Bị người bức tới như thế, Trùng Nhi không thể không cố lấy dũng khí tiến lên đối diện, "Xin lỗi quấy rầy. Thỉnh giáo, A Sĩ Hành A công tử có tại quý phủ không?"
Vừa đến không mấy ngày, hắn liền muốn đi tìm Dữu Khánh, kết quả chạy đến Liệt Châu hội quán hỏi thăm mới biết được Dữu Khánh giống như công tử nhà hắn vậy, đã dời ra ngoài ở rồi, liền hỏi thăm người của Liệt Châu hội quán địa chỉ, thế nhưng người ta lười trả lời cho một hạ nhân như hắn, dùng lí do không thích hợp tiết lộ nơi ở của thí sinh để đuổi hắn đi.
Hắn đương nhiên biết rõ đó cũng không phải là thông tin cơ mật, mà Tiểu Lại hội quán nhìn thấy địa vị hắn thấp hèn nên mới xem thường không để ý tới mà thôi.
Làm hạ nhân, đã gặp nhiều loại tràng diện này, trong lòng minh bạch.
Không có cách nào, hắn đành phải trở về Tào phủ.
Một mực chờ đến hai ngày trước, Tào phủ phát lương cho hạ nhân, cũng tính lương cho hắn, hơn nữa phát cho còn tương đối ưu đãi hơn những hạ nhân khác, có phần như tiền thưởng.
Sau khi trên tay có chút tiền, ngày hôm qua hắn mới tìm một cơ hội đi ra ngoài, lại lần nữa chạy đến Liệt Châu hội quán, cầm tiền hối lộ cho Tiểu Lại hội quán, lúc này mới có được địa chỉ của Dữu Khánh tại Chung phủ.
Kỳ thực Hứa gia ngoại trừ cung cấp cho hắn ăn ở ra, mỗi tháng cũng sẽ cho một ít tiền, tuy rằng không nhiều, nhưng hắn tiết kiệm tiêu dùng, xem như cũng tích góp được một chút, cũng xấp xỉ nửa lượng bạc, giấu tại trong bọc hành lý vào kinh thành, kết quả bọc hành lý bị mất, chút tiền hắn tích góp được cũng liền không còn.
Lấy được địa chỉ của Dữu Khánh, sau khi nghe ngóng, phát hiện đường xá khá xa, tại chỗ Hứa Phí, hắn còn có những công việc thông thường cần phải làm, không kịp thời gian đi luôn, đành phải trước trở về.
Thẳng cho tới hôm nay, mới tranh thủ làm hết công việc trong buổi sáng, sau khi dùng cơm trưa xong mới hướng Hứa Phí xin phép nghỉ ngơi, được Hứa Phí cho phép nghỉ một buổi chiều, hắn mới có đủ thời gian đi tới Chung phủ.
Người gác cổng nghe được là tìm A Sĩ Hành, sắc mặt hộ viện trông nhà lập tức thả lỏng, đứng ở trên bậc cấp hỏi: "Ngươi là người nào? Tìm A công tử làm gì?"
Trùng Nhi vừa nghe lời này liền biết Tiểu lại Liệt Châu hội quán không có lừa mình, Sĩ Hành công tử quả nhiên ở tại nơi đây, lúc này mượn cớ nói: "Ta là thư đồng của Hứa Phí, bạn tốt của A công tử, một đường cùng đi với A công tử vào kinh đi thi. Hứa công tử nhờ ta đem đồ vật tới cho A công tử, có thể thông báo một tiếng hay không?"
Được nghe có quan hệ như vậy, người gác cổng không dám chậm trễ, hơi chắp tay ra hiệu, "Chờ chút." Xoay người bước nhanh rời đi.
Đang tại khoanh chân đả tọa tu luyện bên trong phòng, Dữu Khánh bị tiếng kêu to 'A công tử' bên ngoài viện làm giật mình tỉnh lại.
Thu công đứng dậy, cố ý cầm theo quyển sách trên tay, mới mở rộng cửa đi ra ngoài.
Buổi chiều này đúng lúc buổi chiều Minh tiên sinh cách một ngày không tới, cho dù trong tiểu viện chỉ có một mình hắn, cũng vẫn là lấy cớ muốn yên tĩnh ôn tập, không nên để người quấy rầy.
Ở tại ngoài cửa không dám tiến vào, hạ nhân thấy hắn đã lộ diện, lúc này mới chạy chậm tới, cung cung kính kính nói: "A công tử, bên ngoài có một vị tự xưng là thư đồng của bạn tốt Hứa công tử của ngài, nói là Hứa công tử nhờ hắn đem đồ tới cho ngài. Ngài xem có muốn gặp hay không?"
