Bản Tính Hạ Đẳng

Chương 10



Bốn phía nhanh chóng tuôn ra một đám đàn ông to cao mặc đồ đen, nhận lấy quyền khống chế người đàn ông trung niên từ trong tay Nhiễm Thanh Trang.

Người đàn ông kêu la loạn lên, bị kéo đi càng lúc càng xa.

“Cậu có biết vừa rồi nguy hiểm thế nào không?” Nhiễm Thanh Trang nhảy xuống bàn, nhíu mày đi về phía tôi.

“Tôi…” Tôi là bị đẩy đến phía trước mà, không phải cố tình muốn ra mặt. Tôi cũng chỉ là có lòng tốt muốn khuyên ông ta một chút thôi, không ngờ ông ta lại kích động như vậy. Nếu như biết nơi này nguy hiểm như thế tôi đã chẳng đến rồi, ai mà biết trước được chứ?

Tâm tình tôi vốn đang không tồi lập tức rơi xuống đáy.

Nếu tôi muốn tranh luận với hắn những điều này, đương nhiên cũng có thể, chỉ là hắn nhất định sẽ cho rằng tôi đang ngụy biện, kết cục thế nào cũng là hai người đều không thoải mái.

Hắn chán ghét tôi, cho nên bất luận tôi có làm cái gì, nói cái gì cũng đều sai cả.

“…Xin lỗi” Nghĩ rõ ràng rồi, tôi cũng chẳng định tranh luận với hắn nữa, thoải mái nói xin lỗi.

Nhiễm Thanh Trang nghe vậy nét mặt cũng chẳng giãn ra, ngược lại hắn nhíu mày càng chặt hơn, như thể bị tay của tôi đánh cho bất ngờ không kịp tránh, nhất thời đầy bụng lời mắng chửi tôi không biết phải trút ra như thế nào.

“Yêu ca, không sao chứ?”

“Vãi chưởng thật, anh động tác của anh nhanh quá đi mất, vèo một cái đã không thấy đâu rồi!”

Khi chúng tôi nói chuyện, vài thanh niên trẻ tuổi từ cách đó không xa vội vàng chạy tới, gương mặt đều có chút quen mắt, hình như là mấy tùy tùng tôi thấy bên cạnh Nhiễm Thanh Trang tại buổi yến tiệc sinh nhật Kim phu nhân hồi trước.

“Anh Ninh, anh Ninh anh vẫn ổn chứ? Không bị thương chứ?” Từ bên kia, Trần Kiều cuối cùng cũng tìm tới đây.

Mọi người tụ họp lại, mấy em trai kia vừa thấy Trần Kiều, đều nhốn nháo chào hỏi cậu ấy, hỏi cậu ấy tại sao lại ở đây.

“Anh với anh Ninh đến tìm Yêu ca.” Trần Kiều thấy đám em trai cứ ngây ra, dường như chẳng có phản ứng gì, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép “chậc” một tiếng, nhắc nhở nói: “Nhìn cái rắm ấy mà nhìn, chào đi, đây là chị dâu!”

Đám em trai hẳn là trước đó đã nghe qua tin đồn, được Trần Kiều nhẹ nhàng chỉ điểm, đều chợt bừng tỉnh, lập tức xếp thành một hàng, hai tay áp sát theo đường chỉ quần, cung kính khom lưng cúi chào tôi.

“Chúng em chào chị dâu!”

Tôi rụt cổ xuống, hai lỗ tai dường như bị bọn họ gào đến mức có chút ong ong. Lại nhìn Nhiễm Thanh Trang, rõ ràng là không vui lắm, nhưng vì nguyên nhân nào đó chỉ có hắn mới biết, cũng đành không cam lòng tình nguyện ngầm chấp nhận cho đám em trai nhận tôi làm chị dâu.

“Đừng gọi tôi là ‘chị dâu’, gọi Quý Ninh là được rồi.” Giống như Trần Kiều, tôi không tiếp thu được cách xưng hô của đám em trai với tôi.

