Sau đó lại bồi thêm một câu, "Ngươi ta còn thực sự là tâm hữu linh tê, vừa rồi gọi ngươi là 'Lâm huynh' chính là bởi vì nghĩ đến ngươi và Lâm Thành Đạo quan hệ tốt."
Dữu Khánh chỉ chỉ người kia, "Ta và ngươi quan hệ không tốt sao?"
Ân Cát Chân ha ha cười, từ chối cho ý kiến, hiện tại không cần phải nói lời nói gì trái lương tâm, chỉ là trái lại thật sự nguyện ý trở thành bằng hữu cùng loại người này, nói tránh đi: "Hiện tại ngươi ở nơi nào? Hôm nào tiện ta đăng môn bái phỏng, cũng nhìn xem ngươi bây giờ không còn quan một thân nhẹ, đến tột cùng nhẹ nhàng tự tại đến mức nào."
Ánh mắt Dữu Khánh chợt chạm đến Văn Hinh trên cầu, nhìn nhau một hồi, ngay lập tức lại tránh ra, hơi hơi cúi đầu, trầm ngâm không nói.
Ân Cát Chân sửng sốt, chờ một chút, đánh vỡ trầm mặc, hỏi: "Sĩ Hành huynh, thế nào rồi?"
Dữu Khánh hít sâu một hơi, giống như đã làm ra quyết định gì đó, cười nói: "Trước tiên nói ngươi. Ninh châu có cái đại gia tộc lừng lẫy đại danh, gọi là Vạn thị gia tộc, nghe nói ngươi sắp trở thành con rể của Vạn thị?"
Ân Cát Chân nhìn Vạn Thắng Quần ở phía kia một cái, sau đó cười nhàn nhạt: "Phải. Hồi hương thăm viếng chủ yếu chính là vì cọc chung thân đại sự này, không còn bao lâu thì sẽ thành hôn, đến lúc đó ngươi thuận lợi dự tiệc không?"
Dữu Khánh: "Ta thì sẽ không đi, tránh rước phiền phức tới cho ngươi."
Ân Cát Chân hiểu biết ý của hắn, chính gã kỳ thực cũng có chút lo lắng, "Ta phỏng chừng hiện tại ngươi cũng không dùng tên thật đi, nếu không thì không có khả năng trốn ở Ninh châu mà không người biết, dùng tên hiện tại của ngươi dự tiệc cũng không sao."
Dữu Khánh: "Việc hôn sự của ngươi trước tiên đặt ở một bên, hiện tai ngươi ta sắp trở thành đối đầu rồi, vẫn là trước tiên hóa giải việc này đã, tránh cho ngươi ta tự giết lẫn nhau."
"Đối đầu?" Ân Cát Chân ngạc nhiên, "Làm gì ra lời này?"
Dữu Khánh: "Vạn thị hiện tại muốn làm gì, ngươi không biết sao? Vạn thị tranh đấu Văn hội, ngươi không tham gia sao?"
Ân Cát Chân hoài nghi, "Tham gia. Ta kỳ thực rất bài xích, ngươi biết đó, ta là ngôn quan Ngự Sử đài, không thuận tiện, thế nhưng không tìm được lí do thoái thác, thật sự là chối từ không rớt, không còn cách nào, không phải là... Ngươi nói lời này có ý gì, không lẽ ngươi cũng sẽ tham gia?"
Dữu Khánh cười nói: "Ninh châu ngoại trừ một cái Vạn thị gia tộc đại danh đỉnh đỉnh, còn có một cái Văn thị gia tộc cũng Vạn thị gia tộc, ngươi vừa mới hỏi ta ở tại nơi nào, chính là cái sau."
"..." Ân Cát Chân á khẩu không trả lời được.
Vạn Thắng Quần nhìn chằm chằm bên này, mặt lộ vẻ kinh nghi, không biết em rể tương lai thế nào rồi, vì sao lại có dáng vẻ giật mình như vậy.
Một lúc lâu sau sau, Ân Cát Chân mới kinh nghi bất định hỏi: "Văn hội này chỉ có người của từng gia tộc mới có thể tham gia, Sĩ Hành huynh há có thể tham gia?"
Dữu Khánh: "Nghe lời nói này của ngươi, ngươi có thể dùng thân phận con rể của Vạn thị để tham gia, lẽ nào ta không được sao? Văn thị gia tộc rất nhiều con cháu, muốn chọn ra mấy người nữ nhi để ứng phó còn không dễ dàng sao? Vạn thị mở đầu không theo lệ thường, Văn thị tự nhiên cũng có thể không biết xấu hổ."