Hứa Phí? Đôi mắt Dữu Khánh lập tức tỏa sáng, Hứa Phí còn có thể bảo người đem đồ vật gì đó tới? Ý nghĩ đầu tiên của hắn chính tới trả tiền, lúc này vui vẻ nói: "Cho mời, mau mau cho mời."
"Được." Hạ nhân cúi đầu khom lưng nhanh chóng rời đi.
Chắp tay phía sau cầm quyển sách, lòng Dữu Khánh tràn đầy mong đợi, đi tới đi lui dưới mái hiên, nhìn thấy thật có bộ dáng của người hcọ hành.
Không bao lâu sau, hạ nhân dẫn Trùng Nhi xuất hiện tại ngoài cửa viện.
Dưới mái hiên, Dữu Khánh đã là ha ha cười ngoắc tay, "Trùng Nhi, nơi đây."
Đôi mắt Trùng Nhi cũng sáng ngời, lập tức không còn câu nệ, trực tiếp bỏ qua hạ nhân dẫn đường, vui vẻ chạy đi, chạy đến dưới mái hiên thì khom người chào, "Sĩ Hành công tử."
Dữu Khánh vung sách trong tay lên, "Đi, ngâm trà uống đi."
"Vâng." Vui vẻ ra mặt, Trùng Nhi ra sức gật đầu.
Dữu Khánh chắp tay sau lưng đi vào thư phòng, Trùng Nhi theo đuôi chạy lên bậc cấp, vào phòng, đánh giá hoàn cảnh thư phòng, càng thêm cảm thấy bất ngờ.
Lúc mới quen thì Hứa Phí và hắn kết luận Dữu Khánh là con cháu gia đình nghèo, bây giờ nhìn thấy như vậy, tòa hào phú đại trạch này cũng không kém bao nhiêu so với Tào phủ a!
Trước kia không nhìn ra Sĩ Hành công tử có một thân võ công tốt, bây giờ lại phát hiện mắt nhìn nhầm, Trùng Nhi cảm thấy vị Sĩ Hành công tử này thật sự rất kín tiếng a!
Dữu Khánh ngồi xuống phía sau bàn học, đem sách trong tay ném lên bàn, chỉ cái bình kim loại phía xa kia.
Trùng Nhi vừa nhìn thấy cái bình, lập tức liền quen đường quen việc, bước nhanh đến cầm lấy bình trà, súc nước, châm nước, rồi vặn mở nắp bình kim loại, nhấc sợi tơ kéo theo Hỏa Tất Xuất như quỷ treo cổ lên, đưa tới trước mắt, cười nói, "Đầu to đầu to, chúng ta lại gặp mặt."
Dữu Khánh thuận tay cầm quạt xếp, vung mở, hai chân gác ở trên bàn, tựa ở lưng vào ghế dựa khe khẽ vung vẩy quạt giấy.
Trùng Nhi ngẩng đầu nhìn đến, "Công tử, mấy ngày nay Đầu To có nghe lời không?"
Dữu Khánh ha hả nói: "Tạm được, chỉ cần cho nó ăn no đúng hạn, vẫn rất thành thật."
Vì vậy Trùng Nhi rất thuần thục đem Hỏa Tất Xuất thả chìm vào trong ấm trà.
Rất nhanh, trong ấm trà liền ùng ục bốc lên hơi nước.
Trùng Nhi xách theo Hỏa Tất Xuất lắc lắc rửa trong nước sôi, đổ nước đi, tiếp tục rửa bằng nước sạch, sau đó lại thả Hỏa Tất Xuất chìm vào trong ấm trà. Sau khi nước sôi thì xách Hỏa Tất Xuất ra ném vào trong bình kim loại, vặn chặt nắp bình, rồi lấy một ít lá trà trong bình trà thả vào trong ấm trà đã có sẵn nước sôi.
Từ đầu tới đuôi, động tác rất lưu loát như mây bay nước chảy, thủ pháp dùng Hỏa Tất Xuất đun nước sôi pha trà không có chút nào trúc trắc.
Không có biện pháp, kỳ thực trên đường vào kinh thành lúc trước, đa số thời gian làm việc này chính là Trùng Nhi, thủ pháp của hắn khẳng định càng thành thạo hơn cả Dữu Khánh.
Chén hương trà đầu tiên, Trùng Nhi hai tay dâng cho Dữu Khánh, theo Dữu Khánh ra hiệu, hắn đặt xuống trên bàn, quay đầu lại ngồi ở bên cạnh bàn trà cụ nâng một chén nho nhỏ nhấp qua một ngụm, giương mắt nhìn phát hiện thấy Dữu Khánh đang tủm tỉm cười nhìn mình chằm chằm, liền đáp lại bằng một nụ cười yếu ớt.
