Lương Ngân cùng Tang Vũ chia ra ngồi hai bên chiếc bàn nhỏ, gục đầu trên nó mà ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.
Lương Ngân im lặng, chăm chú ngắm nhìn phong cảnh lặng lẽ lướt qua thật nhanh, suy nghĩ không biết đã bay đến phương trời nào.
Tang Vũ ngẩn người nhìn gò má Lương Ngân, như muốn nói gì,rồi lại giật giật môi, không phát ra âm thanh, cuối cùng vẫn quyết định im lặng, thở dài.
Xe lửa theo quy luật phát ra âm thanh "xình xịch”, mang theo ánh mắt mê ly của thiếu nữ cùng những suy nghĩ đang tung bay, còn có tiếng thở dài như có như không nhẹ nhàng, mặc cho âm thanh ồn ào của những buồng bên cạnh, hệt như nơi đây chỉ có các cô.
Bất ngờ, tiếng thét cùa một cô gái vang lên, còn có âm thanh của vật gì đó bị đập xuống đất, làm phá vỡ giấc ngủ của Tang Vũ cùng suy nghĩ đang trôi dạt của Lương Ngân.
Tiếng thét chói tai của cô gái liên tục vang lên, tiếng đứa trẻ đang khóc thét, còn có tiếng đe doạ của một người đàn ông, sau đó chính là tiếng buồng xe bị khóa.
"Im lặng, không được kêu la, không được báo cảnh sát, giao toàn bộ tiền bạc ra đây, tay giơ lên đầu, kẻ nào dám gọi cho bọn “cớm”, tao liền giết." Nồng đậm giọng điệu khác miền, không giống cậu thiếu niên lần trước, xem ra không phải là người bản địa.
Lương Ngân cùng Tang Vũ đang ngồi dựa vào vị trí bên trong cùng, không dễ bị phát hiện, những người bên cạnh đều đang thốt hoảng, tiếng la khóc của đứa bé tiếng la khóc bị tay mẹ nó che lại, âm thanh từ từ nhỏ đi, bọn côn đồ liên tục vơ vét, kèm theo tiếng thủy tinh vỡ vụn, còn có rất nhiều âm thanh ồn ào khác rất khó phân biệt.
Lương Ngân lúc này mới ý thức được đây chính là tiết mục cực kì cẩu huyết* - "Xe lửa kinh hồn", thì ra cuộc sống đâu đâu cũng là cẩu huyết!
(*): cẩu huyết: những tình huống lặp lại phát chán, luôn luôn có mặt trong tất cả các bộ phim
Tang Vũ rõ ràng ý thức nhanh hơn cô, kéo thấp xuống đầu của cô, đặt ngón trỏ ở khóe miệng, ý bảo cô không nên lên tiếng, yên lặng theo dõi sự tình. Lương Ngân mở trừng hai mắt, ý nói cô hiểu.
Mẫy gã tìm không thấy nhiều tiền càng lúc càng bực bội, nóng nảy kéo xuống mũ trùm đầu, những gã đều cơ bắp cuồn cuộn, toát ra vẻ du côn đầy sát ý, quả nhiên, bọn họ liền rống giận một tiếng: "Mẹ nó, kẻ nào dám đùa với ông, ông đây sẽ bắn chết từng người một!" Cả khoang xe lửa liền từ bỏ ý định báo cảnh sát.
"Nhanh lên, có nhiêu tiền liền đưa hết cho tao, nếu không tao sẽ giết ả này!" Một nhóm gồm ba gã đàn ông, người quàng tay vào một phụ nữ có thai, hai người khác vơ vét tiền tài.
"Đừng, van cầu anh đừng giết tôi, tôi còn đang mang thai. . . . . ." Người phụ nữ có thai đó rất sợ, cô run rẩy, bụng của cô trên thực tế còn không quá lớn, còn đang trong thời kì nguy hiểm.
"Bại hoại! Không được lấy ví tiền của mẹ." Đột nhiên, một đứa bé trai tránh thoát khỏi vòng tay của người mẹ, chạy tới bên cạnh một gã cướp đang gom tiền, một tay nắm chặt cổ tay của hắn, một tay khác thì đánh vào người hắn, thêm vài cước đá, cuối cùng thấy không thật sự hiệu quả, dứt khoát dùng miệng cắn, gã đàn ông rên lên một tiếng, trực tiếp nhấc chân, bé trai bị đá lên thật cao.
Mẹ cậu nhóc ngay khi thấy cậu xông ra đã bị dọa ngất, sau cậu đượcb một cô gái kéo về, bảo vệ cậu trong lồng ngực, vòng tay thật chặt, không để cậu lần nữa kích động chạy vào họng súng, sắc mặt bé trai có chút trắng bệch, nhưng lại không khóc, vẫn liên tục giãy giụa.
Lúc này, không biết ai đó đã kêu lên: "Con mẹ nó, đàn ông trên xe này đều là đàn bà à? Chúng ta đi liều mạng với bọn họ đi!" Đó là một người đàn ông, giọng điệu có hơi run rẩy cùng tức giận, mọi người nghe xong liền có chút kích động.