Ân Cát Chân ngây ra một lúc, sau đó mới bối rối hỏi: "Ngươi là dùng tên thật lên sân khấu, hay là dùng giả danh hiện tại?"
Dữu Khánh: "Tên thật hay tên giả đều không trọng yếu nữa, trước lúc chưa gặp qua Ân huynh, ta còn chưa từng nghĩ tới thoái nhượng, bây giờ đã gặp được Ân huynh, còn đem kẻ giang hồ thảo mãng ta đây xem là bằng hữu, việc gì cũng không cần nói nữa rồi, ta trực tiếp nói với Văn gia, ta cảm thấy không bằng, chịu thua rời sân, tránh cho ngươi ta tự giết lẫn nhau khiến người chế giễu, thành toàn cho Ân huynh nổi danh.
Nói thật đi, cứ treo cái danh hiệu gì mà thiên hạ đệ nhất tài tử, khiến ta một mực không được tự nhiên, không bằng thành toàn Ân huynh, ta cũng tránh được bị sự nổi danh làm mệt mỏi, được cái thoải mái tự tại, tránh khỏi đi đâu cũng bị người nhớ đến, phiền chết luôn. Lại nói, ngươi là Bảng Nhãn, ta là Thám Hoa, Bảng Nhãn vốn phải là sếp tại phía trước Thám Hoa, theo lý phải là như vậy, thực tế tới quy danh!"
"..." Ân Cát Chân lại trợn tròn mắt, bị loại lời nói này làm nghẹn lại, tròng mắt cứng ngắc giật giật, chụp lấy cổ tay Dữu Khánh, "Ngừng! Ta nói Sĩ Hành huynh a, tật xấu tùy tiện theo tính của ngươi có thể sửa lại hay không, làm sao vừa nhớ tới liền phát ra, ở kinh thành quan mão ném đi, nói không làm liền mặc kệ không làm, hù dọa mọi người nhảy dựng, bây giờ lại tới rồi hay sao?
Ta nói a, ngươi tùy tính cũng không sao, đừng đào hố ta có được hay không? Cái gì gọi là ngươi chịu thua rời sân thành toàn ta? Ta... Ai, ngươi đến cùng là nghĩ như thế nào, ngươi cảm thấy không bằng, chịu thua rời sân, vậy thì cũng phải có người tin a, cái trò này không phải ngươi ta lén lút thương lượng là có thể định được. Nếu ngươi thật sự muốn bởi vì chịu thua ta mà rời sân... Lời truyền đi, ngươi dựa vào đâu chịu thua, ngươi không phải đem ta gác ở trên lửa nướng sao?"
Dữu Khánh thuận miệng đáp một câu, "Vậy ta lên sân khấu rồi mới thua ngươi?"
"..." Ân Cát Chân câm họng, ngay lập tức dở khóc dở cười hất cổ tay hắn ra, "Lão huynh, ngươi đừng náo loạn nữa có được hay không, công khai thắng ngươi, cũng phải lấy ra thứ có thể thắng ngươi a, thắng ngươi không giống với thắng người khác, danh tiếng của ngươi quá lớn, ngươi thua người ta sẽ nói là khẳng định có nguyên nhân khác, ngươi tin hay không còn sẽ có người hoài nghi là triều đình tạo áp lực lên ngươi.
Sĩ Hành huynh, thắng ngươi, thứ bày ra để tỷ thí cũng phải có thể phục chúng a! Bài thi bốn khoa kia của ngươi chính là đỉnh cao mà ta khó vượt qua. Nếu như ta thắng ngươi, đó mới là bắt đầu phiền phức, thiên hạ văn sĩ dồn dập hỗn loạn, đời này ta cũng đừng nghĩ được thanh tĩnh. Lại nói, danh hiệu thiên hạ đệ nhất tài tử kia của ngươi quá trầm trọng, ta nhưng cõng không nổi, ngươi đừng hại ta."
Dữu Khánh giương mắt nhìn, "Ta nói a Ân huynh, ta chịu thua không được, lên đài bại bởi ngươi cũng không được, ngươi đây là có điểm ép buộc rồi, đây là đùa giỡn quan uy với ta hay sao? Ta nói cho ngươi a, ta nhưng là không để mình bị xoay vòng vòng."
Ân Cát Chân ấn tay xuống, "Ngừng, đã biết rõ ngươi không để mình bị đẩy xoay vòng vòng. Ta đùa giỡn quan uy với người nào cũng không dám đùa giỡn đến trên đầu ngươi a, ngươi là người nào? Muốn từ quan liền từ quan, quan mão nói ném liền ném, vị hôn thê nói không muốn liền không cần nữa, chính là tùy hứng như thế, đùa giỡn quan uy với ngươi hữu dụng sao?"
