Bản Tình Ca Nhỏ

Chương 8



Ngày 09 bắt đầu nhập học quân sự, đây chính là ngày nóng nhất trong tháng chín. Đại khái còn khoảng mười ngày nữa mới lập thu, nhưng với thời tiết ở Nam Thành, đến khi ấy cái khô nóng vẫn kéo dài, muốn mát mẻ thật sự, có lẽ phải đợi sang tháng mười.

Mùa hè năm 09 đến rất sớm, cái nắng nóng oi ả cũng đáng sợ hơn rất nhiều, cả người giống như bị mạng nhện vây chặt, vùng vẫy hoài chẳng thoát, động một chút là người đầy mồ hôi.

Trong sân tập, tân sinh viên không ngừng hô to khẩu hiệu, thi thoảng lại có tiếng huýt còi vang lên, sĩ quan huấn luyện mặc một chiếc áo ngắn tay, lưng đã sớm ướt đẫm, chiếc áo rằn ri màu xanh nhạt nay bị nhuộm thành xanh thẫm.

Tô Tần giơ tay lên lau mồ hôi, che đi ánh nắng chói chang trước mặt. Đầu bên kia có tiếng rít gào của sĩ quan, “Bên kia! Chưa nói nghỉ chưa thể động.”

Tô Tần không khỏi hoảng sợ, “A, rõ!”

Cậu lập tức thả tay xuống làm tư thế đứng nghiêm ngay ngắn, tay đặt sát mép quần, hai đầu gối khép lại, lưng thẳng tắp, vai mở ra. Cậu lẩm nhẩm nội quy trong đầu, lại len lén đưa mắt nhìn vị sĩ quan đang khoanh tay đứng phía trước.

Lần này có tổng cộng mười lăm người sĩ quan, nam sinh nữ sinh đứng cách xa nhau, các khoa đứng lẫn lộn hết cả, một vị huấn luyện đi chỉnh tư thế của từng người, cả sân tập toàn sinh viên mặc đồ rằn ri xanh biếc, có người bởi vì cỡ quần áo quá lớn, mặc trên người thành rộng thùng thình.

Phụ trách nhóm Tô Tần là một vị sĩ quan hơn hai lăm tuổi, da phơi nắng rất đen, đôi mắt lớn có thần, đầu đội mũ, chiếc áo ngắn tay ôm lấy đường cong cơ thể, tuy nhiên không cao lắm, áng chừng tầm mét bảy.

Người kia dường như cũng cảm nhận được Tô Tần đang quan sát nên đưa mắt nhìn về phía cậu, hai người nhìn nhau, ve sầu trên cây kêu không ngớt. Tô Tần đột nhiên cảm thấy nắng hôm nay có hơi chói chang, nếu không vì sao gương mặt của sĩ quan lại mơ hồ như thế, còn chưa kịp hoàn hồn, cậu đã nghe thấy một tiếng kêu sợ hãi bên cạnh, trước mắt tối đen.

Đây là lần đầu tiên Tô Tần bị ngất, còn tưởng giống như trong TV, lúc tỉnh lại bản thân đang nằm trong phòng y tế hoặc bệnh viện rồi. Không ngờ lúc ý thức quay về, cậu vẫn còn nằm trên mặt đất, chỉ ngất trong vài giây ngắn ngủi mà thôi. Gương mặt vị sĩ quan hiện lên trước mắt, anh ta kéo cậu lên trên lưng, nói: “Mọi người nghỉ.”

Sinh viên làm động tác thôi, vị sĩ quan cõng Tô Tần ra khỏi sân tập, đi tới chỗ bóng râm thì đặt cậu xuống, đưa cho cậu một chai nước khoáng.

“Uống chút đi.”

“Cảm ơn..” Tô Tần có chút mất mặt, uống một hơi hết nửa chai, cảm thấy thanh tỉnh hơn chút ít, nhưng rồi cũng thấy đầu ong ong.

Vị sĩ quan ngồi xổm xuống, nhìn cậu đầy dò xét, “Thấy sao rồi? Có cần phải tới phòng y tế không?”