"Rầm".
"Đoàng, đoàng" hai tiếng súng vang, toa xe lại lần nữa hỗn loạn
"Mẹ nó, cử động nữa, tao liền cho chúng mày ăn “kẹo”." Mặt người phụ nữ có thai trắng bệch, không còn chút sức sống, một mực xin tha, mọi người trên xe nắm chặt tay thành quả đấm, có lòng nhưng bất lực.
"Thả cô ấy ra, tôi sẽ làm con tin của anh!" Lương Ngân đứng lên.
Dáng vẻ đại nghĩa nghiêm nghị của Lương Ngân dọa Tang Vũ giật mình. Tang Vũ vừa định đứng lên, chỉ nghe thấy phía sau có một âm thanh nhỏ rất êm tai vô cùng nhỏ thanh âm nói: "Trước hết cứ để cho cô ấy đi, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp kéo dài thời gian."
Tang Vũ len lén quay đầu lại, liền nhìn thấy hai cô gái rất đẹp ngồi ở phía sau cô, hai cô gái thấy Tang Vũ quay đầu lại, cũng nở nụ cười sáng sủa với cô, Tang Vũ có chút chóng mặt, thật là hai mỹ nữ, có thể sánh bằng Ngân Ngân.
Lương Ngân cho Tang Vũ một ánh mắt kiên định, phải làm con tin thay thế, lúc này trên xe tránh không khỏi lại một hồi xôn xao, sau khi người phụ nữ có thai bị buông ra sau, liền hôn mê, xem ra là do kinh sợ quá độ.
"Mau, lấy hết tiền ra!" Những gã khác không nhịn được, thời gian trì hoãn càng lâu đối với hắn càng bất lợi, một trong ba gã đang tìm vật cứng, có vẻ họ định đập thủy tinh chạy trốn.
Tang Vũ nhìn Lương Ngân, cô càng lúc càng lo, hai người phía sau hình như biết cô đang rất sợ, nhỏ giọng nói: "Chúng tôi đã báo cảnh sát, đừng lo, chỉ cần bằng hữu của ngươi có thể trì hoãn chút thời gian, tất cả liền ổn." Sau đó, hai cô gái liền vỗ nhè nhẹ bả vai Tang Vũ.
Lương Ngân bây giờ đã xem cái chết nhẹ như lông hồng, cô cảm thấy chết như vậy thật vĩ đại, cô đã suy nghĩ rất kĩ, bằng không cũng sẽ không kiên quyết đứng dậy.
"Tâm trạng bạn cô bây giờ hẳn rất tệ nhỉ! Chuyện tình cảm có chút vấn đề?" Cô gái tóc dàu phía sau lặng lẽ hỏi Tang Vũ, Tang Vũ rất kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu, mặc dù có chút máy móc.
"Cô. . . Cô?" Tang Vũ muốn hỏi cô làm sao biết.
Cô gái tóc ngắn bên cạnh có vẻ đẹp diễm lệ nhưng không hề thô tục, ngược lại như nhìn thấu được nỗi nghi ngờ của Tang Vũ, len lén cười cười nói: "Cô ấy mang một nửa dòng máu của phù thủy!"
Cô gái tóc dài có chút bực tức, vỗ nhẹ vai cô gái tóc ngắn, sau đó bĩu bĩu môi, trông thật đáng yêu, xinh đẹp.
Lúc này, bên ngoài buồng xe có chút ồn ào, hình như thật giống như lời hai cô gái nói, cảnh sát đã tới.
Ba gã tội phạm bắt đầu luống cuống!
"Bọn chúng mày không được cử động! Nếu không tao giết hết!".
"Người ở bên trong nghe đây, các người đã bị bao vây, nên đầu hàng để được khoan hồng!" Cảnh sát ên ngoài xe lửa uy hiếp, Lương Ngân xem thường, bụng nghĩ thầm: lời thoại này sao mà giống phim vậy?
"Nhanh!" Một tên đập vỡ cửa kính xe lửa, nói với hai tên còn lại!
Bất ngờ, khóa của buồng đã bị cảnh sát cạy mở ra!
Lương Ngân nhìn tên cướp đang chĩa súng về phía đầu mình, tên đó hoàn toàn không có ý định thả cô, cô liền nói với người kia: "Anh còn không lo chạy trốn à? Chẳng lẽ định mang tôi theo chôn cùng? Như vậy, có thành quỷ tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh!" Tên cướp nghe xong, bụng thầm nghĩ, thân làm con tin thay thế mà còn dám uy hiếp hắn, chắc muốn nếm thử “kẹo đồng”! Nhưng, hắn không để ý nhiều như vậy, dùng sức đẩy Lương Ngân vào người mấy tên cảnh sát làm vật cản, cùng hai tên còn lại nhảy nhanh khỏi cửa kính xe lửa.
Lúc này xe lửa đã bị lệnh cưỡng chế ngưng hoạt động.
