Ánh mắt hắn dừng lại trên đề thi, suy nghĩ có nên cầm lấy thứ này để kiềm chế Hứa Phí hay không.
Nhưng mà ngẫm lại một chút lại cảm thấy không được, đề thi còn chưa có định ra a, hắn nói đây là đề thi, căn bản không xem được là chứng cứ, cũng căn bản uy hiếp không được người ta.
Tiếp đó chính là, nếu như chuyện là thật, người phía sau cậu Hứa Phí hẳn phải là nhân vật thủ đoạn thông thiên, nếu như mình dám xằng bậy, chưa nói lay động không được đối phương chút nào, e rằng chính mình cũng đừng muốn sống trở về Liệt Châu.
Tại trên điểm này, hắn vẫn là có tự mình hiểu lấy, tuy rằng mình đường đường là Linh Lung quan chưởng môn, nhưng tại trong mắt loại nhân vật này lại không đáng kể chút nào.
Sau này vẫn là nên tìm cơ hội thu nợ!
Tâm tư xoay chuyển, sau khi đã có quyết định, Dữu Khánh cúi người, đem Trùng Nhi đang khóc não nề lôi đứng lên, "Được rồi đực rồi, đừng khóc nữa, nói đùa ngươi thôi, sẽ không báo quan."
Dứt lời lại đi tới phái sau bàn học ngồi xuống, hai chân gác ở trên bàn, nằm tựa ra ghế, phe phẩy quạt xếp, cũng lười an ủi, tùy ý hắn khóc, một đại nam nhân mà thút thít như đàn bà thì có gì phải an ủi, chờ.
Thời gian là an ủi tốt nhất.
Sau khi suy sụp, Trùng Nhi dần dần ổn định trở lại, chậm rãi ngừng nức nở, nâng tay áo liên tục lau lau vết nước mắt, sau đó cáo từ, "Sĩ Hành công tử, Tào phủ cách xa nơi này, nếu muộn, trước khi trời tối sẽ không về được đến Tào phủ, ta phải đi."
"Ừ." Dữu Khánh gật gật đầu, lại đưa quạt chỉ đề thi trên bàn, "Ngươi yên tâm, việc này ta sẽ không để cho công tử của ngươi biết, còn về đề thi này, ta cũng xem như không phát hiện, sẽ không lợi dụng nó. Cho nên, ngươi có thể cho rằng chưa từng có chuyện này xảy ra, cứ thanh thản ổn định."
Trùng Nhi trố mắt một hồi, có phần sốt ruột nói: "Sĩ Hành công tử, ta biết rõ ngài là người có tài hoa, chỉ là kín tiếng mà thôi, dù cho không sớm biết trước đề thi thì thi Hội cũng không làm khó được ngài. Nhưng mà, nếu công tử nhà ta đã có thể nhận được đề thi, nói không chừng cũng còn có người khác có thể có được, nếu như để những kẻ mưu đồ gây rối kia chiếm lấy tiên cơ dồn ép ngài xuống, Trùng Nhi là người thứ nhất không cam lòng!"
Đây là lời nói rất thật của hắn, cũng là một trong những nguyên nhân hắn nguyện ý đưa đề thi tới cho Dữu Khánh, không thể chỉ để cho người xấu chiếm lấy tiện nghi mà dẫn đến người tốt thực sự có tài hoa phải chịu thiệt.
Ta có tài hoa? Dữu Khánh trái lại bị lời hắn nói làm cho ngây ngẩn cả người, không biết hắn từ điểm nào nhìn thấy được mình có tài hoa, ngay chính hắn còn không biết mình từng có tài hoa.
Thực sự không biết rằng, dù cho hắn và Hứa Phí không nói, Trùng Nhi cũng đoán được người thực sự đoạt được đệ nhất trong cuộc thi đố chữ tại Văn Hoa học viện là ai, đây chính là nguyên nhân hắn nói Dữu Khánh kín tiếng.
Trùng Nhi cũng không biết đoán đố chữ khó cỡ nào, chỉ biết đó cũng là một đợt khảo hạch, Sĩ Hành công tử thế nhưng là lực áp toàn bộ cử tử Liệt Châu dự thi, nghe nói ngay cả Giải Nguyên lang là hạng đầu thi Hương cũng bị vứt bỏ xa xa phía sau. Đó khẳng định là có đại tài hoa.