“Mau dọn dẹp sạch sẽ, nhặt hết mấy mảnh thủy tinh này đi, đừng để người khác bị thương.” Một người phụ nữ tầm hơn 40 tuổi, mái tóc ngắn gọn gàng, dáng người cao gầy mặc một bộ Âu phục màu trắng không nhiễm một hạt bụi, phía sau là vài vệ sĩ và người trông có vẻ như là trợ lý, đẩy đám người ra đi tới.

Đám em trai nhìn thấy chị ấy, hô “chị Hoa”, tự động tản ra khỏi Nhiễm Thanh Trang.

Chị Hoa không quan tâm đến bọn họ, lập tức đi đến trước mặt Nhiễm Thanh Trang, cười nói: “Hôm nay may mà có cậu.”

“Việc nên làm thôi, chị Hoa.” Nhiễm Thanh Trang nói.

Chị Hoa có chút tán thưởng gật gật đầu, ánh mắt đảo đến tôi, nhướng đôi lông mày mảnh mai, hỏi: “Vị này là?”

Nhiễm Thanh Trang mắt như mang dao giết đến: “Còn không mau chào hỏi?”

Trong lúc hoảng hốt tôi giống như quay về hồi còn nhỏ, năm mới bố mẹ dẫn tôi đến nhà họ hàng chúc tết, đông đủ tam cô lục bà, đây là bà nội, đây là cậu, bối phận không được phép loạn, bạn không biết gọi thế nào, cứ đứng sững ở đó, còn sẽ bị bố mẹ trách mắng, nói bạn sao không chào hỏi gì cả.

“Em chào chị Hoa!” Tôi vội vàng học bộ dáng của bọn họ, ngoan ngoãn chào hỏi.

Trần Kiều hình như thường xuyên đến đây, đều là người quen, cũng không xa lạ gì với chị Hoa, đi qua thì thầm nói liến thoắng một trận. Nói xong, ánh mắt chị Hoa nhìn tôi liền biến đổi, trở nên cực kỳ trìu mến.

“Ồ, hóa ra em chính là người yêu của Tiểu Yêu sao, ây dô, thì ra gu của Yêu nhi nhà chúng ta là thế này à.” Tay chị ấy bóp lấy mặt của tôi, tôi bỗng chốc có chút mơ hồ, có muốn trốn cũng không kịp nữa rồi. “Khuôn mặt nhỏ này mịn ghê, nghe nói em chơi cello, chẳng trách khí chất khác với người khác thế.”

“A… Ưm…” Mặt tôi bị chị ấy véo đến biến dạng, cũng không dám lộn xộn, chỉ có thể ấp ấp úng úng cười gượng với chị ấy.

“Tính tình tốt thật.” Chị ấy cười vỗ vỗ lên mặt tôi, từ trong túi quần lấy ra một đồng chip vàng nhét vào trong tay tôi, nói: “Ngoan, lần đầu gặp mặt, chị cũng chưa chuẩn bị quà, đây là chip em cầm lấy, đi chơi đi. Tiểu Yêu, cậu ra đây một chút, chị có lời muốn nói với cậu.” Nói xong, giống như thường lệ, dẫn theo một đám người hùng hùng hổ hổ rời đi.

Tôi cầm đồng chip kia trong tay mà cứ như cầm củ khoai lang nóng bỏng tay, đưa mắt tìm kiếm sự giúp đỡ của Nhiễm Thanh Trang, hắn liếc nhìn tôi một cái, nhẹ nhàng để lại một câu nói: “Cho cậu thì cậu cầm đi. Tôi đi bàn giao, các cậu ở ngoài đợi tôi.” Sau đó liền cùng đám em trai cùng nhau rời đi.

“Người vừa rồi là người phụ trách của sòng bạc, trợ thủ đắc lực của ngài Kim, Âu Hoa. Bọn em đều gọi chị ấy là chị Hoa.” Trần Kiều đợi đám người rời đi hết, bắt đầu bổ sung kiến thức cho tôi: “Chị ấy rất dễ chịu, miễn là không khiến cho chị ấy tức giận thì tất cả đều dễ nói chuyện.”

