Bán Tình Yêu: Hận Là Cách Tôi Chiếm Đoạt Em

Chương 11: Chuyến đi đến Tứ Xuyên



Edit: cereniti

"Khung cảnh tháng 9 quá mức tuyệt, lá thu nhuộm đỏ cả ngọn núi.

Tuyết tan, cỏ xanh mọc, mưa sa nước chảy, hồ thẫm xanh".

Nhâm Trần Văn đã làm ra bài thơ đó khi ở tại Tứ Xuyên, Lương Ngân chỉ tình cờ đọc được, bây giờ cô biết nó thật đúng.

Hướng về ngọn núi đẹp lạ thường của tổ quốc, Lương Ngân cùng Tang Vũ đắm chìm mình trong đó.

Vốn hai người định đi du lịch theo tour, nhưng nghĩ lại, nếu đi như vậy, hai người thật ít có tự do, lại luôn bị bó buộc theo thời gian.

Lấy Tứ Xuyên làm trung tâm, những khu nhà xung quanh dần trở thành những điểm du lịch thú vị.

Hai người liền đến Cửu Trại Câu – nơi mà Lương Ngân mong chờ nhất, Cửu Trại Câu, cây vây quanh nước, cây đắm mình trong nước.

Cá lớn, cá nhỏ lượn quanh trong hồ, trước sau đầy ắp, thật gần rồi dần xa mặt hồ, tạo nên một dãy ruộng bậc thang màu cam bạc. Mặt nước trong xanh màu lá có thể thấy đáy.

Xung quanh hồ là những dãy đê với thật nhiều cây xung quanh, bóng cây phản chiếu xuống mặt hồ tạo thành những dãy thác màu lá.

Bọt sóng nhỏ màu bạc, chạy dài tới cuối mặt hồ, rồi hòa mình cùng thác nước màu diệp lục, tạo nên một khung cảnh động lòng người.

Lương Ngân thật không kìm lòng được, chạy thằng vào lòng khung cảnh xinh đẹp này.

"A" một tiếng, cô ôm lấy Tang Vũ, còn kích động nói: "Trời ạ, Tiểu Vũ, nơi này thật đẹp, thật đẹp!"

Tang Vũ cũng bị cảnh sắc trước mắt hớp hồn, hai người vui vẻ đuổi theo bước chân của nhau tại nước nước trời giao thoa.

Tại đây, người gọi là Cố Nhiên, Mộ Nghĩa, Trình Mạc Nhiễm không hề tồn tại, chỉ có cảnh sắc sống động trước mắt.

Hương hoa ngập tràn giác quan, thiên nhiên suối nước, làm dịu đi trái tim khô khốc nơi thành thị.

Lương Ngân hệt như một cô bé, nở nụ cười thoải mái từ tận đáy lòng.

Nhìn cô vui vẻ như vậy, Tang Vũ ngẩn ra, Ngân Ngân hình như càng xinh đẹp hơn, thì ra con người một khi không ưu sầu, lại có thể xinh đẹp đến thế!

Buổi tối, trên chiếc giường nhỏ nơi quán trọ, hai cô bé tắm xong liền kề kề bên nhau nói thật nhiều điều.

"Tiểu Vũ, cậu biết không? Mình hôm nay, thật, thật rất vui, tựa như chưa từng vui vậy." Giọng nói của Lương Ngân hòa cùng ánh trăng dịu ngọt rơi vào trong trái tim Tang Vũ. Nhiều năm sau, cô vẫn nhớ đêm trăng kia.

Trăng sáng cùng thanh âm mềm mại như gió của Lương Ngân làm cô nhận thức được mình muốn bảo vệ và ở bên cô bạn nhỏ này cả đời.

Đúng vậy.

"Mình biết, Ngân Ngân, mình biết." Tang Vũ không biết nên nói cái gì cho phải, cô luôn luôn nói ra những lời chẳng liên quan.

Chỉ có một chữ "Biết", nhưng cô tin Lương Ngân sẽ hiểu.

"Ngày đó, người ở bên mình, là Trình Mạc Nhiễm, không phải Mộ Nghĩa, không phải Mộ Nghĩa, . . . Tiểu Vũ, không phải Mộ Nghĩa! Hắn thế nhưng . . . Bán mình cho Trình Mạc Nhiễm, Tiểu Vũ, mình thật đau!" Lương Ngân đột nhiên xoay người ôm lấy Tang Vũ, nức nở nói.

Tang Vũ nghe xong, cô ngẩn ra, cô có cảm giác mình đột nhiên bị sét đánh trúng, người tê liệt, vỡ vụn.

"Cái gì? Cậu nói . . . đàn anh, không, Mộ Nghĩa . . ."

Trí óc Tang Vũ trống rỗng, hoàn toàn không biết nói thế nào.

