Bán Tiên

Chương 82: Thiên chi kiêu tử



Bốn phần bài thi đều được mấy người cầm lên.

Sau khi chữ viết được nhiều lần xem xét phân biệt, Cảnh đại nhân than thở, "Đây nào phải là rất giống, rõ ràng đúng là vậy! Ngươi xem sự giống nhau của chữ này, nét bút giống nhau như đúc."

Lời này khiến toàn bộ hiện trường an tĩnh, bốn vị đại nhân càng là nhìn nhau không nói nên lời.

Càng nhiều là sự kinh nghi, không thể tin được đầu danh của bốn phòng đều là xuất từ cùng một người, vấn đề là đối với bốn bài thi này bốn phòng đều đánh giá cho full điểm, điều này có nghĩa như thế nào?

Loại thi Hội này, khi cho điểm là có chú ý nhất định, cầm đến bốn đánh giá 'Kém' đương nhiên là bị loại rồi, lấy đến bốn đánh giá 'Trung' cũng chỉ có thể tính là bốn khoa đều vừa mới hợp cách mà thôi, không có nghĩa là ngươi đã thi đậu rồi, hơn nữa khả năng rất lớn là thi rớt.

Suy nghĩ cũng có thể biết được, bốn khoa đều chỉ thi đạt tiêu chuẩn mà thôi, liền muốn trở thành tiến sĩ hay sao?

Có được bốn đánh giá 'Tốt', trên xác suất có khả năng thông qua thi Hội lên bảng, kết quả còn phải nhìn xem số người đạt được tiêu chuẩn này có nhiều hay không.

Đạt được bốn đánh giá 'Ưu' thì không cần nghi ngờ gì rồi, khẳng định nhập bảng.

Nhưng một người đem bốn đề thi đều đạt được cùng một loại kết quả thì khả năng rất nhỏ, thành tích bốn đề khẳng định sẽ có cao thấp khác biệt.

Trên quy tắc lại sẽ có một loại đối đãi khác biệt.

Thí dụ như 'Ưu' có phân chia chín, mười, đa số người được Ưu đều là chín điểm, nếu không phải đặc biệt kiệt xuất thì bình thường sẽ không cho full điểm. Cái gọi là văn không có đệ nhất, dễ dàng đưa tới tranh luận, cho nên văn tự là tương đối, cực ít cho điểm 10, cho điểm 10 là việc cực hiếm thấy.

Vì vậy, ai có thể có được một đánh giá 'Ưu' với 10 điểm, ba đề khác chỉ cần đạt được tiêu chuẩn 'Trung', đã đạt được đến tiêu chuẩn hợp cách thì sẽ được lên bảng, là được nhập Cống rồi. Tình trạng như vậy có một cách nói đó là các phương diện đều không tệ, vả lại tinh thông một đạo, là nhân tài cho triều đình trọng dụng. (nhập Cống: được chọn vào Triều)

Một bài đầy điểm, thêm ba bài đạt tiêu chuẩn, là có thể nhập Cống, vậy bốn mục đều đầy điểm thì còn cần phải nói sao?

Đương nhiên, hiện nay chỉ là chữ viết giống, chỉ là phỏng chừng tỉ lệ lớn là bài thi của cùng một người, tại trước lúc sự thật được vạch trần thì ai cũng không dám chắc chắn.

Chuyện cho tới bây giờ còn có gì đặc sắc, còn xem nội dung đáp đề gì nữa, đều đã không có tâm tư để xem rồi.

Sở đại nhân phất tay chỉ huy: "Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, nhanh nhanh mở phách bài thi, nhìn xem là ai."

Cảnh đại nhân nhịn không được hỏi: "Vạn nhất thật sự là của cùng một người thì làm sao bây giờ?"

La đại nhân cười khổ, "Đều đã xong bước liệt kê vào danh sách rồi, bốn cái đáp đề đều đã tụ tập cùng một chỗ, còn có thể bởi vì hoài nghi là chữ viết của cùng một người mà sửa điểm hay sao? Nếu thật sự làm như vậy, triều đình có thể mắng chết chúng ta, chờ hạ ngục đi, nước bọt của thiên hạ sĩ tử cũng có thể dìm chết đuối chúng ta." Phất tay, "Mở đi, mở phách bài thi đi, ta trái lại muốn nhìn xem có phải thật sự xuất hiện một Thiên chi kiêu tử có thể đồng thời chiếm danh khôi thủ bốn phòng hay không!"