Croupier bị thương kia đi rồi, bàn đánh bạc tạm dừng hoạt động, những mảnh thủy tinh trên mặt đất toàn bộ đều được dọn dẹp sạch sẽ, sòng bạc khôi phục trật tự một lần nữa. Quan khách vào cửa lúc này e là có thế nào cũng không tưởng tượng được, chỉ mới 10 phút trước, nơi này suýt nữa đã xảy ra một vụ huyết án.

“Cái người đó xử lý thế nào?” Tôi nhìn vào đồng chip trên tay, hỏi.

“Có người bị thương, lại còn gây ra ầm ĩ lớn như thế, chị Hoa sẽ không bỏ qua cho ông ta đâu.” Trần Kiều thấy tôi cứ nhìn chằm chằm vào đồng chip, tưởng là tôi không biết cách dùng, đề nghị: “Chip vàng có thể đổi được năm nghìn tệ đó, nếu như anh muốn chơi em sẽ dẫn anh đi chơi một ván, dù sao bây giờ Yêu ca vẫn chưa xong. Nếu không muốn chơi thì em đi đổi thành tiền mặt cho anh, thế nào?”

*5 nghìn tệ = 17 triệu rưỡi

Tôi nhét chip vào túi quần, lắc lắc đầu nói: “Không cần đâu, giữ làm vật kỉ niệm cũng rất được.”

Trên mặt Trần Kiều là biểu tình chẳng hiểu tôi muốn làm cái quái gì, nhưng dù sao cũng nhớ đến thân phận “chị dâu” của tôi, không tiếp tục khuyên giải can ngăn nữa.

Chúng tôi đợi ở trên xe khoảng nửa tiếng thì Nhiễm Thanh Trang mới xử lý xong hết mọi việc và ra ngoài.

Đến buổi tối, phía đông và phía tây của đảo Sư Vương hoàn toàn là hai bầu không khí bất đồng. Do đi từ đông đến tây, càng đi lại càng tối, đến cuối cùng, ngay cả có ngọn hải đăng ở phía xa cũng không thấy rõ phía trước có gì nữa rồi.

Trên đường đều là Trần Kiều nói chuyện, nói chuyện trong sòng bạc vừa rồi, nói chuyện của một người anh em nào đó, nói chuyện thời tiết dạo này. Nhiễm Thanh Trang thỉnh thoảng sẽ đáp lại cậu ấy vài câu, nhưng phần lớn thời gian đều rất yên lặng. Từ đầu đến cuối, hai người chúng tôi đều không nói với nhau câu nào.

Về đến Hồng Lâu, ai về chỗ người nấy, Trần Kiều đến tầng 5 đã ra rồi, tôi và Nhiễm Thanh Trang tiếp tục đi lên. Vào cửa, Nhiễm Thanh Trang cởi áo khoác để lên ghế sofa, đi đến tủ lạnh trong phòng bếp mở một lon bia lạnh.

Hắn ngửa cổ bắt đầu uống,giống như là đang cực kỳ khát. Hầu kết không ngừng chuyển động, những giọt bia trào ra theo cổ chảy xuống, suýt chút nữa là rơi vào trong áo may ô, hắn ợ một hơi, thô lỗ lau đi chất lỏng trên cổ, đồng thời tay không bóp xẹp lon bia.

“Cậu nhìn cái gì?” Hắn khó chịu nhíu mày hỏi tôi, lúc này tôi mới phát hiện bản thân đã đứng ở cửa phòng bếp nhìn hắn được một lúc lâu rồi.

“Tôi…” Đụng phải hộp nhẫn ở trong túi áo khoác, tôi mím môi, đánh bạo đi về phía hắn: “Hôm nay người đó, ông ta vốn dĩ có thể không cần đi đến bước đường đó. Chỉ cần có người kéo ông ta một tay, khuyên ông ta một câu, nói không chừng hết thảy đều có thể cứu vãn.”

Tất cả những sai lầm to lớn lúc mới manh nha đều có dấu hiệu, tích cát thành tháp, tích ít thành nhiều, cứ chậm rãi, rồi cũng sẽ đến nông nỗi khó có thể xoay chuyển.