“Không cần.” Tô Tần lắc đầu, lắc xong lại thấy choáng váng, đầu giống như bị đun nóng, chỉ thấy mọi vật đều nhợt nhạt nhức mắt.

Người kia gật đầu, “Vậy cậu nghỉ ngơi một chút đi.”

Nói rồi quay về đội ngũ.

Cách đó không xa có người cười cười, Tô Tần quay đầu, thấy có mấy nam sinh cao to đi qua sân tập, cầm đầu chính là người cậu mới gặp cách đây không lâu, Mẫu Trần Hạo, hai tay anh ta đút túi quần, mặc áo ba lỗ có kẻ ngang, trên cổ còn đeo một chiếc vòng bạc. Mấy tân sinh viên cũng hướng nhìn anh ta, bởi vì là nam sinh học viện nghệ thuật, thiên biểu diễn nên tướng mạo không tồi, ví dụ như Mẫu Trần Hạo, tuy rằng tính cách anh ta quả thật rất khó ưa, nhưng với vẻ bề ngoài kia thì có thể lừa được không ít người.

“Người té xỉu đầu tiên trong năm nay lại là con trai.” Giọng Mẫu Trần Hạo hơi lớn, cố ý nói: “Bọn con trai bây giờ bị làm sao vậy? Yếu hơn cả con gái sao?”

Mọi người cười phụ họa, Mẫu Trần Hạo hướng Tô Tần tặng một nụ hôn gió, sau đó lại dẫn đám người kia tiêu sái rời đi.

Tô Tần mặt vô biểu tình quay đầu lại, vừa hay thấy vị sĩ quan kia đang nhìn chằm chằm. Cậu có chút xấu hổ, đứng lên vỗ vỗ quần, đi lên phía trước nói: “Sĩ quan, em không sao.”

Vị sĩ quan kia nhìn gương mặt phớt hồng của cậu nửa ngày, sau đó gật đầu để cậu quay về vị trí.

Đứng nghỉ nghiêm một lúc, sau đó lại một lần nữa xếp hàng.

Đứng so le nhau, tay chắp sau lưng, luyện đi luyện lại như vậy rất nhiều lần, có người chân hơi cong, bị sĩ quan mặt lạnh lùng đạp từ phía sau một cước.

Thì ra đây là tập quân sự, cuối cùng Tô Tần cũng đã được giáo hội, chỉ thấy so với gặt lúa còn mệt hơn nhiều.

Đợi đến lúc có thể nghỉ ngơi, mọi người hát xong bài hành khúc rồi giải tán đi ra căng tin ăn, nhóm nữ sinh thì không cần phải nói, nhóm nam sinh thì đói bụng như ba ngày chưa được ăn cơm, mấy cậu bạn nhà khá giả chưa chịu khó chịu khổ bao giờ thì càng không chịu nổi, mua coca lạnh uống một hơi, thở phào cứ như vừa được sống lại.

Tô Tần cảm thấy hơi mệt mỏi, rõ ràng rất đói, nhưng ăn không vào. Lưu Bị và Trương Dũng Nghĩa đi qua, Lưu Bị suy nghĩ nhanh nhạy, liền chạy qua quầy ăn vặt mua cho cậu một gói ô mai, “Này, ăn cái này đi.”

Tô Tần có chút khó hiểu, Trương Dũng Nghĩa giải thích: “Cậu vừa bị cảm nắng, trời nóng sẽ gây chán ăn, nên ăn một chút đồ chua lót dạ dày.”

Tô Tần bừng hiểu ra, vừa nói cảm ơn vừa bỏ một viên ô mai vào miệng.

Vị chua lan đều trong khoang miệng, Tô Tần nheo mắt lại, cảm thấy thoải mái hơn không ít.

Lưu Bị hỏi: “Nghe nói hôm nay cậu bị ngất sao?”

Tô Tần ngưng động tác nuốt, uể oải không muốn hé răng.

Lưu Bị vội vàng an ủi. “Có sao đâu nào! Ai nói con trai thì không thể bị cảm nắng?! Hơn nữa..” Cậu ta lấy tay nhéo gò má Tô Tần, lại nhéo cánh tay cậu, “Cậu khác gì da bọc xương đâu, không biết có phải là thiếu dinh dưỡng hay không nữa?”