Dữu Khánh nghe không hiểu, vô ý thức xem như chỉ là lời tán dương mà thôi, lại đứng dậy, "Được rồi, ta sẽ suy nghĩ, đi thôi, ta tiễn ngươi một."
"Không cần, tự ta có thể trở về..." Trùng Nhi nói còn chưa dứt lời, mặt lại đỏ lên, bởi vì Dữu Khánh lại thuận tay khoác lấy cổ hắn, kề vai sát cánh kéo hắn bên người, Trùng Nhi yên lặng thuận theo cùng nhau đi ra thư phòng.
Dữu Khánh tay trái phe phẩy cây quạt, tay phải ôm lấy Trùng Nhi, đồng thời thả bước chậm rãi đi về phía cửa vào tiểu viện, "Nếu là phải về trước khi trời tối đen, vậy thì ta không giữ ngươi lại dùng cơm rồi. Ta sắp xếp xe ngựa đưa ngươi về, không nên đến cửa vào Tào phủ, xuống xe tại vị trí cách Tào phủ hơi xa một chút, tránh cho bị người của Tào phủ nhìn thấy không dễ giải thích, hẳn phải ý ta nói đi?"
Còn dùng một chiếc xe ngựa đưa mình về? Trùng Nhi cảm thấy mình không xứng, sợ hãi, vội nói: "Không cần không cần, ta tự đi trở về là được rồi, thật không cần phiền phức như vậy."
Ba! Dữu Khánh duỗi tay trái đập quạt lên đầu hắn, "Ta bảo ngươi làm cái gì thì ngươi cứ thành thật nghe theo, làm gì nhiều lời vô dụng như vậy, nếu còn dông dài, ta sẽ không vui rồi."
Với hắn mà nói, dù sao lại không hao phí cái gì của mình.
Muốn từ gia đình cha vợ A Sĩ Hành kiếm tới chút tiền, nhưng ngại hạ thủ, chỉ có thể chiếm chút tiểu tiện nghi loại này rồi, hắn trái lại rất thích làm những chuyện thuận nước giong thuyền như thế này.
Trùng Nhi muốn nói lại thôi, vẫn là cảm thấy quá đề cao mình rồi.
Dữu Khánh đã kéo người đi đến cổng vào, hạ nhân ở bên ngoài tùy thời nghe sai phái nhanh chóng chạy tới.
Dữu Khánh thả Trùng Nhi ra, chỉ vào nói: "Đây là bằng hữu của ta, các ngươi lập tức đi an bài một chiếc xe ngựa đưa hắn trở về. Nhớ kỹ, phải dặn dò, đi nơi nào đều nghe bằng hữu ta an bài, nếu như dám thất lễ, ta sẽ không bỏ qua!"
Bằng hữu? Đôi mắt Trùng Nhi lập tức rạng rỡ long lanh, dùng ánh mắt nóng rực ngóng nhìn Dữu Khánh, chỉ bởi vì hai chữ 'Bằng hữu', trong nháy mắt khiến trong lòng hắn tràn đầy cảm giác ấm áp, khiến hắn cảm thấy một chuyến đi này không có uổng công.
Bằng hữu? Vị hạ nhân kia vô ý thức quan sát cách ăn mặc của Trùng Nhi một cái, không nói gì, nhưng tất cả đều thể hiện rõ ở việc không nói, vâng vâng dạ dạ liên tục gật đầu đáp ứng, lại khách khách khí khí đưa tay mời Trùng Nhi, nói: "Tiểu gia, thỉnh ngài đi theo ta."
Trùng Nhi đọc hiểu ánh mắt đối phương, tự ti mặc cảm cúi đầu nhìn nhìn đầu ngón chân mình, khe khẽ ừ, tiếp đó xoay người khom mình chào tạm biệt Dữu Khánh.
Dữu Khánh mỉm cười gật đầu, cầm quạt xếp phe phẩy học đòi văn vẻ nhìn theo, thường xuyên nhốt mình tại trong thư phòng thì tâm tính sẽ bị chút ảnh hưởng, tật xấu mới học được chưa bao lâu đó không thay đổi.
Trùng Nhi theo người rời đi, mấy bước lại quay đầu nhìn, cảm giác ấm áp trong lòng vẫn còn.
