Bản Tình Ca Nhỏ - Mạc Thần Hoan

Chương 5: Tớ là Thỏ Tiểu Nhĩ, cậu muốn nói chuyện với tớ không?



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Động tác hất tay Thiệu Bách Hàn khá là đột ngột và mạnh mẽ. Việc Ninh Nhĩ bất thình lình phản ứng kiểu đó làm cả Thiệu Bách Hàn lẫn đám học sinh đang hú hét xung quanh cũng ngớ người.

Lát sau, nụ cười trên mặt hắn tắt lịm triệt để: “Tớ nói là tớ sẽ luyện bóng rổ giúp cậu.”

Ninh Nhĩ mím môi không nói gì.

Thiệu Bách Hàn đứng ngoài cửa sổ, thẳng người dậy. Hắn cao hơn Ninh Nhĩ nửa cái đầu, khi không cười trông hơi lạnh lùng. Hắn cứ im ỉm nhìn cậu, nhìn mãi nhìn mãi, bờ môi chợt giãn ra, nét mặt cũng nhu hòa hẳn đi. Hắn dịu giọng, kéo tay Ninh Nhĩ: “Thôi nào, tối nay tan học tớ dạy cậu chơi nhé.”

“Tớ không muốn!”

Biểu cảm của Thiệu Bách Hàn tức thì sượng ngắt.

Reng reng reng.

Tiếng chuông vào học đột nhiên reo lên. Thiệu Bách Hàn vẫn nhìn Ninh Nhĩ cho đến tận khi bạn cùng lớp 6 lôi hắn đi.

Giáo viên dạy tiết tiếp theo của lớp 4 vẫn chưa đến, lớp phó Thể dục vẫn chưa đi. Cậu ta nhìn Ninh Nhĩ và Thiệu Bách Hàn cứ đứng giằng co mà thấy ngại. Nhân lúc giáo viên còn chưa tới, cậu ta dè dặt hỏi: “Ninh Nhĩ à, mày có muốn tham gia không? Nếu không muốn thật thì tao xóa tên mày cũng được.”

Ninh Nhĩ thấy lớp phó Thể dục đã viết tên mình lên danh sách bèn đắn đo một lát, lắc đầu: “Thôi khỏi, tao tham gia. Đây là hoạt động tập thể cuối cùng của lớp mình, tao sẽ nỗ lực.”

Lớp phó Thể dục phấn chấn: “Được. Nếu mày tham gia thì lớp mình sẽ là tham gia cả lớp luôn.”

Ninh Nhĩ cười mỉm: “Tao sẽ cố gắng không gây cản trở cho lớp mình.”

“Chốt vậy nhé!”

Tiết này là tiết của thầy dạy Văn. Thầy dạy Văn lớp 4 là một giáo viên đứng tuổi, dạy trầm lắm, đám học trò có làm việc riêng ở dưới cũng không nhắc, chỉ đứng yên trên bục giảng đọc quyển sách giáo khoa của mình.

Giang Thần len lén chọt tay Ninh Nhĩ: “Mày… giận thật hả?”

Ninh Nhĩ quay đầu nhìn cậu ta bèn thấy cậu ta đang nháy mắt ra hiệu với mình. Cậu ngộ ra ý của Giang Thần ngay, cụp mắt xuống, đáp bằng giọng đều đều: “Tao không giận.”

Giang Thần là đại diện cho kiểu người tứ chi phát triển, suy nghĩ đơn giản. Cậu ta chẳng mảy may nghi ngờ, cười khà khà: “Mày thân với cái thằng chuyển trường đó ghê nha. Ninh Nhĩ ơi, lai lịch nó thế nào, chơi bóng rổ đỉnh lắm hả? Nhưng làm gì có cái chuyện giỏi hơn tao cơ chứ. Tao là MVP đứng đầu toàn trường ở giải bóng rổ học kì trước đấy!”

(*MVP: Most Valuable Player – Cầu thủ xuất sắc nhất.)

