Bạn Trai Bệnh Kiều Của Tôi

Chương 37



Edit: Thỏ

Thời gian phẫu thuật chỉ còn đúng một tuần, tình trạng Khương Tự đã yếu hơn. Tôi không ngừng hỏi bác sĩ có thể tiến hành phẫu thuật trước hay không, nhưng câu trả lời của bác sĩ luôn là ‘vẫn chưa đến thời gian tốt nhất.’

“Tự nhi, anh chịu đựng một chút sẽ tốt thôi, anh sẽ khỏe mạnh, tin em nhé…” Tôi nắm chặt tay Khương Tự, lặp lại từng lần. Tuy hắn hôn mê nhưng tôi tin rằng vẫn luôn thủ thỉ như thế, chắc chắn hắn có thể nghe được.

Trong lúc chờ đợi nôn nóng, tôi còn bảo Lý Minh gọi điện cho thím tôi và đàn chị, xem như phòng ngừa bất trắc. Tôi còn lén viết di thư, miễn cho việc nằm trên bàn mổ chết đột ngột thì không trăn trối được lời nào. Lời kế tiếp, tôi muốn xin lỗi thím và Lý Minh, sổ tiết kiệm gởi ngân hàng cũng không nhiều, tất cả đều cho thím. Mặc khác còn dành bao đỏ cho đứa con sắp chào đời của thằng bạn, nghĩ lại nếu ngày xưa thím tôi không giúp tôi bán đất để vào đại học, không chừng giờ này tôi làm công nhân rồi… Ơn nghĩa này Lương Thiếu Đông tôi chẳng có gì báo đáp, chỉ mong kiếp sau bù đắp cho thím, để thím đừng trách tôi.

Rốt cuộc chờ đến thời khắc kia, tôi bình tĩnh nằm trên bàn phẫu thuật, công dụng của thuốc gây mê đã phát huy khiến ý thức tôi dần trở nên mơ hồ, rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

“Khương tiên sinh, nhất định phải thế sao…”

Trong cơn mơ màng, dường như tôi nghe ai nói gì đó.

“Diễn được chưa… Có phải cậu ta chưa ngủ hẳn?”

“Thuốc mê bắt đầu tác dụng rồi, ngài yên tâm, cho dù cậu ấy nghe thì vài giờ sau tỉnh lại cũng không nhớ đâu.”

“Vậy là tốt rồi… Con trai tôi, không thể dễ dàng cho nó được…”

Thanh âm trò chuyện dần dần tan đi, tôi cứ thế chìm trong bóng tối, trong lòng một mảnh an bình.

Phần còn lại, phó mặc ông trời thôi.

***

Tôi vốn tưởng rằng lần này sẽ gặp bạn trai trong giấc mộng như lần trước, vì mỗi lần chúng tôi gặp nguy hiểm sẽ có một thứ diệu kỳ nào đó kéo chúng tôi đến gần nhau, giúp chúng tôi sống thêm lần nữa.

Nhưng thẳng đến khi tôi tỉnh dậy, tôi vẫn không nằm mơ. Tựa như tôi chỉ ngủ quên vài phút thôi, giờ thì bất giác giật mình choàng tỉnh.

Phòng bệnh màu trắng quen thuộc, cô y tá mỉm cười nhìn tôi: “Chúc mừng cậu đã tỉnh, phẫu thuật rất thành công.”

Tôi theo phản xạ mà cúi đầu nhìn xuống ngực mình, chỉ thấy băng gạc thật dày và băng vải quấn quanh, cái gì cũng nhìn không rõ. Cảm giác đặc biệt hay đau đớn cũng không.

Có lẽ thuốc tê chưa hết tác dụng.

“Khương Tự thế nào? Hắn khỏe chứ?”

“Cậu yên tâm, tình trạng hai người rất tốt, chỉ cần thuận lợi vượt qua giai đoạn đào thải sẽ không có vấn đề.”

“Cám ơn chị…” Tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Ngày hôm sau, tôi hăng hái xuống giường, khi đó Lục Hổ có đến nhìn tôi một cái, sau đó bỏ đi.

