Cả đêm yên giấc, Lương Ngân ngủ một giấc thẳng đến lúc trời sáng.
Khi Lương Ngân tỉnh lại Trình Mạc nhiễm đã không có ở bên cạnh cô, Lương Ngân cảm thấy bụng đau đã giảm đi rất nhiều, chỉ là không dám làm động
tác mạnh, sợ không cẩn thận lại bị đau.
Lương Ngân từ trên giường của Trình Mạc Nhiễm ngồi dậy, lúc này đầu của
cô có chút hổn độn, mặt trời chiếu rọi vào trong phòng, sau đó chiếu đến cô, nhìn từ xa đã thấy cái đầu nhỏ, rất đáng yêu, Trình Mạc Nhiễm bưng
sữa tươi cùng bánh mì nướng dừng lại ở cửa phòng cứ như vậy ngơ ngác
nhìn cô, Lương Ngân đầu hơi nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ, dường như
đang trầm tư, nhưng nhìn bóng dáng nhỏ nhắn lại có chút vui sướng không
nói ra được.
Lương Ngân vươn người một cái, vừa quay đầu liền nhìn thấy Trình Mạc
Nhiễm đứng ở cửa phòng, Lương Ngân nhìn thấy anh ở đó đứng sững sờ, dáng vẻ có chút ngây ngốc, liền nheo mắt lại bật cười: " Này, đang làm gì
thế?" Lương Ngân giọng nói có chút khàn khàn, nhưng vừa ngọt ngào êm
dịu, cô gái có giọng nói phương Bắc mềm ngọt như vậy, Trình Mạc Nhiễm ở
tai nghe được rất dễ chịu.
Trình Mạc Nhiễm đi tới, trong tay cầm ly sữa tươi đưa cho cô.
"Có đói bụng không?" Trình Mạc Nhiễm hỏi.
"À, thật là có một chút, ngày hôm qua ăn ít quá!" Lương Ngân nhận lấy ly sữa tươi liền uống một hớp.
Trình Mạc Nhiễm nghe cô nói tới mới nhớ, ngày hôm qua chỉ lo tình cảm
mãnh liệt, cũng không hỏi cô có ăn cơm hay không, trong lòng có chút
phiền muộn.
"Anh không ăn sao?" Lương Ngân trong tay cầm một mảnh bánh mì nướng, ăn một miếng.
"Chờ một chút phải đi." Trình Mạc Nhiễm nhìn Lương Ngân giống như con
mèo nhỏ nhẹ nhàng ăn, trong lòng có một trận gió ấm lướt nhẹ qua, lòng
ngực tất cả cảm thấy có một chút ngứa ngáy.
"Này, cho anh!" Lương Ngân lại cầm một mảnh bánh mì nướng tới đút cho
Trình Mạc Nhiễm, động tác như thế của Lương Ngân là thói quen, dù sao
lúc mấy cô gái ở chung một chỗ thường sẽ làm như vậy.
Trình Mạc Nhiễm có một chút sững sốt, nhưng liền hé miệng rất nhanh cắn miếng bánh mì nướng mà Lương Ngân đưa tới.
Lúc này Lương Ngân mới nhớ ra, cô thức dậy còn chưa có rửa mặt, cứ như
vậy dùng tay cầm bánh mì nướng cho anh ăn hình như không tốt lắm, dĩ
nhiên, cô có chút hiểu sai ý anh rồi.
"Ha ha, thật ngại quá, em phải đi rửa tay đây." Lương Ngân chuẩn bị đi đến phòng rửa tay.
Trình Mạc Nhiễm biết cô hiểu sai ý, liền đem khay để bánh mì đặt ở trên
đầu giường, liền cắn một miếng bánh mì nướng sau đó đặt lại trên mâm, đè Lương Ngân xuống.
Lương Ngân nhìn anh đầy nghi ngờ.
Lúc này Trình Mạc Nhiễm nuốt thức ăn trong miệng xuống, điểm vào mũi của cô: "Em nghĩ lầm rồi, anh chỉ là có chút được sủng ái mà lo sợ thôi,
ngoan ngoãn ăn xong, đi tắm đi!" Trình Mạc Nhiễm nhếch khóe môi khẽ
cười, dịu dàng nhìn Lương Ngân.
Lương Ngân mặt ửng đỏ, mới vừa rồi ánh mặt trời còn chiếu rọi, lúc này
thay đổi thành ánh sáng bao trùm hai người, hình thức giống như kim loại vậy.