Dữu Khánh tự cho rằng qua một chặng đường đó, mình xem như đã lý giải Trùng Nhi, nếu có việc, từ trước đến nay Trùng Nhi sẽ không lôi lôi kéo kéo, cho nên hắn cũng không vội 'Thúc nợ' . Nhưng lần này Trùng Nhi tựa hồ có chút khác thường, uống trà từng ngụm nhỏ ngụm nhỏ đến hết gần nửa, nhưng vẫn chậm chạp không mở miệng đi vào chính đề. Dữu Khánh kéo không nổi nữa rồi, ha hả cười nói: "Trùng Nhi, ta nghe hạ nhân trong phủ nói là Hứa Phí bảo ngươi đem đồ vật gì đó đến cho ta, trước tiên lấy ra đưa cho ta đi, trà đợi chút nữa tiếp tục uống cũng không trễ."
Trùng Nhi trái lại nghe lời, chậm rãi bỏ cốc trà xuống, chỉ là vẻ mặt rõ ràng trở nên thấp thỏm, mười ngón co quắp bất an mà vân vê dưới bàn.
Chuyện gì? Dữu Khánh bỏ hai chân gác ở trên bàn xuống, ngồi nghiêm chỉnh hỏi: "Thế nào Trùng Nhi, đồ đâu? Nghìn vạn lần đừng nói với ta là rớt mất rồi."
Trùng Nhi lập tức lắc đầu, rõ ràng rất bối rối, nhưng mà cuối cùng vẫn là hít sâu một hơi, nỗ lực kiên trì, đi tới trước bàn học, từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy gấp gọn gàng đưa cho Dữu Khánh.
Dữu Khánh mặt đầy hoài nghi nhìn chằm chằm tờ giấy kia. Đó không phải là ngân phiếu, dù cho nhắm mắt lại hắn cũng có thể nhìn ra đó không phải là ngân phiếu, không biết tiểu tử Trùng Nhi này làm cái quỷ gì, chậm rãi cầm đến trong tay mở xem cho rõ là thứ gì.
Mở tờ giấy ra xem, phát hiện phía trên viết mấy dòng chữ, đọc lẩm bẩm mấy tiếng, "Quốc sĩ nương tại thánh ân, vận thừa thiên mệnh..." Rất nhanh quét mắt xem nội dung phía dưới, không biết là cái gì quỷ mà không đầu không đuôi, lại ngẩng đầu hỏi: "Trùng Nhi, đây là cái gì?"
Trùng Nhi cắn chặt rắng đến nỗi môi cũng như muốn rách, gian nan thổ lộ ra sự thật, "Là đề thi của lần thi Hội này."
"Đề thi? Đề thi Hội nào? Ách..." Đôi mắt Dữu Khánh trợn trừng, tròng mắt như lồi cả ra, hỏi tiếp: "Ngươi nói cái gì?"
Vì vậy Trùng Nhi lại gian nan lập lại một lần, trong nội tâm dâng trào sợ hãi khó mà thể hiện bằng lời.
Dữu Khánh lập tức ngồi không yên, hắn dù không hiểu biết cũng biết việc đề thi Hội bị sớm tiết lộ có tính chất gì, huống hồ hiện tại hắn và Minh tiên sinh- loại người vô cùng am hiểu công việc, tiếp xúc non nửa nửa tháng, cũng hiểu biết một ít chuyện, giám khảo ra đề mục còn chưa được quyết định, làm gì có đề thi?
Hắn gập cây quạt trong tay lại, đứng lên, đưa cây quạt hất cằm Trùng Nhi lên, đối diện với nó, "Trùng Nhi, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì hay không?"
Mặt Trùng Nhi đầy vẻ khó chịu nổi, không biết nên đáp lại như thế nào.
Kỳ thực chính hắn cũng không thể hoàn toàn hiểu được vì sao mình sẽ làm ra chuyện như vậy, lần này thật sự là hoàn toàn hành động theo cảm xúc.
Dữu Khánh chuyển cây quạt đập lên vai Trùng Nhi, hoài nghi hỏi: "Hứa Phí bảo ngươi đưa thứ này tới cho ta?"
Trùng Nhi lắc đầu, nói ra lời nói rất thật, "Ta là một hạ nhân, người gác cổng Chung phủ không dễ dàng cho ta tiến vào, đành phải lấy công tử nhà ta làm cớ. Đề thi... Đề thi là ta lén trộm lấy từ thư phòng công tử nhà ta."
