Bản Tính Hạ Đẳng

Chương 32



Tôi đột nhiên bừng tỉnh, phát hiện xe đã tắt máy rồi, trong xe chỉ còn lại một mình tôi mà bóng dáng của Nhiễm Thanh Trang thì không thấy đâu.

Nhìn bốn phía xung quanh, xe đang dừng ở một bãi đỗ xe lộ thiên, có thể thấy được cổng vào của nghĩa trang ở cách đó không xa. Tôi xuống xe, bước đi vô định, một phần suy nghĩ và ký ức vẫn đang dừng lại trong giấc mộng.

Hóa ra Nhiễm Thanh Trang thực sự từng giúp tôi băng bó vết thương, hắn còn nói muốn giành lại điểm số cho tôi, còn đem thanh chocolate của mình cho tôi ăn, muốn tâm trạng của tôi tốt lên một chút…

Nhớ lại càng nhiều, tôi càng cảm thấy mình đê hèn bỉ ổi không chịu nổi. Đại hội thể thao là chuyện của năm lớp 11, cho dù hai chúng tôi bởi vì Tiểu Hắc và Triệu Phong mà càng lúc càng xa cách năm lớp 12, sao tôi lại có thể đối xử như vậy với hắn chứ?

Vì tiền? Vì suất được cử đi học? Vì hắn không để ý đến tôi?

Tôi vậy mà lại vì những thứ đó mà tố cáo hắn với nhà trường…

Nếu như có thể du hành xuyên thời gian, tôi thật sự muốn trở lại tám năm trước, cạy mở đầu của Quý Ninh khi đó, xem xem khối u có phải đã sớm mọc rễ phát triển ở trong đầu rồi hay không, bằng không thì tại sao lại có thể làm ra chuyện phát rồ mất trí như thế chứ? 

Tôi vẫn còn nhớ rõ sau khi Nhiễm Thanh Trang bị đuổi học, lời bàn tán trong trường học đều nhắc đến hắn, giọng điệu luôn luôn không tốt lắm. Những người đó cười nhạo, chế giễu, lan truyền ở khắp nơi mọi điều về hắn và Lâm Sênh như những tin tức lề đường rẻ tiền.

Bọn họ coi hắn như một trò cười, nói xấu nhục mạ bảo rằng hắn vốn chính là khối ung thư của trường, không những chính bản thân thối nát đầy dòi bọ, mà còn hủy hoại cả hot boy của trường.

Những âm thanh bênh vực hắn không phải là không có, nhưng ngay sau đó đã bị ngập trong biển người mênh mông.

Rõ ràng Lâm Sênh cũng là một trong những đương sự, nhưng mọi người dường như đều vô thức mà đem tất cả lỗi lầm đều quy hết lên một mình Nhiễm Thanh Trang. Giáo viên như thế, phụ huynh như vậy, học sinh cũng không khác gì. 

Bọn họ hắt nước bẩn lên người hắn, đắp nặn hắn trở thành một kẻ yêu ma quỷ quái thích la hét đánh đập, nói hắn mê hoặc lòng người, nói hắn cái gì cũng sai, nói bản tính của hắn kém cỏi kỳ quặc.

Mà người tạo thành tất thảy những điều ấy, là tôi, đều là tôi. 

Có thể là do ngủ không đủ, tôi bước đi mà cảm thấy như thở không ra hơi, trong lồng ngực cứ thấy đau nhoi nhói, tựa như đã phạm vào tâm bệnh.

Chẳng lẽ là tế bào ung thư đã di căn đến nội tạng rồi sao?

Siết chặt áo trước ngực, tôi chậm rãi đi sang một bên, ngồi xuống chỗ rìa hẹp của bồn hoa ven đường.

Tôi cuộn người lại, ngồi im một chốc, đợi cơn đau đó biến mất từng chút một rồi thở dài một hơi. Ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn xung quanh mới phát hiện bản thân đã bất tri bất giác mà đi sâu vào trong nghĩa trang. 

Bởi vì không phải là Đông Chí Thanh Minh, tuy nói là thứ bảy, nhưng người đến nghĩa trang cũng không nhiều lắm. Ngẫu nhiên sẽ có một hai người đi qua, đều sẽ hiếu kỳ liếc nhìn về phía tôi. 

Tôi điềm nhiên như không đứng dậy, tùy tiện tìm một phương hướng tiếp tục đi sâu vào bên trong. Trong khi tìm kiếm Nhiễm Thanh Trang, cũng nhìn kỹ hàng chữ trên những bia mộ.

Có người sống thọ và chết tại nhà, có người tráng niên sớm thệ. Có người cô đơn, có người một nhà ba người tề tựu.

