Bán Tiên

Chương 200: Công lao của ta



Chuyện gì vậy?

Hai người bọn họ là không biết xuất khẩu ở đâu, bởi vì lúc trước khi tìm được cửa ra thì Dữu Khánh cũng không có nói cho bọn họ biết.

Nhưng nếu là nói xuất khẩu tại trong sơn cốc kia vậy thì hai người liền có phần bối rối, nếu như tại trong sơn cốc kia, vậy lúc trước tìm tới tìm lui tính là chuyện gì xảy ra?

Đã nhớ lầm địa điểm hay sao?

Hai người cảm thấy rất không có khả năng này, đầu óc của tên gia hỏa lão Thập Ngũ này rất tốt, chưa nói được là đã gặp qua thứ gì liền không quên được, nhưng quả thực là rất tốt, mấy sư huynh đệ khác đều không bằng, rất không có khả năng nhớ lầm mới phải.

Huống chi, tại trên bản đồ, vị trí của sơn cốc kia gần như ở ngay tại trung tâm toàn bộ bản đồ, có thể là sai lầm không?

Nếu sai lầm cũng không sao, nhưng hai người nhớ kỹ lão Thập Ngũ nói trong sơn cốc kia có ẩn giấu đồ vật khổng lồ gì đó, nếu như đụng phải nó thì làm sao bây giờ?

Tại lúc hai người định nhắc nhở thì Dữu Khánh đột nhiên lại lần nữa chỉ tay lên bản đồ, nhấn mạnh nói: "Ta sẽ không nhớ lầm, chính là tại nơi này!"

Cử chỉ này của hắn thu hút tất cả mọi người nhìn vào trên bản đồ, mà chính hắn thì nhân cơ hội này ném cho hai vị sư huynh một cái ánh mắt, cau mày ra hiệu.

Lời hai vị sư huynh định nói vừa lên đến miệng liền kẹt lại rồi, đã hiểu, lão Thập Ngũ biết rõ bọn họ lo lắng, trong lòng đã có tính toán.

Càng thêm không hiểu, đã biết rõ trong sơn cốc kia có giấu nguy hiểm còn muốn mọi người đi tới, lão Thập Ngũ đây là muốn làm gì? Đừng dọa người có được hay không.

Nhưng một ít ăn ý thì vẫn phải có, biết rõ tại trong loại chuyện này, lão Thập Ngũ hẳn sẽ không hại bọn họ, đoán chừng là có nguyên nhân đặc biệt gì đó khác, chỉ có thể là nhẫn nại nơm nớp lo sợ, xem tình huống rồi nói tiếp.

Thấy Dữu Khánh chỉ ra vị trí xuất khẩu, Kim Hóa Hải chúi đầu tới sát nhìn rõ, muốn nỗ lực nhớ kỹ, nhưng mà sau khi xem xong thì nghi hoặc, "Nơi ngươi chỉ này tại sao chỉ là một chỗ trống, ngay cả đường cũng không có?"

Dữu Khánh nở nụ cười, "Ngươi cảm thấy bản đồ mà nữ nhân kia đưa cho ta có thể vẽ ra xuất khẩu đào sinh hay sao? Có cũng sẽ không vẽ, không có vẽ ra, trống rỗng là đúng rồi."

Mọi người nghe vậy bừng tỉnh đại ngộ, Kim Hóa Hải cũng yên lặng gật đầu, rất chấp nhận.

Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết lại nhịn không được liếc mắt nhìn Dữu Khánh, xem như đã phục tên gia hỏa này, lời ứng phó người thuận miệng là có thể toát ra được.

Khiến hai người chịu không nổi nhất chính là lời nói mà tên kia dùng để ứng phó người khác còn luôn nói nghe rất có đạo lý, lời nói bậy nghe vào tai vậy mà nghe còn thật hơn cả nói đúng.

Thấy xuất khẩu quả thực không còn xa nữa, Kim Hóa Hải trầm giọng nói: "Nếu đã không còn xa, vậy thì nhanh lên một chút chạy đi đi, đừng để cho đám Yêu tà kia quấn lấy nữa."

Lời hắn nói là quyết định, mọi người lập tức lại tiếp tục xuất phát.

Lần này vừa động thủ, Dữu Khánh lại phát hiện không đúng, phát hiện trên tay đám này gia hỏa vậy mà đều xuất hiện một thanh vũ khí, nhìn vũ khí chỉnh thể phiếm màu đen tối, hơi suy nghĩ liền có thể minh bạch, đám này gia hỏa hẳn phải là lúc trước đoạt lấy từ trên tay những Quỷ Thai và Khôi Sĩ kia.

Hắn nhớ tới cảnh tượng từ bên trong thân thể có thể mọc cây nở hoa kia, muốn nhắc nhở một chút, nhưng suy nghĩ lại thì vẫn là ngậm miệng rồi.

