Bản Tôn Không Vui

Chương 2: 2: Bản Tôn Mất Trí Nhớ




Tiếng bước chân càng lúc càng xa, nhẩm tính thời gian, hẳn là Lạc Tinh Lỗi đã đi ra ngoài.

Một ngày y chỉ tới một lần, hiện tại đi rồi, thế giới rốt cuộc thanh tịnh.

Bùi Nặc chết lặng nghĩ.

Tháng ngày như này, bao giờ mới kết thúc đây!
Chờ, chờ một chút...!
Trong phòng băng không một bóng người, nam nhân ngủ ở trên giường vô cùng khó khăn giật giật ngón tay, sau đó đôi mắt cũng chậm rãi mở ra.

Tuy rằng động tác hắn chậm chạp đến mức giống như thước phim được tua chậm, nhưng rốt cuộc vẫn mở được mắt ra.

.

ngôn tình tổng tài
Một dòng cảm xúc mừng như điên mạnh mẽ trào dâng trong lòng, hắn rốt cuộc cũng trùng sinh.

Có điều, lại phát hiện hình như có chỗ nào cứ sai sai thì phải.

Cái loại không khí lạnh lẽo băng giá này, cái mật thất to lớn được điêu khắc từ hàn băng này, cảm phiền nói cho hắn, chỗ này thật sự không phải là hầm băng của nghiệt súc kia sao?
Mà ngay sau đó Bùi Nặc cũng đã nhận ra điểm bất thường trên chính thân thể mình.

Suy yếu, cứng đờ, ngay cả cử động cổ đều dường như cũng phải hao hết khí lực toàn thân.

Sự việc càng không ổn vẫn còn ở sau nữa kia, cổ Bùi Nặc quay qua lại, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của một người.

Người này có mái tóc dài đen tuyền có buộc lên mấy sợi chỉ bạc nhàn nhạt, được kim ngọc cố định, cực kỳ yêu dị.

Da trắng như tuyết, đôi đồng tử thế mà lại mang màu xanh biếc như băng, áo đen như đêm, mặt dây chuyền khắc hoa văn ám nguyệt, ân cần nhã nhặn, cử thế vô song.


Nhưng mà thân phận của người này, so với dung mạo của y lại càng thêm có một không hai.

Người có thể xuất hiện ở chỗ này vào giờ này khắc này, ngoại trừ kẻ sát sư đoạt vị, máu lạnh vô tình Vô Cực Tôn giả, còn có thể là ai được nữa?
Hệ thống suýt chút nữa là ngu người luôn.

Vẻ ngoài của Lạc Tinh Lỗi cực kỳ đẹp, tác giả Tiên đạo là dân gà mờ, hành văn lan man, dùng từ đặt câu rối như canh hẹ, lúc diễn tả dung mạo nam nhân chỉ biết dùng dăm ba cái từ "bình thường", "thanh tú" cùng "anh tuấn", thế nhưng khi miêu tả diện mạo của Lạc Tinh Lỗi, đột nhiên lại dùng một cụm "phi thường tuấn mỹ", có thể phần nào thấy được mức độ xuất sắc của dung mạo y, thậm chí có thể xem là nam thần đệ nhị của Tiên đạo.

Còn về phần ai là đệ nhất, tất nhiên là vị trí nam chính cáng đáng rồi!
Đương nhiên, tất cả mấy cái đó đều không quan trọng.

Quan trọng là, Bùi Nặc hiển nhiên không biết nguyên nhân vì sao lại sống lại, còn bị bắt sống tại trận.

Tận mắt nhìn thấy sư tôn bị chính tay mình giế.t chết đột nhiên sống lại, cái loại trải nghiệm này, nói sao đây? Dù sao nếu là Bùi Nặc, tuyệt đối sẽ lại xiên một nhát chết luôn.

Thế mà Lạc Tinh Lỗi không hề vội vã rút kiếm, y hơi hơi tiến lên một bước, nhẹ giọng kêu lên: "Sư tôn?" Thanh âm phảng phất mang theo một chút không dám tin xen lẫn nghi hoặc.

Trừ mấy cái đấy ra, Bùi Nặc không nghe ra cảm xúc gì khác.

Nhìn gương mặt kia của y, Bùi Nặc cả thân lẫn tâm đều tràn ngập thù hận, cái kiểu máu toàn thân đều như ứ đọng lại cuộn trào phẫn nộ không có lúc nào là không ở sục sôi trong hắn, nếu trong tay có một thanh kiếm, hắn nhất định phải đâm một kiếm chết tươi.

Nhưng...!Hiện tại hắn cử động một đầu ngón tay cũng phải cố hết sức, càng không nói đến chuyện báo thù.