Không biết sau khi tôi chết sẽ được mai táng ở nơi nào, mẹ tôi liệu có rải tro của tôi xuống biển hay không?

Bây giờ một ngôi mộ hình như cũng rất đắt, rải xuống biển thật ra cũng không có gì không tốt. Vừ bảo vệ môi trường, còn không tốn sức.

Thật sự không tìm thấy người đâu, tôi mới lấy điện thoại ra tìm số của Nhiễm Thanh Trang, chần chừ hồi lâu, cuối cùng vẫn ấn xuống nút gọi. 

Chuông vang lên ba tiếng, đối phương đã tiếp điện thoại.

“Cậu đang ở đâu?” Không đợi Nhiễm Thanh Trang mở miệng, tôi đã hỏi trước.

Hắn yên lặng một lúc, hỏi ngược lại tôi: “Cậu đang ở đâu?”

Sau khi tìm kiếm một lúc, tôi tìm thấy một tấm bảng đánh dấu ở bên đường, trên đó ghi “5-23”. Di động kề sát bên tai, tôi báo tọa độ cho hắn, ngoan ngoãn chờ đối phương ra chỉ thị.

“Đi về phía trước, nhìn thấy 8-12 thì rẽ trái.”

Nhiễm Thanh Trang nói xong cũng không lập tức cúp máy, tôi cũng cứ thế cầm điện thoại giữ cuộc trò chuyện với hắn.

Đi khoảng ba bốn phút, cuối cùng cũng thấy bảng hướng dẫn khu 8.

“Tôi tìm thấy rồi!”

Tăng tốc chạy chậm đến chỗ rẽ để vào con đường nhỏ, tôi nhìn thấy từ xa một người phụ nữ trẻ mặc áo khoác măng tô dài màu camel, đeo kính râm thời thượng đi ngược lại với đường tôi đang đi.

Tóc cô ấy cực kỳ ngắn, ngắn đến mức thậm chí chỉ có thể gọi là đầu đinh, chiếc cằm nhỏ xinh, đôi môi căng mọng, trên tai đeo khuyên tai kim loại cực lớn. Một đoạn đường ngắn ngủi hơn mười mét, lúc chúng tôi đi ngang qua nhau, cho dù cô ấy đeo kính râm, tôi vẫn có thể cảm giác được “ánh nhìn chằm chằm” liên tục của cô ấy. Là tìm tòi nghiên cứu, tò mò, còn cả một chút cảnh giác.

Ánh mắt chăm chú này làm tôi quá mức khó hiểu, tôi dừng bước chân, không khỏi cúi đầu kiểm tra khắp người mình một phen, xem có phải trên người dính phải đồ vật gì kỳ lạ không.

“Quý Ninh?”

Có lẽ là thấy tôi chậm chạp mãi không đến lại cũng chẳng phát ra tiếng nào, Nhiễm Thanh Trang ở đầu bên kia điện thoại nhịn không được gọi tên của tôi. Mà bên tai không áp vào điện thoại lúc này cũng nghe thấy tiếng của hắn, tôi vội vàng đáp lời, không quan tâm người phụ nữ mặc áo khoác dài kỳ lạ đó nữa, bước nhanh đến chỗ Nhiễm Thanh Trang đang đứng.

Bên cạnh mỗi một bia mộ trong nghĩa trang đều trồng một cây bách xù nho nhỏ, đều được sửa thành hình cây kẹo. Có vài người sau khi làm lễ xong, sẽ đem hoa mà mình mang đến cắm lên trên cây, thoạt nhìn còn tưởng là cây bách nở hoa.

Chính là lúc tôi đi qua một cây bách “nở hoa” như vậy, tìm thấy Nhiễm Thanh Trang.

Hắn nghe thấy tiếng quay đầu lại, thấy là tôi, cầm điện thoại bên tại nhét vào túi, rồi lại nhìn về phía tấm bia mộ ở trước mặt.

Tôi cũng cất điện thoại, đi đến bên cạnh hắn.

Mộ của Nhiễm Tranh là một ngôi hợp mộ, một phần bia lớn được chia thành ba phần nhỏ, ở bên trái là Nhiễm Tranh, trống ở giữa, chỗ kế tiếp là ông bà nội của Nhiễm Thanh Trang.

Trước mộ cắm hai ngọn nến đỏ, đặt một bình rượu đế nhỏ, ba quả táo. Làn khói xanh trên bát hương vấn vít, khiến những tấm ảnh trên mộ có vẻ mờ ảo.

Cũng là mí mắt rộng, hốc mắt sâu, ngũ quan rắn rỏi, mũi cao thẳng tắp, Nhiễm Thanh Trang trông rất giống cha hắn, chỉ là Nhiễm Tranh trên ảnh tuổi tác lớn hơn một chút, khí chất trưởng thành hơn và ánh mắt cũng điềm đạm hơn.