Tôi sờ ngực, liệu đây có phải là ảo giác? Ngoại trừ cảm giác nhoi nhói thì hoàn toàn không thấy gì khác lạ nữa. Nhưng mong muốn gặp Khương Tự trong tôi quá mãnh liệt, tạm bỏ qua việc tôi khỏe hay không, tôi phải nhờ cô y tá đẩy tôi đến phòng hắn bằng xe lăn để gặp mặt.

Da dẻ Khương Tự hanh hao, nhưng đôi môi đã hồng hào chứ không còn trắng bệch như trước. Tôi nhìn hắn, nước mắt sắp tuôn.

Cho dù nửa đời sau hắn phải làm bạn với thuốc thì tôi đã rất mãn nguyện.

Tôi lẳng lặng ngắm hắn ngủ, sau đó y tá đưa tôi về phòng.

Y tá đi rồi, tôi nằm trên giường suy xét mọi chuyện, càng nghĩ càng thấy kỳ lạ… Phẫu thuật đổi tim, rõ ràng tôi thay tim với hắn nhưng lại không thấy cảm giác lạ nào, càng không ký giấy xác nhận… Tôi vươn tay đè lồng ngực, trái tim vẫn mạnh mẽ nảy lên…

Hình như sai rồi.

Tôi bắt đầu cởi áo và tháo băng, gỡ bỏ từng tầng vải trắng. Đập vào mắt chính là một vết sẹo dài, đã kết vảy không lâu, màu hồng nhạt.

Tôi chần chừ ấn lên vết sẹo… Chỉ thấy hơi nhói.

Để rồi tôi ngẩn ra.

Dù tôi chọc mạnh thế nào thì vết sẹo vẫn như thế, không hề lún vào… Hệt như ai đó cố tình dùng con dao rạch một nhát tượng trưng vậy.

Cho ai xem?

— — Cho tôi.

Hoàn toàn bị lừa!

Vậy thì người thay tim với Khương Tự, rốt cuộc là ai?

Tôi run rẩy tìm điện thoại của mình, mở máy gọi cho Khương Lăng Nghiệp. Nhưng ông ta tắt máy. Tôi nhìn chằm chằm điện thoại thật lâu, tiếp theo gọi cho Lục Hổ.

“Có chuyện gì?” Lục Hổ bắt máy rất nhanh.

“Có phải là Khương Lâu không?” Tôi gần như gào thét. “Có phải cậu ta không? Vì sao muốn lừa em hả?”

Lục Hổ chần chừ giây lát: “Cậu đừng kích động, trước hết hãy bình tĩnh đi! Xảy ra chuyện gì? Giờ tôi sang chỗ cậu ngay! Cậu mới phẫu thuật xong,  đừng nên kích động…”

“Sang cái đầu anh!” Tôi chửi bậy. “Bây giờ Khương Lâu ở đâu, anh mau nói em biết!”

“Cậu ấy vẫn luôn ở Khương gia…” Lục Hổ dường như ngẩn người giây lát.

Tôi cũng giật mình, chẳng lẽ không phải Khương Lâu?

“Vì sao lại thế?” Tôi bất lực nằm vật trên giường. “Người đổi tim không phải em, vậy thì ai?”

“…Sao?”

“Em bị lừa, vết thương chỉ là giả. Em không làm phẫu thuật, cũng không đổi tim với hắn… Em không biết ai, nhưng điện thoại của cha hắn gọi không được. Em cho rằng Khương Lâu…” Tôi nói năng rối mù, đầu óc vô cùng hỗn độn.

“Cậu chớ nghĩ nhiều, dù sao phẫu thuật cũng thành công, đây là chuyện tốt. Để tôi kiểm tra chốc đã.” Vừa dứt lời, Lục Hổ đã ngắt máy.

Tôi nóng lòng cầm di động trong tay, sau đó bò xuống giường tìm Khương Tự.

