Tất cả thỏa đáng, vạn sự đã chuẩn bị, chỉ thiếu đông phong.
Cao Tắc Ngọc nở nụ cười, lúc này nhìn về phía Dữu Khánh ở trong viện phía dưới, hướng hắn làm ra thủ thế, ra hiệu đã có thể đi ra, thể hiện đã trao đổi xong rồi, cho biết đã có thể ra khỏi thành.
Thủ thế kia lại khiến lưng Dữu Khánh phát lạnh, nỗi lòng như rơi vào hầm băng, rét lạnh rét lạnh.
Cũng thiếu chút nữa rịn ra mồ hôi lạnh.
Nếu không phải mình có tu luyện Quan Tự quyết, nhìn dao động của môi người liền có thể đoán ra được là đang nói gì, thì chỉ sợ bây giờ vì sao mà chết cũng không biết.
Xem như đã cảm nhận rõ ràng được cảm giác gì gọi là bị người bán đứng còn giúp người đưa tiền.
Tại vừa rồi, lúc trước hắn còn xem người ta như ân nhân cứu mạng, trong lòng đúng là phát ra lời cảm tạ xuất từ đáy lòng, người ta nói cái gì hắn đều ngoan ngoãn nghe theo.
Trong nháy mắt một luồng hận ý sinh ra, từ trong cõi lòng dâng lên vô tận phẫn nộ.
Hắn nhìn nhìn bốn phía, lặng lẽ suy gnhĩ một chút tình hình trong nhà kho, trong đầu nhanh chóng làm ra phản ứng, cũng giơ tay lên, hướng về phía Cao Tắc Ngọc trên tường thành chỉ cách một bức tường, cách một con đường, ngoắc ngoắc tay.
Cao Tắc Ngọc ngoắc tay bảo hắn ra khỏi thành.
Hắn lại ngoắc tay gọi Cao Tắc Ngọc tới đây.
Trên tường thành, hai người đang đứng song song lập tức sửng sốt, tướng thủ thành hỏi: "Chuyện gì xảy ra? Hắn đang làm gì vậy?"
Cao Tắc Ngọc cũng ngây ngẩn, lại lại lần nữa hướng Dữu Khánh ngoắc tay, lại lần nữa ra hiệu cho Dữu Khánh đi mau.
Dữu Khánh trong lòng cười nhạt, hắn trái lại muốn nhìn xem người nào chịu đựng được lâu hơn, hắn cũng không tin tên cẩu quan này có thể không tới đây, lại tiếp tục ngoắc tay.
Quả nhiên, Cao Tắc Ngọc quét mắt nhìn kinh thành to lớn, đã có phần nôn nóng, nói với tướng thủ thành: "Cũng không biết hắn có chuyện gì, có thể là có việc gì muốn dặn dò, để ta đi xem."
Tướng thủ thành trầm giọng nói: "Ngươi nhanh lên một chút, chúng ta không có nhiều thời gian, nhân mã của lão gia hỏa kia chạy đến, thì rất phiền phức."
"Biết rõ biết rõ." Cao Tắc Ngọc xoay người rời đi, xách vạt áo quan bào rất nhanh đi xuống bậc thang tường thành, tên Lại viên đi theo kia cũng đuổi theo.
Hai người một trước một sau rất nhanh trở lại trong sân nhà kho, lại lần nữa chạm mặt với Dữu Khánh.
Khuôn mặt vốn bình tĩnh của Cao Tắc Ngọc có vẻ oán giận, hỏi "Ngươi có chuyện gì vậy? Bảo ngươi đi mau, ngươi còn dây dưa làm gì, còn muốn chờ nhân mã triều đình tới bắt ngươi sao?"
Dữu Khánh: "Đại nhân, ta vừa nghĩ đến một cái bí mật trọng đại. Đại nhân hậu đãi ta như thế, Sĩ Hành không có gì báo, nghĩ đến lần này đi e rằng khó trở về kinh, liền quyết định đem bí mật này báo cho đại nhân biết."
"..." Cao Tắc Ngọc bất ngờ, vẻ bất mãn trên mặt biến mất, trái lại có chút hiếu kỳ hỏi: "Là bí mật gì?"
Dữu Khánh nhìn nhìn bốn phía, làm cái thủ thế, mời vào trong nhà kho nói chuyện.
Cao Tắc Ngọc hơi nhìn lên tường thành một chút, đưa tay ra hiệu báo tạm hoãn, sau đó liền theo Dữu Khánh tiến vào trong nhà kho.
