Trời còn chưa sáng, lối đi và dưới mái hiên Dịch quán vẫn còn thắp sáng đèn lồng.
Trong Tứ hợp viện tụ tập một đám dáng vẻ sĩ tử thư sinh.
Bọn họ chưa tới giờ Mão đã tỉnh dậy rồi, chạy đến nơi đây chờ Chiêm Mộc Xuân tỉnh dậy, rất có vẻ như tới điểm danh, cũng có thể nói là tự làm mình trở nên nghiêm túc.
Bình thường bọn hắn cũng khó có được sẽ dậy sớm như vậy.
Những sĩ tử này đều là người học hành tại Thượng Uyển phủ, bởi vì ngưỡng mộ Trạng Nguyên lang mà tụ tập tại đây, cũng là bởi Trạng Nguyên lang triệu tập mà tụ tập.
Vẫn là câu nói kia, Huyền Quốc công giết tham quan giết đến quá hung dữ, giết đến mức ngay cả quan viên cứu tế cũng không đủ dùng, ngay cả loại quan viên Kinh huyền như Chiêm Mộc Xuân cũng bị lâm thời lưu lại sử dụng, có thể nghĩ cũng biết được tình huống thiếu thốn nhân thủ như thế nào.
Đúng lúc đám sĩ tử này ngưỡng mộ Trạng Nguyên lang, nhìn gã làm tấm gương học hành, đến đây hội kiến thì đụng phải tân nhậm Thái Thú.
Thái Thú liền có chủ ý với đám người này, bày mưu đặt kế để Chiêm Mộc Xuân triệu tập tới dùng.
Ttrong thành tại thời kì tai nạn, muốn sóng êm biển lặng, muốn các phương các diện thuận lợi thì không thể làm như bình thường, cần phải hài hòa lực lượng các phương.
Thời kỳ này, đa số kẻ học hành là có chút gia sản, đa số tại bản địa có chút danh vọng, nếu như có đám sĩ tử phân bố trên các đường phố này tương trợ, tình hình quản lý tại bên trong thành tự nhiên sẽ tốt hơn rất nhiều. Tân tiền nhiệm Thái Thú vì để chống qua hình tai nạn lần này, xem như đã dùng tới bất cứ mánh khóe nào rồi.
Vì vậy Chiêm Mộc Xuân liền giương cờ hiệu Trạng Nguyên lang của mình, đem đám sĩ tử này triệu tập tới đây dùng để sai khiến làm việc, giảng một đống đạo lý lớn, mỗi ngày phân chia công việc làm cho các sĩ tử.
Vội vã đi ra, Chiêm Mộc Xuân nhìn thấy bọn họ, phát hiện âm thanh hỗn loạn cũng không phải bởi vì bọn họ nhỏ giọng nghị luận, mà là đến từ bên ngoài.
Không đợi các sĩ tử bái kiến, gã giành trước hỏi: "Bên ngoài hỗn loạn như vậy là chuyện gì xảy ra?"
Một đám sĩ tử lập tức tụ tới đây, có người đáp: "Chiêm đại nhân, nạn dân vào thành rồi."
"A?" Chiêm Mộc Xuân thất kinh, lập tức tách bọn họ ra, vội vã chạy ra cổng Dịch quán.
Đứng ở trên bậc cấp, nhìn nhìn hai bên đường, quả nhiên phát hiện hai bên đường phố có rất nhiều người quần áo tả tơi đang ngồi, có người đang ôm đồ ăn nhai ngấu nghiến, có kẻ tựa vào tường ngồi ngủ, có người thì trực tiếp nằm ở góc tường bên đường ngủ say, rõ ràng đã rất mệt mỏi.
Mà trên đường phố, y nguyên không ngừng có nạn dân quần áo tả tơi đi qua, vừa ăn thức ăn, vừa hết nhìn đông tới nhìn tây, ra vẻ đang tìm địa điểm thích hợp để nghỉ chân.
Âm thanh hỗn loạn là đến từ chính những nạn dân này.
Vẻ kinh ngạc trên mặt Chiêm Mộc Xuân khó thể tiêu tan, có thể để cho những nạn dân này an tâm ngủ, có thể để những nạn dân này an ổn như thế, hiển nhiên đều đã có ăn, trong bụng có lương mới có thể không hoảng a.
"Đây là có chuyện gì?" Gã vội hỏi sĩ tử cùng theo đi ra.
Có sĩ tử đáp: "Đại nhân, nghe nói ngoài thành xuất hiện một người đại lương thiện, đang tại ngoài thành phát tiền cho nạn dân a."