Đúng là Giang Thần chơi thể thao tốt thật, nhưng tiếc là trừ cậu ta ra, những thành viên còn lại của lớp 4 đều còn khuya mới bì kịp lớp 6, cho nên không thể giành được quán quân.

Giang Thần chẳng hề nghĩ đến chuyện nghe được câu trả lời từ Ninh Nhĩ. Cậu ta cứ ra sức thổi phồng chuyện mình đánh bóng đỉnh biết chừng nào, nếu 1v1 thì tuyệt đối sẽ hạ đo ván Tứ Đại Thiên Vương của lớp 6 luôn, còn có thể đánh cho Thiệu Bách Hàn thua thảm hại.

“Cao thủ toàn cô đơn như tao thôi! Tao thấy tuần này tao lại phải gánh cả đội rồi. Yên tâm đi, lớp 4 mình có tao ở đây, dù không đọ nổi lớp 6 – mà nếu bốc thăm trúng chúng nó thật – thì tao sẽ thu hẹp chênh lệch tỉ số, cố gắng chỉ thua 10 điểm thôi.”

Ninh Nhĩ cầm bút mực bắt đầu xoay khẽ. Đầu cậu nhớ lại vẻ mặt của Thiệu Bách Hàn ban nãy, không nghe Giang Thần nói gì.

“Không phải tao chém gió đâu, tao thật sự chả để thằng nào bên lớp 6 vào mắt cả.”

Bỗng câu này lọt vào tai. Cạch, chiếc bút mực trong tay Ninh Nhĩ rớt xuống bàn. Cậu chưa nghĩ gì nhiều đã quay đầu sang phản bác: “Mày thua xa Thiệu Bách Hàn!”

Giang Thần: “Hở?!”

Ninh Nhĩ thốt câu đó xong thì cầm cái bút mực rơi chỏng chơ trên bàn lên, đưa mắt thẫn thờ nhìn ra phía trước, lẳng lặng xoay bút.

Giang Thần ngồi cạnh tìm hết mọi cách để hỏi cho ra nhẽ mà cậu chả đáp, cứ thả hồn trên mây. Mãi sau, cậu ta phát hờn Hừ một tiếng, lầu bà lầu bầu: “Bộ chẳng phải mày với thằng bạn chuyển trường kia bất hòa với nhau à, thế mà còn khen nó chơi bóng tốt. Chỉ thấy người mới cười, nào ai biết người cũ khóc. Có thằng bạn chuyển trường đó rồi thì khỏi chơi với tao nha, đồ trăng hoa!”

Câu này cũng được Ninh Nhĩ nghe vào tai, cậu mắc cỡ mà mặt đỏ rần rần. Cậu rất muốn nói cho Giang Thần nghe là cụm “trăng hoa” không được dùng như vậy, hơn nữa tính theo thời gian thì Thiệu Bách Hàn mới là người cũ, còn Giang Thần là người mới cơ.

Ngay lúc này, Giang Thần vỗ tay cái bép: “À phải, mày quen thằng kia từ bảy đời rồi, tao mới là người mới, còn nó là người cũ của mày!”

Phực.

Lần này mặt Ninh Nhĩ đỏ lựng toàn tập.

Thiệu Bách Hàn không phải người cũ của tao!

Song Ninh Nhĩ chỉ biết nói câu này trong bụng mà thôi, chứ bảo cậu đi phản bác Giang Thần thì cậu không làm được.

Lúc sắp tan học, cậu mượn bóng rổ từ chỗ Giang Thần. Cậu ta hỏi: “Mày mượn làm gì?”

Ninh Nhĩ đáp bằng giọng đương nhiên: “Tao muốn đi tập bóng.”

Cậu ta hào hứng hẳn: “Ủa, đi tập thật à? Nào nào nào, tao cũng tập. Có cầu thủ xuất sắc của trường Yến Trung là tao đây, tao đảm bảo sẽ huấn luyện cho mày thành cao thủ!”

