Bản Tính Hạ Đẳng

Chương 29



Tôi nghĩ cái gì? Vừa rồi có thể là thời điểm mà não tôi trống rỗng nhất, Nhiễm Thanh Trang nói gì thì làm nấy, hoàn toàn không hề nghĩ đến bất kì chuyện gì. Nhiễm Thanh Trang hỏi câu này là có ý gì nhỉ? Tôi đã làm gì sai sao? Hay là hắn không hỏi suy nghĩ bây giờ của tôi, mà là sau khi nhìn thấy hình xăm sau lưng tôi thì cảm thấy vẫn không thể nào hiểu được nên mới cảm thán?

“Tôi…” Tôi hơi nghiêng mặt qua, liếc thấy Nhiễm Thanh Trang vẫn luôn duy trì tư thế cầm bình thuốc thì cũng không dám tùy tiện buông vạt áo ra: “… Xin lỗi.”

Dù là thế nào thì cứ xin lỗi trước là được. Trước kia chỉ cần mẹ nổi giận thì bất kể tôi có sai hay không, tôi đều sẽ không ngừng xin lỗi, không ngừng cầu xin tha thứ, như thế bà ấy sẽ mềm lòng, cũng sẽ không đánh tôi quá ác.

Nhưng dường như Nhiễm Thanh Trang cũng không chấp nhận kiểu hở chút là xin lỗi này của tôi.

Hắn yên lặng một lát rồi nói: “Cậu có phát hiện lúc nào cậu cũng đang nói “Tôi xin lỗi” không? Ba chữ này như đã trở thành lời răn của cậu vậy. Thật ra cậu biết hành động nào của mình làm cho người ta ghét đúng không? Ví dụ như tùy tiện chạm vào nhẫn của tôi, lại tự cho là đúng mà mua cái đắt hơn để đền tôi. Cậu cũng biết nhưng cậu không muốn thay đổi mà thà rằng sau đó lại nói “xin lỗi”, bởi vì “xin lỗi” dễ làm hơn việc tốn thời gian bỏ những thói quen tệ hại kia của cậu đi.”

Tôi gục đầu xuống, nhìn chằm chằm hoa văn trên mặt thảm và chỉ yên lặng nghe, cũng không cãi lại.

“Xin lỗi” quả thật là câu ma chú đỡ tốn thời gian và công sức, nhưng tôi treo ở ngoài miệng cũng không hoàn toàn vì lý do giống như hắn nói.

Tôi chỉ không muốn phát sinh xung đột với hắn, không muốn làm cho hắn không vui. Nếu hắn nổi giận thì tôi sẽ xin lỗi ngay. Tôi đồng ý với hắn vô điều kiện, bao gồm cả những cái hắn không đồng ý với tôi.

Hắn cảm thấy tôi luôn luôn nói xin lỗi là bởi vì hắn luôn luôn nổi giận với tôi, dù tôi làm gì nói gì, hắn đều ghét.

Tựa như hiện tại, tôi thậm chí không biết là ánh mắt hay câu nói nào của tôi đã chọc giận hắn, làm cho hắn nói chuyện chua ngoa như vậy.

Cơ thể dần dần trở nên lạnh, trong phòng trở nên yên tĩnh, không ai nói gì nữa.

Sau một lát, Nhiễm Thanh Trang kéo áo tôi xuống, ném bình thuốc vào trong ngực tôi.

“Phun xong rồi, thuốc này cậu tự giữ đi.”

Tôi vội vàng chụp lấy, ngẩng đầu nhìn thấy hắn đã nhanh chân đi tới cửa thì đứng dậy đi theo.

“Mới đó mà cậu đã đi rồi à?”

Nhiễm Thanh Trang kéo cửa phòng ra, không nói gì đi ra ngoài.

Chúng tôi ở tạm phòng cho khách ở cuối hành lang, bên ngoài là một hành lang kéo dài thẳng tắp, một bên là cửa sổ thủy tinh sáng sủa, một bên là một căn phòng khác không rõ công dụng.

Nhiễm Thanh Trang đi không quá nhanh nhưng cũng không hề chậm. Ánh mặt trời lặn chiếu qua cửa sổ pha lê rơi lên cơ thể của hắn, nhuộm nửa người hắn với màu sắc cam đỏ ấp ám, nửa người còn lại thì rơi vào trong bóng tối nơi ánh nắng không thể chiếu tới.

