Một, là Thiệu Bách Hàn. Hai, là những người còn lại.
Ngày bé Ninh Nhĩ toàn bị Thiệu Bách Hàn đè đầu cưỡi cổ. Hắn trưởng thành từ rất sớm. Khi cậu đang hí hửng ngồi trên đất vọc bùn thì hắn đã cắm cúi phá đảo các thể loại game rồi. Dạo ấy, đối với bố mẹ cậu, game gủng là thứ gì đó rất đỗi hư hỏng. E-sports thời đó chưa phổ biến, trung tâm trò chơi còn gọi là khu chơi game, nhiều thanh niên chơi bời lông bông khiến hình ảnh quán game trở nên xấu xí.
Chính Thiệu Bách Hàn đã kéo Ninh Nhĩ tới khu chơi game để “học thói xấu”.
Ngày ấy hắn thích chơi game cướp đường phố, còn cậu ham mấy game nhẹ nhàng hơn. Vì cậu chỉ có mỗi hắn là bạn, và hắn cũng chỉ làm bạn với mỗi mình cậu, nên rất nhiều lần hắn đành phải chiều theo Ninh Nhĩ mà chơi mấy game như game đánh trống Taiko no Tatsujin hay Audition.
Và lúc nào Ninh Nhĩ cũng thua sấp mặt.
Nhiều năm qua, quan niệm của bố mẹ cũng dần dần thay đổi, thỉnh thoảng cậu sẽ ghé qua trung tâm trò chơi cho khuây khỏa.
Ninh Nhĩ lẳng lặng theo chân Thiệu Bách Hàn lên trung tâm trò chơi trên tầng ba trung tâm thương mại Kim Ưng. Cậu im lặng đi sau lưng hắn, chứng kiến hắn mua xu, khua tay với chị thu ngân định chào mình, ra hiệu “Suỵt”.
Chị thu ngân thắc mắc, Ninh Nhĩ vẫn tỏ vẻ điềm nhiên, mặc dù trong lòng đã hưng phấn không thôi.
Thiệu Bách Hàn nghiêng đầu nhìn cậu: “Tớ nhớ hồi nhỏ cậu rất mê trò đánh trống. Mình làm một ván nhé?”
Thiệu Bách Hàn không biết Ninh Nhĩ mừng húm, suýt phá lên cười khà.
Bởi kỷ lục mỗi bài hát của game đánh trống trong trung tâm trò chơi này đều do cậu lập nên!
Hắn cầm hai dùi trống hòng tìm lại xúc cảm, đoạn quay sang đọc quy tắc, nhớ lại cách chơi. Ninh Nhĩ đứng cạnh cái máy, hắn bắt đầu chọn bài.
“Lâu rồi không chơi, tớ chọn bài vừa phải đã. Tiểu Nhĩ, cậu muốn chọn bài nào?”
Cậu lắc đầu: “Cậu cứ chọn theo ý cậu đi.”
Thiệu Bách Hàn chọn đại một bài ở mức vừa phải, tiếng nhạc dạo tức khắc vang lên. Nhịp đầu tiên xuất hiện, hai người đánh cùng lúc. Kế đó là nhịp thứ hai, nhịp thứ ba…
Cho tới giữa bài, hắn chưa lần nào trật nhịp. Đôi mắt hắn nhìn màn hình chăm chú, tai nghe tiếng nhạc càng lúc càng lên cao trào. Thình lình, những điểm đánh trống không đếm xuể nhảy liên tục đã xuất hiện. Thiệu Bách Hàn lỡ tay trượt mất nửa số nhịp, vậy mà bên tai hắn vẫn thùm thụp tiếng trống êm tai.
Thiệu Bách Hàn quay đầu.
Ninh Nhĩ mặc áo khoác bò, tay nắm dùi ung dung gõ từng nhát, môi tủm tỉm chẳng giấu nổi niềm vui và cặp mắt long lanh xinh đẹp.
Trái tim hắn hẫng một nhịp, ngẩn ngơ nhìn cậu.
Hiển nhiên ván này Ninh Nhĩ thắng.