Trong thương khố, đám nha dịch kia vẫn còn đang ngồi trên đống bao tải, đang nói chuyện phiếm, Cao Tắc Ngọc nhìn nhìn, tựa hồ còn không tiện bằng nói chyện tại trong sân bên ngoài.
Dữu Khánh lại tất cung tất kính mà đưa tay mời, chỉ về phía một gian phòng trong góc nhà kho, bình thường hẳn phải là nơi dành cho trông coi kho nghỉ ngơi.
So sánh với nhau, tại nơi đó quả thực là tương đối thích hợp lén lút nói chuyện, Cao Tắc Ngọc không suy nghĩ nhiều, lập tức bước nhanh đi đến, vả lại đi còn tương đối nhanh, bởi vì thời gian không nhiều, phải khẩn trương.
Đến gần nhìn, đẩy cửa nhìn thấy bên trong không người, hiện ra trước mắt là một cái bàn làm việc, trên bàn còn đặt các loại ống thẻ, chứa các loại thẻ dùng để tính công lao động.
Mặt sau có một rèm ngăn cách, Dữu Khánh đi đến đẩy rèm ra nhìn, phát hiện phía sau là một cái giường dùng để nghỉ ngơi.
Xác định trong phòng không có người, Dữu Khánh mới thả rèm ra, nhìn thấy tên Lại viên kia cũng đi theo vào, lúc này đưa tay ra dấu, "Bí mật này chỉ có thể báo cho một mình đại nhân biết, làm phiền lảng tránh một chút."
Bí mật tự nhiên không thể để cho quá nhiều người biết rõ, Cao Tắc Ngọc cũng quay đầu lại phất phất tay ra hiệu.
Lại viên kia đành phải đi ra ngoài, đi theo đóng cửa Dữu Khánh còn ra hiệu cho gã đi ra xa một chút, dáng vẻ như sợ hắn nghe trộm vậy.
Lại viên kia bĩu môi, cũng bất đắc dĩ, đành phải tiếp tục đi xa thêm chút.
Lúc này Dữu Khánh mới đóng cửa quay đầu lại đi đến.
Cao Tắc Ngọc nói: "Là bí mật gì nói mau đi, thời gian không còn kịp rồi, ngươi còn... Ngươi muốn làm gì?" Chủ đề câu chuyện đột nhiên biến đổi, giọng Cao đại nhân cũng đã thay đổi.
Kỳ thực cũng không có gì, chính là hành vi của Dữu Khánh có chút dị thường, thời điểm đi tới phía y thì rút kiếm ra.
Sau đó giống như tiện tay chơi đùa, mũ kiếm thờ ơ mà tùy tiện gác ở trên cổ Cao đại nhân, hỏi: "Vì sao hại ta?"
Cao Tắc Ngọc vẻ mặt gượng gạo, "Ngươi đang nói gì vậy?"
Dữu Khánh lập lại lời nói, "Chỉ đợi vừa ra khỏi thành, liền thiết lập sát thủ, nhất định không thể thất thủ!"
Lúc này vẻ mặt Cao Tắc Ngọc mới chân chính trở nên đặc sắc, có vẻ kinh hoảng, có kinh nghi, vẻ mặt là không nghĩ tới, không nghĩ tới tên gia hỏa trước mắt này ở cách xa như vậy còn có thể nghe được bọn họ nói chuyện.
"Vì sao hại ta?" Dữu Khánh hỏi tiếp.
Cao Tắc Ngọc trái lại trở nên thản nhiên, "Hại ngươi không phải là chuyện người nào, mà nếu là ngươi ngay cả việc vì sao hại ngươi cũng không biết, hỏi thăm lại có ý nghĩa gì?
Chuyện tới bây giờ, là ta cẩn thận mấy cũng có sơ sót, ta nhận thức, ta thúc thủ chịu trói làm con tin của ngươi. Ngươi hẳn là có thể nhặt về một mạng rồi. Chuyện dư thừa ngươi cũng không cần phải hỏi, ta cũng sẽ không nói, người đến tình trạng như ta là không thể nói lung tung."
Dữu Khánh hờ hững hỏi: "Ngươi không sợ ta giết chết ngươi sao?"
Cao Tắc Ngọc ha hả cười, "Người có thể thi đậu Thám Hoa, không phải kẻ ngu dốt, ngươi cũng không dám giết ta! Ngươi rõ ràng, ta là ngũ phẩm mệnh quan triều đình, nếu ngươi giết chết ta thì dù cho một nhóm người khác cướp được ngươi, có nhiều ánh mắt như vậy nhìn thấy, ngươi trốn khó thoát!"
