Bạn Trai Bệnh Kiều Của Tôi

Chương 5



Edit: Thỏ

Dạo mát trong trường xong, tôi muốn quay về ký túc xá tắm rửa, Khương Tự cũng đòi đi theo. Nhưng tôi và Lý Minh đang chiến tranh lạnh nên nào dám đưa Khương Tự về phòng, bằng không, tôi sống kiểu nào cũng  thành sống lỗi…

Thế là hết cách, tôi gãi mũi, dù sao đi theo Khương Tự tốt hơn. Kiểu gì cũng là ký túc xá, hắn sẽ không dám làm bậy bạ đâu.

Khương Tự vừa nghe tôi đồng ý theo hắn, đôi con ngươi kia bỗng chốc ngời  sáng như mèo. Hắn kéo tôi, cuối cùng dẫn tôi rời khỏi trường học.

“Mình đi đâu?” Tôi cảm thấy nghi ngờ.

Khương Tự: “Em đoán xem.”

Tôi: “…”

Đột nhiên thấy bất an ghê gớm.

“Đến rồi em sẽ biết.” Bước chân Khương Tự càng thêm vui vẻ, quả thực như muốn bay lên.

Khải Đạt thế gia, chung cư sân vườn hạng nhất, giá nhà cũng đắt đỏ hạng nhất. Khương Tự kéo tay tôi đi vào thang máy, đến tầng 18 tìm số nhà 1803. Hắn cho thẻ lên khe, ‘tích’ một tiếng, cửa mở. Còn tôi đứng ngẩn ngơ nhìn.

Đèn sáng, khung cảnh trong nhà thu hết vào tầm mắt. Cửa chính là lối vào, phòng khách không lớn, sofa và TV đều bày biện hoàn hảo. Hai phòng một sảnh, phòng ngủ có diện tích vừa phải, tuy không đặc sắc nhưng thoạt trông ấm cúng vô cùng. Dù là cách phối màu hay trang trí đều dựa theo sở thích của tôi, nếu muốn tôi tự tay thiết kế một gian phòng hẳn cũng như thế đấy!

Tôi đứng nghệch ra, đầu óc bắt đầu hỗn độn. Nơi đây mang đến cho tôi cảm giác ấm áp thân quen. Tuy không có gì đặc biệt nhưng tôi lại nhìn ngắm thật lâu.

Tôi chợt nhớ đến lần thứ tư Khương Tự tỏ tình với tôi, tôi đã nói rằng:

[ Khương Tự, cậu đừng hi vọng nữa. Tôi trai thẳng, chỉ thích gái thôi. Sau này tôi sẽ kết hôn sinh con. Tôi nghĩ kỹ rồi, chờ khi tôi kết hôn, tôi sẽ mua cho vợ mình căn hộ không lớn, đủ để chúng tôi ở là vừa. Tường sơn màu xanh nhạt, rèm sẽ được treo thành hai tầng. Một tầng tôi thích, một tầng cô ấy thích. Phòng khách sẽ trải thảm, đặt thêm chiếc bàn con và chỉ cần hai gian phòng. Một phòng cho hai đứa ngủ, một phòng để tôi vẽ tranh. ]

Khi đó Khương Tự chỉ im lặng. Tôi thở dài, lại chém thêm một dao.

[ Người đó vĩnh viễn không phải là cậu, hiểu chưa? ]

Và rồi có chết tôi cũng không tưởng được, người đó lại là Khương Tự đấy thôi.

“Thiếu Đông, anh chờ hôm nay lâu lắm rồi.” Khương Tự ôm lấy tôi từ đằng sau, vùi mặt vào lưng tôi lẩm bẩm. “Em xem, vách tường màu xanh nhạt, rèm treo hai tầng. Một tầng em thích, một tầng anh thích. Phòng khách trải thảm, một chiếc bàn con. Chỉ vỏn vẹn hai phòng, một phòng cho đôi ta ngủ, một phòng cho em vẽ tranh…”

“Không sai một chữ, hệt như em yêu cầu. Tất cả đều tự tay anh bố trí, em thích nó chăng?”

Tôi nghẹn ngào, giọng cũng trở nên khàn đục. “Thích.”

Khương Tự vòng đến trước mặt tôi, bẹo má tôi, nhìn sâu vào mắt và dịu dàng hỏi: “Anh, là người đó chứ?”

Khóe mắt tôi ngấn lệ. “Chính là anh.”

Khương Tự mỉm cười rồi hôn tôi. Hắn hôn từ trán xuống mi mắt, hôn lên mũi, hôn lên môi. Tôi nghe hắn thì thào: “Thiếu Đông, anh bị em từ chối 20 lần. Mỗi một lần anh đều cảm thấy mình không nên, ừm, không nên giết em. Vì vậy anh đều tự nhủ với lòng, anh theo đuổi em nên phải nhẫn nại. Anh muốn em, anh yêu em…”

“Càng không thể mất em.”

Tôi còn biết nói thêm gì, giờ phút này nói cái gì cũng thành thừa thãi. Tôi muốn dùng hành động để bộc lộ lòng mình.