Nguyện ý đưa đề thi tới, không chỉ vì báo đáp.
Trên chặng đường vào kinh thành, vị Sĩ Hành công tử này không quản việc lặt vặt gì đều thích gọi hắn làm, sai khiến hắn có khả năng còn tùy ý hơn cả Hứa công tử nhà hắn, nhưng phần 'Tùy ý' đó không phải là sự tùy ý của chủ nhân đối với hạ nhân, hắn tự cảm giác đó là sự bình đẳng.
Sĩ Hành công tử tiện tay liền sẽ kề vai sát cánh với hắn, Hứa công tử nhà mình giữ thân phận chủ nhân nên không có khả năng làm như vậy.
Sĩ Hành công tử lén lút đưa đồ ăn ngon cho hắn ăn, còn sẽ nghĩ biện pháp sắp xếp hoàn cảnh cho hắn có giấc ngủ thoải mái vân vân, phần ấm áp đó đến nay hắn vẫn còn ký ức mới mẻ, đó cũng là công tử nhà mình làm không được.
Hôm nay, chính miệng Sĩ Hành công tử nói ra, hai người là quan hệ 'Bằng hữu' bình đẳng.
Nguyện ý đưa đề thi tới, có lẽ còn có nguyên nhân khác, cũng có khả năng là nguyên nhân trọng yếu nhất, trái tim thanh niên có thể không nói bằng lời nhưng có thể bùng cháy...
Tiễn người đi xong, Dữu Khánh gấp cây quạt trong tay lại, vòng qua vai, cắm vào sau cổ áo, chọc chọc gãi ngứa phía sau lưng rồi trở về tiểu viện.
Trở lại trong thư phòng, đi tới bên cạnh án thư, lại cầm lấy tờ đề thi trên bàn kia, xem xét, phát hiện chữ viết ngay ngắn nắn nót, nhìn rất xonh xắn.
Cái gọi là đề thi này, khi lén sao chép, Trùng Nhi chỉ là viết ngoáy, tới lúc đưa cho bên này thì lại lần nữa tỉ mỉ sao chép lại.
Nhưng mà Dữu Khánh cũng chỉ tùy tiện thoáng nhìn, tiếp đó cười nhạo ném đi.
Hắn cần thứ này làm gì? Hắn là không có khả năng đi đậu, cho dù có khả năng thi đậu hắn cũng không thể làm vậy, không có cách nào, đã định trước rồi.
Nhưng rồi, sau đó hắn lại nhặt tờ đề thi kia lên, rẹt rẹt, cảm thấy thứ này vẫn nên hủy hoại mới tốt, vạn nhất thực sự là đề thi, vạn nhất để người nào đó nhìn thấy được đề thi này trước, đến khi thật sự phát ra đề thi mà thấy giống nhau, e rằng phải rước lấy phiền phức.
Nhưng mà xé không được mấy cái liền dừng lại rồi, chậm rãi ngồi xuống ghế, trong lòng nghi ngờ, thứ này chẳng lẽ thật sự là đề thi Hội?
Về Trùng Nhi, dọc theo đường đi hắn đã tiếp xúc lâu như vậy, tự nhận đã lý giải một ít, hẳn sẽ không lừa gạt mình.
Vấn đề là, cũng không cần phải cầm đồ giả tới lừa gạt hắn.
Một ít ý nghĩ xoay hcuyển trong đầu, sau đó hắn lại nhanh chóng đem tờ đề thi bị xé kia đặt lên bàn, vuốt phẳng ra, lắp ghép lại.
Có hành động này là vì nghĩ đến lời A Sĩ Hành dặn dò, khiến cho mình rất khó khăn.
Nhưng A Sĩ Hành nói chính là có đạo lý, cần phải tốn chút tâm tư, không thể xằng bậy, ngươi có thể thi không đậu, nhưng không thể làm bài thi mà người ta vừa xem bài thi liền muốn tra xét ngươi.
Mình đúng thật sự là không hiểu a, sợ nắm chặt không tốt phần đúng mực kia phải như thế nào.
Nếu đề thi này là thật, vậy không phải đúng lúc đang buồn ngủ liền có người đưa tối gối đầu sao?
Mình hoàn toàn có thể chuẩn bị sẵn đáp án thích hợp trước, đến lúc đó cầm đến trường thi ứng phó cho qua cửa.
