Bạn Trai Bệnh Kiều Của Tôi

Chương 22



Edit: Thỏ

Đây là lần đầu tiên tôi rời khỏi phòng kể từ khi bị nhốt lâu như vậy. Nói thật tôi cũng không ngờ chuyện này có thể uy hiếp Khương Tự, vì dù sao trông hắn vẫn bình tĩnh hơn tôi. Nếu hắn kiên quyết nhốt tôi, tôi cũng hết cách. Loại chuyện tự hại bản thân để đổi lấy cái gì đó, làm một lần đã đủ rồi. Rõ là tôi đang lợi dụng tình cảm đôi bên để uy hiếp Khương Tự, xét ở một phương diện nào đó, tôi và Khương Tự chẳng khác gì nhau.

Tôi nhìn thẳng và đi ra cửa, thản nhiên mở tủ giày và mang một đôi giày chơi bóng vào. Lúc đó tôi nhận ra cổ tay vẫn còn rướm máu, tuy rằng máu đang chậm rãi đông nhưng nhìn thoáng qua vẫn thấy đầm đìa, trông hơi sợ. Tôi lo bộ dạng này sẽ khiến người ta chú ý nên cởi giày ra rồi đi vào nhà vệ sinh tẩy rửa kỹ càng. Toàn bộ quá trình Khương Tự đều lẽo đẽo theo sát tôi, hắn rất muốn chạm vào tôi nhưng lại không dám. Hắn chỉ đành thấp thỏm, lo lắng mà kéo ống tay áo cầu xin tôi.

Tôi cũng không tránh hắn.

“Đông Đông… Đi bệnh viện, được không?”

Tôi nghiêm túc nhìn và quan sát vẻ mặt của hắn. Giờ phút này Khương Tự tựa như một người khác hoàn toàn, ánh mắt và biểu cảm kia đều tràn ngập bất an và tội nghiệp, giống như… giống như trẻ con ấy.

Hắn đối lập với kẻ vừa phát cuồng ban nãy, tôi có ảo giác rằng Khương Tự đã trở thành hai người khác nhau.

“Chúng tôi cho rằng, bệnh tâm thần phân liệt của cậu ấy lần nữa tái phát.”

Câu nói của Lục Hổ không ngừng xoay chuyển trong đầu tôi. Màn đêm thẳm đen chỉ có đèn đường tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, nhiệt độ không khí xuống thấp đủ để kẻ khác rùng mình… Còn tôi lại cảm thấy mình đang đứng ở giữa cơn nắng hè chói chang đầy choáng váng.

Tôi chết lặng đi trên con đường vắng, nơi đây là những khu biệt thự nằm ngoài ngoại ô, dân cư thưa thớt, giao thông cũng chẳng xô bồ. Tôi đi bộ thật lâu nhưng chưa nhìn thấy chiếc xe nào cả, càng không biết đi bao lâu mới thấy một trạm chờ xe buýt. Tôi đứng ở đó theo bản năng, bắt đầu đợi chờ thật lâu, tầm mắt rơi vào khoảng không vô định. Thẳng đến khi có một chiếc xe buýt nhấp nháy ánh đèn và dừng trước mặt tôi.

Cửa xe vang rầm một tiếng, tôi lên xe, ngồi bừa một chỗ rồi ngẩn người.

Bác tài kêu lên: “Nhóc con, cháu còn chưa trả tiền cho chú!”

Tôi mờ mịt nhìn ông ta, lúc sau mới ‘à’ một tiếng, sau đó  chậm chạp sờ túi quần — — thế mà rỗng tuếch.

“Tôi có.” Ai đó nhỏ giọng hô lên, rồi hắn móc trong túi ra một tờ màu đỏ nhét vào hộp tiền.

Tôi và bác tài há hốc miệng, sau đó lặng thinh.

Thế mà hắn vẫn luôn đi theo tôi…

Khương Tự thận trọng nhìn sắc mặt tôi, hắn lo lắng rút ra một tờ nữa. Mắt thấy hắn sắp nhét tiền vào hộp, tôi nhắm mắt dằn lòng giây lát nhưng vẫn chịu thua. Tôi bước qua giữ lấy hắn, ấn xuống ghế ngồi. Tôi nói với tài xế: “Đi thôi.”

Xe buýt im lìm khởi động.

Tôi không nhìn hắn, rõ ràng muốn tức giận nhưng giờ phút này không thể giận lâu. Tôi ngó chằm chặp vào cửa sổ xe giả vờ xem cảnh vật bên ngoài, nhưng kính thủy tinh phản chiếu Khương Tự đang nhìn tôi không chớp mắt. Lòng tôi rối loạn, cũng không chịu nổi cái nhìn chăm chú kia đành phải rũ mắt nhìn xuống chân…

Rồi tôi phát hiện hắn không mang giày.