Trộm tới? Dữu Khánh trong lòng đang tràn đầy nghi ngờ lại tiếp tục thêm nghi ngờ, trong lòng tràn ngập hoài nghi, hỏi: "Làm sao ngươi biết được đây là đề thi Hội lần này, trong thư phòng Hứa Phí lại làm sao sẽ có đề thi Hội?"
Trùng Nhi lại cúi đầu, không biết nên trả lời như thế nào, hắn cảm thấy mình đã làm chuyện sai lầm, nhưng vẫn nhịn không được đi hành động theo cảm xúc của mình.
Từ phản ứng của hắn, Dữu Khánh nhìn thấy sự việc không thích hợp, ngồi trở lại ghế, bình thản ung dung chờ, nhàn nhạt nói một câu, "Trùng Nhi, việc này không phải chuyện đùa. Nếu ngươi không nói ra rõ ràng, vậy thì ta chỉ có thể là đem ngươi đưa tới quan rồi."
Trước tiên nói một câu thăm dò, lời hù dọa ác hơn còn chưa nói ra.
Trùng Nhi kinh ngạc nhìn hắn, viền mắt đỏ lên, từng giọt nước mắt lớn trào ra chảy ròng ròng trên khuôn mặt.
"Ách..." Dữu Khánh bị tình trạng của hắn đột nhiên như thế khiến cho chân tay luống cuống, mở cây quạt ra quạt quạt gió mát vào mặt hắn, "Ngừng ngừng, đại nam nhân khóc làm gì, thật giống như đàn bà."
Trùng Nhi không chịu được tiết tấu của hắn, nói thẳng ra sự thật.
"Ngày đó, ta đang lau sàn nhà ở phía sau giá sách thư phòng, cữu lão gia và công tử nhà ta đột nhiên tiến vào thư phòng, công tử hẳn đã nhìn thấy ta bưng nước vào thư phòng quét dọn, ta không nghĩ tới công tử còn sẽ cùng cữu lão gia tại trong thư phòng đàm luận việc cơ mật..."
Đem toàn bộ sự việc bất ngờ hôm đó lải nhải kể ra, nói xong lời cuối cùng, mặt Trùng Nhi đã là lệ rơi đầy mặt, nghẹn ngào, nhấc tay áo không ngừng gạt lệ.
Dữu Khánh đại khái cũng đã nghe hiểu rồi, cậu của Hứa Phí kéo được quan hệ với một đại nhân vật nào đó trong kinh thành, vì mưu đồ thuận lợi cho tiền đồ của cháu trai mình, lợi dụng quan hệ lấy về được đề thi.
Việc này hắn nghe kể cũng rất kinh hãi, ngay người ra đề là ai cũng không biết, vậy mà có thể biết được đề thi, không nghĩ tới có một số người còn có thể chơi đùa như vậy, thật sự là đánh giá cao tiết tháo một số người.
Nhưng hắn lại không hiểu, tiếp tục quạt mát lên khuôn mặt không ngừng gạt lệ của Trùng Nhi, "Đừng khóc nữa. Trùng Nhi, ta hỏi ngươi, vì sao ngươi nói việc này cho ta biết, vì sao đem đề thi tới cho ta?" Có phần nghĩ không rõ a!
Trùng Nhi hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, "Dọc đường đi, công tử đã mấy lần cứu tính mạng Trùng Nhi. Trùng Nhi chỉ là một hạ nhân, cầm không ra thứ gì, lại không có bản lĩnh, không biết nên báo đáp ân cứu mạng của công tử như thế nào..." Nói xong chậm rãi ngồi xổm xuống mặt đất, ôm đôi đầu gối vùi đầu nức nở, khóc rất thương tâm, giống như biết rõ mình đã làm ra chuyện rất sai lầm, cuối cùng khóc đến tê tâm liệt phế, oa oa nghẹn ngào, tiếng khóc đứt quãng, "Trùng Nhi có lỗi với Hứa gia, Trùng Nhi kiếp này vì Hứa gia làm trâu làm ngựa báo đáp."
Cảm giác khóc khiến người khiếp sợ? Dữu Khánh có phần đau đầu, thì ra loại này gọi là báo đáp ân cứu mạng. Hắn gãi gãi đầu, tiểu tử này chẳng lẽ không biết rằng Hứa Phí đã đồng ý trả tiền, hắn mới bảo hộ hai người đưa ra khỏi Yêu giới?
Hứa Phí vậy mà không nói cho Trùng Nhi biết? Bây giờ Dữu Khánh có phần lo lắng rồi, lo lắng Hứa Phí không nói ra việc này có phải là không muốn để quá nhiều người biết rõ việc thiếu tiền hay không, muốn chối nợ hắn?
Đó thế nhưng là bốn nghìn lượng a!