Cảnh sát vội vàng đi vào trấn an quần chúng, có thể vì tình hình quá hỗn loạn, người đán ông khi nãy vừa phát động “khởi nghĩa” lại đứng lên, rống to: "Cảnh sát các con mẹ nó, tiền bị cướp hết sạch các ngươi mới đến!" Vẻ mặt kích động, mọi người vừa nghe, thật cảm thấy rất có lý, cũng đều đứng dậy theo.
"Mọi người yên tâm, bọn chúng không thoát khỏi đâu, chúng tôi đã mai phục sẵn ngoài xe rồi, về phần tiền của mọi người, chúng tôi cam đoan sẽ lấy lại!" Vị cảnh sát mặc thường phục rất khí thế nói.
Lúc này, tất cả mọi người trên xe lửa mới khôi phục sức sống, thai phụ khi nãy đã được đưa đến chỗ bác sĩ chữa trị.
Tang Vũ vội vàng tới đỡ Lương Ngân, nước mắt cô rơi xuống, hai cô gái phía sau kia cũng đều tiến lên đỡ Lương Ngân, thuận tiện an ủi Tang Vũ.
"Tiểu Vũ, ngoan, đừng khóc, cậu xem, mình vẫn ổn mà! Đừng khóc, cậu khóc làm mình cũng khóc theo bây giờ!"
"Ừ. . . Ừ, mình không khóc, không khóc, Ngân Ngân, cậu thật làm mình sợ muốn chết, hu hu, bây giờ mình đứng lên cũng không được, về sau cậu nhất định không được hành động bộp chộp như vậy biết không?" Tang Vũ vẫn không quên giảng dạy.
Lương Ngân trợn mắt một cái, sau đó rất kiên định nói: "Ừ, về sau mình đều nghe lời Tiểu Vũ , cậu xem, mình đã thay đổi rồi mà, trở nên rất kiên cường, rất dũng cảm, đúng không!?"
Xác thực, cái sự dũng cảm “xem cái chết như lông hồng” đó lần này đã khiến mắt Tang Vũ trợn trắng.
"Này, này, hai cô bạn, uống nước đi! Tất cả mọi người trên xe đều đang rất lo lắng cho hai bạn đó!" Nữ sinh tóc ngắn đưa hai chai nước tới.
"Cám ơn cậu!" Lương Ngân thật rất khát, cũng không để ý đến hình tượng, uống ừng ực.
Nữ sinh tóc dài nói: "Lương Ngân, bạn rất dũng cảm!" Thanh âm êm dịu, nhưng rất khí phách.
"Bạn biết mình?" Lương Ngân thắc mắc.
"Hoa khôi khoa ngoại ngữ đại học B, ai mà không biết chứ? Bạn quên mình rồi à, mình và bạn cùng nhau nhận học bổng , mình là Ngôn Cẩm Niên khoa luật" Nói xong, Ngôn Cẩm Niên vươn tay.
"A, mình nhớ rồi, cậu và Âu Dương là bạn học cùng khoa, đúng chứ!?" Lương Ngân cười he he nắm lấy tay cô.
"Ừ, đúng, thì ra cậu vẫn nhớ. Đúng rồi, đây là Văn Tiêu Nghệ, khoa thiết kế, cũng là một mỹ nữ đó! Bạn là Tiểu Vũ đúng không, chúng ta cùng làm quen nhé." Cô giới thiệu nữ sinh tóc ngắn. Sau đó lại cùng Tang Vũ bắt tay.
"Chào mọi người!" Nữ sinh tóc ngắn mặc bộ trang phục nhìn rất mốt, nghe giọng của Văn Tiêu Nghệ liền biết cô là một tiểu thư khuê các!
Tang Vũ hồi thần, vừa ăn khoai tây chiên Văn Tiêu Nghệ đưa cho vừa nói: "Bốn người chúng ta rất có duyên, nếu ở thời cổ đại liền có thể kết nghĩa kim lan rồi đó!"
"Đúng vậy, đúng vậy, nếu không chúng ta liền noi theo Tam Huynh Đệ Lưu Bị, đến đào viên kết nghĩa tỷ muội đi! Văn Tiêu Nghệ rất có hứng thú với lời đề nghị của Tiểu Vũ.
"Đúng, chúng ta đi Lệ Giang, hay Nhất Mễ Dương Quang kết nghĩa đi!" Lương Ngân đề nghị.
"Cẩm Niên, cậu thấy thế nào?" Lương Ngân nhìn Cẩm Niên, mỉm cười hỏi.
"Đương nhiên được, mình đang xem chiêm tinh hôn nay, xem có phải hay không vận may hay số đào hoa tới, nếu không làm sao quen được Đại Mỹ Nữ bọn cậu?"
"Cậu biết bói?" Lương Ngân kinh ngạc.
"Đúng vậy, đúng vậy, Cẩm Niên tuyệt đối là một cô phù thủy nhỏ!" Văn Tiêu Nghệ hưng phấn giải đáp.
"A, thật tốt, vậy cậu cũng bói cho bọn mình đi. . ."
Dưới mối nhân duyên bất ngờ trên chiếc xe lửa đang đi về hướng Vân Nam, bốn cô gái của đại học B đã trở nên thân thiết.