Bạn Trai Bệnh Kiều Của Tôi

Chương 13



Edit: Thỏ

Sau biến động kia, điều đầu tiên tôi làm khi trở lại trường học để xin phép phụ đạo viên. Tuy rằng sắc mặt phụ đạo viên ôn hòa nhưng giọng điệu vô cùng nghiêm khắc mà sạc tôi một trận, nửa câu tôi cũng chẳng dám hé răng. Tôi ngoan ngoãn gật đầu nghe mắng, lúc rời khỏi văn phòng chỉ thấy xúc động rơi lệ. Đây mẹ nó mới là cuộc sống bình thường của tôi!

Khương Tự đứng trước cửa chờ tôi. Da trắng tóc đen, dáng người cao ráo, dù chỉ mặc sơ mi trắng quần đen đơn giản thế thôi nhưng hệt như người mẫu, phút chốc tôi nảy sinh ý định muốn vẽ lại bạn trai. Hành lang người qua kẻ lại, không ít nữ sinh quay đầu nhìn hắn, nhưng Khương Tự vẫn điềm tĩnh, thờ ơ. Vừa trông thấy tôi hắn đã bám dính người, trên mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ. Hắn nắm tay tôi hết sức tự nhiên, khẽ hỏi: “Mình đi đâu?”

Nháy mắt tôi thấy hư vinh ngập trời, mấy thím nhìn đi, có nhìn cũng chẳng thuộc về các thím. Đây là vợ ông, chỉ ông mới có thể làm hắn khóc hoặc khiến hắn cười, các thím chỉ là đám phàm trần ngu xuẩn.

Tôi đắc chí mà kéo tay Khương Tự nghênh nganh bước về hướng phòng vẽ tranh ở tầng 5. Kỳ thực hôm nay không có tiết, tôi đưa Khương Tự đến là để vẽ tranh. Lâu rồi không vẽ, thời học cấp 3 chỉ vẽ tĩnh vật chán òm, lên đại học chuyên ngành của tôi là kiến trúc nên hí hoáy cơ thể người cũng vứt luôn. Nhưng giờ có Khương Tự ở đây, tôi đặc biệt muốn vì bạn trai mà họa một bức. Phòng vẽ tranh ở nhà trống hoác, muốn vẽ cũng vẽ không đành nhưng phòng tranh của trường thì đầy đủ dụng cụ, vì vậy tôi mới nảy sinh ý tưởng và mang Khương Tự theo cùng.

Có người yêu kiêu sa như người mẫu là chuyện tốt đẹp thế nào biết chưa?

Phòng tranh không đông lắm, tốp năm tốp ba chỉ im lặng mà làm việc của mình, nhưng điều không tưởng nhất là tôi gặp được đàn chị tại đây.

“Đàn chị, chị làm gì thế?” Tôi kéo Khương Tự đi qua. Lúc tôi và hắn chính thức quen nhau đã từng mời Lý Minh và đàn chị ăn cơm, bởi vậy cả hai cũng nhận thức. Khương Tự thản nhiên gật đầu xem như chào hỏi, đàn chị đang cầm cọ vẽ trong tay, trông thấy tôi liền trợn mắt, cộc cằn: “Tránh ra, thiếu sáng.”

Da mặt tôi dày thêm… Tôi không để tâm lời càu nhàu của chị mà tò mò chường mặt đến gần. Tôi như nhìn ra điều gì đó, tôi dụi mắt để chắc chắn mình không nhìn nhầm, tiếp theo há hốc nhìn đàn chị của tôi.

Vẽ hay lắm chị…

Cái thứ này không phải là vẽ Lý Minh sao!

Vì sao đàn chị lại vẽ nó! Lý! Minh! Ơi! Phong cách hoàn toàn khác biệt! Tôi chưa từng nghe kể đàn chị lại có tình ý với Lý Minh!

Đàn chị bình tĩnh xoay người, nói: “Chị không cần giải thích với em. Em và người đàn ông của đời mình hãy tránh ra giùm chị, mà rốt cuộc em tới đây làm gì?”

Khương Tự có chút bất mãn khi thấy tôi không quan tâm hắn, sắc mặt bắt đầu không vui. Tôi vội vàng vuốt ve tay hắn nhằm an ủi, chợt nhớ tới Lý Minh ở ký túc xá cô độc một mình, thân là anh em cột chèo của nó, tôi quyết định giúp nó một phen.

“Đàn chị, em có chuyện muốn nói…”

Lời tôi còn chưa thốt xong thì cổ tay đã đau nhói. Thấy Khương Tự đen mặt muốn lôi tôi đi, tôi bèn vội vàng phun châu nhả ngọc. “Thật ra Lý Minh đã thích chị từ lâu nhưng vì nó yếu đuối bất tài là thành phần nhát gan sợ chị từ chối nó nên nó mới tình trong như đã mặt ngoài còn e…”

Những người khác trong phòng vẽ đều ngẩng đầu nhìn bọn tôi.

Khương Tự không kéo tôi nữa, hắn bắt đầu cấu eo tôi.

Tôi nén đau, cắn răng nói: “Hơn nữa nó còn quay tay bằng ảnh của chị rồi!”

Cọ vẽ của đàn chị run lên, trên mặt Lý Minh bị quệt dọc một đường trông thật dữ tợn.

Tôi hoàn thành nhiệm vụ, sau khi gom lấy cọ vẽ và thuốc màu thì nhanh chóng dắt Khương Tự lăn khỏi đó.

Lúc về đến nhà Khương Tự vô cùng khó chịu. Tôi bóp mặt hắn, hỏi rằng: “Sao anh không vui?”

