Dữu Khánh nghe xong rất không biết nói gì, phát hiện thấy thế giới của kẻ có tiền không phải là hắn có thể đồng cảm thừa nhận, hắn đường đường là Chưởng môn một phái lại vì mấy lượng bạc vụn mà bôn ba liều mạng, còn là không bằng nổi bất cứ một món hồi môn nào của nữ nhi nhà người ta khi xuất giá, so ra kém xa.
Đồng thời cũng cực kỳ hâm mộ không thôi, thổn thức nói: "Người nào cưới được Tam tiểu thư, đời này thật đúng là áo cơm không lo rồi."
Lưu Quý: "Đó là đương nhiên. Nhưng mà cũng phải xem là người nào, nếu mà không thể môn đăng hộ đối, gả cho một tiểu tử nghèo thì làm sao có khả năng có nhiều của hồi môn như vậy, dòng dõi đối phương càng cao, trong nhà gái mới có thể cho càng nhiều. Không thể mang đến chỗ tốt cho gia tộc, không thể làm rạng rỡ thêm vinh dự cho gia tộc, hôn sự mà không chiếm được gia tộc tán thành thì chỉ sợ ngảy cả sản nghiệp của Tam phòng có thể thuận lợi mang đi khỏi gia tộc hay không đều là một vấn đề.
Khụ khụ... Nói quá mức, của hồi môn của Tam tiểu thư đương nhiên là sẽ không xảy ra vấn đề này, Vũ Văn lão tiên sinh chính là cự phách trong giới Văn đàn, thông gia với ông ta, toàn bộ Văn thị trên mặt đều có quang vinh. Nghe nói trên Triều đường không ít quan viên đều tự xưng là học sinh của lão tiên sinh, có chút người thậm chí là có địa vị cao, không nói ai khác, chỉ nói Ngũ thiếu gia tại kinh làm quan, về sau tất nhiên cũng là sẽ được lợi không ít. Có thể nghĩ mà biết, Tam tiểu thư xuất giá, chỉ Đại phòng thì phải tăng thêm một khoản của hồi môn hậu hĩnh có thể làm cho Tam tiểu thư cảm thấy có phân lượng.
Ngưu huynh, bên người Tam tiểu thư chưa có người nào thân tín, chỉ có Tống Bình Bình và tiểu Hồng. Tống Bình Bình là người của Thanh Liên sơn, là sẽ không theo xuất giá, tiểu Hồng thì là thiếp thân nha hoàn, đi theo bồi giá cũng là phải bận rộn giúp việc bên cạnh Tam tiểu thư, bên ngoài nhiều chuyện như vậy làm gì quan tâm được chứ.
Khoản của hồi môn kia sau khi đến tay Tam tiểu thư, nếu như trên tay Tam tiểu thư không có người nào có thể sử dụng thì đó chính là bên phía gia tộc bên này sai khiến người đến hỗ trợ quản lý. Nếu như có nhân thủ của mình có thể dùng, vậy thì không cần người khác nhúng tay. Nói chung không có khả năng trực tiếp rơi vào trên tay Vũ Văn gia. Văn gia sẽ không đáp ứng, nhà mẹ đẻ cũng không phải không có người, Vũ Văn gia cũng là người có thể diện, không làm ra được chuyện da mặt dày như vậy.
Mà Ngưu huynh sắp trở thành lựa chọn duy nhất bên người Tam tiểu thư, chỉ cần Ngưu huynh có thể được Tam tiểu thư tín nhiệm, tương lai người quản lý sản nghiệp cho Tam tiểu thư ngoại trừ Ngưu huynh ra sẽ không có người khác. Ngưu huynh, đây chính là công việc béo bở bao nhiêu người tha thiết ước mơ a, người khác cầu cũng cầu không được, ngươi làm sao có thể cự tuyệt?"
"Ha hả." Dữu Khánh cười gượng một tiếng, giọng điệu đã chậm lại, "Ta là sợ ta năng lực hữu hạn, sợ làm không tốt a!"
"Chúng ta làm hạ nhân, không cần người khác nói ngươi tốt, chỉ cần Tam tiểu thư cảm thấy ngươi tốt là được. Đi thôi, có chỗ tốt thì đừng quên huynh đệ ta là được." Lưu Quý kéo hắn rời đi.
Dữu Khánh cười gượng, "Vậy thì thử xem đi, điều gì không hiểu còn thỉnh Lưu huynh chỉ giáo nhiều hơn."
"Chúng ta làm gì phân ai với ai, dễ nói, có chuyện gì há mồm nói một tiếng là được."