Nửa tiếng sau, Giang Thần trưng gương mặt tuyệt vọng ngồi bệt xuống sân bóng, ngước mắt nhìn Ninh Nhĩ.

“Ninh hotboy ơi, tao phục rồi phục rồi, tao phục sát đất rồi, mày ngồi yên đó cho tao lạy mày được không. Tao không dạy xuể! Hay là tao thương lượng với lớp phó Thể dục cho mày lên sân cuối cùng nhé, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến điểm lớp mình.”

Nghe vậy, Ninh Nhĩ im lặng cắn răng, ôm khư khư quả bóng rổ vào lòng.

Ngón trỏ phải của cậu bị rách da, rươm rướm máu – đó là vết thương cậu bất cẩn xây xát lúc ngã xuống đất. Chỗ chảy máu nằm ở mặt trong ngón tay, Giang Thần không để ý đến, Ninh Nhĩ cũng không muốn nói cho cậu ta biết.

Cậu ôm bóng làm thinh một chốc, đoạn ngẩng đầu nói: “Vậy tao sẽ tự tập một mình. Giang Thần, mày về đi.”

Giang Thần hơi lưỡng lự: “Mày tập một mình có ổn không đó…”

Ninh Nhĩ gật đầu: “Đương nhiên là được chứ. Tập bóng thôi mà, đâu phải đi đánh nhau.”

Nghe rất hợp lí, giờ trời đã sẩm tối, Giang Thần phải về nhà. Cậu ta phủi mông đứng dậy, nhớ tới một chuyện: “À phải, cái thằng chuyển trường lớp 6 kia bảo sẽ đặc huấn cho mày mà. Nó đâu? Sao tan học lại chả thấy mặt mũi đâu cả, cũng không đến tìm mày.”

Ninh Nhĩ sững người, mặt vẫn tỉnh rụi: “Tao không thân với cậu ấy lắm, không muốn cậu ấy dạy tao.”

Giang Thần không biết mối quan hệ giữa Ninh Nhĩ và Thiệu Bách Hàn, bèn xem lời cậu nói là thật. Vì vậy, cậu ta vẫy tay với Ninh Nhĩ, cười tươi rói: “Thế tao đi về trước nha. Ninh Nhĩ à, trời sắp tối om rồi, mày cũng về nhà sớm nhé, đừng tập lâu quá. Chỉ là một hoạt động tập thể thôi mà, lớp mình cũng không cần giải Nhất, mày đừng đặt nặng.”

Ninh Nhĩ: “Tao biết rồi.”

Giang Thần đi rồi, Ninh Nhĩ bèn ôm bóng đi đến khu vực ném ba điểm, hai tay giơ bóng lên, tập trung nhìn khung bóng rổ, ngắm chuẩn.

Bịch.

Bóng không trúng rổ. Cậu chạy tới nhặt bóng lên, lại úp bóng vào rổ.

Trường Yến Trung đề xướng dương quang giáo dục*. Trừ những học sinh nội trú ra thì trong số những học sinh ngoại trú, chỉ có lớp 12 là bắt buộc phải học các lớp tự học, còn lớp 10 và lớp 11 thì không.

(*Dương quang giáo dục: Tức là một kiểu giáo dục hi vọng mỗi một học sinh đều có cơ hội học tập dưới ánh mặt trời ấm áp, tính cách cá nhân được tôn trọng tạo điều kiện cho sức khỏe và tinh thần được chăm chút, trở thành một con người toàn diện. Cách giáo dục này bao gồm cơ sở vật chất đẹp, hài hòa đầy sức sống; thực thi chủ trương giáo dục lành mạnh, lạc quan, tự học, bồi dưỡng những nhân tài về cách học, tính tự chủ và khỏe mạnh; thu hẹp khoảng cách giữa thầy cô và học trò, nâng cao thái độ tiến thủ, lạc quan trong cuộc sống.)