"Là thật, nhà ta ở gần cửa thành bên đó, khi ta tới đây thì đã thuận tiện đến cửa thành nhìn một chút, quả thực có người đang phát tiền cho nạn dân. Một người năm lượng, giống như từ giờ Tuất tối hôm qua đã bắt đầu phát rồi, phát một mực đến bây giờ, trời cũng đã sắp sáng lên rồi, vẫn còn đang phát."
"Đúng vậy, chúng ta vừa rồi còn đang thảo luận chuyện này, phát tròn một đêm, như vậy phải phát ra bao nhiêu tiền a."
"Lúc trước ta nghe thủ vệ cửa thành thay ca nói, nói là tối thiểu đã tiến vào hơn hai vạn người, nói là nạn dân tụ tập tại dưới thành tường đều đã sắp không còn rồi."
"Cũng không biết là người nào lại có lòng từ bi như thế. Đến giờ chí ít đã bỏ ra mười vạn lượng bạc rồi đi, chân chính là đại thủ bút a!"
Nghe tiếng sĩ tử nghị luận bên tai, Chiêm Mộc Xuân nhìn nạn dân đã có ăn có ngủ, đã an tâm ổn định lại ở quanh đường, có chút mờ mịt, sẽ là người nào vào lúc này xuất thủ cứu người như vậy? Trong đầu đột nhiên hiện lên thân ảnh của một người.
Một thân ảnh cô độc bùn lầy khắp người, khiêng bao lớn dẫn dắt nạn dân đi tới trước!
Thần sắc gã bỗng nhiên chấn động, đột nhiên trực tiếp nhảy xuống bậc cấp, vung chân cuồng chạy, xông thẳng về phía cửa thành, ngay cả rửa mặt cũng chẳng quản nữa rồi.
"Chiêm đại nhân..."
"Đại nhân..."
Một đám sĩ tử không biết vì sao gã lại thất thố như thế, cũng không biết gã chạy đi làm gì, còn chưa có phân chia công việc cho mọi người a, có lẽ là có chuyện gì đó chăng?
Cũng không biết có cần bọn họ hỗ trợ hay không, đám sĩ tử nhìn nhau, rồi dồn dập chay đi theo...
Nạn dân ngoài thành quả thực đã được dọn dẹp gần như hết rồi, chí ít trên cơ bản ngoài thành đã nhìn không thấy người nữa, đưa mắt nhìn qua, chỉ có trước cầu treo còn thừa lại tám người.
"Năm "
"Bốn "
"Ba "
"Hai "
"Một "
Người làm bưng mực đóng dấu cất tiếng đếm ngược, sau khi con dấu được người làm đóng xuống mu bàn tay của một gã nạn dân, liền ngừng tay lại rồi.
Nạn nhân số "Một" này đi lên cầu treo, đi qua.
Còn thừa lại ba người, còn có ba nạn nhân đôi mắt khẩn trương trông mong nhìn Dữu Khánh, bởi vì Dữu Khánh đã không còn có động tác lấy tiền ra.
Tiền trang chưởng quỹ và hai tên người làm cũng đang nhìn chằm chằm Dữu Khánh.
Tướng thủ thành cùng những thủ vệ khác cũng đang nhìn chằm chằm Dữu Khánh.
Đều có chút kỳ quái, đã cứu trợ cho nhiều người như vậy, còn lại ba người sau cùng, làm sao lại trở nên do dự.
Dữu Khánh đỏ mắt nhìn quanh bốn phía, rất muốn rống lên cho bọn họ nghe, các ngươi đều nhìn chằm chằm ta làm gì? Lão tử thiếu nợ các ngươi sao?
Rẹt! Hắn kéo mở rộng miệng túi da ra hết cỡ, không đủ, lại đem toàn bộ bao da lớn lộn ngược cả ra, đem hết lớp lót bên trong lộn ra hết bên ngoài, ra sức giũ giũ cho bọn hắn nhìn, như đang phát ra âm thanh rống giận vô thanh, lão tử hết tiền rồi!
Đã hiểu rồi, Tướng thủ thành và mấy vị tiền trang hai mặt nhìn nhau.
Dữu Khánh nổi giận, chợt chỉ vào mũi của chưởng quỹ tiền trang thóa mạ, "Mẹ nó, ta đã đưa cho ngươi nhiều tiền như vậy, ngươi còn thủ lấy một tòa tiền trang, ngươi cũng không chịu cấp tiền cho ba người này sao?"
