Bản Tính Hạ Đẳng

Chương 59



Cổ họng tôi khô khốc, gần như không thể phát ra tiếng: “Ba của Nhiễm Thanh Trang là…”

Giang Long Tuấn cắt ngang lời tôi: “Tôi vĩnh viễn nợ ông ấy.”

Tóc bạc phơ, nhìn Cục trưởng Giang già hơn tuổi thật rất nhiều, ông ấy không tiếp tục đề tài này nữa, chỉ nhắc qua đến, để lại cho tôi không gian tưởng tượng vô tận.

Nếu như Nhiễm Tranh cũng là cảnh sát nằm vùng, vậy không thể trách ai ai cũng nói Nhiễm Thanh Trang giống ông ấy. Chưa bàn đến tính cách, chỉ nói về lựa chọn con đường của cuộc đời, hai người đã giống nhau đến mức đáng kinh ngạc.

Chuyện cha chưa làm xong, để con hoàn thành; người mà cha không thể tiếp tục bảo vệ, để con bảo vệ. Thẳng tiến không lùi, dù chết cũng không hối hận. Cảm giác vận mệnh như luân hồi này, quả thực khiến da đầu người ta tê dại.

Rốt cuộc Nhiễm Thanh Trang đã kế thừa công việc này với tâm trạng thế nào?

Khi anh biết người cha ruột mà mình vẫn luôn căm thù oán giận đến tận lúc chết vẫn bị người khác hiểu lầm, bị người thân ruột thịt máu mủ thân cận nhất oán hận, mọi việc đã làm đều không có cách nào công khai, chỉ có thể bị chôn cất dưới sự kỳ thị… Lúc đó phải hối hận và đau đớn như thế nào?

Anh ấy chỉ một thân một mình trải qua ngần ấy năm như thế nào?  

Tôi mím chặt môi, đầu lưỡi đè lên giữa hai hàm răng, ở nơi sâu nhất trong trái tim truyền đến cảm giác nhoi nhói như bị kim đâm. Ban đầu không hề rõ rệt, vẫn có thể chịu đựng, nhưng theo thời gian xoay chuyển, cơn nhói đau liên miên dần dần tích tụ thành đau đớn như cắt cổ tay.

“Các người quả thực không nên chọn cậu ấy.” Tôi nắm lấy vạt áo trước người, xúc động mở miệng.

Tôi không thể kiểm soát được giọng điệu của chính mình, dù biết mình không có lập trường để nói nhưng vẫn không nhịn được oán giận. Oán giận bọn họ để anh phải trải qua cuộc sống như vậy, để năm năm nay anh vẫn luôn phải đứng trước vách núi vực sâu, chịu sự bao vây của sói đói mãnh hổ.

Giang Long Tuấn trầm mặc, không phản bác bất cứ điều gì.

Chúng tôi dừng cuộc trò chuyện lại, tự mỗi người ngồi yên lặng trên hành lang, đợi cánh cửa phòng phẫu thuật lại mở ra lần nữa.

Hơn mười phút sau, cuộc phẫu thuật vẫn chưa kết thúc, Giang Long Tuấn đã bị cấp dưới vội vàng đến mời đi.

Địa vị của ông ấy ở nơi đó đã định trước là tối nay sẽ vô cùng bận rộn. Ông ấy có thể dành ra hai mươi phút đợi ở bên ngoài phòng phẫu thuật của Nhiễm Thanh Trang đã coi như xem trọng rồi.

“Đợi mọi chuyện ổn thỏa tôi sẽ lại tới, cậu cũng đừng lo lắng quá, nhóc con kia mệnh cứng, không chết được.” Ông ấy tiến lên phía trước, nhìn phòng phẫu thuật đang đóng, nói thì nói vậy, nhưng vẻ mặt lại không hề thoải mái.

Cuộc phẫu thuật của Nhiễm Thanh Trang kéo dài năm sáu tiếng đồng hồ mới kết thúc, sau khi đi ra được đưa thẳng vào phòng đơn.

Cửa phòng có cảnh sát đặc nhiệm trang bị súng canh cửa, dấu hiệu sinh tồn* của Nhiễm Thanh Trang trên giường bệnh ổn định, thần kinh căng thẳng mấy ngày mấy đêm của tôi cuối cùng cũng được thả lỏng. Tôi ghé vào giường bệnh, nắm tay của Nhiễm Thanh Trang, chăm chú nhìn gương mặt tái nhợt của anh, tâm trí dần dần bị cơn buồn ngủ thổi quét.