Hắn đi một cách kiên định giữa sáng và tối, thân hình thẳng tắp, giống như một gốc cây tùng bách không thể uốn cong.

Tôi vịn cửa, cứ thế nhìn theo bóng lưng của hắn hồi lâu. Hắn đi được một nửa thì hình như cảm thấy gì đó, đột nhiên dừng lại quay đầu lại nhìn tôi.

Tôi không kịp đóng cửa nên bị hắn bắt tại trận, hơi khó xử nhưng chỉ hơi thẳng lưng lên, cũng không dời đi ánh mắt.

Hắn dùng vẻ mặt phức tạp đối mặt với tôi hồi lâu, thấy không thể bắt tôi lui thì cũng mặc kệ tôi.

Hắn tiếp tục đi lên phía trước còn tôi thì đưa mắt nhìn theo mãi đến tận chỗ rẽ, không thấy được nữa mới đóng cửa trở về phòng.

Từ cửa sổ lớn của phòng cho khách nhìn xuống vừa lúc có thể nhìn thấy cửa lớn. Cũng không biết là vì chuyện của Âu Khả Lam hay là bình thường vẫn thế mà chiều hôm nay vô cùng náo nhiệt. Tôi ở bên cạnh cửa sổ uống hai ly trà, đứng nửa giờ thì thấy có đến ba nhóm người ra ra vào vào.

Tôi uống trà quá nhiều, lúc xoay người đi vệ sinh thì đột nhiên nghe thấy một tiếng vang thật lớn, giống như là có vật gì vỡ. Vội vàng kéo quần lên đi đến bên cửa sổ xem thử, chỉ thấy ở trên bãi cỏ cách tầng trệt không xa bên phải là một con sư tử lông xù trang trí màu vàng, xung quanh toàn là miếng thủy tinh vỡ.

Người tuần tra nghe thấy tiếng động thì đi đến, ngửa đầu nhìn trên lầu, không biết nhìn thấy hoặc là nghe thấy gì mà hai mặt nhìn nhau một lát, cuối cùng cũng chỉ bảo người giúp việc đến quét dọn sạch sẽ cho xong việc.

Tôi tò mò đi đến sát bên phải, nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra thành một cái khe, tiếng cãi vã kịch liệt lập tức tràn vào. Không nghe rõ là cãi gì, nhưng như Nhiễm Thanh Trang đã nói thì xem ra là có biến.

Mãi cho đến đêm khuya Nhiễm Thanh Trang mới trở về, lúc hắn về thì tôi đã ngủ, chỉ có đầu giường là còn đèn sáng.

Dù sao xung quanh cũng tương đối lạ nên khi hắn vừa vào nhà, tôi nghe thấy động tĩnh thì cũng hơi tỉnh. Sau đó tôi mơ màng thấy là hắn thì lại nhắm mắt ngủ mất.

Trong lúc đó tôi không ngủ quá say, cứ nửa mê nửa tỉnh, đến khi hắn tắm rửa xong rồi nằm lên giường, tắt đèn bàn, tôi mới hoàn toàn an tâm ngủ lại.

Ngày hôm sau tỉnh lại, tôi lại chui vào trong ngực Nhiễm Thanh Trang, ôm hắn thật chặt.

Nhiễm Thanh Trang cau mày, dù đang mơ nhưng mặt vẫn không giãn ra, ngủ trông vô cùng khổ sở.

Đã có kinh nghiệm lần trước nên tôi không tùy tiện hành động nữa, cảm giác được mí mắt Nhiễm Thanh Trang giật như là sắp tỉnh, tôi vội vàng nhắm mắt lại vờ ngủ.

Từ sự thay đổi trong hô hấp của Nhiễm Thanh Trang thì có thể cảm nhận được là hình như hắn đã tỉnh, đồng thời hơi phiền lòng với trạng thái trước mắt của hai chúng tôi.

Hắn đẩy tay tôi ra, đặt chân tôi xuống. Tôi cứ tưởng rằng hắn sẽ thô bạo đẩy tôi sang một bên để cho tôi cách xa hắn một chút nhưng hắn chỉ nhẹ nhàng vén chăn lên rồi xuống giường.