Khoảnh khắc bàng hoàng ngắn ngủi ấy thôi đã khiến tôi nghẹn đắng.

Từ biệt thự đến trạm chờ xe buýt, tôi đi hơn một giờ. Hắn cứ như vậy không oán trách mà lặng lẽ theo tôi bằng đôi chân trần trên đất.

Tôi hé môi thở dốc: “Khương Tự…”

Hắn cuống quýt như ngừng thở, nhìn tôi bằng đôi mắt không thể nào hình dung.

“…Anh lại đây.”

Hắn chậm rãi và thật cẩn thận nhích đến gần, tôi vừa thở dài vì lòng mình yếu đuối, vừa nâng cằm hắn, mút mát đôi môi kia.

Càng nhìn vẻ mặt của hắn, tôi thật sự không có cách nào tiếp tục nhẫn tâm làm thương tổn người này.

Khương Tự ngơ ngác nhìn tôi, và tôi nhận ra hắn đã khóc. Dường như hắn không thể tin được, hắn run rẩy thử sờ lên má tôi. Thấy tôi thôi không cự tuyệt nữa, hắn vừa cười vừa khóc trông chật vật vô cùng.

Hắn lẩm bẩm: “Anh nghĩ rằng em không cần anh…”

Một lời này đủ khiến trái tim vừa lành lại của tôi bỗng giày xé ngập tràn.

“Anh nghĩ rằng em không cần anh…” Hắn dụi dụi đầu vào hõm cổ, tôi ôm lấy bờ vai đang run lên từng cơn của hắn, khe khẽ thở dài.

“Đông Đông, anh biết lỗi rồi… Thật sự anh không dám nữa đâu, em đừng bỏ rơi anh. Sau này anh đều nghe lời em cả. Đông Đông à, chỉ là anh quá yêu em… Anh không thể xa em, anh chết mất, Đông Đông, tuyệt đối đừng bỏ rơi anh… Anh không muốn sống trong cô độc…”

Hắn cứ lặp đi lặp lại câu nói: Xin em đừng bỏ rơi anh.

“Em sẽ không…” Tôi vuốt ve lưng Khương Tự như dỗ dành. “Không bỏ rơi anh, nhưng anh cũng không thể đối xử với em như vậy, hiểu chứ? Em giận thật đó, em còn chưa tha thứ cho anh đâu.”

“Anh thề.” Khương Tự ôm lấy cổ tay không còn đổ máu của tôi, cẩn thận mà hôn lên từng chút. Gương mặt tái nhợt của hắn thoạt trông có hơi tiều tụy. “Đông Đông, nếu em chết, anh sẽ chết theo em…”

Tôi trầm ngâm ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nắm lấy bàn chân hắn kiểm tra. May là không có trầy xước gì, chỉ hơi lạnh lẽo. Sau đó Khương Tự cố gắng cuộn người lại muốn nhét vào lồng ngực tôi, đáng tiếc… Vóc dáng hắn quá cao không thể nép vào, hắn bèn ôm lấy cổ tôi, vùi mặt vào hõm vai như cũ. Bởi vì bệnh tim ảnh hưởng đôi chút nên hắn há mồm thở mạnh, hơn nữa còn dùng cảm tình quyến luyến nhìn tôi.

Một giờ sau, xe buýt dừng nơi phồn hoa, náo nhiệt. Tôi kéo Khương Tự rời khỏi xe buýt, bắt một chiếc Taxi.

“Đi đâu?”

Tôi nói địa chỉ của chung cư nhà chúng tôi.

“Ngày mai, mình cùng đi gặp ông nội anh nhé?” Tôi hỏi.

Một hồi im lặng thật lâu, Khương Tự nắm lấy tay tôi, khẽ gật đầu.

****

Muốn thấy ông nội của hắn cũng không đơn giản như vậy.

Trước hết tôi dùng điện thoại hắn gọi cho Lục Hổ, nói về chuyện chúng tôi muốn gặp mặt ông, còn việc tôi bị giam mấy ngày qua vẫn chưa đề cập.

Lục Hổ đáp: “Thủ trưởng rất bận, gần đây không có thời gian rỗi.”

Tôi ngó Khương Tự đang nhìn tôi bằng ánh mắt cún con, dừng một chút bèn nói: “Đã làm phiền.”

Nhưng tôi không muốn từ bỏ cơ hội hiếm có này đâu. Nếu không gặp được ông ấy, vậy chỉ còn cách dựa vào chính mình. Dù có ra sao tôi cũng muốn giúp Khương Tự mau chóng khỏi bệnh.