Lục Hổ nói không sai, dù sao chăng nữa phẫu thuật đã thành công, Khương Tự có thể tiếp tục sống sót. Để cho tôi ích kỷ lần này, không nghĩ suy nhiều nữa, thời gian còn lại phải quý trọng vợ tôi mới là việc cần làm. Mấy chuyện khác… để mặc người khác đi…

4 giờ sáng, Lục Hổ gọi đến cho tôi. Tôi vừa nghe máy đã bị Lục Hổ tạt cho tỉnh giấc.

“Trái tim kia của Khương Lăng Nghiệp.”

Tôi sửng sốt hồi lâu, rốt cuộc lấy ra một điếu thuốc.

“Em không hiểu… vì lý do gì.”

“Nào ai biết, chắc là dằn vặt.”

Ngắt máy xong, tôi cầm điện thoại đứng ngoài hành lang hóng gió, điếu thuốc dần tàn. Tôi ném tàn thuốc và soạn một tin nhắn, sau đó ấn nút gửi.

— — Cảm ơn.

***

Ba tháng sau.

“Tự nhi… Dậy nào…” Tôi hôn lên gương mặt say ngủ của bạn trai, mỉm cười nhìn bạn trai mở mắt.

“Đông Đông…”

“Ngoan.” Tôi đưa cho hắn nước ấm và thuốc, điều này khiến Khương Tự nhíu mày tỏ vẻ đáng thương, hắn không tình nguyện mà uống hết thuốc.

“Anh thấy sao rồi, có đau ở đâu không, có chóng mặt không?”

Khương Tự yếu ớt tựa vào lòng tôi, tỏ ra tội nghiệp: “Có, môi đau.”

Tôi cạn lời hồi lâu, sau đó ghé đến hôn bạn trai một cái, nhăn mặt bảo: “Miệng toàn vị thuốc.”

Khương Tự cắn tôi một cái, tiếp theo hắn chậm rãi xuống giường. “Đông Đông, tối nay ăn thịt được chưa?”

“Vẫn chưa…” Tôi đành nói, “Bác sĩ dặn ăn thịt ít thôi…”

“Anh nói thịt kia mà.”

“…Cái kia càng không được, cơ thể anh chưa đủ khỏe để làm…”

“Anh có thể nằm im, để em tự cưỡi.” Nét mặt hắn ngây thơ vô số tội.

“…” Hình như vợ tôi ngày càng lưu manh và lộ bản chất thật rồi!

— — Nhưng tôi thích ////v///

“À phải…” Do dự một hồi tôi vẫn nói ra. “Đêm qua Lục Hổ gọi đến báo tin, cha anh đã qua đời.”

Khương Tự nhíu mày, điềm nhiên hỏi: “Vậy sao.”

“Dù sao một giọt máu đào hơn ao nước lã, mình… đi dự tang lễ không anh?”

“Nghe theo em hết.”

Tôi im lặng lúc lâu. “Vậy đi thôi, tuy rằng ông ấy không đáng làm cha, nhưng dù sao thì… ông ấy đã cho anh sinh mạng.”

Khương Tự làm nũng ôm lấy eo tôi: “Anh không nói sẽ ở nhà mà… đừng tức giận, Đông Đông…”

Tôi khẽ thở dài, vuốt tóc hắn: “Em nào giận.”

Rốt cuộc ông ta đã nhận ra sai lầm của bản thân, hơn nữa đã có thành ý bù đắp, tuy rằng đa số người khác vẫn không cảm kích.

Nhưng chuyện đó còn ý nghĩa gì đâu, chỉ cần Khương Tự vẫn có thể sống vui vẻ qua ngày, mấy thứ khác đã không quan trọng.

“Tự nhi…”

“Hửm?”

“Em yêu anh…”

Khương Tự ngẩn ngơ, sau đó đột nhiên đưa tay ôm ngực.

Tôi vội vàng đỡ lấy hắn: “Anh có ổn không?”

“Tim anh đang đập mạnh này…” Khương Tự nói. “Đông Đông, có thể sống đúng là may mắn, anh rất vui…”

Chúng tôi nhìn nhau lặng lẽ vài giây, để rồi môi anh tìm môi em.

Thật vậy.

Chỉ cần Khương Tự còn tồn tại, mọi thứ sót lại đã đủ rồi.

Hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.