Tôi lén mở mắt ra, nửa khuôn mặt vùi trong lớp chăn mềm mại. Nhiễm Thanh Trang đứng ở bên giường, có thể hắn cho rằng tôi đang ngủ nên không tránh né, khoanh hai tay lại lưu loát cởi ra áo thun mặc như áo ngủ, làm lộ ra tấm lưng rộng và rắn chắc.

Trên lưng của hắn có không ít vết thương cũ năm xưa, từng vết sẹo sâu cạn không đồng đều nằm trên đường cong cơ bắp trông không hề xấu xí, ngược lại lại có một loại mỹ cảm “bạo lực”.

Nếu nói hình xăm trên lưng tôi là một tác phẩm thì sẹo trên lưng Nhiễm Thanh Trang cũng là một tác phẩm. Cái trước tràn ngập huyễn tưởng, cái sau tràn ngập câu chuyện.

Nhiễm Thanh Trang thay quần áo xong thì bước vào phòng tắm, lúc hắn ra tôi cũng giả vờ thức dậy.

Chúng tôi cùng nhau ăn sáng, lúc tôi hỏi chuyện Sashi, hắn không nói gì, chỉ nói tôi không cần quan tâm nhiều.

Lúc gần ăn xong, hắn nhận một cuộc điện thoại, nhìn thoáng qua người gọi đến rồi nhanh chóng buông xuống bộ đồ ăn đi đến bên cửa sổ nghe.

“Chị Hoa… Tôi biết, tôi sẽ cố hết sức…”

“Chị không cần phải như vậy… Chưa chắc ngài Kim đã nghe tôi…”

Cuộc trò chuyện kéo dài khoảng mười phút, khi trở lại bàn ăn Nhiễm Thanh Trang đã không còn tâm trạng ăn cơm, uống hết chỗ nước trái cây còn lại trong ly xong thì đứng dậy định đi.

Tôi bóc nốt mảnh vỏ trứng cuối cùng trên quả trứng gà trong tay, rút tờ khăn giấy ra bọc lại rồi đuổi đến cạnh cửa gọi hắn, nhét trứng gà vào tay hắn như ngày hôm qua.

Chỉ mới một ngày mà dường như hắn đã quen, nhận trứng rồi xoay người rời đi.

Ngày hôm đó Sashi không đến, thời tiết cũng không tốt, đến xế chiều còn hơi nổi gió. Tầng mây trở nên dày hơn, chồng chất dần lên rồi đột nhiên từng luồng sét thay nhau xuất hiện, sau đó thì trời bắt đầu mưa.

Cơn mưa này lớn đến vô lý như sắp đâm thủng bầu trời đến nơi, dòng nước dội ào ào, sương mù dày đặc.

Tôi đang cảm thấy mưa như thế này luyện đàn không tệ, rất nên thơ thì Quản gia Phùng ở bên ngoài gõ cửa, dẫn Kim Nguyên Bảo tới.

Hai ngày không thấy, vậu mà cậu bé vẫn biết nhớ tôi, còn mang theo một rổ bánh ngọt nhỏ nói đến thăm bệnh tôi.

Tôi gượng gạo ngồi đối diện cậu ấy, dùng bàn che đùi của mình, rất sợ một giây sau cậu bé sẽ hỏi tại sao tôi không mặc quần.

May mà cuối cùng cậu bé cũng không hỏi, như thể tôi mặc như thế cũng bình thường, trong mắt cậu thì không tính là trang phục kì lạ gì.

“Thầy ơi, cho thầy cái này, thầy phải khỏe lại nhanh lên.” Tiểu thiếu gia nhét một cái bánh may mắn vào trong tay của tôi, lời nói khẩn thiết: “Chờ thầy khỏe lại rồi, sau này con nhất định sẽ không lười biếng nữa.”

Tôi nhận bánh bích quy rồi sờ sờ đầu cậu bé, nói: “Dưỡng bệnh mấy ngày nữa rồi thầy quay về dạy con, mấy ngày nay con tự luyện đàng hoàng nhé, đừng lười biếng.”

Cũng không biết Kim Thần Tự nói lý do tôi bỏ bê công việc với cậu bé như thế nào mà cậu bé lại cho rằng tôi đã bị bệnh gì nặng lắm, trong nhà không có ai chăm sóc mới không thể không đến nhà bọn họ dưỡng bệnh.