Khương Tự bắt lấy ngón tay tôi: “Anh không thích em dựa quá gần người khác.”

Tôi nghẹn họng, tôi dựa với ai khi nào? Từ đầu đến cuối đều bị hắn nắm chặt tay không buông, chỉ thiếu chút hắn đưa tôi vào nhà vệ sinh làm chết!

“Không thích em bận tâm đến người khác.” Hắn nói thêm. “Không thích em nhìn thứ khác. Hơn nữa, em từng nhìn Lý Minh thủ dâm sao?”

… Vợ ơi, em đâu muốn xảy ra chuyện này!

Tôi không nói gì mà kéo hắn về phía tôi, hôn một cái, tiếp theo lấy dụng cụ đi vào phòng vẽ tranh, vội chuyển đề tài. “Vợ, em muốn vẽ anh.”

Rốt cuộc Khương Tự không còn âm u như trước, hắn như muốn nói điều gì rồi thôi, rất nhanh… Hắn bắt đầu cởi quần áo.

Tôi giật mình, vội vã ghìm hắn lại. “Anh làm gì?” Chẳng lẽ hắn muốn chơi tôi tại đây? Xấu hổ lắm!

Khương tự vô tội nhìn tôi, “Không phải vẽ khỏa thân à?”

Tôi: “…Anh cứ ngồi ở chỗ kia như bình thường là được.”

Khương Tự thoạt trông có hơi thất vọng nhưng vẫn nghe lời mà ngồi im. “Ngồi kiểu này được chứ?”

Tôi đau đầu: “Anh bày ra tư thế này là muốn… em làm anh sao? Nhắc trước với anh ngồi cũng lâu lắm đó, đổi kiểu khác cho đỡ mỏi.”

Khương Tự cười: “Là anh muốn làm em cơ. Chỉ cần tưởng tượng đến ánh mắt em sờ soạng cơ thể anh, anh cứng rồi.”

Sờ cái đầu anh đó! Nhìn thôi mà bảo sờ, không biết xấu hổ.

Tôi nỗ lực lơ đi ánh mắt nóng bỏng của hắn, bắt đầu nghiêm túc phác họa, phân chia bố cục… Lâu rồi không vẽ tranh, tôi cũng không có cảm giác gì mới mẻ. Khi cầm cọ lên thì cứ thế vẽ thôi, tôi nhập tâm miêu tả cơ thể kia, vùng đầu, đôi mắt. Tôi dần dần đi nét những đường cong, tôi muốn bức tranh thật hoàn mỹ về người thương duy nhất trong lòng mình.

Hoàng hôn tan, rốt cuộc tôi hoàn thành tranh vẽ.

Sau khi buông cọ, việc đầu tiên tôi làm là vọt vào nhà vệ sinh để rửa tay dính thuốc màu.

Rửa ráy xong, Khương Tự ngơ ngác mà nhìn bức tranh. Tôi ôm lấy hắn từ đằng sau, hắn ngoảnh đầu lại hôn lên môi tôi. Nụ hôn dài và sâu khiến cả hai thở dốc, cứ thế chúng tôi ngã trên sàn nhà lạnh lẽo. Khương Tự vén áo tôi, hắn vuốt ve cơ bụng và bờ lưng. Tôi tự giác thò tay xuống an ủi hắn, chúng tôi quấn quýt nhau, đột nhiên hắn nở nụ cười.

Tôi bất mãn: “Anh cười gì đó?”

“Không rõ, thích thì cười thôi.” Hắn nói xong cầm tay tôi kéo ra khỏi quần, ôm chặt tôi mà cười khanh khách.

Lạ thật, trước kia hắn sống chết quấn tôi đòi làm… Tôi chớp đôi mi, lần nữa sờ cậu em của Khương Tự. Vẫn còn cương lắm.

“Đông Đông, anh rất muốn nhốt em trong phòng, khóa trên giường ấy. Không cho em đi đâu, chỉ có thể ỷ lại anh, cả tâm hồn lẫn thể xác, chỉ có mỗi anh.”

Tôi nhìn Khương Tự. Đây không phải lần đầu tiên hắn lẩm bẩm thế, trước kia tôi cho rằng đó là biểu hiện của dục vọng chiếm hữu quá mãnh liệt thôi, nhưng giờ tôi thấy hắn có tố chất thần kinh quá đà. Bởi vì nét mặt hắn vô cùng nghiêm túc, căn bản không phải nói cho vui, vì hắn thật sự phải làm như vậy.

“Lần trước em lừa anh, anh suýt bắn chết Bàng Huy và đánh gãy chân em rồi. Nhưng khi em vừa bảo đi, anh liền luống cuống… Đông Đông, vì sao anh thích em như vậy? Đôi khi anh sợ lắm, sợ em không cần anh, sợ em đi rồi, sợ em thích người khác. Thỉnh thoảng anh cảm thấy, anh đang nằm mơ…”

“Khương Tự, nếu đây là giấc mơ, vậy chúng ta cùng mơ cả đời.” Tôi suy tư và bảo hắn.

“Thật sao?” Tay Khương Tự dừng sau cổ tôi, móng tay nhọn đâm vào da khiến tôi hơi nhói. Sống lưng tôi lạnh buốt, đó là sự cảnh báo của cơ thể trong những tình huống hiểm nguy.

Tôi lặng im, cố dằn cơn xúc động, ánh mắt nhìn lên trần nhà.

“Thật.” Tôi khẽ đáp.

Nếu anh bất an, em đây sẽ dùng cả đời ra làm tiền đặt cược. Để anh được biết, em yêu anh nhiều bao nhiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.