Được nghe lời ấy, ba vị quan chủ khảo khác đều gật đầu, lập tức ra hiệu cho quan lại tùy tùng mở phách bài thi ra.

Quan tùy tùng lập tức cầm tiểu ngân đao tới rọc niêm phong phách bài thi, Giáo thư lang do trong cung phái tới cầm bút ở một bên chuẩn bị sẵn sàng ghi tên vào danh sách.

Mở trước tiên chính là bài thi Sách luận, theo niêm phong được cắt ra, chỉ thấy mặt trên viết: Liệt châu Lương Đào huyện, A Sĩ Hành!

"A Sĩ Hành..." Trong số Quan chủ khảo có người thầm đọc.

Lúc này, Giáo thư lang đem tục danh của thí sinh tương ứng với bài thi nào nhớ kỹ.

Tiếp đó mở ra bài thi Phú luận, vừa nhìn thấy cái tên kia lộ ra, tổng tài bốn phòng lập tức quay mặt nhìn nhau, không sai, quả nhiên là cùng một người.

Lại mở bài thi Kinh sử, địa danh và tục danh vẫn giống y nguyên lúc trước.

"Hít!" Đại học sĩ La Diệp Văn đã là hít vào một hơi dài, cầm râu mép cảm thán, "Tài tử như thế, không nên là hạng người vô danh, lúc trước vì sao chưa từng nổi danh?"

Bài thi Thơ từ được mở sau cùng, chỗ niêm phòng y nguyên là ngay ngay ngắn ngắn viết tám chữ kia: Liệt châu Lương Đào huyện, A Sĩ Hành!

Bầu không khí ngưng đọng tại hiện trường đột nhiên như bị nổ tung, người vây xem đột nhiên ồ lên.

Cho dù trước đó đã mơ hồ biết rõ kết quả, nhưng quan chủ khảo bốn phòng vẫn bị làm cho khiếp sợ thật lâu khó mà mở miệng.

"Trời ơi, thật đúng là xuất từ cùng một người!"

"Trong thi Hội, các ngươi có từng gặp qua cử tử đạt full điểm cả bốn khoa chưa?"

"Đi đâu mà gặp? Theo sử sách ghi chép, từ khi Cẩm Quốc khai quốc tới nay, từng xuất hiện hai người, đây hẳn là người thứ ba!"

"Chuyện trăm năm khó có được một lần, vậy mà lại bị chúng ta đụng phải rồi."

"Cũng may, có nhiều người như vậy tận mắt nhìn thấy, bằng không sẽ không thể không hoài nghi chúng ta đang gian lận

"Nghe lời ngươi nói kìa, La đại nhân a, cho dù là gian lận cũng không dám cho điểm cao như thế a! Thí sinh gian lận nào dám muốn được như vậy?"

"Sau ngày này, người này chắc chắn dương danh thiên hạ! Bọn ta vừa đúng lúc gặp được, may mắn thay!"

Sự chấn động bên trong Trường thi, người bên ngoài không biết được, sau khi cơn chấn động qua đi, cũng không thể làm lỡ chính sự liệt kê xếp hạng, không thể làm lỡ ngày tốt niêm yết bảng.

Sau khi toàn bộ phách bài thi của thí sinh được mở ra, bốn điểm thi được tổng hợp lại, đạt được tiêu chuẩn hợp cách có hơn nghìn người. Trong đó có lượng lớn có điểm số trùng nhau, thí dụ như rất nhiều người thi được hai tốt hai trung. Không sao, tiếp tục sắp xếp theo thứ tự Sách luận, Kinh sử, Phú luận, Thi từ.

Triều đình chọn người, trọng yếu hàng đầu vẫn là năng lực thực hành, cho dù là lý luận suông, tại tình huống điểm số như nhau sẽ ưu tiên lấy người có điểm Sách luận cao. Nếu vẫn còn có bằng nhau thì tiếp tục xét lấy điểm Kinh sử cao, sau đó chính là Phú luận, thi từ là tiểu đạo, xếp tại cuối cùng.

Sau khi chỉnh lý ra toàn bộ xếp hạng, nhân viên liên quan nhiều lần xác định lại, tránh có nhầm lẫn.

Thẳng đến trước ngày niêm yết bảng một ngày, cổng trường thi mới mở ra một cái cửa sổ nhỏ, đem một phong văn kiện mật truyền đi ra ngoài.

