"Quản sự, ngài nói xem, Thám Hoa lang được truyền lưu rầm rộ bên ngoài kia có phải chính là Ngưu Hữu Khánh lúc trước hay không?"
Tây tạp viện, tiến vào Tạp sự phòng báo cáo kết quả công tác với quản sự, Lưu Quý nhịn không được thốt ra hỏi.
Bưng nước trà nhấm ngụm ấm bụng, Phùng Trường Điển chợt mắt lạnh nghiêng liếc, "Đoán mò cái gì, không phải đã nói rồi sao, việc này không tới phiên ngươi tới lắm miệng."
Lưu Quý: "Quản sự, ta chỉ là hiếu kỳ. Người xem, Tây tạp viện thiếu đi hai người, có người nhìn thấy là chính Ngưu Hữu Khánh ngồi xe ngựa đón đi, nhưng trong phủ vậy mà lại không cho người đi tìm, đúng lúc trong phủ lại nói là Thám Hoa lang đã đi rồi..."
Phùng Trường Điển chợt trầm giọng quở trách, "Lưu Quý, phải làm rõ ràng mình là thân phận gì, ngươi chỉ là hạ nhân trong phủ, việc tư trong nhà chủ nhân là được ngươi hiếu kỳ sao? Nhớ kỹ, Ngưu Hữu Khánh chính là Ngưu Hữu Khánh, không phải Thám Hoa lang gì cả. Thám Hoa lang là tộc trưởng lâm thời mời tới đối phó con rể củaVạn thị - Ân Cát Chân, Ngưu Hữu Khánh đã được điều đến thôn trang khác rồi."
Lưu Quý kinh ngạc, "Ngưu Hữu Khánh đã được điều đến nơi khác rồi? Đây là đã bắt đầu tham dự chăm sóc sản nghiệp của Tam phòng rồi sao?"
Phùng Trường Điển chậm rãi tựa ở lưng ghế, ánh mắt yếu ớt lấp lánh, "Đúng vậy, đây là mệnh của người ta. Nhưng mà, ngươi cũng không cần phải ước ao, đột nhiên tới một người thanh niên trẻ tuổi, những người vốn đang quản lý những sản nghiệp kia làm sao cam tâm, Ngưu Hữu Khánh có thể đứng vững gót chân hay không còn là vấn đề, nói không chừng ngày nào đó phải hứng đầy bụi đất mà rời đi."
Lưu Quý suy nghĩ cũng phải, không khỏi thổn thức, nhưng vẫn kỳ quái, "Hai người kia thế nào lại đi cùng với Ngưu Hữu Khánh rồi?"
Phùng Trường Điển đáp một câu, "Là ta sắp xếp, nguyên nhân thì không nên hỏi nhiều, làm tốt việc của ngươi đi."
Bên trong Văn phủ, không chỉ có Lưu Quý thảo luận về Thám Hoa lang.
Chuyện Thám Hoa lang vì Văn thị, đứng ra bức lui Ân Cát Chân, dẫn đến toàn bộ Vạn thị rời khỏi Văn hội, bây giờ đã tại toàn bộ Ninh châu tạo thành chấn động thật lớn, tin tức nhanh chóng khuếch tán.
Một mình Thám Hoa lang liền bức lui một Vạn thị to như vậy, thật khiến người cảm khái.
Một người học hành khiến một hào phú cúi đầu, đây là một cố sự (truyện kể) mà một số người hoặc nói là rất nhiều người vui thích, đa số Ninh châu sĩ tử đều có vinh quang, nhất là những sĩ tử nhà nghèo, cảm thấy vui mừng khôn xiết và phấn khích, càng thêm nguyện ý xướng danh cho thiên hạ đệ nhất tài tử, hoặc lấy ba tấc miệng lưỡi giúp Thám Hoa lang dệt hoa trên gấm.
Châu thành, tại đầu đường cuối ngõ đều đang dồn dập thảo luận, không biết bao nhiêu bách tính khốn quẫn không nhìn thấy tương lai từ đó dạy con cái nhà mình, phải học hành!
Tại trong sự tưng bừng náo nhiệt, Văn thị cũng là vừa lòng đẹp ý mà lấy được vai trò chủ tế trong lần tế tự này.
Môn đình Văn thị cũng trở nên náo nhiệt khó tiêu, không ngừng có người đến đây đăng môn bái phỏng Thám Hoa lang, đó thực sự là các loại nhân vật đua nhau mà tới, cho dù là người gác cổng của Văn phủ, lần này cũng coi như là được mở rộng ánh mắt.
Có thư sinh ăn mặc nghèo kiết hủ lậu cũng cố lấy dũng khí đơn độc đến đây, cũng có thư sinh thành quần kết đội, có một số nhân vật còn phải là tộc trưởng Văn Mậu tự mình lộ diện tiếp đãi.