Nhưng mãi cho đến sau cùng cũng không có xuất hiện cảnh tượng mà hắn lo lắng kia, nghĩ đến Ty Nam phủ không phải một lần tiến vào cổ mộ thì bình thường trở lại. Người ta tại một số phương diện khẳng định có chuẩn bị, giống như đám người Liễu Phiêu Phiêu tiến và không sợ gì vậy.

Mọi người một đường cấp tốc đi tới trước, đồng htời cảnh giác xung quanh.

Một đường kế tiếp, rất thuận lợi, không có gặp phải bất cứ Yêu tà gì quấy rầy, chỉ có âm thanh va chạm cành cạch từ địa phương xa xa không biết nào đó mơ hồ truyền đến, Dữu Khánh đoán là đám người Liễu Phiêu Phiêu.

Đi một chặng đường rất dài, vẫn là đi đường bình an, một đường bằng phẳng thuận lợi đến mức khiến cho Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt với nhau, lại thỉnh thoảng quan sát sợi rễ ở xung quanh.

Hai người không chút nào nghi ngờ việc bạch y nữ tử đã thấy được xuất khẩu mà Dữu Khánh đã chỉ ra trên bản đồ.

Cho nên, hai người hoài nghi là bạch y nữ tử đang cố ý thả cho Dữu Khánh hay là thế nào khác.

Đây mới là điểm khiến hai người âm thầm kinh nghi, lão Thập Ngũ lại cùng bạch y nữ tử kia yên lặng phối hợp với nhau hay sao?

Khi một nhóm cuối cùng đi đến được một khu vực trống nhỏ trên bản đồ thì xuất hiện một cái thông đạo không có trên bản đồ.

Đi tới phần cuối thông đạo, chỗ không gian trong lòng đất, chỗ sơn cốc trong lòng đất kia, còn có cái cầu trong lòng đất kia lại xuất hiện tại phía trước.

Phong cách, hình thức đột ngột thay đổi, hoàn toàn khác với hoàn cảnh trong lòng đất mà lúc trước đã gặp qua.

Đám người Kim Hóa Hải đều dừng lại tại phần cuối động khẩu, giơ Huỳnh thạch trong tay lên hướng ra phía ngoài chiếu sáng khắp nơi, thế nhưng ánh sáng lại chiếu không được xa lắm, cẩn thận hết nhìn đông tới nhìn tây phía ngoài kia.

Vù! Kim Hóa Hải chợt bấm tay bắn ra một quả Huỳnh thạch, nhìn Huỳnh thạch đi xa, nhìn huỳnh thạch hóa thành một điểm ánh sáng nhạt hạ xuống thâm cốc.

Dữu Khánh lại giũ bản đồ ra cho hắn nhìn, "Kim tiên sinh, ngươi nhìn xem, ta không nói sai đi, nơi đây có động thiên khác, nữ nhân kia cố ý không có vẽ ra, là ta trong lúc vô ý tìm đến."

"Là ta lo lắng nhiều." Kim Hóa Hải gật đầu tán thành, nhìn quanh hoàn cảnh đen kịt trống trải trước mắt, cũng có mấy phần cảm khái, "Năm đó cũng tính là tại trong Địa cung này luồn lách khắp nơi, không nghĩ tới còn có không gian trong lòng đất rộng lớn như thế tồn tại."

Dữu Khánh nghiền ngẫm cười, nghĩ thầm, tiện nhân kia nếu là không muốn để cho các ngươi phát hiện được cái nhập khẩu này, chỉ sợ dù có đi ngang qua sát bên cạnh các ngươi cũng vị tất có thể phát hiện.

"Xuất khẩu ở đâu?" Kim Hóa Hải chợt hỏi.

Dữu Khánh thu bản đồ cất đi, chỉ chỉ phía dưới, "Tại trong sơn cốc phía dưới cầu, chỉ là bị phá hỏng rồi, dọn dẹp ra khả năng có chút phiền phức."

Kim Hóa Hải: "Vậy hãy mau dọn dẹp, trực tiếp từ nơi này đi hay sao?"

"Các ngươi chờ chút." Dữu Khánh ném xuống một câu nói, liền phất tay ra hiệu một cái, trực tiếp dẫn theo hai vị sư huynh trước tiên đi lên cầu.

Chờ chút cái gì? Những người khác có phần không hiểu ra sao.

Kim Hóa Hải đang định cũng đi theo lên cầu, Dữu Khánh quay đầu lại kêu gọi, "Đừng nhúc nhích, cầu đã năm lâu, không vững chắc, chịu nặng không được, nếu không cẩn thận sẽ bị sụp, một lần chỉ có thể đi qua hai ba người."

