Bản Tính Hạ Đẳng

Chương 37



Dương Dĩ cũng không để người khác vào. Sau khi Nhiễm Thanh Trang rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người là tôi và anh ta.

“Có muốn uống nước không?” Anh ta đưa qua một chai nước khoáng chưa mở từ sau đầu.

“Cảm ơn.” Tôi nhận lấy nó từ tay anh ta, mở ra uống vài ngụm rồi từ từ bình tĩnh lại.

Chắc khoảng hai phút sau, Dương Dĩ kinh ngạc “a” một tiếng, chụp liên tiếp về phía lưng tôi, nói: “Hiện ra thật rồi, là rắn và thỏ!”

Tôi vứt chai nước khoáng trong tay sang một bên, biết đã tạm ổn rồi, thả lỏng vai và cổ, nói: “Bắt đầu thôi.”

Dương Dĩ nói lưng tôi đã rất nhiều hoa rồi, phông cảnh càng đơn giản càng tốt, cho nên tấm màn dùng để làm phông là một màu trắng tinh, chỉ để thêm một cái đèn có ánh sáng màu ấm ở hai bên để giữ cho bức ảnh không bị quá lạnh.

“Được rồi, cởi áo vứt sang một bên đi, rồi đứng lên kéo quần xuống một chút, nếu không sẽ không chụp được đuôi rắn.” kèm theo tiếng chụp ảnh, Dương Dĩ nói.

Tôi làm theo phân phó của anh ta, cởi áo ra, rồi lại kéo quần xuống một chút, lộ ra xương cùng.

“Nếu như có thể chụp ảnh cậu ngồi trên ghế, lõa thể nửa thân trên kéo đàn cello, hoặc cậu ôm đàn cello nằm trên mặt đất giống như một người tình, nhất định ảnh chụp sẽ càng đẹp hơn, cũng càng có tính kể chuyện hơn. Tiếc là ngài Sakamoto không cần.” Dương Dĩ mỉm cười nói: “Mỗi người đều muốn tác phẩm của mình hoàn mỹ hơn, điều này chắc chính là nhân tính nhỉ.”

Thật vậy, giống như tôi hoàn toàn không muốn chiếc đàn cello của tôi phải chụp những bức ảnh kiểu này với tôi vậy, đây có lẽ chính là nhân tính đi.

Bức ảnh ngài Sakamoto cần chẳng qua chỉ là bức ảnh có thể thể hiện hoàn mỹ rõ ràng từng chi tiết trong tác phẩm của ông ấy, không có khó khăn gì. Dương Dĩ đã chụp xong rất nhanh sau đó.

“Chẳng hiểu vì sao cứ nhất định phải là tôi chụp.” Dương Dĩ cúi đầu xem màn hình máy ảnh, bảo tôi mặc quần áo lại rồi qua đó nhìn thử.

Tôi chỉ là vật trang trí, chỉ việc bày tư thế để chụp là được rồi, làm gì có chỗ cho tôi chõ mũi vào bày tỏ ý kiến? Dương Dĩ chuyển qua vài bức hình, tôi đều cảm thấy không có gì khác biệt, gật đầu trong miệng liên hồi nói “Không tồi”, “Rất được”.

Đương nhiên Dương Dĩ cũng không cần sự tán thành của tôi, anh ta phóng to từng chi tiết hình xăm lên, cuối cùng dừng lại trên con thỏ và con rắn ở eo tôi, hỏi: “Cậu có biết ngụ ý của hình xăm trên lưng cậu là gì không?”

Tôi lắc lắc đầu, tỏ vẻ hoàn toàn không biết. Kể từ lúc Ngài Sakamoto bắt đầu xăm, ngay cả xăm cái gì cũng không nói cho tôi thì sao có thể đặc biệt giải thích ngụ ý của nó với tôi được?

Tôi chỉ là bức nền, bức nền thì không cần thiết phải biết nhiều như vậy.

“Rắn, hoa, bộ xương khô, ba chất liệu này rất phổ biến trong các hình xăm, nhưng thỏ chết rất hiếm, lại còn là thỏ chết bị rắn quấn quanh. Ngài Sakamoto nói, thỏ đại diện cho sự hồn nhiên.” Dương Dĩ chỉ vào con thỏ và con rắn trong bức ảnh nói: “Trí tuệ được sinh ra từ cái chết đã thành xương khô của sự hồn nhiên.”

“Vậy… Hoa trà thì sao?”