Văn phủ thì không ngừng giải thích với bên ngoài, nói Thám Hoa lang đã ly khai, tin tức đã được thông báo ra rất rõ ràng, nhưng vẫn liên tục có người đến hỏi thăm Thám Hoa lang còn tại hay không, hoặc là đã đi nơi nào.
Một ngày này, một chiếc xe ngựa nhìn như phổ thông dừng tại dưới cổng chào ngoài đại môn Văn phủ.
Người gác cổng của Văn phủ không phải tại bên trong đại môn, mà tại trong phòng ở hai bên phía sau cổng chào, bên ngoài Văn phủ còn có một tường vây bao quanh.
Xa phu siết xe ngựa dừng lại, màn xe tung lên, chui ra một người đàn ông râu ngắn, sắc mặt vàng như nến, không phải ai khác, chính là chấp sự Giám Nguyên trai lúc trước bị U Giác Phụ xóa bỏ - Thôi Du.
Nhảy xuống xe ngựa, Thôi Du tại dưới cổng chào bị hạ nhân trông cửa Văn phủ ngăn cản lại, sau một hồi nói chuyện, Thôi Du đi trở về đến bên cạnh xe, đẩy màn che ra, nói: "Tiên sinh, người gác cổng không cho thông báo, nói gần đây quá nhiều người dùng đủ loại chiêu bài để đến đây, không có lai lịch nghiêm chỉnh muốn gặp Văn thị tộc trưởng thì càng không có khả năng, nói là nếu tùy tiện người nào cũng gặp thì tộc trưởng bọn họ cũng gặp không xuể. Nếu không, lại dùng chiêu bài 'Giám Nguyên trai'?"
Bên trong xe là một nam tử đầu đội ngọc quan, cẩm y hoa phục, trong ánh mắt thâm trầm lộ ra vẻ âm u, chính là Tần Quyết. Nghe vậy hỏi: "Đã bị xóa bỏ rồi, không cần thiết, nếu thật sự bị U Nhai làm nghiêm thì sẽ lợi bất cập hại. Lúc trước ngươi nói Thanh Liên sơn có trưởng lão tọa trấn tại nơi đây?"
Thôi Du: "Đúng vậy, theo điều tra, tên là Phiền Vô Sầu."
Tần Quyết lật tay theo cửa sổ đưa ra một cái huyết sắc thẻ bài tinh xảo, "Thanh Liên sơn xem như là danh môn đại phái, là trưởng lão một phái nói vậy sẽ không phải là không có kiến thức như những tục nhân này, bảo người trông cửa giao cho Phiền Vô Sầu."
"Được." Thôi Du tiếp nhận thẻ bài, xoay người mà đi, lại lần nữa gặp người trông cửa trao đổi.
Hạ nhân có thể làm người trông cửa, nhãn lực vẫn là có một chút, vừa nhìn thấy huyết sắc ngọc bài này liền biết không phải vật phổ thông, lại thêm đối phương nói là bạn của Phiền trưởng lão, lúc này liền cầm thẻ bài đi vào thông báo.
Người trông cửa cũng không ngốc, người ta ngay từ đầu chính là hướng tộc trưởng xông tới, bây giờ rõ ràng là dùng cách đi vòng, lúc này trực tiếp trước tiên đi tìm thông báo cho quản gia Văn Khôi.
Kết quả lúc này Văn Khôi đang cùng một chỗ với tộc trưởng Văn Mậu, Văn Mậu cũng là đang chơi cờ với Phiền Vô Sầu, vừa chơi cờ vừa nói chuyện.
Văn Khôi tiếp nhận thông báo, rời chòi nghỉ đi gặp người trông cửa, cầm lấy huyết sắc ngọc bài lật tới lật lui nhìn một hồi, cũng không nhận ra lai lịch, sau khi hỏi rõ tình hình thì bảo người trông cửa trước tiên chờ đợi ở ngoài tiểu viện, mình thì xoay người bước nhanh trở về bên trong đình, lấy thẻ bài ra đưa cho hai người chơi cờ xem, "Tộc trưởng, ngoài cổng có người đến gặp ngài, sau khi bị người gác cổng ngăn lại thì đối phương chuyển sang muốn gặp Phiền trưởng lão, nói là bạn của Phiền trưởng lão, cũng đưa ra vật này làm tín vật."
Hai người đang chơi cờ lập tức dừng lại, Phiền Vô Sầu cầm lấy ngọc bài vào tay, vừa nhìn thấy kiều diễm hoa lan phía trên huyết sắc ngọc bài, tức thì thần tình nghiêm trọng, mũi đưa ra trước hít hít, buột miệng nói ra ba chữ, "Xích Lan các!"