Buổi sáng, cứ như vậy trôi qua trong phòng tràn ngập tình yêu, hai người cũng rất yên tĩnh, không có nói một câu nhưng trong lòng đều ấm áp.
Trình Mạc Nhiễm tuy đã từng có rất nhiều bạn gái nhưng mà không có một
người nào hình thức giống như Lương Ngân, anh cảm thấy cô giống như một
đứa con nít, tràn đầy nhiệt tình cùng tinh thần phấn chấn, dáng vẻ hoạt
bát của cô khiến người bên cạnh vui vẻ lây, có lúc, anh lại cảm thấy cô
lại hết sức trầm tĩnh.
Anh không biết làm sao, không biết nên như thế nào cùng cô chung sống, nhưng mà, anh thích cảm giác khi ở cùng với cô.
"Hôm nay anh không phải đi làm sao?" Lúc này Lương Ngân đang cùng Trình
Mạc Nhiễm đang ngồi ở trên sô pha xem ti vi. Lương Ngân dựa vào trong
ngực của Trình Mạc Nhiễm, dĩ nhiên mới lúc đầu cô cũng có chút khẩn
trương, động tác thân mật như vậy, hình như trước giờ cũng chưa từng có, bộ dạng này thật là.
Lúc ở cùng Mộ Nghĩa, Lương Ngân tối đa cũng chỉ là cùng Mộ Nghĩa nắm
tay, số lần hôn thân mật cũng không nhiều, còn lại, ngay cả nhiệt độ của lòng ngực của anh cô cũng chưa cảm nhận qua, ngày ở cùng Vệ Nam lại
càng thêm ít ỏi, cũng rất ít khi nắm tay.
Như vậy uất ức ngọt ngào, Lương Ngân cảm thấy tim đập đỏ mặt tim đập dồn dập.
"Hôm nay công việc chính là ở nhà cùng bạn gái." Trình Mạc Nhiễm cúi đầu hôn lên tóc Lương Ngân.
Hai người sống chung, nhắc tới cũng có chút kỳ lạ, nhưng dựa theo bình thường phát triển tiếp.
Trình Mạc Nhiễm nắm tay cô vuốt vuốt, Lương Ngân lẳng lặng dựa vào ngực
của anh, căn phòng yên lặng ấm áp, chỉ có nhân vật nam nữ trên tivi đối
thoại với nhau.
Nội bộ của Trình Mạc Nhiễm có tin tức: Ông chủ gần đây thích trốn việc.
Dĩ nhiên, lúc Vệ Nam khi đến phòng làm việc liền nhìn thấy Trình Mạc
Nhiễm đứng ở trước cửa sổ cầm điện thoại giống như là một người khác,
rất dịu dàng, dặn dò người bên kia điện thoại: Không nên mệt mỏi quá, ở
nhà ngoan ngoãn.
Trình Mạc Nhiễm không nhận ra vn đã vào phòng ngồi trên ghế sô pha, cúp
điện thoại rồi vẫn còn đứng trầm tư ở cửa sổ, sau đó khóe miệng nhếch
lên cười một cái.
“Khụ… Giám đốc Trình!” vn cố ý ho khan một tiếng để gọi anh.
Trình Mạc Nhiễm xoay người, thấy vn liền gắng gượng không cười nhìn anh.
Trình Mạc Nhiễm có chút thẹn đỏ mặt, sau đó liền sãi bước đi tới, nhẹ nhàng đập một quyền lên trên bả vai vn.
“Xem ra giám đốc Trình đang trong tình yêu cuồng nhiệt nha!” vn cố ý nói với Trình Mạc Nhiễm.
“Ừ, vậy bây giờ so với người chưa mở miệng nói dĩ nhiên mạnh hơn nhiều!” Hai bạn tốt gặp mặt liền chế nhạo nhau, vn vừa bị Trình Mạc Nhiễm nói
như thế, trong lòng có chút không thoải mái, chính xác, anh bao giờ mới
có thể chính thức hành động, theo đuổi đứa bé kia đây? Dù sao, anh lớn
hơn cô rất nhiều tuổi, rốt cuộc cảm giác của cô đối với anh là như thế
nào, anh cũng còn không rõ.
Mấy ngày hôm nay Lương Ngân trải qua cực kỳ ngọt ngào, hai ngày trước
Trình Mạc Nhiễm vẫn luôn ở nhà cùng cô, mặc dù nhà cô không có người
quen ở đây, nhưng ít ra, hai người chắc là sẽ không ít nồng nhiệt, Lương Ngân sẽ thường bị anh hôn thất điên bát đảo, đầu óc choáng váng.