Vì thế Bùi Nặc dùng ánh mắt hoàn toàn xa lạ cùng phòng bị nhìn y: "Ngươi, là, kẻ nào?" Giọng hắn nghèn nghẹn như câm vậy, phun ra một từ cũng phải cực kỳ gắng sức.

Hơi nước nhạt nhòa trong băng thất bao phủ lên mặt mày Lạc Tinh Lỗi, làm cho biểu cảm trên mặt y thoạt nhìn có hơi khó lường: "Sư tôn không nhớ rõ ta sao?"
Bùi Nặc hơi hơi nhíu mày, trong giọng nói mang theo đôi phần kinh ngạc: "Ngươi là đồ nhi của ta?"
"Đúng vậy." Lạc Tinh Lỗi tiến lên lần nữa, kéo gần khoảng cách của y cùng Bùi Nặc, rơi vào trầm tư mà quan sát toàn bộ động tĩnh của hắn: "Sư tôn còn nhớ rõ cái gì không?"
Bùi Nặc nhắm mắt hồi tưởng lại, một cơn đau đớn xông thẳng lên đại não: "Đã xảy ra chuyện gì? Ta sao lại..."
Lạc Tinh Lỗi đứng ở ngay bên người Bùi Nặc, lòng bàn tay bao bọc lấy bàn tay cứng đờ lạnh băng của hắn, Bùi Nặc chỉ cảm thấy trong cơ thể có một luồng nhiệt chảy vào, xua tan giá lạnh với hàn khí, cảm giác không khỏe của hắn giảm rất nhiều.


Nhưng...!Vẫn thấy rất ghê tởm.

Lạc Tinh Lỗi thấp giọng cười khẽ, giọng điệu ôn nhu: "Sư tôn, người bị tên tiểu nhân Diệp Vị Nhiên kia gây thương tích, trọng thương khó chữa.

Nhưng mà không sao, ta vẫn sẽ luôn ở bên cạnh người, chăm lo cho người."
Cuối cùng còn chậm rãi nở một nụ cười, một nụ cười đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

Màn che buông xuống, từ trong chiếc giường màu xanh nhạt, một cánh tay trắng nõn vươn ra, một người đàn ông mặt tròn đang mặt mày ủ ê bắt mạch.

Lạc Tinh Lỗi trầm giọng hỏi: "Rốt cuộc hắn làm sao vậy?" Vì sao đã chết rồi còn sống lại.

Người đàn ông mặt tròn này dung mạo không tính là xuất sắc, nhưng giữa trán có điểm một chấm đỏ, hệ thống nhận ra người này đúng là một trong bảy đại thần tướng dưới trướng Lạc Tinh Lỗi, bị các fan Tiên đạo gọi đùa là tổ đội bảy anh em vi phạm pháp luật, Trung y độc diệu thủ Hà Thuấn Thành.

Người này xuất thân từ Y Các, chính là sư đệ đồng môn của các chủ đương nhiệm Hoàng Nguyệt Lâm, năm đó tranh đoạt vị trí các chủ với Hoàng Nguyệt Lâm bị thua, chật vật rời khỏi Y Các, nếm mật nằm gai phiêu bạc mấy năm, cuối cùng bí mật dấn thân vào dưới trướng của Lạc Tinh Lỗi, mãi cho đến khi Lạc Tinh Lỗi giết thầy đoạt vị, chấp chưởng Tử Đàn, mới có thể quang minh chính đại xuất hiện.

Có thể dễ dàng đoán được trước đây gã vì giúp Lạc Tinh Lỗi diệt trừ phe đối lập bỏ ra rất nhiều công sức, về sau cũng được xem là Boss bé cực ác cực trâu.

Hiện tại Boss bé đối diện với Boss to bằng khuôn mặt vô cùng rầu rĩ: "Tôn Tọa, mạch tượng này quá mức yếu ớt, cách lớp mành che, thuộc hạ thật sự là không chuẩn ra."
Lời nói của gã mới dứt khỏi miệng, liền cảm giác bên cạnh Tôn Tọa đang dùng ánh mắt không nhẹ không nặng dừng ở trên người gã, cảm giác ấy...!giống như muốn sống nuốt gã luôn vậy
Người sau lớp mành này đến tột cùng là thần thánh phương nào, gã vốn đang ở Y Các xa vạn dặm đốc thúc chiến trận, kết quả chỉ vì một lời lệnh truyền như sấm của Tôn Tọa làm gã lập tức bỏ xuống quân tình biến hóa khôn lường nơi tiền tuyến, sử dụng cả ngàn tinh thạch để mở ra Thiên lý trận, ngàn dặm xa xôi chạy tới xem bệnh.

Kết quả thì sao, ngay cả người cũng không cho gã thấy, còn muốn gã phải cách màn mà bắt mạch.