Bên trong Văn kiện mật viết ra quy mô xếp hạng tổng thể, trong đó cũng liệt kê ra một số cách lựa chọn trúng tuyển, thí dụ như lấy thành tích một Ưu ba Tốt để xác định trúng tuyển thì sẽ trúng tuyển bao nhiêu người, lấy thành tích bốn Tốt làm giới hạn thì sẽ trúng tuyển bao nhiêu người.

Một tiểu tướng từ lâu chờ đợi tại bên ngoài tiếp nhận văn kiện mật, lập tức suất lĩnh mấy kỵ mã ù ù lao thẳng đến Hoàng cung, đem văn kiện mật chuyển giao cho Nội các triều đình. Nội các sẽ căn cứ vào mấy cách tuyển chọn mà trường thi đưa ra để xác định cách thức trúng tuyển, sau đó trình Hoàng đế phê chuẩn.

Bên trong Văn kiện mật không có bất cứ thông tin nào liên quan đến thành tích thi hay tên tuổi người dự thi, đề phòng có người có tư tâm khi lựa chọn phương án trúng tuyển.

Nói cách khác, ngay từ đầu không có ai biết được sẽ trúng tuyển bao nhiêu người, cần xem được thành tích tổng thể của thí sinh khóa này triều đình mới sẽ đưa ra quyết đoán. Nếu như phát hiện tiêu chuẩn tổng thể không tệ, có khả năng sẽ lấy nhiều một chút, nếu tiêu chuẩn tổng thể tương đối thấp thì có khả năng lấy ít đi.

Tại trên điểm này, các quan chủ khảo trường thi là không có bất cứ quyền lực gì.

Đợi cho ý kiến phúc đáp của Nội các triều đình trở lại trường thi, đã nắm giữ điểm chuẩn, trường thi lại lần nữa trở nên bận rộn, chuẩn bị cho ngày hôm sau niêm yết bảng...

Thi Hội yết bảng cũng không phải là Bảng Vàng sau thi Đình, danh sách được công bố ngay tại ngoài trường thi.

Trời còn chưa sáng, ngoài trường thi đã chen lấn đầy người, hơn nữa còn có người không ngừng từ bốn phương tám hướng tràn tới.

Một đám quân sĩ ngăn cách đám người xem bảng đông đúc ở bên ngoài Đại Bài lâu.

Trên Đại Bài lâu phủ một tấm vải đỏ lớn, danh sách ở mặt sau vải đỏ quan hệ đến tiền đồ và vận mệnh của rất nhiều người, ở hai bên là từng hàng đèn lồng đỏ treo cao, còn chưa khai bảng cũng đã làm nổi bật được không khí vui mừng.

Cảnh tượng ầm ĩ náo nhiệt, âm thanh nói chuyện khắp nơi. Lúc này, hầu hết những người có mặt tại hiện trường đều không phải là thí sinh.

Trời dần dần sáng lên.

Phong trần mệt mỏi, đội nón cõng bao, Minh tiên sinh cũng ở trong đó, mặc trên người là bộ y phục màu trắng vải thô, mới tới gần hiện trường không bao lâu liền bị làn sóng người đến sau chen lấn dồn ép đầy đi rồi, muốn chỉ lo thân mình cũng không thể.

Sau khi thi Hội bắt đầu, lão liền ly khai kinh thành, đến một cái thôn trang bên hồ, chèo thuyền câu cá.

Nơi đó không phải là lần đầu tiên lão đến. Từ khi lão không tiếp tục tham gia thi Hội thì mỗi lần thi Hội bắt đầu, lão liền không muốn ngốc ở kinh thành, không muốn nghe đến bất cứ lời gì có liên quan đến thi Hội, sẽ chờ đến khi thi Hội triệt để kết thúc mới trở về. Nhưng mà lần này lại không thể ở yên, lật tới lật lui nhiều lần vẫn không ngủ được, đi suốt đêm trở về kinh thành, trợn mắt thức chờ đến khi cửa thành mở ra thì không biết ma xui quỷ khiến gì lại đi tới nơi này.

Bắt đầu kể từ khi lão lần đầu tiên tham gia thi Hội, hơn ba mươi năm mỗi lần thi Hội yết bảng, lại là mỗi lần lão đứng dưới bảng lặng lẽ ngóng nhìn, nhưng trên bảng vĩnh viễn không có tên của mình.

Từ nhỏ đã gánh vác thanh danh thần đồng, tự xưng là đầy bụng kinh luân, hơn mười tuổi liền thi đậu cử nhân, mười sáu tuổi liền lấy tư cách cử nhân tham gia thi Hội, đó là vinh dự đặc biệt cỡ nào! Được người người khen ngợi là ngút trời chi tư, là thiên chi kiêu tử được các phụ lão hương thân ký thác kỳ vọng cao, người tới kết thân chật kín cửa nhà, nữ tử ở tuổi thích hợp hôn phối tùy ý lão chọn lựa.