“Bà tôi nói bà không muốn ở gần bố tôi, đến lúc chết cũng suốt ngày phải nhọc lòng vì ông ấy, nên ở giữa để cách một phần.” Nhiễm Thanh Trang nhìn chằm chằm vào phần bia trống vẫn chưa khắc chữ ở giữa bia mộ, bình tĩnh nói: “Chỗ này là về sau sẽ để cho tôi.” 

Tuy nói lúc còn sống đã mua sẵn mộ phần, hoặc lúc an táng thân nhân rồi nhân tiện mua một phần hợp mộ, chuyện như thế cũng là chuyện thường thấy. Nhưng ngữ khí của Nhiễm Thanh Trang khiến tôi cực kỳ không thoải mái, cứ như thể… Hắn đã sẵn sàng chuẩn bị thật tốt để tùy thời tùy chỗ nằm xuống huyệt mộ nhỏ hẹp chật chội này, còn thản nhiên đối diện với cái chết hơn cả tôi.

Tôi mím môi, rút ra ba nén hương, châm lửa từ ngọn nến, hướng đến bia mộ vái ba vái. 

Chú, tuy rằng chưa từng gặp mặt, nhưng cháu ngưỡng mộ đã lâu, lại qua không lâu nữa có lẽ chúng ta sẽ gặp nhau ở dưới đó, cháu xin phép chào hỏi trước, đến lúc đó lại đến nhà thăm hỏi chú. 

Chú ở dưới đó thiếu cái gì thì nói với cháu, đến lúc đó cháu sẽ xem liệu có thể mang theo đưa chú không. Lúc chú còn sống không quan tâm được nhiều đến Nhiễm Thanh Trang, ít nhất sau khi chết cũng ra dáng người cha, phù hộ thật tốt cho hắn, để hắn vô bệnh vô tai sống đến già. 

Niệm trong lòng xong, tôi cắm nén hương vào trong bát hương, lúc đứng thẳng người lên, Nhiễm Thanh Trang và tôi lần lượt khom thắt lưng, đốt một điếu thuốc rồi đặt xuống trước mộ của Nhiễm Tranh.

Ngưng mắt đứng lặng một lát, mãi cho đến khi toàn bộ hương đã tàn, thuốc lá cũng bị gió thổi cháy hơn một nửa, Nhiễm Thanh Trang quanh sang tôi, hất hất cằm về phía lối về, nói: “Đi thôi.”

Trở lại con đường chính của nghĩa trang, tôi và Nhiễm Thanh Trang sóng vai đi trên con đường trở về dương gian, chẳng ai nói câu nào. 

Gió nhẹ thổi dìu dịu qua mặt, không biết là nhà ai đang hóa vàng mã, chóp mũi toàn sặc lên mùi khói hương.

Nhiễm Thanh Trang cao hơn tôi rất nhiều, bước chân tự nhiên cũng dài hơn tôi. Hắn thong thả* bước đi, nếu không phải tôi cố gắng đuổi theo, thì đã chậm nửa đoạn so với hắn từ lâu rồi. 

*Nhàn đình tín bộ: dáng vẻ nhàn nhã thong dong dạo chơi trong sân vườn

“Lúc trong xe sao cậu không gọi tôi dậy?” Tôi tăng nhanh bước chân đuổi theo.

Hai tay Nhiễm Thanh Trang nhét vào túi quần, nhìn con đường phía trước, lười biếng nói: “Cậu là mấy đứa nhóc vẫn còn đang uống sữa đấy à? Đi đâu cũng phải dính vào?” 

Ở đâu ra mà đi đâu cũng phải dính vào chứ? Đã đến cửa rồi chẳng lẽ có thể không vào à? Lúc nào cũng muốn giảng lễ nghi…

Môi tôi mấp máy, muốn biện hộ cho bản thân, lại không biết ngoại trừ mấy loại câu đánh rắm nhảm nhí vô dụng như “tôi không có” ra thì còn có thể trả lời cái gì, cuối cùng chỉ đành chọn ngậm miệng không nói.

Đi đến bãi đỗ xe, Nhiễm Thanh Trang nói muốn hút điếu thuốc, bảo tôi lên xe trước. Tôi thấy cách đó không xa có cửa hàng tạp hóa, nên hỏi Nhiễm Thanh Trang có muốn uống nước không.

“Nước khoáng là được.” Nói xong hắn lấy điếu thuốc và bật lửa từ trong túi ra, đi đến thùng rác trong góc.

Tạp hóa tuy nhỏ, nhưng hàng hóa rất phong phú, trừ đồ cúng nhang đèn hoa tươi ra, nước uống đồ ăn vặt cũng không ít. 