Hai người chỉ kém kề vai sát cánh, rơi tại trong mắt gia đinh khác, phát hiện quan hệ giữa hai người này quả nhiên không tệ.
Rất nhanh, hai người tiến vào Tạp sự phòng.
Lần này, Phùng quản sự đứng lên, đi vòng ra trước bàn, có cảm giác là tự mình nghênh tiếp, trái lại khiến Dữu Khánh có điểm thụ sủng nhược kinh.
Nhìn bộ dáng hai người, Phùng quản sự đã đoán được chút gì, cười nói: "Lưu Quý hẳn là đã nói cho ngươi, ta liền không nói nhiều nữa, nói chung đến Ngọc viên làm việc là ngươi có phúc, Tây tạp viện bên này đãi ngươi cũng không bạc, về sau đến chỗ Tam tiểu thư còn phải giúp Tây tạp viện chúng ta nói ngọt nhiều hơn a."
Dữu Khánh cúi đầu khom lưng, "Không dám không dám, quản sự có việc gì cứ việc phân phó là được."
"Ôi, về sau là không tới phiên ta tới phân phó rồi." Nhìn thấy chiếc bát trong tay hắn, Phùng quản sự cười hỏi: "Còn chưa có dùng cơm sáng đi?"
Lưu Quý chen vào một câu, "Hắn đang đi đến nhà ăn thì bị ta kéo tới đây."
Phùng quản sự: "Vậy trước tiên đi lấp đầy bụng đã, đây là một bữa sau cùng tại Tây tạp viện rồi. Lưu Quý, ngươi đi nói một tiếng, làm một phần đặc biệt, mặt khác nấu nhiều trứng gà một ít, một hồi đưa cho Ngưu Hữu Khánh mang đi từ từ ăn."
"Được." Lưu Quý đáp.
Phùng quản sự: "Ăn xong rồi thì trở về thu dọn, thu dọn xong thì tới tìm ta, chính ta sẽ đưa ngươi đến Ngọc viên làm bàn giao. Cho ngươi thời gian một buổi sáng để thu dọn, đủ đi?"
"Đủ rồi đủ rồi." Dữu Khánh còn có thể làm gì, ngoại trừ liên tục cảm tạ vẫn là liên tục cảm tạ.
Sau đó đi theo Lưu Quý thẳng đến nhà ăn. Lưu Quý tiến vào trù phòng nói chuyện, Dữu Khánh thì nhân cơ hội nháy nháy mắt với Mục Ngạo Thiết và Nam Trúc đang bên trong nhà ăn.
Đợi cho phần đặc biệt đã chuẩn bị xong, Dữu Khánh nhấc một chồng hộp thức ăn đi trở về.
Đẩy cổng Tây tạp viện ra, vừa nhìn liền phát hiện Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đã có mặt rồi.
"Đây là lại kiêm thêm việc đưa cơm cho ai rồi hay sao?" Nam Trúc nhìn hộp thức ăn hiếu kỳ hỏi.
Đóng cửa lại, Dữu Khánh đặt hộp thức ăn xuống mặt đất, "Thấy các ngươi đã lâu chưa ăn qua bữa nào ra hồn, mới từ nhà ăn lấy về phần đặc biệt, phải ăn nhanh chóng."
Hai vị sư huynh quả thực ăn chay đã lâu, nghe được lời ấy thì nhanh chóng đi đến mở ra xem, hiện ra trong mắt chính là một cái chén lớn, mở ra nhìn xem, mùi hương tràn vào mũi, là một chén canh thịt sắc lát lớn rải đầy hành lá xanh biếc.
Lại nhanh chóng mở ra tầng thứ hai nhìn xem, giỏi thật, tất cả đều là trứng gà luộc.
Ttiếp tục mở ra tầng thứ ba, tầng thứ tư, vẫn còn là trứng gà.
Thực tế, tổng số vừa vặn là một trăm.
"Có thể ăn?" Mục Ngạo Thiết hỏi.
Dữu Khánh: "Chính là cầm về cho các ngươi ăn."
Mục Ngạo Thiết lập tức cầm chén canh đưa lên miệng ừng ực mấy ngụm cạnh thịt sắc lát, ngon, sau khi chuyển giao cho Nam Trúc thì lập tức cầm lấy trứng gà, hai bàn tay xoa xoa chà xát, lớp võ trứng vỡ vụn liền được bóc đi sạch sẽ ngay, quả trứng trắng phau phau chỉ hai miếng đã nuốt hết xuống bụng.
