Bán Tiên

Chương 225: Tiếng kêu



Nghe động tĩnh một hồi, xác định không phải có thứ gì đó tới đây, hắn mới tiếp tục đi tới trước, đi về phía khu vực có âm thanh âm.

Không bao xa, lại có một chỗ bậc thang đi lên, âm thanh truyền tới từ phía trên bậc thang.

Còn chưa có đi tới là có thể cảm giác được nhiệt độ phía bên trên này rất không bình thường, nhiệt độ tựa hồ có phần cao, hoàn toán khác biệt với hoàn cảnh tối tăm mát lạnh dưới địa đạo này.

Tình huống gì? Dữu Khánh hiếu kỳ, lại quẹo đi tới.

Đi đến cuối bậc thang, âm thanh kêu vang đang đang trên đỉnh đầu rất nhanh cũng không còn nữa rồi, nhưng mà có thể nghe được một ít âm hưởng kỳ quái, cũng mơ hồ có người đang nói chuyện.

Giơ ngọn đèn lên chiếu sáng, bên trên là một tấm bản đá lớn, bị hai cây thiết côn cố định tại mặt trên, nhiệt độ phía dưới bản đá thì càng cao hơn nữa, có cảm giác bị thiêu đốt.

Hắn thử đưa tay chạm vào, hơi vừa đụng tới liền bỏng, hắn liền vung ngón tay ra, lập tức ý thức được mặt trên bản đá tại đốt lửa.

Nơi mà bậc thang đi thông đến đây, rõ ràng là một cái cửa ra vào, bên trên tại sao lại đúng lúc có người đang đốt lửa? Mật đạo như thế này theo lý thuyết tại cửa ra vào sẽ không dễ dàng có người tiếp xúc đến mới phải.

Đưa ngọn đèn chiếu sáng quan sát, phát hiện vị trí hai cây thiết côn tiếp xúc với bản đá kia kỳ thực là có rãnh trượt kim loại, nói cách khác, bản đá này là có thể kéo đẩy trượt đi, chỉ là một mặt có bộ phận kim loại kẹp chặt lại rồi. Muốn đẩy mở bản đá này thì trước tiên cần chuyển dời bộ phận kim loại.

Hắn trái lại muốn đẩy mở ra nhìn xem, nhưng bên ngoài rõ ràng đang có người, cũng không biết là người nào, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Chú ý tới trong khe hở ở bản đá phía trên có bụi bặm lấp kín, đưa tay vào trong y phục lấy ra một que trúc nhỏ, nhẹ nhàng nhét vào trong khe hở bản đá phía trên moi hất ra, bụi bặm bám trong đó từng chút được móc ra, cuối cùng chậm rãi khẩy ra một cái khe hở, cũng lộ ra ánh lửa ở bên trên.

Hắn chịu đựng nhiệt độ cao thiêu đốt, áp sát khe hở nhìn sang bên kia, hơi hơi quan sát liền đã minh bạch mặt trên là chuyện gì xảy ra.

Mặt trên chính là một cái bếp lò của cái nhà bếp nào đó, bên trong lửa đang cháy phừng phực, đốm lửa và tro củi không ngừng rơi xuống tại trên bản đá, vừa rồi tiếng đang đang xào xạc hẳn phải là có người cào gạt bụi than trong lòng bếp.

Cái cửa ra vào này vậy mà lại nằm tại trong bếp lò nhà bếp.

Dữu Khánh có phần không biết nói gì, lại nghiêng tai tỉ mỉ lắng nghe, chỉ mơ hồ nghe được có mấy phụ nhân đang nói chuyện vui cười bằng tiếng địa phương, hình như là đang chuẩn bị bữa ăn khuya cho nơi nào đó.

Bỗng nhiên thấy không thú vị, xoay người liền đi.

Thuận theo bậc thang đi đến hết, hắn bỗng nhiên cảm giác không đúng, ngọn đèn trong tay hạ thấp xuống chút, nhìn kỹ chằm chằm dưới mặt đất, mơ hồ cảm giác có hơi mù nhàn nhạt phiêu đãng sát mặt đất, không vượt qua vị trí cách mặt đất một thước cao.

Lúc trước chỉ là phát hiện mặt đất địa đạo và vách tường tương đối ẩm ướt, không thấy mặt đất có hơi mù phiêu đãng.

Hắn lại giơ ngọn đèn nhìn kỹ, phát hiện chỉ có một vài địa phương có xuất hiện hơi mù mịt mờ như thế, nơi xa hơn một chút thì tựa hồ phai nhạt đi.