Thiệu Bách Hàn không thua quá đậm, sau bao nhiêu năm trời kỹ thuật chơi của hắn vẫn khá ổn áp. Dường như chẳng bận tâm việc mình bị thua dưới tay Ninh Nhĩ, hắn nói: “Tớ nghĩ tớ bắt đầu có cảm giác tay rồi. Tiểu Nhĩ, mình chọn bài nào khó hơn đi?”
Cậu nhìn chữ “WIN” trên màn hình, đồng ý ngay tắp lự: “Ừ!”
Thiệu Bách Hàn chọn phải bài khó hơn bài trước nhiều. Ban đầu còn ráng bắt nhịp được, chứ càng về sau hắn càng không trông rõ những nhịp trống dồn dập. Hắn tỉnh bơ dừng tay, chậm rãi quay đầu nhìn Ninh Nhĩ bên cạnh. Bài hát siêu khó nhằn ở trong tay cậu thiếu niên như hóa thành vũ đạo vô cùng đơn giản. Cậu cầm chiếc dùi dài, ánh mắt chăm chú, khóe miệng nhênh nhếch, đánh trúng tất cả nhịp trống đến nỗi tưởng như các nốt nhạc đang bay lên từ bàn tay cậu.
Đôi mắt ấy đẹp đến không tưởng.
Bỏ đi bao ràng buộc của bài vở, nó chan chứa những cung bậc thư thái, vui vẻ, hăm hở khi được làm việc yêu thích.
Ngắm nhìn một Ninh Nhĩ như vậy khiến Thiệu Bách Hàn khó mà dời mắt. Từ nhỏ đến lớn, hiếm lắm cậu mới thể hiện nét mặt tràn đầy sự tự do và vui tươi, nhưng cứ hễ xuất hiện là hắn lại phải tấm tắc không thôi trước vẻ đẹp của nó. Vì lẽ đó, hắn thường rủ rê Ninh Nhĩ đi chơi game. Thời ấy hắn không hiểu lý do cho hành động của mình, nay ngẫm lại mới vỡ lẽ: Bởi vì mình muốn nhìn ngắm Tiểu Nhĩ như thế này.
Thiệu Bách Hàn chẳng thắng nổi ván nào, Ninh Nhĩ theo đà hạ đo ván hắn luôn.
Dù không rành các game khác bằng game đánh trống, nhưng cậu không phải tay mơ. Cậu thừa sức chơi mấy ván cướp đường phố với Thiệu Bách Hàn, thay vì thua thảm hại như hồi nhỏ.
Hai người chơi suốt một tiếng ròng rã, sau rốt chuyển qua chơi game bắt cá trong góc khuất của trung tâm trò chơi.
Trung tâm trò chơi không còn nhộn nhịp như mấy năm về trước, ít ai ghé qua chơi game nên hơi quạnh quẽ. Ninh Nhĩ và Thiệu Bách Hàn đứng sát một ngõ cụt nơi vách tường lõm vào, tạo thành không gian hình chữ 凹. Góc này vô cùng yên tĩnh, hiếm người qua lại.
Ninh Nhĩ giành được hàng tá phiếu: “Chơi xong ván này mình ra quầy dịch vụ tích điểm đi.”
Thiệu Bách Hàn: “Tớ không có thẻ tích điểm của chỗ này.”
“Tớ có á.”
Thiệu Bách Hàn quơ được chú cá ngừ Cali, mỉm cười nhướn mày với Ninh Nhĩ: “Hóa ra Tiểu Nhĩ hay qua trung tâm chơi game nhỉ…”
Ninh Nhĩ hết chịu nổi: “Sao cậu lại cướp cá của tớ! Bên cậu còn bao nhiêu là cá kia mà!”
Hắn đáp hùng hồn: “Tớ chỉ thích cá bên cậu thôi.”
Ninh Nhĩ thiếu điều nổi đóa tại chỗ.
Cả hai bắt đầu trò cướp cá của nhau, thuyền đánh cá đang trôi êm đềm bỗng chốc chòng chành theo màn cướp giật của hai người. Dù sao Ninh Nhĩ cũng là tay vợt cá thiện nghệ, càng lúc cậu càng cướp được nhiều cá hơn, điểm của Thiệu Bách Hàn cũng vơi bớt. Lúc sắp cướp được chú cá ngừ vây xanh, hai người nghe giọng nói bất ngờ cất lên sau lưng mình: “Tiểu Manh, cậu muốn chơi Audition không? Không thì trong trung tâm này có trò đánh trống cũng vui lắm, nhiều bạn nữ thích chơi.”