Đã tan học được một tiếng, số học sinh chơi trên sân bóng rổ càng lúc càng vơi đi. Đến bảy rưỡi tối, trên sân thể dục trống huơ trống hoác chỉ có một chàng trai cao gầy ném rổ hết lần này đến lần khác, cũng đi nhặt bóng không ngơi tay.

Thiệu Bách Hàn ngồi trên bay window*, dựa lưng vào tấm đệm mềm mại, cúi đầu chơi chiếc PSP mới nhất. Ngón tay hắn bấm máy chơi game nhoay nhoáy, hạ đo ván nhân vật trong game liên tục. Mãi đến khi trên màn hình hiện lên dòng chữ WIN, hắn mới chán chường vứt máy lên sofa, cất bước vào bếp rót nước uống.

(*Bay window:

bay_windows22

Đúng lúc bà Thiệu ra ngoài đổ rác về, thấy Thiệu Bách Hàn uống nước bèn nói: “Ban nãy bà xuống dưới thì gặp Tiểu Nhĩ. Tiểu Hàn à, cháu không về với Tiểu Nhĩ hả? Chẳng phải hôm qua cháu về cùng Tiểu Nhĩ sao, sao hôm nay không về với nhau?”

Thiệu Bách Hàn nghe vậy bèn đứng hình, lát sau mới điềm nhiên đáp: “Chắc cậu ấy lại chấm bài giúp giáo viên dạy Toán dạy Văn chứ gì. Mà tại sao ngày nào cháu cũng phải đợi cậu ấy về nhà chứ, cháu còn bao việc.”

Bà Thiệu ngạc nhiên nhìn cháu nội mình, đang định nói gì đó thì hắn đã xoay người về phòng, đóng cửa phòng cái sầm.

Sáng hôm sau, Ninh Nhĩ rề rà mãi, đến khi sắp muộn rồi mới đi học.

Cậu mở cửa ra, nhìn ra nhà đối diện một cách thấp thỏm nhưng cũng đầy mong ngóng, thế mà chẳng có ai.

Người ấy không dựa cửa, nói với cậu là “Cậu bị muộn rồi.”

Đôi mắt Ninh Nhĩ toát lên vẻ thất vọng, song đã không còn kịp nữa, cậu cuống cuồng chạy đến trường.

Thiệu Bách Hàn rất nhỏ mọn, rất rất nhỏ mọn. Cậu đã biết điều đó từ lâu.

Hồi bé có một lần Ninh Nhĩ và Thiệu Bách Hàn cùng làm bài tập hè, bao gồm cả làm báo tường. Hai nhà sát rạt nhau nên hai đứa bèn lựa một ngày xúm lại cùng làm báo. Khi trường khai giảng, tờ báo tường của Ninh Nhĩ được giáo viên khen nức nở, còn nộp lên trường tham gia một cuộc thi báo tường nhỏ, đoạt giải Nhất. Tờ báo của Thiệu Bách Hàn được làm qua loa cho xong, giáo viên nhận xét hời hợt đôi câu là thôi.

Tưởng rằng chuyện sẽ cứ thế mà qua, không phải chuyện gì to tát.

Ai ngờ nửa năm sau, vào kì nghỉ Đông năm đó, Ninh Nhĩ đang định làm báo tường với Thiệu Bách Hàn thì nhóc lạnh mặt nhìn bé: “Tớ làm xong lâu rồi.”

Sau đó đi học lại, tờ báo của Thiệu Bách Hàn được chăm chút rất tỉ mỉ, hình như thầy còn bảo là được thiết kế bằng PS và một đống phần mềm gì đó mà Ninh Nhĩ chưa nghe bao giờ, khen nhóc hết cỡ.

Khi tan học về nhà với nhau, nhóc nhìn Ninh Nhĩ với vẻ đắc chí, nhếch miệng: “Tờ báo của tớ đẹp chứ?”