Quay đầu lại nhìn nhìn phía trên bậc thang, cảm giác có thể là do nơi đây đan xen giữa nhiệt độ cao và nhiệt độ thấp mà tạo ra.

Vì để nghiệm chứng suy đoán của mình, hắn ngồi xổm xuống, đưa tay sờ sờ nhiệt độ mặt đất.

Nào ngờ tay vừa với vào trong hơi mù mịt mờ, Đầu To đang tạm thời trốn ở trong tay áo hắn đột nhiên "Tích tích tích" kêu to lên.

Một tiếng kêu này vang vọng quanh quẩn bên trong địa đạo, cũng không biết có thể truyền bao xa, thiếu một chút khiến cho hắn kinh hãi đến mất hồn, trực tiếp nhảy bật đứng lên, ngọn đèn đổi tay, một tay chụp lấy Đầu To trong tay áo, rõ ràng là muốn làm cho Đầu To ngậm miệng.

Đồng thời phù một tiếng thổi tắt ngọn đèn, tránh cho có người tới đây sẽ phát hiện.

"Ngươi là đại gia của ta!"

Đầu To bị bắt ra từ trong tay áo, bị người đang tức muốn bể phổi nhỏ giọng mắng cho một câu.

Hắn đã chậm rãi lui về trên bậc thang mặt sau, trốn ở phía dưới bản đá, một khi phát hiện thấy không đúng, hắn liển sẽ xốc lên đáy lò ở bên trên, trước tiên chui ra đã rồi nói tiếp.

Trong tay hắn, Đầu To cũng không tiếp tục kêu nữa rồi.

Đây là thói quen của Đầu To, từ trước đến nay khi muốn kêu thì chỉ kêu một lần là đủ, sẽ không lãng phí tiếng kêu rõ to của mình.

Điểm bản tính này, Dữu Khánh là biết rõ, nhưng mà vừa rồi thật sự là giật cả mình, vô ý thức mà muốn che miệng Đầu To lại.

Đợi cho nỗi lòng ổn định lại, liền ý thức được không đúng, hắn hiểu rõ Đầu To, từ trước đến nay sẽ không kêu loạn, hoặc là bị người trêu chọc, hoặc chính là bị thứ gì xúc động.

Lập tức nghĩ đến một màn vừa rồi mình đưa tay tiến vào trong hơi mù mịt mờ kia, trong lòng hơi kinh, hơi mù kia có vấn đề gì hay sao?

Lúc này vận công tỉ mỉ điều tra thân thể của mình, vẫn không phát hiện thấy bất cứ dị thường gì.

Trong lòng vẫn còn nghi vấn, tâm tình căng thẳng, cao độ đề phòng bốn phía, bởi vì một tiếng kêu của Đầu To gây ầm ĩ, hắn cũng đem Đầu To đặt ở trên đầu vai của mình.

Bên trên bản đá vẫn loáng thoáng nghe được tiếng đàm tiếu trò chuyện liên tục, tựa hồ không có nghe đến tiếng Đầu To kêu vang.

Yên tĩnh chờ, đầy đủ chờ đợi ước chừng nửa canh giờ, xác định không nghe thấy chút động tĩnh nào dị thường, hắn mới lại lần nữa đốt cháy ngọn đèn, lại lặng yên đi xuống bậc thang, cũng không quên lại lần nữa quan sát một chút vùng hơi mù dưới bậc thang kia.

Bị Đầu To cất tiếng kêu to như vậy, hắn đã không dám ở lâu nữa, rất nhanh rút lui trở về, một đường nhổ đi đánh dấu đường đi mà mình cắm ở trên kẽ tường.

Rất nhanh rút đi, khi đi qua một cái ngã rẽ, hắn cũng đã tiến qua rồi, lại bỗng nhiên dừng lại, tiếp đó lui trở về, nhấc một tay đặt trên vành tai, nghiêng tai lắng nghe, sau đó nhanh chóng xoay người, lại hướng một cái ngã rẽ khác lẻn đi tới.

Sau khi đi được một khoảng cách tương đối, âm thanh gầm gừ "Gào thét" càng thêm rõ ràng.

Không sai, âm thanh không phải chó không phải mèo có phần giống như tiếng cọp kêu này là âm thanh mà hắn đã có ấn tượng kia, không có cách nào, sáng sớm hôm nay vẫn còn chạy tới chỗ hắn để ăn cơm thiu để qua đêm, hẳn chính là con Linh sủng tiểu cẩu kia.

Con tiểu cẩu này không phải là do Tam tiểu thư kia nuôi dưỡng sao?

Chính là bởi vì nguyên nhân này, hắn mới buông tha việc nhanh chóng rút lui, không tiếc mạo hiểm đến xem đến cùng.