Văn thị chủ tớ hai người nhìn nhau.
Trâu Vân Đình ở phía sau sư phụ nghe vậy thì nhịn không được tiến lên nhìn nhìn, xem như là khai mở nhãn giới.
Phiền Vô Sầu ngẩng đầu hỏi, "Khôi tử, người tới tính danh là gì?"
Văn Khôi: "Đối phương không nói ra tính danh của mình, chỉ nói Phiền trưởng lão nhìn thấy vật này liền sẽ minh bạch."
Phiền Vô Sầu lập tức cau mày, có vẻ có chút do dự, hoặc là nói có chút kiêng kỵ.
Văn Mậu nhìn thấy phản ứng của lão ta hơi hơi nghiêm trọng, lúc này hỏi: "Người tới là địch hay là bạn?"
Phiền Vô Sầu: "Không phải địch không phải bạn, vốn không có qau lại, vốn không có quen biết, không biết vì sao phải tìm ngươi ta, lúc này tìm tới, lẽ nào cũng là vì Thám Hoa lang kia?"
Nói đến Thám Hoa lang, Trâu Vân Đình ở phía sau lão ta khóe miệng nhịn không được giựt giựt, gã nằm mơ cũng không nghĩ tới tên gia hỏa đánh mình gần chết kia vậy mà lại là Thám Hoa lang danh khắp thiên hạ, không nghĩ tới đường đường thiên hạ đệ nhất tài tử hành sự nhưng là dữ dằn như vậy, quả thực không hề có khí khái văn nhân.
Văn Mậu: "Có thể làm cho trưởng lão khó xử, lai lịch Xích Lan các này là như thế nào, vì sao chưa bao giờ nghe nói?"
"Ai!" Phiền Vô Sầu nhẹ giọng than thở, "Nói như thế nào chứ, có một số người và việc tại Tu Hành giới coi như là cấm kỵ, là sẽ không khắp nơi loạn truyền, nếu không dễ dàng rước lấy phiền phức cho mình. Các chủ của Xích Lan các này từng là tình nhân của Thiên Lưu sơn đại thánh, nghe nói cùng vị đại thánh kia nháo ra một ít mẫu thuẫn lộn xộn không tiện nói với người ngoài, đều là chút truyền thuyết, ta cũng không tiện nói lung tung, nói chung vị Các chủ này bị vị đại thánh kia đuổi đi."
Mọi người quay mặt nhìn nhau, Văn Mậu không lý giải được, "Nếu là như thế, đã tách khỏi vị đại thánh kia rồi, từ chối khéo không gặp là được, cớ gì khó xử?"
Phiền Vô Sầu: "Chúng ta biết được đều chỉ là mặt ngoài, đều là tin đồn, quỷ mới biết rõ giữa bọn họ thực sự xảy ra chuyện gì. Lại nói, tu vi bản thân của vị Xích Lan các chủ kia cũng đã đến Cao Huyền cảnh giới, không phải tùy tiện người nào đều có thể dễ dàng trêu chọc."
Văn thị chủ tớ hai người đều âm thầm kinh hãi.
Đối với việc tư của Thiên Lưu sơn đại thánh, bọn họ là người trong thế tục có khả năng không rõ ràng lắm, nhưng đối với phương diện phân chia tu vi thì ít nhiều vẫn là biết rõ một ít. Sơ Huyền cảnh giới nhiều như chó, có điều kiện thì người người đều có thể đạt, mà Thượng Huyền cảnh giới thì đã là huyền diệu khó giải thích, đó đã không chỉ cần dựa vào tài nguyên tu luyện là có thể tích tụ ra được, càng quan trọng vào nội tại bản thân người tu hành, có thể hiểu thông thì liền thông, không thể thông suốt thì cả đời dừng lại không tiến.
Chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời, gọi đó là ngộ, gọi là huyền diệu khó giải thích.
Giữa Sơ Huyền và Thượng Huyền ngăn cách một cái cánh cửa mà tuyệt đại đa số người cả đời không thể vượt qua.
Thanh Liên sơn đã tính là Linh Thực môn phái có số má trong toàn bộ Tu Hành giới, nhưng theo bọn họ biết, hiện nay, Thanh Liên sơn cũng chỉ có năm vị tu sĩ Thượng Huyền cảnh giới, đã rất nhiều năm cũng không có lại xuất hiện Cao Huyền cảnh giới rồi.
Thử hỏi chủ tớ hai người đối với tu vi của Xích Lan các chủ như thế nào có thể không kinh hãi.
"Vậy thì nên gặp hay không gặp?" Văn Mậu hỏi.