“Hoa trà ở Nhật Bản còn được gọi là hoa “Tsubaki”, bởi vì khi héo tàn nó không héo úa từng chút một, mà là toàn bộ đài hoa và tán hoa đều rơi xuống, nó được cho là một loài hoa rất có khí tiết, lúc héo tàn lại cực kỳ oanh liệt.” Dương Dĩ chuyển sang một bức ảnh kín lưng là hoa trà đỏ nói: “Thường cũng là… ẩn dụ cho cái chết.”

Cái chết… Trái lại cũng rất ăn khớp với tư tưởng chính của tác phẩm này.

Sau khi chụp ảnh xong xuôi và chào tạm biệt với Dương Dĩ, đích thân Nhiễm Thanh Trang lái xe chở tôi về Hồng Lâu.

Lúc ở trên xe, tôi đắm chìm trong nỗi xấu hổ của chính mình, ngay cả liếc sang bên đó nhìn hắn cũng không dám. Suy nghĩ trong đầu tôi hỗn loạn nên cũng không chú ý nhiều đến tình trạng thân thể hắn. Đến khi vào trong thang máy, không gian trở nên nhỏ hơn, hắn lại đứng ở trước mặt tôi, vừa ho một tiếng tôi đã chú ý tới rồi. Nhớ lại mới phát hiện hắn lúc trong xe… Không đúng, lúc ở phòng chụp đã bắt đầu ho rồi.

“Cậu… cậu không phải bị cảm lạnh đó chứ?” Hôm qua tôi kéo hắn vào giữa vòi sen hại hắn bị xối không ít nước lạnh, lúc sau thì hắn dùng khăn tắm bọc tôi lại, bản thân lại phải mặc quần áo ướt rất lâu, đúng là rất dễ bị cảm.

“Không.” Nói thì nói như vậy, nhưng cùng với lúc cửa thang máy mở ra, hắn lại để nắm tay bên môi trầm thấp ho hai tiếng.

Không cái gì chứ, đây rõ ràng là bị ốm rồi mà?

Tôi vội vàng đuổi theo ra, bất chấp nỗi xấu hổ e thẹn, bắt được bàn tay hắn đang buông xuống bên người, cảm nhận một chút độ ấm trong lòng bàn tay hắn.

Vẫn may, không quá nóng.

Cửa chính gần trong gang tấc, nhưng suy xét đến việc bên trong vẫn còn lắp máy theo dõi không tiện nói chuyện, có mấy lời tôi chỉ có thể nói với hắn ở ngoài hành lang.

“Hôm qua… tôi xin lỗi.” Tôi nhìn chằm chằm đường nét trên đầu ngón tay của hắn, không dám nhìn hắn.

Ngón tay khẽ nhúc nhích, Nhiễm Thanh Trang dường như muốn thu tay về. Hắn lưỡng lự một lát, rồi lại thôi, yên lặng mặc cho tôi nắm.

“So với việc xin lỗi, có phải cậu nên nói cảm ơn với tôi hơn không?”

Ơ, đúng. Cảm ơn… cảm ơn nhất định phải nói rồi, Nhiễm Thanh Trang đã giúp tôi một chuyện rất lớn. Tôi lớn như vậy rồi, trừ hồi còn nhỏ mẹ tôi xi tiểu cho tôi ra, cũng chỉ có hắn chăm sóc hai lạng thịt này của tôi.

Tôi ngẩng đầu, ngoan ngoãn nhỏ giọng nói với hắn một câu: “Cảm ơn…”

Hắn nhìn tôi một lát, chậm rãi rút tay về, trả lời: “Đừng khách khí.”

Một đêm oanh liệt rầm rộ lại bị chúng tôi có qua có lại nói cảm ơn, đừng khách khí, cứ như vậy nhẹ nhàng bâng quơ mà trôi qua.

Đi vào nhà, Nhiễm Thanh Trang nói mình hơi mệt, muốn đi nghỉ sớm một chút, bảo tôi nếu không có chuyện gì thì đừng làm ồn đến hắn.

Tôi đồng ý, đợi cửa phòng hắn vừa đóng, tôi gọi điện thoại cho phòng ăn dưới lầu, hỏi bọn họ có nước gừng không.

“Nước gừng? Có gừng, có thể gọi phòng bếp ép cho ngài một cốc.”

Tôi cảm ơn đối phương, bảo họ mau chóng đưa qua đây cho tôi.