Lão lựa chọn một nữ tử mà lão cho là dịu dàng nhất, hiền thục nhất tại quê nhà để làm vợ.

Trước đây, lão đã từng kiêu hãnh cỡ nào a!

Về sau, lão té ngã tại nơi này, sau khi té ngã tại nơi đây liền cũng bò đứng dậy không nổi nữa rồi.

Vì vậy vận mệnh đã khắc vào nơi đây, hồn móc tại nơi đây, trốn không thoát, cũng chạy không thoát.

Trong âm thanh ầm ĩ, trong đầu Minh tiên sinh dường như rối bời, nghe không được người bên cạnh đang nói gì, nón bị người xô đẩy hất rơi xuống đất đạp nát cũng không biết.

Khi ánh sáng mặt trời chiếu lên Bài lâu, khi tia sáng dần dần rọi sáng toàn bộ tấm vải đỏ, làm cho cả tấm vải đỏ sáng lên tươi đẹp thì bỗng nhiên tiếng trống tùng tùng vang lên, cổng trường thi mở rộng ra, bốn vị quan chủ khảo dẫn một đám giám khảo đi ra ngoài.

Bốn vị quan chủ khảo đi lên bậc cấp dưới Bài lâu, quay người chắp tay chào với bách tính ở xa xa, sau đó chia ra đứng hai bên.

Choang! Theo một âm thanh điếc tai từ đại đồng la được gõ vang, bốn vị quan chủ khảo mỗi người nắm lấy dải lụa đỏ đồng thời kéo xuống, tấm lụa đỏ che phủ tại trên Bài lâu liền trượt rơi xuống, lộ ra bảng Cáo bài khổ lớn trắng như truyết đặt phía sau, trên Cáo bài viết chữ đỏ, viết trên đó chính là danh sách vượt qua thi Hội nhập Cống. (Cáo bài: bảng thông báo. / Nhập cống: được chọn vào Triều)

Ánh mắt mọi người đồng loạt ngước nhìn chằm chằm.

Khổ chữ trên Cáo bài rất lớn, nhưng trên cao nhất có một nhóm chữ viết nằm tách biệt, lớn khác thường, mỗi chữ to cỡ chậu rửa mặt.

Ba cái chữ lớn đỏ tươi và vô cùng nổi bật: A Sĩ Hành.

Phía sau là một nhóm chữ nhỏ kèm theo: Liệt Châu Lương Đào huyện.

Phía dưới ba cái đại tự lại có một nhóm chữ nhỏ khác: Sách luận (mười), Kinh sử (mười), Phú luận (mười), Thi từ (mười).

Sau đó, phía dưới mới là từng hàng chữ nhỏ cùng kích cỡ, cùng kiểu chữ liệt kê xếp hạng của những người khác. Chỉ có tên A Sĩ Hành là duy nhất không có thể hiện xếp hạng, cũng không cần phải thể hiện, chỉ cần nhìn qua mọi người liền minh bạch, độc chiếm ngôi đầu!

"A Sĩ Hành..."

"Người Liệt châu a! Hắc, Hội Nguyên là người của Liệt Châu chúng ta. A Sĩ Hành là người Liệt Châu chúng ta..."

"Bốn số 'mười' kèm theo phía dưới là có ý gì? Những kháo thi Hội trước không thấy phía dưới có viết một nhóm chữ nhỏ như thế."

Âm thanh vô số người kinh ngạc xôn xao và ao ước tụ tập tại trên không ngoài trường thi.

"..." Minh tiên sinh vẻ mặt khiếp sợ, tại đây không có người nào bị chấn động lớn bằng lão, miệng há rộng có thể nhét vào một quả trứng gà.

Lão còn tưởng rằng mình nhìn lầm, nhìn lại mô tả kèm theo phía sau tên xem là nhân sĩ phương nào, không sai, tiểu tử mình dạy kia từng nói qua hắn chính là người Liệt Châu Lương Đào huyện.

Tên kia... Tên gia hỏa mà mình cần phải cầm gậy nện mới chịu học kia vậy mà đã thi đậu rồi? Không chỉ thi đậu, còn thi một lần liền đoạt được Hội Nguyên?

Khiếp sợ! Vô cùng khiếp sợ, chấn động khiến đầu óc ong ong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.