Tôi hôn lên đôi môi anh, hàng mi khẽ run nhưng anh không nhắm mắt. Anh rũ đôi mi nhìn tôi, con ngươi đen nhánh mang theo chút ngây thơ, ấu trĩ. Tôi không dám nhìn vào, bởi vì tôi sợ mình sẽ đắm chìm trong đó, mãi mãi không thể thoát ra…

***

Lúc tỉnh lại đã là buổi chiều, tôi thì mệt rã. Tối qua làm xong cả hai không tắm mà ngủ luôn, bây giờ cơ thể nhớp nháp mùi mồ hôi khiến tôi chẳng thích chút nào.

Khương Tự vẫn đang ngủ say. Tay hắn vòng trên eo tôi, mặt dựa vào cổ tôi, hơi thở cũng phả trên cần cổ tạo ra cảm giác nhột nhạt, ướt át.

Tôi khẽ cứng nhắc  cọ mình, vừa mới dời tay hắn ra, hắn đã tỉnh. Khương Tự mơ màng nhìn tôi, hắn ôm tôi vào lòng theo bản năng, ôm siết không rời.

Tôi nhẹ nhàng cầm tay hắn: “Ngoan, để em đi tắm rửa.”

“Đừng đi…” Khương Tự lẩm bẩm gì đó, một cái trở mình đã áp lên người tôi.

Tôi cạn lời nhìn trần nhà… Anh cho rằng anh là thiếu nữ bốn mươi cân sao! Máy lạnh cũng không mở, mẹ nó nóng chết tôi rồi.

Tôi vò tóc hắn, bỗng dưng thấy gì đó sai sai. Vừa xoay người đã thấy, đệch, thằng oắt này đang cười khúc khích!

Tôi bất đắc dĩ… Xem như chọc hắn bật cười. May mà hôm nay là cuối tuần không cần đi học, phần lớn thời gian đều dành cho vợ thôi. Ừ, tôi thương vợ mình thế đấy.

Thẳng đến lúc bụng kêu rầm trời, vợ tôi mới bò lên. Chúng tôi cùng nhau tắm rửa, mẹ nó lại làm thêm một nháy… Đệch bà, xuống giường cũng như lên giường thôi, tôi đói sắp xỉu. Dỗ ngọt mãi Khương Tự mới ra ngoài, mặc quần áo xong lại phải nấu cơm nuôi thằng vợ mười đầu ngón tay không dính nước…

Vẫn là câu nói cũ…

Mẹ nó tôi mới là thụ mà!

Giở tủ lạnh ra, chỉ thấy bên trong ngập tràn thực phẩm. Gà vịt thịt cá cái gì cũng có, tôi còn hoài nghi liệu Khương Tự đến siêu thị mua mỗi thứ một phần đem về hay không.

Vì quá đói nên tôi cũng không làm nhiều món, chỉ nấu cháo và rán trứngqua loa. Đừng khinh bỉ tôi nhé, vì trình độ này hơn hẳn vợ tôi rồi.

Khương Tự chớp chớp đôi mắt nhìn tôi làm nũng: “Đông Đông, đút anh ~”

Tôi cố tình trêu hắn: “Anh bị cụt tay à, tự mà ăn.”

Đôi mắt Khương Tự bỗng chốc đỏ hoe, hắn lườm tôi một tẹo: “Đút! Anh!”

Tôi trợn trắng: “Anh làm lại nữa đi, xem em có chơi anh khóc không.”

Dường như giẫm trúng dây thần kinh nào mà hắn thôi làm nũng, chỉ ăn cơm và nhìn chằm chặp tôi. Hắn thường hay sờ cơ bụng tôi, tôi cũng lười quan tâm hắn. Vợ tôi ấy mà, sớm nắng chiều mưa. Thôi kệ đi, hắn vui là đủ.

Cơm nước xong bọn tôi ngồi trên thảm xem TV. Khương Tự là gã trai cao mét tám, giờ đây hóa thân thành con mèo cuộn vào ngực tôi. Tôi xem TV, hắn xem tôi, xem đến tôi phải dời đầu hắn sang chỗ khác. “Xem TV kìa.”

“Anh muốn xem em!” Khương Tự nằm trên đùi tôi, đưa tay sờ mặt tôi và nói thế. Tôi ngăn bàn tay mơn trớn trên mặt mình thì hắn lại chuyển sang… cơ bụng. Tôi cười bảo: “Nè, anh thích múi của em sao?”

Khương Tự bèn cười, luồn tay xuống mông tôi. “Anh thích chỗ này của em nhất.”

Tôi giật mình, vội ngăn hắn lại. Đây gọi là không thể tiết chế sao?

Quấn quýt với Khương Tự hồi lâu, tôi chợt nghĩ về chuyện Bàng Huy lần nọ. Do dự chốc sau tôi mới hỏi dò: “Khương Tự, anh còn nhớ Bàng Huy không?”

Khương Tự đâm ra mất hứng: “Nhắc nó làm gì, hay là em nhớ nó? Nói rõ cho anh!”

Đây không phải tự châm lửa đốt mình à…

“Không phải, anh đừng vội ghen. Nghe em nói này, cậu ta nhập viện, em muốn cùng anh đến thăm cậu ta. Dù gì trước kia cũng là bạn bè, không đi kỳ lắm.”

Khương Tự hỏi: “Em muốn đi?”

“Ừm.”

“Nếu anh nói không thì?”

Tôi nghẹn họng.

“Không cho phép em đi.” Khương Tự đột nhiên nhe răng cắn một phát lên tay tôi, hắn vừa liếm dấu răng vừa lườm tôi. “Em mà dám đi, anh đánh gãy chân em đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.