*Dấu hiệu sinh tồn (còn được gọi là Vital signs – dấu hiệu sống) là một nhóm bao gồm 4 – 6 dấu hiệu quan trọng nhất, cho biết trạng thái sống còn (duy trì sự sống) của cơ thể. Thông thường, có 4 dấu hiệu sinh tồn chủ yếu là: nhiệt độ, mạch, huyết áp và nhịp thở. Ngoài ra, có nhiều bác sĩ còn đề cập tới một dấu hiệu khác, đó là chỉ số bão hòa Oxy máu (SpO2).

Gần như có thể dùng “nhỏ vụn” để hình dung, mãi cho đến khi ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, tiếng chim hót lung tung tràn vào tai, tôi mới tỉnh dậy từ giấc ngủ nặng nề, trong ý thức thậm chí chỉ cảm thấy mới qua được vài giây.

Tôi day day huyệt thái dương đau nhức, nhìn Nhiễm Thanh Trang, phát hiện anh vẫn chưa tỉnh bèn đứng dậy đi ra ngoài.

Sau khi ngủ một giấc, hậu quả của mấy ngày liên tục khiêu chiến giới hạn của cơ thể toàn bộ đều hiện ra, mỗi tấc xương cốt trên người tôi đều đau nhức đến mức như là bị ngâm trong axit sunfuric đặc.

Chào cảnh sát đặc nhiệm ở ngoài cửa, tôi xuống dưới tầng một của bệnh viện, mua một cốc cà phê ở ngoài cửa hàng tiện lợi để hồi sinh.

Tôi ngồi bên cửa sổ, đối mặt với dòng người qua lại, ăn qua loa hai chiếc bánh. Trong lúc đang ngẩng đầu chuẩn bị uống vội mấy ngụm cà phê cuối cùng, một người có vẻ mặt lo lắng sốt ruột bước xuống từ chiếc taxi bên đường, suýt nữa khiến tôi phun hết ngụm cà phê trong miệng ra.

Người đó không nhìn thấy tôi, bước nhanh đến bệnh viện, tránh đám đông người đi đường.

Tôi vội vàng đặt cái cốc xuống đuổi theo, cuối cùng, trong nháy mắt đối phương sắp bước vào cửa bệnh viện, tôi cũng gọi được cậu ấy lại.

“Nam Huyền!”

Nam Huyền dừng lại, lập tức kinh ngạc mừng rỡ quay về phía tôi.

Cậu ấy bước nhanh qua, giống như không dám tin nhìn tôi từ trên xuống dưới: “May quá rồi, may quá rồi…”

Trong miệng cậu ấy hết lần này đến lần khác líu ríu ba chữ này, vẻ vội vàng trên mặt dần dần mất đi, tất cả hóa thành niềm vui mừng đối với việc tôi sống sót sau tai nạn.

Nhưng vui mừng không được bao lâu, mắt cậu ấy đỏ bừng, oán trách nói: “Tớ nhận được email của cậu, cậu không biết tớ lo lắng cho cậu bao nhiêu đâu, cậu thật sự… thật sự làm xằng làm bậy quá rồi đấy!”

Trước đây, tôi phòng ngừa vạn nhất, cài đặt email bảy ngày tự động gửi đi, một khi gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, Nam Huyền sẽ nhận được di thư của tôi. Mấy ngày bị Kim Thần Tự nhốt lại này, điện thoại cũng bị tịch thu, tôi cũng không thể thiết lập lại hòm thư của mình. Tính tính thời gian, Nam Huyền hẳn là đã nhận được email vào tối hôm qua.

“Ngay sau khi nhận được email đó, tớ đã gọi cho cậu rất nhiều cuộc, nhưng gọi thế nào cũng không được…” Nam Huyền tỏ vẻ buồn rầu tủi thân nói đơn giản về hành trình tâm lý trong một đêm này của cậu ấy.   

Cậu ấy đang định đi ngủ rồi, kết quả đột nhiên nhận được di thư tuyệt mệnh của tôi, nhảy dựng lên gọi cho tôi mấy trăm cuộc gọi, không gọi được cậu ấy lại muốn đích thân lên đảo tìm tôi, thế nhưng vừa tới gần bến tàu đã bị ngăn bên ngoài dây cảnh báo.

Cậu ấy loanh quanh ở đây một đêm, nhìn thấy người mặc cảnh phục đều sẽ hỏi thăm bọn họ về tin tức của tôi. Thế nhưng hiện trường quá loạn, rất nhiều người cũng đang tìm người giống như cậu ấy, mọi người chen chúc thành một đống, tin tức có được vô cùng hữu hạn.

“Sau đó tớ biết được người bị thương đều được đưa đến ba bệnh viện gần nhất, nên tớ tìm từng bệnh viện một, tìm đến bây giờ…” Nhìn kỹ, dưới mắt của cậu ấy xanh đen, môi khô nứt, trông quả thực chính là dáng vẻ không được nghỉ ngơi tốt.