"Ừ. . . Đúng, đúng bọn họ giao dịch, coi mình như một món hàng. Tiểu Vũ, tim mình, tim mình . . ." Lương Ngân như coi Tang Vũ trở thành cây cột trụ duy nhất, cô ôm bạn mình thật chặt, muốn nỗi đau nơi đáy lòng thoát ra ngoài theo từng giọt nước mắt, tựa như một cô nhóc mất đi cây kẹo ngọt.

"Giao dịch. . ." Tang Vũ lầm bầm, Mộ Nghĩa tên khốn kiếp này, lại dám làm vậy với Ngân Ngân.

Tang Vũ vỗ nhè nhẹ lưng Lương Ngân, cố gắng làm cho cô bình phục chút cảm xúc.

"Tiểu Vũ. . . Mình đã từng muốn tự sát, mình thật sự đã từng suy nghĩ như vậy, nhưng, nhưng mình không bỏ được ba, còn nữa, còn cả cậu, Tiểu Vũ. . . Mình thật sự là không biết nên làm gì mới phải? Mình chưa từng nghĩ Mộ Nghĩa sẽ làm vậy với mình, hắn coi mình như một món hàng! Tiểu Vũ. . . Mình nên làm gì đây. . .”

"Ngân Ngân, Ngân Ngân, cậu. . . đừng khóc, mình sẽ bảo vệ cậu, sẽ bảo vệ cậu, đồng ý với mình, Ngân Ngân, cậu phải trở nên kiên cường, kiên cường, có được hay không?" Tang Vũ cũng nghẹn ngào.

Có lẽ đây chính là một người bạn thật sự, tại lúc bạn đau khổ nhất, nhìn bạn khóc thầm, người đó càng thêm khó chịu và đau lòng.

Không biết hai người ôm nhau khóc bao lâu, chỉ biết đó là lúc Lương Ngân dần không thể cất tiếng khóc thêm nữa, giọng cô dần đục khàn.

"Ngân Ngân, cậu nhất định phải kiên cường lên, hiện tại những chuyện này không coi vào đâu, cậu phải giấu đi trái tim yếu đuối của mình, phải độc lập, không, cả hai chúng ta đều phải độc lập, phải biến mình thành một cô gái mạnh mẽ đến độ hư đốn! Như vậy cậu mới có thể không bị tổn thương, hãy để cho nó qua đi!"Những lời này của Tang Vũ có lẽ đã muốn nói cho Lương Ngân từ lâu, chỉ là khi đó cô vẫn cho đó là quá sớm, ai ngờ, bây giờ đã chậm.

"Ừ, mình biết, Tiểu Vũ, mình biết, chúng ta đều phải kiên cường." Lương Ngân đáp lời Tang Vũ.

Dưới bầu trời đêm này, cô gái nhỏ đơn thuần đó đã từ biệt cuộc sống cũ của mình.

Edit: cereniti

Tang Vũ cùng Lương Ngân đã đến được nơi làm rung động cả người dân Trung Quốc - Tứ Xuyên, mảnh đất với những tòa thành cũ mục nát nhưng lại làm cho người xem cảm thấy sửng sốt, chấn động, khắc sâu vào tâm trí.

Trái tim nhỏ lương thiện của hai cô gái, vốn đã vỡ tan thành những mảnh nhỏ giờ đã tự động hàn gắn lại từng chút một, nó cũng đã nhìn thấy được hi vọng, chuyến đi này thật tốt.

Du lịch, đã khiến cho hai cô gái tìm thấy được một điều, nhất định phải kiên cường.

Lý Bạch đã từng bật ra được một câu thơ ngay khi đi trên con đường nói “Thục đạo chi nan, nan vu thượng thanh thiên*”, hôm nay Lương Ngân cùng Tang Vũ đã thấu hiểu được tất cả ý tứ, ngồi ở trên cáp treo, nhìn những người đi đường từ từ nhỏ dần, Lương Ngân cảm thấy mình có chút sợ, con đường mòn trên núi thật sự rất nhỏ hẹp, chỉ cần thoáng trượt chân, liền trở thành người thiên cổ.

(*): đường lên Thục (Tứ Xuyên) thật gian nan, gian nan tới mức chạm tới được trời cao (editor dịch thoáng)

Tin tức trăng hoa của tổng giám đốc Trình Mạc Nhiễm ngày càng nhiều, vô luận là ở giới showbiz hay trên thương trường, người được xưng là ‘nữ cường nhân tham công tiếc việc’ – Vệ Tiếc – phó tổng giám đốc công ty Vệ Thị bỗng được mọi người đồn đãi trở thành tình nhân bí mật của hắn.

Một ngày nọ, tại phòng VIP của công ty Diệc Nam

“Chị Tiếc, chuyện này tuyệt đối không thể trách tôi, ai bảo ngày đó chị tự nhiên lại mời tôi đi dùng cơm?” Trình Mạc Nhiễm bỏ đi dáng vẻ điềm nhiên khéo léo tại thương trường, hiện tại chỉ giống như đang vui đùa đối thoại với bạn bè rất nhẹ nhõm, vui vẻ.