Kim Hóa Hải nửa tin nửa ngờ, chậm rãi thu hồi chân, nhìn chằm chằm mặt cầu thì thầm một tiếng, "Không vững chắc sao? Không phải a, đồ vật trong Địa cung này đều sẽ không dễ dàng mục nát mới phải." Rồi lại ngẩng đầu kêu hỏi: "Các ngươi làm gì?"

Dữu Khánh: "Chờ ta đi đến một đầu khác kêu to lên, các ngươi lại từng nhóm ba người, từng nhóm đi qua."

Bên này đành phải chờ chút, mắt mở trừng trừng nhìn thân ảnh ba người cầm Huỳnh thạch dần dần đi xa.

Sư huynh đệ ba người đi đến động khẩu ở đầu cầu bên kia, cũng là lần đầu tiên đến động khẩu bên này.

Sau khi hơi chút đi sâu vào một khoảng cách, Dữu Khánh nhấc tay ra hiệu dừng lại, đối với thông đạo trống trơn lên tiếng: "Nữ tiên nhân, nhìn làm trò còn chưa có nhìn đủ sao? Ngươi dự định nhìn tới khi nào?"

Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết tiếng lòng căng thẳng.

"Tích tích tích..." Đầu to lại leng keng kêu to.

Bên trong thông đạo tối như mực phía trước xuất hiện một cái bóng trắng, sau khi đi tới gần thì chính là bạch y nữ nhân kia.

Bạch y nữ nhân gặp mặt tựu hỏi: "Ngươi có ý gì?"

Nói thật đi, nàng cũng có chút bị làm cho hồ đồ, không biết trong hồ lô vị này muốn làm gì, làm cho nàng cũng không tiện tiếp tục nổi giận đùng đùng mà hạ thủ rồi.

"Cái gì mà có ý gì?" Dữu Khánh hai tay buông thả xuống, "Ngươi không phải muốn ta giải quyết những người kia sao? Không quản quá trình như thế nào, ta đã làm được, đại bộ phận đã giúp ngươi giải quyết rồi, số còn lại cũng đã mang đến cho ngươi."

Lần này, ngay cả Mục Ngạo Thiết cũng có phần chịu không nổi, hầu kết rung động một cái.

Y và Nam Trúc đều không nghĩ đến, tên gia hỏa lão Thập Ngũ này vậy mà lại làm cái thòng lọng treo lên xà nhà, sau khi buộc vào cổ lại trợn mắt nói dối, việc này không phải muốn chết sao?

Bạch y nữ nhân quả nhiên cười lạnh nói: "Ngươi giúp ta giải quyết? Rõ ràng là dưới trướng ta không tiếc trả giá để giải quyết, thế nào lại qua miệng ngươi lại thành công lao của ngươi rồi chứ, ngoại giới thế đời đã đổi thay đến tình trạng như thế sao?"

Dữu Khánh xùy cười nhạt, chỉ chỉ đầu mình, "Suy nghĩ, tiên nhân, ngươi suy nghĩ kĩ càng lại xem những người kia là chết như thế nào, tại sao đột nhiên trong nháy mắt liền trùng hợp như vậy đều đem phía sau lưng bày ra cho ngươi đi đâm đao."

Bạch y nữ tử hơi giật mình, nghe hắn nói như thế thì cảm giác có chút không bình thường, kỳ thực lúc trước nàng cũng cảm thấy có chút bất ngờ, hơn trăm người đột nhiên liền bị nàng thuận lợi giải quyết đại bộ phận, thuận lợi đến mức khiến nàng có chút vô cùng mừng rỡ, vốn tưởng rằng phải trả cái giá thật lớn vậy mà lại tiết kiệm được rồi.

Đương nhiên, nàng vẫn y nguyên hừ lạnh hỏi: "Muốn dùng một cái miệng lưỡi ba tấc không nát cưỡng ép kéo thành công lao của ngươi sao?"

Dữu Khánh trâng tráo: "Đương nhiên là công lao của ta! Ta nói cho ngươi biết, dù cho ngươi không phát động lần tấn công kia, sau đó bọn họ cũng xảy ra ngoài ý muốn, cũng đều là sẽ chết, hơn nữa sẽ chết càng nhiều, hơn trăm người sẽ chết đến chỉ còn một người!"

Bạch y nữ tử: "Tiếp tục biên đi, ta đã nói, sẽ khiến cho ngươi nếm thử tư vị muốn sống không được muốn chết không xong!"

"Ngươi dù sao cũng đã sống mấy nghìn năm, sao vẫn còn là trong mắt đầy cách nhìn của phụ nữ? Ta không cần nếm tư vị kia, cũng không cần phải biên!" Dữu Khánh nghiêng người, phất tay chỉ về hướng tối như mực ngoài động, "Thắp sáng bên ngoài, ta sẽ dùng sự thực khiến ngươi tỉnh táo lại."