“Cậu vất vả rồi.” Tôi vỗ vỗ vai cậu ấy, ngại ngùng nói: “Bên này tớ vẫn còn chút chuyện, cụ thể thế nào về sau tớ sẽ nói cho cậu, cậu cứ về trước đi.”

Nam Huyền nhìn tôi với vẻ bất chấp, túm lấy cánh tay của tôi, kéo tôi ra ngoài cổng bệnh viện: “Cậu đã thế này rồi mà còn muốn làm chuyện gì nữa? Cậu về với tớ, nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai tớ đưa cậu về Bác Thành, tìm bác sĩ bên đó khám thật cẩn thận.”

Các bác sĩ ở Sùng Hải cũng thuộc hàng hàng đầu trong cả nước, đổi một chỗ khác, chẳng qua cũng chỉ là nhận nhiều thêm một lần thất vọng thôi.

“Nam Huyền…” Tôi bất đắc dĩ gọi cậu ấy lại: “Đây là lựa chọn của tớ.”

Lựa chọn trị liệu bảo thủ, lựa chọn cứ lẳng lặng chờ đợi cái chết như vậy.

Bước chân Nam Huyền dừng lại ngay lập tức, quay đầu trừng mắt nhìn tôi, mắng với chút thất vọng và phẫn nộ: “Cái lựa chọn chết tiệt của cậu!”

Cậu ấy rất hiếm khi có lúc không văn minh như thế này, xem ra thật sự đã bị tôi ép cho nóng nảy.

Trong lòng tôi thầm than một hơi, rút tay của mình lại, thương lượng với cậu ấy: “Nhiễm Thanh Trang vẫn chưa tỉnh, dù sao cũng phải đợi cậu ấy tỉnh lại tớ mới có thể đi được.”

Hiển nhiên Nam Huyền cũng có chút bị sự thô tục của chính mình vừa nãy dọa đến, lông mày vẫn nhíu chặt lại, giọng điệu thì ngược lại, đã hòa hoãn xuống.

“Anh ta thế nào rồi?”

“Bị thương khá nặng…” Vừa đi vào trong bệnh viện, tôi vừa kể cho cậu ấy những chuyện đã trải qua trong mấy ngày này. Bởi vì sợ cậu ấy lo lắng nên cũng không nói cặn kẽ, nhưng chỉ nghe đại khái cũng đủ khiến cậu ấy liên tiếp hít khí lạnh.

Đến cửa phòng bệnh của Nhiễm Thanh Trang, lại có thêm hai người đàn ông mặc thường phục ngăn chúng tôi lại, nói quan lớn đang bên trong, bảo chúng tôi đợi một chút mới được vào.

Tôi đoán chắc là Giang Long Tuấn đến, nên nói với Nam Huyền: “Không biết họ bao giờ mới ra, cậu cứ về trước đi, tớ thật sự không sao hết.”

Nam Huyền nào có dễ bằng lòng bị tôi đẩy đi như vậy, kiên trì muốn tôi với cậu ấy cùng đi, kết quả cứ nói rồi nói, vừa kích động lên thì một dòng máu mũi chảy xuống, dọa tôi và cậu ấy đều hoảng sợ. May mà phòng y tá ở ngay bên cạnh, tôi nhanh chóng lấy bông cầm máu đưa cho cậu ấy.

“Cậu về đi, trông cậu còn giống cần nghỉ ngơi hơn đấy.” Giúp cậu ấy cầm máu, tôi lại khuyên nhủ lần nữa.

Nam Huyền hơi ỉu xìu sờ sờ mũi mình, lúc mở miệng lại đã không tiếp tục kiên trì nữa: “Vậy tớ về ngủ một giấc, buổi tối lại đến đón cậu.”

Tôi gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Cậu ấy mặt ủ mày chau được tôi tiễn đến cửa thang máy, lúc vào thang máy, tôi nhớ tới một chuyện rất quan trọng nên gọi cậu ấy lại.

“Tạm thời đừng nói chuyện của tớ cho mẹ và em gái tớ.” Nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm một câu: “Tớ sẽ tự nói cho họ.”

Nam Huyền nhìn tôi, gật đầu trong vô vọng, đóng cửa thang máy rời đi.

Tôi quay về phòng bệnh, ngồi ở bên ngoài một lúc. Khoảng năm sáu phút sau, Giang Long Tuấn và một cô gái trẻ tuổi cao gầy một trước một sau đi từ trong phòng ra ngoài.