Dù cho kiếm gác ở trên cổ, y vẫn rất nhẹ nhàng giang ra hai tay, "Cho nên, ta thúc thủ chịu trói làm con tin của ngươi, ngươi ngoan ngoãn chờ một đám người khác tới đem ngươi dẫn đi là được, như vậy mới là kết quả có lợi nhất cho ngươi, kẻ ngu si mới nghĩ không ra, ngươi nói sao chứ?"
Dữu Khánh kiếm trong tay di động xuống, để tại vị trí tar1i tim của y.
Cao Tắc Ngọc bị đẩy lui về phía sau, lui qua khỏi tấm rèm ngăn cách, y mới mơ hồ cảm giác được không thích hợp, trầm giọng nói: "Ngươi không nên xằng bậy! Nếu ta không lộ diện, ngươi trốn không thoát khỏi thành. Bệ hạ đã hạ chỉ bắt ngươi, bây giờ toàn bộ kinh thành không quản phe phái nào đều đang khắp nơi lùng bắt ngươi, ngươi là chạy không thoát, a..."
Âm thanh y nói chuyện trong lúc bất động thanh sắc mà càng lúc càng lớn, ý đồ báo tin cho người phía ngoài, nhưng người đối diện không ngốc.
Kiếm quang trước mắt chợt lóe, mũi kiếm đặt tại ngực đột nhiên đâm vào trong miệng y.
Trong miệng truyền đến đau đớn, bị một kiếm đâm phá đầu lưỡi, trong nháy mắt máu tươi ồ ồ tuôn ra.
Cao Tắc Ngọc ô ô cất tiếng, trong miệng ngậm mũi kiếm nói không rõ lời nói, chỉ có thể dốc sức xua tay ý bảo Dữu Khánh không nên xằng bậy, lần này thật sự đã hoảng rồi, phát hiện mình tại quan trường ngốc lâu, có phần không quen với loại người không làm theo lẽ thường như vậy.
Thối lui đến mép giường chặn phải dưới chân, y lập tức ngã ngửa ngồi ra sau, trong nháy mắt đó, Dữu Khánh đột nhiên rút kiếm, một tay kia trực tiếp đè vào trên mặt y, tại chỗ đem y đè lật úp xuống nệm, người thì thuận thế nhảy lên, đầu gối chống tại sau lưng.
Cái đầu bị dí trong chăn, Cao đại nhân "Ô ô" cầu xin tha thứ, hai tay đập đập đệm chăn, muốn cầu cứu.
Dữu Khánh mặt không biểu tình, một kiếm đi xuống, từ cổ hắn mà qua, tiếp đó lại một kiếm kéo theo máu rút ra.
Đã lười dông dài, trực tiếp cắt cổ Cao đại nhân.
Tiên huyết trong nháy mắt bắn ra, thấm đẫm chăn bông.
Dữu Khánh thuận tay kéo chăn đem đầu y trùm lại, đứng dậy một chân đạp lên cái đầu bị trùm lại kia, thuận tay lại là một kiếm đâm xuống, trực tiếp từ phía sau xuyên vào trái tim Cao đại nhân.
Thân thể Cao đại nhân vẫn còn đang co giật, Dữu Khánh đã rút kiếm nhảy xuống sạp, kiếm trở vào bao, bước nhanh đến cửa, mở cửa, hướng tên Lại viên vừa nghe tiếng mà nhìn đến kia, ngoắc tay, "Đại nhân gọi ngươi."
Lại viên lập tức bước nhanh đến.
Gã vừa vào cửa, Dữu Khánh đóng cửa lại, thấy gã nhìn mình, Dữu Khánh chỉ hướng phía sau tấm rèm.
Lại viên lúc này đi đến, xốc màn che lên nhìn, còn chưa có nhìn thấy rõ chuyện gì xảy ra, trái tim mát lạnh, tiếp đó mới có ảm giác đau nhức truyền đến, nhìn thấy từ ngực mình chui ra một mũi nhọn kèm theo máu, muốn kêu lên nhưng phát hiện cổ đã bị người bóp chặt rồi.
Rộp! Dữu Khánh trực tiếp bóp nát cổ họng gã, đem người tống bay lên trên giường bồi Cao đại nhân, trường kiếm của mình trở vào bao lại xoay người xốc màn che lên, mở cửa, hướng ra đám nha dịch phía ngoài ngoắc tay gọi: "Một người khác đến đi."
Mười một tên nha dịch đang nghỉ ngơi nói chuyện phiếm lúc này giống như tranh đoạt nhau, dồn dập chạy tới, sau cùng thấy có kẻ chạy nhanh, kẻ khác hơi chậm đành phải ngừng lại, mắt mở trừng trừng nhìn đồng liêu tiến vào.