Ninh Nhĩ hốt hoảng trợn mắt. Còn chưa kịp phản ứng gì thì ai đó đã một tay nắm cổ tay cậu, một tay ôm eo cậu, kéo người qua một bên. Một tiếng Bụp khe khẽ vang lên, cậu bị đè vào chỗ lõm của góc tường chữ 凹.
Cậu ngẩng đầu, môi sượt qua cằm Thiệu Bách Hàn.
Hai người đứng hình tắp lự.
Giang Thần kinh ngạc: “Ủa, sao có trò đang chơi dở ở đây nhỉ? Nhiều phiếu thế?”
Lưu Hiểu Manh hỏi: “Trò bắt cá hả? Phiếu này dùng để làm gì?”
Cậu ta giải thích cho nữ thần: “Phiếu này dùng để đổi điểm thẻ. Trong quầy dịch vụ có rất nhiều quà lưu niệm, cũng nhờ đổi điểm từ phiếu đó. Tớ bật mí với Tiểu Manh này, trong thẻ Ninh Nhĩ có hơn hai mươi nghìn điểm lận! Nó chơi game phải gọi là siêu đỉnh, nhất là trò đánh trống, kỷ lục của tất cả bài hát trong trung tâm này đều là của nó đó.”
Ninh Nhĩ và Thiệu Bách Hàn đang nấp trong góc tường, họ đều nghe rõ mồn một câu nói của Giang Thần. Mặt cậu đỏ lựng như bị ai bắt thóp. Do đang bị Thiệu Bách Hàn đè lên tường, cậu im ỉm xoay mặt đi, không dám nhìn trực diện.
Khổ nỗi Giang Thần và Lưu Hiểu Manh cứ đứng đó mãi.
Cậu ta ngồi xuống, tay cầm tay chỉ cho cô bạn cách bắt cá. Nghe giọng đối thoại đùa vui của hai người, tim Ninh Nhĩ đập nhanh hơn bao giờ hết. Cậu muốn thoát khỏi cái ôm của Thiệu Bách Hàn nhưng hắn thình lình cúi đầu, nhìn cậu bằng ánh mắt sâu thẳm: “Tiểu Nhĩ… Không gian này hẹp, cậu mà cựa quậy nữa… sẽ bị họ phát hiện.” Giọng hắn khàn khàn, vẻ mặt là lạ.
Góc chữ 凹 hẹp thật, Thiệu Bách Hàn phải đổ gần như cả người lên Ninh Nhĩ mới tránh khỏi tầm mắt của bọn Giang Thần, mà cái chính là sợ Lưu Hiểu Manh phát hiện ra.
Ninh Nhĩ cúi đầu im thin thít, lồng ngực đôi bên cận kề sít sao. Dần dần, cánh tay trái nắm cổ tay cậu trượt xuống, ôm lấy eo cậu. Ở không gian nhỏ hẹp này, ngay cả tiếng hít thở của nhau cũng rõ mười mươi.
Lắng nghe tiếng tim đập từ từ tăng tốc của hắn, Ninh Nhĩ kìm lòng không đậu ngẩng đầu, hai tay chậm rãi ôm hắn, thầm thì: “Cẩn thận, kẻo… kẻo lọt ra ngoài.”
Thiệu Bách Hàn siết tay, nhìn cậu thiếu niên ngây thơ, cắn răng dằn dục vọng đang hừng hực bốc lên ở thân dưới: “Ừ…”
Hai người gần như phải ôm siết lấy nhau mới tránh khỏi Giang Thần và Lưu Hiểu Manh được.
Cô nàng nán lại trò bắt cá rất lâu, chơi từ ván này sang ván khác. Ninh Nhĩ đã căng thẳng đến nín thở, tay ôm khư khư eo Thiệu Bách Hàn. Hắn đột nhiên gác cằm lên vai cậu làm lưng cậu căng ra như dây đàn.
