Bình thường các trung tâm thương mại, chỗ vui chơi giải trí luôn thích tổ chức mấy ngày lễ kỷ niệm tròn năm gì đó để thu hút tiêu dùng, thành phố giải trí Hợp Liên cũng không ngoại lệ.
Nhân dịp kỷ niệm 20 năm, thành phố giải trí Hợp Liên đã mời người của mọi tầng lớp, tổ chức một buổi tiệc rượu đặc biệt để chúc mừng ở phòng tiệc của khách sạn trên đảo. Người tham dự ngoài những minh tinh đang hot cũng không thiếu những doanh nhân trẻ trong các ngành công nghiệp mới nổi.
Khác với bữa tiệc dành cho gia đình như tiệc sinh nhật của phu nhân Kim, bữa tiệc lần này tuy cũng long trọng như vậy, nhưng rõ ràng mang tính thương mại hơn nhiều. Cha con nhà họ Kim đến một lúc rồi đều đi hết, còn phu nhân Kim thì ngay cả mặt mũi cũng không lộ diện.
Hiện trường thật ra cũng có dàn nhạc trợ hứng, chỉ là không phải dàn nhạc giao hưởng cổ điển, mà là ban nhạc đang hot dạo gần đây.
Tiệc kỷ niệm tròn năm như vậy căn bản không liên quan gì đến tôi. Nhưng hai ngày trước Kim Thần Tự đột nhiên tìm tôi, nói ngài Sakamoto đã tìm được một nhiếp ảnh gia chân dung rất vừa ý ngài ấy, sẽ lên đảo vào ngày hôm nay, sau khi dự tiệc kỷ niệm xong là có thể chụp ảnh cho tôi.
Đối phương là nhiếp ảnh gia người Hoa cực kỳ nổi danh trên cộng đồng quốc tế, tên là Dương Dĩ, giành được vô số giải thưởng, sở trường là chụp người. Cho dù là nam hay nữ minh tinh thì đều coi việc được anh ta chụp cho làm niềm tự hào, nhưng bản thân anh ta thì thích chụp cho người thường chưa từng được đào tạo hơn. Anh ta tin rằng thông qua chụp ảnh khiến người có thể lộ ra sắc thái của những câu chuyện và tính cách mà không gì có thể so được, đó mới là ý nghĩa tồn tại của nhiếp ảnh gia chân dung.
Công việc của nhiếp ảnh gia Dương rất bận rộn, lịch trình rất kín kẽ, nghe nói ngài Sakamoto cũng là phải thông qua một số quan hệ mới có thể để anh ta rảnh rỗi một ngày. Để phát huy tối đa giá trị của anh ta, Kim Thần Tự cũng đã mời anh ta đến bữa tiệc kỷ niệm.
Phòng chụp được đặt trong phòng họp của khách sạn, Dương Dĩ nói muốn trước khi chụp gặp tôi một lần, trao đổi một số chi tiết, như vậy sẽ giúp cho anh ta chuẩn bị tốt hơn. Vì thời gian có hạn nên hai chúng tôi chỉ có thể gặp nhau ở buổi tiệc. Cũng bởi vậy nên tôi mới xuất hiện ở buổi tiệc vốn không liên quan gì đến mình như vậy, được gặp những nam nữ minh tinh mà từ trước đến nay tôi mới chỉ từng thấy trên TV.
Dương Dĩ xã giao xong với mấy minh tinh đang hot trên mạng không ngừng xuất hiện từ mọi phía tiến tới chào hỏi anh ta, cuối cùng gặp tôi ở một góc của bữa tiệc.
Vừa đến nơi đã gỡ kính của tôi ra.
“Đúng rồi, cậu không đeo kính vẫn đẹp hơn.” Dương Dĩ nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi đánh giá.
Từ khi tôi đồng ý trở thành vải vẽ của ngài Sakamoto, cơ thể tôi đã không còn chỉ thuộc về tôi nữa, cho nên đối với hành vi ngạo mạn này của Dương Dĩ tôi cũng rất cởi mở, không tỏ vẻ bất mãn.
“Lát nữa đừng đeo kính.” Dương Dĩ nói, trả lại kính cho tôi.
Đeo lại kính, thế giới rõ ràng trở lại. Độ kính của tôi cũng không tính là cao, chỉ có ba độ, không đeo cũng không đến nỗi không nhìn thấy cái gì, chỉ là sẽ rất mờ. Tôi từng nghĩ đi chiếu laser để một lần vất vả mà khỏe cả đời, nhưng khi biết phải tốn mấy vạn thì lại thôi.