Nghĩ đến hình dáng Văn Hinh trông thấy lúc ban ngày, trong lòng hắn lại là dâng lên ước mơ của một người thanh niên, bước chân lại nhanh hơn mấy phần.

Với tâm tính thanh niên, đã quên đi nguy hiểm, chỉ muốn nhìn xem Văn Hinh đang làm gì.

Khi đi qua một cái lối rẽ thì hắn bỗng dừng bước, mũi mấp máy, hướng một cái phương hướng đen kịt khác nâng ngọn đèn lên, nhìn không thấy phần cuối, chỉ nghe được thoang thoảng mùi thơm.

Một loại mùi thơm như có như không, rồi lại có thể bỗng nhiên cảm thấy mùi hương rất đậm, giống như là hoa quế.

Trong bóng tối kia có cái gì? Dữu Khánh nghi hoặc hiếu kỳ, nhưng cuối cùng tâm trí vẫn là bị tiếng kêu to "Gào thét" không ngừng kia hấp dẫn mà đi, tiếp tục bước nhanh đi tới trước.

Tiếng kêu càng ngày càng rõ ràng, hơn nữa có vẻ kêu rất khổ.

Bên đường xuất hiện một chỗ bậc thang đi ngược lên, tiếng kêu chính là truyền tới từ đây, hắn lập tức chạy đi tới.

Phần cuối bị một tòa giả sơn thật lớn chặn lại, hắn nhìn thấy được vòng kim loại bên cạnh xuất khẩu, theo khe hở, từ bên ngoài đưa tay thò vào bên trong tìm đúng vị trí hẳn là cũng có thể tìm được vòng kim loại này. Hắn biết rõ đây có thể là cơ quan mở ra xuất khẩu, nhưng không dám kéo mở, bên ngoài có người đang nói chuyện.

Dập tắt ngọn đèn, hắn tựa tại khe hở nhìn ra bên ngoài, tại trong đình cách đây không xa, có ba nữ nhân vây quanh một cái bàn đá, trên bàn đá có đặt một cái lồng sắt.

Ba nữ nhân chính là Văn Hinh, Tống Bình Bình và tiểu Hồng.

Dữu Khánh chỉ nhận biết Văn Hinh, hai người khác hắn đều không nhận biết.

Trong mắt hắn cũng không có hai người kia, chỉ nhìn chằm chằm vào Văn Hinh.

Văn Hinh rõ ràng là mới tắm rửa xong đi ra, thả một đầu tóc dài đen tuyền, ở dưới ánh đèn lồng lại có một loại phong tình dạng khác, tại trong đêm tối trăng sáng rực rỡ này, tại trong mắt hắn chỉ có bốn chữ: Hoa nhường nguyệt thẹn!

Chó nhỏ kêu gào rất thảm, ở trong lồng khóc lóc om sòm lăn lộn không ngừng, dù sao chính là một mực gào thét kêu la không ngừng.

Trong đêm tối như vậy, Dữu Khánh không biết con chó này làm gì phải tru lên không ngừng, thảo nào làm cho hắn ở tại trong địa đạo cũng nghe được động tĩnh.

Nói chung làm ầm ĩ khiến người nghe không rõ ba nữ nhân đang nói cái gì, trên mặt Văn Hinh tràn đầy vẻ không đành lòng.

Dữu Khánh tại trong bóng tối nhìn chằm chằm mỗi một cái nhăn mày, mỗi một cái động tác của nàng, lung tung mơ màng, nếu như Văn Hinh có thể buông tha vinh hoa phú quý cùng hắn về Linh Lung quan thì hay rồi, nghèo thì có nghèo một chút, nam canh nữ dệt cũng có thể sống qua ngày, chỉ cần có thể sớm chiều ở chung, hắn cũng lười tiếp tục đi mạo hiểm.

Đương nhiên, hắn cũng có thể vì Văn Hinh mà đi nỗ lực kiếm tiền.

Ngay cả hình ảnh Văn Hinh ưỡn cái bụng bự sinh con đẻ cái cho hắn cũng đã xuất hiện tại trong đầu hắn, hắn thậm chí ngay cả đặt tên cho nhi nữ là gì hắn cũng đang suy nghĩ.

Nghĩ lại, nhưng mà, người ta có vinh hoa phú quý, vì sao phải cùng ngươi vào núi chịu cảnh khốn cùng?

Ngươi vì người ta nỗ lực kiếm tiền? Chỉ sợ ngươi liều mạng cả đời kiếm tiền cộng hết cả lại cũng không đủ bằng tiền tiêu vặt của người ta, người ta tùy tiện nuôi con sủng vật cũng là Tử Vân hống.