Nhiễm Thanh Trang bình tĩnh nhìn tôi, con ngươi đen láy không có bất kỳ một tia cảm xúc: “Sao, tối rồi mà cậu đây là muốn lên lớp giáo dục tư tưởng cho tôi đấy à?”

“Đây dù sao cũng không phải con đường đúng đắn.”

Nói đến chuyện của tối nay, lại cũng không phải là chuyện của tối nay. Trong lòng chúng tôi đều biết rõ, chỉ là không ai vạch trần.

Hắn ném lon bia vào trong thùng rác, nói: “Nếu đã đi lên con đường này, cho dù kết cục có thế nào ông ta đều phải chịu, không có tư cách kêu oan, mà cũng chẳng có cái gì là oan hay không oan.” Nói xong, hắn tựa như định kết thúc cuộc trò chuyện này, quay về phòng ngủ của chính mình.

Tôi cũng chỉ là muốn thử khuyên một chút, sớm đã chuẩn bị tâm lý, bởi vậy cũng không thấy có gì ngoài ý muốn.

Lúc hắn đi qua người tôi, tôi liền giữ lấy cánh tay hắn, nói: “Tôi có món đồ này muốn đưa cho cậu.”

Hắn quay đầu nhìn vào tay tôi, chưa nói câu gì, tôi đã tự giác buông tay ra.

“Cái gì?” Vẫn còn may, hắn không có chưa nhìn mà đã từ chối.

Tôi cụp mắt xuống, có chút hồi hộp lấy hộp nhẫn từ trong túi áo khoác ra, mở ra trình trước mặt hắn.

“Đền cho cậu.”

Nhiễm Thanh Trang một lúc lâu cũng chẳng nói tiếng nào, lẳng lặng cầm lấy hộp nhẫn.

Tôi giống như một tử tù đã bị kết án tử hình, đội lên mũ trùm, bị buộc phải lên giá treo cổ, đầu đã ngoan ngoãn đặt lên dây thòng lọng, chỉ chờ đợi cái chết. Nhưng cái chết đó lại cố tình khó chờ hơn bất cứ điều gì, giày vò người ta hơn bất cứ điều gì.

Thời gian trôi qua từng chút, bên tai đều là âm thanh “tích tắc” của kim giây đồng hồ đang trôi.

Phảng phất như là đã đợi cả đời, đợi đến khi ấu trùng đã thành nhộng, lại từ trong đất chui lên hóa thành ve sầu.

Sau đó, rốt cuộc, trong tiếng kêu hạ lanh lảnh của ve sầu, cái chết của tôi cũng đã tới.

“Quý Ninh, có phải đầu óc cậu thật sự có vấn đề không thế?” Nhiễm Thanh Trang một cước đá tôi xuống khỏi giá treo cổ, khiến tôi chết rất đơn giản, thanh thản.

Hắn cười nhạo, lấy chiếc nhẫn bạch kim từ trong hộp nhẫn ra, nói: “Phải, chiếc nhẫn này đẹp hơn chiếc nhẫn hỏng kia của tôi nhiều, cũng quý giá hơn. Nhưng tại sao cậu lại cảm thấy, cậu cho thì tôi sẽ cần vậy? Ngay cả chiếc nhẫn kia tôi cũng chẳng cần, cậu cảm thấy tôi sẽ cần cái hàng giả này của cậu à?”

“Không cần cứ luôn làm mấy chuyện chẳng hiểu ra sao nỗ lực kéo gần quan hệ của chúng ta nữa, tôi nói rồi, kiều quy kiều, lộ quy lộ*, một chút cậu cũng không nghe lọt phải không? Nếu như cậu thật sự muốn bù đắp cho tôi, xin tôi tha thứ, vậy được, ngày mai cậu liền từ chức, vĩnh viễn rời khỏi hòn đảo này, rời khỏi tầm mắt của tôi.”

*Kiều quy kiều, lộ quy lộ: Nước sông không phạm nước giếng

Hắn đặt chiếc nhẫn về lại hộp nhẫn, tiện tay ném về phía tôi: “Còn cái thứ này, cậu giữ cho riêng mình đi.”

Tôi đứng thẳng đờ, mặc cho hộp nhẫn nện lên người rồi lại lăn xuống đất.