Nói là “trao đổi”, thực ra cũng chỉ là Dương Dĩ đơn phương quan sát tôi. Anh ta kéo tôi xoay hai vòng, nắm cằm của tôi lật qua lật lại khuôn mặt để nhìn, thậm chí còn kiểm tra từng ngón tay của tôi.
“Nghe nói anh là nghệ sĩ cello, tay quả thực rất đẹp.” Anh ta bình luận.
Tôi hơi không được tự nhiên rút tay về, tỏ vẻ cảm ơn đối với lời khẳng định của anh ta.
Kiểm tra xong, Dương Dĩ dẫn trợ lý rời đi luôn, nói là đi trước để chuẩn bị, khoảng nửa tiếng sau sẽ lại cho người đến gọi tôi.
Một mình tôi lang thang ở buổi tiệc, chẳng quen ai hết, chỉ lang thang khắp nơi giống như một đứa trẻ không có nhà để về.
Tôi chọn một ít hoa quả rồi lại cầm một cốc nước chanh, đi đến chỗ sân thượng tương đối ít ồn ào, tìm một chiếc bàn trống rồi ngồi xuống.
Tối nay trời khá quang, những ngôi sao điểm xuyết trên bầu trời đêm trông cực kỳ nhiều, gió cũng không nhanh không chậm, lộ ra một vẻ nhẹ nhàng.
Không biết bây giờ Nhiễm Thanh Trang đang làm gì.
Ngắm nghía cái điện thoại trong tay, tôi do dự không biết có nên gửi tin nhắn cho hắn không, lại cảm thấy bản thân nếu chỉ là vì buồn chán mà gửi tin nhắn cho hắn thì bản thân hành vi đó cũng rất nhàm chán.
Nói không chừng lúc này hắn đang bận, đột nhiên nhận được tin nhắn, sẽ tưởng là tôi có chuyện quan trọng gì, kết quả vừa nhìn thấy tôi hỏi hắn đang làm gì, nhất định sẽ kéo tôi vào danh sách đen.
Có điều từ khi thêm hắn làm bạn tốt, tôi vẫn chưa từng nói chuyện cùng hắn lần nào. Tiền chuyển cho hắn hắn cũng không nhận, ngày hôm sau vẫn còn nguyên nên hệ thống tự động hoàn lại.
Nếu không thì hỏi hắn xem hôm nay có về không?
[Hôm nay cậu có về ngủ không?]
[Tối nay cậu có về không?]
[Tối nay mấy giờ cậu về thế?]
Khung nhập tin nhắn bị xóa rồi lại viết, viết rồi lại xóa, tới tới lui lui, cuối cùng tôi cũng không ấn nút gửi.
“Ngài Quý, nhiếp ảnh gia Dương bên kia đã chuẩn bị xong rồi, cử tôi đến để gọi ngài qua đó.” Bên tai đột nhiên vang lên tiếng người nói làm dọa cho tôi giật cả mình, tay run lên, cuối cùng tin nhắn trong khung nhập kia đã được gửi đi.
Tôi hoảng hốt đang định ấn hủy, phát hiện bên kia Nhiễm Thanh Trang đã đang nhập tin nhắn rồi.
[Có chuyện gì?]
Sao hắn trả lời nhanh thế?
“Ngài Quý?”
Tôi ngẩng đầu, vọt đến chỗ người đó, cười xấu hổ: “Dẫn đường đi.”
Tôi đứng lên đi theo cậu nhân viên mặc đồ bồi bàn ra khỏi phòng tiệc, đi thang máy lên tầng cao nhất của khách sạn.
Trong thang máy, tôi dựa người lên vách, nhìn chằm chằm ba chữ Nhiễm Thanh Trang gửi tới kia, trầm tư suy nghĩ nên trả lời như thế nào. Tôi có nghĩ đến mấy câu nhưng rồi lại bỏ hết, không phải cảm thấy câu này không thích hợp thì là cảm thấy câu kia không thích hợp, dù sao câu nào cũng không thích hợp.
Nhân viên phục vụ đi ra khỏi thang máy, tôi cũng đi theo ra ngoài. Cậu ta một bên đi trước dẫn đường, một bên quay đầu nhìn xem tôi có bắt kịp không. Tôi đang nghĩ về việc trả lời tin nhắn nên bước đi rất chậm. May mà hành lang trong khách sạn rộng rãi sáng sủa, không có mấy bậc cao cao thấp thấp gì, cũng không sợ đang đi lại bị sẩy chân.