Phiền Vô Sầu một mực do dự chần chần, sau đó từ từ nói: "Thanh Liên sơn ta trái lại cũng không phải sợ Xích Lan các, đây dù sao cũng là tại Cẩm Quốc cảnh nội, còn không tới phiên Xích Lan các tùy ý dương oai, chỉ là cũng không đáng tận lực đắc tội, không ngại gặp một lần, nhìn xem đối phương đến tột cùng muốn làm gì rồi quyết định cũng không chậm, ngươi nói sao?"
Văn Mậu khẽ gật đầu, đối với Văn Khôi nói: "Nếu đã là quý khách đăng môn, ngươi tự mình đi nghênh đón đi."
"Được." Văn Khôi đáp, lấy huyết sắc thẻ bài vào tay, bước nhanh rời đi.
Không bao lâu sau, quản gia liền tự mình đưa hai vị khách tới nơi.
Khách và chủ hai bên không tránh được hàn huyên khách sáo một phen, sau khi ngồi xuống, Phiền Vô Sầu cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng: "Thứ cho ta nói thẳng, ta cùng với Tần tiên sinh vốn không quen biết, Tần tiên sinh lần này tới rốt cuộc là tới tìm ta hay là tìm Văn thị tộc trưởng?"
Tần Quyết cười nhạt, ánh mắt dừng tại trên mặt Văn Mậu, "Thực không dám giấu giếm, thật sự là cổng Văn thị quá cao, muốn gặp tộc trưởng một lần thật quá khó khăn, tự tiện xông vào thì không thích hợp, mới không thể không ra hạ sách này, còn thỉnh Phiền trưởng lão thứ tội."
Phiền Vô Sầu trên mặt lập tức không còn vẻ ôn hòa, không nóng không lạnh nói: "Ngươi lấy chiêu bài 'Xích Lan các' ra, ta há là có thể oán trách xem như việc nhỏ."
Tần Quyết còn là cười đứng dậy chắp tay khom người, xem như bồi tội.
Đợi y ngồi xuống, Văn Mậu hỏi: "Lão phu và Tần tiên sinh cũng vốn không quen biết, không biết đột nhiên đăng môn là vì chuyện gì?"
Ánh mắt Tần Quyết nhìn chằm chằm vào mắt lão, "Hỏi thăm một chuyện."
Văn Mậu a một tiếng, hỏi, "Không biết là chuyện gì?"
Tần Quyết biết rõ cùng loại người này vòng vo là không có ý nghĩa, trực tiếp hỏi: "Tại hạ muốn biết A Sĩ Hành đi đâu?"
Còn cho là chuyện gì, thì ra thật đúng là tới vì Thám Hoa lang, những người khác tại đây quay mặt nhìn nhau.
Văn Mậu ngay lập tức cười ha ha, cười xong vuốt râu lắc đầu nói: "Tần tiên sinh, gần đây cổng nhà Văn thị ta gần như bị người đạp vỡ rồi, mọi người gần như đều hỏi giống như ngươi, đều là hỏi Thám Hoa lang đi đâu rồi. Ai nha, không nói gạt ngươi, Thám Hoa lang này hành sự xác thực khiến người dở khóc dở cười, hắn là trốn Văn thị ta len lén rời đi, Văn thị ta cũng không biết hắn đã đi đâu rồi."
Đối với lời này, Tần Quyết gợn sóng không bất ngờ, bình tĩnh nói: "Lời này của Văn tộc trưởng là nằm trong dự liệu của ta, tại hạ muốn nói chính là, A Sĩ Hành sẽ không vô duyên vô cớ tới Văn thị, mục đích chủ yếu mà hắn tới Văn thị càng sẽ không là vì giúp Văn thị thắng trận Văn hội kia, hắn công khai thân phận nhất định là có nguyên nhân bất đắc dĩ nào đó.
Ta có thể khẳng định, sau khi hắn bộc lộ thân phận sẽ không ở lại Văn thị lâu, đạt được mục đích liền sẽ nhanh chóng rời đi, trước khi hắn rời đi nhất định đã làm qua chuyện gì đó khiến cho tộc trưởng chú ý. Dựa vào nội tình của Văn thị, muốn tại dưới mí mắt tộc trưởng để giấu giếm cái gì, khả năng là không lớn.
Ta nghĩ, hắn nhất định là đang tìm một cái địa chỉ, mà tộc trưởng ngài cũng đã biết rõ địa chỉ này. Ta muốn biết cái địa chỉ này, chỉ cần tộc trưởng chịu nói cho ta biết, Xích Lan các liền thiếu tộc trưởng một cái nhân tình!"
Y lại lấy ra cái huyết sắc thẻ bài kia, đẩy đến trước mặt Văn Mậu, "Không ngại nhận lấy, về sau hễ là chuyện gì Xích Lan các có thể làm được, thấy vật này tất nhiên sẽ trả lại phần nhân tình này cho Văn thị."