Buông tha thân phận Linh Lung quan Chưởng môn tới ở rể? Tại trong mắt Văn thị người ta, Linh Lung quan của ngươi tính là cái gì, người ta xem trọng ngươi sao?

Lấy thân phận Thám Hoa lang A Sĩ Hành để lừa dối thì có ý nghĩa gì? Huống hồ không chịu nổi khảo nghiệm, sớm muộn sẽ lộ tẩy, cừu nhân cũng sẽ nghe tin tìm tới cửa.

Người ta đã đính hôn rồi, sẽ gả cho danh môn đệ tử, mà ngươi thì sao chứ, văn không thành võ không nên, không có tiền còn không có bản lĩnh, lại không có gia thế bối cảnh gì, nông thôn dã tiểu tử mà thôi, dựa vào đâu để người ta buông tha danh môn đệ tử mà đi theo ngươi? Nằm mơ cũng không có làm như vậy.

Suy nghĩ suy nghĩ, tưởng tượng tốt đẹp tan thành mây khói, chỉ còn vẻ mặt buồn bã tâm hồn tổn thương.

"Ngao..."

Tiểu cẩu đang kêu to không chết không ngớt, đột nhiên líu lo ngừng bặt, mũi thở mấp máy, chợt quay cuồng đứng lên, xoay chuyển phương hướng, hướng phía giả sơn rất sôi nổi mà lắc đầu vẫy đuôi.

"..."

Tam nữ trợn mắt há mồm, đều không biết là tình huống gì, đều chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía nó bày tỏ thái độ tốt.

Dữu Khánh bị hù dọa co đầu rụt cổ lại, nhanh chóng rón ra rón rén chạy trở về nhập khẩu, lẻn về bên trong địa đạo, thắp sáng ngọn đèn, sau khi đi xa một chút mới trùng điệp thở phào nhẹ nhõm.

Rất nhanh, âm thanh con tiểu cẩu kia không vừa lòng không buông tha cất tiếng gào thét lại vang lên rồi.

Dữu Khánh âm thầm chửi bới, "Chết cha hay là chết mẹ rồi, làm gì mà gào thét thảm như vậy, có bệnh sao, hù dọa lão tử giật cả mình, hôm nay đụng đủ chuyện tà môn."

Chân chính khiến hắn bất mãn chính là làm quấy rầy hắn ngắm nghía Văn Hinh.

Khi quay trở lại đến ngã giao ngửi được mùi hương kia thì hắn lại ngửi thấy được, đưa ngọn đèn trong tay rọi tới, phía trước y nguyên là khung cảnh tối như mực sâu không thấy đáy.

Một mực do dự, nếu như đã tới, hắn suy nghĩ một chút, vẫn là nên dời bước đến xem, theo mùi hương từng bước một đi tới phía trước tìm kiếm.

Cái đoạn đường này dần dần khiến cho Dữu Khánh cảm thấy kỳ quái, có phần dài, không có lối rẽ.

Đột nhiên, mùi hương không còn, nhào vào trước mặt chính là một mùi tanh tưởi, mùi hương kia giống như là vì ngăn cản mùi tanh tưởi tản mát ra ngoài vậy.

Hắn bế khí giơ ngọn đèn lên điều tra bốn phía, muốn xác nhận mùi tanh tưởi là đến từ chỗ nào, ánh mắt chợt lóe, trông thấy không trung phía trước loáng thoáng bay qua một bóng người.

Trong lòng bỗng nhiên cả kinh, chăm chú nhìn kỹ, lập tức khiến cho hắn bị hù dọa, bóng dáng Văn Hinh trong lòng cũng biến mất không còn nữa rồi.

Nhân ảnh bay qua mơ hồ là một bộ xương!

Trên người bộ xương còn mặc y phục.

Cao độ phòng bị, Dữu Khánh rất nhanh lại phát hiện không thích hợp, bộ xương không chút động đậy, hắn ổn định tâm thần chăm chú quan sát, phát hiện thấy bộ xương bị một sợi dây treo cái cổ.

Hắn lại nhìn thấy được dưới chân bộ xương có bậc thang.

Giơ ngọn đèn đi đến gần nhìn, phát hiện trên thân bộ xương có dị thường, liền leo lên bậc thang nhìn, kết quả phát hiện phía sau bậc thang là trống không, có một cái hố sâu, trong hố chồng chất lộn xộn hài cốt.

Mà bộ xương tỏa ra tanh tưởi thì treo tại trước mặt hắn, tùy thời như muốn đưa tay sờ hắn vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.