Suy nghĩ đến đó, tinh thần hắn tỉnh táo, nhanh chóng đem đề thi bị xé kia phục hồi như cũ...
Giờ ngọ ngày hôm sau, tinh thần uể oải không phấn chấn, Minh tiên sinh vừa ngáp vừa khoan thai đi tới.
Dữu Khánh sớm tại dưới mái hiên chờ đợi, thấy người tới liền bước nhanh tiến lên cung nghênh, "Tiên sinh tới rồi."
Minh tiên sinh tùy ý phất tay, ra hiệu không cần khách khí.
Tiên sinh và học sinh hai người đi thẳng đến thư phòng.
Vừa tiến vào trong phòng, Minh tiên sinh liền chạy tới chỗ một cái rương, mở rương ra, lôi mền và gối đầu cất bên trong.
Cái rương này vốn để chứa sách, bị lão tạm thời trưng dụng, tránh cho phải chạy lui chạy tới phòng ngủ lấy đồ ngủ về, như vậy dễ dàng bị phát hiện.
Đem đồ vật ném lên sạp thấp, ngồi tại đó ngáp, chờ Dữu Khánh dùng côn trùng nấu nước pha trà.
Làm mấy chén trà xuống bụng rồi đi ngủ, đến khi buồn tiểu phải tỉnh dậy là vừa vặn đến lúc sẩm tối, đứng dậy đi về nhà là thích hợp.
Qua gần nửa tháng vừa rồi, lão đã tại nơi đây lăn lộn ra kinh nghiệm.
Dữu Khánh cười tủm tỉm ở bên cạnh xách quỷ treo cổ côn trùng nấu nước sôi, pha trà dâng cho Minh tiên sinh dùng.
Đối với việc dùng côn trùng nấu nước, Minh tiên sinh nhìn thấy nhiều đã quen, không còn kinh ngạc rồi, thổi thổi hơi nóng nhấp một ngụm nhỏ, ung dung nuốt xuống, dáng vẻ rất hưởng thụ.
Dữu Khánh đưa tay vuốt bím tóc đuôi ngựa một cái, sờ hụt vào khoảng không, nhớ ra hiện tại mình đang chính thống trang điểm, dừng tay lại, "Ai!" Chợt trùng điệp than thở.
Minh tiên sinh liếc mắt một cái, thổi tách trà, chậm rì rì hỏi: "Sao rồi, đít tịt rồi, đi ị không ra?"
Dữu Khánh xem như đã phục vị này, đang uống trà còn có thể nói ra loại lời nói như vậy, thô bỉ vô cùng!
Nhưng biểu hiện ra ngoài y nguyên là vẻ than thở, nói: "Ị không ra thì chỉ thương thân mà thôi, ta hiện tại nhưng là bị thương tâm, hôm nay bị một tên hạ nhân châm biếm."
Minh tiên sinh thổi ra một hơi, "Ta thấy Chung phủ quản lý hạ nhân khá chặt chẽ, sao có thể dưỡng ra loại hạ nhân cuồng vọng như vậy?"
"Cuồng vọng? Đúng, tiên sinh không hổ là tiên sinh, dùng từ chuẩn xác, chính là cuồng vọng!" Dữu Khánh vỗ bắp đùi trầm trồ khen ngợi, vừa rót thêm trà cho mình, vừa than thở: "Tiên sinh có điều không biết a, là một hạ nhân mới tới, còn từng là một người học hành, bởi vì trong nhà xảy ra chút ngoài ý muốn, bất đắc dĩ mới bán mình làm nô tại Chung phủ. Vốn cũng không có gì, nào ngờ không biết đứa này từ nơi nào nghe nói tiên sinh đang tại đây dạy ta, liền khẩu xuất cuồng ngôn..." Lắc đầu, lúc này ngừng lại, không nói tiếp, chậm rãi uống trà.
Minh tiên sinh đã thành công bị khơi gợi lên hứng thú, kẻ đối diện lại không nói tiếp nữa, lúc này lên tiếng nói: "Tiểu tử ngươi chỉ nói ra phân nửa lời là có ý gì? Lời nói phân nửa không phải người tốt... Tại sao trong lời ngươi nói, ta có cảm giác không phải châm biếm ngươi, ngươi sẽ không muốn nói người bị châm biếm chính là ta đi?"