Tôi bèn gọi cho Lý Minh, hỏi nó: “Mày biết bác sĩ tâm lý nào tốt nhất ở thành phố này không?”

“…Cuối cùng mày muốn đưa hắn đi xem bệnh à? Bác sĩ tốt nhất tao không biết, nhưng tao có quen một đàn anh chuyên ngành khoa tâm lý học, giờ ổng mới thực tập thôi. Nhưng để tao hỏi giùm mày.”

Mười phút sau Lý Minh gửi tin nhắn cho tôi gồm một dãy số di động và tên của bác sĩ: Lưu Thâm. Tôi vừa gọi sang đã nhấc máy.

“Xin chào, tôi là Lương Thiếu Đông…”

“Tôi đã nghe Lý Minh nhắc đến cậu, xin chào.” Một người đàn ông nói chuyện bằng chất giọng ôn hòa, thanh âm lọt vào tai người khác vô cùng dễ chịu.

“Chuyện là thế này, tôi có vài vấn đề muốn hỏi ý kiến anh, xin hỏi anh có thời gian rảnh lúc nào?”

Khi ngắt máy, Khương Tự có chút rầu rĩ không vui. Hắn im lặng cầm lấy cổ tay tôi và vuốt ve, mân mê nó một cách kỳ lạ. Tôi thấy hắn đang lo lắng, bởi vì mỗi lần lo lắng hắn đều sẽ dùng cách này để đánh lạc hướng bản thân. Nghĩ đến trước kia hắn từng bị bác sĩ tâm lý tiến hành trị liệu bằng cách cô lập hắn với thế giới bên ngoài đến nỗi muốn tự sát, tôi cảm thấy hắn sẽ có tâm lý ghét bỏ đối tượng này.

Càng tưởng tượng tôi càng đau lòng, nghĩ tới nghĩ lui đành nhắn cho bác sĩ Lưu một tin, tôi muốn mời y đến tận nhà để tư vấn vào ngày mai. Rất nhanh tôi nhận được tin nhắn phản hồi với dòng chữ ‘không thành vấn đề.’

Nếu trốn tránh cũng vô dụng thì dẫu đau lòng thế nào vẫn phải hạ quyết tâm.

9 giờ sáng hôm sau, chuông cửa vang lên đúng lúc. Lưu Thâm cao khoảng 1m75, gần như thấp hơn tôi một cái đầu. Trông y thật tri thức, phong nhã với chiếc kính và nụ cười tươi mát tựa gió xuân. Vừa trông thấy tôi y bèn bắt tay chào hỏi, sau đó nhìn về  Khương Tự đang đứng ở sau.

“Xin chào.” Y vươn tay với hắn.

Khương Tự phớt lờ bác sĩ Lưu và lạnh nhạt kéo tôi về phía hắn, cẩn thận dùng khăn ướt lau bàn tay mà vừa bị bác sĩ nắm xong. Tôi xấu hổ không biết nói gì, mà bác sĩ Lưu cũng không để ý, y thản nhiên thu tay về.

“Gần đây hắn mới như vậy…” Tôi không kìm được mà giải thích.

“Gần đây?” Y nhìn tôi.

“Đúng, mấy ngày nay gặp phải vấn đề.” Tôi rút tay, liếc mắt với Khương Tự một cái như ngầm bảo hắn phải kìm lại.

Khương Tự ngó lơ không thèm nói, hắn càng bám chặt lấy tôi. Bởi vì vô phương giao tiếp nên tôi đành mời vị bác sĩ ngồi tạm ở sofa, sau đó vắt óc dụ dỗ con gấu Koala này về phòng.

Đôi mắt của bác sĩ Lưu vẫn âm thầm quan sát Khương Tự, thẳng đến khi Khương Tự đóng cửa phòng, y mới dời đi. Ánh mắt kia khiến tôi cảm thấy không thoải mái, vì vậy bèn húng hắng một tiếng, bảo rằng: “Hắn chính là Khương Tự.”

“Tôi biết.” Bác sĩ Lưu hỏi. “Cậu có thể nói rõ về tình trạng của hắn không?”

“Trước kia hắn bị chấn thương tâm lý nghiêm trọng nên mắc bệnh tâm thần phân liệt, hơn nữa từng muốn tự sát.Bbởi vì nguyên nhân nào đó kìm hãm, bệnh đã lắng xuống, nhưng tình huống bây giờ lại chuyển biến xấu hơn. Ngoài ra, tôi phát hiện hắn xuất hiện ảo giác, hắn luôn cảm thấy có người ở gần tôi, nhìn trộm chúng tôi. Cảm xúc hắn thay đổi rất nhanh, có khi nóng nảy dễ cáu; có lúc đột nhiên thấp thỏm, lo âu…”

Bác sĩ Lưu đang im lặng nghe bỗng cắt ngang lời, hỏi: “Ngại quá, tôi muốn hỏi một điều — — hai cậu là người yêu sao?”