Ninh Nhĩ chớp mắt nhìn cậu nhóc.

Thiệu Bách Hàn hơi quạu, lại hỏi lần nữa: “Đẹp không?”

Ninh Nhĩ khờ khạo gật đầu cái rụp: “Có. Cậu giỏi lắm Thiệu Bách Hàn ơi!”

Thiệu Bách Hàn làm thinh, thế nhưng hôm ấy về nhà tâm trạng nhóc phơi phới lắm, còn nghe thầy lời thầy dặn các bạn phải dắt tay nhau trên đường đi học về nữa. Đó là lần đầu tiên nhóc dắt tay Ninh Nhĩ đi qua mấy con đường liền.

Sau này, Thiệu Bách Hàn bỗng dưng biến mất, ngày nào Ninh Nhĩ cũng nghĩ hay là mình làm chuyện gì khiến cậu ấy giận nên mới bỏ đi. Đến sau khi cậu lớn hơn chun chút mới biết được từ chỗ bố mẹ là Thiệu Bách Hàn được bố mẹ nhóc đón về đột ngột, và cậu biết việc nhóc bỏ đi không liên quan đến mình.

Song, tại thời điểm đó cậu đã ghi tạc rất kĩ tất thảy những chuyện xảy ra giữa cậu và Thiệu Bách Hàn rồi, hễ nhắm mắt là lại nhớ đến cảm giác năm ấy Thiệu Bách Hàn dắt tay mình. Trông hắn hệt như một chàng hoàng tử nhỏ đầy kiêu kì, tỏa sáng và thông minh. Cậu đi đằng sau hắn, thấy thích ơi là thích.

Đang ngồi học mà Ninh Nhĩ lại nhớ tới chuyện thuở tấm bé nên hơi thất thần.

Thầy dạy Hóa ho khan vài tiếng trên bục giảng, Giang Thần nhanh tay chọt Ninh Nhĩ, cậu chợt hoàn hồn.

Cậu ta nhỏ giọng hỏi: “Đêm qua mày không tập lâu chứ?”

Ninh Nhĩ lắc đầu: “Không lâu đâu.” Chỉ ba tiếng thôi.

Cậu ta cười khì, không hỏi nữa.

Tối đến khi tan học, Giang Thần đang định đi tập bóng với Ninh Nhĩ thì nhận tin nhắn của mẹ. Cậu ta chắp hai tay thành hình chữ thập, xin lỗi cậu rối rít: “Cô út nhà tao sắp sinh. Ninh Nhĩ à, mẹ tao đã đến tận cổng trường rồi, mẹ muốn chở tao đến bệnh viện. Tao xin lỗi nhé, tao không chơi với mày được rồi. Mai đi, mai tao sẽ tập với mày.”

Ninh Nhĩ đáp ngay: “Không sao đâu, mày đi thăm cô út đi.”

Giang Thần sốt ruột đi về, Ninh Nhĩ ôm bóng rổ, lại đi ra sân một mình.

Chỉ còn hai ngày nữa là đến trận vòng loại bóng rổ lớp 10, đội bóng lớp 6 mở một cuộc họp ngắn. Tứ Đại Thiên Vương đứng trên bục giảng nói rõ chiến thuật chơi mà cả hội nghiên cứu ra, Thiệu Bách Hàn chán đời ngồi bên cửa sổ chơi điện thoại.

“Lớp ta đã giành được giải Nhất ở học kì trước, mục tiêu lần này cũng vậy, chính là hạng Nhất! Chúng mày không phải lo, thực lực lớp ta rõ như ban ngày, vả lại học kì này có Thiệu Bách Hàn với kĩ thuật chơi bóng cực kì hay, chúng ta nhất định sẽ đoạt được giải quán quân.”

“Giang Thần lớp 4 chơi giỏi lắm, thằng ba, mày nhớ để ý đấy. Nếu lúc đấu vòng loại bốc thăm trúng lớp bọn nó thì mày với thằng tư giám sát nó thật chặt.”