Chỉ là cửa không đóng bao lâu, lại mởi được mở ra, Dữu Khánh lại gọi, "Cao đại nhân bảo thêm một người nữa."
Một nhóm người lại đua tranh chạy tới, kẻ đoạt trước khiến cho đám còn lại tức giận bất bình.
Cũng may Cao đại nhân yêu cầu khá nhiều người, qua một chút lại gọi một người.
Bọn nha dịch đều rất phối hợp, có thể được Cao đại nhân kêu gọi, tựa hồ đều rất mừng rỡ.
Một người tiếp một người, rất nhanh, mười một tên nha dịch đều tiến vào gian phòng.
Một tên sau cùng đi tới cửa, vừa nhìn vào bên trong liền quay đầu muốn chạy, nhưng bị người đưa tay kéo vào.
Khi một tên nha dịch sau cùng biến mất trong phòng thì cửa không đóng, mùi máu tươi tản ra.
Máu quá nhiều, chảy tràn đến cửa vào, bị cánh cửa ngăn cản mới không có chảy ra ngoài.
Dữu Khánh bước qua ngưỡng cửa, đi ra ngoài, đóng cửa lại, sải bước đi ra ngoài nhà kho.
Cao Tắc Ngọc không phải nói có nhiều ánh mắt nhìn thấy sao, giết chết Cao đại nhân, Dữu Khánh hắn cũng là trốn không thoát sao?
Vì vậy Dữu Khánh dùng biện pháp đơn giản nhất, đem một ổ rắn chuột này toàn bộ giết sạch diệt khẩu!
Trong nháy mắt chính là hơn mười cái mạng người, tại trong lỗ hổng ngươi chết ta sống, hắn không chút do dự, không chút nào nương tay!
Nhưng mà so với Thái sư thúc của hắn, so với năm đó đem hơn một trăm người truy sát nhà A Tiết Chương toàn bộ giết sạch sẽ thì vẫn là kém một chút.
Đi tới gần cửa kho, hắn cởi vỏ kiếm bên hông xuống, ném vào dưới cửa, kiếm cũng dựng thẳng tựa ở nơi cửa.
Dữu Khánh hai tay không, đi ra sân kho.
Tướng thủ thành ở trên thành nhìn thấy hắn lộ diện, nhìn nhìn kinh thành to lớn, có phần nôn nóng, lo lắng một lớp người khác tùy thời sẽ tới, chỉ thiếu chút phất tay thúc dục Dữu Khánh đi mau rồi.
Nhưng Dữu Khánh lại ngoắc tay, ngoắc tay với tường thủ thành, ra hiệu cho gã tới đây, còn chỉ chỉ vào trong thương khố, một bộ như Cao đại nhân đang tìm.
Tướng thủ thành tại trên tường thành đấm một quyền, không biết Cao Tắc Ngọc làm cái quỷ gì, chẳng lẽ không biết thời gian rất khẩn cấp sao?
Cũng không biết là chuyện gì có thể khiến Cao Tắc Ngọc tiến vào nhà kho rồi lại không đi ra.
Gã tin tưởng Cao Tắc Ngọc không có khả năng không biết nặng nhẹ, nói cách khác, trong nhà kho có chuyện gì đó còn trọng yêu hơn cả việc trước mắt.
Lúc này gã bước nhanh đi xuống bậc thang, gần như là chạy xuống thành tường, gã trái lại muốn nhìn xem Cao Tắc Ngọc đang làm cái gì.
Khoảng cách chỉ cách một con đường dưới thành tường.
Đi không được mấy bước liền đến nơi rồi, khi đối măt với Dữu Khánh thì còn nhịn không được nhìn nhiều một chút, dù sao cũng là Hội Nguyên bốn khoa đầy điểm, còn là Thám Hoa lang.
Dữu Khánh thấy gã không dẫn theo người tới, trái lại cảm thấy được bớt việc, phất tay mời vào bên trong.
Không cần hắn mời, tướng thủ thành cũng đã sải bước xông vào, muốn nhìn xem đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.
Gã tiến vào trong nhà kho nhìn nhìn khắp nơi, không nhìn thấy được người.
Theo đuôi đi vào, Dữu Khánh thuận tay cầm lấy thanh kiếm tựa ở cửa.
Sợ đối phương thực lực quá cao, bớt đi động tĩnh rút kiếm.
Theo sau đó thuận tay nhẹ nhàng đưa kiếm lên gác ở trên cổ tướng thủ thành, cứ như tự đưa lên tới cửa.