Kim Nguyên Bảo ngồi đến trưa, mãi đến khi ăn hết bánh ngọt mình mang đến rồi mới đứng dậy rời đi.

Tôi tiễn cậu bé ra cửa, đang nói tạm biệt thì nghe thấy tiếng phụ nữ gào thét truyền đến từ phía xa.

“Thả tôi ra! Các người… Các người dám động đến tôi à? Tôi là con gái của Kim Phỉ Thịnh, tôi là chủ của các người!”

Không bao lâu sau, bọn người Khổng Đàn xuất hiện ở cuối hành lang. Âu Khả Lam bị người ta kéo hai tay, đang di chuyển nhưng hầu như là bị người ta kéo đi, đầu tóc rối bời, trang điểm cũng đã phai mất.

Khổng Đàn không kiên nhẫn vân vê cục vải trong tay, đưa tay ra hiệu dừng lại trước. Âu Khả Lam ngưng giằng co, chợt nhìn thấy mấy người chúng tôi ở đầu hành lang bên này thì gọi to đến mức rách cả họng.

“Nguyên Bảo! Là chị đây, là chị đây! Đi tìm bố cho chị, nhanh đi tìm bố cho chị!”

Quản gia Phùng che trước người Kim Nguyên Bảo để chắn ánh mắt của Âu Khả Lam, ông dùng hai tay mình che tai tiểu thiếu gia lại, không cho cậu nghe cũng không cho cậu nhìn.

Khổng Đàn nhìn sang, không ngờ rằng Kim Nguyên Bảo lại ở chỗ này. Hắn thấp giọng mắng một tiếng rồi nắm cằm Âu Khả Lam, định nhét vải trong tay vào.

Âu Khả Lam mạnh mẽ tránh đi, miệng vẫn còn gào thét: “Giúp tôi đi tìm mẹ tôi, Kim Thần Tự không thể đối xử với tôi như vậy, tôi là chị của nó, nó không thể đối xử với tôi như vậy! Mẹ tôi sẽ không bỏ qua cho nó, tôi sẽ không bỏ qua cho nó ưm ưm…”

Còn chưa nói xong đã bị Khổng Đàn bịt miệng, nhanh chóng đi mất.

Mãi đến khi không còn nghe thấy tiếng gì nữa, Quản gia Phùng mới rời tay khỏi tai của Kim Nguyên Bảo.

“Chú Phùng, sao chị ấy là nói chị ấy là chị của con? Con không chỉ có anh ạ?” Tiểu thiếu gia ngửa đầu, khờ khạo hỏi.

Quản gia Phùng cũng không biết nên trả lời cậu bé như thế nào, ấp úng rồi cuối cùng chỉ nói một câu: “Cô ta nói bậy đấy.”

Tiểu thiếu gia rõ ràng không quá hài lòng với câu trả lời của ông, lại hỏi: “Bọn họ đi đâu thế?”

Quản gia Phùng nhìn theo hướng đi, nói: “Chắc là địa lao. Cô ta đã làm sai, bất kể là con gái của ai cũng phải bị phạt.”

Tiểu thiếu gia chỉ mới tám tuổi, đang độ hỏi không hết câu hỏi “Tại sao”, lại rất dễ chuyển từ câu hỏi này sang câu hỏi khác.

“Con làm sai cũng sẽ bị phạt ạ?” Cậu bé hỏi.

Quản gia Phùng lại bị hỏi khó, dứt khoát nói sang chuyện khác, bảo cậu bé tạm biệt tôi.

Sức chú ý của trẻ con thay đổi nhanh chóng, cậu bé cũng không cảm thấy mình đã bị quản gia Phùng đánh lạc hướng, ngoan ngoãn phất phất tay với tôi nói: “Tạm biệt thầy ạ.”

Bên tai như vẫn còn quẩn quanh tiếng nghẹn ngào đầy phẫn nộ thê lương của Âu Khả Lam, tôi cứng đờ cười với cậu bé một tiếng, chờ người đi rồi mới trở tay đóng cửa, chống cửa ôm ngực để nhịp tim đang đập kịch liệt dịu lại.

Không phải bọn họ sắp giết Âu Khả Lam đấy chứ? Không đến mức đó đâu… Ngài Sakamoto có nổi giận, mối làm ăn có quan trọng đến đâu thì cô ta vẫn là cốt nhục của Kim gia, chẳng lẽ Kim Phỉ Thịnh thật sự có thể ra tay độc ác như thế?