“Ha ha, ngoài thằng Giang Thần với Lý Hiểu Thông thì mấy đứa khác của lớp 4 toàn gà mờ cả thôi. Mà hình như lớp bọn nó đã biết mình không lấy được quán quân nên bảo cả lớp sẽ dự thi cơ. Đến cả cái thằng Ninh Nhĩ kia cũng đăng kí muốn lên sân nữa là.”

Động tác chơi điện thoại của Thiệu Bách Hàn dừng lại. Hắn nhíu mày ngước mắt nhìn đám con trai đứng cách đó không xa, môi nhếch lên nhưng chẳng nói gì.

“Mày đừng nhắc tới còn hơn, Ninh Nhĩ kia nhìn thì ẻo lả yếu đuối nhưng chịu khó lắm đấy. Đêm qua tao đến trường lấy đồ, tám giờ hơn rồi mà nó vẫn đứng một mình trên sân. Chúng mày biết nó đang làm gì không? Nó đang tập bóng rổ đó!”

Sầm!

“Mày nói gì? Đêm qua Ninh Nhĩ về nhà muộn không phải vì chấm bài mà là tập bóng?”

Thiệu Bách Hàn chân dài, đạp ngã một cái ghế, đi vài bước là đến trước mặt nam sinh đang nói dở, túm cổ áo cậu ta.

Cậu ta không biết mình nói sai cái gì mà bỗng dưng Thiệu Bách Hàn nổi nóng đến mức đó. Cậu ta nơm nớp run người, ấp a ấp úng: “Đúng… Đúng vậy. Đêm qua tao thấy hơn tám giờ rồi mà nó vẫn ở trường tập bóng. Cơ… cơ mà tao không biết nó tập được bao lâu rồi, có khi bảy giờ hơn nó mới đến tập cũng nên?”

Thiệu Bách Hàn đấm một cú lên tường, mạnh khủng khiếp đến nỗi cậu chàng kia run bắn. Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt lạnh như tiền lẳng lặng nhìn cậu ta, gằn từng tiếng một: “Từ khi tan học cậu ấy đã bắt đầu tập rồi, cậu ấy không về nhà!” Nói xong, Thiệu Bách Hàn còn chưa xách cặp lên thì đã xoay người chạy ra cửa lớp.

Khi đi đến cửa, hắn quay phắt đầu lại, nhìn nam sinh ban nãy, cười lạnh: “Ninh Nhĩ không ẻo lả, cậu ấy cừ lắm. Nếu để tao nghe mày nói cậu ấy ẻo lả lần nữa… Mày cứ thử coi.”

Dứt lời xong, Thiệu Bách Hàn chạy vèo ra khỏi lớp 6.

Đợi đến khi hắn đi được mấy phút rồi, cái cậu bị hắn đe dọa mới thở phào một hơi, ngồi bệt xuống ghế. Cậu ta cả giận: “Thiệu Bách Hàn có ý gì! Nó là người lớp 6 mình mà, sao lại mắng tao chỉ vì thằng ẻo lả lớp 4 kia chứ. Nó bị điên chắc!”

Anh đại trong Tứ Đại Thiên Vương liếc cậu ta đầy thâm ý, đoạn đi tới, vỗ vai cậu ta: “Mày nói có lý đấy, tao ủng hộ mày đi tẩn Thiệu Bách Hàn một trận.”

“Làm… Làm sao tao đánh lại nó chứ?”

Anh đại nhún vai: “Mày không đánh lại nó, vậy khi nó khen Ninh Nhĩ rất cừ thì mày có tư cách gì mà gọi cậu ta là ẻo lả? Mấy ngày nay bài tập cả khối nhiều như núi mà cậu ta vẫn có thể tập bóng suốt ba tiếng đồng hồ ở trường. Hôm đó tao tận mắt chứng kiến Thiệu Bách Hàn đăng kí giúp cậu ta, bản thân cậu ta vốn không muốn tham gia đâu. Chuyện người khác mà cậu ta sẵn sàng gánh tránh nhiệm, nỗ lực tập luyện, còn mày có thể tập bóng suốt ba tiếng không? Không được thì im.”