Dữu Khánh: "Vậy ngươi muốn ta làm thế nào? Bảo ngươi thắng, ngươi vậy mà không dám thắng, ta chịu thua cũng không được, lẽ nào phải diễn một trận tiết mục cho ngươi thua mới được? Ngươi cứ phải muốn chạy tới thua làm gì, là ngươi không muốn mặt mũi, hay là mặt mũi mệnh quan triều đình không đáng tiền? Nếu không, ta dùng tên giả lên sân khấu bại bởi ngươi?"
Ân Cát Chân: "Tên giả? Ai dám đảm bảo tương lai sẽ không bộc ra sự thật? Văn thị có thể tìm được ngươi, nếu thua có thể nuốt xuống được cơn tức này sao? Một khi lộ ra, vậy thì trở thành chuyện gièm pha rồi, ta cầm con đường làm quan của mình đi so đấu, tính toán với cái trò này làm gì? Được rồi được rồi, ngừng, đừng nói nữa, ta rời khỏi, ta rời khỏi có được hay không? Dù sao ta cũng không muốn tham gia cái phá Văn hội này, đúng lúc, ngươi trái lại giúp ta hạ quyết tâm."
Dữu Khánh có chút bất ngờ, lí do thoái thác chuẩn bị sẵn còn chưa có nói đến a, không nghĩ tới đối phương liền chủ động phối hợp như thế, trái lại tiết kiệm không ít miệng lưỡi của hắn, liền hư tình giả ý nói: "Việc này không thích hợp đi, ngươi làm sao giải thích với bên Vạn thị?"
Ân Cát Chân: "Việc này ngươi đừng quan tâm tới. Nếu ta không muốn tham gia, bọn họ cũng không có khả năng dùng đao gác trên cổ bức ta tham gia a, bảo ta tham gia việc này vốn là có phần lung tung, quay về sợ rằng còn phải hướng Ngự Sử đài dân thư giải thích, bỏ đi là tốt nhất."
Dữu Khánh: "Được rồi, nếu như ngươi không tham gia, phía bên Văn thị ta cũng có lý do chối từ rồi, tránh khỏi bộc lộ ta đang tại Ninh châu. Ta nói a, tin tức ta tại Ninh châu ngươi phải giúp ta che giấu a, tránh cho đa sự."
"Lý giải." Ân Cát Chân gật đầu, nhìn nhìn bốn phía, "Thời gian cũng tới rồi, nếu như đã quyết định như vậy, ta xem chúng ta còn là để hôm khác ôn chuyện đi, trước khi Văn hội bắt đầu ta phải cho Vạn thị một lời giải thích, khi tỷ thí bắt đầu lại nháo người ta trở tay không kịp thì không thích hợp." Dứt lời còn thở dài.
Dữu Khánh đằng hắng gật đầu, chắp tay.
"Ngươi để bộ râu ria này thật sự không dễ nhìn, còn là cạo đi cho rồi." Ân Cát Chân ném xuống lời nói, chắp tay sải bước rời đi, kêu gọi Vạn Thắng Quần đồng thời ly khai.
Rất nhanh, phía bên kia kể cả hộ vệ nhân thủ đồng thời đi hết rồi.
Dữu Khánh sờ chút râu tơ của mình, cảm thấy trình độ thẩm mỹ của Ân Cát Chân quả thực không được tốt lắm, không biết thưởng thức. Lại nói, chút râu ria này của mình cũng là vì để phát huy tác dụng dịch dung.
Vạn Thắng Quần đuổi theo Ân Cát Chân, lại lần nữa truy hỏi: "Cát Chân, người đó là ai?"
Ân Cát Chân cười khổ than thở, "Là ai ta không tiện nói, ngươi cũng không nên hỏi, hỏi ta cũng sẽ không nói, nói chung là một người tuyệt đại trâu bò!"
"Tuyệt đại trau bò?" Vạn Thắng Quần ngạc nhiên, cảm giác lí do thoái thác này của em rể tương lai không khỏi có chút khoa trương, Ninh châu nếu có nhân vật như vậy y có thể không biết rõ sao?
Nhìn theo một nhóm người rời đi, Dữu Khánh quay đầu lại nhìn về phía trên cầu, quả nhiên, đám người Văn Hinh đã đi tới.
Tiểu Hồng là người đầu tiên chạy tới, nàng ta còn cố ý bẻ một cành cây, tuốt lá cây đi, đi tới nơi không thương không tiếc mà quất Dữu Khánh một cái, "Lâm huynh? Thành thật giải thích, ngươi tại sao lại trở thành Lâm huynh?"