Nhưng nghĩ lại, nếu ông ta không ác độc thì làm sao có thể ngồi được vị trí ngày hôm nay? Nhiều năm nay không biết đã có bao nhiêu oan hồn chết dưới tay ông ta, nghĩ lại thì ông ta cũng không cần một đứa con gái riêng cậy sủng mà kiêu.

Âu Khả Lam cho là mình được thiên vị bởi vì “yêu”, không để ý đến áy náy, không để ý đến thương hại, luôn muốn chứng minh với người đời rằng cô ta có nhiều hơn thế. Nhưng sự thật là dù Kim Phỉ Thịnh có yêu thương cô ta thì vẫn yêu chính mình và lợi ích hơn nhiều.

Cô ta là vị vua độc nhất vô nhị trong cuộc chiến với Kim Thần Tự, nhưng ở trong mắt Kim Phỉ Thịnh thì cô ta chẳng qua chỉ là một quân tốt có cũng được mà không có cũng không sao, có thể tùy tiện cho hi sinh.

Mưa to rơi xuống một trận, dần dần chuyển nhỏ, nhưng vẫn có những giọt mưa sung mãn, trịch địa hữu thanh.

Âu Hoa cứ thế quỳ gối ở cửa chính, ngay trong màn mưa, tôi có thể nhìn thấy thông qua cửa sổ.

Bà ta quỳ từ sáng đến tôi, không ai dám tiến lên. Vào lúc tôi cho rằng bà ấy sẽ phải quỳ hết một đêm thì Nhiễm Thanh Trang đi ra khỏi cửa, che dù cho bà ta.

Dù đen che hết cho Âu Hoa, Nhiễm Thanh Trang đứng ở trong mưa.

Tôi thấy mây trên trời vẫn dày đặc như cũ thì trong lòng cảm thấy hơi nóng nảy. Trận mưa này không ngừng ngay được, hắn như thế thì sẽ bị bệnh.

Nhiễm Thanh Trang che dù cho Âu Hoa bao lâu thì tôi cũng ở bên cửa nhìn bấy lâu. Khoảng nửa tiếng trôi qua, có một người đi ra khỏi cửa truyền lời gì đó. Âu Hoa lập tức kích động đứng lên, bởi vì quỳ quá lâu mà bà ta bị mất thăng bằng suýt ngã xuống, may mà được Nhiễm Thanh Trang đỡ lấy.

Lúc này tôi mới chú ý tới cách đó không xa còn có một vài người đang đứng, thấy Âu Hoa đứng dậy thì vội vàng tiến lên đỡ, vây xung quanh bà ta.

Âu Hoa mặc áo trắng, trong ánh sáng u ám vẫn rất dễ thấy. Bà ta đẩy đám người ra lảo đảo đi về hướng tây, một đám đàn ông áo đen cao to liền sốt ruột đi theo sau lưng che dù cho bà.

Nhiễm Thanh Trang không nhúc nhích, đứng tại chỗ mãi đến khi Âu Hoa tiến vào trong một cánh cửa ở phía Tây mới bung dù đi trở về.

Tôi linh cảm Nhiễm Thanh Trang sắp về rồi, bèn vội vàng đi vào phòng tắm xả nước ấm, lại bảo người hầu chuẩn bị chút canh gừng.

Khoảng mười phút sau Nhiễm Thanh Trang về thật. Quần áo trên người hắn ướt đẫm, tóc còn đang chảy nước, tới gần cũng có thể cảm nhận được từng luồng khí lạnh trên người hắn.

Tôi cầm khăn tắm đón hắn, lau đầu lau cổ chưa được mấy lần đã bị hắn đẩy ra, bảo để hắn tự làm là được.

Tôi thuận thế đi đến cạnh bàn bưng lên canh gừng người làm mới chuẩn bị, nói với hắn bồn tắm đã được xả nước rồi, uống canh gừng xong rồi thì đi ngâm.

Hắn dùng một tay xoa tóc ướt sau gáy, tay còn lại nhận lấy canh gừng, để lại gần ngửi mùi như một con mèo to đùng cảnh giác, trong nháy mắt mày hắn nhăn lại, vẻ mặt căm ghét.