Nhiễm Thanh Trang xoay người rời đi, về lại phòng ngủ, trong phòng bếp chỉ còn duy nhất một mình tôi.

Xung quanh lại trống vắng một lần nữa. Nơi này vốn đã yên tĩnh, lúc này càng giống như là trên trời dưới đất chỉ còn lại mình tôi vậy, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy thật ầm ĩ.

Sớm đã biết hắn sẽ không nhận, nhưng tôi vẫn không hết hy vọng… Muốn thử xem.

Nhặt hộp nhẫn từ dưới đất lên thổi thổi, nhét nó vào ngăn tủ đầu giường.

Tôi giữ lại thì có ích lợi gì? Còn chẳng bằng trả lại. Nhưng muốn trả lại cũng rất phiền toái, phải phiền đến Trần Kiều, cậu ấy có thể sẽ bởi vậy mà nảy sinh hoài nghi. Thôi bỏ đi, không trả nữa, giữ lại làm di sản cũng được, đến lúc đó tùy em gái và mẹ xử lý. Nếu như em gái muốn tặng cho chồng tương lai, vậy cũng không phải là không thể.

Ngày hôm sau lúc còn đang trong mộng tôi đã nghe thấy âm thanh mở cửa ở bên ngoài, có lẽ là Nhiễm Thanh Trang ra ngoài từ lúc sáng sớm.

Đợi đến khi tôi dậy, thử đi gõ cửa phòng hắn, quả nhiên là không có ai.

Tôi liên lạc với nhân viên bảo trì của tòa nhà, nói chiếc nhẫn của mình bị rơi vào đường ống, muốn bọn họ mang theo đồ nghề qua đây một chuyến.

Nhân viên bảo trì đến kiểm tra, nói bởi vì bồn rửa tay là dạng hình trụ, đường ống ẩn ở bên trong, nếu muốn kiểm tra đường ống thì trước hết phải tháo dỡ bồn rửa tay.

Lúc này, anh ta đưa ra tình huống khó: “Đường ống đều là làm hình uốn cong chắn nước, chiếc nhẫn hẳn là vẫn còn ở đấy, nhưng tôi chỉ sợ lúc dời bồn rửa tay kéo đường ống ra thì sẽ khiến chiếc nhẫn trôi xuống.”

Tôi cầm chiếc búa đưa cho anh ta: “Đập đi.”

Nhân viên bảo trì vừa nghe tôi hạ lệnh, nhận lấy cây búa hai ba phát đập vỡ bồn rửa tay.

Bên trong cột trụ bằng gốm, đường ống uốn cong thành hình chữ S, nhân viên bảo trì soi đèn pin vào, trong khúc cua quả thật có một vật thể đen đen.

Thao tác sau đó cũng rất đơn giản, cắt ống, lấy chiếc nhẫn ra, hoàn thành.

Không đợi tôi đề cập đến chuyện tiền bồi thường, nhân viên bảo trì đã thu dọn xong xuôi, nói buổi chiều sẽ thay cho tôi một cái bồn mới, bảo tôi không cần lo lắng.

Như này vừa hay, tôi đỡ phải giải thích cho Nhiễm Thanh Trang vì sao mà bồn rửa tay lại có một cái lỗ lớn.

Sau khi tiễn nhân viên bảo trì, tôi cầm chiếc nhẫn bạc đã lâu không thấy ánh mặt trời đem vào phòng ngủ, lấy hộp nhẫn từ trong ngăn tủ đầu giường ra, cầm nó đặt cạnh chiếc nhẫn bạch kim kia rồi so sánh.

Nhìn thế nào cũng thấy…

“Của mình vẫn đẹp hơn chút.”

Cầm chiếc nhẫn bạc nhét vào hộp nhẫn, để cùng chỗ với chiếc nhẫn bạch kim, tôi lại lần nữa cẩn thận đặt hộp nhẫn lại chỗ cũ, đóng tủ lại.

Đợi Nhiễm Thanh Trang về thì trả lại cho hắn vậy, hy vọng hắn có thể vui vẻ một chút, đừng cứ mãi phụng phịu nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.