Cậu ta còn muốn cãi bướng thêm dăm ba câu thì anh đại triển lãm cơ bắp trên cánh tay cho đã mắt. Cậu ta im thin thít cúi đầu, lí nhí: “Thôi được, thằng ẻo l… Thằng Ninh Nhĩ lớp 4 kia cừ lắm.”

“Đúng rồi còn gì, ha ha. Nào, chúng ta bàn tiếp đi, trận đầu ai lên sân, ai làm dự bị?”

Thiệu Bách Hàn chạy như điên từ dãy phòng học đến sân thể dục.

Hiện tại đã hơn bảy giờ tối, trời tối mịt, người trên sân rất ít. Hắn còn chưa tiến lại gần thì đã nghe thấy tiếng bình bịch từ rất xa. Thiệu Bách Hàn nhìn qua tấm cửa sắt của sân thể dục thì thấy một cậu thiếu niên gầy gầy nhảy bật lên, hai tay gập về phía trước, ném thành một đường cong tuyệt vời. Quả bóng bay vèo, rơi trúng rổ.

Ninh Nhĩ không hề nghỉ ngơi, bóng vừa rơi xuống là cậu lại chạy tới nhặt lên, đứng ở vạch phạt bóng, bắt đầu ném rổ.

Thiệu Bách Hàn siết tay thành nắm đấm, im lặng theo dõi.

Lại là một cú ném bóng chuẩn không cần chỉnh. Lần này, bóng rổ bất cẩn chạm phải vành rổ, khi rơi bị bật ra xa hơn. Ninh Nhĩ nhanh chân chạy đi nhặt bóng thì thấy nó đang dừng trước một đôi giày chơi bóng màu đen đẹp tuyệt của Nike. Chủ nhân đôi giày đá mũi chân, quả bóng bật lên một cái rồi bay lên không, hắn bắt được bằng một tay.

Cả người Ninh Nhĩ chợt cứng đờ, cậu ngẩng đầu lên.

Thiệu Bách Hàn một tay cầm bóng, nhìn cậu mà chẳng nói một câu.

Nỗi ấm ức và mất mặt chẳng biết từ đâu ra dâng lên trong lòng. Ninh Nhĩ không biết mình đang ấm ức vì điều gì, nhưng cậu thấy rất mất mặt khi để Thiệu Bách Hàn trông thấy dáng vẻ hiện giờ của mình.

Ninh Nhĩ mím môi, đi lên trước, giật quả bóng từ tay hắn, xoay người đi.

Hình như hắn cũng không ngờ Ninh Nhĩ lại quyết đoán đến thế. Hắn thấy Ninh Nhĩ đã đi được 2 m rồi.

“Tiểu Nhĩ.”

Ninh Nhĩ tiếp tục dạm bước, chả thèm để ý đến hắn.

“Tiểu Nhĩ!”

Tiếng gọi này rất to, ngay cả đám học sinh đang chơi bóng ở mấy sân xa xa cũng xoay người nhìn về phía này.

Ninh Nhĩ trưng bản mặt không thay đổi ngoái đầu lại, môi hé ra định quát hắn đi. Nhưng cậu vừa mới quay đầu thì đã thấy Thiệu Bách Hàn giơ ngón trỏ và ngón giữa lên, đặt trên đỉnh đầu mình như tai thỏ, đoạn nghiêng đầu sang một bên, vừa nói vừa gập ngón.

“Tớ là Thỏ Tiểu Nhĩ, cậu muốn nói chuyện với tớ không?”

“Phụt.”

Cuối cùng Ninh Nhĩ cũng hết nhịn nổi mà phì cười thành tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.