Bạch y nữ tử đối diện với hắn.

Bên ngoài đột nhiên từ xa xa truyền đến tiếng Kim Hóa Hải gào to, "A Sĩ Hành, ổn hay không?"

Dữu Khánh tiếp tục chỉ chỉ bên ngoài, ra hiệu nhanh lên một chút.

Bạch y nữ tử chậm rãi nhấc tay, sau cùng giống như đã hạ quyết tâm, chợt vung ống tay áo lên.

Vì vậy rất nhanh, tòa sơn cốc kia lại lần nữa trở nên quang minh và xa hoa, giống như tiên cảnh trong mộng.

Nơi động khẩu đầu cầu bên kia, đám người Kim Hóa Hải lập tức trong mắt tràn đầy kinh ngạc, trong nháy mắt liền bị mỹ cảnh trước mắt làm cho sợ ngây người.

Lúc này bọn họ cũng nhìn thấy rõ tình hình động khẩu ở đầu cầu bên kia, nhìn thấy được ba người Dữu Khánh đi ra, cũng nhìn thấy được Bạch y nữ tử song song với Dữu Khánh cùng đi ra.

Thấy cảnh này, đám người Ty Nam phủ kinh hãi, lập tức cảm giác địa phương này không thích hợp. Kim Hóa Hải chỉ tay hướng bạch y nữ tử, gầm lên: "A Sĩ Hành, ngươi giải thích thế nào?"

Dữu Khánh ra hiệu cho bên mình dừng lại, cùng bên kia duy trì một khoảng cách an toàn nhất định, sau đó mới thản nhiên cười, cách cây cầu lớn tiếng trả lời: "Kim Hóa Hải, cái tên thật hay a, hoàng kim hóa thành hải, thế nhưng a, y nguyên cản không được lòng tham tư dục của ngươi. Vì để có được bí mật của 'Tiểu Vân gian', không tiếc chính tay sát hại gần trăm người của Ty Nam phủ, ngươi vẫn nên suy nghĩ ngươi phải giải thích thế nào với Địa Mẫu đi!"

Những người khác của Ty Nam phủ đều có chút sững sờ.

Bạch y nữ tử cùng hai người Nam, Mục thì rõ ràng có phần nghi hoặc, không hiểu, tên này không phải đoạt công lao sao, tại sao lại đem công lao giao cho người khác rồi?

Kim Hóa Hải nội tâm kịch chấn, mặt ngoài lại giận tím mặt, "A Sĩ Hành, dám tại đây ăn nói bừa bãi, là có ý gì?"

Dữu Khánh: "Ngươi từng tiến vào trong tòa cổ mộ này, năm đó cũng đã từng giao thủ với những đồ vật trong cổ mộ. Quỷ Thai nơi đây có thể biến ảo thành vách đá, khi người tới gần, sẽ nhân cơ hội tập kích người, ngươi dám nói ngươi không biết việc này sao? Ngươi thân là người hiệu lệnh, vì sao còn kêu lên câu 'Tận lực dựa lưng vào vách đá, giảm thiểu mặt thụ địch kia, đến nỗi thủ hạ trong nháy mắt chết thảm phần lớn?"

Đám người Ty Nam phủ lập tức kinh nghi bất định.

Kim Hóa Hải hận không thể tiến lên làm thịt hắn, nhưng đối phương đã dụ hắn tới nơi này, dáng vẻ còn là không chút sợ hãi khiến cho hắn không dám lỗ mãng, lo lắng có cạm bẫy gì đó, chỉ có thể là kịch liệt bác bỏ, "Muốn đổ tội thiếu gì từ, năm đó khi ta tiến vào chưa có gặp qua Quỷ Thai biến thành vách đá, lúc đánh nhau lưng tựa tường giảm thiểu mặt thụ địch mặt có gì sai chứ?"

Dữu Khánh cũng chỉ ngón tay hét lớn: "Vì sao chỉ bảo thủ hạ làm như vậy, còn chính mình lại không hề có ý dựa vào tường? Cẩu tặc, ngươi rõ ràng là thấy được cơ hội độc chiếm bí mật 'Tiểu Vân gian', đang mượn đao giết người a!"

Nói đến đây, trong bụng hắn cũng tràn đầy tức giận, mình vốn muốn mượn thế của đối phương để thoát thân rời đi cổ mộ, nào ngờ đối phương lại nảy ra lòng xấu xa.

Nghĩ cũng có thể nghĩ được, sau cùng chính là khiến cho hắn phun ra bí mật, rồi hạ thủ với hắn.

Làm hại hắn vì để tự bảo vệ mình, không có biện pháp nào đành phải là ngựa tốt quay đầu ăn cỏ quen, lòng đau xót a!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.