“Uống đi, uống rồi sẽ không bị cảm.” Tôi nâng đáy chén, đưa thẳng đến bên miệng hắn.

Hắn bất đắc dĩ, cuối cùng nhắm mắt lại uống xong trong hai hớp rồi trả lại chén cho tôi.

Tôi để cái chén xuống, nhìn thấy trên bàn Kim Nguyên Bảo cho tôi bánh may mắn, thuận tay cầm đi dỗ Nhiễm Thanh Trang để hắn xua đi vị cay trong miệng.

Nhiễm Thanh Trang vẻ mặt kì lạ nhận lấy miếng bánh, bóp bánh lấy tờ xăm bên trong ra xem – Mưa gió qua đi, thế nào cầu vồng cũng sẽ mỉm cười với bạn.

Hắn lập tức cười nhạo một tiếng, nhét bánh đã nát và tờ xăm vào trong tay tôi.

Tôi vội vã đón lấy, chưa kịp nói chữ nào thì hắn đã nhanh chân tiến vào phòng tắm.

Ăn từng miếng từng miếng bánh bích quy cho xong, nhưng ăn xong rồi tôi vẫn không rõ khi nãy tại sao hắn lại có vẻ mặt đó, chẳng lẽ là không thích lời nhắn bên trong bánh may mắn?

Tôi đến bên cửa sổ, chuẩn bị kéo rèm cửa lên. Nhìn thấy dưới lầu có một chiếc xe trắng không biết đỗ lại từ lúc nào, Âu Hoa vội vã đi ra từ địa lao ở phía Tây, người đàn ông sau lưng bà vác một người không nhúc nhích trên lưng, nhìn có vẻ giống Âu Khả Lam.

Một đám người đạp mưa giẫm bùn đưa Âu Hoa và Âu Khả Lam lên xe, sau đó chạy chậm đến mấy chiếc xe nhỏ màu đen bên đường, chỉ chốc lát sau đã đi mất.

Âu Khả Lam hẳn vẫn chưa chết nhưng chắc chắn là bị thương. Cô ta vốn định rạch mặt Sashi để giết gà dọa khỉ, kết quả không tìm lại được mặt mũi mà lại hại mẹ mình phải quỳ trong mưa cầu xin thay mình, có thể nói là ngay cả lớp da dưới mặt cũng mất luôn rồi. Bị trách phạt nghiêm khắc như thế này, sau này đừng nói là tranh chấp cái gì với Kim Thần Tự, e là sau này ngay cả đi bình thường trên đảo cũng không dám kiêu ngạo như vậy nữa.

Vào ban đêm, tôi lại nằm mơ, mơ tới phòng y tế hồi cấp ba.

Mùa xuân là lúc dễ bị dị ứng nhất, dù tôi có đeo khẩu trang suốt ngày cũng không chắn nổi phấn hoa đầy trời bay vào, mũi nghẹt không chịu nổi bèn đi đến phòng y tế xin thuốc dị ứng uống.

Lúc tôi đẩy cửa đi vào, bên trong rất yên tĩnh, không có chút âm thanh nào, không thấy bóng dáng của thầy y tế.

Chỉ có duy nhất một giường bệnh là đang kéo rèm, tôi tưởng là thầy đang nghỉ ngơi bèn cẩn thận nghiêng người về phía đó kêu lên: “Thầy ơi, có ai không?”

“Có.” Ngay sau đó rèm bị kéo ra, Nhiễm Thanh Trang gối lên một tay nằm ở trên giường, mặt mũi tràn đầy vẻ buồn ngủ nhập nhèm.

Tôi kéo khẩu trang xuống, kinh ngạc không thôi, vén rèm ra nhiều hơn một chút: “Sao cậu lại ở đây?”

“Tụt huyết áp.”

Gạt người.

Có lẽ là tôi thể hiện ra quá rõ ràng, Nhiễm Thanh Trang nhíu mày lại, nói: “Thật, tôi không ăn sáng.”

“Sao lại không ăn?”

“Không kịp, ngủ nướng.” Hắn thoải mái thừa nhận không hề giấu diếm.

Tôi cảm thấy hắn như vậy không tốt lắm, khuyên nhủ: “Kế hoạch của một ngày là vào buổi sáng* nên bữa ăn sáng là quan trọng nhất, cậu như vậy không tốt cho cơ thể đâu.”