Vẻ mặt Chưởng quỹ đau khổ, "Lão huynh, không phải ta không cho, mà là tiền trang có quy củ của tiền trang, một đồng tiền cũng không thể loạn động, dù cho có một đồng không khớp với sổ sách thì đều là chuyện phiền phức. Tiền trang cũng không phải là một người nào đều có thể mở, là có quý nhân đầu tư cổ phần, chưa được cho phép là không thể loạn chi. Ta chỉ là một người thủ quỹ, cũng là làm việc cho người ta, thật sự làm chủ không được."
"Chỉ là mười lăm lượng bạc lại đổi lấy một đống rắm lời nói của ngươi, ngậm miệng cho lão tử!" Dữu Khánh chửi ầm lên, quay đầu lại hỏi Tướng thủ thành, "Chỉ còn có ba người, ngươi không thả đi vào được sao?"
Tướng thủ thành vẻ mặt cay đắng, "Huynh đệ, tai nạn thì tất cả phải tuân thủ nghiêm ngặt, pháp lệnh đã định ra, không ai dám làm trái, nếu như ta chống lệnh, ta cũng chịu không nổi. Thả bọn họ đi vào thì dễ dàng, bọn họ không có tiền tiến vào thành vì miếng ăn phải đi ăn trộm, phải đi cướp đoạt, một khi bị bắt lại là sẽ bị đánh chết tươi."
Nhìn thấy thật sự không còn tiền nữa rồi, ba gã nạn dân kia triệt để hoảng sợ, phù phù nhất tề quỳ xuống.
Lần này đều mở miệng, bởi vì chỉ còn thừa lại ba người bọn họ.
"Đại nhân lương thiện, ngài cứu ta đi!"
"Đại nhân lương thiện, ngoài thành sống không được!"
"Van cầu ngài!"
Bọn họ cũng không trông chờ người khác, chỉ ra sức mà hướng Dữu Khánh dập đầu van xin.
"Mẹ ngươi..." Từ lâu đã cấp bách đến đỏ mắt, Dữu Khánh miệng không ngừng thốt lời thô tục, đưa tay vào trong quần áo một hồi moi móc, móc ra mấy miếng bạc vụn, còn xen lẫn bảy tám đồng tiền, tổng cộng lại cũng không đến ba lượng bạc, xòe lòng bàn tay ra cho Tướng thủ thành cùng người khác nhìn, "Phần còn lại thì các ngươi nhìn xem mà làm!"
Tiếp đó xoay người, rất nhanh đem mớ tiền lẻ chưa đến ba lượng đó chia đều cho ba gã nạn dân sau cùng, cũng rống lên một câu với bọn họ, "Đừng có dập đầu với lão tử nữa. Lão tử nhận không nổi. Lão tử chỉ còn chút tiền này, ngay cả sợi lông cũng không dư thừa, đã lấy cho các ngươi toàn bộ!" Rồi phất tay chỉ tới Tướng thủ thành cùng mấy vị tiền trang, "Dập đầu với bọn họ đi, cầu bọn họ đi!"
Đây cũng không phải là hư ngôn, hắn thật sự là ngay cả một đồng cũng không còn nữa rồi, đã sắp điên luôn rồi!
Hơn mười sáu vạn lượng bạc đều đã đưa cho người ta, hắn còn giữ lại mấy đồng bạc vụn này làm gì, lưu lại nhìn đau lòng sao?
Không cần nữa, ngay cả một đồng cũng không cần, dù cho cho hắn lại một thỏi vàng, hắn cũng có thể xem như cục cứt chó thối, ném đi.
Không cần, triệt để không cần, tâm tình sụp đổ rồi!
Ba gã nạn dân nghe lời hắn, lúc này chuyển hướng dập đầu cầu xin.
Mấy vị kia lập tức bị làm cho bối rối.
Dữu Khánh một tay cầm túi da đựng ngân phiếu kia của mình vứt tới dưới chân Tướng thủ thành, "Ngươi nhìn xem thứ này có thể giá trị bao nhiêu tiền, cầm lấy đi đổi tiền đi! Ngươi lại nhìn xem trên người lão tử, ngươi cảm thấy còn thứ gì đáng giá thì ngươi cứ việc cầm đi, nếu ta có nửa cái nào không muốn cho chính là cháu của ngươi!" Giang hai tay ra, rống giận, không chỉ là nôn nóng đỏ mắt, ngay cả tiếng nói cũng gấp đến nghẹn lại, dáng vẻ tùy ý cho người lục soát.
Tướng thủ thành thật bất đắc dĩ, rất muốn nói cho hắn biết, ngươi phát hỏa với ta có tác dụng gì chứ? Hiện nay, trong tình hình tai nạn, giá hàng gì gì đó đều tăng cao, rất nhiều binh sĩ phía dưới nuôi dưỡng trong nhà cũng chỉ sống tạm, nhiều nhất cũng chỉ là tạm ấm no, đó còn là bởi bốn đại gia tộc không dám để cho quân trông giữ đói bụng.