"Gần nhất, trong miệng thực sự là nhạt ra chim luôn rồi, nhìn chung cũng đã được thay đổi khẩu vị, con người a, dù có tu luyện thế nào thì vẫn là tục nhân, ham muốn ăn uống đời này là chém không đứt rồi." Nam Trúc trong miệng vừa nhai vừa lầm bầm.
Hai người chồm hổm trên mặt đất, thay phiên ngươi một ngụm canh, ta một ngụm canh, cũng lười hỏi làm sao có được, trước tiên ăn đã rồi nói tiếp, tin tưởng lão Thập Ngũ không đến mức hạ độc hại bọn họ.
Dữu Khánh cũng chồm hổm ở bên cạnh chậm rãi bóc trứng ăn, thỉnh thoảng cũng tiếp nhận chén canh bọn hắn đưa qua uống một ngụm, chén canh thịt sắc lát này quả thực ngon, không cần phải có trù nghệ gì đều ngon.
Rất nhanh, một chén canh lớn đã hết sạch, trứng gà cũng giết chết sáu bảy mươi cái.
Lúc này Nam Trúc mới chép chép miệng hất hất cằm, "Phong phú như thế, từ đâu lấy tới."
Dữu Khánh trầm mặc một chút, nói: "Tây tạp viện cho, Phùng quản sự dặn dò trù phòng làm cho, xem như là đưa tiễn ta."
"Đưa tiễn?" Hai sư huynh đệ đồng thanh một lời, đều là kinh ngạc.
Dữu Khánh: "Ừ, ta phải ly khai nơi này rồi, mới nhận được lời nói, Văn Hinh gọi ta đến Ngọc viên của nàng làm việc, phỏng chừng là con chó con kia đặt tại đây dưỡng không thích hợp, cần ta đi Ngọc viên hỗ trợ dưỡng Linh sủng đi."
Nam Trúc hắc một tiếng, nói với Mục Ngạo Thiết: "Vị Tam tiểu thư kia nguy hiểm rồi, vốn đã là bị tặc nhớ nhung, vụ này còn đem tặc kéo đến bên người mình, sợ là thuần khiết khó bảo toàn a!"
Dữu Khánh: "Ôi ôi ôi, ăn cho cố vào, nói mò cái gì chứ?"
Nam Trúc ha hả nói: "Cho ngươi khuôn mặt, để ngươi giả bộ, ngươi thật đúng là cho rằng ta mù sao, nhìn ngươi từ nhỏ đánh rắm đến lớn, thật sự cho rằng bọn ta nhìn không ra tâm ý của ngươi đối với Tam tiểu thư kia sao?"
Mục Ngạo Thiết trực tiếp vạch trần, "Ngươi thích nàng."
Dữu Khánh: "Bớt đánh rắm, không nên lấy lòng tiểu nhân độ bụng quân tử."
Nam Trúc nhấc tay, "Được rồi, mở miệng là cố chấp cứng đầu, ỷ vào tuổi trẻ chơi xấu, chúng ta không tranh với ngươi.
Lão Thập Ngũ, ngươi có thích nàng hay không, chúng ta không quản, chỉ là có một điểm ta phải nhắc nhở ngươi, sau khi đến bên cạnh người ta, nghìn vạn lần phải khống chế bản thân mình, ngươi và người ta là người của hai thế giới, hoàn toàn không tại trên một tầng thứ, môn không đăng hộ không đối là không có kết quả tốt.
Trọng điểm là chênh lệch quá cách xa, người ta còn là đã được định hôn, có một vạn cái lí do Văn gia cũng không có khả năng để cho nữ nhi này cùng với ngươi, ngươi cũng không có thực lực từ trên tay Văn gia mang nàng đi. Vì vậy nghìn vạn lần không nên theo cảm tính làm việc xằng bậy. Cái trò này, hãm càng sâu, càng khó thể kết thúc.
Ca ca ta là ăn phải cái lỗ này, thiếu một chút ngay cả mạng cũng tiêu rồi, không nên bước vào vết xe đổ của ta, sẽ rất đau rất đau. Chúng ta còn là kiếm chút tiền nâng cao tu vi của mình mới là thực tế nhất, khi có thực lực rồi làm gì cũng có sức lực, cũng sẽ không thiếu nữ nhân xinh đẹp, ngươi nói có đúng hay không?"
Mục Ngạo Thiết gật đầu, "Lão Thất nói không sai."