Tô Tần đưa mắt quan sát cánh tay của mình và Lưu Bị, so với đối phương, nhìn cậu cứ như gậy gộc, càng chẳng thể so bì với Đại Dũng.

Tô Tần buông ô mai, ăn tiếp vài thìa cơm, ở phía xa có mấy người đi tới, đều là tân sinh viên học viện dược.

“Cậu là Tô Tần sao?” Một nam sinh khá cao cất tiếng. “Mình là Viên Kiệt, học viện dược.”

Tô Tần nhìn bọn họ, nói ừ, mấy người này lại kéo ghế ra ngồi xuống phía đối diện nói, “Đều mới nhập học năm nay cả, sau này là bạn học rồi.”

Tô Tần gật đầu, đưa mắt nhìn một người đứng phía sau, người này tựa hồ như không biết có nên ngồi xuống bàn này không, Viên Kiệt nhìn theo Tô Tần, ngoắc người kia, “Trần Minh! Ngồi đi!”

Người này là Trần Minh.

Tô Tần và Trương Dũng Nghĩa đều nhìn cậu ta đầy hiếu kỳ, Lưu Bị cũng nghe Trương Dũng Nghĩa kể qua chuyện ấy, nên cũng tỏ vẻ tò mò.

Trần Minh đeo một cặp kính to, viền màu đen, giống như che nửa khuôn mặt. Quần áo trên người đều là hàng hiệu, quần áo sạch sẽ, gọn gàng, nhưng không hiểu sao lại đứng đực người ra.

Trần Minh đi tới ngồi xuống, có chút khách sáo chào hỏi mọi người, nghe thấy người ngồi đối diện là Tô Tần, cậu ta cúi đầu xuống mãi mới chịu ngẩng lên, nhìn đi nhìn lại Tô Tần đến mấy lần.

Trần Minh và Tô Tần đều khá gầy, thế nhưng so ra thì Tô Tần gầy hơn, dáng Trần Minh cũng mỏng manh, nhìn vào có vẻ yếu đuối, còn Tô Tần tuy gầy nhưng lại có vẻ khỏe mạnh.

Tô Tần không biết Mẫu Trần Hạo đã nhắc tới chuyện cá cược cho Trần Minh nghe chưa, ở đây cũng không tiện hỏi, vì vậy cậu hướng Trần Minh cười một cái, tỏ vẻ không địch ý gì.

Trần Minh tựa hồ rất ngạc nhiên, cũng cong miệng lên cười, chỉ là nụ cười có chút gượng ép. Viên Kiệt mở miệng nói: “Lại nói hai cậu đứng nhất học viện Dược, sau này mình có gì không biết thì nhớ giúp đỡ nhé.”

Tô Tần gật đầu, “Nếu có thể giúp thì mình sẽ cố hết sức.”

Viên Kiệt cười rộ lên, bắt đầu kể mấy tin bát quái và chuyện của các tiền bối. Sinh viên khoa tự nhiên cứ nói dăm ba câu là lại nhắc tới việc học. Lưu Bị và Trương Dũng Nghĩa ăn xong đi trước, dù sao cũng không thể gia nhập tán gẫu được.

Thật ra Tô Tần rất tò mò với mấy chuyện của học viện dược, nghe nói có một thầy hướng dẫn ba mươi tuổi học tiến sĩ thì càng cảm thấy hứng thú.

“Lão Hoàng đúng là kì tích của khoa khoa học tự nhiên nhể?” Viên Kiệt nói, lại quay sang hỏi mấy người bên cạnh, “Đúng không?”

Mọi người gật đầu, “Đẹp trai trẻ tuổi, bằng cấp cao nữa. Nghe nói đã tuyên bố không ít luận văn.”

Trần Minh đẩy kính mắt nói: “Cơ mà tôi hâm mộ lão Chu hơn, mấy bài luận của ông ấy có tính thực tế rất cao, hơn mấy cái lý luận suông nhiều.”