Tôi cầm hai chai nước khoáng ra quầy tính tiền, đi ngang qua kệ đồ ăn vặt, khóe mắt liếc thấy bao bì màu đỏ quen thuộc được bày ở trên giá, không khỏi dừng bước chân lại.

Cuối cùng lúc tính tiền, trừ hai chai nước khoáng còn có thêm một hộp chocolate que.

Tôi chờ ở trên xe thêm hai phút Nhiễm Thanh Trang mới trở lại. Hắn vừa ngồi xuống, tôi đã đem thanh chocolate trong tay đưa qua.

Hắn cau mày ngả người về phía sau, tay tôi đuổi theo đưa đến bên môi hắn.

Hắn nhìn rõ là cái gì, có hơi kinh ngạc, nâng con ngươi đối mắt với tôi, nhưng cũng không có ý mở miệng, tựa như đang giằng co với tôi.

“Ngon lắm.” tôi dỗ hắn: “Ăn xong… trong lòng sẽ tốt hơn.”

“Trông tâm trạng tôi có vẻ rất kém à?” Nhiễm Thanh Trang hỏi.

Đây là muốn tôi trả lời thế nào chứ, tôi cũng chưa từng thấy tâm trạng hắn tốt bao giờ. 

Tôi chỉ có thể nói: “Ăn xong sẽ càng tốt hơn.” 

Dù sao hắn cũng phải lái xe, không thể cứ mãi giằng co với tôi tiếp nên suy tư một lát, có hơi tâm không cam tình không nguyện cắn thanh chocolate. 

Tôi vừa lòng thu tay về, lại lấy ra một thanh rồi nhét vào miệng mình.

Nhiễm Thanh Trang nổ máy nhưng không lập tức lái xe ra khỏi bãi đỗ xe. Nhanh chóng ăn xong thanh chocolate, hắn cầm lấy chai nước khoáng ở trên khay đựng cốc dốc vài ngụm vào miệng, cứ như là muốn rửa sạch vị ngọt ngấy ở trong miệng. Uống nước xong xuôi, lúc này hắn mới kéo phanh tay, lái xe ra khỏi bãi đỗ xe.

Bộ dáng này của hắn không giống như đang ăn món ăn vặt yêu thích, mà quả thực trông cứ như đang buộc hắn uống thuốc độc tự sát vậy.

Tôi hơi khựng lại, hỏi một cách không chắc chắn lắm: “Cậu… không thích ăn sao?”

Nhiễm Thanh Trang liếc nhìn tôi, hơi chán ghét nói: “Cậu thực sự là trẻ con sao? Bao nhiêu tuổi rồi mà còn thích ăn mấy loại đồ này.”

Tôi hơi ngơ ra, cúi đầu xuống, nhìn hộp giấy đỏ trong tay, trong miếng vốn toàn là vị ngọt đột nhiên nhè nhẹ xuất hiện vị đắng ngắt.

Hắn quên rồi…

Có lẽ hắn vẫn nhớ trận đấu ngày hôm đó, vẫn nhớ mình lười biếng trốn trong phòng y tế, vẫn nhớ tôi chật vật xuất hiện trước mặt hắn, hắn tốt bụng giúp tôi băng bó, nhưng hắn không nhớ chuyện thanh chocolate, cũng không nhớ từng nói với tôi ăn đồ ngọt thì tâm tình sẽ tốt hơn. 

Thật buồn cười, vậy mà tôi lại tưởng từ trong xó xỉnh đầy tro bụi tìm về được ký ức đã mất, bản thân sẽ có thể lấy được sự đồng tình của Nhiễm Thanh Trang bằng một hộp chocolate.

Kết quả là người ta còn không nhớ được chuyện này. Tôi bên này tâm tâm niệm niệm, hắn bên đó thì đang không hiểu ra sao.

Tôi thật sự… vĩnh viễn  không học được, vĩnh viễn tự cho mình là đúng. Tại sao tôi lại cảm thấy hắn nhất định cũng sẽ nhớ chứ? 

Xoay thanh chocolate ăn còn thừa lại một đoạn trong tay, tôi nhịn không được nở nụ cười khổ. 

Nếu như hôm nay tôi không nhớ lại, hộp chocolate này sẽ thực sự không được ai nhớ đến nữa. Hoàn toàn biến mất trên thế gian này, như thể nó chưa từng tồn tại…

May mà tôi đã nhớ lại rồi. Nhiễm Thanh Trang quên thì cứ quên đi, miễn là tôi nhớ là được rồi.

Miễn là tôi nhớ hắn đã từng cho tôi một hộp những thanh chocolate rất ngọt rất ngọt… là được rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.