Nhân viên phục vụ dừng lại trước cửa một gian phòng đang mở rộng cửa ở cuối hành lang, ra hiệu cho tôi đi đến đó.
[Tôi sắp phải chụp ảnh rồi, có thể sẽ chụp đến rất muộn, sợ lúc về làm ồn đến cậu.]
Lúc đi vào căn phòng, tôi cuối cùng cũng sắp xếp xong câu chữ, ấn nút gửi đi.
Cửa chính ở sau lưng tôi khép lại, tôi ngẩng đầu, phát hiện mình đang ở trong một gian phòng có tầng lửng cực lớn, ánh đèn mờ mịt, trang trí xa hoa, trông có vẻ không giống nơi chụp ảnh lắm.
Đang muốn xoay người hỏi cậu nhân viên dẫn tôi đến kia, hai người đàn ông to cao đột nhiên xông ra từ sau lưng tôi, mỗi người phân biệt bẻ vặn một cánh tay của tôi, thô bạo đè tôi úp mặt xuống đất.
Điện thoại rơi ra ngoài, văng xuống dưới bàn trà, không phát ra bất cứ tiếng động nào trên tấm thảm dày.
“Muốn đợi một thời cơ mày đơn độc một mình thật không dễ dàng.”
Giọng nói này…
Tôi cố hết sức để ngẩng đầu, chỉ thấy Âu Khả Lam mặc một chiếc váy dài bằng nhung tơ màu bạc, trong tay cầm một ly cocktail Blue Hawaii, đi chân trần từ trên thang gác xuống.
Vết thương trên mặt cô ta đã hoàn toàn khỏi hẳn, chỉ là trên cánh tay và trên cẳng chân trần trụi còn lưu lại rất nhiều vết sẹo còn chưa kịp biến mất, lộ ra vết hồng nhàn nhạt, mái tóc vẫn là tóc dài, nhưng nhìn qua có vẻ là tóc giả.
“Cô Âu… cô muốn làm gì?” Hai người phía sau đều to cao hơn tôi rất nhiều, rất dễ dàng đã có thể áp chế tôi, tôi bây giờ đừng nói là động đậy, cho dù chỉ hơi cố gắng hít thở, cánh tay đều đau giống như sắp bị xé rách.
“Làm cái gì?” Âu Khả Lam ngồi lên ghế sofa, tao nhã nhấc đôi chân dài, lộ ra bao súng màu đen được buộc ở trên đùi: “Không có gì, chỉ muốn tìm mày chơi đùa thôi.”
Tôi rùng mình trong lòng, trực giác nói đêm nay mình sẽ hỏng bét, chỉ là nghĩ không ra vì sao một đại tiểu thư cành vàng lá ngọc như cô ta lại cứ thích gây trở ngại với mấy loại nhân vật nhỏ bé như chúng tôi.
Cô ta có bản lĩnh thì chờ lúc Kim Thần Tự đơn độc một mình đi.
“Hôm đó mày nhìn thấy tao bị Khổng Đàn dẫn đi, có phải trong lòng cảm thấy rất hả hê vui sướng không? Cho rằng tao đáng đời?” Giọng điệu của Âu Khả Lam càng dịu dàng, trong lòng tôi càng cảm thấy không ổn.
“Không phải… Cô Âu, tôi chưa từng nghĩ như vậy…” Tôi chịu đựng đau đớn cầu xin tha thứ: “Cô buông tha cho tôi đi, chuyện hôm đó tôi đã quên rồi, tôi không nhìn thấy cái gì cả…”
Chuyện này quả thực là tai bay vạ gió, so với lần Khổng Đàn trói tôi còn oan hơn.
“Mày yên tâm, tao sẽ không đối xử với mày như vậy đâu. Bây giờ mày là bảo bối của ngài Sakamoto, đùa hỏng mày, chắc tao lại phải gánh đủ.” ngón tay của Âu Khả Lam vân vê quả cherry trong ly rượu, bỏ vào trong miệng mút, tiếp tục điệu cười khanh khách quái dị.
Cũng không biết là cô ta ăn phải thuốc gì hay là chịu kích thích lớn, tôi cứ cảm thấy trạng thái tinh thần của cô ta không quá bình thường, có hơi điên điên khùng khùng.
“Nhưng… không giáo huấn mày một chút, tao thực sự nuốt không trôi cơn giận này. Mày chỉ là một con sâu nhỏ bé như thế, cái thứ mạt hạng rẻ tiền như thế, cũng xứng lấy tao làm trò cười sao?”
Còn chưa kịp thở phào một hơi, trái tim tôi đã llại nghẹn lên cổ họng một lần nữa.