“Trình Mạc Nhiễm, cậu nói hay lắm, nhớ lại đi, là ai nói ‘chỉ cần chị giúp tôi chơi lại ông nội hồ ly già kia, tôi liền mời chị bữa tiệc lớn’? Xem xem, là ai mời ai hả? Chẳng lẽ cần tôi giải thích sao? Công ty Mạc Nhiễm các cậu bắt lại được cái ‘case’ đó tuyệt đối là công lao của tôi, cậu đừng nghĩ tôi là Bồ Tát, dám ‘lấy ân báo oán’, biến tôi thành nữ chính trong scandal tình ái của cậu, tôi thật tức chết mà.” Người Vệ Tiếc mặc một bộ vest nữ chuyên nghiệp, tóc ngắn chỉnh tề, cô tuyệt đối không giống như 30 tuổi. Cô ngồi đối diện Trình Mạc Nhiễm cùng Vệ Nam, trang điểm nhẹ, vẻ lạnh lùng trên mặt thường thấy hoàn toàn biến mất, cô lúc này chỉ giống như thiếu nữ chỉ mới hai mươi đang tức giận cùng bạn bè.

“Tiểu Nam, em nói gì đi chứ, tên nhóc này thật quá đáng mà!” Vệ Tiếc cầm một chiếc đũa gõ lên chén tên em trai nãy giờ chỉ biết mỉm cười.

“Ha ha.” Vệ Nam không mấy quan tâm. Hắn chỉ cười không nói, tính tình của chị hắn là vậy, khá là trẻ con, nhưng chỉ thường bộc lộ tại nhà, tin tức về chị hắn vốn rất ít khi truyền ra ngoài, hôm nay thế nhưng lại dính dáng tới một nhân vật lớn.

‘Thật ra thì chị cũng nên cảm tạ đội ‘chó săn’ này, chị nhìn xem, hình chị rất đẹp, tràn đầy hơi thở mê hồn của thiếu nữ?” Vệ Nam thật đúng là Bất Minh Tắc Dĩ, Nhất Minh Kinh Nhân*.

(*): biết lựa lời mà nói trong lúc bế tắc nhất, khiến mọi người bất ngờ.

“Thôi đi, không thú vị chút nào, tiểu tử thúi” Vệ Tiếc cố thả lỏng đầu lưỡi, tiếp tục ăn cơm.

“Đúng rồi, Mạc Nhiễm, cô em họ của cậu đâu rồi, gần đây chẳng thấy xuất hiện? Khụ, người nào đó gần đây sống bình yên quá, chẳng có chút ‘bất ngờ’ nào, nên trở nên nhàm chán hết sức.” Vệ Tiếc cố ý nhắc tới em họ Trình Mạc Nhiễm – Trình Dĩ Mạt.

Vệ Nam vừa nghe đến tên Trình Dĩ Mạt, đầu lập tức hơi ngẩng lên, cái cô nhóc khó ưa đó, hắn không biết đã cự tuyệt cô mấy lần, mà cô vẫn nhất mực ‘đuổi theo’ hắn.

“Ha ha. . .” Trình Mạc Nhiễm vừa nghe tên em gái, liền nhớ tới hình ảnh tại một buổi gặp tình cờ, Dĩ Mạt không cẩn thận đụng vào Lương Ngân, cô gái nhỏ tính tình đơn giản đó, bây giờ đang ở đâu?

Trong lòng đột nhiên có một giọng nói:” Trình Mạc Nhiễm, mày yêu cô ấy”. Làm sao có thể? Một cô nhóc chưa biết tới sự đời, tại sao có thể lay động tim của hắn, nhất định là do quá lâu không chạm tới phụ nữ mà thôi, xem ra tối nay nên tìm Tưởng Viện hoặc ai đó ôn chuyện rồi.

Dự án hợp tác giữ hai công ty ‘Vệ Thị’ và ‘Mạc Nhiễm’ do Vệ Nam toàn quyền phụ trách, dù sao thì ông già lớn nhà họ Vệ quá thương con gái, lại càng thương cháu ngoại, ông già cũng biết huyết mạch duy nhất có thể thừa kế ‘Vệ Thị’ chỉ có một mình Vệ Nam.

Cho nên, mảnh đất kia là do Vệ Thị đấu thầu mà thắng được, còn về phần thu xếp và lên kế hoạch thế nào là trách nhiệm của Mạc Nhiễm, lợi nhuận thì chia 5:5.

Vì vậy, Vệ Nam chỉ còn cách đến Tứ Xuyên, mà phía đối tác – ngài Trình Mạc Nhiễm hiện tại là nhân vật công chúng, còn đang bận ôm người đẹp trong ngực, ắt hẳn là không muốn và càng không cần đi Tứ Xuyên rồi, trực tiếp sống cuộc sống dưới ánh mắt công chúng, mặc sức phóng túng thoải mái hơn nhiều!

Vệ Nam thầm nghĩ thuận tiện đi giải sầu chút cũng tốt, đây cũng là một cách để trốn thoát khỏi cô nhóc Dĩ Mạt phiền phức đó

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.