*一日之计在于晨:  (Kế hoạch cho một ngày là vào buổi sáng) là một câu nói khuyên mọi người hãy trân trọng thời gian. Buổi sáng nên là thời điểm sung sức nhất của chúng ta, vì sau một đêm nghỉ ngơi và điều chỉnh, trạng thái của chúng ta sẽ ở trạng thái tốt nhất.

Nhiễm Thanh Trang ngoáy tai, buồn cười nhìn tôi: “Sao cậu giống bà nội tôi thế. Cậu tới làm gì?”

Tôi mang lại khẩu trang, hít hít cái mũi hoàn toàn không thông khí, nói: “Dị ứng phấn hoa, nghẹt mũi nên đến xin thuốc dị ứng.”

“A, thầy y tế vừa ra ngoài rồi, không biết khi nào mới về.” Hắn tránh ra một chút, vỗ phần giường bên cạnh đùa: “Hay là cậu lên đây chờ? Chia cho cậu một nửa giường của tôi này.”

Tôi nhìn chằm chằm phần giường trống của hắn một lát, cuối cùng vẫn lắc đầu nói: “Không cần, hết tiết tôi lại đến.”

Nói xong dù hắn có ở sau lưng gọi tên tôi như thế nào, tôi vẫn đi mà không hề quay đầu lại. Kết quả bởi vì cái mũi bị nghẹt mà mang khẩu trang lại bí, tôi đi chưa được mấy bước đã bắt đầu thở, vịn tường kéo khẩu trang xuống nghỉ ngơi một lát lâu rồi nhịp tim mới trở lại bình thường.

Đến lúc nghỉ trưa tôi lại đi phòng y tế, Nhiễm Thanh Trang đã không còn ở đó. Thầy y tế cho tôi một viên thuốc kháng dị ứng, đến xế chiều dù mũi vẫn chưa hoàn toàn tốt lên nhưng cũng coi như là không còn bị nghẹt như vậy nữa.

Bỗng nhiên mở mắt, bên tai toàn là tiếng nước mưa đánh đập vào cửa sổ, rơi xuống mặt đất, xuống mái hiên. Trong phòng đen kịt một màu, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của một người khác trên giường.

Nhiễm Thanh Trang đưa lưng về phía tôi, chỉ tủi thân đắp một góc chăn ở trên lưng, ngủ rất say.

Một khắc trước còn đang học cấp ba, trong phòng y tế, tôi hơi mơ màng, một hồi lâu sau mới hoàn hồn.

Thì ra đã nhiều năm như vậy trôi qua rồi. Ai mà ngờ rằng quanh đi quẩn lại cuối cùng chúng tôi vẫn ngủ trên cùng một cái giường…

Tôi vươn tay ra, đầu ngón tay do dự gần đụng vào Nhiễm Thanh Trang thì dừng lại, chuyển hướng rơi xuống chăn.

Tôi chậm rãi dịch sang từng chút một, đắp nhiều chăn hơn lên người Nhiễm Thanh Trang rồi gối đầu lên gối hắn, lần nữa an tâm nhắm nghiền mắt.

Trời mưa cả đêm đến sáng sớm mới ngừng, Nhiễm Thanh Trang ra ngoài từ sớm, ngày hôm đó cũng không ăn cơm với tôi.

Sau bữa trưa Sashi đến tìm tôi, trên mặt dán băng gạc bắt mắt, tâm trạng cũng rất thoải mái, không hề có dáng vẻ bị bắt nạt chút nào.

“Bác sĩ nói sẽ không để lại sẹo, nếu lưu cũng chỉ là vết nhạt, bình thường có thể dùng phấn che lại.” Cô sờ lên miếng băng gạc, quệt miệng tức giận nói: “Tôi chỉ muốn chụp sòng bạc một tấm, người phụ nữ đó thấy thế bèn hung hăng vênh váo đi đến, không chỉ cướp di động xóa hết ảnh chụp của tôi mà còn mắng tôi là đồ con lợn không biết đọc chữ. Tôi nổi giận làm ầm ĩ với cô ta, vậy mà cô ta lại dùng bình rượu vỡ rạch mặt của tôi, còn bảo người ta ném tôi ra khỏi sòng bạc.”