"Tiểu Hồng!" Bước nhanh đi đến, Văn Hinh lại lần nữa quở trách, phát hiện gần đây thái độ nha đầu kia đối với A Khánh quả thực có phần quá rồi, vậy mà lại còn động tay động chân, đánh vào trên người A Khánh, nàng khó giải thích mà cảm giác có chút không nỡ, cảm thấy ủy khuất cho hắn.
Đương nhiên, nàng cũng kỳ quái với việc vì sao lại xưng hô A Khánh là "Lâm huynh", nếu vị kia là Ân Cát Chân thì hẳn đã biết rõ tên thật của A Khánh, tại sao lại xưng hô là "Lâm huynh" ?
Một bên xưng hô là "Vương huynh", một bên xưng hô là "Lâm huynh", cảm giác hai bên gọi còn rất thuận miệng.
Dữu Khánh thật sự không có ý tính toán với tiểu Hồng, thuận miệng trả lời: "Đi ra kiếm cơm ăn, ai có thể không có một hai cái tên giả để che giấu."
Tống Bình Bình đi tới hờ hững hỏi: "Vương huynh kia là ai?"
Dữu Khánh thuận miệng biên: "Đã từng cũng là người xin cơm ăn, hiện tại phát đạt rồi."
Tống Bình Bình ngưng mắt nhìn hắn một hồi, cũng không nói thêm gì, nàng đã sắp xếp người đi theo tra lai lịch.
Văn hội đã sắp bắt đầu, một nhóm người cũng không có tei61p tục dừng lại, bắt đầu chạy tới.
Trên đường, thừa dịp cơ hội cùng Dữu Khánh kéo giãn một đoạn khoảng cách, Tống Bình Bình nói khẽ với Văn Hinh: "Hinh nhi, A Khánh này khẳng định có vấn đề, chơi cờ có thể thắng Vũ Văn Uyên cũng đã rất khả nghi. 'Vương huynh' kia tám chín phần mười chính là Ân Cát Chân, kể từ đó, nguyên nhân A Khánh dùng một ván cờ làm hại Vũ Văn Uyên không thể ra sân tỷ thí cũng tìm được rồi, A Khánh này rất có khả năng chính là Vạn thị phái tới đánh vào Văn thị làm gian tế!"
Văn Hinh không nói gì ngóng nhìn nàng, nhưng cảm giác đối phương nói rất có đạo lý.
Ở bên nghe, tiểu Hồng thật sự là trong lòng run sợ, mặt đầy vẻ khó có thể tin, Tống Bình Bình còn đối với nàng nhẹ nhàng "Xùy" một tiếng, ra hiệu không nên lộ ra manh mối.
Lúc này Tiểu Hồng vâng vâng dạ dạ, cũng không dám nhìn tới Dữu Khánh nữa, thần sắc trên mặt cũng toát ra mấy phần sa sút tinh thần.
Sự dị thường của ba nữ nhân, Dữu Khánh cũng cảm giác được, nhưng không để trong lòng.
Đột nhiên gặp được Ân Cát Chân, chỉ cần không ngốc, đều có thể nhìn ra hắn có vấn đề.
Hắn cũng không quan trọng nữa rồi.
Hắn đã quyết định, thời điểm quan sát Văn hội, sẽ thừa dịp nhiều người thì lặng yên rời sân biến mất.
Chuyện cho tới bây giờ, nếu như đã khiến cho hoài nghi, vậy thì an toàn là đệ nhất.
Hắn đã biết mật đạo ra vào Văn phủ, Văn phủ còn có lão Thất và lão Cửu làm nội ứng, còn có Trâu Vân Đình giúp hắn làm việc, cho nên hắn có trở về Văn phủ hay không đã không trọng yếu nữa rồi, có thể rút rồi.
Đột nhiên gặp được Ân Cát Chân, làm cho kế hoạch rời đi của hắn không thể không sớm hơn rồi.
Trước lúc đi, hắn giúp Văn thị ngăn cản Ân Cát Chân, xem như là thể hiện sự áy náy với việc làm cho Vũ Văn Uyên không thể ra sân.
Kỳ thực hắn biết rõ thực lực của Ân Cát Chân, đó là Trạng Nguyên tài chân chính, dù cho Vũ Văn Uyên lên sân khấu cũng rất khó là đối thủ.
Chỉ là, trước khi ly khai Văn thị, hắn không muốn tiếp tục thiếu nợ Văn Hinh cái gì, ngăn cản Ân Cát Chân tính là hoàn lại, về sau không còn thiếu nợ.
Hắn đã từng, giết người cướp của cũng không nháy mắt, nào có cái gì gọi là thiếu nợ hay không thiếu nợ.