Mười lăm phút sau, tiếng chuông ở ngoài cửa vang lên, ly nước gừng đặc biệt mà tôi gọi đã đến.

Phòng bếp cũng cực kỳ chu đáo thành thực, ép đầy một cốc lớn, còn lọc hết cặn đi rồi.

Tôi sợ cốc này hơi nhiều, sau khi đổ vào nồi và đun lên thì tách ra một phần ba và đổ lại vào cốc.

Tay bưng non nửa cốc nước gừng, tôi gõ cửa phòng Nhiễm Thanh Trang, đợi một lúc nhưng không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì bên trong. Vì hơi lo lắng nên tôi lại gõ mạnh cửa phòng thêm một lần, vẫn không nghe thấy động tĩnh gì.

Không phải là hôn mê rồi đó chứ?

Tôi cũng chẳng quan tâm liệu hắn có tức giận hay không, trực tiếp xoay nắm cửa đẩy cửa để vào.

Nhiễm Thanh Trang kéo rèm che, bên trong phòng ngủ giơ tay không thấy năm ngón. May mà bố cục phòng tôi với phòng hắn như nhau, công tắc ở cùng một vị trí.

Sau khi ấn công tắc, đèn trong phòng chợt bừng sáng. Ngọn núi nhỏ ở trên giường chuyển động, Nhiễm Thanh Trang vùi mặt sâu hơn vào chăn bông.

Được rồi, tôi có thể chắc chắn rằng hắn không hôn mê, vừa nãy chỉ là không muốn mở cửa cho tôi thôi.

Tôi mím môi, đi đến bên cạnh giường, đặt cái cốc lên trên tủ đầu giường, nhè nhẹ kéo chăn của Nhiễm Thanh Trang.

“Tôi hỏi nhà bếp một ít nước gừng, uống xong rồi hẵng ngủ có được không?”

Hắn giống như một con hàu bướng bỉnh, kiên quyết rụt ở trong cái vỏ ấm áp của chính mình, đừng hòng ai nghĩ đến chuyện kéo được hắn ra.

“Chỉ một ngụm nhỏ thôi…” Tôi ngồi ở mép giường, mềm giọng dỗ dành khuyên nhủ, lấy kiên nhẫn khi còn bé dỗ em gái uống thuốc ra: “Tôi cho đường rồi, không khó uống đâu.”

Rốt cuộc tôi cũng tìm thấy một khe hở có thể kéo ra được. Tôi kéo chăn ra, cuối cùng cũng lôi được đầu Nhiễm Thanh Trang ra khỏi chiếc chăn bông. Hắn nhắm chặt mắt, hơi nhíu mày, cũng không biết là do thân thể khó chịu hay bởi vì tiếng ồn của tôi.

Tôi sờ sờ trán hắn, xác nhận hắn đúng là không phát sốt nữa mới yên lòng lại.

“Cậu uống đi rồi tôi không làm phiền cậu nữa.”

Hình như tôi mơ hồ nghe thấy tiếng hắn thở dài. Tôi vươn tay ra, hắn gỡ bàn tay tôi đang để trên trán hắn xuống, sau đó mở to đôi mắt không hề có vẻ buồn ngủ ra, ngồi dậy từ trên giường.

“Đem qua đây đi.” Hắn nói với giọng hơi khàn khàn.

Tôi vội vàng bưng cốc nước gừng trên tủ đầu giường đưa cho hắn, hắn ghét bỏ ngửi ngửi, lông mày chau lại càng nhíu chặt thêm mấy phần, tôi tưởng hắn không chịu uống, đang định dỗ dành tiếp, nhưng một giây sau lại thấy hắn ngửa đầu, uống một ngụm hết sạch rồi nuốt xuống.

“Chỉ một ngụm nhỏ thôi…” Hắn nhét cái cốc lại cho tôi, dùng loại giọng điệu như vừa bị lừa nói: “Chỉ một chút thôi… Hả?”

Trí nhớ trước kia của tôi không được đầy đủ, nhưng chuyện xảy ra tối hôm qua thì không dễ dàng quên đi đến như vậy, thậm chí có thể nói là sống động rõ ràng như đang ở ngay trước mắt. Hắn chỉ là nói lại một câu trong lúc đó mà tôi đã có thể nhớ lại toàn bộ cảnh tượng, từ lần đầu tiên cho đến lần cuối.

Kết quả là toàn bộ khuôn mặt của tôi cứ như vừa có vụ nổ mạnh, trong chốc lát đã tăng lên một nhiệt độ cao chưa từng có.