Tôn Tọa rốt cuộc là có bao nhiêu phần trân trọng người nọ thế, chẳng lẽ để gã liếc một cái thì thiếu đi miếng thịt nào sao?
Hà Thuấn Thành chửi thầm trong lòng, đoạn liếc nhìn thấy Tôn Tọa dùng sắc mặt hóa đen, bất đắc dĩ mà kéo mành.

Cuối cùng có thể thấy được dung mạo người nọ, Hà Thuấn Thành tiến lên xem xét.

Thiếu chút nữa khiến gã sợ tới mức hồn phi phách tán.


Gã liên tục lui về phía sau vài bước, cuối cùng thậm chí một mông ngồi vào trên mặt đất, lắp ba lắp bắp nói: "Đây, đây không phải Đế Tôn sao? Hắn, hắn, hắn không chết?"
Lạc Tinh Lỗi thấy thuộc hạ lại thất thố đến mức này, hơi hơi nhíu mày: "Cho nên mới bảo ngươi tới chuẩn."
Hà Thuấn Thành từ trên mặt đất lồm cồm bò dậy, phủi phủi quần áo, thế nhưng đến liếc nhìn về phía kia một cái cũng không dám.

"Thuộc hạ...!không dám.

Đế Tôn thật sự là đang hôn mê sao?"
Lạc Tinh Lỗi: "..." Ngươi là đại phu mà lại đi hỏi ta à?
Hà Thuấn Thành cũng cảm thấy sợ hãi đến như vậy thật sự không nên, nhưng mà gã vẫn cứ sợ: "Lão nhân gia hắn có thể nào đột nhiên bừng tỉnh, sau đó một kiếm chém ta hay không?" Một kiếm của Đế Tôn uy lực như vậy, gã tự thấy là không thể cản được, bất chấp việc Đế Tôn lúc này thực ra đang thở thoi thóp nằm ở trên giường.

Lạc Tinh Lỗi ung dung nói: "Nếu sư tôn thật sự tỉnh lại, nhát kiếm đầu tiên hẳn phải là giết ta trước, ngươi lo cái gì?"
Hà Thuấn Thành thấy Tôn Tọa không vui, chỉ có thể căng da đầu mà tiến lên, tỉ mỉ xem xét tình trạng của Bùi Nặc.

Càng xem lông mày gã càng giãn ra: "Đế Tôn bị Thương Khung Kiếm xuyên thẳng vào lồng ngực, lưỡi kiếm đã phá hủy năm phần lục phủ ngũ tạng của ngài ấy, sớm đã là người sắp chết.

Lúc này vẫn còn miễn cưỡng duy trì sự sống chỉ e là nhờ vào hiệu lực của công pháp Vô cực Tử Đàn, thêm vào đó Tôn Tọa ngài lấy thiên tài địa bảo ngày ngày bảo dưỡng.

Nhưng số mệnh đã định, tình hình này chẳng qua là hồi quang phản chiếu mà thôi, không quá bảy ngày, liền sẽ trở về với cát bụi thôi."
Bàn tay Lạc Tinh Lỗi chợt nắm chặt, giọng điệu nghe không thấy bất kỳ cảm xúc gì: "Vẫn còn có phương pháp tục mệnh."
Hà Thuấn Thành lắc đầu: "Người đã chết, coi như y thuật của thuộc hạ cao tận trời, cũng bất lực thôi.

Tôn Tọa, mong..." Gã vừa định nói mong ngài nén bi thương, sực nhớ ra cái lỗ to tổ bố trên ngực Đế Tôn kia chính là Tôn Tọa xiên, thế là nghẹn cứng ở đó.

Lạc Tinh Lỗi ánh mắt có chút tối sầm lại: "Sư tôn còn mất trí nhớ, như thế là có chuyện gì?"
Đây là chuyên môn của gã rồi, Hà Thuấn Thành đĩnh đạc mà nói: "Hồi quang phản chiếu là lúc người đã tiến vào những giờ khắc cuối cùng của cuộc đời, suy nghĩ hỗn loạn, ký ức càng không thể tự mình khống chế, chuyện mất trí nhớ này cũng có thể xảy ra."
Lạc Tinh Lỗi cười: "Nói như vậy cũng có khả năng là diễn trò?"
Hà Thuấn Thành sửng sốt, không biết nên trả lời như thế nào.

"Ngươi ra ngoài trước đi!" Lạc Tinh Lỗi phất tay áo, căn dặn: "Nếu việc ở đây ngươi dám tiết lộ nửa câu, bản tôn chắc chắn sẽ khiến ngươi chết không được tử tế."
Tôn Tọa đuổi gã đi, Hà Thuấn Thành vội vàng lui xuống.

