băng, xử lý nó!”

Tiểu Băng chính là cậu chàng mặc trang phục nhân viên phục vụ, cậu ta sau khi nhận được mệnh lệnh của Mã Lượng, lập tức giơ nắm đấm nhằm thẳng vào mặt Lão Ngũ, và lúc này đây nụ cười vẫn giữ lại trên mặt gã. Lão Ngũ đã có sự đề phòng từ trước, gã khẽ nghiêng người, giơ tay trái ra, đồng thời nhấc chân đá vào mông Tiểu Băng. Tiểu Băng không những không né tránh, ngược lại lại tranh trước một bước, cứ thế đón lấy cú đá của Lão Ngũ, nhân đà quấn lấy đối phương, tạo nên thế trận dính sát vào nhau. Lão Ngũ mặc dù cơ thể cường tráng hơn, nhưng trong không gian chật hẹp thế này thì cũng không chiếm được ưu thế gì mấy. 143 Và đây chính là hiệu quả mà Tiểu Băng mong muốn, bởi vì bên cạnh cậu ta vẫn còn Mã Lượng. Nhìn thấy Tiểu Băng và Lão Ngũ giằng co nhau, Mã Lượng lập tức đấm vào lồng ngực của Lão Ngũ. Lão Ngũ rên hừ một tiếng, cú đấm này rất mạnh khiến gã gần như nghẹt thở. Cơ thể gã bất giác co quắp lại, sức lực ở đôi tay cũng biến mất. Tiểu Băng đẩy Lão Ngũ vào hẳn trong phòng, Mã Lượng cũng vào theo, vừa khóa cửa lại vừa lên tiếng chửi bới: “Thằng khốn, ông mày tận tay đưa đến phục vụ, mày còn dám kén chọn, dám không ăn à?!”

Lão Ngũ lúc này mới thở dốc, gã trừng mắt cứ thế trân trân nhìn Mã Lượng, cắn răng nói: “Mẹ mày chứ, có giỏi thì đánh chết ông mày đi, nếu không thì mày cứ đợi tao sẽ cho mày chết!”

“Hừ, tinh tướng quá nhỉ? Vậy ông mày hôm nay sẽ cho mày được toại nguyện!”

Mã Lượng cười khẩy một tiếng, lại giáng một cú đấm vào thái dương Lão Ngũ, lần này gã chẳng kịp kêu rên, cả cơ thể mềm nhũn đổ oặt xuống. Tiểu Băng đặt Lão Ngũ nằm xuống dưới đất, quay sang Mã Lượng chép môi: “Anh Mã, không phải là anh định đánh chết gã chứ? Anh Hoa đã dặn dò rồi đấy, chớ có gây ra chuyện phiền phức.”

“Tao có cách xử lý.”

Mã Lượng giơ nắm đấm lên gần miệng và thổi phù phù, như thể anh cao bồi thư thái thổi vào nòng súng ngắn của mình, “Cú đấm này gây hôn mê trong mười phút, nếu không tin, mày lấy đồng hồ ra mà đo.”

Tiểu Băng đương nhiên không lấy đồng hồ ra thật, cậu ta lấy ra một sợi dây thừng, buộc chặt chân tay Lão Ngũ lại. Buộc xong một lúc, Lão Ngũ quả nhiên đã gắng gượng mở đôi mắt, dần dần khôi phục lại sự tỉnh táo. Mã Lượng chờ đợi bên cạnh đã rất sốt ruột, anh ta trực tiếp nhét vào trong miệng Lão Ngũ củ khoai tây lúc trước: “Mẹ kiếp, thích ăn khoai tây phải không? Hôm nay tao cho mày ăn một lần cho đã!”

Đầu óc Lão Ngũ nặng trình trịch, nhất thời cũng không biết chống đỡ thế nào. Đợi đến khi gã hiểu ra chuyện gì, thì củ khoai tây đó đã nhét gần một nửa vào trong miệng gã rồi, cảm giác vừa cứng vừa lạnh, hơn nữa còn có rất nhiều đất cát rơi vào miệng. Lão Ngũ cắn răng, bắt đầu nhổ khoai tây ra ngoài, đồng thời dùng âm thanh u u để thể hiện sự phẫn nộ của mình. Mã Lượng hất cằm về phía Tiểu Băng, lên tiếng: “Ôi, thằng nhóc này đang đọ sức với tao nữa kìa, tao nhét không nổi nữa... Đến đây đá cho nó một cái đi nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.