Người minh bạch đều rõ ràng, tại trong tình hình tai nạn này, tài phú trong thành đều sẽ tập trung vào trong tay một số ít người, đối với một số người mà nói, đại tai chính là cơ hội tốt để phát đại tài, mà rất nhiều người thường đều phải dựa vào khoản vay lãi nặng mới có thể sống sót. Sau tai nạn, không biết bao nhiêu người phải bán nhi bán nữ bán bất động sản.
Đồng dạng là buôn bán nhân khẩu, thủ đoạn của người ta nhưng cao minh hơn nhiều so với chút kẻ làm nghề buôn người ở bên ngoài, chỉ cần ngồi ở trong nhà chờ người ta chủ động đem thê nữ đưa lên tới cửa, còn không cần phải gánh ô danh đạo đức gì.
"Chưởng quỹ, ngươi đem ba người bọn họ dẫn đi lĩnh tiền đi, số tiền còn lại tính lên người ta đi!"
Tướng thủ thành bất đắc dĩ phất tay một tiếng.
Kỳ thực gã không tiện làm việc này tại dưới ánh mắt chúng nhân đang nhìn chằm chằm, đối diện tình hình tai nạn như thế, ngay cả binh sĩ của mình còn chỉ có thể chiếu cố hữu hạn, làm sao dễ dàng chiếu cố ngoại nhân?
Nhưng mà không còn cách nào, đã bị Dữu Khánh bức đến mức này.
Trải qua một đêm này, đối với Dữu Khánh, gã quả thực đã không thể giận dữ nổi, đã phục rồi!
"Ôi!" Chưởng quỹ đồng ý, lúc này bảo hai gã người làm dẫn ba nạn dân rời đi.
Ba nạn dân ngoại trừ dập đầu cảm tạ một phen còn có thể làm được gì.
"Mẹ!" Tướng thủ thành chợt nhìn về phía phương xa, thở vắn than dài nói: "Lại tới một nhóm!"
Dữu Khánh quay đầu lại thuận thế nhìn qua, chỉ thấy dưới ánh sáng mông lung, quả thực loáng thoáng có một nhóm người đang tới, đi rất chậm, đoán cũng có thể đoán được là nạn dân, cũng không biết là từ nơi nào chạy nạn tới, phỏng chừng phải có khoảng mấy trăm người.
Có gió to nổi lên, thổi cho ánh lửa cây đuốc trên tường thành lung lay xao động, thổi chp ngọn lửa dưới thành hừng hực chao đảo, đốm lửa tung bay bốn phía.
Nhìn thấy lại có nạn dân xuất hiện, ánh mắt Dữu Khánh mờ mịt, lại ngửi được mùi máu tươi mình tạo ra sau khi sát nhân, cũng cảm giác thấy khi gió thổi lên trên mặt mình thì từng điểm vết máu tạo ra cảm giác khô cứng vướng víu.
Hắn thật sự rơi vào mờ mịt, rồi đột nhiên phát hiện mình quá nhỏ bé, phát hiện dù cho mình cắn đôi môi chảy máu cũng cứu không được mọi người...
Tướng thủ thành: "Không được, ta phải hạ lệnh thu hồi cầu treo rồi, nếu không những dân chạy nạn này nổi điên lên thì ta chỉ có thể hạ lệnh tàn sát. Huynh đệ, ngươi cũng chịu đựng một đêm rồi, trước tiên tiến vào thành nghỉ ngơi đi, ta mời ngươi đi uống rượu."
Dữu Khánh quay đầu lại buông tay, "Ta không có tiền, có thể đi vào sao?"
"Ách..." Tướng thủ thành dở khóc dở cười, "Tình huống của ngươi đặc thù, ta bảo đảm một người cá biệt sẽ không thành vấn đề."
Dữu Khánh cười nhạt: "Được rồi, lão tử nghèo nhưng có cốt khí, không để ngươi khó xử!"
Miệng rất mạnh, xoay người liền đi.
Vào thành làm gì?
Đây là tòa thành làm hắn thương tâm, đời này hắn cũng không muốn gặp lại tòa phá thành này, tình nguyện ngủ đêm thủy tai bùn lầy, cũng không muốn vào tòa thành này nhìn thấy dân chạy nạn đầy đường đang tiêu tiến của hắn.
"Vùng này khắp nơi ngập nước, ngươi có thể đi đâu chứ? Uy, huynh đệ, còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh!"
"Đồ ngốc!"