"Sư huynh Diệp Vị Nhiên vì trộm cướp bí tịch Đế Lôi Thuật của sư môn, thừa dịp sư tôn người đang bế quan là âm thầm hạ độc thủ, sư tôn trọng thương hôn mê, may mắn người phúc trạch thâm hậu.

Ta đã sai người đuổi theo bắt Diệp Vị Nhiên, nhưng trời đất bao la như vậy, trong khoảng thời gian ngắn cũng khó tìm thấy tung tích của hắn."

"Còn ngươi thì sao?"
"Sư tôn không nhớ rõ ư? Ta cùng với sư tôn trên danh nghĩa là thầy trò, thật ra là bạn đời.

80 năm trước chúng ta đã ở Thiên Đô Phong cùng thề nguyền cuộc đời này bên nhau vĩnh viễn chẳng xa rời."
Ước cái đầu ngươi ấy! Bùi Nặc không cách nào bật lại, nhưng hắn vẫn duy trì bản mặt lạnh băng: "Ta không nhớ rõ."
"Đừng có mà tùy tiện chạm vào ta, ta không thích."
Lạc Tinh Lỗi xấu hổ thu tay về, trên mặt vừa khớp toát ra một vẻ cô đơn, Bùi Nặc nhìn y, không dao động, rặt một bộ dáng lạnh lùng người sống chớ có lại gần.

Hắn luôn luôn như thế, đối với kẻ mình không thích, có thể duy trì vẻ mặt hoàn toàn không biến sắc, đối với người mình đánh giá cao, thì có thể cùng hắn uống rượu hát ca cho đến bình minh.

Nếu lúc này hắn mà thuận theo ý đồ của Lạc Tinh Lỗi thì mới khiến người hoài nghi.

Tuy rằng Bùi Nặc đối với Lạc Tinh Lỗi sắc mặt không chút thay đổi, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến việc Lạc Tinh Lỗi động tay động chân sàm sỡ, thân thể Bùi Nặc hiện tại không tiện cử động, mà mấy việc vặt giống như rửa mặt chải đầu đứng dậy, Lạc Tinh Lỗi cũng không mượn tay người khác, mọi chuyện đều tự tay làm, rõ ràng là dáng vẻ con ngoan trò giỏi.

Kỳ thực là vì...!
Bùi Nặc ngồi ở trên ghế gỗ đàn, Lạc Tinh Lỗi đứng ở phía sau hắn, dùng một chiếc lược bằng ngọc chải mái tóc đen thật dài của hắn.

Người tu tiên như bọn họ, thân thể tóc da đều là nguyên lực trong cơ thể biến thành, không dễ dàng bị hao tổn, người này người nọ ai cũng đều tóc dài cả.

Nhưng đầu tóc Bùi Nặc lúc này đã có dấu hiệu khô vàng, không còn đen nhánh trơn bóng như trước, hơi chải mạnh một chút, từng bối tóc lớn nhỏ rụng xuống, điều này là điềm báo cho việc đại nạn đã đến.

Lạc Tinh Lỗi mặt mày bình thản, nghiêng thân mình hơi đến gần Bùi Nặc thêm một ít, lúc lướt qua ngón tay chẳng biết vô tình hay cố ý mà chạm vào da thịt mềm mại tinh tế phía sau cổ hắn, lưu luyến không rời.

Hệ thống quả thực không thể nhìn nổi nữa: Người ta sắp chết đến nơi còn chỉ chầu chực sờ mó, quả thực người không ra người ngợm chẳng ra ngợm!
Nhưng rồi lại nghĩ về việc hồi trước y đối với một khối thi thể cũng toàn vô sỉ, chuyện này quả thực là chuyện nhỏ.

Biết chủ nhân mười phần chán ghét ba cái trò này, hệ thống an ủi nói: "Nhẫn nại nhé! Ngàn vạn lần phải nhẫn nại! Không thể bị lộ tẩy, thắng lợi đang ở ngay trước mắt!"
Bùi Nặc: "Cái gì?"
Hệ thống sửng sốt: "Y như vậy, ngài không tức giận à?"
Bùi Nặc cười lạnh một tiếng đầy khinh bỉ: "Y trước đây có lúc nào không như vậy, ngày ngày phụng dưỡng, từng li từng tí, nào ngờ lại là lòng muông dạ thú, đáng hận đến cực điểm!"
Hệ thống: "..."
—--
Editor: Có thể bạn đã biết: Sư tôn là công sư tôn là công sư tôn là công nhá, đừng nhầm lẫn (như mị hồi trước இ௰இ)
Nhớ vote cho mị vui nhé mọi người ơi ヾ(@⌒ー⌒@)ノ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.