“May là ngài Kim và con của ông ấy rất biết lý lẽ, hôm qua họ trói người phụ nữ đó mang tới nói là mặc tôi xử trí. Tôi dùng mảnh thủy tinh rạch thật nhiều đường trên cánh tay và đùi cô ta, còn cắt tóc cô ta, tát cô ta mười mấy cái bạt tai nữa. Cô ta nhìn tôi trừng trừng như thể muốn ăn tôi vậy. Sau đó tôi lại nói cô ta mà nhìn tôi như thế nữa thì tôi sẽ đâm mù hai mắt cô ta, lúc đó cô ta mới thấy sợ, không ngừng cầu xin tha thứ, nói mình sẽ không dám nữa, còn nói mình là con gái của ngài Kim, bảo tôi tha cho cô ta.”

“Có thể tra tấn một đại tiểu thư như vậy thì sao tôi lại phải buông tha cho cô ta chứ?”

Nói đến đây, trên mặt cô hiện ra thần thái khác thường, dường như huyết dịch cũng trở nên sôi trào hưng phấn, lại giống như đã đạt được sự thỏa mãn hơn bao giờ hết.

Quả nhiên người có thể ở cạnh ngài Sakamoto cũng không thể là người bình thường theo nghĩa đơn giản.

Đối với Sashi, trả thù bằng bạo lực chẳng qua chỉ là một chuyện rất bình thường. Trong thế giới của cô, quyền lợi chính là quy tắc, tiền tài có thể mua được tất cả.

Không, không riêng gì cô mà tất cả mọi người trên đảo này đều như thế. Nơi này không có pháp luật, chỉ có giai cấp đáng sợ. Kim Phỉ Thịnh một tay che trời, mạng người chẳng qua chỉ là những con chip đánh bạc không quan trọng trong tay hắn. Phía sau hắn là những con chip đánh bạc giống nhau chất thành đống được phân chia theo giá trị, có cái đáng tiền, có cái giá rẻ. Ông ta không ngừng đẩy bọn họ ra, thua thì bỏ qua, thắng thì tiện tay ném ra sau lưng rồi tiếp tục ván bạc tiếp theo.

Con chip có giá trị lớn có lẽ sẽ được ông ta thiên vị nhất thời, nhưng cũng chỉ là nhất thời mà thôi. Đến lúc cần bỏ rơi thì ông ta còn dứt khoát hơn bất kì ai khác.

“Anh sợ à.” Sashi nghiêng đầu như thể rất đăm chiêu, vẻ mặt khó hiểu nói: “Tại sao thế?”

Bởi vì dáng vẻ khi nãy của cô trông rất giống tên biến thái cuồng sát…

Đương nhiên tôi không tiện nói như vậy nên chỉ tìm đại một lý do qua loa: “Tôi hơi sợ máu…”

“Nghe thấy cũng sợ à?”

“Ừm.”

“Anh nhát gan thật.”

Cô xem qua lưng của tôi, xác nhận đã lành lại, mấy ngày nữa sẽ có thể khôi phục hoàn toàn xong, Sashi liền đứng dậy tạm biệt.

“Ngài Sakamoto tương đối bận rộn, ngày mai chúng tôi sẽ phải trở về. Chờ vết thương của anh lành rồi ông ấy sẽ cho người đến chụp ảnh, chỉ chụp lưng thôi, chụp xong anh sẽ trở thành thành viên mới nhất trong album ảnh tác phẩm của ông ấy.”

Tôi lơ đãng gật đầu, đưa cô ra cửa.

Ban đầu việc này oan có đầu nợ có chủ, Âu Khả Lam hận Kim Phỉ Thịnh, hận Kim Thần Tự, hận Sakamoto, hận Sashi, nhưng đáng ra không hận đến tôi. Nhưng hết lần này tới lần khác có nhiều thứ không tuân theo đạo lý, mạch não của Âu Khả Lam khác hẳn với người bình thường, chỉ sợ ngay cả Gia Cát Lượng có còn sống thì cũng khó mà đuổi theo tiết tấu của cô ta.

Tôi chưa từng nghĩ rằng cái nhìn cách hành lang tôi ở đầu này, cô ta ở đầu kia, chỉ là nhìn thấy cô ta chật vật thôi cũng sẽ trở thành nguyên nhân cô ta trả thù tôi sau này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.