“Mày biết không? Trên đời này thực sự có rất nhiều loại phương pháp có thể khiến người khác đau đớn khổ sở nhưng lại không để lại bất kì vết thương nào.” Dứt lời cô ta khoát tay, giây tiếp theo, tôi đã bị hai người đàn ông phía sau kéo dậy.
Vừa mới nãy lúc tôi bị đè trên mặt đất kính đã hơi bị tuột rồi, vừa đứng lên chưa đi được hai bước đã rơi xuống đất, bị tôi loạng choạng giẫm vỡ.
Cả đường đi tôi bị ép bắt vào phòng tắm, đi đến bên cạnh bồn tắm lớn. Trong bồn tắm chứa đầy nước, nước trong vòi nước bên cạnh vẫn đang tuôn ra cuồn cuộn không ngừng.
Hai người đàn ông kia tóm chặt tóc của tôi, ép tôi quỳ xuống, không giải thích gì đã ấn gáy tôi vào trong nước.
Tôi điên cuồng giãy dụa, khí quản bị sặc nước lạnh như băng, trước mắt trong miệng phun ra toàn là bọt khí, không khí trong phổi càng ngày càng ít.
Đúng là Âu Khả Lam không để lại vết thương trên người tôi, vào lúc tôi sắp đến cực hạn chịu đựng cô ta sẽ cho thủ hạ xách tôi lên, thưởng cho tôi hít thở hai ngụm không khí trân quý, rồi lại lặp lại các hành động trước đó, vòng đi vòng lại, áp dụng hình phạt tra tấn dìm nước đáng sợ lên tôi.
Tôi dần dần không còn sức, giãy dụa càng lúc càng yếu ớt, vốn chỉ là người bước một chân vào quan tài, bây giờ thành cả người đã sắp nằm thẳng luôn rồi.
Đối với dáng vẻ lúc này của tôi Âu Khả Lam rất vừa lòng, bảo thủ hạ kéo tôi ra khỏi phòng tắm, ném tôi xuống đất như một con cá chết.
Tôi nằm úp sấp ở đó, cả người chỉ còn lại sức để thở, ngay cả động đậy ngón tay cũng khó khăn.
“Nghe nói hình xăm sau lưng mày vô cùng kỳ diệu, sẽ biến đổi theo nhiệt độ của cơ thể.” Âu Khả Lam ngồi xổm xuống trước mặt tôi, năm ngón tay xuyên qua tóc của tôi, dùng sức kéo đầu tôi lên, cười nói: “Tao chuẩn bị cho mày thứ tốt này, đến đây, biểu diễn cho tao xem nào.” Nói xong cô ta rót một ngụm rượu cay vào miệng tôi.
Tôi sặc sụa, cảm thấy có một ngọn lửa từ trong cuống họng đi thẳng xuống dưới đến dạ dày, tiếp theo ngay sau đó đã cảm thấy nóng lên. Nhưng cái nóng này lại không giống với tác dụng lưu thông máu của cồn, quá nhanh, cũng quá mãnh liệt.
Trên người không có một chỗ nào là không cảm thấy nóng, ngay cả đầu cũng giống như đang bị đặt trên lò lửa. Quần áo ướt sũng ở trên người vừa mới nãy còn lạnh như băng, bây giờ dính sát trên làn da, không chỉ không mang tới cảm giác mát lạnh nào, thậm chí còn có một loại ảo giác như đang hấp hơi.
Tôi không thể kìm chế được bắt đầu run rẩy, khí thở ra đều nóng hầm hập.
“Cô vừa cho tôi… uống cái gì?” Trái tim đập kịch liệt, trước mắt mờ mịt mơ hồ, các giác quan bị phóng đại đến vô hạn, máu phi nhanh khắp cơ thể, ngay cả sự ma sát ngẫu nhiên của thân thể với thảm cũng khiến tôi hưng phấn một cách khó hiểu.
“A…” Tôi khó chịu than nhẹ ra tiếng, nghĩ muốn thông qua việc cắn nát môi chính mình để giữ tỉnh táo, nhưng hiệu quả không lớn, cũng không thể cảm giác được bao nhiêu đau đớn.
Âu Khả Lam chống cằm, dường như là bị dáng vẻ của tôi làm cho nở nụ cười, cười đến mức không dừng được.
“Được rồi, cởi sạch quần áo của nó, vứt nó lên giường, tao muốn bắt đầu xem nó biểu diễn.” Cô ta đứng lên, ra lệnh cho thủ hạ, không tiếp tục để ý đến tôi nữa.