Tôi đương nhiên là hiểu được hắn đang lấy chuyện hôm qua và lúc này để chế giễu tôi nói chuyện không đáng tin.

“Đàn ông…” Tôi ôm chặt cái cốc vào trong lòng, tranh luận cho chính mình: “Đôi khi cũng khó tránh khỏi phải ăn nói ba hoa.”

Hắn khẽ cười một tiếng, nằm lại về trong chăn, đuổi người: “Được rồi, ra ngoài đi, đừng làm phiền tôi nữa.”

Tôi đứng lên, chỉnh lại chăn cho hắn, dém chăn không để gió lùa vào sau đó mới đi ra ngoài.

Nhiễm Thanh Trang ngủ một mạch đến nửa đêm hơn mười giờ mới tỉnh, tỉnh dậy thấy tôi vẫn còn ở phòng khách xem TV thì ngạc nhiên nhíu mày, hỏi tôi vì sao còn chưa ngủ.

Tôi ngáp một cái, tắt tiết mục trên TV đã gần như không nghe thấy tiếng, đứng lên từ ghế sofa, lắc lư đi về phía phòng ngủ của mình.

“Trong tủ lạnh có cháo, tôi sợ cậu tỉnh dậy không biết…”

Đi đến trước cửa phòng, Nhiễm Thanh Trang ở phía sau đột nhiên gọi tôi lại.

“Quý Ninh…”

Tôi quay người lại, hắn lại tựa như không biết phải nói tiếp với tôi thế nào, ánh mắt phức tạp nhìn tôi, cứ như vậy im lặng thật lâu.

“Sao thế?” Tôi bị hắn nhìn đến mức trong lòng cũng hồi hộp.

“…Cảm ơn.” Hắn rốt cuộc cũng mở miệng, nói xong để lại tôi đang đần người, xoay người đi vào phòng bếp.

Tôi đứng tại chỗ một lát, giống như một con robot bị lập trình lộn xộn, cùng tay cùng chân quay về phòng ngủ. Sau khi bình tĩnh đóng cửa phòng lại, tôi từ từ trượt theo cánh cửa rồi ngồi xuống, ôm đầu gối bắt đầu cười ngây ngô.

Nhiễm Thanh Trang… Nói cảm ơn với tôi?

Vừa nãy hắn vậy mà lại cảm ơn tôi…

Vậy có phải chứng tỏ rằng hắn sắp tha thứ cho tôi rồi không?

Không nói đến chuyện hồi cấp ba, chính là chuyện tối hôm qua thôi, đổi lại là tôi bị người khác quấn lấy không buông như vậy, cứ như lưu manh quấy rối, cho dù đối phương có là Nam Huyền, ngày hôm sau không nhất định tôi có thể tiếp tục làm bạn với cậu ấy được —— Cái này có gì khác với loạn luân đâu cơ chứ?

Nhưng Nhiễm Thanh Trang không chỉ giải quyết giúp tôi nhu cầu sinh lý một cách không chê vào đâu được, thậm chí còn vì nó mà bị cảm lạnh. Về tình về lý tôi đều xuất phát từ lòng áy náy mà chăm sóc hắn, hắn không giận chó đánh mèo lên tôi thì thôi, vậy mà còn vì những chuyện này mà cảm ơn tôi…

Tôi lấy điện thoại ra, chỉ cảm thấy trong đầu có rất nhiều cảm xúc, rất nhiều từ ngữ đan xen biến thành lời nói, nhưng chỉ là một câu vô cùng đơn giản.

[Nam Huyền, cậu có tin trên đời này có thiên sứ không?]

Đúng lúc Nam Huyền cũng chưa ngủ, trả lời rất nhanh, đầu tiên là gửi ba dấu chấm hỏi, rồi lại hỏi tôi: “Cậu muốn tin có Thượng Đế giống mẹ cậu sao?”

Tay tôi run run, hoàn toàn mặc kệ cậu ấy gửi cái gì, hỏi cái gì, tự hỏi tự trả lời.

[Tớ tin.]

Nam Huyền lại gửi thêm nhiều dấu chấm hỏi hơn, rõ ràng là bị tôi làm cho không hiểu gì cả.

Hắn thật tốt.

Tôi không để ý tới Nam Huyền nữa, đặt điện thoại trong tay vào trong ngực, tựa đầu lên cửa, trong lòng không ngừng nghĩ, hắn thật tốt… cực kỳ cực kỳ tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.