Hắn cất giọng trầm khàn: “… Tớ hơi mệt. Tiểu Nhĩ cho tớ dựa một lúc nhé, được không nào?”
Ninh Nhĩ chỉ biết gật đầu.
Ngón tay Thiệu Bách Hàn run run, vùi mặt trong hõm cổ nhẵn mịn của Ninh Nhĩ, há mồm thở lấy thở để. Hắn phát điên hít hà hơi thở đến từ Ninh Nhĩ, luồng hơi nóng phả hầm hập trên cổ cậu khiến lông tơ cậu dựng đứng, mặt đỏ chín vì ngượng.
“Tiểu Manh, muốn sang chơi trò đánh trống không? Tớ không chơi giỏi bằng Ninh Nhĩ nhưng cũng rành lắm.”
“Ừ.”
Tiếng chân rời đi của hai người vang lên.
Thiệu Bách Hàn vẫn vùi mặt trên hõm cổ Ninh Nhĩ, ôm ghì lấy cậu. Ninh Nhĩ được ôm hết đường cựa quậy, không tài nào đẩy hắn ra nổi. Cuối cùng, cậu lấy hết sức gọi: “Thiệu Bách Hàn…”
Bọn Giang Thần đã đi xa, Ninh Nhĩ và Thiệu Bách Hàn vẫn chui rúc xó nọ không ra.
Bầu không khí mờ ám vương vấn mãi, tạo thứ hơi thở lạ kỳ. Tiếng hít thở của Thiệu Bách Hàn trở nên dồn dập, Ninh Nhĩ cũng luống cuống không biết đặt tay đặt chân ở đâu cho phải.
Chẳng ai biết đã qua bao lâu, hắn bỗng khàn giọng gọi: “Tiểu Nhĩ à…”
Ninh Nhĩ ngó lơ hắn, cậu cúi đầu, dằn nỗi tủi hờn trong giọng nói mình: “Lần này về Thượng Hải… tại sao cậu không báo với tớ một tiếng?”
Ngay hôm hắn đi, cậu đã muốn hỏi câu này rồi.
Tám năm trước Thiệu Bách Hàn biến mất là vì bố mẹ hắn ép hắn đi. Cậu không trách hắn, chỉ thấy buồn và hụt hẫng thôi. Nhưng hắn lại lần nữa ra đi không nói một lời. Lúc gặp lại, hắn chăm chăm thả thính Lưu Hiểu Manh, chẳng nhắc tới chuyện rời đi chút nào.
Ninh Nhĩ nín nhịn lâu như vậy, đợi chờ lâu như vậy, đắn đo lâu như vậy, cuối cùng vẫn hỏi ra thành câu.
Nghe lời thắc mắc ấy, Thiệu Bách Hàn im bặt.
Bầu không khí đẹp đẽ vừa nãy tức thì biến tan, hắn chầm chậm thả cánh tay đang ôm siết cậu. Ninh Nhĩ hoang mang ngước nhìn hắn. Bộp! Thiệu Bách Hàn đập tay lên tường làm cậu giật bắn. Vẻ mặt hắn khá đáng sợ, nhưng chẳng mấy đã về như bình thường. Hắn săm soi cậu thật nghiêm túc, gằn từng chữ một: “Tiểu Nhĩ, Thượng Hải không phải nhà của tớ. Tớ không hề về nơi đó, có việc mới phải đi thôi. Nhà tớ ở đây, cậu hiểu không?”
Ninh Nhĩ ngỡ ngàng gật đầu.
Hắn dần nhếch môi cười, chôn sâu dục vọng trong đôi mắt, thấp giọng thủ thỉ: “Từ nay hễ khi nào phải đi Thượng Hải, tớ sẽ báo trước với cậu. Vốn dĩ tớ không muốn cho cậu biết, ai ngờ cậu biết rồi. Cậu sang nhà tớ tìm tớ phải không? Tớ đoán xem nào, cậu sang đưa bài vở cho tớ để tớ chép chứ gì?”
Ninh Nhĩ cả thẹn khi bị đoán trúng chóc, đẩy Thiệu Bách Hàn: “Tưởng bở vừa thôi!”