Dữu Khánh than thở: "Suy nghĩ gì vậy chứ, chính là muốn nói với các ngươi về chuyện tiền bạc. Theo ta được biết, sau khi Văn Hinh này xuất giá sẽ có rất nhiều của hồi môn..." Hắn đem tình huống Lưu Quý nói kể lại cho hai vị sư huynh biết.
"Hoắc, có nhiều của hồi môn như vậy sao?" Nam Trúc giật mình không nhỏ.
Mục Ngạo Thiết trầm ngâm không nói, ánh mắt từ từ chớp động.
Dữu Khánh: "Hẳn là sẽ không có giả, rất có khả năng là thật."
Nam Trúc kinh nghi: "Nói cách khác, ngươi có cơ hội chấp chưởng khoản sản nghiệp thật lớn này?"
"Không phải sao." Dữu Khánh bày ra vẻ buông tay.
Nam Trúc: "Mẹ, như vậy hàng năm tùy tiện qua tay, dù cho không tham không chiếm, cũng phải là cả người toàn chất béo a! Sản nghiệp lớn như vậy bóp tại trên tay đó chính là tiền tài quyền thế a!"
Dữu Khánh móc móc tay, đợi khi đầu hai người áp sát vào mới hạ thấp giọng nói: "Ta là định nói, nếu thật sự có thể chấp chưởng cái này, chúng ta cần gì phải đi tìm Tiểu Vân gian gì gì đó nữa sao?"
Nam Trúc chần chừ, "Vấn đề là, ngươi không thể đảm bảo phần sản nghiệp này cuối cùng nhất định sẽ do ngươi tới quản lý, rất nhiều biến số."
Dữu Khánh: "Cho nên chúng ta phải tranh thủ. Kỳ thực chúng ta đều biết rõ, lời Vân Hề nói ngay từ đầu đã không đáng tin, chúng ta đi Tiểu Vân gian thuần túy là hành động bất đắc dĩ khi không có con đường nào tìm được tài lộ, chính là muốn đi thử vận khí. Bây giờ đã có cơ hội này, đây thế nhưng là sự thật đặt tại trước mắt, quả thực là không dễ bỏ qua. Nếu thật sự buông tha rời đi, vạn nhất Tiểu Vân gian chính là Vân Hề đang nói dóc, lúc đó chúng ta muốn quay đầu lại mưu chỗ tốt này của Văn thị thì đã không có cơ hội."
Mục Ngạo Thiết: "Đến thời hạn ba tháng, hai chúng ta đều phải đi."
Nam Trúc: "Đúng vậy, ngươi đã lưu lại rồi, hai chúng ta tám chín phần mười sẽ bị đánh đuổi."
Dữu Khánh: "Không phải còn có ta tại sao? Ta lưu lại, đầu tiên có thể tranh thủ cơ hội chấp chưởng phần sản nghiệp kia, thứ nhì không còn bị giới hạn ba tháng, ta có thể chậm rãi ung dung hỏi thăm chuyện Thạch Cơ Loan. Nói chung các ngươi ở bên ngoài phối hợp ta làm việc là được, đến lúc đó các ngươi nguyện ý đi tìm Tiểu Vân gian thì cứ tiếp tục đi tìm."
Nam Trúc ha hả, "Vạn nhất Vân Hề thực sự là tán dóc, ngươi biết tình hình lại là kẻ không chịu thiệt thòi, chúng ta đều phải ở phía sau giúp ngươi làm những việc không thể gặp ánh sáng."
Dữu Khánh: "Thất sư huynh, ngươi ngốc nha, chỉ cần phần sản nghiệp kia quy về ta quản, muốn dùng người nào còn không phải là do ta nói sao? Chuyển một phần sản nghiệp giá trị mấy nghìn vạn lượng cho ngươi quản thì thế nào? Đến lúc đó chúng ta cũng sẽ không thiếu tài nguyên tu luyện."
Đôi mắt của hai vị sư huynh tỏa sáng, Nam Trúc: "Ta thấy khả thi."
Mục Ngạo Thiết hơi do dự, "Linh Lung quan trong núi thì làm sao bây giờ?"
Dữu Khánh: "Để tiểu sư thúc thủ tại đó là được rồi, mấy năm nay, hắn vẫn luôn ở bên ngoài tiêu... Ở bên ngoài làm lụng vất vả, bây giờ cũng nên đến lúc chúng ta chia sẻ gánh nặng rồi." (tiêu.. dao)
Nam Trúc: "Rất đúng, rất đúng. Chỉ cần tâm tại, người tại nơi nào tu hành còn không phải đều giống nhau sao, coi như lần này thời gian ra ngoài lịch lãm dài một chút."