Mấy lời này có chút thẳng thắn, xem ra Trần Minh đối nhân xử thế hơi trì độn, cậu ta không phát hiện vẻ mặt Viên Kiệt và mấy người khác không vui, còn tiếp tục nói rồi so sánh luận văn của hai người.

Lời còn chưa dứt đã hết giờ nghỉ. Viên Kiệt buông đũa xuống, Trần Minh đứng lên, Tô Tần hỏi: “Cậu thích dược học sao?”

Trần Minh không ngờ Tô Tần lại hỏi câu này, khó hiểu nói: “Không thích thì tại sao lại chọn chuyên ngành này.”

Tô Tần ngạc nhiên, cười cười bảo, “Cậu nói đúng.”

Trần Minh nghe xong, hỏi: “Cậu không thích dược học?”

“Cũng không phải.” Tô Tần cùng cậu ta đi ra ngoài căn tin, ngồi phòng điều hòa một lúc, trở ra có chút khó chịu, mọi vật xung quanh như bốc hơi lên, “Thành tích cậu cao như thế, sao lại không học y?”

“Tôi không hiểu và cũng không giỏi nói chuyện với mọi người.” Trần Minh rầu rĩ nói, “So với làm bác sĩ, tôi hợp ngồi phòng thí nghiệm hơn.”

Tô Tần phát hiện Trần Minh so ra thì tốt hơn anh họ cậu ta gấp trăm lần, mặc dù hơi thẳng tính, nhưng lời nói không ác ý, cảm giác rất đơn thuần.

Ngày tiếp theo, Tô Tần cuối cùng cũng có thể làm quen với nhiều bạn khác, quan hệ với Trần Minh cũng gần gũi hơn. Lúc cậu đi xa học mẹ có dặn, một mình ở nơi khác, có lẽ sẽ có nhiều điều cậu không biết, có lẽ sẽ bị người khác xem thường, nhưng không được vì vậy mà sa sút tinh thần, cũng không được bài xích người khác. Phải học cách dung nhập vào một tập thể, như vậy mới có thể sống lâu dài trên thành phố được, chuyện giao tiếp vô cùng quan trọng.

Mệt mỏi ở trường cả ngày rồi bắt xe bus về nhà, cửa phòng vừa mở đã truyền đến âm thanh ồn ã, suýt chút nữa khiến Tô Tần vừa mở cửa đã bị dọa sợ bỏ ra ngoài.

TV mở ra nhưng không ai xem, bàn ăn bị kéo đến giữa phòng khách, bên bàn có bốn người ngồi chơi mạt chược, mọi người xung quanh uống rượu cắn hướng dương xem trò vui, tiếng mạt chược ầm ĩ, một trong số đó là Nghiêm Qua.

Mặt Tô Tần đen phân nửa, đóng cửa lại đổi giày, Nghiêm Qua ngậm thuốc nhìn cậu: “Về rồi à!”

Tô Tần ừ một tiếng, lại nhìn đám người đó. Mọi người ăn mặc chẳng khác Nghiêm Qua là bao, áo ba lỗ quần cộc, đi dép tông, giọng cũng khá lớn. Mùi thuốc lá tràn ngập trong phòng, Tô Tần ho vài tiếng, chạy đi mở cửa sổ.

“Anh có nấu rồi đấy, đói bụng thì vào bếp lấy mà ăn.” Nghiêm Qua quay đầu nhìn Tô Tần, bên bàn lại có người ra bài, anh lại quay ra tiếp tục chơi.

Tô Tần không hé răng, đi tới phòng bếp nhìn qua. Trên bếp có một cái nồi nhỏ, bên trong có cháo, vị xông vào mũi, có vẻ không hề tệ.

Thế nhưng Tô Tần cũng không ăn, cậu đậy nắp nồi rồi bỏ vào tủ lạnh, vào phòng thay quần áo chuẩn bị đi tắm.

Nghiêm Qua thấy cậu mãi không lên tiếng, giơ tay lên nhờ người đánh hộ, sau đó đứng đậy đi đến phòng Tô Tần.

Cộc cộc cộc ——

Tô Tần mở cửa, mặc áo vào nhìn anh.

“Sắc mặt em không tốt lắm.” Nghiêm Qua nói, “Khó chịu trong người sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.