Mấy ngày nay, Trình Mạc Nhiễm ban ngày muộn mới đi làm, tan việc thì về
nhà thật sớm, Lương Ngân giống như một người vợ, làm xong thức ăn chờ
anh về nhà.
Không biết bắt đầu từ khi nào, trái tim của hai người lại gần nhau,
trong lúc Trình Mạc Nhiễm ở nơi làm việc cứ mỗi một tiếng lại gọi điện
thoại giải buồn cho cô, Lương Ngân cùng anh trò chuyện, tất cả đề tài
thú vị dường như liên tục xuất hiện, chuyện đã nói qua mấy trăm lần, hai người cũng cảm thấy không chán.
Tối hôm nay là đêm cuối cùng Lương Ngân ở nhà Trình Mạc Nhiễm, bởi vì
ngày mai, Tiêu Nghệ sẽ trở lại thành phố B, ba chị em liền đi đón cô,
Tang Vũ cùng Đàm Cẩm Niên vẫn luôn cho rằng Lương Ngân cũng vừa từ nhà
cô đến thành phố B, cho nên cũng không cần gặp mặt.
Lần này, vừa đúng lúc đi đón Tiêu Nghệ, mấy chị em thương lượng xong liền đi đến trạm xe buýt đón Tiêu Nghệ.
Buổi tối Trình Mạc Nhiễm về đến nhà liền hôn Lương Ngân một cái thật to, Lương Ngân bị hôn chóng mặt, liền ôm anh đi tới bàn ăn, hôm nay cô cố ý làm vài món chờ anh về nhà ăn, coi như đền bù bồi bổ lại cho anh đi!
Trình Mạc Nhiễm kén ăn như vậy lại bị Lương Ngân xảo quyệt nuôi dưỡng,
Lương Ngân không nhận thức được tâm cứ như vậy bị Trình Mạc Nhiễm chiếm
hết.
Phòng đợi ở trạm xe, bốn cô gái ở chung một chỗ, phong cảnh trên đường
trở nên xinh đẹp, Lương Ngân liền rơi nước mắt, nhưng liền được cánh tay của ba người còn lại lau khô.
“Ngân Ngân, cậu xem cậu kìa, mình còn chưa nói gì cậu đã khóc rồi! Cậu
như vậy là không kên cường thế nào nha!” Văn Tiêu Nghệ vẫn hay dùng
giọng nói mê hoặc, nhưng mà, mang theo sự trưởng thành.
Lương Ngân mếu máo, sau đó nước mắt cố gắng ngừng rơi, nức nở, ôm lấy
Tiêu Nghệ, buồn buồn nói: “Văn Tiêu Nghệ, hoan nghênh cậu sống trở lại!”
Đúng vậy, Văn Tiêu Nghệ sống lại, cô muốn sống lần nữa, cô thông suốt
muốn thoát khỏi người đàn ông làm cô tổn thương, cuộc sống mới cô còn có người nhà thương cô, bạn bè thương cô, cô không có lý do gì buông sinh
mạng, một người ngu không quá hai lần, không bao giờ nhu như vậy nữa.
“Tốt lắm, chúng ta về nhà đi!” Mình cùng Cẩm Niên mua rất nhiều thức ăn! Ngân Ngân, hôm qua Tiêu Nghệ gọi điện thoại nói đã nhớ món thịt kho của cậu rồi! Hôm nay để cho cậu trổ tài!” Tang Vũ hứng thú nói, thật ra cô
cũng muốn ăn thịt kho.
“Đi thôi, Ngân Ngân, người nào đần hết biết mới tin tưởng cô ấy, cậu tự
mình đi ăn đi, mình muốn ăn thịt sườn kho tàu, hì hì, Văn Tiêu Nghệ bình phục lại, mọi người đi chung với nhau dáng điệu ngây thơ, vui vẻ.”
“Đi thôi, về nhà, hôm nay Ngân Ngân xuống bếp!” Cuối cùng Đàm Cẩm Niên nói với mọi người.
Lương Ngân tâm tình cũng không có gì, rất hào phóng đồng ý, nấu cơm
nhiệm vụ quan trong, cô rất vui vẻ, cuộc sống như thế, cô cảm thấy rất
hài lòng, thân mật ngọt ngào như vậy, còn có một bạn trai điềm đạm quan
tâm cô, có người nhà yêu thương cô, còn có điều gì khẩn cầu nữa đây?