Tôi lừng khừng giây lát, cảm thấy người này dù sao cũng do Lý Minh đề cử, hẳn là đáng tin cậy nên tôi thành thật trả lời: “Đúng vậy.”

Y lộ vẻ mặt quả nhiên trúng phóc: “Dường như hắn có dục vọng chiếm hữu rất lớn với cậu.”

Tôi không ý kiến.

“Nói chung tôi đã nắm được tình hình, và những gì cậu miêu tả chính là triệu chứng của tâm thần phân liệt, nhưng mắc bệnh ở mức độ nào thì tôi phải tiến hành thí nghiệm với hắn để xác minh.”

“E là không được.” Tôi nhíu mày. “Anh thấy đó, hắn đối với bác sĩ tâm lý rất ghét bỏ, sợ là không phối hợp với anh.”

Bác sĩ Lưu đột nhiên cười. “Không, kỳ thật tôi cho rằng hắn không ghét bỏ bác sĩ tâm lý.” Lưu Thâm tự trỏ vào mình. “Hắn chỉ ghét bỏ tôi.” Sau đó trỏ vào tôi. “Hoặc ghét sự tiếp cận của tôi dành cho cậu.”

Tôi mỉm cười khổ sở. “Tôi cảm thấy… Hắn đối với tôi như một bệnh trạng, luôn cố chấp… tôi cũng không biết diễn đạt ra sao. Có đôi khi hắn làm tôi thấy ngột ngạt.”

“Áp lực đấy.” Y nói. “Có đôi khi yêu quá nặng sâu sẽ khiến cậu cảm thấy áp lực. Loại áp lực này xuất phát từ song phương. Nói cách khác, nếu hắn là cá, thì cậu là dòng sông. Cá ở trong nước mới có thể tồn tại, mà vấn đề là hắn không còn thỏa mãn với dòng sông này. Hắn muốn nước thật nhiều, hắn khát khao biển rộng.”

Tôi khó hiểu mà nhìn y.

“Nếu cậu không có cách để thay đổi sự khao khát về biển rộng, vậy thì cậu sẽ làm gì?”

Tôi thành thật lắc đầu, ngầm bảo bác sĩ Lưu nói tiếp.

“——Hãy thay đổi bản thân, tự biến bản thân trở thành biển rộng. Hắn muốn nước, cậu liền cho hắn.”

“Nước ư?”

“Chính là tình yêu. Cậu phải yêu thương, vì tình yêu của cậu là suối nguồn của hắn.”

“Tôi yêu hắn mà, yêu đến cam tâm vì hắn đánh đổi sinh mạng.”

“Thật sao? Nhưng vì đâu hắn như bây giờ? Theo tôi suy đoán, có phải cậu từng vì hắn mà rơi vào tình huống cực kỳ nguy hiểm? Nhìn mặt của cậu là có đúng không? Vậy thì cậu nghĩ xem, bệnh của hắn có phải nặng thêm từ sau chuyện đó?”

Tựa như có thứ gì xuyên qua tâm trí và phút chốc khiến tôi tỉnh táo hẳn.

“Có lẽ anh đã đúng…” Tôi đáp nhẹ tênh. Đúng là từ khi tôi nằm viện Khương Tự mới bắt đầu thay đổi, thì ra nguồn căn khiến hắn phát bệnh đều do chính bản thân tôi.

Tôi cho rằng yêu hắn nhưng lại biến hắn trở thành một kẻ mà tôi chưa từng muốn.

“Yêu, nghĩa là cho đối phương cảm giác an toàn, đặc biệt đối với những người từng có tiền sử về bệnh thần kinh. Cảm giác an toàn là thứ rất khó để hiểu. Đôi khi cậu không cần làm gì cũng đủ khiến người khác an tâm, nhưng có người vì cậu lên núi đao, xuống biển lửa vẫn không thể khiến cậu an tâm dựa vào. Có đôi khi cậu nghĩ rằng việc mình làm là trả giá, là đánh đổi, nhưng trong vô hình nó lại trở thành gông xiềng trên cổ người kia. Tôi đề nghị với cậu là: Hãy quý trọng bản thân như quý trọng người mà cậu yêu thương vậy.”

Lưu Thâm khẽ mỉm cười.

“Cảm giác an toàn hay niềm tin đều được, chỉ cần cậu có thể khiến hắn thực sự cảm nhận, hắn sẽ toàn tâm toàn ý mà thôi. Nói đơn giản là tâm bệnh cần tâm dược, mà thứ dược phẩm tốt nhất đã bên cạnh hắn rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.