Tôi đứng dậy, đối mặt với người phụ nữ trẻ đi phía sau. Tuy rằng chỉ mới gặp mặt một lần, nhưng khí chất và cách ăn mặc quá mức nổi bật của đối phương vẫn khiến tôi lập tức đã nhận ra, cô ấy chính là người phụ nữ đã nhìn tôi chăm chú một cách kỳ lạ qua cặp kính râm ở nghĩa trang hôm đó.

Cảm nhận được ánh mắt dừng lại rất lâu của tôi, người phụ nữ đầu đinh gật đầu với tôi, tự giới thiệu: “Nghiêm Sương.”

Vừa nghe giọng của cô ấy, tôi đã biết cô ấy chính là Chim Mẹ.

“Xin chào.” Tôi chìa tay nắm tay cùng cô ấy.

“Cậu vào đi, Thanh Trang đã tỉnh rồi.” Giang Long Tuấn nói: “Về sau ăn mặc ngủ nghỉ của các cậu đều sẽ có người phụ trách. Chúng tôi đã tìm được một ngôi nhà an toàn tạm thời, mấy ngày này cậu chịu thiệt ở tạm một chút, đợi Thanh Trang ổn rồi, chúng tôi sẽ lại cùng tiến hành di dời.”

Tôi hơi mờ mịt: “Ngôi nhà an toàn?”

Ông ấy quay đầu lại nhìn Nghiêm Sương, Nghiêm Sương tiếp nhận mệnh lệnh, giải thích với tôi thay ông ấy: “Tập đoàn Hợp Liên tuy rằng đã bị đập tan, Kim Phỉ Thịnh cũng đã phải ra tòa, nhưng… Kim Thần Tự trốn rồi, trước mắt không rõ tung tích.  Âu Hoa đã bị bắn chết trong đợt hành động này, con gái của bà ta đang ở nước ngoài, không loại trừ chúng sẽ có hành vi báo thù với các cậu.”

Tôi cứ tưởng rằng đêm qua qua đi, mọi chuyện đã kết thúc cả rồi, Nhiễm Thanh Trang cũng có thể lại có được tự do lần nữa, nhưng bây giờ vừa nghe, dường như vẫn còn nguy hiểm trùng trùng.

Hết thảy đều vẫn chưa kết thúc, có lẽ… vĩnh viễn cũng sẽ không kết thúc.

Tạm biệt Giang Long Tuấn và Nghiêm Sương, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh bước vào.

Trong phòng nồng nặc mùi của các loại thuốc và thuốc sát trùng trộn lẫn vào nhau, Nhiễm Thanh Trang ngồi dựa vào đầu giường, trên tay cắm ống truyền dịch, đang chăm chú ngắm nhìn bầu trời xanh không có một tia tạp chất bên ngoài cửa sổ.

Nghe thấy tiếng động, anh quay đầu lại, thấy là tôi thì hơi giật mình, sau đó lại không vừa lòng nhăn mày.

“Cậu đi đâu vậy?”

“Xuống dưới… ăn sáng.” Tôi đóng cửa, thấp thỏm lo lắng đứng nguyên tại chỗ, không dám tiến lên.

Nhiễm Thanh Trang trông càng không vừa lòng hơn, tay trái bị thương không nâng lên được, anh chỉ có thể duỗi tay phải đang truyền dịch về phía tôi: “Lại đây.”

Do cử động của anh mà ống truyền dịch nhỏ bé nhanh chóng bị đẩy ngược máu lại, tôi bước nhanh qua đè lên cái tay đó, anh trở tay bắt lấy tôi, nắm thật chặt trong lòng bàn tay.

“Không được tùy tiện rời khỏi tôi.”

Tôi run lên, lớp da thịt được anh chạm vào giống như bị lửa thiêu, đau đớn theo mạch máu vọt thẳng vào trong tim, phải rất cố gắng tôi mới không lập tức rút tay về.

Nếu như tôi khỏe mạnh, không bệnh không tật, thì Nhiễm Thanh Trang đối với tôi là hiệu ứng cầu treo cũng được, có lòng thương hại kẻ nhỏ yếu cũng không sao, chỉ cần nắm được tay của anh, tôi sẽ không buông ra nữa.

Thế nhưng bây giờ… Tôi sắp chết rồi, tôi không có cách nào, cũng không thể để anh tiếp tục đổ thêm tình cảm vào tôi.

Như thế là không đúng, như thế quá vô trách nhiệm.

Nghĩ như vậy, nhưng ngón tay tôi lại đi ngược lại với ý nguyện của đại não, càng quấn chặt lấy ngón tay có khớp xương rộng lớn của Nhiễm Thanh Trang hơn.

Beta: Từ chương này về sau, bọn mình đổi ngôi thứ 3 của Nhiễm Thanh Trang đổi từ “hắn” sang “anh” nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.